Đây là một câu chuyện tương đối cũ.
Cụ thể là, đây là một câu chuyện về một sự kiện xảy ra vào mùa xuân. Nó xảy ra vào năm 415 theo Công lịch của Regul Aire, gần 30 năm trước khi Feodor Jessman gặp bốn cô gái Leprechuan nào đó.
***
Đã từng có một cuộc chiến tranh.
Dĩ nhiên, chuyện đó thì chẳng có gì lạ. Đó là một thời kì hỗn loạn hơn so với hiện tại. Nói chính xác hơn, có một cuộc chiến lớn đang xảy ra trên quy mô nhỏ.
Vai chính của nó thuộc về một quốc gia tự trị muốn bành trướng lãnh thổ từ Đảo nổi 6, thường được biết đến với cái tên là Đế quốc Cánh Hoàng gia. Vẫn còn hừng hực khí thế và thuận đà từ cuộc đảo chính của mình, một vị tướng đã lật đổ hoàng đế của mình bằng cách ám sát người tiền nhiệm bắt đầu tiến hành xâm lăng những thành phố và những hòn đảo lân cận. Nhiều thành phố bị nhắm tới, và cũng nhiều thành phố không bị nhắm tới, mỗi nơi đều hướng tới chiến lược riêng của mình - kháng cự lại Đế quốc hoặc trở thành đồng minh của họ. Một vài thành phố thì đặt quan hệ thương mại, nơi khác thì lại ấp ủ kế hoạch riêng của họ để đáp trả. Sự hỗn loạn được nung nấu và lan rộng ra ngoài tầm kiểm soát tới mức Lực lượng Vệ binh Đeo cánh, được thành lập như một tổ chức để chống lại những kẻ xâm lược ngoại lai để duy trì sự sống còn của Regul Aire, cũng buộc phải hành động.
Vô số ý đồ và tình cảm choán đầy không trung như những bầy ruồi, tư lợi và cảm xúc dâng lên trong lòng những người trong cuộc. Máu đã đổ, những món tiền được trao tay, và những mạng sống đã không còn.
Trận chiến này chỉ là một mảnh nhỏ của sự tàn phá gây nên bởi ngọn lửa chiến tranh đang lan rộng.
***
Những ngọn lửa thét gào xua tan màu đen của đêm tối.
Tổng cộng có năm con tàu bay tan nát; năm cái xác tàu đủ hình dạng và kích cỡ đang bốc cháy.
Keng. Keng.
Có tiếng thép đập mạnh vào thép, một lần, rồi hai lần - rồi một quãng nghỉ ngắn ngủi - rồi lại tiếp tục.
Keng.
Hai cô gái đang chém sả vào lẫn nhau với những thanh kiếm quá khổ kì lạ với những vết nứt trên khắp thân kiếm - vũ khí cổ đại, chúng thường được gọi như vậy.
Vũ khí cổ đại là những món vũ khí mà vẻ ngoài của chúng đánh lừa người ta về sức mạnh to lớn ẩn giấu bên trong. Bằng cách phản ứng với nguồn Venom do người sử dụng tạo ra, chúng có thể sản sinh ra đủ sức mạnh để tiêu diệt cả những loài Quái thú bất tử. Khi hai thanh kiếm đó đối đầu nhau với sức mạnh tối đa, thì người sử dụng chúng không thể nào rời khỏi trận chiến đó bình yên vô sự được. Họ làm nhau bị thương, và sức lực của hai cô gái đuối dần đi khi vũ khí của họ tiếp tục va vào nhau và ghì lên nhau.
Hai thanh kiếm lại chạm nhau, cả hai cô gái đều đẩy về phía đối phương bằng một sức mạnh ngang nhau. Cùng một lúc, cả hai người họ đều lùi lại, bị đẩy bật lại bởi sức mạnh của người kia. Và học cùng đáp xuống ở một khoảng cách xa như nhau.
“Hãy đứng sang một bên, Nasania!”, cô gái mặc bộ quân phục tơi tả quát lên, máu và cơn thịnh nộ hằn lên trong ánh mắt của cô. Cô cầm một thanh vũ khí cổ đại đang tỏa ra một thứ ánh sáng chói lòa từ những khe nứt của nó: Mulusmaurea. Ánh sáng màu xanh lá và xanh nước biển lấp loáng bên trong lưỡi kiếm. “Chính cậu cũng nên biết chúng ta đang thực sự đánh nhau với ai! Với những người có quyền được sống!”
Cô là một Leprechuan. Một thứ vũ khí được sở hữu bởi Lực lượng Vệ binh Đeo cánh, với mục đích được chính thức ban đầu là để chiến đấu chống lại loài Teimerre xâm lăng Regul Aire. Tình hình cơ bản của họ bây giờ cũng không khác gì so với lúc đó. Dĩ nhiên, họ bị cấm tham chiến vì bất cứ lý do gì ngoài chiến đấu với bọn Quái Thú.
Hồi đó, họ cũng hoạt động từ một căn cứ được đặt tên là Nhà kho tinh linh. Bây giờ, hoạt động của nó hơi khác so với những gì người ta có thể suy ra từ cái tên ‘nhà kho’. Những vũ khí sống, di chuyển, và phải được chăm sóc, và suy cho cùng thì cũng không khác mấy so với chim đưa tin hay ngựa chiến. Cách giải thích đó dẫn tới việc các Leprechuan được quản lý giống như một loài ngựa chiến cao cấp. Nơi ở của họ được quây kín trong một hàng rào màu xám. Họ được ở đủ sạch để không bị ốm, cho ăn đủ để khỏe mạnh, và được dạy dỗ đủ để hiểu mệnh lệnh dành cho mình.
Mặc dù bị đặt vào một môi trường nơi họ được nuôi dưỡng như những con ngựa chiến hay những con chim đưa tin, mỗi Leprechuan rốt cục đều phát triển những tâm hồn và tính cách riêng.
“Chuyện đó… không phải là thứ chúng ta nên nghĩ về, Elba.” Nasania trả lời, giọng trầm của cô cũng chất chứa cơn thịnh nộ không kém gì đối phương. “Mình hiểu vì sao cậu buồn, vì sao cậu giận dữ. Thậm chí mình hiểu cả tình cảm của cậu về chuyện không muốn tuân lệnh bọn họ, dù chúng có điên rồ thế nào đi nữa. Dẫu vậy, chúng ta - và chỉ có chúng ta - không được phép nói về chuyện đó.”
“Ngay cả khi điều đó là đúng?! Sao cậu dám!”
“...Hỏi vậy cũng vô ích thôi. Cậu cũng biết mà, phải không?” Nasania lặng lẽ kích hoạt Venom của mình. Một ánh sáng yếu ớt lách qua những vết nứt zíc zắc ngoằn ngoèo bao phủ lên lưỡi kiếm khổng lồ trong tay cô: vũ khí cổ đại Pachem. Tới lúc này cô vẫn kìm nén sức mạnh tàn phá đang chực chờ bùng nổ trong thanh kiếm của mình, và đứng vào tư thế chiến đấu.
“Cần phải nói trước là, ‘sự đúng đắn’ có thể bị bóp méo bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, miễn là người ta muốn nó trở thành như vậy. Mình sẽ chiến đấu vì tương lai của Regul Aire, chừng nào tương lai đó còn tồn tại, bất kể nó xấu xí như thế nào. Còn cậu, liệu có thể nói được như vậy không?”
“Xấu xí à? Ăn nói nhã nhặn quá nhỉ.” Elba nheo nheo đôi mắt rực lửa của mình, thậm chí còn không thèm gật đầu với Nasania. “Chúng ta sẽ chỉ là một món vũ khí trong cái tương lai cậu đang nói đấy. Và kẻ thù sẽ không chỉ là bọn Quái Thú - chúng ta sẽ trở thành công cụ để có thể một tay quét sạch bất cứ thứ gì mà chủ sở hữu của chúng ta chợt cảm thấy không ưa. Chính xác là những gì chúng ta vừa được ra lệnh để thực hiện đó!”
Phía sau lưng họ, năm chiếc tàu bay đủ hình dạng và kích cỡ đang hừng hực cháy. Một trong số đó là một con tàu tấn công của Vệ binh Đeo cánh. Số còn lại là những con tàu chở hàng của Đế quốc cùng với tàu hộ tống.
Tàu bay, hoạt động nhờ lò phản ứng ma pháp thay vì sử dụng năng lượng nhiệt, không sinh ra những đám cháy lớn khi nguồn năng lượng của chúng mất ổn định. Những ngọn lửa đến từ đống hàng hóa được chất đầy trong mỗi con tàu, cũng như đến từ khối thuốc nổ được đặt trong khoang hàng hóa để xóa mọi dấu vết bất cứ khi nào cần thiết.
Các tinh linh đã được thông báo rằng. “Con tàu chở hàng đó đang vận chuyển vũ khí hủy diệt hàng loạt tới tiền tuyến.” Và vì vậy, nhiệm vụ của họ là “Ngăn cản một đại thảm họa với thương vong tối thiểu. Không được phép để những vũ khí đó tới đích.”
Và rồi kết quả ra sao?
Những con tàu mà họ phá hủy đều chở theo rất nhiều dân thường. Khó có thể phân biệt được những cái xác cháy thành than của nhiều chủng tộc kia, nhưng dường như trong số đó có nhiều phụ nữ và trẻ em.
Tại sao điều này lại phải xảy ra chứ?
Chỉ với thông tin mà họ có trong tay thì họ chẳng thể nào biết được. Có lẽ họ bị đưa sai thông tin, hoặc là đã có sự nhầm lẫn trong liên lạc. Có lẽ ai đó trên tàu đã mang lậu theo một món vũ khí hủy diệt hàng loạt thực sự giữa đám người xấu số đó, hoặc có thể có một mục tiêu ám sát đang trà trộn giữa đám đông dân thường, hoặc cũng có thể là kết cục đó chẳng quan trọng, miễn là con tàu bay của Đế quốc bị phá hủy.
Lúc này thì chẳng còn cách nào để biết được sự thật nữa, và cũng không cần biết để làm gì. Họ đã bị bắt phải tàn sát dân thường của Regul Aire. Bất kể chân tướng phía sau là thế nào, sự thật đơn giản đó cũng không thể thay đổi được.
“Cậu đang nghiêm túc nói rằng cậu chấp nhận chuyện bị ra lệnh phải giết người suốt quãng đời còn lại của chúng ta sao?!” Elba gầm lên và cùng lúc đó lao về phía Nasania trong khi những thanh kiếm của họ - những vũ khí cổ đại vốn đáng ra phải được dùng để tiêu diệt bọn Quái Thú - lại chạm vào nhau thêm một lần nữa.
To và nặng, những tiếng loảng xoảng lại vang lên. Vẫn giữ thế đứng của mình trong khi đang ghì kiếm vào nhau, họ đè lên đối thủ của mình bằng sức mạnh và ngôn từ.
“Dù vậy, nhưng đám tinh linh chúng ta chỉ có thể sống nhờ dựa vào quân đội.”
“Có thể cái con khỉ!”
“Cậu, mình, và mọi người ở nhà kho chỉ có thể tồn tại như những món vũ khí của Vệ binh Đeo cánh. Nếu cậu cứ hành xử ngu ngốc như thế này, cậu sẽ thổi bay tất cả - bao gồm cả tương lai của bọn nhỏ nữa.”
“Vậy cũng được!” Elba vặc lại. “Nghĩa vụ của thế hệ đi trước là phải chấm dứt tất cả trước khi bọn chúng bị sử dụng như những món vũ khí ghê tởm!”
Gương mặt của Nasania nhíu chặt lại vì giận dữ. “Như thế là ngạo mạn đó, Elba!”
“Mặc xác cậu nói gì, mình không thể tin vào bất cứ hy vọng nào cho tương lai của chúng ta nữa!”
Một tiếng thét như sấm rền vang lên khi cả hai bị bắn tung về hai phía. Khi họ chạm đất, đất cát nơi bàn chân họ đặt xuống bắn tung tóe như thể chúng bị bắn trúng bởi một vụ nổ lớn.
Không chần chừ, cả hai tinh linh lập tức quay người tại chỗ và lao qua khoảng cách mới mở ra giữa hai người. Sức nhún của bắp chân được tăng cường bởi Venom được kích hoạt mạnh mẽ, và cả hai thân hình lao vào nhau với tốc độ khó tin. Họ vứt bỏ mọi khái niệm về tư thế hay thang bằng, và chỉ muốn dồn hết sức về phía trước để có thể tiến nhanh hơn một chút, ra đòn mạnh hơn một chút, đánh đổi tất cả đổi lấy sức mạnh bùng nổ.
Keng.
Thép không chạm được vào da thịt. Họ lại tạo khoảng cách, chuyển mình, rồi lại lao vào nhau.
Keng. Keng. Keng.
Ba lần liên tục. Keng. Bốn lần. Hai tinh linh dồn cả mạng sống của mình vào thanh kiếm mà họ vung, chiến đấu cho một tương lai mà cả hai đều không thể nhượng bộ dù chỉ một tấc.
Giờ hãy nhắc tới một vài sự thật.
Hai người họ là hai cô bạn thân, cùng lớn lên ở nhà kho.
Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều chiến trường, giúp đỡ lẫn nhau, và nhờ đó đã cùng nhau sống sót tới lúc này. Họ còn cùng tin vào một điều - “Chúng ta sẽ chết bên cạnh nhau.” Dẫu cho một ngày họ có phải chết, thì họ sẽ chết để bảo vệ người bạn của mình.
Một giấc mơ phù hợp như vậy chẳng thể nào kéo dài mãi mãi được, nhưng ít nhất họ có thể ở bên cạnh nhau tới khi mạng sống của họ tan biến. Một lời thề không lời, một khao khát cháy bỏng của cả hai cô gái.
Những giọt nước mắt tan vào không trung, hòa lẫn với những tia lửa đang tóe ra. Khó có thể biết được chúng đã lăn ra từ khóe mắt của ai.
***
Đó là một câu chuyện tương đối cũ.
Hiển nhiên, trận chiến đó đã được định đoạt từ lâu.
Có lẽ cũng khỏi phải nói, cô gái bại trận đã mất mạng. Tương tự như vậy, người thắng cuộc cũng bỏ mạng không lâu sau trận chiến. Cả hai đều nhắm mắt mà không thể thấy được tương lai mà họ mơ ước.
Thậm chí gần như chẳng còn ai biết được trận chiến này đã từng xảy ra.