Đôi mắt long lanh
Kế hoạch của Feodor Jessman là gì?
Mặc dù về bản chất, chúng rất khác nhau, nhưng thực tế là kế hoạch của anh có nhiều điểm giống với kế hoạch bất thành của Lực lượng Phòng vệ Elpis - tổ chức từng được dẫn dắt bởi anh rể của Feodor năm năm trước.
Ngắn gọn mà nói thì mục tiêu của Elpis là nhắc nhở Regul Aire về mối hiểm họa của những loài Quái Thú. Vì lẽ đó, họ đã bắt giữ những loài Quái Thú mà họ tin chắc rằng có thể kiểm soát được và phóng thích chúng vào Regul Aire để tự tạo nên một thảm kịch.
Tuy nhiên, những con Quái Thú đã tàn phá với sức mạnh vượt ngoài dự kiến, và dẫn tới kế hoạch của họ bị phá sản. Và mặc dù hai hòn đảo nổi đã bị chiếm đóng bởi Quái Thú, và nỗi sợ một lần nữa đã hằn sâu vào tâm trí của người dân Regul Aire, họ vẫn không thay đổi cách hành xử của mình. Lý do? Cả trước và sau Sự biến Elpis, Vệ binh Đeo cánh vẫn là lực lượng duy nhất có khả năng chống lại nỗi kinh hoàng đến từ lũ Quái Thú.
Sau khi vắt óc suy đi tính lại về chuyện này, cuối cùng Feodor cũng hiểu ra vì sao.
Lực lượng Phòng vệ Elpis - cũng như anh rể của anh - đã mắc phải ba sai lầm.
Đầu tiên, họ đã lợi dụng quân đội để hiện thực hóa lý tưởng của mình. Trong một tổ chức lớn như vậy, dĩ nhiên là có rất nhiều luồng tư tưởng cùng tồn tại. Và ở một nơi mà những hệ giá trị khác nhau trộn lẫn với nhau như vậy, một lý tưởng chung khó mà có thể duy trì được bản chất vốn có của nó. Chỉ cần một đồng minh mới cũng có thể khiến những ý tưởng tinh vi bị đơn giản hóa, những lời lẽ tinh tế bị diễn đạt lại, và những lời thề vì lý tưởng bị viết lại thành những tính toán tư lợi lạnh lùng. Lời lẽ của những tư tưởng trở thành những lời sáo rỗng, và chỉ còn là cái cớ để hợp thức hóa ham muốn của những người tham gia.
Thứ hai, kế hoạch của họ chưa hoàn hảo. Lực lượng Phòng vệ Elpis được thành lập để chiến đấu chống lại Quái Thú thay cho Vệ binh Đeo cánh. Điều này có nghĩa là nỗ lực của họ trong việc phủ nhận hệ thống đã làm nên Vệ binh Đeo cánh chắc chắn sẽ thất bại từ trong trứng nước. Kể cả nếu họ có thành công hết cỡ thì người ta cũng chỉ coi họ như một đội Vệ binh Đeo cánh mới mà thôi.
Điều thứ ba, và cũng là điều cuối cùng: họ tin rằng lẽ phải thuộc về bọn họ. Hành vi đảo lộn hiện trạng của họ sẽ căm ghét bởi những người hài lòng với sự ‘bình thường’ hiện giờ. Kể cả nếu như Elpis có tự xưng rằng mình chiến đấu vì chính nghĩa, chắc chắn những hành động của họ sẽ bị coi là tàn ác. Điều đó hẳn là phải rất hiển nhiên, nhưng họ lại gạt phăng sự thật đó và hành động như thể mình là người tốt. Chính vì vậy họ bị chính nghĩa của những kẻ đối lập hoàn toàn với bọn họ đánh bại và bị coi như những tên gian ác tồi tệ nhất.
Và vì vậy, Feodor đi tới kết luận của mình. Tất cả đều phải mang trên tay vũ khí của mình. Tất cả đều phải có quyền được chiến đấu và một chiến trường để cống hiến. Tất cả đều phải sống với cái chết luôn cận kề. Và tất cả đều phải nhìn thấy thực trạng của Regul Aire lúc này.
Và để hiện thực hóa lý tưởng của anh, vô số trận chiến sẽ nổ ra. Sẽ có nhiều cái chết vô nghĩa. Nhiều hòn đảo nổi sẽ bị đánh chìm. Và khi họ phải đối diện với mồ hôi và xương máu lần đầu tiên, cư dân của Regul Aire sẽ nhận ra những thứ họ đã từng có không phải là hòa bình. Họ sẽ hiểu được rằng việc được sống - hay đúng hơn, là sự may mắn rằng họ vẫn chưa chết - là một điều quý giá căn bản không thể thay đổi được.
Những người đã nguyện thề sẽ dẫn lối - những người mang trọng trách phá hủy thế giới hiện tại - phải tự nhận thức và phải có đủ tự trọng để nhận ra rằng mình là những kẻ phạm tội không thể dung thứ.
Năm mười hai tuổi, Feodor đã rút ra kết luận này, và đó cũng đã trở thành lời thệ ước của anh.
Hơn nữa, anh cũng còn nhớ một chuyện mà người anh rể đã cho anh xem ngay trước khi anh ấy bị xử tử: chi tiết về trận chiến đầu tiên của Sự biến Elpis trong thành phố Collinadiluche trên Đảo nổi 11.
“Vệ binh Đeo cánh… đã tiêu diệt Quái thú Thứ Nhất - Quái thú Than khóc một cách đơn giản ngay khi nó bất ngờ xuất hiện ở giữa thành phố. Họ đang giấu trong tay những vũ khí chết người có sức công phá đến như vậy.” Ánh mắt run rẩy của anh ấy nhìn vào khoảng không, và giọng nói yếu ớt ấy thều thào. Bóng hình chứa đầy bối rối và nỗi hối hận trước mắt anh khác xa với con người luôn tự tin mà Feodor vẫn luôn biết về anh rể của mình. “Bọn họ đã thu hồi lại xác của Shianator. Nơi mà nó được gửi đi đã bị giấu kín, nhưng - nhưng - chắc chắn là nó được gửi tới cho Đại Hiền Giả. Chắc chắn là như vậy.”
Làm sao anh có thể quên được. Shianator, con quái thú đáng lẽ ra phải là bất tử và bất khả xâm phạm, cũng như siêu vũ khí đã được dùng để tiêu diệt nó. Kế hoạch của Lực lượng Phòng vệ Elpis đã bị đổ bể bởi hai thứ đó. Và bây giờ, cả hai đều đang nằm trong tay của Vệ binh Đeo cánh.
...Và đó là lý do vì sao từ ngày đó trở đi, anh quyết định trở thành một binh sĩ của Vệ binh Đeo cánh. Bất kể phải tốn bao nhiêu thời gian, bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải lật tẩy bí mật về hai thứ đó. Anh sẽ tìm cách sở hữu chúng. Và rồi anh sẽ thỏa mãn được ước nguyện của mình.
Mặc dù đấu tranh cho những điều đúng đắn, anh rể của Feodor đã sử dụng những biện pháp sai lầm. Anh ta đã làm thất vọng lòng ngưỡng mộ của cậu em rể của mình.
Và đó là lý do Feodor quyết định rằng những sai lầm đó sẽ phải do chính tay anh sửa chữa.
***
Nhà kho tối mật số Không. Tên thường gọi: Vại Dưa Muối.
Trong số những nhà kho tối mật, nơi đây nổi bật là nơi tụ tập của những món đồ nguy hiểm nhất.
Hiển nhiên, điều này có nghĩa là nơi đây được canh phòng bởi những biện pháp bảo mật nghiêm ngặt nhất trong số tất cả các căn cứ quân sự của Vệ binh Đeo cánh. Nó nằm ở bên dưới Kho vũ khí số Một, và dĩ nhiên là không có ô cửa sổ nào để có thể đột nhập vào được. Tường của nó được làm bằng thép hợp kim gia cố, nên không thể đục một đường hầm xuyên vào bên trong. Lối ra vào khả dĩ duy nhất là một cánh cửa kim loại cực kì chắc chắn với năm lần khóa và báo động.
Để đi vào trong mà không thu hút sự chú ý, cần phải mở cửa chính với sự đồng ý của những sĩ quan được giao chìa khóa, cũng như phải báo trước cho lính gác. Cần phải đóng dấu đủ mười một loại giấy tờ để xin cấp phép, riêng việc này cũng phải tốn ít nhất ba ngày. Kể cả Sĩ quan hạng Nhất, sĩ quan có quyền hạn cao nhất ở căn cứ này, cũng không được phép tùy ý ra vào đây. Khỏi cần phải nói, sĩ quan hạng Tư Feodor còn khuya mới có thể thoải mái dạo bước vào bên trong nhà kho. Dẫu vậy…
… Được rồi. Nín thở và đi rón rén, Feodor chạy lướt qua hành lang. Đã năm năm nay, anh đã điều tra tỉ mỉ về nhà kho. Chưa đến mức có thể nói là anh có thể bịt mắt mà vẫn vào được, nhưng miễn là cẩn thận, thì anh vẫn có thể lọt vào trong.
Cứ hai mươi phút thì lính gác lại đi qua. Sau đó, có một cửa sổ cơ hội ngắn. Báo động trên cửa có thể tắt đi được với một chút can thiệp từ bên ngoài, miễn là nếu biết được cơ chế hoạt động và vị trí của chúng. Anh cũng đánh lại chìa đúp cho mấy ổ khóa. Để làm giảm tiếng lạch cạch khi mở cửa, anh đã chuẩn bị dầu bôi trơn. Khỏi phải nói đó dĩ nhiên là loại dầu chóng bay hơi và không để lại dấu vết. Ngoài ra, tất cả những gì còn lại để chuẩn bị chỉ là sự cẩn trọng để không phạm lỗi vào thời điểm quan trọng nhất, sự cảnh giác và lòng dũng cảm, và cả một chút may mắn nữa.
Bình tĩnh… bình tĩnh… bình tĩnh lại nào, chết tiệt! Nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác, Feodor lặp đi lặp lại quá trình mà anh đã luyện tập cả nghìn lần ở trong đầu.
Cánh cửa bật mở với một tiếng “két” nhè nhẹ. Feodor nhanh chóng lách người qua khe hở nhỏ nhất có thể, và đóng cánh cửa lại sau lưng một cách thật cẩn thận để không gây ra thêm tiếng động.
“...Ahhh.” Feodor thở phào nhẹ nhõm khi cơn hồi hộp dần trôi qua, anh cảm thấy muốn gục xuống ngay lúc này. Lau đi những giọt mồ hôi lăn xuống dưới cằm, anh đợi cho tới khi trái tim đang đập thình thịch bình tĩnh trở lại. Làm thế này tổn thọ quá…
Chuyện thiếu nhân lực là vấn đề gần như mãn tính của Sư đoàn Năm. Bất kể an ninh có nghiêm ngặt tới mức nào, nếu số lính gác bằng xương bằng thịt không đủ, thì chắc chắn những lỗ hổng sẽ xuất hiện. Đúng là anh đã phải tự ép mình chui lọt một trong số những lỗ hổng đó, nhưng dù sao thì cho tới giờ mọi chuyện vẫn tiến triển không tồi.
Sau khi để cho đôi mắt quen dần với bóng tối, Feodor bật một tinh thể phát sáng nhỏ mà anh mang theo bên mình. Anh quan sát bên trong căn nhà kho, nơi được thắp sáng bởi ánh sáng lờ mờ trong tay anh.
Nó không quá rộng rãi hay chật chội. Một vài giá để đồ lớn xếp thẳng hàng, được chất đầy với những thùng gỗ to nhỏ đủ loại. Feodor thắp sáng thành của một chiếc hộp ở gần đó để đọc dòng chữ ghi trên nhãn: Điệp viên thâm nhập Akeri - Danh sách tên.
Không thể nói là anh không tò mò, nhưng mục tiêu của anh là một thứ khác, nên tạm thời anh phải rời mắt khỏi đó. Bước rón rén, anh thăm dò từng chiếc hộp một. Sự kiện Hộp Thiếc - Bằng chứng. Sự xuất hiện của Thiên Đàng - Mật mã Học thuyết. Đồng hồ phi tuyến - Ý tưởng thiết kế. Một vài thứ trong này anh đã từng nghe; những thứ khác anh chưa hề biết tới bao giờ.
Dĩ nhiên tầm quan trọng của mỗi vật phẩm đều khác nhau, nhưng mọi thứ trong này đều được coi là nguy hiểm đối với thế giới hiện tại. Người ta cũng có thể đoán rằng vài thứ trong bộ sưu tập này có thể hủy diệt vài thành phố hay thậm chí cả những hòn đảo nổi.
Nhưng mà trong này nhiều thật sự…
Khi Sự biến Elpis xảy ra, lúc con Croyance đồng hóa toàn bộ Đảo Nổi 39, Sư đoàn Năm đang đóng quân tại căn cứ. Feodor từng nghe rằng doanh trại, nhà kho, và tất cả cơ sở hạ tầng khác đều từng là một phần của một cơ sở giáo dục đã được quân đội mua lại và ráo riết tu sửa lại. Từ đó đến nay mới có mấy năm, mà đã có không biết bao nhiêu thứ hàng cấm được tích tụ lại ở đây.
Nhiều khả năng có những món đồ từng thuộc sở hữu của các sư đoàn khác trước khi được mang tới đây. Nhưng kể cả tính thêm chuyện đó, vẫn không thể thay đổi được ấn tượng rằng nơi đây có nhiều vô số kể những món đồ nguy hiểm. Feodor nhận ra rằng những chủng tộc chung sống trên Regul Aire trước kia đã từng rải rác khắp mặt đất rộng lớn. Và khi họ bị nhồi nhét lên thé giới chật chội trên không trung này, thì dĩ nhiên là nó sẽ dẫn tới sự bất ổn vô cùng. Cũng chẳng lấy gì làm lạ nếu như vào một lúc nào đó, cư dân của Regul Aire quay sang tấn công lẫn nhau và tự đem tới sự hủy diệt cho chính bản thân họ.
Vì bọn Quái Thú tồn tại như một kẻ thù chung hiển hiện, mối nguy hiểm đó hiếm khi lộ diện, nhưng thực tế thì, nguy cơ đó vẫn luôn chực chờ. Những “món đồ nguy hiểm” này chính là minh chứng cho điều đó.
Feodor bỗng dừng khựng lại.
Trước mắt anh là một chiếc thùng lớn phải ôm vừa bằng hai tay. Một cái nhãn được dán lên trên: Elpis - Bình Hạt.
“Đây rồi.”
Có lẽ là để tránh làm rung hộp, người ta đã không đóng đinh nắp hộp lại. Feodor xỏ găng tay và cẩn thận mở nắp hộp. Anh thò tay vào mò mẫm giữa một đống vải đệm cho tới khi cuối cùng cũng lấy ra được ba vật hình cầu được bọc trong giấy gói bảo vệ, và gỡ chúng ra.
Ba quả cầu thủy tinh chứa trong chúng những mẩu thạch anh màu đen. Chính xác là những gì anh muốn tìm thấy.
“Một, hai, ba, đây rồi.”
Bọn họ gói ghém có hơi cẩn thận, nhưng cũng chẳng có gì lạ nếu so sánh với sự nguy hiểm chết người của mấy quả cầu thủy tinh này. Bình Hạt… hay nói chính xác, Croyance. Dù có bao bọc kĩ thế nào cũng chẳng thể trấn an bớt nỗi lo rò rỉ thứ được chứa bên trong chiếc Bình, và hủy diệt tất cả mọi thứ trên hòn đảo này.
Về phần mình, Feodor biết lớp vỏ thủy tinh dày và chắc chắn hơn vẻ bề ngoài. Hơi va đụng một chút không đủ làm vỡ chúng. Trừ khi bị vứt vào giữa một vụ nổ hay bị rơi xuống đất từ một độ cao đủ lớn, bằng không chúng sẽ chẳng hề sứt mẻ.
“Thôi thì đóng gói thừa thãi một tí cũng chẳng sao.” Feodor lấy ra ba cục đá tròn cùng kích cỡ từ trong túi, bọc chúng lại trong lớp bảo vệ của mấy chiếc Bình Hạt. Anh đặt chúng lại vào trong lớp bọc và đặt chiếc hộp vào chỗ cũ. Một sự ngụy trang tạm bợ; chỉ cần một người tương đối tinh mắt kiểm tra bên trong, nó sẽ ngay lập tức bị phát hiện. Tuy nhiên, bình thường chẳng có ai vào trong này, và đối với hầu hết mọi người thì vào được đây là điều không thể. Nguy cơ chuyện này bị bại lộ trong vài ngày là cực kì thấp.
Kế hoạch cho đến giờ vẫn ổn. Vấn đề là sau đó thì sao?
Ngay lúc này nếu anh lơ là cảnh giác và để mình bị bắt, thì tất cả những gì anh đã làm sẽ trở nên vô ích. Không được phép chủ quan cho tới khi xóa hết dấu vết của cuộc đột nhập và rút lui an toàn về phòng. Trước khi mở cửa ra, Feodor che bớt ánh sáng của tinh thể phát sáng trong tay-
Và anh chợt nhận ra thứ đó.
Ở trong góc phòng, được cột chặt bởi nhiều lần xích sắt, có một chiếc hòm lớn màu đen.
To, nhưng hẹp theo chiều ngang. Đủ chỗ cho một người trưởng thành nằm thoải mái bên trong. Màu đen càng khiến người ta có cảm giác đó là một chiếc quan tài.
Sống lưng đang sởn gai ốc của anh như muốn nói với anh điều gì đó. Khóe miệng của Feodor cứng lại.
“Đây là…”
Vẻ bề ngoài của nó khớp với câu chuyện mà anh đã được nghe. Thứ này chắc chắn là thứ mà viên sĩ quan đã nhắc tới trong cuộc nói chuyện hôm trước. Món đồ tối mật được mang tới hòn Đảo Nổi này cùng với đồ tiếp tế. Cái thứ bí ẩn được gửi thẳng cho Aiseia và được mang ngay lập tức tới đây. Nghe đồn rằng đây là Di sản của Đại Hiền Giả, nhưng đương nhiên độ tin cậy của chuyện đó còn là dấu hỏi.
Dẫu vậy, Feodor có một dự cảm kì quặc, cùng với một sự tự tin to lớn rằng anh biết chính xác thứ gì đang nằm bên trong.
“Đây chính là… di sản của Đại Hiền Giả.”
Feodor giữ im lặng trong khi nhích lại gần chiếc hòm màu đen, cố thử khám xét nội dung bên trong. Cái nhãn được gắn lên nó được sơn đè màu đen lên trên. Bên cạnh là một nét chữ nguệch ngoạc, “Hắc Thạch chết”.
Một cái hòm to như thế này chắc chắn không thể chứa một viên thạch anh đen thật sự được. Có thể đó là mật danh cho thứ bên trong? Feodor lách tay qua một khe hở giữa những vòng dây xích, cố gắng cậy mở nắp hòm. Không nhúc nhích, kể cả khi anh cố gắng nhấc nó lên từ dưới đáy. Anh cũng đã đoán trước, nhưng đúng là nó khá nặng. Khỏi phải nói, dĩ nhiên là anh không thể cuỗm nó rồi lỉnh đi được.
Hay là mình đập vỡ nó ra rồi lấy thứ ở bên trong? Một ý tưởng không tồi, nhưng cần thời gian và dụng cụ; Feodor mới chỉ chuẩn bị để lấy mấy chiếc Bình, và anh không muốn cố mở chiếc hòm với những dụng cụ đang có trong tay. Hơn nữa, không còn nhiều thời gian trước khi lính gác đi qua đây thêm lần nữa.
“Thôi lần này đành chịu vậy.”
Chỉ riêng việc xác nhận rằng nó ở đây tự nó cũng là một chiến tích bất ngờ rồi. Anh không phải là kẻ tham lam. Miễn cưỡng nhích người đi, hay đúng hơn, cố kéo bản thân ra xa khỏi chiếc hộp, Feodor quyết định rút khỏi nhà kho. Anh cũng tự hứa với lòng là sẽ sớm quay trở lại đây.
***
Sự chuẩn bị kĩ càng của Feodor đã mang lại kết quả; anh không gặp phải lính gác nào trên đường về. Một lần nữa lách khỏi sự giám sát của lính gác, anh tìm được đường ra khỏi Vại Dưa Muối.
Lúc này khi đi ngang qua lối đi trong doanh trại trong đêm tối, bụng anh réo sôi sùng sục. Căng hết dây thần kinh cảnh giác từ nãy đến giờ đã tiêu tốn hết năng lượng trong người Feodor. Anh cảm thấy may mắn vì giờ nó mới bắt đầu réo lên, nhưng mà…
“Phiền thật đấy…”
Những chiếc Bình Hạt. Và cái quan tài màu đen đó.
Những chuyện anh muốn tính đến và những chuyện anh phải tính đến. Có điều, cái bụng đói đang khiến anh không thể suy nghĩ thông suốt. Thèm đồ ngọt quá.
Bước trên con đường vắng, Feodor vô thức lục lọi trong túi của mình. Chẳng có thứ gì có thể bỏ vào miệng được cả, điều đó khiến anh kêu lên vì chán nản. Ngay bây giờ mà có tận thế thì cũng mặc xác nó. Anh chẳng thể nghĩ ra được điều gì tốt đẹp với một cái bụng rỗng - mà, kể cả khi no căng thì anh cũng đâu có nghĩ tới những chuyện đó, nhưng đó là một vấn đề hoàn toàn khác.
Bây giờ đã khuya, hẳn là nhà ăn cũng đóng cửa rồi. Mang theo mấy chiếc Bình Hạt trong túi, anh cũng không muốn lượn lờ khắp nơi. Viên kẹo mới mua vẫn để trong phòng, anh sẽ ăn lót dạ khi quay trở về. Không sao. Sáng mai thì nhà ăn sẽ mở cửa thôi. Làm gì có đêm nào là vĩnh hằng đâu…
“Huh?” Xung quanh bỗng trở nên ồn ào bất thường.
Đâu đó ở phía xa, Feodor nghe thấy tiếng binh sĩ hộc tốc chạy trong hành lang và gọi nhau í ới. Họ đứng quá xa để Feodor có thể nghe được chi tiết, nhưng ít nhất anh cũng nghe thấy họ nói về một kẻ khả nghi đang bị truy đuổi.
Một kẻ khả nghi…
Mọi chuyện đã vỡ lở rồi sao? Tim của Feodor như muốn trào ra khỏi lồng ngực, nhưng có vẻ mục tiêu hóa ra không phải là anh. Cảm giác nhẹ nhõm chiếm lấy Feodor khi anh bình tĩnh lại.
Nếu họ không đuổi theo Feodor, có lẽ họ đang đuổi một tên trộm khác? Dạo này tình hình trộm cắp cũng đã giảm bớt, nhưng mấy chuyện này cũng không phải chuyện lạ. Trong doanh trại có đủ thứ quân trang và máy móc mà dân thường không tiếp cận được. Nguy cơ khi ăn cắp những thứ đó không hề nhỏ, nhưng mà phần thưởng thì hẳn là cũng xứng đáng.
Hoặc đây cũng có thể là một hành vi phá hoại? Ngay lúc này, trước khi trận chiến với Croyance đang cận kề, thì hành vi như vậy cũng không quá khó để tưởng tượng ra. Trên đời này thiếu gì động cơ để làm một việc như vậy. Đành rằng Vệ binh Đeo cánh là hộ vệ của Regul Aire, nhưng không phải ai cũng trân trọng sự tồn tại của họ. Dù sao thì những người được bảo vệ kia cũng có thể chĩa mũi vào và nói những điều ích kỉ ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào.
“Không cần biết mi là ai, nhưng ta sẽ biết ơn nếu mi đừng có làm quá lên.” Feodor lẩm bẩm. Hoàn cảnh của Feodor lúc này cũng giống như một con nhện độc ẩn nấp trong lòng của Vệ binh Đeo cánh. Một phần, anh thầm cổ vũ cho quý ngài “kẻ khả nghi” kia, nhưng điều đó bị áp đảo bởi cảm giác khó chịu nếu quân đội thắt chặt an ninh và khiến anh khó hành động hơn. Muốn chạy thì chạy luôn đi chứ.
Feodor dừng bước.
Cơn gió làm lay động mặt cỏ. Nghe như tiếng lá xào xạc, nhưng anh đã quá muộn để có thể nhận ra một âm thanh khác hòa lẫn vào trong đó. Một tồn tại đang lẩn khuất cận kề.
Thù địch. Ý đồ xấu. Sự hung hăng. Sát ý. Có một thứ gì đó vừa giống lại vừa khác với tất cả những điều này. Và chúng đang nhắm trực tiếp vào Feodor.
...Chà. Rắc rối đây.
Feodor không giỏi chiến đấu trực diện. Dĩ nhiên, anh biết cách sử dụng kiếm, và cũng có chút ít kiến thức cơ bản về võ thuật. Tận dụng triệt để cả hai thứ đó với các đòn nhử và những thủ đoạn khác, anh trở nên thuần thục trong việc giả vờ rằng mình là một chiến binh xuất sắc. Anh không dám chắc là mình có thể thắng trước một chuyên gia thực sự, nhưng ít nhất anh cũng có thể diễn một vở kịch hay. Có điều, điểm mạnh của Feodor chỉ là phô diễn - anh chỉ có thể thực sự tận dụng chúng trong một trận chiến một đấu một mà anh đã chuẩn bị sẵn từ trước. Đòn nhử và mánh khóe là vô nghĩa trong một trận chiến mà đối phương chỉ dùng sức mạnh mà không thèm nghe anh nói hay để ý tới những hành động của anh, và nhất là khi anh đang bị bất ngờ như thế này. Nếu phải thẳng thắn đấu sức, Feodor hoàn toàn không có cơ hội nào với kĩ năng kiếm thuật và thể lực hạng xoàng của mình, chưa kể tới thể chất yếu đuối bẩm sinh của tộc Imp.
Feodor đánh giá lại tình hình. Khuya rồi. Đường vắng, không có ai xung quanh. Chỉ có mỗi mình ở đây. Bỏ qua chuyện nơi đây là một căn cứ quân sự, thì lúc này là điều kiện lý tưởng cho một tên lưu manh xuất hiện. Mình nên bỏ chạy hay hét thật to…
Có tiếng lá xào xạc.
Khi Feodor nghe thấy tiếng động đó thì đã quá muộn. Không cả kịp ngoái đầu lại, một cú đánh mạnh từ điểm mù nhằm vào lưng bên phải của anh và khiến anh ngã dập mặt xuống lề đường, đau điếng. Dường như thủ phạm đã quan sát nhịp thở của anh và nhắm đúng lúc anh thở ra để khiến lồng ngực của anh xẹp lép; Feodor thậm chí còn không kêu lên nổi.
Hự... Nén cơn đau ở vai, Feodor vặn người lại. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một bộ đầm bệnh nhân trắng tinh, đối lập hẳn với nền trời đêm. Sau đó anh nhìn thấy… mái tóc... màu da cam sáng rực...
Huh?
Ngay lập tức Feodor nhận ra người vừa tấn công mình, và ngay lập tức phủ nhận điều đó. Làm sao có thể thế được! Phải rồi - làm sao cô ấy có thể ở đây được? Và kể cả nếu cô ấy có tới đây thì cũng không đời nào lại làm chuyện này được. Hơn nữa, không đời nào cô ấy lại làm một vẻ mặt như thế này được!
Feodor cố gắng tìm kiếm trong tuyệt vọng một lý do, cố không nhìn vào sự thật. Nhưng sau cùng, phần đầu óc cuối cùng còn giữ được bình tĩnh của anh trút nốt chút hơi tàn còn lại trong lồng ngực để thều thào một cái tên.
“La...kish?”
Kẻ tấn công lờ anh đi, và đôi tay của cô đè anh xuống một cách mạnh bạo. Trong bóng đêm và trong sự hỗn loạn, anh để bản năng điều khiển cơ thể mình và chống cự. Cuối cùng thì những bài tập và kinh nghiệm mà anh đã tích tụ được trong quãng đời lính đã trở nên hữu dụng.
Sức mạnh của cô gái đang tấn công anh rõ ràng là vượt trội hơn. Kĩ năng của cô cũng thuần thục và không hề sơ hở. Dẫu vậy, thân hình của cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn. Bấu chặt lấy ưu thế duy nhất ấy, Feodor giãy giụa. Hai người họ vật lộn với nhau và lăn lộn trên mặt đất, bám chặt lấy nhau.
“Ahh!” Feodor rít lên đau đớn khi một bên sườn của anh đập phải nền đá cứng, làm cả người anh nhũn ra. Trận chiến mới lúc nãy còn cân sức giờ đã tuột khỏi tay anh khi hai người họ cộc trán vào nhau, đủ gần để anh có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô trên môi mình. Feodor mất hoàn toàn quyền kiểm soát, hai bả vai bị ghim chặt xuống đất. Cô gái đang tấn công anh túm lấy cổ áo và bắt đầu bóp nghẹt Feodor.
Mình sẽ chết thế này sao?
Có khi thế này cũng không quá tệ nhỉ?
Trái ngược với thái độ buông xuôi đang ùa vào tâm trí anh, cơ thể Feodor vẫn tiếp tục chống cự như có ý chí riêng. Bị bóp nghẹt, Feodor đưa đôi tay mềm nhũn của mình túm lấy đầu của kẻ tấn công, và buộc cô ấy phải nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt màu vàng cam hằn lên những vệt máu đỏ sọc. Ánh mắt của họ khóa chặt vào nhau.
“G-gh… Anh là…”
Feodor dám chắc rằng đúng lúc đó đôi mắt mình hơi lóe sáng.
Anh là một Imp, thành viên của chủng tộc mà theo truyền thuyết đã từng lừa dối tộc Emnetwyte với những lời xảo quyệt và đôi mắt ma thuật, và đã đẩy vô số người chính trực vào con đường lụn bại. Có điều, đã năm trăm năm kể từ khi tộc Emnetwyte bị xóa xổ, và tộc Imp ngày nay đã thoái hóa. Những “lời xảo quyệt”, hay còn gọi là khả năng nịnh nọt của họ vẫn còn dùng được, nhưng đôi mắt “bị nguyền” của họ đã trở nên yếu đến mức tộc Imp ngày nay gần như đã quên hoàn toàn sự tồn tại của chúng.
Giờ đây, để sử dụng năng lực của mình, cần phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện, khiến cho năng lực đó trở thành một thứ giống như một trò xảo thuật ít người biết tới. Điều kiện đầu tiên: không gian xung quanh phải lờ mờ tối. Thứ hai, ánh mắt của đối phương phải ở rất gần, đủ gần để có thể cảm nhận được hơi thở của người kia. Thứ ba, trí não của đối tượng phải tương đối giống với tộc Emnetwyte. Thứ tư, người dùng phải ở trong trạng thái tâm lý với đầy đủ năng lực để sử dụng chính xác sức mạnh của mình. Vân vân và vân vân. Kể cả có dàn dựng được tất cả những chuyện đó, thì thà rằng cứ dùng công sức đó vào việc đánh lừa đối phương còn hiệu quả hơn.
Chính vì thế, bản thân Feodor luôn cố gắng hạn chế sử dụng sức mạnh này nhiều nhát có thể. Một năng lực khó sử dụng mà anh không quen dùng, và hiệu quả cũng không hề ổn định. Không nên lên những kế hoạch phụ thuộc vào nó, và nếu tình hình bắt buộc anh phải dùng nó thì coi như anh đã thua rồi. Đó là những gì Feodor luôn dặn đi dặn lại bản thân mình.
“A-anh… là… bạn ta!”
Vào đúng giây phút ấy, cả hai người họ cứng đờ người lại.
Trái tim của anh lên tiếng. Một cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng của Feodor.
Hai đôi mắt mở to chung nhau một ánh nhìn. Từ bên trong Feodor, có một thứ gì đó lặng lẽ chảy vào trong ánh mắt của cô. Từng chút, từng chút một, cơ thể của anh chìm vào một cảm giác dễ chịu và mệt mỏi khó diễn tả.
Một cảm giác mà Feodor đã từng biết tới. Đừng nói là nó có tác dụng thật đấy nhé…?
Hồi còn nhỏ, Feodor đã từng thử nhiều cách để điều khiển năng lực của mình. Nhưng dù thử nghiệm bao nhiêu lần, tỉ lệ thành công chưa bao giờ vượt quá mười phần trăm. Ngay cả khi tập luyện ở nơi yên tĩnh với tâm trạng bình tĩnh nhất, kết quả này cũng không thay đổi.
“Ưm…”
Anh nghe kẻ tấn công nói. Giọng cô hơi bối rối. “Anh là…?”
Đó là giọng của Lakish Nyx Seniolis. Hay ít nhất thì giọng nói ấy đủ quen thuộc để thuyết phục anh là như vậy.
“Này, Lakish. Đau quá, em có thấy không?” Feodor cố nở một nụ cười thân thiện. Chẳng cần phải nói dối hay diễn kịch - cổ họng bị bóp nghẹt của anh thực sự đau đớn.
Sau khi chần chừ đôi chút, kẻ tấn công dần nới lỏng bàn tay đang siết chặt và ngồi thẳng dậy. Vẫn yên vị trên người Feodor, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Ánh mắt của tộc Imp chỉ có thể hơi làm thay đổi tâm trí của một người. Ngay lúc này, trong đầu Lakish khi nghĩ tới Feodor Jessman, sẽ có một ý nghĩ thoáng qua rằng có cảm giác như anh ấy là một người bạn thân.
“Anh là ai?”, cô hỏi khẽ. Và thêm một câu nữa ngay sau đó, “Tôi đang ở đâu?”
Anh mới là người có nhiều thứ để hỏi em đây, Feodor thầm nghĩ. Tinh linh khi bị xâm thực linh hồn bởi kí ức từ kiếp trước không bao giờ tỉnh lại - đó là những gì anh đã được kể. Anh đã dành nhiều đêm trắng để dằn vặt bản thân vì đã đẩy Lakish tới mức này. Thế nhưng, giờ đây - dẫu lời nói và hành vi của cô trở nên kì quặc và nguy hiểm - cô đã tỉnh dậy và đi lại được, chưa kể là rất hoạt bát nữa.
Không thể nào…
“Em không nhớ sao?” Feodor hỏi lại thay vì trả lời câu hỏi của cô. Cụm từ “mất trí nhớ” hiện lên trong đầu anh. Một tình tiết quen thuộc, một biến cố bi kịch thường thấy trong những câu chuyện hay những bộ phim chiếu trong tinh thể phát sáng.
Thật là quá bất hạnh nếu bi kịch đó giáng xuống đầu của Lakish. Nhưng đồng thời, cũng có thể gọi điều đó là một vận may khó tin. Ít nhất thì cũng tốt hơn nhiều so với Lakish của ngày hôm qua, đắm chìm trong giấc ngủ ngàn thu và đợi chờ cơ thể tan biến. Đúng là quá khứ, kí ức, và mối quan hệ giữa người với người là những điều quan trọng, và nỗi đau khi đánh mất chúng là khó có thể chịu đựng được. Nhưng dẫu vậy, nếu xây dựng lại những điều đó từ bây giờ, sẽ có một ngày những nỗi đau ấy sẽ trôi qua.
“Eh?”
Từ phía xa, ánh đuốc lập lòe đang dần tiến vào tầm mắt.
Lakish nhận ra chúng một thoáng sau so với Feodor. Vẫn lặng im, thần thái cô chuyển thành sự cảnh giác và hối hận. “Này, đợi đã-”
Anh không kịp cản cô lại. Lakish bật dậy và biến mất. Dù đã để lỡ mất cơ hội, nhưng Feodor sực nhớ ra một chuyện. Ngay bây giờ, bên trong căn cứ, một kẻ tình nghi đang bị săn lùng. Và cô gái trước mắt anh ngay lúc này - người đang cố chạy khỏi tầm mắt - nhìn kiểu gì cũng thấy cô đang hành xử một cách rất khả nghi.
“Lakish, đợi đã-” Giọng anh xìu dần xuống khi mới nói được nửa câu. “Có chuyện gì thế…”
Rốt cục, cô đã biến mất trước khi anh kịp nói hết câu. Chỉ trong nháy mắt, bộ đầm bệnh nhân đã hòa lẫn vào màn đêm mà không để lại tung tích gì.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”
Chẳng có ai cất tiếng đáp lại. Feodor nhăn nhó, đột nhiên, những cơn đau và ngứa ngáy xuất hiện khắp người anh. Vì mới nãy bị đè xuống đất và quăng quật khắp nơi, nên giờ anh bị xây xước khắp người. Anh nhanh chóng kiểm tra xem những chiếc Bình Hạt có còn an toàn không. Quả nhiên chúng đã được chế tạo hết sức chắc chắn. Nếu lúc nãy chúng bị vỡ khi đánh nhau thì giờ mình đã thành một bức tượng đá đen rồi… Chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ sợ rồi.
Ánh đuốc đang tiến lại gần; phải chăng họ đã nghe thấy tiếng đánh lộn lúc nãy? Feodor cảm thấy tốt hơn là không nên để bản thân bị phát hiện và chuồn thẳng, trong đầu anh những suy nghĩ đang xoay vần còn nhiều ơn cả lúc nãy.
Sao cô ấy lại bỏ chạy? Chạy khỏi thứ gì? Chạy đi đâu? Cô ấy định làm gì từ nay trở đi?
Phép màu gì đã xảy ra vậy? Điều gì đã xảy ra với cô gái mình đáng ra không thể gặp lại?
Anh vô thức để những câu hỏi đó tua đi tua lại trong đầu mình. Chẳng có câu trả lời nào đến với anh. Những phỏng đoán lờ mờ chẳng đọng lại thành một suy nghĩ rõ ràng.
Một cơn gió lạnh trái mùa lùa qua khiến Feodor khẽ rùng mình.