Đương nhiên là vì vụ hôm qua mà sáng ngày hôm sau tôi bị trễ học mất tiêu.
Thể lực bị rút hết sạch, chỗ này chỗ kia cơ bắp đau nhức, tựa vào thành tường khu hành lang, phải cố gắng lết cái cơ thể thương tật này đến lớp mới được.
“A, đến rồi đến rồi!”
Tôi đang được bọn con gái trong lớp với biểu hiện tò mò đầy mặt đang chào đón.
“Suỵt! Nhỏ tiếng chút nào. Cô ấy thức giấc bây giờ.”
Miki quay qua người phía bên phải rồi vừa dựng ngón trỏ lên miệng, vừa cười.
Ngón trỏ tay trái của nhỏ chỉa về hướng cái ghế chỗ Saotome, người đang hiu hiu ngủ trên mặt bàn.
Gương mặt khi ngủ của nhỏ cũng dễ thương quá—lỡ nghĩ như thế mất tiêu.
Gương mặt con gái khi ngủ, tôi nhìn Takana riết rồi thành quen.
Nếu như lấy âm thanh ra để mô phỏng lại tướng ngủ của Takana thì nó là 「ぐすかぴー(1)」, còn với Saotome là 「すやすや(2)」.
(*1. Tướng mấy con chó khi ngủ – 2. Tướng mấy con mèo khi ngủ)
Với lại, nếu là Sanae thì chắc chắn ‘chăm phần chăm’ bầu không khí nó sẽ hoàn toàn khác ngay. Nhỏ ngay từ ban đầu đã không ngủ trong tư thế thiếu phòng bị như thế này rồi.
Đâu thể gộp đám con gái lại rồi nói chung chung được.
Vì mỗi người người khác cơ mà.
“Hiếm khi thấy Saotome-chan đến sớm hôm nay đó nha. Lại còn mang theo cả túi hành lý to nữa cơ. Chắc chắn là quà đáp lễ hôm rồi ha.”
Miki với giọng điệu vui tươi giải thích cho tôi nghe.
“Hôm rồi?”
“Đừng có ngây ngô thế chàng trai. Không phải cậu đã tặng quà cho cô ấy sao. Cũng đâu phải dịp sinh nhật đâu.”
Aa, mình quên mất tiêu.
Cái quà mà hôm trước mình nói xạo với mọi người, thực chất bên trong chỉ toàn đống sách đen.
Hơn nữa lại còn được chính Saotome nhờ mua nữa.
“Ghét ghê nha~~. Anh chàng đang yêu~!”
“Đauuuuuu~!”
Miki vỗ nhẹ vào cái khuỷu tay Kazuhiro khiến cậu nhảy dựng lên vì đau.
“K, không sao chứ?”
“Ư, ừ. Không phải do lỗi của Miki-chan đâu. Cơ bắp tớ hơi đau nhức một tí~ ấy mà…”
Cậu vịn lấy cái bàn gần đó rồi đi về hướng bàn của mình.
Buổi ‘khổ luyện’ tối hôm qua khiến cho khớp này khớp kia, cơ chỗ này chỗ nọ nó cứ run giật không ngừng.
“…Saotome-chan thì ngủ không đủ giấc. Còn Yagi-chan thì bị đau cơ… Chẳng lẽ theo nguồn tin mật báo tớ nhận được hai người rốt cuộc đã…”
Hií!
“Không phải! Không phải cái chuyện mà Miki-chan đang nghĩ đến đâu!”
“Coi Kazuhiro nhà ta đang xấu hổ kia kìa.”
Từ đằng sau, bạn trai của Miki là Takeshi đặt tay lên vai của cậu. Một sức nặng không thể ngờ tới khiến gân cổ của cậu nổi lên như gào thét.
“Một nam một nữ, khi cả hai cùng yêu thương nhau thì ‘chuyện đó’ là đương nhiên thôi. Hơn nữa chúng ta còn trẻ mà~!”
Hắn vừa vung nấm tay vào không trung, vừa diễn thuyết một mạch.
“Cảm xúc mãnh liệt tràn đầy mà! Nguồn năng lượng chực trào! Không một ai có thể ngăn lại được, đó chẳng phải là cái thanh xuân mà ai cũng ao ước muốn có sao ~!”
Tại sao mới sáng sớm mà mình phải nghe những điều như này hả!?
Cơ mà, nếu nói như thế thì mày với Miki-chan đang làm ‘chuyện đó’ với nhau à?
Bản chất của Miki là một người không bao giờ lộ ra vẻ lúng túng hay biểu hiện sự khó chịu ra bên ngoài, chính vì vậy mà Kazuhiro mới không thể phán đoán được.
“Đ, đã bảo là tao với Saotome không có gì rồi kia mà… V, với lại cách hẹn hò của từng người từng người khác nhau mà còn gì!”
“Ừm ừm. Quả nhiên là thánh cupid của mọi người. Yagi-chan toàn nói những điều tốt đẹp nè~.”
Miki khoanh tay lại rồi gật đầu một cái rõ mạnh.
“Haha…”
Những lời từ cái miệng liến thoắng đó khiến cho Kazuhiro nổi hết cả da gà.
Ai làm bạn gái cũng được. Muốn được một tình yêu bình thường——Trong lúc những ước ao nhỏ nhoi đó đang bị giam cầm, đến cả tưởng tượng mà cậu cũng không dám nghĩ đến.
Tuy rằng nói là giả, nhưng mà bây giờ đây cậu đang phải trải nghiệm qua ba loại tình yêu cùng một lúc với nhau.
Hằng ngày ở trong lớp thì tán tỉnh lẫn nhau để cho phạm vi xung quanh chú ý, rồi phạm vi xung quanh đó cũng bắt đầu chúc phúc cho cặp đôi ngốc xít này.
Một bên thì suốt ngày cứ đi du ngoạn, có một sự ràng buộc tuy không thể nhìn thấy nhau nhưng vẫn tin tưởng có thể gặp được nhau.
Để bảo vệ tiết độ tiền hôn nhân mà phải lập nên một mối quan hệ hẹn hò với nhau.
Cho đến bây giờ trong những cặp mà tôi đã hòa giải cho họ vì hiềm khích, tồn tại không ít những loại cặp đôi yêu nhau nhưng mỗi đối phương đều khác nhau.
Tuy tất cả đều khác nhau, nhưng tất cả đều là tình yêu cả.
Và mặc dù tất cả cũng chỉ là giả.
“Fuwaa…”
Do xung quanh quá ồn hay sao mà Saotome tỉnh dậy.
“A~, Kazuhiro~. Chào buổi sáng~”
Sức ép khi cả hai ở trong lớp nó khác hẳn với khi cả hai đứa ở riêng với nhau, bầu không gian chật hẹp này như quay cuồng cộng thêm tác động từ cú ôm của cô khiến cậu chao đảo.
“Wa~!”
Phải chịu đựng, gồng hết sức chống đỡ.
Có thể cảm nhận được độ mềm mại của bầu ngực này nhưng với khoảng cách gần thế này lại khiến cho con tim hò hét lên.
Bất giác lại nhớ lại vụ của Takana ngày hôm qua.
Về ‘độ lớn’ ấy thì dằng đấy có vẻ nhỉnh hơn, nhưng về độ mềm hay là độ thoải mái dễ chịu này thì Saotome hoàn toàn áp đảo——m-mày đang nghĩ cái đếu giề thế, tao ơi!
Trong tình huống như này mà còn nhớ đến người con gái khác thì thật là ‘ác nhơn’ quá mà.
Cái vai mình không chịu nỗi cơn đau nữa rồi.
Một đứa con gái ghì chặc toàn thân thế này thì không thể nào chịu nổi được nữa.
Kazuhiro ngã xuống ngửa mặt lên trời, Saotome thì cũng ngã đè xuống người cậu.
“A~, cậu không sao chứ?”
Giọng nói của Saotome vừa có chút thả lỏng, vừa xoa vùng mặt của cậu.
Mái tóc dài theo lẽ tự nhiên kia cũng rủ xuống, chạm vào mặt và cổ của Kazuhiro. Không chỉ làn da cảm nhận được một chút nhột nhột, cả mũi như cũng chạm được vào mùi hương dịu nhẹ đó.
“À, không sao…”
Cậu không thể nhúc nhích được cả vùng đầu và hông lúc này.
Nói tóm lại là toàn thân bây giờ đã đạt đến giới hạn do tích tụ những cơn đau, những cơn đau này từ hôm qua đang trở lại hay sao, hay là do cơn nhức nhối mới này gây ra, không tài nào phân biệt được.
Mà bây giờ vấn đề chịu tổn hại nhất là về tinh thần cả lẫn về mặt xã hội nữa.
“Mới sáng sớm là táo bạo dữ thần nha.”
“Đang ở lớp tự nhiên lại đổ nhào lên nhau thế kia?”
“Dù có cho tớ bao nhiêu tớ cũng không thể làm chuyện như thế đâu.”
“Trùi ui~ thật là táo bạo.”
“Nữ phía trên hả? Satome-chan dữ quá nha~”
“Tróa chớt bầm~ nhà mày thằng Kazuhiro.”
“Tại sao nó một bước bay thẳng vào đám Riajuu để trở thành một Riajuu cơ chứ~ Chết tiệt~!”
Những tiếng reo hò đang đổ ập về đây, nào là đố kị, nào là khen ngợi, nào là những lời ghen tị đều có đủ.
“S, Saotome. Dậy mau! Mở mắt ra đi!”
“Fuwa?”
Dù ở khoảng cách này rồi gọi nhưng cổ vẫn đang mở nửa con mắt và trong trạng thái mơ màng.
Không còn cách nào khác, phải vỗ nhẹ vào má nhỏ thôi.
“O—i Saotome! Trời sáng rồi, dậy mau!”
“Cậu ta nói- Sáng rồi – kìa!”
“Chắn chắc lúc nào hai người họ cũng nói chuyện kiểu ấy với nhau ấy nhể.”
“Yagimoto-kun thì dậy sớm nè, mà dường như Saotome có vẻ bị tuột huyết áp thì phải.”
“Cha mẹ của Kazuhiro thuyên chuyển công tác thì phải, giờ cậu ấy đang sống một mình nhỉ?”
“Nói như thế thì hai người ấy mà ‘hành sự’ thì cũng chẳng bị ai làm phiền nhể?”
Bọn trong lớp cứ như thế mà bàn ra tán vào mấy chuyện tào lao hết sức luôn.
“Xin cậu đấy Saotome! Dậy nhanh đi nào! Sắp vào tiết rồi đấy! Sensei đến thì phiền lắm!”
“…Afuaa… A, Kazuhiro. Chào buổi sáng…”
“Sao cũng được, trước tiên là ra khỏi người tớ đã.”
“Ửm…~! Ư, ừm~! Tớ xin lỗi, tớ lại mớ ngủ mất tiêu rồi!”
Mặt Saotome chuyển đỏ rồi đứng dậy, chạy thẳng về chỗ ngồi của cô ấy.
“Không có nụ hôn buổi sớm sao~?”
Trong đám con gái có ai đó rên rỉ chán nản.
“T, trong trường thì ai làm như thế hả~!”
“A~, thế ngoài trường thì đã làm rồi sao?”
“Tóm lại là Yagi-chan và Saotome-chan sáng nào mà chả nồng nồng thắm thắm với nhau bao nhiêu lần~!”
Xin mấy thím luôn, đừng có lấy cái phương diện đó ra để làm thú vui nữa.
Mà tôi cũng chả còn hơi sức nữa đâu để cất tiếng nói nữa.
--
“Ấy da! U~~i~~!”
Bước lên những bậc thang tiến lên sân thượng nhưng mà khớp chỗ này thịt chỗ kia nó cứ như rã ra.
“Có sao không? Hôm qua cậu gặp chuyện gì à?”
Đi trước một bước, Saotome quay người lại hỏi.
Cô ấy vẫn giữ nguyên cái giọng ngáp ngủ khi nãy. Đúng thật là ngủ không đủ giấc sao?
Trên vai cô ấy đang mang một cái túi kiểu nghệ sĩ thật to. Cái này chắc là cái vấn đề 「Quà đáp lễ」mà bọn trong lớp bàn tán khi sáng.
“K, không có gì đâu… Chỉ là tớ vận động hơi quá sức tí thôi…”
Là do lỗi của cậu đó—nếu mà có thể nói như thế khỏe cả đời người rồi.
Nếu giải thích tường tận vụ hôm qua thì cứ như đổ hết toàn bộ trách nhiệm sách ecchi lên người cô ấy vậy.
Đúng ra thì cuốn「Bộ ảnh đặc biệt Bishojo・Supokosu Maniax」nó có mặt tại phòng mình nguyên nhân sâu xa là do Saotome, nhưng để Takana phát hiện được lo do sai lầm của bản thân mình.
Để giải quyết cái tình huống mơ hồ này mà nhờ đến sự giúp đỡ của Saotome thì thể nào cũng「Ai biết được hoàn cảnh của cậu như thế nào đâu」cho coi.
Sau đó thì lúc đó mình sẽ được sự đồng thuận của cô ấy về chuyện làm bạn trai giả cho Sanae hay Takana cũng không chừng.
Mà khoan đã—ký ức về cuộc nói chuyện tối qua lại tràn về.
Dù chỉ mang tính hình thức nhưng mà nếu bị bắt gặp khi đang lăng nhăng thì chẳng phải nắm đấm sắt của Takana đang chờ đấy sao?
Hay là trước khi cái địa ngục trần gian của con nhỏ sát gấu kia ập đến, mình có nên giải thích toàn bộ sự thật không?
Đang suy nghĩ đến ngõ cụt thì Kazuhiro ngẩng đầu lên, các mảnh giấy dán trên cánh cửa đang đập vào mắt mình.
So với hôm qua thì số lượng lại tăng lên.
「Hạnh phúc nhé」
「Tổ ấm tình yêu」
「Giờ giải lao các ngày trong tuần, lệ phí 3000 yên」
Lại tự tiện muốn viết gì thì viết rồi. Có cả nét chữ của đám Miki viết nữa.
“Haha…”
Kazuhiro bất lực và chỉ biết cười trừ.
“Thì mọi người biết chuyện giữa chúng ta mà, lại còn giữ không gian riêng như thế này cho bọn mình nữa nên tớ rất vui. Ai cũng thừa nhận chuyện chúng ta là bạn trai bạn gái rồi còn gì nè~”
“———ờ, họ nghĩ chúng ta là người yêu thật nhỉ?”
“Ư, ừm. Phải. Cũng có chuyện đó thật~!”
Saotome mở cánh cửa trước khi Kazuhiro bước đến đó, rồi cả hai người cùng bước ra bên ngoài sân thượng.
Những cơn gió lạnh như mọi khi vượt qua lưới thép rồi sà xuống nền gạch bên dưới.
“Trước tiên là dùng bữa trưa nào. Nhìn hai chúng mình như là thiếu đi năng lượng vậy.”
Vừa nói như thế Saotome vừa lấy ra cái túi mua từ cửa hàng tiện lợi.
“Xin lỗi~! Thực sự thì tớ không có thời gian! Đến cả thời gian làm sandwich cũng không còn nữa!”
“Có sao đâu. Gì cũng được, ăn được đối với tớ là đủ rồi.”
Bây giờ toàn thân nhức mỏi, chả còn tí sức nào nên giọng của cậu cũng rã rời nốt, nhưng trong thâm tâm cậu, niềm vui này không hề sai. Cậu nhận một hộp mì yakisoba và 500ml cà phê sữa, rồi cho hết vào bụng.
Sáng nay Kazuhiro đã ngủ dậy trễ cho nên cậu bỏ qua bữa sáng luôn. Trên đường đến trường cậu ghé máy bán nước tự động để mua một hộp nước trái cây dù nó chỉ có vỏn vẹn tí tẹo calori.
Saotome hai tay cầm ổ bánh mì bơ kem rồi cắn một miếng, nhai một cách ngon lành.
“Chuyện sáng nay, có thật là cậu mớ ngủ không?”
Cậu sực nhớ lại rồi hỏi cô.
“Ể? Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Thì cậu xưng mình là 「Watashi」còn gì.”
Là diễn thôi, nếu thực sự trong vô thức như thế chắc cô nàng đã xưng mình là 「Boku」rồi.
Xưng「Watashi」như thế thì là diễn sâu rồi.
Dù thực ra là buồn ngủ thật, nhưng đó chỉ là diễn sâu thôi mà.
“A, vậy à… Ừm. Đúng rồi đấy. Nếu cậu đã nghĩ là như vậy cũng được.”
Cách nói bao gồm cả hàm ý khôn khéo trong đó.
Tuy là cậu đã bắt quả tang được cô, nhưng đó chỉ là may, do tác động của ba cú liên hoàn là Thiếu ngủ・Bụng rỗng・Cơ thể đau nhức cho nên đầu cậu đình công, chả buồn mà làm việc.
“Thế, là do nó à? Cậu thiếu ngủ là vì chuyện cái anime đó đúng không?”
Kazuhiro hỏi, Saotome vừa ăn vừa gật đầu.
Ngoài như thế ra thì cậu không nghĩ ra sở thích nào khác của cô.
“Thế cái hành lý đó đâu phải là quà đáp lễ cho tớ đâu nhỉ, liên quan đến công việc thôi đúng chứ?”
Cái đống mà Kazuhiro mang đến cho Saotome được gọi là 「Quà」ấy bản chất liên quan đến công việc của cô.
Bên trong chỉ toàn sách đồi trụy thôi.
“Ừn—, nếu nói là quà thì là quà cũng được mà nhỉ?”
Saotome vừa liếm đi chút kem dính trên môi cô ấy rồi cười khẽ.
Từ bên trong cái túi bự chảng kia, cô lấy cái tấm trải to bằng một cái mền ra.
“Cái gì thế?”
“Cái này chỉ là dụng cụ thôi. Chờ tớ một tí nhé.”
Vừa nói nhanh, Saotome cùng cái túi chui xuống bên dưới tấm trải đó.
“Gì thế? Lại gì nữa hả?”
“Chờ tớ một tí nhé~”
Cái tấm trải dày ấy bao phủ hết cả người cô ấy, lại còn ngọ nguậy bên trong nữa.
Saotome đang làm cái gì bên trong đó thế không biết?
Đang cố gắng làm nó giống như Kotatsu à, cô ấy theo chủ nghĩa siêu thực sao?
Loạt soạt~!
Bây giờ ngồi chờ mà trong lòng cứ như đang ngồi trên đống lửa vậy, cứ như thầy phù thủy hô phép khiến cho tấm trải nó cứ vật vờ vật vờ.
“Jya~~n~♪”
Phụt~!
Bao nhiêu cà phê sữa cậu uống nó phun ra gần hết.
Trước mặt là Saotome đã thay đổi trang phục.
Hơn nữa còn là một bộ y tá.
Không. Nói là bộ đồ y tá không thì không thể nào diễn tả hết được.
Một bộ hai mảnh màu hồng sáng, nửa thân trên có thể nhìn thấy rốn, nửa thân dưới không thể nhìn thấy quần nhưng mà phải bàn đến sự ảo diệu về độ dài—ý tôi là độ ngắn của nó.
Trên đầu thì đang đội một cái mũ không phải ký hiệu hình chữ thập đỏ mà là một trái tim.
“Nananana~! S, Saotome~! Cậ-- đan— đa—!”
Cậu đang làm cái qué gì thế hả—đó là những gì Kazuhiro muốn nói nhưng do giật cả mình nên cứng luôn cả họng.
“Thấy tớ sao nào? Có hợp không?”
Saotome nở nụ cười toe toét, trông giống một cô người mẫu, cô ấy nghiêng eo rồi bước gần đến đây.
“H, hợp với cậu lắm…mà tại, tại sao lại~?”
Cuối cùng thì những dòng suy nghĩ cũng thành lời.
“Tớ đã nghiên cứu rất nhiều. Nào là đọc nguyên tác manga này, cùng với Kazuhiro đi mua sách ecchi rồi cùng tham khảo nữa này. Đồng thời truy cập vào bảng tin dành cho người hâm mộ, cả tra về lịch sử trước đó nữa.”
Đó đâu phải là hoàn toàn nắm bắt cảm xúc nhân vật——Đó là nỗi khổ tâm của cô ấy cơ mà.
“Cậu hãy xem qua cái này đi.”
Cái cô ấy đang chỉ vào là cuốn 「Tsuboegu」tập 3 mới nhất.
Có một ghi chú được dán trong đó, ghi là quá khứ của nữ chính sẽ được sáng tỏ.
Thời tiểu học sau khi bị chuyển trường và xa rời khỏi nhân vật nam chính, cô gái mắc phải một chứng bệnh nan y và buộc phải nhập viện suốt một thời gian dài.
Cả ba năm học trung học sau đó cô phải thường xuyên vào viện suốt, muốn có một đứa bạn bè đồng trang lứa để nói về chuyện tình yêu với nhau cũng không được.
Thế cho nên sau khi gặp lại được người bạn thuở nhỏ của mình cô ấy đã trở nên cố chấp, những mảnh vụn về kinh nghiệm tình ái trước kia 「Kỷ niệm mà chúng ta đọc sách ecchi cùng nhau」khiến cô càng vững tin hơn.
“…Chỗ này có phần hơi nặng nề à.”
Tôi chỉ nghĩ đơn thuần nó là cuốn manga ecchi moe bình thường thôi, nhưng có vẻ như đây là một sự tiến triển ngoài sức tưởng tượng.
“Quá khứ và động cơ của nữ chính thì tớ hoàn toàn hiểu được, nhưng tại sao lại tiếp cận con trai bằng cách đó thì thật tình tớ không thể nuốt trôi được vấn đề này. Nếu là thế thì tớ chỉ còn cách thử phải hòa mình vào hình dạng này, vào con tim này, làm những việc tương tự như thế thôi!”
Vừa nói Saotome vừa lật ra trang nữ chính tiếp cận nam chính bằng chính bộ đồ được thiết kế y chang loại cô đang mặc.
“Saotome, cậu có thứ đồ như thế này ư?”
Ban đầu tôi tưởng là do các staff làm anime cung cấp cho cổ để làm tài liệu nghiên cứu, nhưng sau đó tôi bác bỏ nó ngay.
Vì cả đống sách ecchi hôm rầy, đâu nhất thiết là phải đi cùng mình để mua nó.
“Tớ đặt hàng trên Ama〇n đó! Chọn gửi cấp tốc nên hàng đến cùng một ngày luôn!”
Cạn lời rồi.
“Cơ mà này—… Chỉ với vai trò như thế mà cậu làm đến tận thế này thì có bình thường không? Sách ecchi với lại đồ cosplay đâu phải là rẻ đâu nhỉ?”
“Tớ tự bỏ tiền tiêu túi của mình ra để mua đó. Thế cho nên hãy hỗ trợ tớ nào! Xin cậu đấy~!”
Đáp lại câu trả lời của Kazuhiro một cách cực nhanh, Saotome rút ngắn khoảng cách với cậu.
Nói cách khác, bây giờ khoảng cách hai đứa là bằng zero.
Vẫn đứng như thế, chớt mắt một cái mà cả hai thân thể đã tiếp xúc vào nhau.
“C, cậu cảm thấy thế nào? Là đàn ông, cảm giác như này thích lắm đúng không?”
Bầu ngực của cô ấy đang cọ và áp sát vào người tôi.
Phần ngực của bộ cosplay y tá này mở rộng, là kiểu thiết kế cho người khác thấy nguyên hai ngọn đồi ấy.
C, cái này no-bra sao?
Tối qua cũng được Takana áp hai quả đồi vào lưng, nhưng mà lúc đó chỉ có thể thả cho trí tưởng tượng bay xa thôi, còn lần này là tấn công chính diện. Có thể quan sát toàn thân một cách rõ ràng.
Kazuhiro được bộ ngực đó ép vào thân, cho nên cậu có thể thấy cận cảnh luôn.
Hơn nữa dưới đùi cậu cũng đang được cọ xát lại với nhau.
Đương nhiên đó là đôi chân trần của cô.
Mặc dù bộ đồng phục của Kazuhiro thuộc dạng dày, ảo giác cứ như làm cho độ ẩm ướt của cơ thể truyền qua bề mặt da của nhau thay vì nhiệt độ cơ thể.
Hơi thở của cô ấy sưởi ấm lồng ngực của Kazuhiro.
“C, chờ đã~! Bình tĩnh lại nào Saotome~!”
“S, sao sao~! Cậu thấy sao? Cảm xúc như thế nào~!”
Đầu, con tim, và những vùng trọng yếu khác.
Chỗ này chỗ kia đang được máu huyết vận chuyển đều đều, vậy mà cơ thể mình sao nóng thế này.
Tập hợp tất cả những thứ nhỏ nhặt hợp lý lại, Saotome đang nhẹ nhàng ôm chầm lấy một trong cả hai cánh tay đang run rẩy của mình.
Nhưng tôi đã hiểu nhầm, tôi cứ nghĩ đó là do chính bản thân tôi run rẩy. Bản thân của Saotome cũng đang run.
Cơ thể nhẹ nhàng đang áp vào bản thân tôi đang được thả lỏng từ con zero đến tầm khoảng 10cm.
Cơ bắp đang đau nhức hòa vào sự hưng phấn này, một cảm giác thật là yomost.
“B, bình tĩnh lại nào. Dù thế chăng nữa chẳng phải cậu làm quá rồi hay sao?”
“N, nhưng mà…”
Lúc đó——tôi nghe được thứ âm thanh nặng nề hòa lẫn với tiếng bướm đập cánh.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi nhanh chóng im lặng rồi liếc mắt về hướng đó.
“S, sao thế?”
“Khẽ nào!”
Với giọng nhỏ nhưng vẫn có chút cường điệu tôi thì thầm vào tai của Saotome.
“…Tao có nghe đồn về hai người họ như thế.”
“Giờ nghỉ trưa trên trường. Còn chuẩn bị đồ cosplay nữa.”
Hả~!
Tôi rời khỏi chỗ của Saotome, phóng nhanh đến cánh cửa rồi mở nó ra.
「「「Adawaaa~!」」」
Giọng hét kỳ lạ do giật mình cất lên, tôi nhìn qua khe hẹp cầu thang thì thấy ba tên con trai.
“X, xin lỗ~~i~!”
Ngay lặp tức cả đám sượt chân khỏi cầu thang rồi chạy đi mất hút.
“… Mới nãy có chuyện gì thế?”
Lấy cánh tay phải để che đi bộ ngực, tay trái thì dùng tà áo để che đi phần dưới như đang trong tư thế che váy mình, Saotome cất tiếng hỏi.
Biểu hiện bên ngoài tuy ngây ngô nhưng so với khi nãy thì mặt cô ấy còn đang đỏ hơn.
“Tớ không nhận ra mặt mũi bọn nó, chắn chắn là bọn năm nhất, thì phải.”
Năm hai hay năm ba thì có rất nhiều người đến kiếm thần cupid Kazuhiro để nhờ vả cậu, nhưng đám học sinh năm nhất mới nhập học cách đây được ba tháng vẫn chưa có ai.
Không có chút mục đích hoặc lý do nào, bọn chúng chỉ đến đây để chứng kiến cái gọi là cặp đôi ngốc xít thôi.
“T, tớ hơi bất cẩn quá rồi…”
Vừa run rẩy vừa cúi người xuống, cô ấy lấy tấm trải cuộn quanh người.
“Cậu, nếu cảm thấy vô lý và xấu hổ thì không cần phải ép mình mặc những bộ đồ cosplay đó đâu, như thế sẽ tốt đúng không?”
Mặc dù khi ở trong mode cặp đôi ngốc xít thì vờ như táo bạo và mãnh liệt, nhưng khi chỉ ở riêng hai người thế này, chỉ cần đầu gối khẽ chạm nhau thôi cũng làm cho Saotome e thẹn rút nó lại.
Lúc này đây, cái khi nhìn cái váy nhỏ mini kia tôi lại càng khẳng định rõ ràng hơn đây là điều vô lý.
“Với vai này tớ không thể không hiểu nhân vật của mình được…nhưng mà tớ*, tại sao dù thế nào chăng nữa tớ vẫn không nắm được cảm xúc của nữ chính chứ… Cho nên tớ nghĩ chỉ còn cách là thử làm như thế này thôi…”
Như sắp khóc đến nơi, giọng cô ấy thì thào một nhỏ hơn.
Nhưng trong lúc đó chỉ có một từ khiến cho Kazuhiro trở nên chú ý.
“Watashi*?”
Khi ở riêng với Kazuhiro, cô luôn bộc lộ bản tính 「Boku」.
Những lúc ở trên lớp hay muốn che giấu thân phận thì dùng 「Watashi」.
Cậu nghĩ rằng Saotome đã thành thục danh xưng ngôi thứ nhất rồi.
Cớ sao bây giờ cô ấy là dùng 「Watashi」?
Thấy Kazuhiro phản ứng, mặt của Saotome bây giờ trở nên xanh xao.
“…Wa,wata…không phải. Tớ*…tớ…”
(*Xưng Boku)
Câu nói không được mạch lạc, đôi môi của Saotome như kết chặt vào nhau.
“Tớ lỡ nói điều gì tệ lắm sao?”
Dù có hỏi cô ấy cũng không đáp lại mà chỉ lắc đầu.
“Tâm trạng của tớ cũng như bao cô gái khác thôi, không phải loại người không có giấc mơ mà hay nói những điều vĩ đại ghê gớm đâu . Ép bản thân mình làm nhiều điều vô lý quá đâu tốt đâu phải không? Với vai diễn của cậu bây giờ thì cậu đang chuẩn bị nó một mình mà đúng chứ? Trước khi buổi ghi âm bắt đầu cậu có thể bắt chuyện với bạn diễn hay đạo diễn của mình, tớ nghĩ như thế chắc sẽ khiến cậu hiểu sâu hơn về nó.”
“…”
Cô ấy vẫn không nói gì.
“E…ecchi…cái đó…”
Đối với các cô gái nói chung, tôi không biết bao nhiêu lần đã làm những việc như an ủi, động viên và cảm thông cho họ, nhưng trước mắt tôi trên thế giới này chỉ tồn tại một người duy nhất tên là Hoshikawa Saotome lúc này thì phải nên nói gì thì mới là tốt đây?
Tôi lấy can đảm, đặt hai tay lên vai của Saotome.
Có một thoáng run rẩy nhẹ truyền qua cánh tay.
“Chúng ta là người yêu của nhau mà đúng không? Thế cho nên khi gặp gì đó khó khăn hay việc gì đau khổ thì hãy cứ tâm sự hết cùng tớ! Khi người ấy trong lúc gặp khó khăn mà chẳng thể giúp được gì thì thằng bạn trai này còn có ý nghĩa gì nữa!”
Saotome mở to đôi mắt tròn xoe rồi ngẩng đầu lên.
Từ khoảng cách gần này, hai ánh mắt chạm vào nhau.
“A… Nói là bạn trai mà cũng chỉ là giả thôi nhỉ. Cậu hãy dùng danh nghĩa này ngoài cả việc tập luyện cho vai diễn đi. Đương nhiên nếu đó là chuyện mà cậu không muốn nói thì cũng chẳng còn cách nào khác.”
Sau khi nói những lời có phần hơi ngượng đó, tôi quay đi chỗ khác.
Phải đó.
Tôi không phải là bạn trai thật của cô ấy. Chỉ là giả thôi nhưng liệu nói ra những lời này có tốt không?
“…Cảm ơn cậu.”
Cậu cảm nhận được hơi ấm từ giọng nói.
Saotome tựa vào lưng của Kazuhiro.
“Kazuhiro à, cậu thật là một người thẳng thắn. Là một người không thể nào không thẳng thắn nhỉ… Buổi hẹn hò khi trước… còn giúp tớ đánh bay tên đó nữa.”
Là gã biến thái gọi Saotome là 「Kurara」.
Mang theo cả dao và còn định hãm hại một cô gái như thế nhưng cũng may cuối cùng không thành, sau đó thì bị bảo vệ tòa nhà tống cổ ra bên ngoài, còn lý do hắn lại bám đuôi Saotome thì còn chưa được nghe rõ nữa.
Kazuhiro không phải loại người thích hỏi han và đào sâu bí mật của một cô gái khi cô ấy không muốn nói.
“Hắn ta, hắn ta…”
Giọng nói trở nên nghẹn như chực khóc, câu từ của cô bị thắt lại.
Kazuhiro có thể hiểu được hơi thở có phần đau khổ của cô.
“K, khoan đã! Cậu không cần phải nói ra cũng được! Nếu nói ra có thể làm cậu vui hơn thì nói bao nhiêu cũng được, còn cứ buồn khổ thì cậu không cần phải nói ra đâu!”
“Ư-ừn… Tớ sẽ kể. Đây là chuyện… không thể không cho Kazuhiro biết được.”
Ngón tay của Saotome chạm nhẹ vào lưng của cậu.
“Tên đó… là một tên stalker đã theo đuôi tớ từ lâu lắm rồi.”
Saotome quả thật đang lồng tiếng cho mấy chương trình khoa giáo nhưng mà cô ấy chỉ mới học năm hai thôi.
Chắc chắn tuổi đời công việc của cô ấy không thể dài hơi được. Từ lâu mà cô ấy nói là khi nào cơ?
“Tớ, từ lúc sáu tuổi đã được người khác phát hiện tài năng nhí. Không phải là Seiyuu mà do chính khuôn mặt. Chương trình 「Khéo tay hay làm cùng thiên sứ thủ công Kurara」là do tớ thủ vai nhân vật chính.”
Kazuhiro cũng biết đến chương trình đó.
Anime và live action kết hợp với nhau, cô bé ma thuật kiêm nữ chính sẽ dạy làm những đồ nghề thủ công, cũng như cái tiêu đề chương trình, rất nhiều nội dung, thử thách làm nghề thủ công được trình chiếu.
Là chương trình dành cho con gái cho nên đứa em gái của cậu trở thành một fan cuồng nhiệt của chương trình đó, cho nên tự nhiên Kazuhiro cũng có dịp để xem nó luôn.
Đột nhiên chương trình đó bị nhưng phát sóng cho nên hình ảnh đứa em gái thui thủi buồn cậu vẫn nhớ rất rõ.
Khi Saotome cởi cặp kính ra, để lộ gương mặt của mình, dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa cũng có một chút gì đó thân quen, có phải là do ký ức về chương trình đó còn sót lại không?
“Do là fan cuồng nhiệt quá hóa điên… Không, tên đó không phải là fan! Hắn cải trang, rồi đột nhập vào nhà của tớ…”
Khi vừa về đến nhà, Saotome đã chạm trán với gã đó đột nhập vào trong lúc gia đình cô vắng nhà.
Cô đã hét to và gào thét hết cỡ, những người hàng xóm và cảnh sát đến cho nên không xảy ra điều bất hạnh gì, cơ mà cũng chính sau vụ đó con tim cô đã bị khoét sâu một vết thương khó lành.
“Lúc đó tớ đã sợ lắm. Xuất hiện trước đám đông này, gặp những người không quen biết này. Được xuất hiện trên tivi và được mọi người để mắt đến khi đó tớ cũng hạnh phúc lắm. Nhưng mà cũng vì thế…”
Sau sự kiện đó, nữ nhân vật chính của chương trình đã bị tổn thương.
「Thiên sứ thủ công Kurara」bị cắt phát sóng khi đấy cũng chính là do chuyện này.
“Đến khi vào trung học, đứng trước người khác—đặc biệt là ánh nhìn của đám con trai khiến tớ cảm thấy sợ, và rồi tớ bùng học để trở thành hikikomori. Nhưng mà sự nghiệp diễn—diễn xuất khi ấy tớ lại không thể nào quên được! Thế cho nên sau đó tớ nắm bắt được một tí cơ hội, xóa bỏ nghệ danh cũ của mình, và quyết định bắt đầu lại từ đầu bằng nghề seiyuu này.”
Tôi nhớ lại lần đầu khi Saotome nói về công việc Seiyuu của mình.
Trong số đó có câu「Bây giờ tớ đang dùng nghệ danh」.
Thế có nghĩa là từ lúc xưa cô ấy đã dùng tên thật của mình để hoạt động trong ngành giải trí.
Tên thật của cô ấy đã đẹp và nổi bật lắm rồi, nên chắc vì thế mà cô ấy mới sử dụng nghệ danh đơn giản 「Satsuki Hoshimi」này.
Xinh đẹp nhưng mà không thể để lộ diện trên truyền thông, vì không muốn ánh mắt không mấy thiện cảm của mấy tên nam diễn cùng nên cô ấy đã chọn chương trình khoa giáo.
Cặp kính để che giấu khuôn mặt, không muốn để mình nổi bật nên cô ấy đã diện những bộ trang phục giản dị.
Và trong tình huống bất ngờ—khi bị nam giới động chạm cô sẽ phản ứng hốt hoảng ngay.
Sự kiện đó đã ảnh hưởng cô ấy đến như vậy sao?
“Tớ muốn vượt qua được sự tổn thương do sự kiện đó gây ra nên đã làm rất nhiều chuyện. Ví dụ như, quyết định tự xưng bản thân mình là 「Boku」cũng là một trong số đó.”
Vừa phải đồng thời làm như thế và điều chỉnh lại hoạt động trong cuộc sống hằng ngày của bản thân, hình thành một vách ngăn ý thức giữa lúc xảy ra sự kiện kia và chính bản thân ngay bây giờ.
Phải diễn với ý thức bản thân mạnh mẽ như vậy, độ mạnh mẽ đó từ hình thức chuyển dần sang hiện thực.
Cho đến bây giờ khi xưng chính bản thân bản thân mình là 「Boku」thật sự không phải là bản chất thật bên trong con người của Saotome.
Cái cốt lõi là bây giờ Kazuhiro đã chứng kiến được cái phần 「Watashi」ở bên trong cô.
Cái 「Watashi」ở trên lớp học chỉ là lớp vỏ để che giấu thân phận thôi.
“A, ano…Xin lỗi nhé. Tự nhiên tớ lại im lặng một hồi lâu.”
Cô tách ra khỏi lưng của Kazuhiro.
Kazuhiro cũng quay lại để đối diện với cô.
“Không sao mà. Cơ mà đây đâu phải là chuyện để có thể đi nói lung tung đâu đúng không. Quả nhiên chỉ có mình tớ là cậu hết sức tin tưởng nhỉ.”
Cái 「Watashi」thật sự mà Saotome đang ẩn giấu, tôi không nghĩ có một chút sự phản bội hay là lừa lọc nào.
Đó phải là một người bạn trai cực kỳ tin tưởng từ tận sâu con tim nên cô ấy mới có thể cho xem được.
Với một thằng bạn trai giả như tôi, như có tí ánh hào quang được chiếu rọi xuyên qua lớp vỏ kia vậy.
“Tớ muốn vượt qua nó. Để loại bỏ hẳn nỗi đau khi ấy, tớ đã nghiêm túc muốn bắt đầu lại bằng nghề Seiyuu. Khi vẫn còn tổn thương đó thì tớ vẫn không thể, vai diễn này, tớ lại đâu thể từ chối đâu phải không?”
Saotome đột ngột ngẩng mặt lên, cô ấy đã trở về trạng thái 「Boku」như mọi khi.
Bộ mặt xoay chuyển cực nhanh, lại có một chút vẻ tinh nghịch trong đấy, quả thật là một cô nàng thú vị.
“Không phải là kỳ vọng của riêng một mình tớ. Cả ngài giám đốc, quản lý và các senpai. Và còn cả đạo diễn âm thanh nữa. Mọi người đều tin tưởng nếu là tớ thì có thể làm được, để đáp lại sự kỳ vọng này, tớ phải hoàn thành xuất sắc vai trò của mình mới được!”
Quản lý và đạo diễn âm thanh chắc chắn đã biết được mọi chuyện về Saotome.
Thế cho nên mới dám trao công việc này lại cho cô ấy.
Nội dung có một chút ecchi trong đó. Dường như còn có rất nhiều seiyuu nam liên quan đến cốt truyện nữa.
Và hơn hết là một nữ chính phải đơn độc vượt qua thời trung học của mình.
Người nghiệp dư như Kazuhiro chỉ có thể phỏng đoán được nhiêu đó, nhưng chắc chắn chính những ý định mà cậu đọc được từ Saotome là không sai.
“Tớ hiểu những cảm xúc của cậu. Nếu chuyện gì tớ có thể giúp tớ sẽ giúp đỡ cậu hết mình.”
Cho dù là phải đi mua một cuốn sách đồi trụy bằng mọi cách.
Hay là ăn hết dĩa đầy độc dược, hay chết cũng được.
À mà câu sau có vẻ như sai sai.
“Thật chứ? Cảm ơn cậu~! Quả nhiên thật là tốt khi tớ đã chọn Kazuhiro!”
Với tấm trải đang bay phấp phới trên người, Saotome lại ôm chầm lấy cậu.
Đương nhiên là với bộ dạng costume kia và cái váy siêu ngắn nữa.
Nhưng lần này không còn chủ đích cọ xát cơ thể như ban nãy nữa.
Cơ mà, năng lượng từ bộ ngực kia truyền thẳng trực tiếp lên thẳng cánh tay của cậu.
“T, tớ hiểu rồi, nhưng trước hết cậu hãy thay đồ lại đi! Trong trường mà ăn mặc như này quả thật là không ổn mà!”
“A. Tớ xin lỗi~!”
Cô lặp tức buông Kazuhiro ra, lại một lần nữa lấy tay áp vào ngực vào váy.
Không phải là không hoàn toàn chạm vào được nam giới, mà là do tự phát, nếu có thể điều khiển được nên mới có cú ôm như thế này, vết thương từ trái tim của cô ấy đã và đang dần hồi phục rồi nhỉ.
À không. Thật là thô lỗ khi đề cập đến chuyện như thế.
Saotome, bản thân cô ấy tích cực chăm chỉ để vượt qua, phục hồi lại tinh thần của mình để có thể tiến xa được cho đến bây giờ.
“Vậy, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi nên tớ lại thay đồ đây.”
“Ờ thay đi. Mặc bộ đó mà vào lớp, ngoài bị gọi là cặp đôi ngốc xít thể nào bọn họ cũng gọi cậu là đồ dâm nữ luôn không chừng ấy.”
“Lúc đó thì chắc tớ chỉ muốn độn thổ thôi.”
Saotome vừa cười đau khổ, vừa một lần nữa chui vào cái tấm trải để thay trang phục, nhưng đột nhiên cô dừng lại một tí.
“A phải rồi. Nhờ cậu nhé Kazuhiro.”
“Sao thế?”
“Cậu lại đằng đó rồi trông cánh cửa cẩn thận nhé. Tớ không muốn bị ai đó nhìn thấy lúc này đâu.”
“Tuân lệnh.”
Nói xong, cậu để lại cô sau lưng, hướng về phía cánh cửa rồi giữ chặt nó.
Nếu là về mức độ đề phòng như thế này thì chỉ là chuyện vô cùng đơn giản thôi.
-- Hết chap 05 --