Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

51 387

Tro Tàn Biển Sâu

(Đang ra)

Tro Tàn Biển Sâu

Viễn Đồng

Ai biết lái thuyền thế nào không?!

4 15

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

157 10760

The Last Adventurer

(Đang ra)

The Last Adventurer

Dedart

Trong thời đại đen tối ấy, có một mạo hiểm giả vẫn tiếp tục chiến đấu đến cùng.

4 13

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

24 250

Web Novel - 94. Đây không phải là lời yêu cầu của tôi cho Sendai-san (2)

Vào những ngày đi học, tôi được phép gọi Sendai-san.

Không có lý do gì cũng được.

Trước đây thì tôi luôn gọi cô ấy vào những ngày có chuyện buồn bực xảy ra, nhưng giờ thì những thứ đó không còn liên quan nữa rồi. Bây giờ, tôi luôn gọi Sendai-san vào những hôm tôi muốn gọi cô ấy.

Kể cả hôm nay cũng vậy, tôi gọi Sendai-san tới mà chẳng có lý do cụ thể nào cả.

Nhưng mà ít ra cô ấy cũng nên khen tôi đi, vì tôi đã có nhã ý chọn ngày 23, tránh ngày 24 và ngày 25 ra rồi đó.

Chắc là Sendai-san cũng phải có ít nhất một hay hai dự định vào ngày lễ Giáng Sinh, và tôi cũng có hẹn với Maika nữa. Tôi cũng nghĩ là mình nên tránh những ngày nào đó đáng nhớ, nên tôi quyết định chọn ngày hôm nay.

Dù tôi cũng không biết là Sendai-san nghĩ sao nữa.

Tôi quay về phòng cùng với khay đựng đồ ngọt với hồng trà đủ phần cho hai người. Sendai-san vẫn cởi hai nút áo ra như thường lệ. Tôi đặt một cốc trà trước mặt cô ấy, và một cốc bên cạnh đó. Sau khi tôi đặt đĩa đồ ngọt ra giữa bàn, Sendai-san chỉ vào thứ đồ ngọt hình tứ giác nhưng hình dạng lại không được thống nhất cho lắm.

“Cái gì đây?”

“Kẹo mềm (fudge) đó”

“Kẹo mềm?”

“Đồ ngọt của bên Anh. Bố tôi đem về đó”

“Có ngon hông?”

Sendai-san cứ nhìn vào miếng kẹo mềm một hồi lâu chứ không chịu ăn, cứ như là lần đầu thấy hay gì ấy.

“Có vẻ như là nó là cục kẹo được làm từ bơ, đường với sữa ấy”

“Eh, không phải là có hơi nhiều calo quá à?”

“Chắc là nhiều khủng khiếp luôn. Hôm qua tôi có ăn thử, ngọt quá là ngọt luôn ấy”

Cái khối kẹo màu nâu đó trông giống giống caramel, nhưng lúc nó tan ra trong miệng thì mới biết là nó còn ngọt hơn caramel cả mười lần ấy. Nhưng mà không chỉ có ngọt thôi đâu, vị của nó còn có đậm vị sữa khiến tôi chỉ muốn ăn thêm vài miếng nữa.

“Ra là thế nên nay mới uống hồng trà ha”

“Cậu thích trà lúa mạch hơn à?”

“Tớ thì miễn sao không có ga là được, nhưng Miyagi thường hay uống rượu táo mà đúng không? Nên tớ mới thấy hơi lạ đó”

Nói rồi, Sendai-san nhón lấy một cục kẹo mềm.

“À mà, hiếm khi nào mà cậu mang đồ ngọt ra ha. Tổ chức Giáng Sinh sớm hử?”

“Không phải. Thi thoảng thì trong nhà có nên tôi đem ra thôi”

“Thế à”

Cứ nghĩ là cô ấy sẽ nói thêm thứ gì đó để chọc ghẹo tôi, nhưng Sendai-san cứ thế mà thảy cục kẹo mềm vào trong miệng. Sau khi nhai xong rồi nuốt xuống bao tử, cô ấy nhướn mày lên rồi nói.

“Ngon thì cũng ngon đó, nhưng mà chắc chắn ăn nhiều vô là tớ thấy ngấy luôn á”

Sendai-san vừa thổi vừa uống cốc hồng trà. Sau khi cốc trà vơi đi được một phần ba, cô ấy đặt chiếc cốc lại lên bàn rồi với tới chỗ kẹo. Nhưng bàn tay cô ấy lại quay trở lại cốc trà mà không lấy miếng kẹo trông giống caramel đó lên.

“Sendai-san. Há miệng ra đi”

Khi tôi chìa cục kẹo ra trước mặt cô ấy, Sendai-san rút tay khỏi chiếc cốc.

“Mệnh lệnh à?”

“Ừ”

Tôi khẳng định.

Như thể không còn lựa chọn nào khác, Sendai-san há miệng ra, và rồi tôi đưa cục kẹo trên tay tôi vào trong miệng cô ấy.

Cô ấy ngoạm cục kẹo màu nâu nâu đó bằng môi, rồi tiện thể chạm môi lên cả đầu ngón tay tôi luôn. Dù chỉ một chút thôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự mềm mại đó.

Tôi đã nhiều lần chạm vào da cô ấy qua việc chạm vào sợi dây chuyền rồi.

So với làn da mịn màng ấy thì đôi môi cô ấy còn mềm mại hơn nhiều.

Tuy muốn từ từ tận hưởng sự mềm mại đó, tôi nhấn thẳng miếng kẹo ngọt lịm ấy vào trong miệng Sendai-san.

“Ngọt”

Sendai-san vừa nhai miếng kẹo vừa thì thầm đúng lời mà hôm qua tôi bất thức thốt lên. Vừa lúc miếng kẹo mềm biến mất khỏi miệng cô ấy thì tôi lấy thêm một miếng nữa.

“Này nữa”

Khi tôi ấn nó vào môi cô ấy, Sendai-san ngoan ngoãn há miệng ra.

Tôi đút miếng kẹo màu caramel vào miệng cô ấy một cách từ tốn hơn vừa rồi. Môi Sendai-san đóng lại, nhưng cô ấy không chịu thả ngón tay tôi ra mà còn nắm lấy cả cổ tay tôi nữa.

“Miyagi cũng ăn luôn đi chứ”

Trong lúc tôi còn đang không biết cô ấy đã nuốt cục kẹo đó chưa thì Sendai-san nói, rồi thả thay tôi ra. Cô ấy cứ thế mà đưa tay ra, nên tôi lấy một cục trước khi cô ấy lấy.

“Tôi tự ăn”

Do là hôm qua tôi cũng có ăn kha khá, và trước khi Sendai-san tới tôi cũng có ăn ba miếng, nên thực sự là tôi không có cảm giác muốn ăn tiếp cho lắm. Chủ yếu là tôi đem ra cho cô ấy ăn thôi. Nhưng tôi không muốn nói ra tại sao mình lại đem chúng ra, với cho dù có bảo không muốn ăn thì kiểu gì Sendai-san cũng sẽ cố đút cho tôi cho bằng được mới thôi, nên chi bằng tự mình ăn.

“Ngọt”

Vừa thốt lên từ mà vừa rồi tôi vừa nghe thấy, tôi uống một ngụm hồng trà, rồi Sendai-san nhỏ nhẹ nói.

“Miyagi nè, Giáng Sinh này cậu tính ra ngoài chơi với Utsunomiya nhỉ?”

“Ừ thì cũng có, Sendai-san thì chắc là đi với Ibaraki-san?”

“Umina có hẹn bạn trai rồi. Nên là tớ đi với bạn khác”

“Ra là vậy”

Vì không biết phải nói gì khác, tôi lỡ đáp lại bằng một câu có thể kết thúc luôn cuộc nói chuyện, sau đó thì Sendai-san đặt chiếc cốc ra mép bàn rồi lấy sách vở đặt lên bàn. Có vẻ là cô ấy cũng không còn chuyện gì để nói nữa, nên tôi cũng chẳng nói được gì.

Chắc hẳn là Sendai-san cũng biết là sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ không gặp nhau cho tới khi kỳ nghỉ đông kết thúc. Ấy vậy mà cô ấy vẫn chưa chịu hỏi tôi về kỳ nghỉ đông nữa. Trước khi học kỳ một kết thúc, cô ấy còn lải nhải về việc nên dành quãng thời gian nghỉ hè như thế nào, nên giờ có nói việc cô ấy không hỏi tôi là một điều khá bất thường cũng không sai.

Từ bên cạnh, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng trang sách được lật qua, cùng với tiếng bút di chuyển bên trên trang giấy.

Tôi uống một ngụm trà.

Rốt cuộc thì Sendai-san cũng không nhắc tới việc sẽ làm gia sư cho tôi như lúc nghỉ hè, và có vẻ hôm nay cũng không.

Đứng dậy, tôi ngồi lên giường.

Tôi không có đủ tự tin để nhìn mặt cô ấy mà nói chuyện.

“……Sendai-san này, đợt nghỉ đông này cậu tính làm gì?”

Tuy đã nói ra thành tiếng, nhưng giọng tôi lại nhỏ hơn là mình nghĩ, khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“Học”

Sendai-san đáp lại tôi bằng một câu trả lời có thể nói là hiển nhiên mà không hề quay lưng lại.

Tất nhiên.

Kỳ thi đầu vào đang tới gần rồi, nên chúng tôi cũng chẳng còn thời gian để mà rong chơi nữa.

Nếu có thời gian để mà đi dạy cho người khác thì thà tự học còn hơn. Điều đó, tôi biết chứ, nhưng tôi không muốn cuộc nói chuyện này kết thúc như vậy.

“Ngoài đó ra thì còn cái gì khác để làm không?”

“Chắc là không. Mà sang đầu năm mới thì tớ cũng đi đền với đám Umina nữa”

Sendai-san nhắc tới một cái tên mà tôi không hề muốn nghe thấy khi đang nói chuyện kỳ nghỉ đông.

——Nếu cậu đã có thời gian đi đền với Ibaraki-san thì.

Nếu cậu đã rỗi thời gian thế thì dành ra một chút cho tôi cũng có sao đâu.

“Sendai-san. Ra đây rồi ngồi xuống bên cạnh tôi đi”

“Bên cạnh?”

Sendai-san ngoái lại nhìn.

“Ừ. Ngồi bên cạnh tôi. Không nghe thấy à?”

“Tớ có nghe thấy, nhưng tự dưng đang nói chuyện nghỉ đông lại nhảy sang cái khác. Thế, mệnh lệnh đó hả?”

“Mệnh lệnh đấy”

Khi tôi khẳng định một cách rõ ràng, Sendai-san đứng lên với vẻ mặt bất lực rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Chiếc giường kêu lên.

Sendai-san đang gần tôi hơn lúc nãy, nên giờ tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt cô ấy, làm tim tôi như muốn ngừng đập.

“Tớ ngồi xuống rồi, làm gì nữa?”

“Nhắm mắt lại đi”

“Tại sao?”

Phớt lờ đi mệnh lệnh “nhắm mắt lại” mà tôi vừa đưa ra, Sendai-san nhìn chằm chằm vào tôi.

“Nếu không nhắm vào thì thôi”

“Đừng có ngưng giữa chừng chứ, cậu ra lệnh cho đàng hoàng đi nào”

“Đàng hoàng là thế nào?”

“Thì cậu chỉ cần nói là “tôi muốn hôn cậu nên nhắm mắt vào đi” là được chứ gì”

Bất mãn thật chứ.

Trong lòng tôi giờ không có gì ngoài sự bất mãn.

Đúng là sau khi Sendai-san nhắm mắt vào thì tôi sẽ hôn cô ấy, nhưng cái cách mà cô ấy nói nghe cứ như là tôi đang thèm được hôn cô ấy muốn chết, không thì không chịu nổi nữa ấy.

Nhưng nó lại không phải thế.

Nụ hôn mà tôi sắp sửa làm không phải là vì tôi, mà là vì người luôn muốn hôn tôi, là Sendai-san mới đúng. Nên những điều mà cô ấy nói là sai hoàn toàn.

“Miyagi nè, cậu muốn hôn tớ đúng không?”

Sau khi tôi im lặng một lúc, Sendai-san kết luận một cách phiến diện mà nói, rồi nắm chặt tay tôi.

“Không. ……Nhưng mà, cứ nhắm mắt vào đi”

Nụ hôn này nhất định phải là hôm nay.

Nếu để lần khác nữa thì kỳ nghỉ đông đã qua mất rồi, lúc đó cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi thu bàn tay đang bị nắm chặt của mình về, rồi bám vào áo Sendai-san. Thay vì ra lệnh cho cô ấy, tôi kéo nhẹ, và rồi, đôi mi của Sendai-san khép vào.

Từng chút một, tôi đưa mặt mình lại gần cô ấy.

Dù là hồi nghỉ hè đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy nôn nao trong lòng như nụ hôn đầu vậy. Tim tôi đang đập nhộn nhịp cứ như là nó đã trở nên lớn hơn gấp ba lần bình thường vậy.

Trước lúc nhắm mắt, tôi nhìn Sendai-san.

Những lúc im lặng thế này, cô ấy trông xinh đẹp thật.

Hai hàng lông mày của cô ấy được trau chuốt rất kỹ càng, cùng với đôi hàng mi dài hơn của tôi, song cũng không quá dài. Đôi môi ấy, dù luôn luôn buông lời trêu chọc tôi, lại rất quyến rũ và mềm mại đến từng cái chạm. Ngay cả lúc này đây, cảm giác mềm mại ấy vẫn còn đang đọng lại trên đầu ngón tay tôi. Thay vì nhắm vào, tôi muốn cô ấy hướng đôi mắt đó nhìn về phía tôi hơn, nhưng có lẽ giờ cứ nên để vậy thì thì sẽ đỡ rắc rối hơn.

Vậy nên, trước khi Sendai-san mở đôi mắt mình ra, tôi hôn cô ấy.

Tôi có thể cảm nhận rõ nét đôi môi này, hơn cả lúc chạm vào qua đầu ngón tay nữa.

Mềm mại, ấm áp, chỉ cần chạm vào thôi cũng thấy dễ chịu rồi.

Tôi muốn cứ thế này với Sendai-san lâu hơn nữa.

Nhưng mà, chúng tôi cũng không thể cứ dính vào nhau mãi thế này được, nên tôi đưa môi mình ra khỏi cô ấy. Sau đó, tôi cúi gằm mặt mình xuống bờ vai của Sendai-san.

“……Kỳ nghỉ đông này, tới dạy tôi học đi”

Tuy không thể nói một cách to rõ được, nhưng những điều cần nói trong hôm nay, tôi đã nói ra rồi.

Tôi không nghĩ là nụ hôn của mình đáng giá tới mức đó đâu, nhưng do Sendai-san từ trước tới giờ đã luôn muốn hôn tôi rất nhiều lần rồi, nên tôi nghĩ mình có thể sử dụng nụ hôn của mình để làm vật trao đổi.

“Chẳng phải có luật là không được gặp nhau vào ngày nghỉ sao?”

Tôi nghe thấy một giọng nói đi vào tai mình.

Nhưng mà, những điều mà Sendai-san nói lại hoàn toàn khác với những gì mà tôi nghĩ.

“Kể cả Sendai-san cũng phá luật còn gì”

“Vậy nên Miyagi cũng muốn phá luôn chăng?”

Sendai-san kéo nhẹ mái tóc tôi.

“Không phải thế”

“Vậy thì là một lời yêu cầu cho tớ nhỉ?”

“Không phải”

“Vậy thì. ——Ý cậu là nụ hôn vừa rồi không phải là yêu cầu, cũng không phải là mệnh lệnh, mà là một điều kiện trao đổi?”

Tôi không hề thích cái cách mà Sendai-san cứ cố tình hỏi như thế, mặc dù bản thân đã biết rõ câu trả lời rồi.

“Nếu không thích thì thôi”

“Không phải là tớ không thích. Nhưng nếu đã là điều kiện trao đổi rồi thì cậu nên hôn tớ đàng hoàng hơn đi”

Nói rồi, trong lúc tôi còn đang gục đầu mình lên vai cô ấy, Sendai-san ôm lấy tôi.