Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 4

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 8

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 56

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 659

Tuyển tập ngoại truyện (Phiên bản giới hạn) - Melon Vol 5: Món mà Sendai-san ăn

Liệu có nên mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi hay không.

Giữa hai lựa chọn, nếu “không mua” thì sẽ tiếp tục phải đối mặt với lựa chọn mới đó là mua món gì ở ngoài cửa hàng tiện lợi. Cho nên, nếu muốn hoàn thành lời hẹn với Sendai-san một cách nhanh chóng nhất, thì nên chọn “mua”.

Biết là vậy, nhưng tôi vẫn chưa ra quyết định, mà cứ loay hoay phân vân gần 30 phút rồi.

“Tôi sẽ mua món gì đó mang về rồi ăn.”

Giá như tôi đừng trả lời tin nhắn như vậy thì đỡ phiền rồi.

Tin nhắn mà Sendai-san gửi cho tôi ghi là cô ấy sẽ không ăn tối mà chờ tôi về, chứ không bảo tôi là hãy mua đồ ăn tối mang về, nên lẽ ra tôi chỉ cần trả lời “Sẽ về sớm” là được rồi.

Tôi bước đi không mục đích giữa con phố tấp nập nhuốm trong ráng chiều.

Tôi vào đại học, bắt đầu cuộc sống “Roomshare”.

Dù chỉ mới được một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng hai đứa đã ở cùng nhà rồi, ấy vậy mà tôi vẫn chưa thể sinh hoạt chung với Sendai-san như thời cấp ba được. Hay nói đúng hơn, là tôi đang tránh mặt Sendai-san.

Hôm nay cũng vậy, tôi đã phải nói dối để rời khỏi nhà như thể chạy trốn khỏi cô ấy.

Chứ thật ra, tôi đâu có hẹn gì với Maika.

Tôi thở dài một hơi.

Giờ hối hận cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho dù mang theo cảm giác tội lỗi bên mình, thì việc tôi đã làm với cô ấy cũng rất khó coi, không thể nào bao biện được. Cũng không phải là tôi muốn chuộc tội hay gì, nhưng ít nhất, tôi vẫn muốn mua một món vừa ngon vừa phù hợp cho bữa tối trong số những lựa chọn mà tôi nghĩ ra được.

Khổ nỗi, đến giờ vẫn chưa nảy ra được ý tưởng gì.

“Đã đến lúc phải về rồi thì chớ.”

Tôi tự thì thầm với chính mình, rồi dừng chân lại.

Sendai-san vẫn đang chờ tôi về mà chưa ăn tối.

Điều đó có nghĩa là cô ấy cần bàn việc gì đó với tôi, đồng thời cũng nhắc khéo tôi hãy về nhà sớm.

Nghĩ lại những việc tôi đã làm từ khi hai đứa bắt đầu “Roomshare” khiến tôi có linh cảm chẳng lành. Dẫu vậy, cũng không thể không về nhà, nên tôi lại tiếp tục rảo bước, cố gắng nghĩ xem nên mua món gì cho bữa tối.

Karaage hoặc Hamburger.

Pizza cũng là một lựa chọn.

Nghĩ ra được vài món rồi đó, nhưng quán nào ngon thì bó tay. Tìm trên điện thoại cũng được, nhưng có thật sự ngon như kết quả tìm kiếm hay không thì phải ăn thử mới biết.

Những lúc thế này mà có Maika ở cạnh, là được cậu ấy mách nước cho rồi, nhưng đáng tiếc là hôm nay cậu ấy lại không có ở đây.

Người nghĩ Maika đang ở bên cạnh tôi lúc này chỉ có Sendai-san thôi.

......Bỗng nghĩ đến việc Sendai-san đang làm gì sau khi bị tôi lừa dối...

Làm ngực tôi đau thắt lại.

Trước khi tôi rời khỏi nhà, Sendai-san có hỏi tôi sau khi về có rảnh không. Tôi không thể nhớ nổi, lúc ấy nét mặt cô ấy như thế nào nữa. Thứ duy nhất còn đọng lại trong kí ức chính là món French Toast cô ấy sắp ăn trông rất ngon miệng mà thôi.

Một món mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ ăn, nhưng vào mùa hè cuối cấp ba, Sendai-san đã se duyên cho tôi với món bánh vừa ngọt ngào vừa mềm mại ấy.

Tôi không ghét món French Toast.

Thế rồi tôi bước chậm lại.

Nhắc mới nhớ, Maika từng nói ở gần đây có một tiệm bánh mì ngon lắm.

Hồi trưa, Sendai-san đã ăn bánh mì rồi, mà tối tôi lại mua bánh mì về nữa thì cũng hơi kì, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là mua một món chẳng biết ngon hay dở.

Tôi rẽ phải, đi về hướng cửa hàng bánh mì mà Maika khen ngon.