-Ở bên cạnh em-
Ông anh rể của cậu phản đối việc này tới tận phút cuối cùng
Có điều, cha mẹ và ông bà cậu đều rất sốt sắng, và anh rể cậu đành phải bỏ cuộc. “Chú cứ từ chối ngay lập tức nếu không muốn”, anh ta bảo cậu vậy, rồi rảo bước đi một cách tiếc nuối. Đó là bởi cuộc hôn nhân này là một cuộc hôn nhân được sắp đặt.
Cậu năm nay mới mười tuổi; người ta đồn rằng hôn thê của cậu năm nay lên bảy. Cậu được dẫn tới thảo cầm viên, nơi mà gia đình hai bên đã thuê cho dịp này. Đâu đó trong công viên này là hôn thê của cậu, một cô bé. Cậu sẽ gặp cô ấy, như là do số mệnh dẫn lối, và mối quan hệ của họ sẽ bắt đầu. Mối tình ấy sẽ sâu đậm dần khi cả hai trưởng thành và xích lại gần nhau hơn, và cuối cùng một cuộc hôn nhân sẽ đến với họ một cách tự nhiên.
Nhảm nhí.
Làm tới tận mức này để dàn dựng một vở kịch, và gọi nó là tác phẩm của số phận - có mà là trò hề thì đúng hơn! Mọi thứ của cái kịch bản này, từ đầu đến cuối, đều là gượng ép.
Cậu nghe nói người biên đạo màn kịch này là một tay mai mối lừng danh, người đã dàn xếp hàng trăm đám cưới. Về phần mình, từ đầu cậu đã phát ngán với chuyện này. Hai trăm người đàn ông và phụ nữ được gán ghép với nhau bằng cái thủ đoạn khó hiểu này? Cho phép tôi được gửi lời chia buồn sâu sắc nhất. Chúc tôi may mắn đi, vì giờ đến lượt tôi phải trải qua trò hề này.
Những suy nghĩ ấy lướt qua trong đầu cậu khi cậu xuống khỏi xe và tiến vào trong công viên.
Trong khuôn viên này có một cái hồ nhỏ, với lối đi bao quanh. Cậu cũng để ý thấy một vườn hoa và bụi cây dày bao quanh khu vườn để che chắn những cái nhìn soi mói từ bên ngoài. Cậu thấy cơn buồn nôn đang trào lên từ trong bụng. Một nỗ lực trắng trợn nhằm nặn ra một khung cảnh lãng mạn.
“...Làm cho xong nào”
Cậu bé cảm thấy có lỗi với người anh rể, người đã lặn lội đưa cậu đến đây, nhưng thực sự thì về phần mình cậu không cảm thấy gì về việc này. Xuất thân từ một gia đình mà những đứa trẻ ở độ tuổi của cậu là công cụ cho những cuộc hôn nhân kiểu như thế này. Ngay từ đâu cậu bé hiểu rằng tình yêu và sự lãng mạn chỉ là ước mơ xa vời.
Và rồi còn cả vấn đề về tuổi của hôn thê của cậu. Đùa à, bảy tuổi? Kém mình những ba tuổi?
“Chúng đều là trẻ con, nên đây không phải là vấn đề”, người đề xướng cuộc hôn nhân này đã nói vậy. Hẳn là người đó không hiểu gì; đó là một sai lầm mà người lớn vẫn hay mắc phải, không chú ý tới sự khác biệt quá lớn về trải nghiệm cuộc sống trong ba năm của trẻ con. Họ cũng từng là trẻ con - sao người lớn có thể quên mất những điều tối cơ bản như vậy?
...Thôi kệ, cũng chả quan trọng. Mà cái con bé bảy tuổi kia rốt cục ở chỗ nào? Chắc mình chỉ việc đi tìm ở từng góc “lãng mạn” trong khu vườn này.
Vườn hoa? Không có.
Trên vọng lâu? Không thấy gì hết
Con đường hóng mát bên hồ? Cậu đi vòng quanh hồ mệt nghỉ nhưng rốt cuộc cũng không tìm thấy cô bé.
Nếu đã vậy thì…
Dù gì thì cô bé cũng mới có bảy tuổi. Chỉ là một đứa con nít. Có thể cô bé không hiểu ý nghĩa của cái vở kịch mùi mẫn này chăng? Có thể nó chỉ nghĩ đây là một trò chơi như trốn tìm?
Nếu đúng thế thì tình hình trở nên phiền phức hơn rồi đây. Có lẽ để thêm phần kịch tính cho cuộc gặp “có một trong đời” này, cậu không được nói gì về nơi cậu phải tìm cô bạn nhỏ của cậu.
Có khi mình nên đi tìm lại một lần nữa?
“Bực cả mình…” Khi cậu quay lại, cau có, ánh mắt của cậu chạm phải ánh mắt của một cô bé đang đứng cách cậu không xa.
“Ah…”
“Oh…”
Nghĩ lại thì điều này cũng hợp lý thôi. Một bên là một cậu bé đã chấp nhận sự phiền phức trong thế giới của người lớn, còn một bên là một cô bé kém cậu ba tuổi. Cách hai người nhìn nhận tình huống này đương nhiên là khác nhau. Dĩ nhiên là cô bé, bị buộc phải cưới một chàng trai xa lạ, sẽ cảm thấy nghi ngại với “chồng sắp cưới” của mình.
Và đương nhiên cô bé sẽ cố gắng trì hoãn “cuộc gặp gỡ định mệnh” càng lâu càng tốt, và trong lúc đó, thử quan sát xem người kia là người như thế nào, dù chỉ trong một lúc ngắn ngủi.
Cô bé kêu khẽ một tiếng, quay gót và chuẩn bị bỏ chạy… nhưng rốt cục thì cô bé dẫm phải tà váy dài đắt tiền của mình và ngã một cú ngoạn mục. Chiếc váy được trang trí bởi những lớp đăng ten màu xanh dương dịu dàng giờ lấm lem bùn đất.
Dẫu sao cũng phải dành lời khen cho cô bé, cô đã cố hết sức. Cô bé ngăn được những giọt nước mắt trong khoảng vài giây trước khi chúng để chúng trào ra cùng với tiếng nức nở.
Cậu bé bước tới bên cạnh, trong tay cầm chiếc khăn tay, nhúng một chút nước hồ, và cố gắng lau sạch khuôn mặt cũng như chiếc váy của cô càng nhiều càng tốt.
Dù vậy, cô bé vẫn còn nhăn nhó và biểu cảm của cô vẫn tối sầm, vì vậy, dù miễn cưỡng, cậu bé cũng nhào xuống đất và lăn đi lăn lại cho tới khi người cậu cũng bẩn hệt như người cô bé. Diễn biến này hẳn là hết sức bất ngờ với cô bé, người nhìn cậu ngơ ngác trước khi phá lên cười vui vẻ.
“Thế nào?”, cậu hỏi. “Giờ kể cả khi họ có bực mình, chúng ta sẽ chịu mắng cùng nhau.”
“Yeah!” cô bé vui vẻ đáp lại. Có một tiếng sột soạt; từ dưới váy của cô bé, một chiếc đuôi xù lông màu đen thò ra ngoài.
***
Cô bé có những đặc điểm của động vật.
Khi cô tháo găng tay lấm bẩn và bắt đầu lau chùi bộ váy của mình, chúng trở nên rõ ràng hơn. Dù sinh ra trong một gia đình thuộc một tộc không vết, có lẽ dòng dõi của tộc người thú trong gia đình cô bé được biểu hiện trên người cô.
Lông tơ, bao phủ cả bàn tay và bàn chân của cô bé. Một chiếc đuôi màu đen. Đôi tai mèo nhỏ nhắn. Nhìn kĩ hơn, cậu bé thấy lòng đen của mắt cô bé cũng giống như của loài mèo, và sáu sợi ria mảnh chìa ra từ má của cô bé.
“Eem đúng thật là hậu đậu quá”. Giọng của cô bé cũng có pha lẫn chút chất giọng khác - có lẽ là do thanh quản khác nhau giữa các tộc. “Người ta bảo là hợp với ahn.”
“A-ah, ra vậy.”
Có lẽ cô bé sinh ra trong một gia đình có tính tự tôn, họ coi những đặc điểm, “vết” trên người cô bé là nỗi xấu hổ. Giờ cậu đã hiểu tại sao cuộc hôn nhân này lại được họ đề nghị nhiệt tình như vậy. Gia đình của cô bé có thể vừa đẩy đi cục nợ của họ vừa có được mối quan hệ với một gia đình cao quý khác. Hẳn là họ cho rằng đây là một kế hoạch hoàn hảo.
“Anh là người không vết bình thường à?” cô hỏi.
“Ừ, ít nhiều là vậy. Nhưng anh sẽ không gọi sự “không vết” của mình là bình thường đâu, em thấy đó.”
“Eh? Nhưng nếu ahn không có vết, thì anh cũng giống hệt tất cả bọhn họ. Ahn đang sống một cuộc sống bình thường, phải không?”
“Đó sẽ là một sự … bất-đồng-quan-điểm... anh nghĩ vậy. Có nhiều người trên đời này rất khác ba mẹ em.”
“Em… chả hiểu gì cả. Ahn giải thít lại được không?”
“Đằng nào thì em cũng mới có bảy tuổi thôi. Anh mười tuổi rồi, vì vậy em sẽ không thể hiểu rõ bằng anh được.”
“Xấu tính! Em cũng sẽ mười tuổi sớm thôi, sớm cực kì luôn!”
“Và khi đó anh sẽ mười ba. Lúc đó anh sẽ học nhiều hơn nữa và lại hiểu biết hơn em”
“U-ugh!”
Nhìn cô bé phùng má lên một cách trẻ con trông rất đáng yêu. Đương nhiên, cô bé còn quá trẻ con để nghĩ tới một cuộc hôn nhân nghiêm túc. Nhưng, cậu phải thừa nhận - cô bé rất xinh.
***
Cuộc gặp của cả hai kể ra cũng khá kịch tính và hai đứa trẻ cũng đã gần gũi với nhau hơn. Và tất cả những gì còn lại phải làm là để mọi chuyện tự tiến triển thành một cuộc hôn nhân.
Không thể nào những thứ này được mấy tay mai mối dàn dựng được, nhưng nghĩ đến việc kết quả thì vẫn như vậy…
Ý nghĩ ấy làm cậu bực mình.
“Umm…” cô bé, đang nhìn một cách hối lỗi, kéo nhẹ tay áo lấm bùn của cậu bé. Em ấy nhìn ra là mình bực mình à?
“Em.. em pha-phải về đây.”
“Ồ, vậy à?” Cậu liếc về phía chiếc tháp đồng hồ được dựng ở bên cạnh khu vườn. Quả nhiên, một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi cả hai gặp nhau. Còn chưa tới mười phút. “Nói chung là, anh thấy rất vui”, cậu nói, vươn vai.
Bằng cách diễn theo màn kịch tới mức này, cơ bản thì cậu cũng thỏa mãn yêu cầu của gia đình. Ông của cậu thì bắt cậu phải “Hoàn thành bằng mọi giá, kể cả nếu phải dùng Ánh Mắt.” Dẫu vậy, bản thân cậu không thể làm như vậy - hay nói đúng ra, không cần phải làm vậy.
Nào, bây giờ hãy làm trật ray kế hoạch này. Mình sẽ không biến bản thân mình và cô bé ấy trở thành công cụ của gia đình bọn mình. Mình sẽ không để mọi thứ diễn ra như họ mong muốn.
“Em biết không, có lẽ sẽ tốt cho em nếu em tìm cách bỏ trốn khỏi nhà khi em lớn lên”, cậu nói. “Chắc chắn sẽ tốt hơn là bị giam trong nhà như bây giờ.”
Cô bé níu lấy tay áo cậu.
“Sao vậy?”
“Đó là lời tạm biệt?”
Cậu không trả lời.
“Em muốn nói chuyện với anh nhiều nữa.”
Nếu em ấy cứ nói như thế…
“Anh chẳng có gì muốn nói hết.”
Bàn tay nhỏ nắm vào tay áo cậu ghìm chặt hơn. Có lẽ chưa bao giờ cô bé có một cuộc nói chuyện tự do như vậy từ trước tới nay. Nếu cô bé được nói chuyện với ai đó và được nghe về thế giới bên ngoài, cô đã không thấy tự ti về những đặc điểm của người thú của mình. Điều đó sẽ không làm gia đình cô bé hài lòng, và cũng không có gì khó hiểu vì sao cô bé lại được bao bọc kĩ đến như vậy.
Nếu ngay bây giờ cậu giằng tay ra, mọi thứ sẽ kết thúc. Cậu sẽ quay lại với cuộc sống như cũ, cũng như cô bé sẽ quay lại với cuộc sống của cô, y như trước đây.
“Xin anh đó…”
Cô bé dường như đã dồn hết tất cả lòng dũng cảm nhỏ bé của mình. Tiếng thở của cô bé trở nên gấp gáp hơn khi cô bé năn nỉ. “Em có thể gặp lại anh được không?”
Làm sao được nữa. Làm sao mình có thể từ chối khi em ấy nói như vậy chứ?
Chắc là mình phải dành lời khen ngợi cho tài năng của người đã đưa một trăm cặp đôi đến với nhau.
“Được rồi, được rồi. Anh đồng ý gặp lại em, được chưa? Nên là đừng làm mặt mếu như thế nữa”, cậu nói, giơ tay lên như đầu hàng. “Nhưng anh phải cảnh báo rằng - mối quan hệ này sẽ còn kéo dài, nên hãy chuẩn bị tinh thần đi, hiểu không?”
“Dài… là khoảng ba năm á?”
“Người ta sẽ không nói nhiều về chuyện cưới xin như vậy nếu chỉ cần ba năm là đủ…”
Cậu thử tưởng tượng cô bé ba năm nữa. Cô bé sẽ trông như thế nào khi lớn lên một chút. Và thậm chí xa hơn nữa - cô bé sẽ như thế nào khi cô trở thành một thiếu nữ?
Cậu hoảng hốt khi nhận ta mình đang mong đợi một tương lai như vậy.
“Nếu chúng ta có thể gặp nhau nhiều nữa, sẽ thật tuyệt!”
“Ừ, ừ… miễn là em vui. Anh cũng vậy.”
Mặc dù cậu nói một cách hời hợt, những lời đó chính là cảm xúc thực sự từ tận sâu trong tim cậu.
Tuy vậy, cô bé, hoàn toàn không để ý tới những ẩn ý trong lời nói của cậu, chỉ đơn giản hiểu chúng theo nghĩa đen. “Vâng!”
Cậu bé phải quay mặt đi để giấu đi biểu cảm của cậu khỏi nụ cười rạng rỡ sung sướng trên khuôn mặt của cô bé
***
Cha mẹ và ông bà của cậu đều rất hài lòng.
Chỉ có anh rể cậu là có một cái nhìn phức tạp trên gương mặt. Nhưng sau khi cậu giải thích với anh ta rằng “Em ấy chỉ là một cô bé ngoan, bình thường, nên em làm bạn với em ấy”, anh rể cậu đáp “Anh hiểu rồi” và gật gù, chưa bị thuyết phục lắm.
Sau đó, cậu và cô bé thường có cơ hội gặp nhau.
Mỗi lần gặp nhau, cô bé lại đòi cậu kể cho cô nghe những câu chuyện mới. Và để đáp ứng yêu cầu của cô, cậu buộc phải học hành ngày càng chăm chỉ.
Đương nhiên, điều ấy không làm cậu phiền - có điều, những điều gia đình cô bé làm vẫn khiến cho cậu thừa đủ khó chịu.
Ngoài những chuyện đó ra, thì đó là những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc.
Đến mức, từ tận đáy lòng, cậu ước những ngày tháng tươi sáng ấy có thể kéo dài mãi mãi.