‘Hôm nay có lẽ tốt hơn xin phép nghỉ làm thêm một bữa.’
Toàn thân cậu vẫn còn đau nhức sau buổi tối hôm qua. Trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm sau chút chút hưng phấn vô ích ấy.
Tình hình này mà còn vác thân đi làm, chắc chắn sẽ tèo sớm thôi.
Nếu như Waitress = Maid, ít ra thì vẫn còn quản lý Tomo ở đó, hoặc số ít trường hợp thì nhờ vả ba bà chị làm ca muộn cũng được.
Cơ mà ở dưới bếp thì chỉ có một người, cho nên nếu mà Kazuhiro xin nghỉ thì sẽ gặp rắc rối to.
Bà chị Tomo thì tuyệt đối không nên cho mò vào đó, lại càng không thể để một Sanae đụng cái gì thì hư cái đó đảm trách máy pha cà phê hay lò vi sóng được.
“Dù có hơi muộn, nhưng cũng phải công nhận cái thể chế này có vấn đề thật, chắc chắn luôn…”
Nếu như có thời gian dư thừa để tổ chức cái ‘ngày sukumizu*’ thì sao không nhân lúc đó mà thuê một người biết pha cà phê một cách bình thường đi chứ.
(*Đồ bơi kiểu cũ ở trường như đã nói ở mấy chap trước ấy)
“Híi…Phù…”
Chỗ này chỗ nọ toàn thân cứ rít lên mỗi khi cử động tay chân, cuối cùng thì Kazuhiro cũng quằn quại mà đi được đến 「Sweet・Drop」.
“C, chào buổi sáng~. Xin lỗi vì em đã đến trễ~”
Ngay cả bản thân cậu cũng có thể cảm nhận được lời chào có phần tệ hại của mình.
“Chào buổi sáng, Kazuhiro-sama.”
Người vừa nở nụ cười vừa chào đón kia, chắc chắn là Sanae rồi.
Nhỏ không mặc bộ đồ sexy ở ca muộn hay là bộ đồ bơi. Và tất nhiên cũng không phải bloomer.
Là một bộ đồng phục hầu gái như bình thường.
Ừm. Như thế này thì ổn rồi. Không cần phải mặc mấy bộ ecchi, mặc bộ đồ chính thống này lại càng tôn vinh lên nét đẹp của Sanae.
“Anh làm sao thế, Kazuhiro-sama?”
Trong vô thức, cậu lỡ nở một nụ cười—nụ cười trông không được mấy thiện cảm cho lắm.
“A! K, không có gì đâu. Anh chỉ đang nghĩ bộ đồng phục hợp với em thôi.”
“A…ra thế… Cảm ơn anh. Được anh đề cập đến vấn đề như thế này… em vui lắm.”
“Hahaha. Cái gì đúng thì anh nói thôi mà. Hôm nay cũng cố gắng làm việc nhé.”
“Vâng~! Kazuhiro-sama.”
Để lộ nụ cười rạng rỡ và trả lời, Sanae với tâm trạng thoải mái bước ra bên ngoài.
Do lời đồn về ‘ngày sukumizu’ cho nên khách hôm nay đến đông hơn mọi khi.
Dù ở trong căn bếp nhưng Kazuhiro vẫn cứ liên tục liên tục nhận được các đơn gọi món.
“Kazuhiro-sama. Các này là từ khách hàng, họ gọi đồ không có trong thực đơn, họ muốn thứ đồ uống nhiệt đới mà hôm trước trong ‘ngày sukumizu’ chúng ta có làm ấy.”
“C, chờ anh một tí!”
Sau khi lấy đơn đặt từ Sanae, cậu mau chóng tìm kiếm bên trong cái tủ.
Phải tìm cái gì đó để làm nguyên liệu phù hợp, nhưng quả nhiên chỉ còn duy nhất các thứ để trang trí.
Chính xác thì Kazuhiro không nhớ rõ công thức, thể trạng cơ thể thì lại còn đang ở mức báo động nữa.
Cùng lúc phải xử lý các vấn đề trên thì không vấn đề gì, nhưng mà lỡ có ai khác cũng gọi y chang món đó luôn thì như thế nào đây?
Nếu đối xử với khách hàng không bình đẳng như vậy thì sẽ là một thiệt hại đối với Maid Coffee đó.
Bản thân cậu cũng muốn ảo tưởng được một lần duy nhất được kiểu dịch vụ đặc biệt như thế.
Thế cho nên các vị khách có thỏa mãn cái dịch vụ ấy mà bản thân mình chưa được tận hưởng lấy một lần, có thể nói đó là điều khó chịu nhất đối với cậu.
Làm việc nhiều tháng ở tiệm Maid coffee này, cậu có thể hiểu được cái sự thất vọng này.
Vì không phải là thứ phổ biến trong menu cho nên nước dứa ép hay si-rô Hawai gì đó trong này rất ít.
“Sanae-san, nhờ em báo với chị quản lý viết thông báo lên! Bảo là đồ uống nhiệt đới hôm nay chỉ còn 5 phần nữa thôi!”
“Vâng. Em hiểu rồi.”
Coi như vụ này OK.
Nếu có ai đó gọi thì chỉ cần bảo là đã hết hàng, cho dù thất vọng đến thế nào thì từ đầu chúng ta đã có thông báo rồi, thất vọng tí rồi họ cũng sẽ từ bỏ thôi.
Tuy gọi là giới hạn nhưng chắc chắn cũng có người muốn gọi món đó còn gì.
Cách đầu cơ của Kazuhiro quả thật rất tuyệt vời, đồ uống nhiệt đới ngay sau đó được bán hết sạch.
Không phải là do hiệu quả của món đồ giới hạn trong menu, mà khách hàng họ hiếu kỳ, thích cái mới lạ.
Những tiếng la hét phấn khích như 「Ồôô~~!」hay「ùuuhyooO~!」từ khách hàng không biết cậu được nghe bao nhiêu lần rồi.
Cậu muốn đi ra bên ngoài để xác nhận xem thế nào, nhưng lại đang bận bịu với cái cơ thể đau nhức này.
Kết cục thì, Kazuhiro cứ thế mà chôn chân mình ở dưới gian bếp.
“Yagimoto-ku~n, đồ uống được mọi người yêu thích lắm đó nha~! Có nên xếp nó vào thực đơn mục các món thông dụng không?”
Vừa sắp xếp lại góc bếp, quản lý Tomo vừa cười.
“Em nghĩ như thế chỉ làm đầy thêm thực đơn bình thường thôi. Hơn nữa thì chúng ta nên tạo cho khách hàng cảm giác món này hiếm, chỉ có trong khung giờ đặc biệt, với cả số lượng giới hạn nữa thì hơn.”
Thực đơn trong menu tăng lên, đồng nghĩa phải tăng thêm nguyên liệu nhập vào kho.
Khi mà lúc bắt đầu tự bản thân mình nấu ăn, cậu đã rút được rất nhiều bài học về lãng phí do mua đồ dự trữ quá nhiều.
“Còn nữa, xin chị hãy tăng số người phụ dưới bếp lên đi ạ. Không cần phải toàn thời gian đâu, bán thời gian thôi cũng được ạ.”
Nhân tiện thì khi Kazuhiro không làm ca muộn thì có Sara và Karina khi chuyển ca sẽ phụ trách dưới bếp, nhưng trình độ bọn họ chỉ ở mức 「Cái gì làm được thì làm」thôi.
“Phải rồi ha~. Nếu Yagimoto-kun mà nghỉ thì rắc rối lắm. Ừm. Với tư cách là quản lý chị sẽ xem xét lại việc này~.”
Trong tư thế chống hông và ưỡn bộ ngực phẳng lặn kia ra, ngay cả một chút nghiêm trang cũng chẳng có.
Nếu như bình thường thì Kazuhiro cũng phải tham gia công việc dọn dẹp này, nhưng cơ thể cậu không chịu nghe lời, toàn thân rã rời bây giờ chỉ dính chặt vào cái ghế.
Vì hôm nay biết cậu đã cố gắng mà ‘đấu tranh’ như thế nào cho nên Tomo cho cậu nghỉ ngơi mà không lấy một lời phàn nàn.
“Cơ mà dù gặp bất kỳ hoàn cảnh nào, Yagimoto-kun lẫn Sanae-chan vẫn làm rất tốt. Thật là một điều tốt khi mà thấy nhân viên của mình tích cực đưa ra ý kiến như vậy. Như vậy chứng tỏ cửa tiệm chúng mình đang hoạt động đúng theo quỹ đạo của nó đó. Bu~i~*!”
(*dấu hiệu chữ V ấy)
“Đâu phải là ý kiến của em, đó là phàn nàn hay còn gọi là bất mãn đó……cơ mà phía Sanae-san cũng gặp vấn đề gì đó phải không chị?”
“Ừm. Là chuyện trước khi em đến làm.”
Trong lúc đang nói chuyện, Sanae đã hoàn tất công việc dọn dẹp ở bên ngoài.
“Vậy. Chị không làm phiền hai đứa nữa. Với vai trò là quản lý kiêm một người nhạy cảm nên chị đi ra ngoài đây~”
Không biết từ khi nào mà Kazuhiro và Sanae được mọi người trong tiệm gán ghép với nhau nữa.
Cơ mà chuyện làm người yêu giả của nhau thì đúng đấy.
“Kazuhiro-sama, anh vất vả rồi.”
Sanae đưa cậu một tách trà đen còn ấm.
Vì không phù hợp với máy làm nước đá, bếp điện hay đồ điện cho nên chắc phải chật vật dữ lắm Sanae mới có thể sử dụng nó.
Tuy thể chất của nhỏ có thần bí đến cỡ nào, nhưng chắc cũng phải đến quy chuẩn nào đó thôi.
“Trông anh vất vả như thế đáng lẽ ra em phải chuẩn bị thứ gì đó lạnh cho anh mới phải, nhưng đáng tiếc là em chỉ làm được thế này thôi…”
“Không sao. Như thế là đủ với anh rồi. Cảm ơn em nha.”
Cậu lắc nhẹ cái tách rồi đưa nó lên miệng.
Khác với loại siêu cao cấp trà mà cá nhân Sanae ưa thích, tuy đây chỉ là loại được pha từ các túi trà nhưng độ ấm rất thích hợp, làm cho trà tỏa một mùi hương dễ chịu.
Với cả nhỏ quan tâm đến sự vất vả của Kazuhiro hôm nay nên đã cho rất nhiều đường vào đó.
“Ngon lắm. Cảm ơn em.”
“Anh lại quá lời rồi.”
Nhỏ kéo cái ghế đối diện xếp ở phía đối diện Kazuhiro ra rồi ngồi xuống.
Bàn tay trắng nõn có chút phù hoa đó đang đặt trên mép váy, chồng lên vị trí đầu gối.
Tuy chỉ là ngồi thôi nhưng dáng vẻ đó cũng tạo nên một nét nổi bật, quả nhiên nhỏ được nuôi dạy rất tốt.
“À chị Tomo như muốn nói cái gì đó…”
Cậu nhớ ra cái vấn đề lúc ban nãy.
“Vâng. Sự thật thì em đã muốn anh tư vấn cho em từ trước, nhưng mà hôm nay khi đến nơi thì không thấy anh đâu, cho nên em đã nói chuyện với chị Tomo.”
“Hahaha…”
Một nụ cười bất lực.
“Anh vẫn cảm thấy đau chỗ này chỗ kia, dù cả khi anh đang nghỉ ngơi sao?”
“C, chỉ đau cơ thôi mà. Em đừng bận tâm.”
Vấn đề là cái nguyên nhân đau cơ kìa.
Làm thế nào mà có thể nói chuyện tối qua bị phát hiện đống sách đen, rồi bị vắt kiệt sức do bị bắt chạy Marathon cho nhỏ biết được.
“Giờ này thì bệnh viện đóng cửa mất tiêu rồi. Nếu anh không thấy phiền có thể đến nhà em được không?”
“Ể? Tại sao lại là nhà em?”
“Nhà em có cả bác sĩ riêng và cả bậc thầy về châm cứu nữa. Ít nhiều sẽ làm cho anh đỡ đi được phần nào cơn đau nhức.”
“T, thôi được rồi. Như thế thì phiền cho em quá…”
Nhà của Sanae—Thực tế thì tôi chưa đến đó một lần nào, nhưng rõ ràng là rất nhiều tòa nhà và viện bảo tàng, khu triển lãm đều thuộc quyền sở hữu của gia tộc Tenkyuuin.
Từ cổng vào cho đến cửa chính, nếu không đi bằng xe hơi thì chắc không đến được mất, giống như là một dinh thự nguy nga hoành tráng lệ ở phương Tây vậy.
Rồi những bức tường trắng kéo dài vô tận, có khu vườn với cái vòi nước ống tre chảy từ cái ao mà không biết nhiêu loài cái chép ngũ sắc bơi đùa trong đấy.
Nếu mà dấn thân vào đó rồi lúc quay về có khi còn mệt sụi hơn là bây giờ nữa.
“Anh không cần phải khách sáo đâu. Dì Shizuka mỗi khi làm việc vất vả về vẫn hay dùng cách trị liệu này đấy ạ.”
“Ờ thì, đó chỉ dành cho những người bận rộn thôi, còn anh thì xin kiếu vậy.”
Tôi nhớ lại gương mặt nhăn nhó của Shizuka khi đang đánh giá bản thân mình.
Con người đó làm việc chăm chỉ cực lực, cho nên mời cả châm cứu gia về nhà của mình thì đó cũng lẽ dĩ nhiên thôi.
Mà phần lớn, chắc cũng vì thế mà mỗi khi nghe tôi gọi là「Obasan」mà dì ấy ý thức bản thân mình hơn.
“Kazuhiro đã trở thành là người y, y… người yêu của em, cho nên không chỉ riêng dì Shizuka, khi anh đến chơi nhà một lần, em muốn được giới thiệu tất cả người hầu cho anh biết nữa. Đây cũng là cơ hội tốt để cho bác sĩ chăm sóc anh tận tình.”
“Ếế~!”
Nếu chỉ định hoàn toàn làm người yêu giả của nhau thì đâu cần làm đến mức này chứ hả?
Buổi giới thiệu chào hỏi lần trước nói là hẹn hò nhưng chỉ đơn thuần là buổi gặp mặt thôi.
Bình tĩnh mà suy nghĩ thì đi hẹn hò mà có cả người bảo hộ đi cùng thì kể cũng lạ thật.
Giống như đi xem mắt hơn thì có.
——mà đi xem mắt thì đếu đùa được đâu.
Cái buổi giống như xem mắt ấy cuối cùng cũng đã hoàn thành, cơ mà bạn trai giả có nằm trong danh mục ‘mời đến nhà chơi’ kia không?
“Đ, đến nhà em thì có hơi…”
“Không được ạ? Vậy thì—”
Sanae đứng lên với gương mặt có chút thất vọng, rồi hướng ra đằng sau lưng Kazuhiro.
Cậu muốn phản ứng lại nhưng cái cơ thể đau nhức và mệt mỏi sau khi làm việc nó không còn nghe lời cậu nữa.
Ngay lập tức, cánh tay nõn nà phù hoa đó chạm vào vai cậu.
“Ế…?”
Kazuhiro bị choáng ngợp bởi bả vai của cậu đang được đôi tay nhỏ của Sanae xoa bóp.
Những khối thịt mềm đau nhức bên trong cứ như đang tan chảy ra.
“Anh thấy thế nào ạ?”
“Ừ, ừm… Dễ chịu lắm…”
Được xoa bóp vai như thế này, toàn thân cứ ấm dần lên, các cơn đau cứ như đang được phục hồi lại vậy.
“Từ xưa thì em chỉ tâm đắc mỗi việc này thôi. Lúc còn nhỏ, em thường hay xoa bóp vai cho cha, còn bây giờ thỉnh thoảng thì với dì Shizuka. Đương nhiên là chưa đến mức chuyên nghiệp hay thành thạo gì đâu.”
Sanae nhắm mắt tại, để lộ ra tâm trạng thoải mái và gương mặt có phần nào hạnh phúc đó.
Được bảo vệ, không chỉ là bảo bọc và che chở, nhưng nhỏ vẫn muốn làm việc gì có ích cho ai đó——tâm nguyện từ rất lâu từ cô gái này, có lẽ là muốn chăm sóc tận tình cho người thân trong gia đình khi họ làm việc vất vả không chừng.
“Như thế được rồi. Cảm ơn em rất nhiều.”
Tôi muốn cái cảm giác thoải mái khi được massage này kéo dài mãi, nhưng mà không thể như thế được.
Phải mau quay lại vấn đề chính.
“Chúng ta tiếp tục chuyện ban nãy nhé.”
“A, Vâng. Vào ‘ngày sukumizu’ bữa trước, và cả hôm nay nữa, Kazuhiro sama không chỉ cố gắng hết sức mình, mà còn tự nguyện và tích cực trong việc cải thiện menu đúng không?”
Sanae trở lại cái ghế khi nãy và trả lời.
“A-, cái đó à. Gọi là cải thiện thì có hơi phóng đại quá.”
Tôi không biết rằng từ khi nào mà mình lại có sở thích nấu ăn như vậy, mà cơ bản thì nam sinh cao trung thì rất bất cẩn khi làm việc nhà.
Trên lý thuyết thì nên làm thế nào với nguyên liệu sẵn có tại đó hơn là chú trọng việc chuẩn bị và làm theo đúng công thức.
“Khi em làm việc tại cửa tiệm này, em nghĩ rằng không nên cứ mãi không biết gì thế giới xung quanh này được. Em được bảo là trong tương lai sẽ tiếp tục kế thừa tài đoàn từ dì Shizuka, nhưng với nguồn kiến thức sâu sắc mà em đang được học ở đây thì em không nghĩ đó là chuyện đáng xấu hổ hay gì cả.”
Phần nhiều đối với Shizuka, Sanae, người kế nhiệm chính thống của nhà Tenkyuuin, là máu thịt cần phải bảo vệ, về khía cạnh thực tiễn của việc quản lý sẽ thật là tuyệt vời nếu để lại cho một chàng rể.
Bản thân gánh vác công việc nặng nhọc vì không muốn Sanae phải trải qua.
“Dù thế, nhưng lúc nào cũng bị nói là chỉ bưng đồ ăn và trà như thế, chẳng khác gì một con hình nhân hay bưng bê hay sao?”
Với vẻ mặt nghiêm túc, Sanae để tách trà vào đĩa.
Cái âm thanh chói tai ấy vang đến tận màng nhĩ.
“Ở cửa tiệm này, tận hưởng niềm vui khi lao động hay mệt nhọc em đều biết cả, kể cả việc được gặp một con người tuyệt vời như Kazuhiro-sama. Hơn nữa còn có chị quản lý Tomo giỏi kinh doanh tuy là mặt sau có hơi đen tối một tí.”
“Đen tối?”
“Vâng. Khi nhìn thấy cách mà dì Shizuka làm việc thì em đã nhận ra ngay. Nhưng mà lần này là ngày sukumizu. Cái đó, tại sao lại có hiệu quả để thu hút khách đến như thế thì em không thể nào hiểu được.”
Nói ghê thì ghê thật đấy, nhưng mà cái không hiểu mà Sanae đề cập đến đâu phải thần bí hay là chiêu trò gì đâu, vì nó thuộc ngoài cái lĩnh vực của nhỏ rồi còn gì nữa.
Đại khái nếu là một người kinh doanh nghiêm túc thì chỉ đã nghĩ đến việc thuê thêm người phụ bếp rồi chứ không có cái ‘ngày sukumizu’ tào lao này.
Cũng có thể con người đó, vì bản thân muốn thử mặc đồ tắm lắm nên khả năng đã lên kế hoạch trước không chừng.
“Thật ra thì trước đó em cũng bắt đầu tự học. Em có nghe qua quyển nhập môn kinh doanh học dành cho người mới bắt đầu được bán rất chạy hiện giờ, nên em đang đọc nó để đặt nền móng vững chắc cho mình sau này.”
Kazuhiro cũng biết đến một cuốn manga, nó được vẽ rất nhiều ảnh minh họa và được sắp xếp ở gốc nổi bật ở tiệm sách hay là cửa hàng tiện lợi.
“Ra là vậy. Vậy ra em đi mua nó à.”
“Vâng? Anh vừa nói gì thế?”
“K, không có gì đâu~!”
Không để cho nhỏ biết rằng mình và nhỏ gặp nhau ngẫu nhiên trong tiệm sách được.
Vì hôm đó chính bản thân mình đi mua sách đen, còn ăn mặc như một tên dị hợm nữa.
“Trước tiên là phải biết khách hàng đang yêu cầu những gì, sau đó thì viết lại những thứ quan trọng ra. Rồi sau đó là để cho Kazuhiro-sama tạo nên hương vị của nó. Tất nhiên là nó không ảnh hưởng đến giá trị công việc của anh, nhưng mà điều đó không thể giải thích hết sự thành công của ‘ngày sukumizu’ được.”
“Ờ, cũng phải ha.”
Thực tế vấn đề không phải là đưa ra thức uống hay đồ ăn nhẹ cho khách.
「Sweet・Drop」mặc dù có mức độ riêng của nó, nhưng ở một số tiệm maid cà phê khác dường như cũng có bỏ toàn bộ đồ ăn vào lò vi sóng để hâm nóng nó chỉ vì mục đích là để kinh doanh.
“Em có hỏi lại chị quản lý Tomo, Sara-san, maho-san vả cả chị Karina-san nữa. Tại sao khách hàng vì nhu cầu gì mà lại đến 「Sweet・Drop」ấy ạ?”
Phụt~!
Canh đúng thời điểm tôi vừa uống ngụm trà, rồi một hơi phun ra hết.
Cũng hên là tránh được trực diện khuôn mặt của Sanae.
Biết bao nhiêu lần nhỏ hỏi gì đó, tôi điều đoán được là toàn là chuyện ‘chẳng lành’ một chút nào.
A, không. Nói như thế thì thô lỗ với Sanae quá.
Vì nguyện ước của cô ấy là muốn tự thân mình học hỏi những thứ trên thế gian này.
Vấn đề là đều nhỏ muốn biết và coi nó như 「Điều bình thường trên thế gian này」nó hơi bị so le với cái cửa tiệm này.
Sẽ tốt hơn nếu nhỏ làm việc tại quán cà phê bình thường hay là tiệm thức ăn nhanh nào đó.
Và rồi nhỏ cũng sẽ không gặp được Kazuhiro.
“A, anh không sao chứ? Kazuhiro-sama?”
“Ư, ừm.”
Sanae vội lấy cái khăn tay rồi lau miệng của Kazuhiro.
Thật nhẹ nhàng, đúng là một bàn tay thanh lịch.
Lúc nào ở nhà nhỏ cũng ở gần và quan sát các cô hầu gái, cho nên những việc ở quán cà phê maid này cậu nghĩ nhỏ có đủ khả năng làm được là quả không sai.
“Trở lại câu chuyện, thực tế thì em có nghe là 「Khách hàng thì hứng thú với mấy cô hầu dễ thương lắm đó」nữa.”
“Ư, ừm. Cũng phải…cũng đúng ha, nếu là ở cái cửa tiệm này.”
“Mấy cô hầu gái dễ thương đó, liệu có bao gồm cả em không?”
“Có dễ thương hay không, anh nghĩ là em đứng đầu danh sách luôn ấy.”
Ba bà chị làm ca muộn cũng toàn là mỹ nhân đấy, chị Tomo cũng dễ thương nữa. Mà nhìn thế nào đi nữa thì cũng không liên quan đến vấn đề tuổi tác cho lắm.
Tuy nhiên, phải nói rằng ở 「Sweet・Drop」thì Sanae là người có mị lực nhất.
Dáng vẻ thanh lịch và tao nhã. Thế gian này hiếm mà có được bầu không khí thứ hai như thế này.
Không có một ai khác tốt được như cô ấy.
“Khách hàng—hay nói chung là các quý ông yêu cầu của hàng mình phải có thêm sức cuốn hút, chẳng hạn như là áo tắm hay đồ tương tự, nếu nó có thể giúp cho việc phát triển cửa tiệm hơn hay không, nên em đã đề nghị với chị quản lý như vậy đấy.”
Sanae lấy ra một thứ, đó là một cuốn sổ có ghi chữ 「Đề nghị」được viết bằng bút pháp trên đấy.
“Nếu là bình thường thì chỉ cần tạo trên máy tính cá nhân, rồi nhấn nút in thôi đúng không? Phần còn lại sẽ do máy in lo liệu, nhưng mà em không thích hợp với máy móc lắm nên đành phải viết tay như thế này.”
Nét chữ quá đẹp và trong khá khó viết, nhưng không phải là không thể đọc được.
Kazuhiro đang hướng mắt theo dõi kỹ càng.
“E-to… Đồ tắm, hay đồ thể chất là một trong những bộ đồ đặc biệt・đó là thứ nhất. Thế còn furisode*?”
(*Bộ Kimono dài tay)
“Em cũng nghĩ nó có thể làm tăng sức thu hút của phụ nữ, nhưng mà chị quản lý đã thẳng tay bác bỏ.”
“T, thế cơ à. Đó là đồ dành cho phụ nữ, nhưng mà dường như nó không hướng đến việc tiếp khách hay là làm phục vụ đâu.”
Vì cử động sẽ rất khó khăn, và giá thành còn đắt đỏ nữa. Chưa kể khi bị vấy bẩn phải chú ý kỹ càng đến việc giặt giũ và bảo quản nữa.
Mà nói về vấn đề giá cả thì Sanae cũng chẳng quan tâm đâu.
“Thứ hai… Shiromuku* thì sao? Cả đồ cưới nữa?”
(*Kimono trắng)
“Vâng. Mấy thứ đó cũng không được… Nữ giới phụ thuộc rất nhiều vào trang phục, nhưng mà hiếm khi mới có cơ hội được sử dụng chúng, và giá trị của chúng cũng vô cùng đặc biệt nữa.”
Sanae phản ứng lên cũng là điều đương nhiên thôi.
Độ di chuyển có khi còn khó hơn bộ furisode, mà nếu còn bị vấy bẩn nữa thì nổi cmn bật luôn.
Lại càng chẳng liên quan gì đến hình tượng nữ bồi bàn cả.
Hơn nữa Sanae cũng có viết rằng 「Sử dụng hàng cao cấp, sang trọng sẽ giúp tạo sự độc đáo và khác biệt so với các cửa hàng khác」trong đấy.
“Nhưng mà ý kiến tiếp theo sau đây, chắc chắn nó sẽ khiến anh phải hết lòng khen ngợi luôn.”
Nhỏ lật qua mấy trang, mấy cái như「Khám phá những yêu cầu tiềm lực của cánh đàn ông, đề xuất các dịch vụ cho khách hàng để tiên tiến hơn」được ghi trong đấy.
“E-to, gì nhỉ…?”
Phụt~!
“Anh không sao chứ Kazuhiro-sama?”
Cậu lại một lần nữa phun đống trà đen ra, Sanae lại đến và lau.
“Cái gì thế này? 「Nam giới nói chung rất thích tham khảo những loại tạp chí tranh ảnh, đặc biệt là về các khoản khêu gợi của bộ trang phục, động tác và nghiên cứu cả về điệu bộ. Dựa vào đó, sẽ rút ngắn được khoảng cách với khách hàng」này là như thế nào?”
Sanae có vẻ rất nghiêm túc khi ghi chép lại những thứ như này, nhưng mà cái này với 「Tsuboegu」chẳng phải nó xêm xêm với nhau hay sao?
“Như ý nghĩ rõ ràng mà em đã ghi trong đó đấy ạ. Hôm trước, bloomer hay đồ tắm, nhờ Kazuhiro-sama chỉ dạy mà em ít nhiều đã hiểu được hiệu năng của nó, em còn nghĩ nếu có thể sử dụng nó theo cách nào đó hiệu quả hơn không, rồi mới đưa ra kết luận được.”
“Ha, haha…”
Hai vùng thái dương cậu trở nên cơ giật.
“Mà dù sao đi nữa nó rất giống với cuốn manga yêu thích của chị Maho đó. Chị Tomo với Karina-san hình như cũng biết đến nữa.”
“Mọi người đọc hết rồi hả!”
Cậu lập tức làm động tác Tsukkomi.
「Tsuboegu」trở thành anime thì độ nổi tiếng có lẽ không có gì đáng phải bàn cãi, nhưng bản chất của nó là hướng về nam giới, là một moe manga cơ mà.
Tại sao lại xác suất mà mọi người đều đọc nó lại cao đến thế kia hả?
“Thật ra thì hôm nay cũng thế, em cũng đã thử khéo léo làm thế này.”
Sanae đứng dậy không lấy một tiếng động, cả hai tay trái phải nắm lấy cái váy——nhẹ nhàng, thanh lịch đưa lên cao.
“Wawa~!”
Cậu nhanh chóng dùng hai tay che mặt mình lại.
Mà cho dù có che đi nữa thì qua khe ngón tay, cậu có thể nhìn được tí chỗ này, chỗ kia.
“Nananananà~! Tự nhiên em làm cái gì vậy Sanae-san~!?”
“Kazuhiro-sama, xin hãy nhìn thật kỹ đi ạ.”
“Nói là nhìn, cơ mà nhìn gì cơ, nhìn dưới váy cơ à!”
“Đã bảo anh hãy nhìn em đi mà.”
Ở dưới lớp váy kia—không phải là màu trắng.
Không. Chắc chắn là tất quần hay làn da trắng của Sanae rồi.
Nhưng mà nó mếu đúng theo những gì tôi tưởng tượng cả, không phải màu trắng, là màu xanh sậm.
“Ể…?”
Một quang cảnh không như dự tính, tôi đưa hai tay mình xuống rồi nhìn một lần nữa.
Không phải là quần lót hầu gái.
Mà là một bộ đồ bơi cũ kiểu cũ.
“…Ếế~!”
“Em có nghe qua đàn ông mỗi khi nhìn dưới váy thì tim họ đều đập thình thịch. Nhưng mà dù thế nào đi nữa cũng không nên tự tiện cho người khác thấy đồ lót của mình được. Nên khi cảm thấy băn khoăn như thế này, em được bảo là cứ mặc một bộ đồ tắm bên trong là được.”
“…Cái này em cũng học được từ chị Tomo hả?”
“Không ạ. Em học được điều này từ Dan-san, cô hầu gái trẻ nhất đang làm việc tại nhà em.”
“E-to… Có lẽ là anh không nên nói điều này. Nhưng mà tốt nhất là em nên cẩn thận với cô ta đấy.”
Để cái người mà có cái ý tưởng độc lạ kia, ở cạnh cái người mà ngây thơ cái gì cũng không biết như Sanae, thì chẳng phải là nguy hiểm vêlù hay sao?
Làm gì đi chứ dì Shizuka.
Không phải là nhà doanh nghiệp, mà với tư cách người bảo hộ ấy.
“E-to… Hôm nay ở bên ngoài ồn ào, cũng là do vụ này sao?”
“Vâng. Được mọi người yêu thích quá chừng.”
Với sự ngây thơ và nụ cười trong sáng, Sanae đáp lại.
“Không lẽ… tuy chỉ là anh suy diễn thôi, em đâu có vén váy của mình lên đâu đúng không?”
“Không ạ. Chị Tomo thỉnh thoảng cứ hất chúng lên thôi.”
“Con người đó đang làm cái qué giề vậy~?”
Người lớn? Vẻ bề ngoài là học sinh trung học nhưng nhưng là một nhà tuyển dụng trưởng thành?
Thế qué nào mà đi làm như thế với một cô nữ sinh cao trung đang làm bán thời gian hả~!
“Như em đã nói khi nãy ấy, nếu như bên dưới mà mặc… mặc đồ lót thông thường… thì nếu mà phải làm việc như thế thì đối với em sẽ khó khăn lắm, nhưng đây chỉ là đồ bơi. Đồ bơi mà có bị người khác nhìn đi nữa thì em cũng không bận tâm đâu.”
“S, sao nghe nó ảo diệu thế nào ấy…”
Dù cho mà 「Con gái dễ thuơng」là lý do khiến tôi hiểu được tại sao quán đắt khách, cơ mà em ấy hoàn toàn không nhận ra được cái ánh nhìn dê xồm của đám khách hàng đó sao?
“Bloomer hay đồ bơi kiểu cũ thì anh hoàn toàn phản đối! Mặc những bộ đồ dễ thương này để phục vụ khách thì nhiêu đó cũng đủ rồi. Những bộ đồ mà độ hở hang cao, để rồi đám khách hàng bọn họ làm thế này thế kia, anh cũng hoàn toàn phản đối! Có thể em nghĩ đó chỉ là công việc, nhưng mà có khi lại là mục tiêu của những tên khách quái lạ đấy!”
“Đó là… vì em…có đúng không?”
Một câu hỏi tôi không hề ngờ đến.
Khi mà tôi tưởng tượng đến cảnh chị quản lý Tomo cũng ba bà chị làm ca tối ăn mặc bloomer hay đồ bơi kiểu cũ để tiếp khách, tôi không có chút cảm giác nào kiểu như là kháng cự lại như với Sanae cả.
“Ư…phải đấy. Thế cho nên, Chị quản lý và nhóm Sara-san đều đã là người lớn cả rồi, bọn họ có thể tự bản thân mình chịu trách nhiệm cho nên anh đâu cần phải lo lắng đâu đúng không nào?”
“…Dù với một người bằng tuổi như Kazuhiro-sama, cũng xem em như một đứa con nít hay sao? Dù bây giờ em đã ở tuổi vị thành niên rồi…”
“Đ, đâu có đâu. Ý anh không phải như thế…!”
Cứ thế này mà giải thích cho nhỏ thì có ổn không, bản thân tôi không thể nhắm chính xác được.
Thế cho nên những từ ngữ kia nó cứ thế mà bay ra khỏi miệng.
“A, anh là bạn trai của em cơ mà! Thế cho nên anh không muốn để cho đứa con trai khác làm thế này thế kia với em đâu!”
“Ể~?”
Nhỏ ngạc nhiên à? Có bị tổn thương không?
Mà nhỏ đang mở to đôi mắt như ươn ướt dòng lệ ấy.
“A. C, chỉ là… bạn trai giả thôi mà. Vì Sanae tin tưởng anh nên anh mới thảo luận với em nhiều chuyện như thế, phải dừng ngay những chuyện dễ gây hiểu nhầm, là trách nhiệm của một con người được tin tưởng mà đúng chứ!”
Miệng tôi nó chạy trước khi tôi kịp suy nghĩ.
Chẳng lẽ vượt quá quyền hạn của một tên bạn trai giả rồi sao?
“Cho đến bây giờ thì em vẫn chưa kể cho Kazuhiro-sama nghe, rằng em có một người bạn rất thân.”
Sanae nhìn thẳng vào mắt của Kazuhiro.
“Người bạn đó bằng tuổi và đang học cao trung như em, nhưng cô ấy không làm bán thời gian mà đang hoạt động như một người chuyên nghiệp, và có được nhiều thành tích thực tế nữa.”
“R, ra là vậy. Một người tài giỏi quá nhỉ.”
Vâng. Tôi cũng biết người đó mà.
Bạn cùng lớp luôn chứ đâu.
Lại còn làm người yêu giả nữa chứ.
Không thể nói sự thật ra, cậu chỉ biết mỉm cười cay đắng.
“Cô ấy, cũng tương tự như với dì Shizuka, chính là khát khao—mục tiêu mà em cố gắng tiến đến.”
Kết cục thì tôi đang nói dối một người có khát khao cháy bỏng như Sanae về chuyện của Saotome, hay là đang cố gắng che giấu nhỏ đây.
Lồng ngực tôi như bị một cây kim lạnh đâm vào vậy, nó đau lắm.
“Để không phải kết thúc cái sự khao khát ấy, em muốn bắt đầu từ chính cửa tiệm này. Liệu anh có sẵn lòng giúp em không?”
“Ừ, ừm…”
Có một chút cắn rứt lương tâm. Nhưng tôi không thể từ chối Sanae được.
“N, nhưng mà cái danh sách Đề nghị này anh thấy có chút gì đó không ổn lắm. Đầm hay là hòa phục thì đương nhiên là đã khó rồi, nhưng mà như này thì có chút hơi vội vàng…”
“Thế ạ? Dưới con mắt của Kazuhiro-sama, em thì vẫn chưa được xem là chưa đủ kinh nghiệm nhỉ…”
“Em đừng bao giờ nghĩ đến việc nhảy vọt kế hoạch, mà hãy thử thêm một tí ý tưởng vào đó, lúc nào cũng phải đề cao tính hiệu quả của công việc, nếu em bắt đầu từ những bước như thế chắc chắn nó sẽ tốt hơn đó.”
Gương mặt đang rủ xuống của Sanae chợt ngẩng lên.
“Anh có thể hiểu được cảm xúc của em khi đang cố gắng hết sức mình vì tương lai phía trước của mình. Nhưng mà, những thực hư hay hư ảo về thế gian này, em vẫn chưa hiểu hết mà đúng không?”
“V, vâng… Thật là đáng hổ thẹn.”
“Thế cho nên hãy tiến lên từng bước nhỏ thôi. Nếu như có gì cần anh tư vấn anh sẽ cố gắng hết sức mình. Cho nên đừng bao giờ quên hai chữ nhẫn nại nhé.”
Sự vướng mắc mà Sanae đang mắc phải chính là tự mình bước chân ra ngoài xã hội và làm việc.
Với vai trò là một thằng bạn trai giả thì bước đầu tiên chỉ là cái cớ để từ chối một cuộc hôn nhân không mong muốn—chắc chắn là vậy.
Vậy điều kiện để kết thúc vai trò bạn trai giả này là gì?
Dì Shizuka rồi sẽ kiểm định ý chí và năng lực của Sanae, đây không phải là giải pháp hoàn hảo vì chắc chắn các cuộc hôn nhân không mong muốn kia sẽ tiếp tục diễn ra.
Cũng vì thế nên Sanae mới mượn bàn tay của mình để giúp nhỏ trưởng thành hơn với vai trò là một người kinh doanh.
Còn trình độ của bản thân đang có thể làm được đến mức nào thì tôi hoàn toàn không biết được.
“Anh nói phải. Có vẻ như em đã quá vội vàng rồi. Nhờ lời khuyên bảo của Kazuhiro-sama mà em đã có thể lấy lại được bình tĩnh rồi!”
Gyu~!
Sanae đột nhiên ôm giữ chặt lấy tay của Kazuhiro.
“Thế cho nên thế này Kazuhiro-sama, kể từ ngày hôm nay, những buổi không có ca làm thêm, anh có thể giành chút thời gian trống vì em được không? Nếu được thì mỗi ngày luôn.”
“Ể? Tại sao?”
“Hãy đến nhà của em, và cùng nhau học về kinh doanh và kinh tế!”
“M, mỗi ngày thì có hơi… Có vẻ không ổn cho lắm.”
Vì tôi còn có những ngày hẹn với Saotome, những buổi cùng luyện tập với Takana nữa.
Tôi muốn có ích cho phụ nữ, muốn giúp đỡ cho họ.
Là người tốt của mọi người, muốn được thấy mọi người vui vẻ, hạnh phúc.
Cơ mà tôi thì đang có ba cô bạn gái.
Một tay ôm hết tất cả sự tình của mọi người, bởi lẽ phụ thuộc vào bản thân nên thôi không thể lờ đi được.
“Thì Kazuhiro-sama đã giới thiệu dì rồi mà, anh có nói rằng sẽ lo nghĩ và nghiên cứu về khía cạnh tương lai của chúng ta ấy. Thế cho nên đến nhà của em cũng là điều đương nhiên thôi đúng không?”
“C, tuy anh có nói vậy…”
Tôi muốn nói một hơi hết mọi chuyện, về mối quan hệ của mình với Saotome lẫn cả Takana.
Nếu thú nhận tất cả biết đâu lại giải quyết được chuyện này dễ dàng một cách bất ngờ thì sao.
「Vậy ra là thế. Thật trùng hợp khi anh cũng quen biết với lại Saotome-san và Takana-san. Nếu là như vậy thì chúng em sẽ thay đổi để không phải làm gánh nặng của Kazuhiro-sama nữa.」
Tôi có cảm giác sẽ như thế.
Thế cho nên—không thể nói được.
Kazuhiro không có quyền cho phép mình phá vỡ cảm xúc và hoàn cảnh của từng người được.
Với lại cả Takana nữa, nhỏ đã bảo là không muốn để ai biết chuyện bạn trai của mình là đồ giả.
“Nghe anh này. Ở trường hay lúc về đến nhà thì anh bận rộn nhiều việc lắm!”
Đấy không phải nói dối. Ở trường thì là Saotome. Ở nhà thì là Takana.
“Nếu đã là như vậy thì thật tiếc. Xin lỗi vì em đã nói những lời ích kỷ như vậy.”
Sanae cúi thấp người xuống một tí, trong khi Kazuhiro thì vuốt ngực của mình.
“Nhưng mà, em sẽ giới thiệu lại anh một lần nữa khi anh đến nhà em, mong là anh sẽ chấp nhận. Ngày hôm trước đã bị gián đoạn giữa chừng, thế cho nên lời thề về tương lai của chúng ta, hãy nói chuyện thẳng thắn với dì của em một lần nữa đi ạ.”
Không cần chờ đến câu hỏi để xác nhận.
Với nét thanh lịch và dịu dàng ấy, nhỏ thẳng thừng tuyên bố.
Đứng trước nụ cười rạng rỡ của Sanae, Kazuhiro cũng chỉ còn cách là cười trừ cùng nhỏ mà thôi.
-- Hết chap 06 --