Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời thề hiệp sĩ

(Đang ra)

Lời thề hiệp sĩ

Hatake Rintaro

Nhưng... khi hai con người từng xa lạ trao nhau lời thề cuối cùng, mọi tuyệt vọng đều tan biến...

5 9

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

(Đang ra)

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

Shinichiro Shirakura (伸一郎 白倉)

Một "cuộc hành trình xuyên thời gian" đi vào lịch sử của những người bạn đã đồng hành cùng Kamen Rider Den-O, Kamen Rider Zeronos, Sakurai Yuuto và Deneb. Sau tất cả, liệu Deneb có thể bắt Yuto ăn nấm

3 5

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

31 372

Light Novel - Chương 05: Sendai-san thật suồng sã

Nếu chỉ được lựa chọn là có hối hận hay không, thì tôi chọn vế đầu.

Đó là vì vẫn đang day dứt về cái ngày cuối cùng gặp Sendai-san.

Hôm ấy là một ngày hiếm hoi mà Sendai-san đã nổi cáu vì bị đổ đầy bắp rang và Cider lên người. Cô ấy từng tỏ vẻ bất mãn hoặc cũng có lúc khó chịu với mệnh lệnh, nhưng chưa từng giận dỗi ra mặt như thế bao giờ.

Tuy nhiên, đó chính là kết cục mà tôi mong muốn.

Tôi đang nằm thở dài trên chiếc giường mà Sendai-san luôn chiếm dụng mỗi lần đến đây.

Đó là lần đầu tiên tôi đối xử với người khác như vậy.

Trước giờ, tôi chưa từng một lần đổ bắp rang và Cider lên ai đó cả. Thậm chí còn không nghĩ đến chuyện muốn làm thế. 

Giá như tôi đừng hành động nông nổi.

Tôi đã nghĩ vậy biết bao nhiêu lần.

Nhưng tôi buộc phải làm vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi vẫn đi đến cùng một đáp án.

Phải chăng là do đang trong kì nghỉ xuân nhưng tôi lại không có mấy kế hoạch vui chơi hí hửng, nên những việc bình thường tôi không nghĩ đến cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi sầu não. Nếu là lúc đi học, mỗi ngày đều có chuyện để làm, có lẽ sẽ giúp tôi chôn vùi những cảm xúc kia. Nhưng đang nghỉ xuân thì không dễ dàng như vậy được.

Thế rồi, tôi mua manga bằng tờ 5.000 yên thường dùng để trả cho Sendai-san với ý định giúp cải thiện tâm trạng, vậy mà cũng chẳng khấm khá hơn. Hình vẽ và câu chữ chẳng lọt nổi vào đầu, tôi chỉ biết lật tới lật lui và giờ thì nó thành đồ trang trí luôn rồi.

Tôi cứ thế nằm ườn ra, vắt tay trên trán để che bớt ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua cửa sổ.

Vết đứt tay vào ngày Sendai-san nhờ tôi thái bắp cải đã lành hẳn rồi. Lúc bị đứt tay cũng đau lắm, đau hơn cả lúc bị Sendai-san cắn nữa nên may mà nó đã lành lại.

Có điều, dẫu vết thương bên ngoài đã biến mất, song trong lòng tôi không khỏi bận tâm về việc Sendai-san nghĩ gì khi liếm máu của tôi lúc đó.

Nhưng cho dù vắt não suy nghĩ cỡ nào cũng chẳng thể biết được.

Điều mà tôi biết về Sendai-san chỉ vỏn vẹn là cô ấy luôn hành động khác xa với hình tượng trên trường.

Không cần nghe lệnh người khác thì cô ấy vẫn có thể sống tốt, vậy mà cô ấy lại nghe theo lệnh của tôi trong căn phòng này. Tôi cứ tưởng sẽ nhìn thấy loại băng cá nhân dễ thương, nhưng nào ngờ cô ấy mang tới loại chuyên về hiệu quả không có chút nữ tính nào. Trái ngược với khi ở trường, lúc nào cũng dán chặt nụ cười kết tinh từ sự niềm nở trên môi hệt như bức tượng thạch cao, ở đây cô ấy vừa luộm thuộm, vừa không biết khách sáo, luôn tùy tiện sử dụng căn phòng này.

Chưa kể, cô ấy giữ khoảng cách quái đản lắm.

Rất suồng sã, lúc nào cũng sấn lại mà phớt lờ sự thoải mái của người ta.

Cô ấy len lỏi vào chuỗi ngày thường nhật của tôi một cách tự nhiên.

Thế nên tôi mới bị hoang mang.

“Như này có khác gì là bạn đâu.”

Tôi nhổm dậy rồi ngồi bó gối.

Xoa lên đầu ngón chân rồi thở hắt ra.

Dẫu cho học cùng lớp nhưng chúng tôi thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau, vậy mà Sendai-san đã liếm chân tôi. Nếu ghét thì cô ấy vẫn có quyền chọn không làm, cũng có thể chọn không đến phòng của tôi nữa, ấy thế mà cô ấy không chọn cái nào cả. Cô ấy tiếp tục đến phòng của tôi để nhận 5.000 yên mà tôi cho rằng cô ấy không cần đến nó, để rồi bắt tôi phải chịu những chuỗi ngày dằn vặt vì việc đã gây ra hôm trước kì nghỉ xuân.

Vì cô ấy luôn giữ nụ cười thân thiện với mọi người, nên tôi muốn nhìn thấy nét mặt mà cô ấy không để lộ trên trường.

Đáng lẽ tất cả chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng tại sao lại thành cớ sự này.

Tôi với tay lấy một cuốn truyện đang chất đống trên sàn.

“Sao lại là tập hai?”

Tôi vẫn chưa đọc tập một.

Thế là từ trên giường, tôi lấy luôn năm cuốn lên để tìm tập một, nhưng chẳng thấy đâu cả. Tôi quăng mấy cuốn truyện đi rồi cầm điện thoại lên. Vừa mở ứng dụng chat là tên của Sendai-san lọt vào mắt nên tôi chuyển tầm nhìn đi chỗ khác.

“Phải rồi, không biết Maika đang làm gì nhỉ?”

Cậu ấy từng nói nghỉ xuân sẽ đến trường luyện thi nên chắc giờ đang bận học ở đó cũng nên. Hôm kia, hai đứa hẹn gặp nhau cũng là lúc cậu ấy mới luyện thi về. Tuy không biết có nhận được hồi đáp không, nhưng những lúc muốn làm gì cùng ai đó thì người đầu tiên tôi liên lạc là Maika, nên tôi gửi một tin ngắn gọn cho cô ấy “Rảnh không?”.

Đúng như dự đoán, không thấy trả lời.

Gương mặt Sendai-san lại hiện lên trong đầu.

Nhưng hiện tai đang nghỉ xuân nên không thể gọi cô ấy tới được.

Theo giao kèo thì hai đứa chỉ gặp nhau vào những ngày đi học, ngày nghỉ thì không gặp. Tuy nhiên, đâu có qui định là không được liên lạc. Cho nên, dù tôi gửi một hai tin nhắn có lẽ cũng không phải là phá luật, cơ mà không ai qui định thì tôi cũng không thể liên lạc với Sendai-san. Vì tôi đã tự khiến mình không thể liên lạc được.

Mục đích của việc mà tôi đã làm vào ngày trước kì nghỉ xuân chính là như thế.

Gây ra chuyện vậy rồi, không đời nào tôi dám nhắn tin cho Sendai-san nữa. Vốn dĩ hai đứa đã không có điểm chung, nên tôi cũng chẳng biết phải mở lời với cô ấy kiểu gì.

Chỉ cần tôi không nhắn tin, thì cô ấy cũng sẽ không đến căn nhà này.

Trước giờ, tôi chưa từng nhận được tin nhắn cô ấy gửi tới trước.

Nhìn lại điện thoại.

Vẫn không nhận được tin nhắn từ ai cả.

Cho dù không xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, rồi cũng sẽ đến lúc mối quan hệ với Sendai-san biến mất giống như vết đứt trên tay tôi thôi. Nó có thể xảy đến vào ngày mai, cũng có thể là một năm sau, chứ không có chuyện không bao giờ kết thúc. Một lúc nào đấy, Sendai-san chắc chắn sẽ không đến phòng của tôi nữa.

Đúng là quan hệ giữa chúng tôi được hình thành từ 5.000 yên, nhưng Sendai-san không có vẻ gì là thiếu thốn tiền bạc cả, nên chỉ cần cô ấy ngán ngẩm mối quan hệ này thì nó chấm dứt thôi.

Ngay từ đầu, giao kèo này đã không có thời hạn. Là một thứ nửa vời, có thể kéo dài mà cũng có thể kết thúc chóng vánh, thế nên nó tình cờ đứt đoạn như lúc mới bắt đầu cũng không có gì lạ.

Vì vậy mà tôi mới cần đến bắp rang và Cider.

Tôi cần cái cớ để chọc giận Sendai-san, khiến cô ấy không muốn đến phòng của tôi, đồng thời cũng tự ràng buộc bản thân để không thể gọi cô ấy tới nữa.

Tôi úp màn hình điện thoại xuống rồi đặt trên giường.

Hồi còn nhỏ, mẹ tôi cũng đột ngột biến mất.

Mối quan hệ mẹ con bị cắt đứt dứt khoát, đến giờ vẫn chưa được nối lại.

Ngay cả người mẹ còn nhẫn tâm bỏ rơi con mình để một đi không ngoảnh lại, thì người dưng như Sendai-san đến khi lên năm ba, bước sang môi trường mới, sẽ không đến căn phòng này nữa cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Chịu đựng chuỗi ngày chờ đợi một người mãi không quay lại thì tôi xin kiếu.

Nếu như có lí do để Sendai-san không đến căn phòng này, và lí do để tôi không thể gọi cô ấy tới, thì tôi cũng không cần phải chờ đợi gì nữa.

Chỉ cần bấy nhiêu lí do, là tôi không phải trông ngóng khi nào thì Sendai-san sẽ đến căn phòng này. Cũng không cần nơm nớp lo sợ khi nào Sendai-san sẽ biến mất.

Bắp rang và Cider đã được dùng cho mục đích đó, trở thành công cụ để tôi chủ động cắt đứt sợi chỉ kết nối tôi với Sendai-san trước khi nghỉ xuân. Nhờ vậy tôi mới nắm trong tay lí do khiến Sendai-san không tới căn phòng này cũng như lí do để tôi không thể gọi Sendai-san tới, đồng thời xóa bỏ được lựa chọn chờ đợi trong vô vọng.

Thế nhưng, thực tế mà tôi đạt được lại là một kì nghỉ xuân cắn rứt.

Thời gian Sendai-san hiện diện trong căn phòng này thật sự quá dài, khiến tôi cứ nảy sinh mong muốn gặp lại cô ấy tại đây lần nữa. Thậm chí lúc này đây, Sendai-san suồng sã vẫn không ngừng in lại dấu ấn của bản thân trong đầu tôi cho dù không phải là giờ tan học đi chăng nữa.

Đáng lẽ chỉ là trò giết thời gian thôi, vậy mà…

Tôi chỉ muốn được thư thái một chút thôi, vậy mà…

Lúc ngồi trên sàn, thì nào là đã từng ăn chocolate, nào là được cô ấy làm bài tập giùm, còn khi ở trên giường, thì cô ấy đã nằm trên này để đọc truyện, có khi lăn qua lăn lại, mọi thứ đều gợi nhớ về Sendai-san, để rồi tôi không thể ngừng suy nghĩ đến cô ấy.

Tất cả chuyện này đều là lỗi của Sendai-san.

Tôi xoa lên ngón tay đã không còn vết đứt nữa.

Cho dù tôi liếm tay, cũng không thấy vị máu.

Tôi xuống khỏi giường, ngồi cạnh chồng manga chất trên sàn.

Cầm đại một cuốn lên để lật thì tin phản hồi “Tớ đang ở trường luyện thi” từ Maika gửi đến.

“Chừng nào xong đi xem phim không?”

“Mai được chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Chính vì ở nhà nên tôi mới bị trầm cảm.

Chỉ cần ra ngoài sẽ thấy nhẹ nhõm hơn thôi, chưa kể đi chơi cùng Maika cũng vui nữa.

Ước gì lên năm ba cũng được cùng lớp với cậu ấy.

Và cả Sendai-san nữa…

Mà không.

Dù cho cùng lớp với cô ấy đi chăng nữa thì cũng không cứu vãn được gì.

Sendai-san đã nổi giận, sẽ không đến phòng của tôi nữa đâu. Chuyện đã thành như vậy rồi, nên suy tư về cô ấy cũng vô dụng thôi. Luôn dặn lòng như vậy, thế mà tôi vẫn không thể đuổi cô ấy ra khỏi tâm trí được.

Giả dụ, năm sau học cùng lớp, tôi sẽ tiếp tục gọi cô ấy tới như mọi khi.

Còn khác lớp thì coi như chấm dứt.

Nếu quyết định theo kiểu đó, biết đâu tâm trạng của tôi sẽ dịu đi được phần nào.

Cơ mà cho dù có gọi, thì có vẻ Sendai-san không chịu tới nữa đâu.

Sâu trong lòng tôi đang rất bồn chồn.

Nhưng, giờ đây còn làm được gì khác nữa.

“Hẹn nhau ở đâu?”

Tôi nhận được tin nhắn từ Maika.

Thế rồi, tôi nhắn lại nơi hẹn giống với hôm kia cho cậu ấy.

¯¯¯

Kì nghỉ xuân không hẳn là dài.

Thường thì nó kết thúc trong chớp mắt thôi.

Thế mà, năm nay tôi lại thấy nó dài vô cùng. Vẫn là kì nghỉ không khác gì so với mọi năm, vậy mà mãi chẳng thấy thời gian trôi qua.

Chờ mòn mỏi mới tới tháng tư, bắt đầu năm học mới.

Tôi đã là học sinh năm ba và đang thấy hơi căng thẳng.

Bước chân đến trường nặng trĩu.

Tuy chưa từng nói chuyện với Sendai-san trong trường, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa biết nên đối mặt với cô ấy thế nào. Và vì có thêm vụ đổi lớp mỗi khi tới tháng tư, nên tôi thậm chí còn không biết có cơ hội chạm mặt cô ấy hay không.

Không thể ổn định lại tâm trạng của mình nên tôi cứ bồn chồn không yên.

Về lớp mới thì sẽ được biết thông qua danh sách dán trước cổng vào dãy phòng học.

Băng qua cổng trường rồi đi bộ vào thêm chút nữa là có thể thấy đám đông đang chen chúc phía trước tờ giấy trắng được dán lên nhưng không lớn lắm. Để không gây chú ý, tôi hít thở sâu rồi bắt đầu kiểm tra trên danh sách, giữa những cái tên quen thuộc và lạ lẫm trộn lẫn nhau, cuối cùng tôi cũng tìm thấy tên mình. Nhưng trên đó lại không có tên Sendai-san.

Không phải là tôi kì vọng gì.

Nên tôi cũng không thấy thất vọng.

Tự nhủ trong lòng như vậy, rồi tôi đi về dãy phòng học đã không còn các đàn anh đàn chị nữa vì họ tốt nghiệp hết rồi. Vừa mở cửa lớp học mới, tôi liền thấy cô bạn Maika mà mình đã gặp biết bao nhiêu lần trong kì nghỉ xuân.

“Shiori, bên này!”

Tôi giơ tay chào đáp lại Maika vừa gọi tên mình, rồi đi tới chỗ cô ấy đang ngồi. Maika với mái tóc dài hơn tôi nhưng ngắn hơn so với Sendai-san được cột gọn thành một chùm, vẫn không khác gì so với hồi nghỉ xuân. Tôi thấy yên tâm hẳn vì cậu ấy cũng không trang điểm như Sendai-san.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng. Tớ cứ sợ bị học khác lớp với Shiori thì chẳng biết phải làm sao luôn.”

“Tớ cũng vậy.”

“Cậu thấy chưa? Năm nay Ami cũng chung lớp với tụi mình.”

Shirakawa Ami đã chung lớp với chúng tôi hồi năm nhất và bị tách lớp khi lên năm hai, nhưng giờ thì cậu ấy cũng có tên trong danh sách lớp này. Tôi nhìn quanh tìm bóng dáng cậu ấy để chia sẻ niềm vui chung lớp lần nữa nhưng mà không thấy đâu.

“Tớ thấy rồi. Ami vẫn chưa đến hả?”

“Hình như vậy.”

“Thế à.”

Nếu Ami chưa đến thì tôi không cần phải tìm ai trong lớp này nữa. Ấy vậy mà, ánh mắt tôi vẫn đang cố gắng kiếm tìm dáng hình của Sendai-san. Có điều, chắc chắn sẽ không tìm được. Vì tên cô ấy không có trong danh sách này, nên nếu cô ấy ở đây thì thật quái gở.

“Ô, có ai đó mà cậu muốn học cùng lớp à?”

Thấy tôi cứ nhìn quanh quất trong lớp nên Maika cũng bắt chước nhìn các bàn học xung quanh.

“Làm gì có.”

“Ể, rõ ràng cậu vừa tìm ai đó mà! Không lẽ được học chung lớp với người trong mộng rồi hả?”

Giọng Maika pha chút trêu ghẹo.

“Đã nói không phải vậy mà, tớ có người trong mộng nào đâu. Chỉ nhìn xem trong lớp có những ai thôi.”

“Đáng nghi quá nha.”

“Không đáng nghi chỗ nào hết.”

Để chắc ăn, tôi nhấn mạnh lại lần nữa với Maika đang chĩa ánh mắt nghi ngờ đến mình rằng “Không có gì thật mà”, rồi thở nhẹ ra.

Nếu học khác lớp, thì tôi sẽ chấm dứt với Sendai-san.

Tôi nghĩ mình nên tuân theo “ván cược nhỏ” mà bản thân tự đặt ra lúc nghỉ xuân.

Việc Sendai-san đến nhà tôi chẳng qua chỉ là kết quả do dòng đời đưa đẩy dẫn đến sự ngẫu hứng. Và “ngẫu hứng” hay “tình cờ” đều không phải là thứ lâu dài, vì vậy tôi nên chấp nhận việc chia lớp đã trở thành dấu hiệu kết thúc. Chưa kể, bắp rang và Cider cũng được dùng cho mục đích đó.

Tâm trạng tôi hơi ủ dột là vì gương mặt tôi vẫn luôn nhìn thấy như một điều hiển nhiên cách đây không lâu mà giờ lại không còn cùng lớp nữa, chỉ vậy thôi chứ chắc chắn không có ý nghĩa sâu xa nào khác. Chuyện này không hẳn là gây khó chịu, nên không đủ để làm lí do gọi Sendai-san tới, mà tôi cũng không thể gọi được.

Mãi mới thấy Ami đến lớp, đợi thêm ít lâu thì giáo viên cũng đi vào. Sau khi nghe những lời phát biểu như ru ngủ thì lễ khai giảng kết thúc, thế là hết một ngày bắt đầu năm học mới.

Tôi được Maika và Ami rủ đi chơi, nhưng đã từ chối và về thẳng nhà.

Vẫn mặc nguyên đồng phục rồi nằm lăn lên giường nhìn điện thoại. Bên trong bộ nhớ nhỏ bé này, vẫn còn lưu lại địa chỉ liên lạc của Sendai-san. Nhưng giờ không cần dùng đến nữa rồi.

Ắt hẳn sau khi bị chia lớp, cô ấy cũng sẽ mau chóng quên tôi thôi. Nếu tôi cố gắng vờ đi nỗi đau âm ỉ, nhức nhối như bị cái gì đó đâm trong tim, thì rồi thời gian sẽ tự động trôi qua.

Học kì một bắt đầu được mấy ngày, tôi đã gặp vài chuyện khó chịu. Tôi bất giác với tay lấy điện thoại, nhưng chỉ có vậy thôi. Rồi mau chóng cất nó đi mà chẳng buồn nhìn tới nữa.

Sau khi bị tách lớp thì không còn thân thiết nữa là chuyện thường gặp.

Chỉ cần nghĩ chút cũng đủ biết lí do Sendai-san không đến phòng của tôi, mà vốn dĩ, tôi đã tự mình tránh mặt cô ấy. Thế nên tôi chấp nhận kết cục này và không mong mỏi gì thêm nữa.

Thêm nhiều ngày nữa trôi qua, tôi cầm lấy cuốn truyện đã bắt cô ấy đọc vào lần đầu đến căn phòng này.

Nhớ lại hôm đó, mới đầu tôi cứ tưởng cô ấy sẽ đọc làu làu cơ, nào ngờ lại đọc đều đều như tụng kinh. Tôi đứng trước kệ sách lật soàn soạt từng trang làm gợi lại những kí ức như giọng cô ấy đọc câu thoại này rất nhỏ, hoặc câu này khiến cô ngượng miệng chẳng hạn.

Tôi thở dài rồi ngồi lên giường.

Đóng cuốn truyện lại, đặt nó cạnh gối thì tôi nghe tiếng chuông cửa reo lên.

Tôi không đặt hàng chuyển phát nhanh nào cả, cũng không hẹn ai đến nhà. Suy ra, người đang chờ ngoài cổng căn hộ chỉ có thể là dân đa cấp hay gì đó thôi. Không cần phải mất công ra gặp làm gì, nên tôi quyết định mặc kệ rồi bật tivi, nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng reo lên.

Nhây thật.

Tôi chẳng buồn đi tới chỗ màn hình hiển thị để kiểm tra xem ai đang ngoài cổng, nên tôi tăng âm lượng tivi lên, thì lần này tới lượt điện thoại tôi reo. Đó là âm báo tin nhắn đến, tôi cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên. Nhìn vào màn hình thì thấy tin nhắn với tên người gửi là Sendai-san.

“Mở cửa cho tớ đi, cậu ở nhà đúng không?”

Từ nội dung tin nhắn, tôi đã hiểu ra người nhấn chuông điên cuồng là Sendai-san.

Theo phản xạ, tôi nhìn sang màn hình chuông cửa, rồi nhìn lại điện thoại lần nữa.

Tôi gửi tin nhắn rồi Sendai-san trả lời.

Không hẳn là có giao kèo như vậy, nhưng nó đã ngấm ngầm trở thành qui luật từ lâu. Nên là, đó giờ cô ấy chưa từng chủ động gửi tin trước khi tôi nhắn và tự tiện đến nhà tôi thế này. Trong khi tôi đang ngớ người ra nhìn trân trân vào màn hình điện thoại, thì lại thấy thêm tin nhắn mới.

“Tớ có việc cần gặp, nên cậu ra mở cửa đi.”

Tôi quyết định đặt điện thoại xuống và vờ như không thấy, thì chuông cửa tiếp tục reo lên. Tiếng chuông vang lên inh ỏi như thể trò nghịch ngợm của đám nhóc tiểu học, nên tôi đành tắt tivi đi rồi đứng dậy. Đi đến trước màn hình chuông cửa, nhìn vào thì thấy hình dáng Sendai-san hiện lên. Tuy nhiên, tôi không tìm ra nguyên nhân nào khiến cô ấy có việc mà phải cất công tới đây dù không bị tôi gọi đến.

“Cậu đến làm gì?”

Tôi hỏi cô ấy thông qua màn hình.

“Cậu đọc tin nhắn rồi phải không? Tớ muốn cậu mở cửa cho tớ.”

Lâu rồi mới lại được nghe giọng của Sendai-san làm con tim tôi réo rắt.

Nhưng tôi không có ý định mở cửa cho cô ấy.

“Không.”

“Có cái này tớ muốn trả nên mở cửa đi.”

“Đồ muốn trả?”

“Ừ, nên là mở cửa cho tớ đi.”

Sendai-san nói với giọng hậm hực.

Dù vậy, biểu cảm vẫn không thay đổi. Phải chăng là vì đang đứng bên ngoài, nên vẫn là Sendai-san “trên trường” mọi khi.

“Đồ cần trả là cái gì?”

“Cái áo tớ đã mượn lúc trước. Tớ giặt luôn rồi.”

Vừa nghe câu “Cái áo đã mượn”, tôi liền nhớ lại.

Cái ngày tôi làm ướt áo sơ mi của cô ấy bằng Cider, tôi đã cho cô ấy cái áo khác để mặc đi về. Đúng thế, không phải “cho mượn” mà là “cho luôn”. Và chắc chắn tôi đã nói với Sendai-san là như thế.

Mà, hình như cô ấy không có ý định nhận nó, nên đã nói rằng “Nhất định sẽ trả lại.”

Sendai-san nghiêm túc đến mức thừa thãi thế này có hơi phiền phức. Món đồ mà tôi đã nói sẽ cho đi thì tôi không có ý định nhận lại và cũng không muốn rút lại lời đã nói.

“Tôi đã nói không cần phải trả lại rồi mà. Với lại, hôm nay tôi không gọi cậu đến.”

“Vì không được gọi nên tớ mới phải tự đến.”

“Tại sao?”

“Tại tớ không thích mượn luôn kiểu này.”

Cô ấy nói một cách dứt khoát.

Nếu là với Ibaraki-san bạn của cô ấy, mà nói cho thì thể nào cậu ta cũng không ngại mà nhận luôn, nhưng xem ra Sendai-san không phải loại người kiểu đó rồi. Kể cả lần đưa 5.000 yên cho cô ấy ở tiệm sách, chúng tôi cũng có màn đôi co “Cho luôn” và “Trả lại”.

“Trước đó tôi cũng nói rồi, cho cậu luôn, không cần phải trả lại.”

Có lẽ, chỉ với bấy nhiêu không thể làm Sendai-san lùi bước đâu.

Phiền ghê.

Giờ có tiếp tục nói thêm đi chăng nữa, xem ra cũng không thể tìm thấy tiếng nói chung được, nên tôi quyết định tắt luôn màn hình. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp ngắt cuộc hội thoại, thì Sendai-san đã nói ra một lời mà tôi không thể nào ngờ tới.

“Vậy thì ra lệnh đi.”

“…Ể?”

“Tớ đang nói vậy thì cậu chỉ cần ra lệnh là được.”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì nữa.”

“Vì tớ không thể nhận cái áo này mà không có lí do, nên nếu cậu đã nói cho luôn thì hãy ra lệnh cho tớ phải nhận nó là được, còn nếu không muốn như vậy, thì dùng cái áo này thay cho 5.000 yên, rồi ra lệnh gì đó như mọi khi đi.”

Sendai-san đang nói như thể không có gì ghê gớm.

Đúng là tôi đã luôn trả cái giá 5.000 yên để ra lệnh cho cô ấy. Theo cách nghĩ đó, thì dùng cái áo để đổi lấy việc ra lệnh cũng không phải là chuyện kì quặc gì. Cơ mà, tự nhiên tôi phải ra lệnh vì bị nói “Hãy ra lệnh đi” làm tôi cáu thật sự.

“Tại sao chỉ vì một cái áo mà tôi phải ra lệnh chứ? Tôi đã nói cho rồi thì cậu hãy ngoan ngoãn nhận lấy. Xong chuyện, về đi.”

“Lần này mà về là tớ sẽ không bao giờ đến nữa, cậu chắc chưa?”

Tôi phải giữ chân Sendai-san lại.

Giọng nói mà tôi nghe qua màn hình liên lạc không phải là giọng tràn đầy tự tin như thế, nó đã vượt qua mức hậm hực và trở thành giọng bực tức rồi.

“Cất công đến tận đây để bị ra lệnh, bộ Sendai-san là biến thái hả?”

Về đi.

Tôi đã nói ra từ này một lần, vậy mà bây giờ lại không thể lặp lại.

“Không đến mức như Miyagi đâu. Thế giờ cậu ra lệnh cho tớ hãy nhận cái áo, hay là ra lệnh gì đó khác?”

Sendai-san ép tôi phải đưa ra lựa chọn, cô ấy cứ nhìn chăm chăm vào máy liên lạc như đang nhìn thẳng vào tôi mặc dù đáng lẽ cô ấy không thể trực tiếp thấy tôi được.

Tôi không thể chịu đựng nổi việc Sendai-san vô cớ không đến căn phòng này nữa, thế nên trước khi bước vào kì nghỉ xuân, tôi đã tạo ra lí do để cô ấy không muốn đến nơi này. Thế mà giờ đây, cô ấy lại đang đứng trước chuông cửa.

Muốn đuổi Sendai-san đi cũng đơn giản thôi.

Nhưng một khi về thì cô ấy sẽ không bao giờ đến nữa.

“…Mở ngay đây.”

Tuy tôi không biết cô ấy có ý định gì, nhưng vì Sendai-san tự tới.

Thế nên tôi cho cô ấy vào phòng, chỉ có vậy thôi.

Chứ không phải là tôi giữ chân cô ấy.

“Cảm ơn cậu.”

Nói xong, bóng dáng của Sendai-san cũng biến mất trên màn hình. Thoáng chốc, chuông lại reo lên, tôi ra mở cửa là đã thấy Sendai-san. Cô ấy chìa túi giấy nhỏ ra cho tôi xem trước cả khi cởi giày.

“Cái này cậu tính sao?”

Sendai-san hỏi để xác nhận lại lần nữa.

Trong túi giấy đựng cái áo mà hôm đó tôi đã cho cô ấy, quả nhiên tôi là người phải chọn xem nên làm gì với nó. Còn Sendai-san đang chờ câu trả lời của tôi.

“Cậu đến để bị ra lệnh đúng chứ? Cái áo đó thì sao cũng được, cứ vào nhà trước đi.”

Tôi quay đi mà không nhận túi giấy, thì nghe thấy tiếng đóng cửa cài khóa.

“Cứ cho là vậy cũng được.”

Sau khi nghe câu nói không trầm không bổng ấy, tôi đi một mạch về phòng như thể bỏ cô ấy lại. Một cách tự nhiên, tiếng chân theo sau tôi cũng vang lên, đến khi tôi vừa mở cửa phòng thì Sendai-san chen ngang tôi mà đi thẳng vô luôn. Sau đó cô ấy ngồi lên chiếc giường mà mình vẫn hay chiếm dụng.

“Phòng cậu không có gì thay đổi nhỉ.”

Từ lúc đó vẫn chưa đầy một tháng trôi qua, vậy mà Sendai-san nói với giọng hoài niệm như thể cả năm rồi chưa tới.

“Vì không cần phải thay đổi.”

“Cũng phải.”

Cô nói nhẹ tênh như cánh hoa bay trong gió, rồi với tay cầm lấy cuốn truyện để cạnh gối.

“Đây là cuốn truyện lúc đó mà. Cậu đọc lại à?”

Biết thế thì tôi dẹp đi trước rồi.

Tôi đang ôm hận vì vẫn để nguyên cuốn truyện mà tôi bắt cô ấy đọc vào lần đầu tới căn phòng này trên giường. Nhưng đã quá muộn.

“Đọc đấy thì sao?”

“Có sao đâu.”

Tuy không cười nhưng tông giọng lại cao hơn lúc nãy một chút.

Có lẽ là đang khoái chí lắm đây mà.

Tôi cực kì ghét điểm này ở Sendai-san.

“Miyagi này, sao đi học lại cả tuần rồi mà cậu vẫn chưa gọi tớ đến nữa?”

Thẳng như ruột ngựa…

Sendai-san vừa hỏi vừa lật trang truyện nhưng không có vẻ gì là đang đọc.

“Cũng có mấy lần tôi không gọi trong khoảng thời gian cỡ đó mà.”

“Sau khi nghỉ hè và nghỉ đông, cậu đều gọi tớ đến ngay mà? Nhưng lần này lại khác nhỉ. Có lí do gì đó đúng chứ?”

“Tại vì lên năm ba rồi.”

Tôi đưa ra câu trả lời không thể gọi là đúng, nhưng cũng không hoàn toàn là sai.

“Bộ cậu đến trường luyện thi hay gì à?”

“…Không có.”

Tôi không có dự định đến trường luyện thi.

Tôi không thích học đến mức đó, cũng không có ý chí mạnh mẽ đến mức nhất định phải vào được đại học. Chỉ cần chọn trường mà tôi có thể vào là được, còn nếu không có thì tới đó tính tiếp.

Chẳng rõ là có hài lòng với câu trả lời của tôi hay không, mà Sendai-san chỉ “Hưm” một tiếng rồi đóng cuốn truyện đang lật lại.

“Cậu chung lớp với Utsunomiya nhỉ?”

“Đúng vậy thì sao?”

Tôi chưa từng nói cho Sendai-san biết chuyện tôi học chung lớp với Maika, mà đúng hơn là chẳng có cơ hội để nói. Dẫu vậy, cô ấy vẫn biết sự thật đó, có lẽ là do hôm khai giảng, cô ấy đã cất công tìm tên tôi trong danh sách.

À không, vì tôi học lớp hai, còn Sendai-san lớp ba, nên khả năng cao là cô ấy biết được việc này trong lúc tìm tên của bản thân thì hợp lí hơn.

Tôi giựt cuốn truyện từ tay Sendai-san.

Dăm ba chuyện đó thì sao cũng được.

Để tống khứ những suy nghĩ thừa thãi ra khỏi đầu, tôi trả lại cuốn truyện lên kệ.

“Không được chúng lớp với tớ nên thất vọng lắm chứ gì.”

Khi tôi đang ngắm kệ sách được sắp xếp rất ngăn nắp, thì giọng nói giễu cợt đó vang lên.

“Không hề.”

“Thế hả? Tớ thì có á.”

Tôi quay đầu lại vì câu nói không có chút thuyết phục đó, thì thấy Sendai-san nhoẻn miệng cười.

“Nói điêu là giỏi.”

“Không phải nói dối mà.”

Cô ấy cố tình nói thế, rồi đến bên cạnh tôi lấy ra một cuốn truyện. Tôi nhấc cuốn truyện khỏi tay cô ấy để trả về chỗ cũ và đặt câu hỏi.

“Vụ ra lệnh thì mệnh lệnh gì cũng được hả?”

“Đến giờ này còn hỏi vậy nữa ư?”

“Vì hôm nay không trả 5.000 yên nên hỏi cho chắc.”

“Như mọi khi là được rồi.”

Sendai-san nói với nét mặt không khác gì với trước khi nghỉ xuân.

Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy bầu trời đã nhuộm ráng đỏ. Những ngôi nhà gần kề hay căn hộ cách đây không xa cũng chìm trong ráng đỏ như bầu trời.

Đã sang xuân, nên ban ngày dài hơn một chút so với mùa đông. Tôi không còn dùng quạt sưởi nữa. Xem ra Sendai-san cũng không thấy nóng, nên cô ấy vẫn mặc nguyên áo blazer. Tôi kéo rèm cửa lại, ngăn cách phòng mình ra khỏi thế giới đang nhuộm trong ánh chiều tà. Sau đó là bật đèn lên và ngồi trên giường.

“Ngồi ở đây đi.”

Tôi chỉ tay ra phía trước giường, thì Sendai-san ngồi trên sàn đúng như lời tôi nói rồi nắm lấy chân tôi.

“Cởi tất ra rồi liếm chân cho cậu, đúng chứ?”

“Hiểu chuyện nhanh đấy.”

“Miyagi đúng là thích mấy kiểu mệnh lệnh như này ghê.”

“Không hẳn là thích gì. Chẳng qua là không nghĩ ra mệnh lệnh nào khác phù hợp hơn thôi.”

“Hể…”

Tôi bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, nên đã đá vào vai Sendai-san để hối thúc “Nhanh lên”.

“Phản đối bạo lực.”

“Đây không phải bạo lực.”

Cứ tưởng sẽ bị bật lại thêm vài câu nữa, nhưng cô ấy chỉ im lặng đặt tay lên chân tôi, cùng với việc cởi tất ra, tay cô ấy lần theo đến gót chân. Sau làn hơi mà Sendai-san vừa thở nhẹ ra lướt ngang đầu ngón chân, thì một thứ mềm mại ấm nóng chạm lên đó.

Cô ấy ấn mạnh lưỡi để làm ướt ngón chân.

Chiếc lưỡi ấy chậm rãi liếm lên mu bàn chân đúng là vẫn khiến tôi thấy hơi gớm, nhưng nhìn dáng vẻ Sendai-san liếm chân tôi thì mát mắt lắm.

Tôi không biết rõ về lớp ba.

Nhưng ngay cả khi ở lớp kế bên đi chăng nữa, thì ắt hẳn cô ấy vẫn thuộc tầng lớp thượng lưu, và chắc chắn là vẫn tận hưởng thời gian đến trường vui vẻ cùng với Ibaraki-san đang học chung lớp. Một cô gái như vậy, hiện tại đang liếm chân tôi.

Cô ấy ấn mạnh đầu lưỡi.

Qua làn da, tôi cảm nhận được thân nhiệt của Sendai-san rõ hơn bao giờ hết. Hơi ấm của hai đứa giao nhau, tan chảy ra và trở thành một phần trên cơ thể tôi. Chiếc lưỡi bắt đầu liếm đến cổ chân. Tôi không hề mở quạt sưởi, vậy mà trong phòng lại hơi nóng. Lúc tôi đang nới lỏng cà vạt thì bị mút mạnh ở gần cổ chân.

Cảm giác khác với lúc dùng lưỡi, khiến tôi siết chặt ga giường.

“Sendai-san, tôi không thích như vậy.”

Cùng lúc với câu nói, cô ấy tách môi khỏi cổ chân rồi cắn luôn ngón cái của tôi.

“Đau!”

Răng đã cắm sâu vào phần thịt. Dẫu vậy mà cô ấy vẫn không chịu dừng lại.

Tuy không đến mức như lúc ngón chân bị kẹp trong khe cửa, nhưng chân tôi vẫn run lên vì đau nhói.

“Sendai-san, dừng lại đi.”

Hai hàm răng đang nghiến chặt ngón chân cái chầm chậm được nới lỏng ra, cơn đau cũng dần tan biến. Thay vào đó, ngón chân được chiếc lưỡi mềm mại liếm một cách nhẹ nhàng. Bị chiếc lưỡi ướt át áp chặt vào đúng là không phải cảm giác hay ho gì cho cam. Nhưng tôi không nghĩ là mình ghét hơi ấm của Sendai-san.

Cảm giác từ ngón chân truyền lại trói chặt lấy tâm trí tôi, sâu trong tâm can, sức nóng đang ngày càng tăng lên. Tôi có cảm giác ngay cả hơi thở mà mình phà ra cũng nóng lên theo. Đó không phải là cảm giác tốt lành gì, nên tôi đã nắm tóc mái để dừng hành động của cô ấy lại.

“Sendai-san tính đến đây tới khi nào?”

“Ai biết? Chắc tới lúc tốt nghiệp chứ gì. Thể nào hai đứa chẳng khác trường đại học. Nếu Miyagi nói ‘Đừng đến nữa’ thì tớ sẽ làm theo như vậy. Tớ không nên đến thì hay hơn sao?”

Sendai-san ngẩng đầu lên, nói với giọng điệu cực kì nghiêm túc.

Cứ đến đi.

Nếu tôi nói thế, xem ra cô ấy vẫn sẽ đến cho tới khi tốt nghiệp, nhưng tôi không muốn phải nói ra yêu cầu đó, nên đã buông tay đang nắm tóc mái của cô ấy ra rồi nói một câu không thể xem là trả lời đúng trọng tâm.

“Cậu sẽ vào đại học à?”

“Chứ Miyagi không học lên hả?”

“Chưa biết. Sendai-san tính vào đại học nào?”

“Chưa quyết định nữa.”

Không muốn nói cho tôi biết trường nguyện vọng chăng?

Hay là thật sự chưa chọn được?

Cuộc hội thoại đã bị đứt đoạn nên tôi cũng không biết nữa.

Khi tôi nhìn ra tấm rèm đang che đi ánh chiều tà, thì lượng ánh sáng trong suốt lọt qua khe rèm đã giảm đi nhiều rồi.

Như thể để giết thời gian, tay của Sendai-san đang xoa lên cổ chân tôi. Mắt cá cứ bị mân mê làm chân tôi run lên rồi rụt lại. Thay cho việc chống đối, tôi đá nhẹ lên đùi của Sendai-san thì cô ấy mở lời.

“Tớ nói này, Miyagi. Tớ không thích uống nước có ga.”

Vào lúc mà tôi không ngờ đến nhất, cô ấy đã bộc bạch những lời mà tôi cũng không thể ngờ đến nhất, khiến tôi bất giác phát ra tiếng “Ể?”

“Chuyện này... giờ nói ra có trễ quá không?”

“Mới đầu, tớ không nghĩ là sẽ đến đây lâu thế này, nên để lỡ mất cơ hội nói ra luôn.”

“…Lần sau tôi sẽ mang Cider ra tiếp.”

“U oa, xấu tính quá.”

“Câm miệng. Nói chuyện đến đây thôi. Liếm chân tiếp đi.”

Sendai đặt môi lên mu bàn chân, tạo nên một âm thanh nhỏ.

Đầu lưỡi chạm lên làn da.

Thân nhiệt hòa quyện vào nhau rồi len lỏi vào bên trong tôi.

Hơi ấm của cô ấy đang dần đọng lại trong cơ thể tôi.

Chiếc lưỡi ẩm ướt đang liếm dần về phía cổ chân.

Đúng là, vẫn cứ thấy kinh tởm thế nào ấy.