Shuumatsu Nani Shitematsu Ka? Mou Ichido Dake, Aemasu Ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1291

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 2 - Chương 02: Mùa hoa nở - Phần 4

Fwedo

Dù sao cũng không thể cứ gọi mãi hai đứa nhỏ là “đứa này” và “đứa kia” được. Cả hai cô bé đều cần được đặt tên.

Khi vấn đề này được nêu ra, vị Sĩ quan Hạng nhất và bốn cô gái tinh linh đều trầm ngâm. Họ lo cái quái gì không biết? Feodor tự hỏi. Việc đặt tên là một vấn đề có thể thảo luận một cách rất bình thường. Tên gọi thôi mà, có gì đâu. Miễn là nó dễ hiểu, thì gọi thế nào chẳng được. Chẳng hạn, mượn tên của một người nổi tiếng, hay truyền lại tên của một thành viên khác trong gia đình.

Điều đó gợi cho Feodor một ý tưởng. “Tôi nghĩ ra rồi. Đặt tên một trong hai đứa theo tên cô gái Kutori đó thì sao? Có thể cá nhân tôi không thấy như vậy, nhưng không phải mọi người vẫn nói cô ấy là một người tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ à?”

Sự im lặng ngay sau đó không hề dễ chịu chút nào.

Hóa ra, đặt tên một tinh linh theo tên những người khác là một điều cấm kị, và đặc biệt là họ không bao giờ sử dụng những cái tên đã được đặt cho các tinh linh khác trước kia. Mặc dù kể cả bản thân họ cũng không hiểu nguyên nhân sâu xa của việc này, các cô gái có vẻ đã được dạy rằng họ nên tiếp tục truyền thống này.

Đặt tên cho các tinh linh là việc phải được thực hiện một cách cẩn trọng hết sức có thể. “Tinh linh lớn tuổi nhất vào thời điểm đó phải nghiên cứu thật kĩ những ghi chép trước kia để chuẩn bị chọn ra một cái tên thật phù hợp cho đứa bé sơ sinh”, bọn họ nói vậy với anh - dù đó không phải là một quy định bắt buộc, nó giống như một phong tục dành cho các tinh linh hơn.

Và như vậy, họ đành gửi gấp một thông báo chính thức về nhà ở Đảo Nổi 68. Sau đó, họ quyết định sẽ đặt hai cái tên tạm thời cho hai đứa bé cho tới khi cái tên chính thức được chọn; một cái tên chắc chắn chưa từng được đặt cho một người nào cả. Tốt nhất là những cái tên này nên vừa kì lạ, nhưng vừa phù hợp không cãi vào đâu được.

Đứng trước những người lính và mấy cô gái tinh linh đang bối rối gãi đầu và tranh luận xem nên làm gì, cô bé tóc đỏ đang vui vẻ gặm những lát táo mỏng giòn giòn. Trong khi đó, Collon chọt ngón tay vào bầu má phúng phính của cô bé tóc xanh da trời, trong khi cô bé vùng vẫy và ngọ nguậy vì khó chịu.

Họ quyết định sẽ gọi cô bé tóc đỏ là Apple, và cô bé tóc xanh là Marshmallow.

Không, không, không, như vậy sao được. Tên càng đơn giản càng tốt, ừ, nhưng cũng nên vừa phải thôi chứ!

Feodor giữ những suy nghĩ ấy trong lòng mình. “Apple, em có thấy ổn không?”

Cô bé khúc khích và cười toe toét trước câu hỏi của anh, mặt lấm lem nước miếng và nước táo.

“Em thì sao, Marshmallow?” Cô bé kia nhìn anh, hơi nghiêng đầu, như muốn nói “Huh”?

Nếu những người trong cuộc không có ý kiến gì, anh nghĩ anh cũng không có quyền nói gì thêm. Ngay từ đầu, vai trò của anh cũng chỉ là giám sát Tiat và mấy người kia. Đối với hai đứa bé, anh chẳng là gì hơn một người lạ đi ngang qua chúng, và anh chỉ trông nom cho chúng vì nó cũng là một phần nghĩa vụ của anh cùng với bốn cô gái. Anh không có quyền hay trách nhiệm để can thiệp vào. Hơn nữa…

Feodor không nói những lời này ra, anh muốn không nghĩ về chuyện đó quá nhiều. Tốt hơn hết là Đảo nổi 68 sớm hồi đáp và cho hai đứa bé những cái tên phù hợp. Anh chỉ cho phép bản thân nghĩ tới đây.

“Giá mà chúng ta không nghĩ ra tên cho bọn nhỏ thì sẽ thuận tiện hơn.” Feodor lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình. Anh chợt quay sang bên, cảm giác như có ai đó đang dán chặt ánh mắt lên người mình, và phát hiện ra Panival đang nhìn anh với một nụ cười bí hiểm.

... Ngẫu nhiên thôi, anh nghĩ. Cô hẳn là chưa nghe thấy anh lẩm bẩm… hoặc ít nhất anh muốn tin là như vậy.

***

Cơ sở hiện giờ đang được dùng làm căn cứ của Sư đoàn Năm trước kia từng là một ngôi trường công lập. Nó đã bị đóng cửa từ lâu vì vấn đề về quản lý. Sau đó nó bị quy hoạch thành nhà máy sản xuất tàu bay, nhưng rồi kế hoạch đó cũng gặp phải những khó khăn. Chuyện nọ xọ sang chuyện kia, cuối cùng khu nhà này được chuyển giao cho Vệ binh Đeo cánh.

Nói cách khác, nơi này vốn không được xây dựng một cách có chủ đích thành một căn cứ quân sự.

Có lẽ đó là lý do vì sao khu quân sự và khu công nghiệp bị lẫn lộn và chồng lấn lên nhau một cách tệ hại. Khu doanh trại nổi trội hơn cả vì được xây kém hết chỗ nói. Có thể một khu nào đó được xây phòng san sát, trong khi chỗ khác không kiếm nổi một cái, còn mấy cái phòng cũng đa dạng đến hết nấc, từ những căn phòng hẹp đến ngộp thở, cho tới những căn rộng rãi một cách thừa mứa. Tóm lại, cả khu nhà trông giống như một cái hộp đồ chơi được lèn chật căng bởi những món đồ linh tinh bị bọn trẻ con hiếu động nhét vào.

Dù ở tầm cỡ nhỏ hơn, một sự hỗn độn gần giống như vậy cũng xuất hiện trong một căn phòng nào đó; một căn phòng cho tới gần đây vẫn còn bỏ không. Dù khá rộng rãi, căn phòng này nằm cách xa lối ra vào của doanh trại và nằm trên tầng cao, nên nó trước giờ chẳng có ai ở và cứ bị bỏ mặc cho bụi bám đầy.

Khoảng một tháng trước, có hai chiếc giường tầng được chuyển tới căn phòng này, và bốn thành viên mới bắt đầu cuộc sống của họ tại căn cứ này.

Hơn nữa, chỉ hai hôm trước, thêm hai cái nôi nữa được chuyển tới căn phòng này. Hai thành viên nữa mới gia nhập, và cũng bắt đầu cuộc sống của mình.

***

“Fwedoooooo!” Ngay khi Feodor bước vào phòng, một quả đạn dẫn đường màu đỏ nhỏ bé lao thẳng vào người anh và đâm vào bụng anh.

Chưa nói tới yếu tố bất ngờ, đó là một đòn húc rất hiệu quả, với đà đủ mạnh để khiến Feodor xém chút nữa phun hết nội dung trong dạ dày mình. Anh gập người xuống, và ngay lúc ấy cảm thấy, thật sự rất, rất may mắn là anh đã không ăn trưa trước khi tới đây.

Sau đòn đánh phủ đầu này, một cục bông màu xanh nhỏ bé khác lon ton chạy tới chỗ anh. “Fwedoo,” cô bé kêu lên, chạy nhanh hết mức mà đôi chân nhỏ bé có thể đưa cô đi, và ôm lấy chân anh. So với cú nã đại bác vừa rồi, cô bé là một sự hiện diện đáng yêu.

“A-Apple, này… em…”

Anh gọi tên cô bé với ý định mắng cô bé một chút, đại loại như “Đừng làm thế nữa! Nguy hiểm đấy!”

Nhưng khi cô bé ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, anh bỗng quên sạch những lời định nói. “... Hiếu động như thế này là tốt đấy,” Feodor nói bằng giọng xịt ngóm, “nhưng nhẹ tay với anh thôi nhé?”

“Ei yo!” Apple lập tức đáp lời với một câu trả lời cực kì vui vẻ, theo sau là một tiếng kêu tương tự từ Marshmallow. Có khả năng - không - chắc chắn là - cả hai đứa đều chẳng hiểu lời nào anh nói cả.

Dù chúng vẫn còn nhỏ, hai cô bé là mầm non của những chiến binh một ngày mai sẽ phải gánh vác tương lai của Regul Aire trên lưng. Ngay lúc này, chúng là những cô bé tràn đầy năng lượng, niềm hạnh phúc, và hi vọng. Trong hoàn cảnh này, anh cảm thấy cảm thông được với sự lạc quan của hai cô bé. Nhưng mà bắt kịp với bọn nhóc này mệt quá…

Feodor không tự tin mấy vào thể lực của mình. Không hẳn là anh quá yếu ớt, nhưng tộc Imp vốn không có nhiều sức mạnh thể chất hay sự dẻo dai. Họ là chủng loài sống bằng cách lợi dụng kẻ khác hết mức.

Bản chất quái gở, và niềm xấu hổ khi phải tự động tay chân làm việc gì đã ăn sâu vào máu của mỗi Imp. Ngay cả khi anh đã luyện tập cách dùng kiếm như một quân bài tối hậu khi khẩn cấp, Feodor vẫn không thể nào rèn luyện được lá phổi, trái tim, hay cơ bắp của mình để dành dụm sức lực cho những lúc khẩn cấp ấy. Đúng là chuyện mệt đầu mà.

Trong khi suy nghĩ xem nên nói gì với mấy cô bé, Feodor thản nhiên buông một câu hỏi hướng về góc khuất trong tầm nhìn của anh. “Hai đứa này đã đủ phiền rồi. Cô đừng có hòng mà chen vào nữa, Panival.”

“...Sao, em làm thế không được à?” Panival - người đã vào sẵn vị trí để thực hiện một đòn ngáng chân tổng lực - thả lỏng người. Nghe giọng thì hẳn là cô cũng bất ngờ lắm.

“Tôi muốn biết sao cô lại nghĩ là tôi cho phép việc đó.”

“Ahh, cái đó. Em cũng tin tưởng rằng anh có trái tim khỏe mạnh cơ, nhưng mà xem chừng…”

Tin tưởng. Ra thế. Quả là một từ tiện lợi. Anh cười thầm trong đầu.

“Chưa nói tới tim phổi gì của tôi, bây giờ dân số trên người tôi đã đông đúc lắm rồi.” Feodor vẫn chưa làm thế nào có thể gỡ hai đứa nhỏ vẫn đang túm chặt lấy thắt lưng anh. Anh cảm thấy hơi giống như bị một con rắn nuốt chửng.

“Chứ không phải con trai thích phô diễn những năng khiếu dù là nhỏ nhất của họ à?”

“Nếu bị yêu cầu thì không. Người ta phải chủ động thể hiện thì mới thấy tự hào được.” Feodor ngắt câu chuyện dông dài của cô khi anh chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu. “Này, Panival, có lẽ nào.. hôm nay cô đang bực mình chăng?”

“Hmm? Sao anh lại nghĩ vậy?”

“Ồ, không có gì. Chỉ là tự dưng muốn hỏi thôi.” Nếu thực sự phải trả lời, có lẽ đó là vì nụ cười tự tin của cô không ăn nhập với ánh mắt, hoặc cũng có thể vì giọng cô hôm nay nghe chát chúa lạ thường, đại loại vậy.

Panival lắc đầu. “Mãi mới đoán ra… đúng đấy, hôm nay tâm trạng em không được tốt.”

Oh, thật hả?

“Hai đứa nó mãi mới chịu chú ý nghe câu chuyện em kể.” Panival nhặt cuốn sách tranh trên sàn lên. “Thế mà khi anh vừa vào - chà, hậu quả đây. Em có hơi ghen tị đấy.”

Có lẽ vì đã nhận ra sự không hài lòng của cô từ trước, Feodor để ý thấy đôi môi nhỏ nhắn của cô hơi phùng lên.

“À…” Feodor có thể chấp nhận lý do này. Anh thử gọi lại hai đứa nhỏ bằng giọng nghiêm khắc hơn: “Apple, Marshmallow?”

Hai giọng nói nhí nhảnh đáp lại anh, và bỗng dưng anh cảm thấy có khi sẽ tốt hơn nếu anh đổi chủ đề câu chuyện. “Có mỗi mấy đứa ở đây à? Ba cô kia đâu?”

“Lakish thấy hơi ốm, nên em bắt cậu ấy ra trạm xá nằm rồi.”

“Cô ấy có ổn không?”

Panival nhún vai. “Cậu ấy nói ‘cậu không phải lo cho mình.’”

Không phải lo, huh… Anh không chắc phải tin tưởng câu nói đó tới mức nào, nhất là khi nó được một cô gái Leprechuan nói ra.

“Có vẻ là cơ thể cậu ấy không có vấn đề gì, kể cả khi nhìn dưới con mắt của bọn em,” Panival nói. “Nhưng cứ để cho chắc, bọn em cho cậu ấy nằm nghỉ dưới trạm xá để thay đổi không khí một chút. Đằng nào thì…”

Cô khẽ liếc nhìn Apple và Marshmallow. “Cậu ấy sẽ không thể nghỉ ngơi được với hai đứa nhỏ ở đây.”

Feodor lúc này đang cảm thấy sức lực trong cơ thể mình bị hút sạch, nên anh cảm thấy đó là một lý lẽ khá hợp lý.

“Còn Tiat và Collon thì sao?”

“Hai người đó bị ngài Sĩ quan hạng Nhất triệu tập.”

“Huh?”

Ông ta có việc riêng gì với hai cô đó chứ? Hay là bị quở trách vì phá hoại cái gì đấy trong khi nghịch ngợm? Nếu đúng là như vậy, anh hi vọng bản thân không bị vướng vào rắc rối chỉ vì là chỉ huy trên danh nghĩa của bọn họ.

“Fwedo! Fwedoooo!”

Khi hai người bọn họ đang nói chuyện, hai cô bé đang túm lấy Feodor có vẻ đã nghĩ ra một trò chơi mới. Hai đứa đang sung sướng lấy tay vỗ đen đét thật lực vào đùi anh. Dù chúng chỉ là trẻ con, nhưng bị đánh như vậy vẫn rất đau. “Cái này… chúng nó mè nheo khi bị đói đây à?”

“Em chịu.” Panival khẽ cười khúc khích. “Em đây giống như món đồ chơi yêu thích rơi vào tầm tay của chúng nó hơn.”

“Cô mới là người coi tôi như món đồ chơi!”

“Vậy anh không phủ nhận chuyện đó à…?”

Anh không thể. Cái đó hoàn toàn đúng.

Sau khi đã chán vỗ đùi anh, hai đứa nhỏ chuyển qua túm lấy quần anh, và bắt đầu cố trèo lên hai chân anh. Cảm thấy lớp vải quần đang dãn ra mà hai đứa nhỏ vẫn không thèm để ý, nên Feodor miễn cưỡng cúi người xuống và bế nhấc cả hai cô bé vào lòng.

“Uwaaah!” Apple vung tay loạn xạ và tỏ ra phấn khích nhiều so với dự tính của anh. Marshmallow, nằm trong tay còn lại, với lấy tất cả những gì nằm trong tầm tay cô bé trên đầu anh, và bắt đầu kéo tóc anh.

“Ow-owowow! Này! Hai đứa, thôi ngay!”

“Anh nên thấy vui vì được hai cô gái trẻ xinh đẹp yêu quý nồng nhiệt mới phải chứ?”

“Cô không nghĩ là sự đáng yêu của bọn trẻ con ríu rít cũng chỉ có mức độ thôi à?!” Feodor kêu lên, để lộ ra một nửa cảm xuc thật của mình. “Và tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây, tôi không thích trẻ con tộc không dấu, bất kể lứa tuổi nào - này, tóc của anh! N-này, dừng ngay! Không được cắn!”

Panival cười toe toét. “Anh biết không, người phụ nữ giống như mẹ của bọn em từng nói: ‘Biểu hiện cao nhất của tình cảm dành cho người khác là muốn ngấu nghiến họ.’ Rõ ràng là, anh đang rất được yêu quý.”

“Đừng có nói mấy câu thành ngữ của tộc Troll như là thường thức vậy chứ!”

“Ồ, anh biết chị ấy sao?”

“Lần đầu tôi nghe chuyện đó, tôi đã nghĩ đó là nói đùa, nhưng giờ tôi đã có thể chấp nhận sau khi được thấy sự kì qu- OW!” Anh nhăn nhó vì đau thực sự, hai đứa nhỏ đang đu đưa cười khúc khích thích thú mỗi khi anh vặn người. “Kính của anh đang tuột - tuột - rơi rồi! Nguy hiểm lắm, thôi đi!”

Quả là một điều tuyệt vời khi thấy hai đứa nhỏ đang vui vẻ. Thậm chí có thể nói đó là một khoảnh khắc quý giá nữa.

Có điều, anh ước gì hai cô bé để ý tới thời gian, địa điểm, cũng như đùa nghịch vừa phải hơn, dù chỉ một lần thôi.

“Anh nói rồi, đau, owowow-ARGH!”

Căn phòng ấy nằm trên tầng ba của khu doanh trại. Nó hiếm khi được dùng tới, vì nó là một căn phòng ở góc hành lang chẳng dùng vào việc gì. Kể cả bây giờ, những căn phòng xung quanh vẫn là mấy cái kho bỏ không.

Nói cách khác, kể cả nếu có mấy đứa trẻ con đang nghịch ngợm, hay Feodor có gào thét một chút, thì cũng không làm phiền tới ai.

“Cái tai! TAI CỦA ANHHHHH!”

***

Có thể nói việc mấy đứa nhỏ bám dính lấy anh là một điều đáng mừng, nhưng chúng nhất quyết không chịu nghe lời Feodor chút nào. Hai cô bé ngọ nguậy khi anh thay quần áo, bám rịt lấy anh khi anh ru chúng ngủ, và không chịu ăn những món không thích mỗi khi anh cố tọng đồ ăn vào họng hai cô bé.

Chăm sóc chúng là năng khiếu riêng của Collon. Chỉ mình cô ấy có thể tránh được những đòn nghịch phá của hai đứa nhỏ bằng sức mạnh hủy diệt không kém của chính cô ấy, kèm theo khả năng thay quần áo và ru hai đứa nhỏ đi ngủ như là ma thuật vậy. Hay là do tâm hồn của bọn họ có độ tuổi tương đồng với nhau nhỉ? Hay giống như là một đàn thú nhỏ không dám trái lời con đầu đàn?

Lakish là người đứng thứ hai về khả năng chăm sóc hai cô bé sau Collon. Cô ấy - nói thể nào nhỉ - tỏ ra rất thành thạo trong việc chăm sóc những đứa bé ích kỉ. Còn lý do vì sao lại như vậy… đó là một câu chuyện tốt hơn hết là không nhắc tới, vì thể diện của những người bạn của cô.

Feodor tới phòng bác sĩ để kiểm tra tình hình của cô. Lakish, đang ngồi trên giường, hình như đang viết cái gì đó lên cuốn sổ để mở đặt trên tấm chăn.

Anh lấy mu bàn tay gõ gõ cánh cửa đã mở. Cô giật mình và ngẩng đầu lên nhìn anh, trông hơi bối rối. “Feodor?”

“Cô thấy thế nào? Tôi nghe nói cô bị ốm à?”

“Em không sao. Em chỉ ra đây vì Panival lo lắng quá thôi.” Cô bình thản gập cuốn sổ lại trong khi trả lời. “Nói thật thì, bây giờ em dậy luôn cũng được. Nhưng sẵn tiện lần này, em cũng muốn nằm giết thời gian ở đây một lúc.”

Cô lè lưỡi một cách tinh nghịch.

“Lakish, cô như vậy là vô kỉ luật đấy.”

“Vâng, đúng vậy.”

Tại sao cô lại sung sướng gật đầu như vậy?

“Marshmallow và Apple sao rồi? Hai đứa có ngoan không?”

“Hai đứa nó cực kì hiếu động,” Feodor càu nhàu. “Chúng nó cứ chạy loạn xạ cho tới khi mệt lử, cho nên bây giờ cả hội - bao gồm cả Panival - đang ngủ một lúc. Ba đứa đều rất đáng yêu, nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt khi đang ngủ.” Lakish khịt mũi sau câu nói cuối cùng của anh. “...Sao thế?”

“Anh nói ‘ba đứa’ à?”

“Có gì lạ sao?”

“Ồ, không không, không có gì hết.”

Feodor cảm thấy khó chịu một cách kì lạ bởi giọng nói chị-hai-ngọt-ngào quá mức của cô. “...À, có chuyện này,” anh nói tiếp, vừa chợt nhớ ra một việc. “Tôi muốn hỏi cô về Apple và Marshmallow… theo cách tôi thấy, hai đứa chúng nó đã khoảng hai, ba tuổi gì đó nhỉ?”

“Eh?”

“Cả hai đều có thể đi lại, hơi biết nói, và ăn khỏe.” Ngoài ra còn chạy nhảy, lao vào người khác, túm, giằng giật, đánh, và cắn nữa. “Nhìn thế nào, chúng cũng không giống trẻ sơ sinh. Làm sao hai đứa sống sót được trong khu rừng ấy tới khi chúng ta phát hiện ra?”

“Oh… Em hiểu, đúng vậy. Nhưng, ừm…”

Lakish nghĩ về câu hỏi của anh đôi chút. “Em nghĩ đúng là theo tiêu chuẩn của những tộc khác thì hai đứa chúng nó khoảng hai, ba tuổi. Nhưng… là trẻ sơ sinh, đối với chúng em… cũng lớn cỡ đó.”

“Huh?”

“Anh biết bọn em… tinh linh… là dạng tồn tại như thế nào rồi, phải không? Chúng em sinh ra từ linh hồn của những đứa trẻ. Vì vậy, ngay từ khi sinh ra, chúng em đã được sinh ra là trẻ con. Tuy vậy nói chung vẫn có sự khác nhau giữa người này người kia. Đúng ra thì hai đứa nhỏ còn hơi bé hơn so với những tinh linh sơ sinh khác.”

“Sao?!”

Feodor suýt chút nữa đã hét lên ‘Cái quái gì vậy!’, nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, ý nghĩ ‘Cũng có lý’ vang lên trong đầu anh. Nếu Leprechuan không nhất thiết phải được sinh ra một cách sinh học từ cha mẹ, thì có lẽ họ cũng đâu nhất thiết phải trải qua quá trình phát triển bình thường từ đầu.

Một cảm giác khó chịu to lớn, cùng với một cảm giác bứt rứt, dù không lớn bằng, thành hình sâu trong lòng anh. Chỉ là bắt chước giống như sự sống. Thực sự họ là một thứ gì đó khác biệt hoàn toàn. Một sự tồn tại bị nguyền rủa, một sự sỉ nhục đối với chính sự sống - cách suy nghĩ tự hành hạ bản thân của những cô gái này càng trở nên rõ ràng hơn khi họ nói chuyện với anh.

“Vậy, còn cô thì sao? Hồ sơ ghi cô mười bốn tuổi, phải không?”

Tuổi trên giấy tờ của họ nghe đâu được tính từ khi sinh ra. Suy ra, nếu Lakish và các tinh linh kia được sinh ra với cơ thể khoảng ba tuổi, liệu như vậy có phải bây giờ họ tương đương với những cô gái 17 tuổi không? Vì trong hồ sơ có ghi Tiat 15 tuổi, liệu có phải thực sự cô ấy đã 18 tuổi rồi không?

Có rất nhiều chủng tộc cùng tạo nên một phần của Regul Aire, đi kèm với đó là vòng đời khác nhau cho mỗi tộc. Chẳng hạn, tộc Bennu có thể sống tới 300 tuổi, trong khi tộc Alle sinh ra rồi chết đi chỉ trong vài năm. Vì vậy, không có nhiều ý nghĩa khi so sánh tốc độ phát triển về trí tuệ và thể chất của các tộc với nhau.

Nói vậy nhưng phần lớn những tộc không dấu nói chung đều có vòng đời và tốc độ phát triển tương đối giống nhau. Một học giả còn cho rằng loài Emnetwyte huyền thoại từng ngự trị dưới mặt đất cũng từng có tuổi thọ xấp xỉ như vậy. Vì vậy, một cô gái Leprechuan 18 tuổi có vóc dáng giống một cô gái Imp 18 tuổi cũng không có gì lạ… có điều…

“Ừm, anh thấy đấy,” Lakish ngượng ngùng lẩm bẩm, ngắt đứt dòng suy tư của Feodor. “Naigrat… cô gái Troll chăm sóc cho bọn em… chị ấy từng nói rằng Leprechuan chúng em phát triển chậm hơn một chút sau khi bắt đầu dậy thì. Khi chúng em tới tầm tuổi này, ngoại hình của chúng em sẽ gần tương đương với những cô gái không dấu khác cùng tuổi… hay đại loại vậy…”

“Ồ, tôi hiểu rồi, hiểu rồi,” Feodor gật đầu, hoàn toàn bị thuyết phục. Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Có điều, nếu nói ngoại hình của bọn họ phù hợp với những cô gái 14 hay 15 tuổi, thì tôi vẫn còn một vài thắc mắc. Nhưng thôi, không nên tọc mạch chuyện đó hơn nữa.

Không hay biết gì về những cảm xúc đang nhộn nhạo trong lòng Feodor, Lakish nở một nụ cười buồn. “Thực ra, em… em muốn trông trưởng thành hơn một chút.”

Đột nhiên cô đưa hai tay vỗ mạnh lên miệng như thể chuẩn bị nôn. Những tiếng nấc nở tắc nghẹn thoát ra bên dưới đôi bàn tay ấy, trong khi hai vai cô run lên dữ dội.

“Lakish?!”

“Em… k-không sao…” Lakish trả lời ngắt quãng. “X-xin đừng lo cho em…”

“Tôi không tin!” Feodor gắt lên, nhanh chóng đưa tay lên trán, và nắm lấy cổ tay để kiểm tra. “Không sốt, mạch bình thường…”

“E-em nói rồi mà, em ổn-”

“Rõ ràng trông cô không ổn tẹo nào!”

Sau những lần cãi cọ với Tiat, anh đã hiểu được một điều về các Leprechuan: họ rất cứng đầu, và kiên quyết chịu đựng nhiều thứ vượt xa cái mức mà việc làm như vậy còn đem lại chút ý nghĩa nào nữa.

Họ luôn chôn vùi nỗi đau trong lòng, che giấu những vết thương, và luôn tỏ ra dũng cảm.

Nhưng họ nói dối dở tệ. Họ có thể đánh lừa chính mình, nhưng không giả vờ đủ giỏi để lừa được những người xung quanh. Hơn nữa, đối với một Imp và một chuyên gia nói dối như Feodor, những nỗ lực của họ tỏ ra lộ liễu tới phát bực.

Quãng thời gian đủ cho Lakish hít thở vài hơi thở gấp gáp trôi qua. Cơn run rẩy dữ dội vừa rồi dần dịu xuống khi sắc màu cũng dần quay trở lại trên gương mặt tái nhợt ban nãy.

“Anh thật sự… không cần lo cho em đâu mà.”

Cô vẫn cúi thấp đầu, mái tóc cô che khuất đôi mắt. Lakish nói, không nhìn vào anh. “Em xin lỗi vì khiến anh bất ngờ. Đây là… một chứng động kinh đặc biệt của tinh linh bọn em. Nó không ảnh hưởng tới tình trạng thể chất của em đâu, nên không phải lo rằng em sẽ chết vì cái này đâu.”

Có vẻ cô đã không nói hết toàn bộ sự thật. Có điều, anh không nghe thấy lời nói dối nào trong những lời cô nói.