Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nourin

(Đang ra)

Nourin

Shiirow Shiratori

Vào một ngày đẹp trời, vị thần tượng đó bỗng chuyển về trường của cậu. Và thế là hành trình đu idol đúng cách của cậu bắt đầu từ đây.

5 5

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

7 23

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

35 240

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

22 139

The Most Eccentric and Beautiful Girl in the School, [Himezaki-San], Confessed to Me!

(Đang ra)

The Most Eccentric and Beautiful Girl in the School, [Himezaki-San], Confessed to Me!

Koori Hoono; こおりほのお

Xin mọi người hãy tận hưởng tác phẩm này như một bộ manga 4koma!

28 640

Tôi muốn được nghe giọng của Sendai-san - Chương 22

- Xin lỗi hôm qua tôi không đến được. - vừa bước chân vào phòng Sendai-san nói lời xin lỗi.

- Mình ra đồng ý chuyện đấy rồi mà? Không sao.

Nếu cậu không đến nhà được ngày nào vì phải đi học thêm thì hôm sau đến. Chính tôi đã cho phép cậu làm vậy.

Lúc tôi nhắn tin hôm qua đã biết rõ cậu chẳng sang được rồi. Ngay ngày hôm sau cậu đến nhà thì đúng luật rồi còn gì? Khỏi cần xin lỗi.

- Này. - tôi nói và đưa tờ năm nghìn yên tôi chuẩn bị sẵn trên bàn.

- Cảm ơn cậu. - cậu lôi ví từ cặp ra và cho tờ giấy mỏng vào.

Sau đó cậu dịch sang ngay cạnh tôi, mắt hướng về phía quyển lịch đặt trên bàn.

- Chuẩn bị đến Tuần lễ vàng nè cậu.

- Mà vừa mới nghỉ xuân xong nữa chứ.

- Ơ, Miyagi không thích xả láng hả? Trước nghỉ xuân cậu cũng xị mặt ra vậy.

Chưa rõ cậu nghĩ vì sao tôi “xị mặt” ngày đầu xuân. Nhưng rõ ràng trong đầu cậu đang nghĩ về buổi tôi đổ rượu quả lên người.

- Không phải. Nghỉ như vậy tôi chẳng có gì mấy để làm. Nên nó chán.

Tôi tránh giải thích vì sao tỏ vẻ khó chịu mà phân tích vì sao tôi không ưa mấy kì nghỉ ấy.

- Kì nghỉ quý giá vậy mà? Phải ra ngoài tận hưởng chút chứ?

Thực ra tôi sắp xếp lịch đi chơi trước đó rồi.

Tôi cùng bọn Maika, Ami hẹn nhau ở ngoài. Nhưng mà kể cho Sendai-san nghe làm gì? Tôi đánh đổ cuốn lịch trên bàn và chọc tay cậu.

- Sendai-san cho tôi xem.

Chưa ra lệnh tử tế cho mà cậu đã ngoan ngoãn chìa tay ra. Nhưng tay cậu bị che phủ bởi tấm áo.

Biết rồi mà cố tình.

Biết rõ tôi muốn gì rồi nhưng cậu vẫn phản ứng; tôi đành nói rõ:

- Xắn tay áo lên.

- Rồi, rồi. - miệng nói dửng dưng, tay cuộn lớp sơ mi cùng với blazer lên.

Tôi cầm lấy cánh tay.

Soi kĩ phần giữa cổ tay và cùi chỏ.

Đang nhìn cánh tay Sendai-san cậu hỏi:

- Cái vết phai nhanh hơn tôi tưởng cậu ạ. Vết của Miyagi thì sao?

Nhìn thì đúng không còn chấm đỏ nào sót lại.

- Của tôi cũng phai nhanh lắm.

- Còn cái bầm tím trên đầu gối thì sao?

- Cũng biến rồi.

Ngược lại vết hôn nhẹ phai nhanh thì bầm trên đầu gối một thời gian sau mới tan hết. Cả hai trường hợp xuất huyết trong không ngờ hồi phục đến mức sẹo gì chẳng còn.

Tay của Sendai-san cũng trắng như của tôi thôi.

Như mọi sự việc của tuần trước chưa từng xảy ra.

Tôi xoa lên xuống cánh tay của Sendai-san đang nắm chắc lấy bằng tay còn lại.

Mịn, sờ thấy thoải mái.

...Nếu lại đặt môi lên tay cậu thì sao nhỉ?

Chỉ cần ra lệnh cậu đừng cử động tay, tôi có thể đặt dấu hôn thoải mái.

Tôi tì mạnh vào vị trí dấu hôn cũ.

Đương nhiên chẳng có gì sót lại.

Tì mạnh hơn nữa đúng chỗ ấy nhưng cậu cầm tay tôi:

- Lại muốn đặt dấu lên người tôi hả? - Sendai-san hỏi như nhìn thấu được óc tôi.

- Không.

Trả lời cụt ngủn, tay tôi được trả tự do và tôi với lấy phần giữa khuỷu tay cậu.

Không rõ là cơ bắp hay xương cốt gì.

Nhưng chạm vào thấy chắc chắc.

Sờ lâu chút nữa để cảm nhận sự cứng bền rồi thoa tay xuống dưới nữa.

Chạy đến phần cổ tay rồi thì theo mạch máu chạy về.

- Xoa tôi nhiều vậy? Buồn buồn thế nào ý cậu. - Sendai-san kêu, ngón tay thấy còn run chút.

Dẫu sao cậu ấy vẫn chẳng bỏ tay tôi ra nên tiếp tục tôi vuốt lấy da mềm.

Cứ như vậy quên mất lí do gọi cậu sang.

Khi Maika nói lên những điều tôi chưa từng hay biết, họng tôi như thắt chặt lại, khó thở vô cùng. Chẳng giận gì nhưng thấy ốm cả người.

Còn giờ thì sao?

Tôi hướng mắt lên.

Trước mặt là Sendai-san ở trường, cùng một vẻ mặt hiền hậu ấy.

Chẳng phải là người tôi cần ở bên cạnh.

Găm móng vào làn da mềm mỏng trên cánh tay.

Sâu đến mức đỉnh ngón tay tôi lún xuống cùng.

- Chọc đau đấy cậu. - nói mà không chịu gạt tay tôi.

- Thằng trong đội bóng rổ kia, cậu có thấy nó tốt không?

Chưa muốn đâu, song vì cuộc trò chuyện với hai nhỏ bạn của tôi còn nguyên trong đầu nên câu hỏi vô nghĩa ấy lập tức thoát khỏi mồm.

- Cậu hỏi về đội bóng rổ để làm gì?

- Nó tán.

- Thằng ấy tán Miyagi á?

- ...Hiểu ý tôi mà cứ né vậy?

Tính cậu chỉ có thế thôi.

Lúc nào cũng lôi tôi ra làm trò đùa, chẳng bao giờ theo ý muốn tôi gì. Phải sai bảo mới chịu nghe lời.

Tôi dồn lực ghim chặt thêm.

Mặt Sendai-san nhăn chút; cậu kéo mạnh tay tôi ra.

- Thì tôi từ chối. - cậu không đề cập chuyện tán tỉnh mà bàn ngay về câu trả lời.

- Sao cậu lại chối?

- Sao là thế nào? Tôi không thích nó thôi, nếu phải hẹn hò thật thì lấy đâu thời gian để tôi gặp nó?

- Không có thời gian thì cố nặn ra một cái lịch cho tử tế vào?

- Vừa phải đi học thêm, vừa đến nhà cậu tôi tính sao? - Sendai-san nói với vẻ phiền phức, đang xoa dấu móng tay in.

- Giả sử cậu có thừa thời gian, không phải đi học thêm, cũng chẳng phải sang đây, cậu có chịu hẹn hò với thằng ấy không?

- Đã bảo không thích nó rồi mà? Với Miyagi đừng lo, tôi ưu tiên cậu nhất mà.

- Chẳng khiến cậu. - tôi giơ chân đá nhẹ đùi Sendai-san đang vui tươi thái quá trước mặt.

- Ê, thái độ kiểu gì vậy?

- Cậu nghĩ cậu khá khẩm hơn chắc?

Rồi cậu ấy tháo chiếc cúc trên áo, nới lỏng cà vạt.

Giờ thì chưa, nhưng tôi không muốn nghe một đứa từng nằm trên giường một cách luộm thuộm và vô tư đến mức lộ hết bên dưới ngồi đấy mà trách tôi.

- Cậu ghen thằng chơi bóng rổ kia rồi.

Giọng nhẹ tựa thiên thần mọc cánh, Sendai-san thả tay áo xuống, che cánh tay lại.

- Điên hả?

Nói giọng giễu cợt tôi thừa biết, chẳng thấy nghiêm túc gì, nhưng cãi mới chịu được.

Sầu gì đều là do Maika nghe thấy gì sau đó mới kể cho tôi.

Ghen con khỉ.

Tôi ngồi dưới sàn, tựa vào bên giường.

Từ buổi cuối nghỉ xuân nhờ cậu làm việc với chân tôi, cảm giác người tôi đã thay đổi bất thường. Hơi ấm mà cậu mang lại từ đầu lưỡi cứ mắc bên trong không rời.

Tôi mới bắt đầu đối xử cậu như một người bạn là vì vậy. Tưởng là cứ chơi điện tử, trò chuyện không đâu với cậu sẽ làm tan biến xúc cảm kì lạ này trong người. Song chẳng thể cho cậu là một đứa bạn bình thường được.

Ngay lúc này cũng vậy.

Tôi thiếu hẳn khả năng giao tiếp như một con bạn của cậu.

Thực sự tôi muốn gì từ cậu?

Bao nhiêu thời gian để gắn bó với nhau, bấy nhiêu lần tôi phải nhìn nhận lại mọi thứ.

Mục đích của món kèo sai bảo này không còn trọn vẹn trong đầu.

Khi ở bên cạnh cậu như có một thực thể vô hình nào đó đè lên người tôi. Lồng ngực thì tê lại. Tôi bất đắc dĩ chống chịu nỗi bất an bên trong; tôi còn chẳng nhận rõ mình là ai nữa.

Ước gì những cảm xúc ấy cứ như bọt ga trong cốc rượu quả kia, chốc thoáng sẽ bùng nổ và tan vào khoảng không.

Tôi thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ lúc nào bầu trời xanh đã hóa màu mực.

Lấy vội quyển tiếng Nhật hiện đại từ trong cặp ra chuyền về hướng Sendai-san.

- Sai bảo này. Mời cậu xuống giường đọc hộ cuốn này cho tôi nghe.

- Sách giáo khoa cơ à? - Sendai-san mặt ngây ngô ngồi bệt xuống cạnh tôi.

 - Ừ.

Người thấy oải rồi.

Cởi hết blazer, tất với cà vạt ra tôi mới lao lên giường.