Silent Witch: Bí mật của Phù Thủy Tĩnh Lặng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Fiance is in Love with My Little Sister

(Đang ra)

My Fiance is in Love with My Little Sister

Hanabusa はなぶさ

Aah, một lần nữa? Vị hôn phu của ta đang chăm chú nhìn người em gái yêu kiều của ta. Cảm giác Deja vu đột ngột ập tới khi ta nhìn thấy ngọn lửa sáng lên trong đôi mắt lạnh lẽo đó.

57 6603

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

68 581

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

183 1468

Tập 01 - Chương 4: Thử thách lớn nhất (Tự giới thiệu)

Monica chưa bao giờ chủ động cố gắng để nhớ được mặt của người khác. Bởi do sống một mình trong cabin trên núi, cô chỉ cần nhớ một số người quen là đủ.

Không may thay, kết quả của việc đó là cô chả biết mặt mũi của Nhị Hoàng tử, người mà cô lẽ ra phải hộ vệ, trông như thế nào hết. Đồng thời, do phải làm học sinh ở đây, nên cô cũng sẽ phải nhớ tên và mặt của những người xung quanh vị Hoàng tử nữa. Do đó, từ khi đến Học viện Serendia, Monica cuối cùng cũng bắt đầu cố gắng để nhớ được người khác sau một khoảng thời gian dài.

Việc đó thực ra khá dễ dàng khi cô thực sự muốn làm vậy. Monica có chút kỹ năng đặc biệt: Ở một mức độ nhất định, cô có thể xác định chiều dài và góc chỉ bằng cách nhìn mà không cần bất kỳ thiết bị đo lường nào. Vậy nên cô chỉ cần tính toán chiều rộng và góc của các đặc điểm khuôn mặt của một người và nhớ những con số đó là được.

“Monica Norton à, đây sẽ là thầy chủ nhiệm của em, thầy Thornlee.”

Ngày đầu tiên đến lớp, thầy hiệu trưởng đã đưa cô tới phòng giáo viên và giới thiệu cô với một giáo viên nam tầm bốn mươi tuổi với mái tóc đen sọc xám chải ngược lại. Anh ta có cằm mỏng, đeo kính tròn và khuôn mặt có nét nghiêm nghị.

Monica nhớ khuôn mặt đó, hay chính xác hơn là góc cạnh của hàm, độ rộng của mắt và những con số khác.

(Người này là giáo viên đã ở cùng những thành viên Hội học sinh hôm qua...)

Nhưng thầy Thornlee lại không có vẻ gì là nhớ cô hết, và cũng không nhắc gì đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Thầy tên là Victor Thornlee, giáo viên môn ma thuật cơ bản.”

“Thầy Thornlee là một người đã tốt nghiệp Minerva đó. Thầy ấy có chứng chỉ pháp sư cấp cao, cùng một số giải thưởng từ Hội Pháp sư vì đã phát minh ra những công thức ma thuật mới...”

Hiệu trưởng tiếp tục khoe khoang về sự nghiệp và những thành tựu của thầy Thornlee như thể đó là của bản thân vậy.

Vừa là học viên tốt nghiệp Minerva, cơ sở đào tạo pháp sư tốt nhất vương quốc, vừa có chứng nhận pháp sư cấp cao, đã khiến ông trở thành người ưu tú trong số những người ưu tú. Monica có thể hiểu tại sao hiệu trưởng lại tự hào đến vậy khi có một người như thế về làm giáo viên trường mình. Bởi lẽ, với giới quý tộc, kiến thức về ma thuật cũng là một trong những sở thích của họ.

“Hơn nữa, trong 5 năm qua, thầy Thornlee còn là cố vấn của Hội học sinh. Thật là một vinh dự không hề nhỏ khi được làm cố vấn của Hội học sinh Học viện Serendia mà-”

“Hiệu trưởng, gần đến giờ rồi.” Thầy Thornlee xen vào, đồng thời kiểm tra chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay trái.

Thầy hiệu trưởng cười rồi nói “Thành thật xin lỗi nhé” trước khi trở về chỗ ngồi của mình.

Thầy Thornlee nghiêm nghị chỉnh lại kính, rồi nhìn Monica với ánh mắt như thể đang đánh giá cô.

“Nhân tiện thì, thầy vẫn chưa nghe em giới thiệu bản thân mình nhỉ?”

“Dạ... Thì...” Monica nhìn xuống và bắt đầu ngọ nguậy ngón tay.

Người giáo viên trừng mắt nhìn cô. “Tư thế!”

“Hya! B-Vâng ạ!”

Giọng mắng mỏ kia khiến cô giật mình và ngẩng đầu lên. Nhưng do vẫn còn quá sợ hãi để nhìn thẳng vào mắt ông ta, cô liếc mắt sang chỗ khác, và thầy Thornlee thở dài. “Học viện Serendia là ngôi trường danh giá đứng đầu vương quốc. Do đó, học viên nơi đây được kỳ vọng là sẽ có phẩm chất phù hợp và mức độ văn hóa hoàn hảo.”

Monica có thể biết rằng thầy Thornlee đang nói ngụ ý rằng cô thiếu cả hai thứ đó. Thực tế thì, Monica là một thường dân trước khi trở thành Hiền Nhân, vì lẽ đó mà cô không có thứ “văn hóa” đi kèm với nền giáo dục dành cho quý tộc kia.

“Ít ra thì em cũng phải chào hỏi được tử tế chứ?”

“E-Em x-xin lỗ-”

“Thật thảm thương.” Thầy Thornlee cắt ngang lời xin lỗi vụng về của cô rồi bỏ đi. “Lớp học sắp bắt đầu rồi. Đi theo thầy.”

“V-Vâng ạ...”

“Tư thế!”

Monica, rưng rưng nước mắt, đứng thẳng dậy và đi theo anh ta.

Monica thường mặc chiếc áo choàng cũ yêu thích, nhưng hôm nay cô ấy mặc đồng phục của Học viện Serendia: chiếc váy trắng, áo bolero khoác ngoài và đôi găng tay trắng. Ngay cả tại cơ sở đào tạo pháp sư Minerva, con em quý tộc vẫn thích đeo găng tay của riêng mình, nhưng tại Học viện Serendia, chúng lại là một phần của đồng phục. Cảm thấy không quen, Monica cứ nắm rồi lại mở đôi bàn tay đeo găng ra, lòng bàn tay cô khi này ướt đẫm mồ hôi.

Cuối cùng, họ đến được lớp học, rồi thầy Thornlee bảo cô đứng trên bục giảng.

“Cả lớp chú ý. Đây là học sinh chuyển trường, tiểu thư Monica Norton.”

Ánh mắt của các bạn cùng lớp đều đổ hết về cô. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Monica thấy choáng váng. Cô cảm thấy mình như là tội phạm đang bị xét xử vậy.

“Tự giới thiệu đi.” Thầy Thornlee thúc giục.

Cổ họng Monica bắt đầu nghẹn lại. Bị phơi bày trước mọi người như thế này đã là tệ lắm rồi, ông ta còn muốn cô giới thiệu bản thân nữa chứ!

(Mình phải nói gì đó...)

Louis đã bảo với cô rằng, trong những lúc như thế này, cô chỉ cần nói tên của bản thân ra rồi thêm câu “Rất mong được giúp đỡ” và cúi chào là được. Nhưng với Monica, ngay cả điều đó cũng là một thử thách khó khăn.

Cô mở miệng định cố gắng nhưng cuối cùng chỉ mở rồi ngậm miệng lại và im lặng không nói gì.

Thầy Thornlee thở dài rõ ràng, không buồn che giấu sự bực tức của mình, và điều đó như một lưỡi dao đã khoét một lỗ vào trong trái tim của Monica vậy.

“Thôi đủ rồi, về chỗ đi. Chỗ của em ở phía sau cùng, dọc theo bức tường cạnh hành lang.”

Vẫn không thể trả lời, Monica run rẩy bước về chỗ ngồi của mình. Rồi tiết học bắt đầu, nhưng đầu cô lại hoàn toàn chẳng nhớ được gì về nó hết.

***

“Này, cậu đấy.”

Khi Monica vẫn ngồi yên trên ghế trong giờ ra chơi, cô nghe thấy một giọng nói phát ra ngay bên cạnh mình. Có ai đang bắt chuyện với cô ư? Nhưng nếu thực ra là gọi nhầm người thì sao? Nghĩ vẩn vơ như vậy, Monica không dám nhìn lên hay trả lời.

Rồi lần này, người đó vỗ nhẹ vào vai cô. “Này, đang nói cậu đấy, cậu học sinh chuyển trường.”

Vai Monica run lên, rồi cô ngượng ngùng ngẩng mặt.

Một cô gái với mái tóc màu lanh đang nhìn xuống cô. Cô ấy có làn da trắng, đôi mắt to, và có vẻ năng động. Tóc cô được tết thành những bím cầu kỳ và đeo đôi khuyên được chế tác tinh xảo lủng lẳng trên tai.

“Mình là Lana Colette.” Nói rồi, cô gái ấy nhìn Monica từ đầu tới chân rồi chống tay lên hông. “Này, sao cậu lại tết kiểu bím tóc trông quê mùa như vậy chứ? Cả cái trường này chả ai để kiểu tóc như vậy cả.”

Như Lana nói, mái tóc nâu nhạt của Monica được tết thành hai bím tóc lỏng lẻo đơn giản. Louis có dạy cô những kiểu tóc dành cho quý tộc, nhưng cái nào cũng phức tạp hết, thành ra cô chẳng tài nào nhớ nổi chúng. Những cô gái quý tộc có thể mang người hầu vào ký túc xá và để họ làm tóc cho, nhưng dĩ nhiên là Monica không có ai như vậy.

“D-Do... m-mình... không biết, ừm... mấy... mấy kiểu khác...”

Và như vậy, mọi người xung quanh nhìn Monica với ánh mắt như thể đang muốn nói rằng “Quả nhiên là vậy ha”. Với câu nói ấy, cô vừa thừa nhận rằng mình không có lấy nổi một người hầu. Những học viên mà không mang người hầu theo đều có lý do riêng.

“Cậu lớn lên ở đâu vậy?”

Cổ họng Monica nghẹn lại. Cô sinh ra và lớn lên ở một thị trấn tương đối gần vương đô, nhưng bây giờ, cô phải giả vờ là họ hàng với Gia tộc Kerbeck.

“... L-L-Liannack...” Đó là tên của một thị trấn trong lãnh thổ của Bá tước.

Nghe vậy, Lana mở to mắt và thốt lên “Ôi chao!”.

“Là thị trấn lớn gần biên giới của vương quốc nhỉ! Những loại vải quý hiếm từ các nước lân cận được nhập vào đó, đúng không? Này, ở Liannack đang thịnh hành kiểu mẫu thời trang nào vậy? Những kiểu váy nào? Những loại khăn quàng như thế nào?”

Những tràng câu hỏi khiến Monica choáng váng. Vốn dĩ cô đã chẳng đến từ Liannack rồi, và giả sử cô có thực sự đến từ đó đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ chẳng biết chút gì về thời trang hết.

“M-Mình... k-không biết nhiều... v-về m-mấy thứ đó... Xin lỗi...”

Lana mím môi và cau mày trước lời xin lỗi lẩm bẩm kia. “Này, sao cậu không trang điểm vậy? Ít nhất thì cũng phải đánh phấn và tô son chứ? Nhìn thỏi son này này. Nó là sản phẩm mới nhất từ một cửa hàng mỹ phẩm ở vương đô đó.”

Sau đó, Lana săm soi gần như từng chỗ một trên trang phục của Monica. Như là “Găng tay có thêu ở viền là dễ thương nhất”, hay là “Không thể tin nổi là cậu không đeo một chút trang sức nào”, hoặc là “Thiết kế giày đó lỗi thời quá”.

Monica chỉ có thể nói “Mình thực sự không hiểu cho lắm” và “Mình xin lỗi” bằng giọng điệu run rẩy.

Bởi lẽ, cô thực sự chẳng hiểu dù chỉ một chút về những gì mà Lana đang nói. Kiểu tóc của Lana vô cùng cầu kỳ, với những chiếc kẹp tóc rất đẹp. Chiếc vòng cổ của cô cũng tuyệt đẹp, và dải ruy băng trên cổ được thêu bằng những họa tiết lộng lẫy. Mặc dù cùng mặc đồng phục giống Monica, nhưng ấn tượng mà Lana mang lại hoàn toàn khác biệt.

Trong khi Monica còn đang bối rối, những nữ sinh xung quanh che miệng bằng quạt và thì thầm với nhau.

“Này, con gái của một Nam tước mới nổi lại đang đi khoe khoang với đứa con gái nhà quê kìa.”

“Chẳng ai bắt chuyện với nó nên mới dính líu đến bọn nhà quê đây mà.”

“Chắc hẳn nó phải tuyệt vọng lắm nhỉ, dù gì tước vị ấy cũng là từ tiền mà ra mà.”

Dù họ có nói nhỏ giọng, nhưng vẫn đủ để Monica nghe thấy. Và tất nhiên, Lana cũng nghe được. Đôi lông mày mỏng của cô ấy bắt đầu co giật, và rồi cô hất một ngọn tóc lanh của mình và khịt mũi. “Thôi đủ rồi. Nói chuyện với cậu chán chết đi được.”

“... Mình xin lỗi.”

Monica đã quen bị gọi là nhàm chán. Monica biết đau biết đớn rằng bản thân mình tẻ nhạt như thế nào. Cô dửng dưng với những chủ đề khiến người khác hào hứng, và cô cũng chả biết gì về những thứ đang thịnh hành. Cô chỉ quan tâm đến ma thuật và những con số mà thôi. Bởi lẽ đó, cô chỉ có thể cúi đầu, tránh giao tiếp bằng mắt, và đợi chuyện qua đi. Như bây giờ vậy, cô cũng chỉ cúi đầu và đờ ra như đá.

Rồi đột nhiên, Lana vươn tay nắm lấy bím tóc của Monica. Monica thét lên một tiếng sợ hãi, còn Lana chỉ nói “Giữ yên nào” với tông giọng sắc bén.

Nói rồi, Lana tháo bím tóc của Monica ra và tết lại. Do không có chiếc gương nào ở đây cả, nên Monica không biết được chuyện gì đang xảy ra trên đầu mình.

Cuối cùng, Lana gật đầu hài lòng rồi nói “Thế này là được rồi”.

“Thế nào, như này là đủ đơn giản rồi chứ? Giờ thì học cách tự tết đi!”

Nói xong, Lana nhanh chóng bước về chỗ ngồi của mình. Monica rụt rè chạm đầu ngón tay lên đầu, và cảm thấy một dải ruy băng mịn màng, mềm mại đang đung đưa.

***

Hầu hết học viên tại Học viện Serendia đều ăn trưa tại căng tin của trường. Căng tin nơi đây không chỉ có một loạt những đầu bếp hạng nhất mà còn có đầy đủ bồi bàn nữa. Thức ăn đều được thử độc trước, nên học viên có thể thưởng thức chúng mà không cần lo nghĩ gì cả.

Một vài học viên giàu có hơn còn mang theo cả đầu bếp và bồi bàn riêng vào trong ký túc xá và ăn trong phòng luôn sau khi thức ăn được nấu xong ở căng tin. Và tình hình là Nhị Hoàng tử, người mà lẽ ra Monica phải hộ vệ, cũng là một học viên như vậy.

(Vì vậy nên là, mình không cần phải đến căng tin đâu nhỉ...?)

Lấy cớ như vậy, Monica đã lẻn ra khỏi lớp học vào giờ nghỉ trưa. Bạn cùng lớp cô đều đi về phía căng tin, còn Monica thì đi hướng ngược lại, ra khỏi tòa nhà của trường.

Monica mang theo một nắm hạt trong túi, và cô muốn tìm nơi không có nhiều người để ăn chúng. Monica đã luôn giỏi trong việc tìm ra được những nơi hẻo lánh. Trong thời gian theo học tại Minerva, cô luôn tự nhốt mình ở những nơi bí mật để có thể đọc sách về ma thuật và số học. Do thời tiết hôm nay đẹp và không có gió mấy, nên Monica quyết định đi dạo bên ngoài.

Học viện Serendia có phần đất rất lớn, và khu vườn của nó được chăm sóc rất đẹp. Bây giờ, khi hoa mùa hạ đã tàn, nụ hoa hồng mùa thu bắt đầu nở rộ.

Thường thì, trường dành cho quý tộc sẽ tuyển sinh vào mùa thu, trong khi các trường dành cho thường dân thì tuyển sinh vào mùa xuân. Nguyên do là, từ mùa xuân đến mùa hè, quý tộc sẽ bận rộn với những sự kiện xã hội, trong khi mùa thu thì lại là thời điểm thu hoạch vụ mùa của thường dân. Vì vậy mà thời gian tuyển sinh của mỗi nhóm được tách biệt để tránh những thời điểm ấy trong năm.

Monica dù được sinh ra trong một gia đình thường dân, nhưng lại chưa từng được đi đến trường cùng những đứa trẻ khác trong thị trấn. Cha cô là một người có hiểu biết sâu rộng, nên cô đã học từ ông cho đến khi ông mất. Sau đó, qua nhiều thăng trầm, đệ tử của cha cô đã nhận nuôi và cho cô theo học tại Minerva.

Vì lẽ đó nên Monica không quen với cuộc sống tập thể. Ngay cả khi theo học tại Minerva, cô cũng không có người nào mà có thể gọi là bạn được.

... Không, đã có một người, nhưng người bạn đó cuối cùng đã nhanh chóng nói lời biệt giao mất rồi.

Dù vậy, Monica vẫn có tài năng ma thuật, nên cô được cho phép nhốt mình trong phòng thí nghiệm tại Minerva. Nhưng nơi đây là Học viện Serendia, nên điều đó là không khả thi.

Mặc dù học viện có những môn tự chọn về ma thuật, nhưng làm lộ khả năng của cô có thể sẽ gây ra rắc rối khá lớn. Bởi với mức độ lo âu xã hội của mình, cô chỉ có thể sử dụng duy nhất ma thuật vô niệm chú mà thôi. Và nếu ai đó phát hiện ra cô có thể thi triển ma thuật mà không cần niệm, thân phận [Phù Thủy Tĩnh Lặng] của cô sẽ bị bại lộ.

Monica thở dài, rồi chạm vào dải ruy băng trên đầu.

(Mình... thậm chí còn không nói được lời cảm ơn...)

Lúc nào cũng vậy. Những thứ mà Monica muốn nói ra, lại bị kẹt trong họng cô, cứ thế bị nuốt xuống mà không nói gì được.

(Mình còn không nói chuyện tử tế được với bạn cùng lớp cơ mà, vậy thì phải đến gần Nhị Hoàng tử bằng cách nào cơ chứ?)

Để có thể hộ vệ cho Người, cô sẽ cần phải làm vậy, nhưng khổ nỗi, vốn từ đầu họ còn không học chung khối. Nhị Hoàng tử là một học viên năm ba, trong khi cô lại ở năm hai.

(... Nếu mục tiêu là hộ vệ cho Nhị Hoàng tử, thì đáng ra anh Louis phải cho mình học cùng khối với Người chứ... Không, nếu thực sự là hộ vệ, thì đáng lẽ phải cử con trai đi chứ? Bởi lẽ, ký túc xá của nam và nữ được tách riêng ra cơ mà.)

Louis Miller có thể là một người kiêu ngạo và cực kỳ xấu tính, nhưng anh ta có tài năng. Anh ta hẳn biết rõ rằng nhiệm vụ này không được phép thất bại, dù có vì lý do gì đi chăng nữa. Dẫu vậy, kế hoạch này có quá nhiều lỗ hổng để mà chỉ là “Hộ vệ Hoàng tử”. Vốn dĩ, việc gửi một người cực kỳ nhút nhát như Monica đến học viện đã là một nước đi vô cùng liều lĩnh rồi.

(Có khi nào... anh Louis đang suy tính điều gì khác chăng...)

Trong khi vừa nghĩ vậy vừa băng qua khu vườn, Monica đột nhiên phát hiện một hàng rào lớn gần phía sau trường. Lẽ ra nó vẫn thuộc khuôn viên trường, nhưng cánh cổng sắt nơi đó đã đóng lại để không ai tiến xa hơn. Một tấm biển ghi rằng “Khu vườn cũ, hiện đang bảo trì” được treo lên, nhưng nhìn kỹ hơn thì bản thân cánh cổng lại không khóa.

(... Chắc không có ai đến đây đâu.)

Sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai, Monica nhanh chóng đi vào trong khu vườn cũ. Những không gian khép kín như thế này chính là nơi ẩn náu hoàn hảo.

Cây cối ở đây không quá tệ, mặc cho tấm biển ghi đang bảo trì kia. Tuy nhiên, cô gần như không thấy một bông hoa nào cả. Có vẻ như chúng đã được chuyển đến luống hoa ở phía trước. Thứ duy nhất nở rộ nơi đây là những bông hoa dại mùa thu.

(Nhưng mà, thật là một nơi yên tĩnh và tốt đẹp...)

Cô có thể thư giãn một lúc ở đây. Nghĩ vậy, Monica lấy lại bình tĩnh rồi tìm một chỗ để ngồi. Tuy nhiên, những bước đi nhẹ nhàng của cô chợt dừng lại sau khi cô rẽ vào một góc của bụi hoa đỗ quyên.

Sâu hơn ở phía sau khu vườn, có một chàng trai trẻ tóc vàng đang đọc thứ gì đó gần mép đài phun nước cũ. Do đang cúi xuống, nên cô không nhìn được mặt cậu ta, nhưng đồng phục ấy là đồng phục của học viên nơi đây.

Monica tràn trề thất vọng. Cô đã chắc rằng đây sẽ là một nơi ẩn náu tốt, nhưng có người đã đến trước mất rồi.

(... Đi tìm nơi khác thôi vậy.)

Khi cô quay người chuẩn bị rời đi với đôi vai rũ xuống, có tiếng lạo xạo phát ra từ bãi cỏ phía sau.

Khi cô nhận thấy có gì đó đang xảy ra, một cánh tay vươn ra nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.

“Hii...!”

“Bắt được rồi! Ngươi đã hoàn toàn rơi vào bẫy rồi ha!”

Một giọng sắc bén vang lên phía sau Monica, khi này đang sợ hãi thở hổn hển.

Cô nghển cổ lại và thấy một chàng trai trẻ tóc nâu sẫm đang nhìn xuống mình. Nét mặt của cậu ta có phần trưởng thành, với đôi mắt cụp xuống. Monica có nhớ khuôn mặt ấy, đúng hơn là nhớ góc độ mà đôi mắt kia cụp xuống. Đây chính là một trong những thành viên Hội học sinh đã gây náo loạn tại hành lang hôm qua.

(Nếu mình nhớ không lầm, tiểu thư Isabelle từng nói rằng đây là... ờm... Elliott Howard thuộc Bá tước gia Dasvy.)

Cổ tay Monica đang bị Elliott nắm quá mạnh để có thể là một trò đùa. Hơn thế, cậu ta còn không màng che giấu sự thù địch khi nhìn cô.

Elliott chạm vào túi của Monica. Cậu ta cau mày khi phát hiện ra có gì đó, ngay cả qua lớp vải.

“Có thứ gì trong túi cô vậy hả? Có phải là vũ khí không?”

“K-Không phải đâu, đ-đây là, bữa trưa... của tôi...”

Elliott cười nhạo trước lời giải thích tuyệt vọng kia, như thể điều đó là vô lý vậy.

“Làm gì có học viên nào ở nơi đây mà lại để bữa trưa ở trong túi cơ chứ.”

“Aa...”

Thật vậy, sẽ khó có con em quý tộc nào theo học tại Học viện Serendia mà lại mang hạt để ăn trưa.

Khi Monica còn lắp bắp, Elliott cười nhếch mép nhìn xuống cô.

“Hơn nữa, trừ năm nhất ra, thì tôi nhớ mặt từng học viên một nơi đây. Xét theo màu khăn quàng, hẳn cô là học viên năm hai nhỉ? Nhưng tôi lại chưa từng thấy cô trước đây. Vậy nên chẳng phải sẽ hợp lý khi cho rằng cô là một kẻ đột nhập mặc đồng phục học viên hay sao? ... Giờ thì, thú nhận đi. Ai đã thuê cô?”

Monica và Elliott có đi ngang qua nhau hôm qua, nhưng chỉ trong một khoảng ngắn ngủi, vả lại cô còn cúi đầu xuống nữa. Vậy nên có lẽ cậu đã không nhìn rõ được mặt cô. Giọng nói thù địch của cậu ta khiến Monica run lên như một con thú nhỏ.

(Không đâu, không chịu, không muốn nữa đâu! Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ quá!)

Hoảng loạn, cô nhanh chóng sử dụng vô niệm chú để tạo ra một cơn gió ma thuật. Đó không phải là một cơn gió gây chết người, mà là một cơn gió chỉ đủ mạnh để làm ai đó vấp ngã.

Tuy nhiên, một ít đất mà cơn gió làm bay lên có vẻ đã rơi thẳng vào mắt Elliott, nên cậu buông Monica ra và rụi mắt.

(P-Phải nhân cơ hội này... Chuồn thôi...)

Monica thoát được khỏi tầm tay của Elliott và mù quáng chạy... hay ít nhất thì, cô đã cố làm vậy. Tuy nhiên, với thần kinh vận động kém đến mức tuyệt vọng của bản thân, ngay khi quay lại đổi hướng, cô lại bị trẹo mắt cá chân và lăn ra ngã tại chỗ.

“Hibunya!”

Monica kêu lên một thứ tiếng vô tri khi cô ngã xuống, đống hạt trong túi cô bay ra và rơi tung tóe.

“Ư a, aa, ư...”

Khi cô hoảng loạn cố gắng đứng dậy, có ai đó đã nắm lấy cánh tay cô. Khi rụt rè quay lại, cô thấy được đôi mắt cụp xuống của Elliott nhìn mình.

“Chạy. Đâu. Cho. Thoát.”

“K-Khôngggggg!”

Khi Monica bắt đầu kêu gào nức nở, chàng trai trẻ tóc vàng nãy giờ ngồi ở mép đài phun nước quan sát mọi chuyện lên tiếng.

“Elliott, thả con bé ra đi.”

“Hả? Tại sao cơ chứ? Nếu mà đã mò đến tận đây, thì sao mà có thể là học viên của học viện ta được. Chắc hẳn, là sát thủ mà Aaron đã phái đến để-”

Elliott chưa kịp dứt lời thì cậu trai tóc vàng lại giơ ngón trỏ lên miệng. Elliott, nom có vẻ xấu hổ, im lặng rồi buông tay Monica ra.

Khi cô còn đang choáng váng ngồi đó, cậu trai tóc vàng ngồi xổm xuống cạnh cô rồi nhặt những chiếc hạt vương vãi lên. Nhìn lại thì, cô thấy cậu có nét mặt rất đẹp trai. Đôi mắt của cậu được bao quanh bởi hàng lông mi dài, màu sắc có phần kỳ lạ, một màu xanh da trời với chút xanh lục xen vào.

“Ta nghe nói có một học viên năm hai mới chuyển trường vào đây. Liệu đó có phải là em không? Tên là gì ấy nhỉ... À phải rồi. Tiểu thư Monica Norton.”

Monica khịt mũi và gật đầu; còn cậu trai tóc vàng, vẫn đang nhặt hạt, nhìn sang Elliott.

“Thấy chưa nào? Con bé không phải là sát thủ, mà chỉ là một chú sóc con tình cờ đi lạc vào đây thôi.”

Cậu trai nắm lấy tay Monica và đặt nắm hạt cậu vừa nhặt vào lòng bàn tay cô. “Xin lỗi vì đã làm cản trở bữa trưa của em nhé.”

Monica muốn cảm ơn cậu trai vì đã quỳ xuống chỉ để nhặt hạt hộ cô. Nhưng cô lại lo lắng đến mức không nói lên lời.

(Mình, cần phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng mới được...)

Khi môi Monica mấp máy thành hình chữ “Ca”, cậu trai đột nhiên nhìn lên rồi ôm và kéo cô vào gần mình.

“Nguy hiểm!”

“... Hử?”

Monica nhìn theo ánh mắt của cậu rồi nhận thấy có gì đó đang rơi xuống. Nếu không làm gì, nó có thể sẽ rơi trúng vào một trong hai người.

Ngay tức khắc, cô sử dụng ma thuật vô niệm chú để tạo ra một cơn gió mạnh. Thứ đang rơi ấy bị cơn gió thổi vừa đủ để chuyển hướng rơi sang cách họ một quãng ngắn.

Nó tạo ra một tiếng động lớn khi đáp đất rồi vỡ thành từng mảnh, hóa ra đó là một chậu hoa, và nó vừa rơi xuống từ ngay trên đầu họ. Nó mà rơi nhầm nơi thì đã có thể gây ra tệ hơn một vết thương nhỏ rồi.

“Được cơn gió tình cờ thổi qua cứu rồi ha... Em ổn chứ?” Vẫn còn đang ôm Monica, cậu trai hỏi với vẻ lo lắng.

Nhưng cô lại chẳng còn tâm trạng nào mà trả lời nữa. Đầu tiên, cô bị nhầm là một kẻ đáng ngờ và bị bắt giữ, sau đó một chậu hoa lại gần như rơi xuống đầu cô, và giờ đây cô còn đang bị ôm trong vòng tay của một người mà cô chỉ vừa gặp. Tâm trí Monica chẳng tài nào theo kịp được chuỗi sự kiện không ngờ đến này, và rồi sự căng thẳng kéo cô đến giới hạn - và tách! Cô đã đột nhiên bùng nổ.

“... Á hự.”

Monica trợn mắt lên và gục ngã. Cậu trai trẻ hốt hoảng đỡ cô trước khi cô ngã hẳn xuống đất.

***

Có một cái bóng đen lớn ở trước mặt Monica. Nó lắc lư và nhấp nháy như thể được tạo ra từ ánh sáng của một ngọn nến vậy. Lắc lả lắc lư. Khi nhìn lên cái bóng lắc lư ấy, Monica nghĩ một cách vô thức.

(Aa, không ổn rồi ha. Hôm nay chú ấy lại rượu chè rồi.)

Cái bóng đen nhìn Monica, rồi lảm nhảm quát tháo điều gì đó. Tốt hơn hết là không nên nói điều gì thừa thãi vào những lúc như thế này. Vì vậy nên cô giữ im lặng, nhìn xuống và nghĩ về “Đàn lợn của ông Sam”.

Một con lợn, một con, hai con, ba con, năm con, sáu con, mười ba con, hai mươi mốt con...

(Khi nhận ra rằng ngoài 1, các số hạng liền kề không có ước chung nào, mình đã rất vui... Và khi mình kể nó với cha, ông đã khen mình giỏi vì đã phát hiện ra được điều ấy...)

Trong lúc Monica trầm ngâm nghĩ về điều đó, cái bóng đen kia vung chai rượu trong tay đập thẳng vào cô. Đã có tiếng va chạm lớn. Những mảnh vỡ tung tóe khắp nơi kia... có phải của chai rượu không? Không. Không phải, đó là...

... Đó là một chậu hoa.

“Woa!”

Vừa kêu một tiếng kỳ lạ, Monica bật thẳng dậy rồi ôm chặt và cố gắng làm dịu trái tim đang đập thình thịch của mình. Có cảm giác như cô vừa có một giấc mơ khủng khiếp vậy. Phía sau đầu của cô đau âm ỉ.

Khi cô còn đang từ từ hít thở để cố kiểm soát hơi thở của mình, cô nghe thấy một giọng nói phát ra từ ngay bên cạnh ngập ngừng hỏi.

“... Cậu ổn chứ?”

Monica lúng túng quay đầu lại, một nữ sinh cô không nhận ra đang lo lắng nhìn cô. Đó là một cô gái nhỏ nhắn có mái tóc màu hạt phỉ, cùng với một thái độ điềm tĩnh.

“C-Cậu... l-là ai?”

Monica, vẫn nhút nhát như thường, hỏi một cách ngượng ngùng. Cô gái nở một nụ cười yếu ớt.

“Selma Karsh. Mình là bạn cùng lớp với cậu, đồng thời là Ủy viên Y tế của lớp. Nghe nói cậu bị ngất và được đưa đến phòng y tế, nên mình tới để xem tình hình của cậu.”

Hiểu rồi, có vẻ như cô đang nằm trong một chiếc giường trong phòng y tế. Chắc hẳn cậu trai tóc vàng đã bế cô đến đây.

(Mấy cái người đó bị cái gì vậy cơ chứ...)

Bản thân cô chỉ muốn tìm một nơi để ăn trưa. Nhưng rồi vì một lý do nào đó, cô lại bị nhầm là một kẻ đột nhập rồi còn suýt bị một chậu hoa rơi trúng nữa... Có vẻ như cô đã gặp khá nhiều sự cố chỉ trong giờ nghỉ trưa.

Chỉ đơn thuần là dựa vào may mắn khi mà cô có thể né được chậu hoa kia bằng ma thuật gió vô niệm của mình. Nếu cô chỉ chậm hơn một chút, thì sẽ không kịp được, kể cả có bỏ đi khâu niệm chú đi chăng nữa.

Khi cô bắt đầu run rẩy vì nhớ lại nỗi kinh hoàng vào khoảnh khắc đó, Selma đưa bàn tay trắng muốt ra rồi nhẹ nhàng sửa mái tóc rối cho Monica. Những ngón tay thon dài nhợt nhạt với móng tay màu hồng nhạt của cô rất đẹp và không tì vết. Đó chính là bàn tay của một thục nữ không biết làm việc là gì. So với bàn tay đầy vết chai sạn do cầm bút của Monica, chúng hoàn toàn khác biệt.

“Hôm nay không còn tiết học nào nữa đâu, nên cậu có thể trở về ký túc xá nếu muốn. Mình sẽ báo cho thầy Thornlee biết rằng cậu đã tỉnh dậy.”

Nói xong, Selma lặng lẽ rời khỏi phòng y tế.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn. Có vẻ như là cô đã ngủ trong một khoảng thời gian khá dài. Monica ra khỏi giường rồi lê thê bước về ký túc với cái đầu cúi gằm xuống.

Lâu lắm rồi cô mới tiếp xúc với nhiều người như vậy, nên cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều kiệt quệ. Chân cô nặng trĩu như thể bị trói bằng xiềng xích làm từ chì vậy.

Tại ký túc xá nữ, nơi này nơi kia đều có các nữ sinh đang trò chuyện rôm rả trước bữa tối. Monica cúi đầu xuống để tránh khỏi bọn họ rồi đi lên tầng trên cùng. Việc lén lút đi qua để tránh ánh nhìn người khác, dù là ở trong học viện hay ngoài thị trấn, với cô cũng đều như nhau. Xưa nay vẫn vậy. Monica vẫn luôn là một kẻ ngoài cuộc, không thể nào hòa nhập vào nơi mà người ta tụ tập lại.

Cuối cùng, sau khi đến được phòng kho ở tầng trên cùng, cô trèo lên thang ở phía sau và đẩy cánh cửa vào phòng gác mái. Có vẻ như mặt trời đã hoàn toàn lặn khi cô còn đang lề mề bước qua khuôn viên trường, giờ đây căn phòng tối đến mức cô chẳng thể nào nhìn thấy chính đôi tay của mình.

Monica dùng ma thuật vô niệm để thắp sáng ngọn nến. Thứ ma thuật vô niệm chú này được người đời ca ngợi là một “phép màu”, nhưng với Monica đây, việc sống một cuộc sống học đường bình thường thì khó khăn hơn ngàn vạn lần.

Cô tháo dải ruy băng mà Lana buộc cho cô ra và đặt nó lên bàn. Rồi cô trải khăn tay ra và đặt nắm hạt đó giờ vẫn còn trong túi lên đó.

... Cốc cốc.

Cô nghe thấy có tiếng gõ nơi cửa sổ.

Khi nhìn ra, cô mờ mờ thấy được hình bóng của một chú mèo đen hoà với màn đêm. Cô mở khóa cửa sổ, rồi Nero khéo léo đẩy nó ra bằng chân trước.

“Nero, mừng em về.”

“Ờ, em về rồi đây. Và còn thu thập được khối thông tin đấy! Khen em đi!”

“... Ừm. Cảm ơn em.”

“Nghe mà hết hồn nè! Đệ Nhị Hoàng tử là một học viên năm ba và là Hội trưởng Hội học sinh đó.”

Đó là những thứ mà cô đã biết từ lâu. Nhưng Monica không muốn gạt đi nỗ lực thu thập thông tin của Nero, vậy nên cô chỉ im lặng lắng nghe.

“Nghĩa là nếu chị trở thành một thành viên Hội học sinh, thì tự nhiên chị sẽ đến gần được Hoàng tử hơn thôi! Em đây thật thông minh mà!”

Chắc chắn ý tưởng của Nero là đúng. Bởi lẽ Đệ Nhị Hoàng tử và Monica học cách nhau một khối, nên sẽ khó để cô có thể đến gần Người một cách bình thường. Nhưng cùng là thành viên Hội học sinh, lẽ tự nhiên là họ sẽ thân thiết hơn... Nhưng.

“Không được đâuuu...” Monica ngã sấp mặt xuống giường và rên rỉ.

Điểm số xuất sắc là không thể thiếu để trở thành thành viên Hội học sinh. Đồng thời cũng phải có móc nối với những thành viên đương nhiệm.

Nero hướng đôi mắt vàng nhìn Monica, khi này vẫn đang khóc thút thít trên trường.

“Nhưng mà Monica này, chẳng phải chị là một trong Thất Hiền Nhân sao? Vậy chẳng phải là thiên tài còn gì? Thế nên là bài kiểm tra tiếp theo chị cứ có được một cái thành tích cực kỳ tốt, thì chắc chắn rằng chị sẽ trở thành...”

Monica im lặng lắc đầu, rồi xếp chồng sách giáo khoa lên giường. Phần lớn trong chúng là về lịch sử hoặc ngôn ngữ học. Điều này là dễ hiểu, do chúng là những tri thức mà con em quý tộc cần có.

Nhưng chuyên môn của Monica chỉ là ma thuật và tất tần tật những thứ liên quan. Cô khá hiểu biết về lịch sử ma thuật, nền tảng ma thuật, ma pháp sinh vật học, kỹ thuật ma thuật, và các luật liên quan đến ma thuật, nhưng trừ số học ra, thì cô chỉ ở dưới mức trung bình ở mọi lĩnh vực khác. Khả năng ghi nhớ của cô quá thiên vị về ma thuật đến nỗi cô còn chẳng tài nào nhớ nổi năm cấp bậc quý tộc theo thứ tự.

“Chẳng phải chị đã theo học cái trường tên là Minerva đó sao? Chị không học được tí gì về ngôn ngữ ở đó à?”

“... Ở M-Minerva, chuyên môn của chị là... ký tự ma pháp cổ đại, và tinh linh ngữ...”

Tất nhiên, chúng chẳng phải là mấy thứ thường được dạy cho con em quý tộc. Thực tế thì, hầu hết mọi người có khi cả đời còn chẳng bao giờ động đến chúng.

Monica ôm Nero vào lòng và cúi đầu.

“... Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...”

Bây giờ, Monica chẳng ở vị trí nào để mà bảo vệ Nhị Hoàng tử được nữa. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để mà không bị trượt khỏi học viện.

Không, thậm chí còn có một vấn đề trước đó nữa....

“Hôm nay, có rất nhiều người đã đối tốt với chị...” Monica liếc nhìn dải ruy băng và nắm hạt trên bàn.

Dù có thái độ kiêu ngạo, nhưng Lana là người đầu tiên trong lớp nói chuyện với cô. Và cậu trai mà cô gặp trong khu vườn cũ đã nhặt đống hạt cho cô. Isabelle đã làm rất nhiều thứ để hỗ trợ cô, và Selma, Ủy viên Y tế, đã đến thăm hỏi cô.

“Thú thật, chị muốn nói một câu cảm ơn một cách đàng hoàng mà...” Mặt cô lại cúi gằm xuống.

Nero ngước nhìn cô. “Chẳng phải chị vẫn nói được câu “Cảm ơn” một cách bình thường với em đấy thôi? Ngay vừa nãy đó? Em đã nghe rõ đấy.”

“Đó là, do Nero không phải con người, nên là...”

Nero tỏ một vẻ mặt phức tạp, rất giống người. Rồi đột nhiên, như thể nghĩ ra ý gì đó, nó vẫy đuôi rồi nhảy khỏi đùi Monica.

“Được rồi, được rồi. Nếu vậy thì, em đây sẽ giúp chị khắc phục cái tính nhút nhát đó.”

“Nero? K-Không lẽ n-nào...?”

“Chuẩn rồi đấy.”

Nero nhảy lên một chiếc ghế, rồi vẫy cái đuôi của mình. Ngay tức khắc, hình dạng của nó bị uốn cong và méo mó đến khi nó trở thành một khối bóng đen. Cuối cùng, cái bóng phồng lên, mở rộng ra rồi trở thành dáng hình của một con người.

Trong hai cái chớp mắt, cái bóng bắt đầu có màu sắc. Một màu da khỏe mạnh lộ ra bên dưới, như thể lớp mực đang được rửa sạch đi vậy.

“Thế nào? Như này thì sao?”

Sinh vật ngồi trên ghế không còn là một con mèo đen nữa, mà là một chàng trai trẻ tầm tuổi đôi mươi với mái tóc đen và đôi mắt vàng. Cơ thể anh được quấn bởi chiếc áo choàng có phần lỗi thời.

Đương nhiên, anh ta không thật sự là con người. Đó chỉ là Nero khi mang dáng hình của con người mà thôi. Monica biết khả năng này của nó, và cô cũng đã thấy nó làm vậy nhiều lần rồi.

Tuy nhiên, thực tế vẫn là có một người đàn ông trưởng thành đang đứng trước mặt cô, khiến cho cơ thể Monica co rúm lại trong vô thức.

“Đ-Đừn... màa...”

Đôi mắt của cô, thường vô hồn nhìn xuống, nay lại đang mở to hết mức có thể và cơ thể mảnh mai của cô thì bắt đầu run rẩy. Monica hết sức co mình lại trên giường và lấy tay ôm đầu như để bảo vệ bản thân.

“Không đâu... cái này, không chịu đâu... Nero, xin em đấy... về lại dạng mèo đi...”

Monica đã sắp rơi lệ, thấy vậy Nero bĩu môi. Khi làm vậy, trông nó như trẻ ra đáng kể so với ngoại hình.

“Ứ. Chịu. Nhá. Bởi vì chị ấy, chẳng phải chị nói chuyện với tên Lou-lou-lou Lountatta ổn thỏa đấy thôi!”

Có vẻ như Nero không hề có ý định nhớ tên của Louis Miller. Monica sửa lại cho nó và nêu lý do của bản thân.

“Là anh Louis đấy! Chị mà không trả lời rõ ràng, thì anh ấy sẽ véo tai chị đó!”

“Uwah... Gã đó làm thật đấy à? Thật tệ hại. Mà, em sẽ chẳng véo tai chị hay gì đâu, đừng lo! Thế nào hả, em đây chẳng phải tốt bụng lắm hay sao?”

Thực ra, Louis mới là người quá khích, còn đề xuất của Nero là bình thường.

Nero khịt mũi đầy tự hào, rồi đến gần Monica hơn nữa. “Nào, giờ thì hãy biết ơn~ sùng bái~ và cảm ơn em đây đi~!”

Khi Nero nhích lại gần hơn, Monica ngả người ra sau, miệng cứ mở rồi lại đóng. “H-Hiii...! Ư, aa... c... ả... cảa... c, c...”

Khó khăn lắm Monica mới rặn ra được hai chữ cái đầu tiên, nhưng rồi mấy tiếng lẩm bẩm vô nghĩa bắt đầu xen vào cùng với tiếng thở hổn hển. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ tưởng cô đang không khỏe mà thôi.

Nero quay đi như một đứa trẻ hờn dỗi. “Hể, ra là vậy. Vậy là chị Monica đây không biết ơn em vì đã lẻn vào trường và thu thập được từng đó thông tin sao? Aa, em đây sốc quá chừng luôn. Tổn thương ghê, đau đớn ghê!”

“K-Không phải, chị x-xin lỗ...”

“Cái em muốn nghe là một lời cảm ơn cơ mà, chứ chẳng phải một lời xin lỗi đâu. Nào nào, phải khen ngợi sử ma của mình cho đàng hoàng đi chứ, Chủ nhân.” Nero nói, vung vẩy chân qua lại trên ghế.

Monica nhắm chặt mắt, nắm chặt tay trên đùi, rồi nghẹn ngào nói. “C-Cảm ơn, vì mọi khi, Nero!”

“Ồ, giỏi đấy chứ, cứ như vậy mà tiếp tục nhé. Được rồi, tiếp theo hãy nói Ngài Nero là tuyệt nhất~!”

“Ngài Nero nà tuyệt nhất!”

“Ngài Nero thật tuyệt vời~!”

“Ngài Nero thật tuyệt vời!” Monica cũng lặp lại, mắt cô khi này quay cuồng.

Thấy vậy, Nero gãi má. “... Sao em bắt đầu cảm thấy mình như là ác nhân tẩy não người lương thiện thế này.”

“Nero, em tệ lắm...”

“Méo!? Em chỉ muốn tốt cho chị thôi... mà?”

Nero đảo đôi mắt vàng và nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mở chúng ra và nhoài người ra ngoài.

Monica vội vàng túm lấy vạt áo của nó. “N-Nero! N-Nguy hiểm lắm, e-em sẽ ngã đó...!”

“Oi, Monica, nhìn nè. Bên ký túc xá nam ấy, có một gã trông đáng ngờ cực.”

“... Hể?”

Monica cũng nghiêng người ra ngoài cửa sổ cạnh Nero rồi nhìn sang ký túc xá nam. Cửa sổ phòng gác mái có tầm nhìn tốt, nhưng do đêm nay không trăng, cô khó có thể nhìn rõ thứ gì ở đằng xa.

Monica dùng phép vô niệm chú giúp cải thiện tầm nhìn để nhìn xa trong ban đêm. Tuy nhiên, không có nghĩa là nó sẽ giúp cô nhìn xuyên thấu đồ vật, vậy nên cô mới phải nhoài người ra ngoài cửa sổ.

(... Nero nói đúng... Bên sân ký túc xá nam, có ai đó...)

Người này đang mang một chiếc áo choàng trùm đầu, vậy nên không nhìn rõ được mặt. Nhưng cô ấy có thể thoáng thấy mái tóc vàng phấp phới qua các khe hở trong chiếc mũ trùm đầu.

Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua và hất chiếc mũ trùm đầu ra.

Từ vị trí của bản thân, Monica chỉ có thể thấy phần sau đầu của người đó. Ngay lập tức, cô hằn sâu tỷ lệ của phần ấy vào trong đầu.

Người đó ngừng di chuyển để kéo chiếc mũ lên lại, nhưng rồi gió lại thổi, giúp cô thoáng thấy được phần bên dưới áo choàng, người đó đang mặc một chiếc áo dài đẹp. Monica đo chiều dài thân và chân của người đó bằng mắt trước khi hắn chạy qua khỏi sân ký túc xá và biến mất ở một góc tòa nhà.

Nero nheo mắt, nhíu mày lại. “Chẳng thể nhìn thấy tên đó nữa rồi. Chị có thể làm gì với ma thuật của mình không?”

“... Anh ta đã đi ra phía sau tòa nhà rồi, nên chị không thể theo xa thêm nữa... Nhưng mà...”

Monica đặt một ngón tay lên cằm và nhắm mắt lại. Những con số chạy qua đầu cô với tốc độ chóng mặt.

Những con số ấy cho Monica biết một điều rằng.

“... Chị, từng gặp... người đó rồi.”