Chương 2: Thành phố nơi kết thúc đang chờ đợi
-Khu vườn kim loại tí hon-
Sĩ quan hạng Tư trẻ tuổi
Nửa năm sau khi thành phố Lyell bị “kết án tử”.
Đúng như những gì anh dự đoán, nó dần bị rời bỏ. Cứ mỗi ngày trôi qua, trên những con phố những người bộ hành thưa dần; và ở khu chợ tấp nập một thời, những gian hàng lần lượt bị đóng cửa.
May mắn là, tiệm bánh yêu thích của anh vẫn mở cửa. Mặc dù số lượng mặt hàng có giảm, những món bánh quan trọng vẫn bán chạy. Và như vậy, theo chỉ đạo của cái dạ dày đang kêu gào, Feodor mua một túi bánh rán.
Giờ đi đâu nào? Feodor nghĩ khi anh rời khỏi cửa hàng, tiếng “Cảm ơn rất nhiều” chiếu lệ của người nhân viên theo sau anh. Sẽ không ngon tí nào nếu đem chỗ này về doanh trại để ăn. Đằng nào mình cũng trốn ra ngoài này, mình nên chui vào chỗ nào đó một lúc. Tranh thủ khi đang mặc thường phục, mình muốn ngồi đâu đó có tầm nhìn đẹp một chút.
Anh bỏ một cái bánh vào miệng, bắt đầu cất bước. Mùi rỉ sét đặc trưng của thành phố tràn vào mũi anh.
Nơi đây từng là một trong những khu mỏ lớn nhất Regul Aire. Những khu nhà cũ của những người thợ mỏ được xây men theo một sườn núi dốc, và từ đó, thành phố mở rộng ra một cách tự phát, không theo một quy luật nào khi lần lượt những doanh trại mọc lên, những con đường được san ủi, và những đường tàu được lắp đặt. Đá xây dựng nhanh chóng cạn kiệt; kim loại, có sẵn hơn, thay thế chúng. Những người thợ Kobold và Gremlin, đến từ khắp nơi ở Regul Aire, đã lắp đặt và vận hành những cỗ máy khai khoáng khổng lồ, từng chiếc một. Đường ống và dây dẫn chồng chất lên nhau, vươn ra khắp nơi và đan vào nhau thành những búi hỗn độn dọc theo những con phố và bức tường.
Đó là một cảnh tượng khó có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên Regul Aire: một thành phố sinh ra từ kim loại.
“Oh - oa.”
Anh lảo đảo một chút vì vừa vấp phải một vật gì đó trên đường. Nói vậy nhưng những con phố chính này vẫn còn khá dễ đi, có những chỗ có thể cho cả xe hàng đi qua được. So với chúng thì những con hẻm nhỏ là một cấp độ hoàn toàn khác.
Vấn đề đầu tiên là gần như chẳng có đoạn đường nào là bằng phẳng, thay vào đó là những ngọn đồi dốc và những bậc thang. Lên và xuống trên những bậc thang chật chội ấy, người ta phải đi vòng đi vòng lại theo hình xoắn ốc.
Hơn nữa, cả khu vực này chỉ được chiếu sáng lờ mờ, và dưới con mắt chưa được rèn luyện, cảnh vật cứ như trải dài mãi về mọi phía. Cảm quan về phương hướng sẽ nhanh chóng trở nên vô dụng ở đây, và khỏi phải nói là kể cả la bàn cũng vô dụng không kém.
Thành phố Lyell phũ phàng đối với người lạ - nếu bạn nói mấy câu kiểu như vậy, người dân địa phương sẽ cười vào mặt bạn và bảo “Haha, đúng đấy!”. Thành phố đối xử với mọi người như nhau - mới là câu nói đúng thực sự. “Thành phố này cũng không hiền hòa với chúng tôi, kể cả những kẻ ma xó nhất.”
Có điều, đó là chuyện của ngày xưa.
“Phù…”
Bước vào bên trong một cái ống lớn, Feodor luồn lách qua lối đi nhỏ hẹp, tiến vào một khu rừng những ngôi nhà làm bằng kim loại theo một con đường không tồn tại.
Một thời gian dài đã trôi qua kể từ khi những hầm mỏ của hòn đảo bị đóng cửa. Những đường ống này đã không được bảo trì trong suốt thời gian ấy. Trên đường đi, nhiều chiếc đinh ri vê bung ra và làm anh suýt rơi tuột xuống.
“... Nơi này đúng là cô đơn quá.”
Ngồi lên một cái ống thông hơi để nghỉ, anh lấy ra thêm một chiếc bánh rán. Nhìn qua khóe mắt, anh thấy vài con golem loại nhỏ đang đi đi lại lại một cách bận rộn.
Golem là những công cụ, có khả năng làm theo những chỉ dẫn được lập trình một cách chăm chỉ, không hơn không kém. Có thể giao cho chúng một số chỉ thị tương đối phức tạp, và ở một mức độ nào đó thì chúng có thể hoạt động độc lập; nhưng ngoài ra thì chúng không có khả năng làm gì vượt quá những giới hạn ấy.
Những con golem này có lẽ được tạo ra để hỗ trợ những cỗ máy ở Lyell. Có vẻ như chúng không được cài đặt lệnh nghỉ, và vì thế chúng sẽ tiếp tục chạy cho tới khi các bộ phận ngừng hoạt động.
“... Nơi này đúng là cô đơn quá”, Feodor lại thì thầm với chính mình một lần nữa và đứng dậy.
Anh bước tới một cầu thang xoáy trôn ốc ở bên một nhà hát cũ bị bỏ hoang. Trên đỉnh, chào đón anh là một cánh cửa trông nặng chịch và rỉ sét.
Trong thành phố bừa bộn và chật chội này, có một vài nơi có tầm nhìn toàn cảnh ra xung quanh. Một trong những chỗ như vậy - trần của một tòa nhà lớn - nằm ở phía sau cánh cửa này.
Đến được đây thì anh cũng đã ăn hết nửa túi bánh rồi. Nhưng nói cách khác, anh vẫn còn nửa túi bánh rán nữa.
Tì cả người vào cánh cửa, anh đấy mạnh. “Hai… ba… nào!”
Một tiếng kẹt trầm vang lên khi cánh cửa được mở ra, và ánh sáng tràn vào mắt anh một cách đột ngột.
Ở phía xa của biển mây tràn ngập trên bầu trời, mặt trời đang bắt đầu lặn. Phía dưới của anh là hình bóng của thành phố, mờ nhạt và ảm đạm, trông như những tấm đồng thau loang lổ. Không một bóng người, một sự im lặng như chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng bao trùm lên cả thành phố. Phía trước mặt anh -
Một cô gái.
Feodor suýt làm rơi cái bánh trong mồm vì ngạc nhiên. Anh nghĩ rằng mình chỉ có một mình ở đây, không, anh chắc chắn về điều đó.
Vậy mà đây, một cô gái, ngồi ở góc của mái nhà, hai chân buông xuống phía dưới. Cô gái nhìn xa xăm về phía chân trời, bàn chân cô khẽ đu đưa qua lại.
Cô gái trông không có chút sức sống nào. Mặc dù rõ ràng là cô gái đang sống sờ sờ, mọi thứ về cô ấy đều như phủ định điều đó. Điều đó gợi nên một cảm giác kì lạ, giống như khi nhìn vào một con búp bê được làm với độ tinh xảo gần như bất khả thi. Biểu cảm của cô gái không thể đọc nổi, không phải trống rỗng - mà là ngược lại. Rất nhiều cảm xúc hòa vào nhau, khiến gương mặt cô hiện lên như một đám mây dày quyện lại màu xám.
Ah…
Anh lùi lại nửa bước.
Đây là một trong những tình huống mà mình không nên can thiệp, đúng không?
Gần như chắc chắn, anh chuẩn bị quay lại. Anh không nghĩ đến những thứ ngớ ngẩn như “Không hiểu cô ấy đang suy nghĩ về điều gì” hay “Không biết cô ấy có làm sao không”
Đương nhiên là cô ấy có sao rồi. Nếu ai đó trèo lên tận đây, và mang ánh nhìn ấy trên khuôn mặt, đương nhiên vấn đề không phải là “Mình không dám kiểm tra xem mình tăng mấy cân.”
Ngoài ra, nhìn kĩ hơn, cô gái không có sừng hay răng nanh. Làn da trắng không hề có lông tơ hay vảy cứng bao phủ, và không hề có đôi cánh nào ở sau lưng.
Chủng tộc với những đặc điểm ấy được gọi chung là tộc “không dấu”, bị căm ghét bởi nhiều người, và bị coi là biểu tượng của vận rủi. Không nên đến gần hay dây dưa với chúng. Không có gì ngoài vận rủi xảy đến với những kẻ làm vậy.
Hiểu rõ điều đó, Feodor tự làm mình ngạc nhiên vì những gì chính anh làm tiếp theo.
“Cô biết không, ngồi đó nguy hiểm đấy.”
Bối rối, anh vội lấy hai tay che miệng. Đương nhiên, tất cả đã quá muộn; cô gái đã nghe rõ những lời của anh.
Có cảm giác như cô nhận ra anh ở đấy từ lâu rồi - mặc dù thực sự thì khó có thể như vậy. Cô gái chớp mắt, ngẩng đầu lên và nhìn về phía anh. Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt của cô, đôi mắt vẫn thiếu sức s… À, chúng đã trở lại bình thường.
Cô gái trông trẻ hơn Feodor một chút, chắc chỉ khoảng 15-16. Mái tóc màu xanh lá mềm mại bay trong gió. Ánh mặt trời phản chiếu qua đôi mắt màu ngọc của cô tỏa ra ánh sáng long lanh nhẹ nhàng.
Ngay khi vừa quyết định là không can dự vào việc của cô, anh lại làm đúng cái việc đó. Bỏ mẹ.
“Huh?” Cô chớp mắt thêm lần nữa, giờ gương mặt bộc lộ sự ngây thơ, gần như gương mặt trẻ con. “Ồ… Tôi nghĩ tôi ổn mà? Ý tôi là, tôi không hậu đậu đến mức rơi xuống dưới đâu. Hơn nữa ở dưới là một bể nước nên đằng nào thì nó cũng an toàn mà.” Vừa nói cô vừa liếc xuống phía dưới bờ tường nơi cô đang ngồi.
Chắc vậy. Đúng là có một thùng nước ở phía dưới, tương đối đầy nước. Kể cả nếu ai đó ngã xuống, họ cũng sẽ không bị thương nặng.
“Nhưng mà anh quan tâm đến tôi.” Cô gái mỉm cười. “Cảm ơn.”
Một nụ cười vô tư và rạng rỡ - ít nhất bề ngoài là như vậy - khiến anh gần như nghi ngờ vẻ u sầu của cô trước đó có từng tồn tại hay chưa.
Mọi chuyện có thể sẽ kết thúc ổn thỏa ở đây. Kể cả nếu ngay bây giờ anh bỏ đi thì cũng là phải phép.
“Không, ý tôi không phải như vậy,” Feodor đáp, “Tôi đoán cô tới từ một thành phố khác phải không?”
“Hừm, đúng vậy.”
“Được rồi, vậy thì tôi muốn cô hãy ngồi xuống và nghe tôi nói một chút. Trước đây, nơi này đã từng là một khu mỏ khổng lồ. Sau khi hòn đảo gần đây đúc một loại tiền mới, thợ mỏ khắp nơi đổ xô về đây. Máy móc và thiết bị của họ được chở tới liên tục. Họ tới nhanh đến mức người ta không kịp xây nhà ở cho những người mới đến.”
Cô gái nghiêng đầu, lắng nghe khi Feodor tiếp tục. “Khu mỏ ấy đã bị khai thác hết từ lâu, nhưng dấu vết của nó vẫn còn. Chẳng hạn như thành phố này, xây nên từ kim loại và đinh tán, hay những con dốc một thời từng là một phần của sườn núi, hay những cỗ máy rải rác quanh khu dân cư vẫn còn tiếp tục hoạt động…”
“Ừ, đúng vậy? Chỉ cần nhìn tôi cũng nhận ra đây là một nơi kì lạ.” Cô gái trả lời, đưa mắt nhìn về phía thành phố. “Không có đất đai, nhưng cảm giác mặt đất vẫn ấm áp. Nó hoàn toàn khác với những thành phố được xây bằng đá. Nó khá là kì lạ.”
“Thì đó là bởi…” Feodor chợt ngừng lại.
Cảm giác ấm áp đó mà cô gái cảm nhận được có lẽ là do hệ thống đường ống và máy móc luân chuyển nước nóng ở dưới lòng thành phố. Không biết cô ấy sẽ nghĩ gì nếu mình nói về điều đó. Liệu cô ấy có trầm trồ và kinh ngạc? Hay cô ấy sẽ bực mình và nghĩ rằng nó thật nhạt nhẽo? Hay là, cô ấy sẽ mìm cười và cảm thấy hạnh phúc về điều đó?
“... Tôi muốn nhìn thấy chúng. Những thứ mà chúng tôi sẽ đánh đổi bằng cuộc sống của mình.” Anh nghe thấy cô gái nói một điều kì quặc. “Dạo quanh những nơi mình không biết, những cảnh vật mình chưa từng nhìn thấy, nói chuyện với những người xa lạ. Nếu đó là một nơi anh đã từng đến, những cảnh vật anh đã được chiêm ngưỡng, là những con người anh quen biết, anh sẽ thấy muốn chiến đấu vì những điều đó, phải không? Tôi nghĩ sẽ dễ hơn nhiều nếu tự khích lệ bản thân mình theo cách này.”
“Cô đang… chiến đấu với cái gì sao?”
Cô gái gật đầu thành thật. “Tôi thật mừng vì anh đã tới và nói chuyện với tôi. Nãy giờ tôi đi khắp nơi quanh đây nhưng chẳng thấy ai cả. Tôi tự hỏi rằng phải chăng mọi người đã chết cả rồi sao? Nó có hơi đáng sợ một chút.”
“Oh, tôi hiểu ý cô. Khi chỉ có một mình cô chuyển động trong khi mọi thứ đang đứng yên, cảm giác đúng là thế giới này dường như đã kết thúc.”
“Đó, chính nó! Anh có thấy mấy con golem cứ hoạt động như chẳng có chuyện gì xảy ra không? Siêu đáng sợ luôn!”
Hai người gật đầu tán thành lời nói của nhau, và phá lên cười khi nhận ra trông họ hẳn là đang rất lố bịch.
Rồi Feodor chợt nhớ ra một điều. “Này.” Anh chỉ tay qua chỗ cô ngồi về phía một bức tường đầy những mảnh vá, nơi một ngọn đèn lay lắt và cũ kĩ, ánh đèn nhạt dần bởi năm tháng đang treo lơ lửng. “Có nhớ cái tôi nói lúc nãy không?”
“Cái này sao?”
“Chính nó. Thành phố này có những đặc điểm mà cô không bao giờ hiểu được nếu chỉ nhìn qua. Cái đèn này là một trong số đó.”
Cô gái tỏ vẻ khó hiểu. “Vâng?”
“Những máy móc rải rác trong thành phố mà tôi vừa nhắc tới, chúng không hoạt động với mục đích ban đầu nữa. Giờ chúng được tận dụng để làm ấm và vận chuyển nước quanh thành phố. Vấn đề là, những cỗ máy đó đã cũ kĩ, và hệ thống ống xả thì chưa hề được sửa chữa.”
“Okay…”
“Vì vậy, khi đèn báo nhấp nháy, đôi lúc sẽ có một luồng hơi nước phụt lên.”
Như là cố tình, hiện tượng Feodor vừa miêu tả liền xảy ra.
Luồng hơi nước không phải quá nóng, cũng như không có vấn đề gì với áp suất hay thể tích hơi phun ra. Kể cả nếu ai đó bị nó phụt thẳng vào người cũng không lo bị bỏng. Đối với người dân thành Lyell, đây chỉ là một điều vụn vặt hơi khó chịu hàng ngày.
“Uwa-waaaaaaaa?!”
Với tiếng kêu hoảng hốt thất thanh, cô gái mới tới thành phố nhỏm dậy thật xa khỏi luồng hơi, và tuột mông khỏi bờ tường mà cô đang ngồi lên.
Như bạn còn nhớ, có một bể nước đầy ở phía dưới chỗ cô đang ngồi. Kể cả có ngã xuống thì người bị ngã cũng sẽ không bị thương nặng.
“Ùmmmm!”
Một tiếng ầm ấn tượng vang lên, theo sau là một cột nước không kém phần hoành tráng.
***
“Thế nên tôi mới bảo là nó nguy hiểm,” Feodor cằn nhằn khi kéo cô gái ướt sũng khỏi bể nước.
“Và sau đấy thì anh cứ nói mãi…”
“Xin lỗi, tôi bị cuốn vào câu chuyện…”
Mùa đông đã trôi qua, và thi thoảng, kể cả những tộc không có lông cũng muốn tận hưởng những làn gió nhẹ, nhưng trời chưa đủ ấm để cô gái có thể chịu được khi ướt sũng.
“Cô nên quay lại và tắm rửa. Cô có thể quay về được không?”
“T-tôi ổn…” Cô gái run rẩy. “Giờ thì tôi… vẫn ổn. Nhưng mà nói cho anh biết, lúc nãy không phải tôi bị giật mình đâu, là tự dưng tôi nổi hứng muốn bơi, nên tôi nhảy xuống. Hiểu chưa?”
Feodor khịt mũi. “Tôi nghĩ bịa như vậy hơi quá đấy.”
“U-ugh… anh nghĩ vậy à?” Cô gái xấu hổ quay mặt đi. Anh không chắc tại sao cô gái vừa mới rồi còn cởi mở và thành thật như vậy lại bỗng dưng bịa ra một cái lý do ngớ ngẩn như thế.
Và rồi cô gái hắt hơi. “Aa-chuu!”
“Này, thật sự cô nên về ngay đi. Ở đây trời lạnh nhanh khủng khiếp sau khi mặt trời lặn. Sẽ thật ngớ ngẩn nếu bị cảm vì chuyện lãng xẹt này, phải không?”
“Tôi sẽ làm vậy.” Cô gái quẫy mạnh cả người như một chú cún nhỏ. “À, ừm,... cảm ơn vì đã nhắc tôi chỗ đó nguy hiểm. Mặc dù không hữu ích lắm.”
“Trừ đoạn cuối hơi thừa ra, thì, không có gì. Giờ đi về đi,” anh đưa tay ra dấu xua cô gái đi. “Mau lên, mau lên.”
“Được thôi. Aw-choo!” Sau khi hắt hơi một tiếng khá đáng yêu nữa, cô gái quay lưng lại với Feodor. “Ừm, điều này nghe có vẻ hơi lạ, vì chúng ta thậm chí còn không biết tên nhau, nhưng…”
“Hmm?”
“Tôi đang nghĩ là… Sẽ tốt hơn nếu anh quên tôi đi, có được không?”
Cô gái bỏ chạy đi, để lại những lời từ biệt kì lạ. Những giọt nước bắn ra xung quanh sau mỗi bước chạy của cô.
Dĩ nhiên. Cô chẳng cần bảo tôi điều đó.
Dẫu sao thì, Feodor cũng đang không đeo đôi kính tròng giả của anh, và thiếu nó thì anh cũng không thể khoác lên mình nụ cười giả tạo được. Hẳn là bây giờ gương mặt anh đang cau có vẹo vọ kinh khủng. Mặc dù cô gái không nói gì cụ thể, nhưng khi nãy, dường như cô nhìn anh với anh mắt tiếc nuối. Đối với hai người xa lạ, sẽ là may mắn nếu họ không bao giờ có thể gặp lại nhau. Anh không mong muốn gì hơn là quên sạch những kí ức về cô.
“... Mình đang làm cái khỉ gì thế này?” Feodor càu nhàu. Anh cắn lấy một chiếc bánh nữa, và đưa mắt nhìn vào bầu trời phía xa.
Bầu trời hôm nay rất quang đãng. Không có gì chắn tầm mắt nên anh có thể nhìn xa hơn mọi ngày.
Đằng sau biển mây dày đặc, một khối đen ẩn khuất phủ bóng ở phía xa.
Đảo Nổi 39.
Chỉ mới năm năm trước, nó là người hàng xóm tốt của Đảo 38. Đất đai màu mỡ của nó biến nó trở thành chiếc sừng dê của thần Zeus , nó có thể dễ dàng nuôi sống những hòn đảo xung quanh. Nó từng được quản lý bởi tộc Nhân thú, và rất đông người từ nhiều chủng tộc khác đến đây sinh sống.
Nhưng tất cả chỉ là chuyện của ngày xưa. Vào một ngày năm năm về trước, hòn đảo đã trải qua một sự biến đổi.
Những gì còn lại giờ đây là một nấm mộ khổng lồ, trôi nổi trên bầu trời của Regul Aire.
Nó được biết tới dưới cái tên Croyance, Quái Thú Kìm Hãm và Giam Cầm, Quái Thú thứ Mười Một.
***
Thế giới này vốn luôn nằm bên bờ vực diệt vong.
Nếu có một chủ đề duy nhất phải nhắc tới để bắt đầu cuộc thảo luận này, đó sẽ là hành vi tội ác mà loài Emnetwyte đã thực hiện và những ngày tàn cuối cùng của mặt đất.
Một người sinh ra trong thế giới hiện tại khó mà mường tượng nổi điều này, nhưng thời xa xưa, gần như toàn bộ vùng đất ở dưới mặt đất đã từng là những vùng đất màu mỡ và tươi tốt. Rừng rậm và muông thú sinh sôi trên mặt đất, và những vũng nước khổng lồ gọi là biển cả đã từng tồn tại, và mặt đất tràn ngập vô số sinh vật sinh sống.
Tộc Emnetwyte đã hủy diệt thế giới ấy.
Họ đã tạo ra 17 Quái Thú, những sinh vật khủng khiếp, những kẻ phá hoại không ngừng nghỉ, và giải phóng chúng ra toàn thế giới. Lũ Quái Thú nhanh chóng nuốt chửng tộc Emnetwyte cùng với phần còn lại của mặt đất, biến cả đất liền và biển cả thành những hoang mạc xám xịt.
Số ít những người sống sót, dưới sự bảo hộ của Đại Hiền Giả anh hùng, di tản lên bầu trời.
Bọn 17 Quái Thú không biết bay. Vì vậy, sau khi tạo được chỗ đứng chân trên những tảng đá trôi nổi khổng lồ, những người sống sót có trong tay một nơi trú ẩn tạm thời. Họ xây nhà, khai khẩn đất đai, và dựng nên những thành phố, tất cả để họ có thể sống yên ổn ngoài tầm với của những kẻ thù của họ.
Mặt đất là một nơi bao la; so với nó, thế giới trên những hòn đá lơ lửng này thật bé nhỏ.
Những gì đã mất thật ngoài sức chịu đựng; những gì còn lại là quá it ỏi.
Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác. Họ đặt tên cho tiền đồn cuối cùng này nơi chứa chấp họ là Regul Aire, và biến nơi đây thành quê hương mới của họ.
***
Đã hơn năm trăm năm trôi qua kể từ khi Regul Aire được xây nên.
Suốt thời gian ấy, có thể nói rằng hòa bình đã được gìn giữ.
Vẫn có những cuộc tấn công từ 17 loài Quái Thú, trong đó có những hòn đảo đã rơi xuống, và nhiều người đã thiệt mạng.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, thiệt hại đã được giới hạn trong những hòn đảo ấy. Đối đầu với những con Quái Thú đã hủy diệt mặt đất chỉ trong vài tháng, Regul Aire vẫn tồn tại trên bầu trời/
Có điều, cả nền hòa bình ấy cũng nhanh chóng đi đến hồi kết.
Vào một ngày năm năm trước, Aurora, Quái Thú thứ Hai, Quái Thú Đục Khoét và Xuyên Thấu xuất hiện trên Đảo 11.
Hai ngày sau, Materno, Quái Thú thứ Năm, Quái Thú Nuốt Chửng và Nghiền Nát xuất hiện trên Đảo 13.
Cùng ngày hôm đó, Croyance, Quái Thú thứ Mười Một, Quái Thú Kìm Hãm và Giam Cầm xuất hiện trên Đảo 39.
Những con Quái Thú này vốn không biết bay. Vì chúng không thể bay lên khỏi mặt đất, đáng lý ra chúng không thể tấn công Regul Aire. Nhưng, sự thật vẫn sờ sờ đó: Ba loài Quái Thú này đã xuất hiện trên bầu trời nơi mọi người không hề biết, và chúng đã tàn sát họ.
Nguyên nhân của thảm họa này cuối cùng cũng được điều tra ra. Thành bang của Thương Hội Elpis, từng nằm trên Đảo 13 lúc bấy giờ, đã tiến hành nghiên cứu về các loài Quái Thú, và vì mục đích chính trị, đã đem chúng lên từ mặt đất.
Ai lại thử làm điều như vậy chứ? là thắc mắc của tất cả mọi người. Đúng hơn là, trước đó, chưa ai từng nghĩ tới một công nghệ có thể bắt giữ và vận chuyển một con Quái Thú. Sự thiếu tầm nhìn ấy đã dẫn tới thảm họa này.
Trong ba đợt tấn công ấy, những con Quái Thú tấn công Đảo 11 đã bị đánh bại một cách kì diệu.
Ở hai hòn đảo còn lại, không có phép màu nào như thế xảy ra.
Trên Đảo 13, mọi thứ và mọi sinh vật bị hòa tan thành một hỗn hợp trong suốt màu xanh dương.
Còn Đảo 39, kể cả những thứ nhỏ nhất, đều đã biến thành những tinh thể đẹp mắt màu đen lấp lánh.
Vấn đề thực sự đến ngay sau đó.
Bọn Quái Thú không biết bay. Vì vậy những con Quái Thú đã nuốt chửng Đảo 13 và Đảo 39 vẫn ở nguyên trên những hòn đảo ấy. Ngay lúc này, chúng không có cách gì để tấn công những hòn đảo khác. Có điều, những con Quái Thú bất tử có thể tồn tại mãi mãi trên những hòn đảo nổi này.
Vào thời điểm này, Đảo 39 đang chậm chạp tiến lại gần Đảo 38.
Theo tính toán của các hoa tiêu của lực lượng Vệ Binh Đeo Cánh, hai hòn đảo sẽ va vào nhau trong tương lai gần. Chúng sẽ không va chạm trực diện; cùng lắm sẽ là một cú sượt mạnh qua nhau. Trong điều kiện bình thường, mặc dù chấn động có thể đáng kể, nhưng sự tồn tại của cả hòn đảo sẽ không bị ảnh hưởng bời vụ va chạm.
Nhưng trong trường hợp này, lời cảnh báo ấy giống tiếng chuông báo tử của hòn đảo hơn. Những con Quái Thú chắc chắn sẽ lan sang Đảo 38, nơi chúng sẽ nuốt chửng mọi thứ chúng chạm vào, giống như những gì xảy ra trên Đảo 39.
Dù biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, không có cách nào có thể ngăn chặn thảm họa này.
Những tin đồn đầu tiên xuất hiện nửa năm trước. Ngay khi nghe tin, một phần cư dân của Lyell đã bỏ chạy qua những hòn đảo khác. Khi thời gian còn lại trôi dần đi, những người hàng xóm của họ cũng dần đi theo. Dân số của Lyell giờ chỉ còn khoảng một phần năm so với năm năm về trước, chỉ đủ để duy trì dáng vẻ của nơi đây như một “thành phố”.
Mặc dù Lyell chưa chết, nhưng sự sống bên trong nó đã tắt ngóm; giờ nó tồn tại như một cái vỏ rỗng chưa hoàn toàn sụp đổ. Một thế giới thu nhỏ đang bước tới hồi kết.