Chương 3: Mọi chuyện ngày hôm nay đều dẫn tới ngày mai
-Những chiếc bình của Elpis-
Nhiệm vụ đặc biệt
Tầm nhìn bị hạn chế.
Nếu không quay đầu sang hai bên, người ta sẽ hoàn toàn mù tịt về những gì đang xảy ra xung quanh.
Tiat từng nói những cái mặt nạ trông khá thú vị, nhưng, sau khi đeo thử một cái, cô chỉ có thể nói rằng nó cực kì bất tiện. Có lẽ một phần cũng là do cô đã chọn cái mặt nạ đề cao yếu tố thẩm mĩ, nên phần mắt và mũi của nó đều bé tí. Rất khó để quan sát ra xung quanh, và cô chỉ có thể hít từng ngụm không khí nghèn nghẹt qua lỗ mũi của mình. Tóm lại, nó cực kì khó chịu.
Dạo bước trên con đường nối liền Phố Niz Ookama và Đại lộ Winding Bell Hook, là một Tiat mệt lử đang cằn nhằn với Nax, người đang đi cạnh cô, “Chúng ta không thể bỏ cái này ra được à?”
“Họ bảo chúng ta cần phải ngụy trang, nên cố chịu đi,” gã Ưng tộc trả lời. “Thứ này vừa vặn cho việc giấu mặt khi chúng ta đang đi lại quanh đây, tỏ ra không khả nghi hết sức có thể. Hoàn hảo cho mấy nhiệm vụ bí mật.” Giọng lầm bầm của gã nghe cũng bực bội không kém gì Tiat. “Đằng nào thì, cơ hội để tận hưởng những lễ hội như thế này cũng hiếm hoi lắm, nên thoải mái và tận hưởng đi, được không?”
“Người như anh có thể dễ dãi tới mức lúc này vẫn thấy vui được, nhưng…”
Tiat lắc vai để chỉnh lại chiếc áo choàng cho vừa phần vai hơn. Giống như chiếc mặt nạ, cái áo choàng cũng là một món quần áo cực kì vướng víu. Vì mục đích ban đầu của nó là để che giấu thân hình của cô, nó không vừa chút nào, đặc biệt là ở phần vai. Nhờ có độ dày của chiếc áo, nó có cảm giác vừa nặng nề vừa bí bách.
Một tiếng chuông ngân lên từ đằng xa, báo hiệu thời khắc ngày tàn.
Trong dịp Lễ hội Tưởng Niệm, những ngọn đèn đường ở Lyell đều được sửa sang lại để tỏa ra một thứ ánh sáng màu tím nhạt; màu sắc được coi là biểu tượng cho ranh giới giữa sự sống và cái chết. Có vẻ ánh hoàng hôn đã khoác tấm áo của mình lên toàn bộ Lyell, mang tới một bầu không khí kì ảo không thuộc về thế giới này - một ảo ảnh như thể họ đã lạc vào một bức tranh trong những câu chuyện cổ tích.
Họ bước qua vô số người trên con phố, ai cũng mang theo một chiếc mặt nạ trắng và khoác một tấm áo khoác suông, che kín gương mặt cũng như chủng tộc của họ.
“Này, Tiat,” giọng nói uể oải của Nax cất lên.
“Sao?” Tiat trả lời, mắt dán chặt xuống đất.
“Cô em Aiseia này bao nhiêu tuổi vậy?”
“...Hơn tôi bốn tuổi, tức là mười chín. Tôi cho là vậy.”
“Mười chín.” Gã ưng tộc không nói gì một lúc lâu, nghiền ngẫm câu trả lời của cô. Tiat gần như có thể hình dung ra được bản mặt cau mày đăm chiêu của Nax. “Mười chín, eh…”
“Ngạc nhiên à? Anh nghĩ chị ấy nhiều tuổi hơn sao?”
“Mm… ah, đại loại vậy, chắc thế. Cô ta chừng đó tuổi nghe cứ sai sai.”
Lạ thay, Tiat cũng nghĩ giống anh ta, có điều khó có thể chỉ ra chính xác vì sao cô lại cảm thấy như vậy. Bản thân cô trước đó cũng cảm thấy khó chấp nhận sự chênh lệch về kinh nghiệm sống giữa hai người bọn họ chỉ vỏn vẹn có bốn năm tuổi.
“Chắc là vì ánh mắt xa xăm của chị ấy, tôi đoán vậy?”, cô nói ngập ngừng. “Tôi không nghĩ cảm giác kì lạ của anh sẽ thay đổi bất kể tôi có nói rằng chị ấy bao nhiêu tuổi.”
“Nah, không hẳn,” Nax gãi gãi một bên má. “Cô ta có cái vẻ… quyến rũ của góa phụ, cô có thấy không?”
Một luồng hơi phụt ra từ dưới mặt nạ của Tiat. “G-góa phụ?!”, cô lắp bắp.
“Ờ, đây không phải là chuyện nên nói với gia đình của cô ấy nhỉ? Xin lỗi nhé.”
“Um, um, khoan đã, không, không phải như vậy…”
Mình biết làm gì bây giờ? Không hiểu vì sao, cô cũng đồng ý với anh ta. Trong những năm qua, Aiseia Myse Valgalis dần bộc lộ một nét cao quý bí ẩn, nảy sinh ra từ những tình cảnh đặc biệt. Miêu tả của Nax, vì lý do nào đó, nghe khá phù hợp - rất phù hợp là đằng khác.
“Anh Selzel-”
“Ầy, đừng mà,” gã ngắt lời cô. “Nax là được rồi, ok? Đặc biệt ưu tiên cho cô gái xinh đẹp!”
“Thôi tôi xin. Ai anh chẳng bảo thế, phải không?”
“Yep, suy cho cùng thì, thật là khó để tìm ra một cô gái không đáng yêu trên đời này.”
Rồi, rồi. Vậy sao?
Những lời anh ta nói cũng có điểm đáng khen, nhưng bất cứ ai mà anh ta nói chuyện này với họ đều sẽ chẳng thèm nghe thêm điều gì từ anh ta, và cũng chẳng thấy còn lý do gì để dây dưa với anh ta nữa.
...Trong thoáng chốc, hình ảnh một người cha giang rộng tình yêu của mình với những cô “con gái” nảy ra trong tâm trí cô. Nó biến mất cũng nhanh chóng như khi nó xuất hiện.
“Anh Selzel, anh biết về các Leprechuan, phải không?”
“À... ừ, chắc vậy. Biết đại khái một chút.”
Một câu trả lời lấp lửng kì lạ.
Trong nội bộ Vệ binh Đeo cánh, chỉ có rất ít người được biết về các Leprechuan và mục đích chiến lược của bọn họ. Và, để phục vụ chiến dịch này, Binh Nhất Nax Selzel có thể tự nhận mình là một trong số ít người đó. Cô hơi thấy có lỗi vì khiến anh ta bị kéo vào chuyện này. Tốt hơn hết là anh ta không nên biết gì về câu chuyện đáng buồn này.
“Vậy anh cũng biết rồi, phải không? Giống loài của bọn tôi chỉ toàn là con gái. Chưa nói tới chuyện trở thành góa phụ, những khái niệm như hôn nhân và tình yêu về cơ bản là hoàn toàn vô nghĩa với bọn tôi.”
“Về cơ bản, huh.” Cô không chắc anh ta nói vậy là chấp nhận câu trả lời của cô hay lặp lại nó thành một câu hỏi. “Nói cách khác, nếu một ngoại lệ xuất hiện, điều đó có nghĩa là nó chưa hoàn toàn được ấn định. Và nó cũng không phải một điều luật khắt khe, nên cũng không cần phải lo lắng đâu.”
“Tôi thấy suy luận này của anh cũng khiếp đấy,” Tiat trả lời, nửa ngạc nhiên, nửa thán phục. “Nhưng nếu anh định lân la cưa cẩm chị Aiseia hay gì đó thì không ăn thua đâu, trừ khi ít ra anh phải bỏ ra một chút công sức. Anh phải cạnh tranh với những kí ức rất đáng nể đấy.”
“...Khoan, vậy hóa ra cô ta là góa phụ thật à?”
Cô nhún vai nhẹ nhàng. “Biết đâu đấy.”
***
Căn phòng hẹp và có hình chữ nhật.
Trên một bức tường là một cánh cửa mở ra hành lang. Bên phía đối diện là một cánh cửa sổ lớn với bức màn chớp bằng kim loại treo hờ vào khung cửa, để lộ những vết bụi bám lên. Bên trong căn phòng là ba cái giường đã được sử dụng nhiều năm, tất cả được xếp chặt thành một hàng, cùng với một chiếc kệ duy nhất. Dù đồ nội thất đã cũ mèm, những tấm ga giường và bông hoa độc nhất đặt trên chiếc kệ tỏa ra bầu không khí mới mẻ.
Căn phòng này năm trong một khách sạn, còn chính nó thì tọa lạc trong nội thành của thành phố. Đây cũng là một trong những căn cứ tác chiến được chỉ định cho nhiệm vụ này của bọn họ. Nhìn kiểu gì thì nơi này cũng không thể coi là cao cấp được, nhưng không thành viên nào trong căn phòng thấy cần phải phàn nàn về chuyện đó.
“Em về rồiii.”
“Oh, mừng mọi người trở về!”
Bước vào phòng, Tiat đưa cái túi giấy đang mang trên tay cho Collon, rồi cởi chiếc mặt nạ và áo khoác ra trước khi quăng chúng lên giường. “Nhiệm vụ mua sắm đã được hoàn thành một cách an toàn.”
“Heya, xin chào!” Giọng của Aiseia chêm vào với Collon.
“Trong thành phố không có gì khác thường xảy ra,” Nax báo cáo. Gã gãi gãi đằng sau gáy. “Ừm, thực ra không hẳn là như vậy, nhưng với tình hình hiện giờ thì, mọi thứ đều khả nghi.”
Ba người đang lắng nghe lời của Nax đều gật đầu.. Aiseia, người đang ngồi trên giường, quay về phía gã. “À này, căn phòng này có đảm bảo chống phản gián không?”
“Mấy căn cứ ngầm của sư đoàn trong thành phố này khá là đáng tin cậy đó, cô biết chứ?” Nax nhún vai. “Tiếng động không thể vang ra ngoài nếu nghe từ phòng bên cạnh, bên trên, hay bên dưới. Hành lang là một đường thẳng dài, không có đoạn ngoặt hay gấp khúc nào. Tầm nhìn ngoài cửa sổ cũng rất rộng nữa.”
Như thể được ra lệnh, Tiat ngó thử sàn, trần, cửa ra vào, và cửa sổ của căn phòng. Cô nhận ra chúng đúng như những gì anh ta vừa nói. Khó lòng mà nghe trộm được căn phòng này từ bên ngoài.
“Trừ khi chúng ta ngu đến mức để kẻ nào lượn lờ bên ngoài và đọc được môi của chúng ta, thì không có gì đáng ngại cả.”
Ồ phải, chúng ta không thể bỏ qua khả năng đó nữa. Thầm cảm thấy hơi thán phục anh ta, Tiat kéo rèm cửa lại.
“Nax, Nax, anh biết nhiều thứ thật đấy!” Collon ngưỡng mộ, vừa nói vừa thử độ cứng của chiếc giường. “Anh cứ như là cả một cơ quan tình báo vậy!”
“Cơ quan tình báo à…” Nax cười dở, ngượng nghịu. “Ừm, theo một nghĩa nào đó tôi đoán là tôi cũng có điểm giống, nhưng… nói thế nào nhỉ… chỉ là tôi biết một chút về cách suy nghĩ của bọn đó…”
“Đừng để hắn ta lừa mấy đứa,” Aiseia nói tỉnh bơ. “Hắn là một kẻ cắp thông tin ngoại hạng với năng khiếu moi móc thông tin đáng sợ. Mấy đứa có biết, vừa mới tháng trước, chính hắn đã sục sạo thông tin về nhà kho của chúng ta từ mọi nguồn tin khắp nơi không? Vụ đó quả là ấn tượng.”
“...Tôi không nhớ mình có dùng tới phương pháp nào dễ bị lần ra như vậy.”
“Chính vì thế nên tôi mới bảo nó rất ấn tượng. Chỉ là bọn tôi đã chuẩn bị từ trước. Anh đã chọn phải một thời điểm tồi tệ để chọc ngoáy và đã làm lộ chính mình.”
Nax tặc lưỡi cay cú. “Ý cô là những thứ đó chỉ là chim mồi các cô đã gài từ đầu, và chỉ đợi kẻ khác tới đào khoét lên và mắc câu?”
“Bậy nào.” Aiseia lắc đầu. “Bọn tôi chưa từng có ý định để nó bị lấy đi, chứ chưa nói tới việc bị lấy một cách gọn ghẽ như vậy. Cú đó làm bọn tôi bất ngờ mất một lúc.”
“Tôi sẽ coi đó như phần quà khuyến khích.”
Một cuộc nói chuyện kì quặc nảy ra giữa hai người bọn họ. Nax liếc nhìn Tiat, người đang nhìn cả hai, đầu nghiêng nghiêng tỏ vẻ thắc mắc, và gã thở dài nhè nhẹ. “Tóm lại là, chỗ này rất đảm bảo. Vào việc chính đi nào. Giờ chúng ra sẽ làm gì?”
“Oh, phải, phải. Chúng ta không thể xả hơi lúc này được.” Aiseia ngồi thẳng dậy và hắng giọng. Tiat bất giác cúi đầu xuống. “Có câu hỏi gì nhớ để lại sau, nghe tôi nói về tình hình trước đã. Ngay lúc này, có ba con Quái Thú đã được mang tới Lyell.”
Tất cả yên lặng.
“Cái gì cơ?”
Họ vừa được nghe những điều vượt quá nhiều lần lý lẽ thông thường.
Quái Thú. Hay đúng hơn, Mười bảy Quái Thú. Những sinh vật mang tới sự tàn phá và chết chóc ở bất cứ nơi nào chúng xuất hiện. Chúng là những kẻ đã phá hủy mặt đất, và cho tới giờ vẫn là kẻ ngự trị nơi đó. Nhưng có một nguyên tắc chung là, chúng không thể bay lên không trung được, và đó cũng là lý do Regul Aire vẫn có thể tồn tại được tới giờ.
Không có phương thức nào để có thể kiểm soát chúng. Kể cả nếu có, cũng không thể chỉ đơn giản như cho chúng vào vali và mang đi chỗ này chỗ nọ được.
“Tôi vừa đọc báo cáo từ tháng trước,” Aiseia tiếp tục. “Con Croyance vốn là âm mưu của ai đó phải không? Và nó đã mang theo một con tàu to tổ bố, chưa kể một nửa khu cảng rơi xuống mặt đất cùng nó.”
“À… vâng. Đúng vậy.” Tiat gật đầu.
“Có nghĩa là ai đó đã mang con Croyance lên hòn đảo này - không, đúng hơn là lên con tàu của Vệ binh Đeo cánh, và giải phóng nó từ bên trong.”
Đó đúng là những gì đã xảy ra. Và chuyện đó, nói trắng ra, lẽ ra phải là bất khả thi.
Con Croyance có thể đồng hóa mọi thứ nó chạm phải, và lớn lên không ngừng. Cầm nó trong tay, đặt nó vào trong lọ, mang nó trên một con tàu bay, chẳng khác gì nhau cả. Tất cả đều sẽ bị con Quái Thú nuốt chửng. Nếu nó không bị va đập, tốc độ đồng hóa sẽ không quá nhanh, nên có thể mang nó đi trong quãng thời gian ngắn ngủi đó cũng là một khả năng… nhưng đó cũng là giới hạn của những cách thông thường.
“Hơn nữa, chúng ta cũng không được quên rằng, năm năm trước, khi nó-” Aiseia hất ngón cái của mình qua vai, chỉ đại khái về phía của Đảo Nổi 39 đang lơ lửng phía xa, “hòn đảo đó bị nuốt chửng bởi con Croyance do Thương hội Elpis mang tới. Mọi người hiểu vậy là sao, phải không? Ngay từ lúc đó, đã tồn tại một phương thức để mang chúng lên từ mặt đất rồi.”
“Oh…”
Đúng vậy. Ra là thế.
“Nó được gọi là Bình Hạt,” Aiseia nói. “Một quả cầu thủy tinh rỗng đặc biệt, có thể dùng để đựng Quái Thú thứ Mười Một.”
“Thủy tinh…? Khoan đã, nếu thế chẳng phải sự đồng hóa sẽ ăn mòn lớp thủy tinh… khoan nào…”
Lời lý giải lóe lên trong tâm trí cô. Tiat nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra vài lần, vắt óc suy nghĩ. “...Khoan đã… không. Không thể nào. Đơn giản vậy sao? Nó thực sự hoạt động sao?”
“Nó thực sự hoạt động đấy.” Cô gái tinh linh lớn tuổi mỉm cười u ám. “Chưa nói tới chính ý tưởng đó, chỉ riêng việc họ đã làm cho nó hoạt động thực sự khiến chúng ta phải nghĩ rằng mấy tay kĩ thuật viên của Elpis thực sự rất đáng kinh ngạc, nhỉ?”
“Câu hỏi ở đây là có nên gọi chuyện đó là ‘đáng kinh ngạc’ không…”
Đó là một chuyện đáng ra không nên nghĩ tới, không nên giả thuyết ra, và không bao giờ nên thử. Từ đầu tới cuối, đó là một chuỗi những điều bị cấm kị.
Tiat ngắc ngứ quay đầu lại để nhìn Collon, người trông có vẻ chẳng hiểu gì cả. “Cậu biết thủy tinh được làm như thế nào không?”
“Um…” Collon day day trán, suy nghĩ miên man. “Cậu phải… nung chảy cát… rồi lại cho nó đông lại?”
Cô ấy đã bỏ qua một vài bước, nhưng dù sao suy nghĩ của cô ấy đã đi đúng hướng. Tiat gật đầu. “Và con Croyance thì không thể đồng hóa được thứ gì?”
“Hmm… cát và đá…” Collon mở tròn mắt. “Oh! Ra là vậy!”
Tiat lại gật đầu. “Tinh thể màu đen đó không thể đồng hóa được thủy tinh, thứ được làm từ cát. Trên lý thuyết là như vậy. Vì vậy họ đã đặt một miếng nhỏ của thứ đó vào trong bình thủy tinh và như vậy họ có thể mang theo nó một cách an toàn.
Khi họ cần dùng đến nó, họ chỉ cần đập vỡ lớp kính. Có điều cách đập vỡ kính cũng cần phải được tính toán cẩn thận. Nếu người đó chỉ đơn giản là dẫm vỡ kính, hắn sẽ không thể chạy thoát chính hậu quả của việc đó. Một giải pháp khả dĩ có thể là… đúng vậy, một quả bom hẹn giờ, hay một thứ tương tự như vậy sẽ có hiệu quả. Và trong vụ việc vào tháng trước, một kẻ chưa xác định danh tính đã thực hiện đúng như vậy.
“Và như vậy, nó trở thành một loại vũ khí có thể dễ dàng đánh chìm cả một hòn đảo.”
“Ohhh!” Collon thốt lên thán phục.
“Vẫn còn một vấn đề: làm thế nào để khống chế sự đồng hóa và cô lập được mẩu tinh thể. Mấy tay ở Elpis đã làm việc cật lực và bằng cách nào đó cũng đã tim ra cách vượt qua được cả bức tường này.” Aiseia buồn rầu nhún vai. “À mà, có tất cả chín cái Bình Hạt đã được chế tạo ra.”
“Chị biết số lượng của chúng sao?” Tiat hỏi.
“Ừ, đó là những gì bọn chị tìm thấy từ những bằng chứng thu được. Con số khá đáng tin cậy.”
Chín. Tiat từ tốn suy nghĩ xem cô nên thấy mừng vì chỉ có chừng đó, hay nên lo lắng vì có tận những ngần ấy chiếc. Thật là một con số phiền toái.
Aiseia gập ngón tay lại để đếm. “Một cái đã được dùng năm năm trước để phá hủy Đảo Nổi 39. Một cái nữa đã được dùng trên đảo này tháng trước. Và hai trong số những cái còn lại đã bị Sư đoàn Một bí mật tiêu hủy.”
“Ooh…”
“Và cuối cùng, chúng ta cũng đã biết về nơi giữ ba trong số những cái còn lại, cũng như chủ nhân của chúng.” Như muốn chọc tay lên bầu trời, Aiseia trỏ tay ra ngoài cửa sổ. “Vấn đề là việc thu hồi lại chúng. Đầu tiên, công chúng không được phép biết tới sự tồn tại của Bình Hạt. Nếu Regul Aire biết về chúng, Vệ binh Đeo cánh sẽ phỉa thừa nhận rằng Thảm họa Elpis vẫn chưa kết thúc. Và hơn nữa, nếu mọi chuyện trở nên quá gay gắt, mục tiêu của chúng ta có thể cảm thấy chúng bị dồn tới đường cùng và có thể sẽ đập vỡ những chiếc bình.”
Tiat gật đầu đồng tình.
“Tóm lại, chỉ có một vài người được biết về chuyện này. Ý đồ của chúng ta là lợi dụng kẽ hở trong tổ chức của kẻ địch và sử dụng mọi kĩ năng mà ta có để lấy lại những vũ khí đó. Đó là giải pháp duy nhất còn lại của chúng ta.”
“Um…” Tiat rón rén giơ tay lên, ra hiệu muốn nói. “Tiện đây, có phải nhiệm vụ này cực kì nguy hiểm, khó khăn, và quan trọng?”
“Chị vừa nói vậy mà, phải không?” Gương mặt của Aiseia hoàn toàn bình thản khi cô trả lời. “Ồ, nhưng có một điều chúng ta có thể yên tâm.”
Tiat nghiêng người về phía trước, nóng lòng muốn biết đó là gì.
“Em thấy đấy, ba trong số những món vũ khí hủy diệt có thể nuốt chửng cả hòn đảo đều đã tập trung tới nơi này. Kể cả nếu tất cả chúng đều bị đập vỡ, vật thí mạng duy nhất cũng sẽ chỉ là hòn đảo này thôi.” Cô nhẹ nhàng vẫy tay, cười nói. “Nhìn từ góc độ của toàn bộ Regul Aire, đánh đổi một hòn đảo lấy ba thứ đó là một món hời đấy chứ?!”
Nax lướt tới bên cạnh Tiat khi tiếng cười của cô gái tinh linh kia ngừng lại. “...Này, Tiat.”
“Sao thế?”
“Cô ấy… nói như vậy là để khuyến khích chúng ta không thất bại… nhỉ?”
“Xin anh đừng hỏi nữa,” Tiat càu nhàu, áp cả hai tay vào mặt. Cô cảm thấy một cơn đau đầu đang ập tới.