Do di chuyển bằng xe hơi nên chúng tôi đã nhanh chóng đến ngôi nhà của Jouichirou. Khi cánh cổng to lớn từ từ mở ra, tôi thấy một bé gái trên chiếc xe lăn và một người hầu trông như là người trông nom nhà cửa đứng ở phía trước.
“Papa! Mừng cha về nhà!”
Cô bé chào đón Jouichirou ngay khi ông vừa bước ra khỏi xe không đâu xa chính là Fukuzawa Kanna.
“Cảm ơn con vì đã ra đón cha nhé.”
“Không có gì đâu! Con thấy xe Papa từ trong phòng mà! Nhưng còn công việc của cha thì sao? Không phải cha đang nghỉ à?”
“Không phải đâu. Hôm nay cha mang đến một vị khách rất đặc biệt.”
“Khách?”
Người tài xế, Sasaki mở cửa cho tôi, và tôi bước ra, thu hút sự chú ý của mọi người ở ngay tại đó.
“Fukuzawa-sensei, đứa trẻ này là…?”
“Ừ, đúng vậy. Đây là Kanna. Nào Kanna, chào đi con.”
“Eh? D-Dạ vâng.”
Con bé dường như khá sợ người lạ, đánh ánh nhìn ra nơi khác ngay khi chạm phải mặt tôi. Con bé nhẹ nhàng cúi đầu và tự giới thiệu bản thân.
“C-Chào anh. Tên em là Fukuzawa Kanna. Em là con gái của Papa… er, Jouichirou. Rất vui khi được gặp anh.”
Hình như con bé đã trở nên lịch thiệp. Con bé là một người rất lịch sự với việc gây ấn tượng tốt.
“Anh cũng rất vui khi được gặp em. Anh là người quen của Fukuzawa-sensei, tên là Torimoto Kentaro.”
“V-Vâng! Em cũng thế!”
“Ahaha, em không cần phải sợ hãi thế đâu. Hôm nay anh đến để gặp em mà.”
“E-Em…?”
Kanna chuyển ánh nhìn sang Jouichirou như thể muốn hỏi, ‘chuyện này là sao?’
“Cứ vào trong bàn bạc đã. Xin lỗi nhé Kanna, nhưng cha có thể nhờ con dẫn cậu ta vào phòng khách không? Cha đi đón Mama trước, rồi sẽ về ngay.”
“Ah, dạ được! Cứ giao cho con! Umm… vậy Torimoto-san, xin hãy đi theo em.”
Xe lăn của con bé xem ra là thuộc loại tự động di chuyển bằng tay cầm. Kanna dẫn đường vào căn nhà. Một tiếng thở dài của sự thắc mắc thoát ra khỏi môi tôi đúng lúc theo sau con bé và chứng kiến nội thất xa hoa của biệt thự.
Nội thất tân trang của biệt thự dường như là không có rào cản nhằm hỗ trợ cho khiếm khuyết của Kanna, và chỉ riêng lối vào thôi cũng đã rộng đến mười tấm chiếu tatami. Trần nhà cũng cao đến ngất ngưỡng, làm tôi cứ ngỡ như mình đang đặt chân vào Ryokan hay khách sạn.
Jouichirou bước lên cầu thang ở cuối sảnh, đi cùng Kanna và người trông nom nhà cửa xuống hành lang ở tầng đầu.
Sau khi đi qua ba cánh cửa thứ ba, chúng tôi đã đến được phòng khách, để lại cho tôi một sự kinh ngạc về quy mô khổng lồ của nơi đây. Căn phòng được trang hoàng một cách tuyệt đẹp tựa như một phòng khách sạn sang trọng, và nó cũng rộng hơn căn phòng của tôi gấp mấy lần.
Hệ thống màu sắc của chiếc tivi, cái bàn, kệ sách, và ghế sofa đi cặp với nhau tạo nên phong cách sành điệu, hình thành một bầu không khí dễ chịu mà tôi thực sự tận hưởng.
“Chà… nhà lớn thật đấy.”
“Tụi em nghe nhiều rồi. Nhưng dọn dẹp cực nhọc lắm, anh không nghĩ vậy à?”
“Haha, có chứ. Quá nhiều thứ để xử lý mà.”
Tôi muốn thử sống trong căn nhà to lớn này một lần trong đời, nhưng thật sự sẽ rất cô độc khi phải sống ở đây. Ngay cả căn nhà hiện tại mà tôi đang sống cũng đã quá lớn với tôi rồi.
“U-Umm… anh có mối quan hệ gì với Papa.. er, cha em vậy?”
Vì lý do nào đó, con bé có vẻ hơi bẽn lẽn khi bị người khác nhìn thấy gọi tên Papa. Có lẽ nó có liên quan đến những điều kỳ diệu của tuổi thanh xuân.
“Mối quan hệ à… ừ thì, anh mới chỉ gặp ông ấy lần đầu tiên trong hôm nay thôi, chắc vậy.”
“Eh!? Đ-Điều đó là thật sao?”
“Ừm. Anh đã được Fukuzawa-sensei giao phó cho một ủy thác. Cho nên mới đến đây.”
“Ủy thác sao…” Kanna tự lẩm bẩm với bản thân trong khi sắc mặt biểu rõ sự u ám.
“Là về em… đúng không?”
“Ừ.”
“Là về... khiếm khuyết của em có đúng không?”
“... Không sai.”
“!? Biết ngay mà.”
Vẻ mặt Kanna chuyển từ tội lỗi sang buồn bã, và người hầu trông nom nhà cửa nhìn em với vẻ quan tâm.
“... Em không muốn cha làm việc vất vả vì mình, anh nói có sai không?”
“...! L-Làm thế nào…!?”
“Làm thế nào mà anh biết ư? Đơn giản thôi. Fukuzawa-sensei đã bảo rằng em là một cô bé tốt bụng và giàu lòng thương cảm.”
“Pa— Cha em đã nói như thế sao?”
“Ừ. Thật nặng nề khi phải chứng kiến cha mình kiệt quệ vì bản thân, đúng chứ?”
“... Đúng vậy.”
Kanna siết chặt nắm tay đặt vào lòng.
“Cha em… ngày qua ngày phải quản công để chữa lành đôi chân cho em. Ông ấy sẵn lòng làm việc cho đến khuya cố tìm mọi cách để giúp em. Dù rằng công việc của ông cũng chẳng dễ dàng gì… Nhưng lại không hề phàn nàn dù gì một câu.”
“Haha, cái đó thì dễ hiểu thôi. Không người cha nào muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người con gái yêu dấu của mình cả.”
Cha tôi cũng như vậy. Mỗi khi ông về nhà sau khi tan làm, đáng ra ông phải rất mệt nhọc nhưng lại chưa lần nào thể hiện điều đó trước mặt tôi.
“Tuy nhiên, em lại lo sợ rằng đến một ngày nào đó ông ấy sẽ gục ngã vì làm việc quá sức, đúng không?”
Kanna gật đầu một cách yếu ớt.
“Điều đó thì có thể hiểu được. Anh cũng từng trải qua rồi nên hiểu rất rõ. ‘Cuộc sống có trắc trở thế nào thì cũng không là gì. Thiên hạ có biến ta thành trò cười cũng chả sao. Con muốn cha luôn ở bên cạnh con mà không phải làm việc quá sức’. Kiểu kiểu thế đấy, phải không nà?”
“!?... Dạ.”
Với một đứa trẻ, cha mẹ là tuyệt đối, phải luôn dựa dẫm hơn bất kỳ ai. Và nếu là vì con cái, cha mẹ sẵn lòng đánh đổi mọi thứ. Bất kể đôi lúc phải chịu đau khổ và khó nhọc, thì họ có thể đánh đổi cả linh hồn miễn là có nụ cười con cái làm động lực. Nhưng trong lúc đứa trẻ về bề ngoài có vẻ là rất hạnh phúc, thì đôi lúc chúng cũng sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã làm cho cha mẹ phải làm việc cật lực vì bản thân.
Song gia đình sẽ luôn khiến con cái của họ tin rằng họ rất mạnh mẽ và đáng tin cậy ở mặt ngoài. Họ sẵn lòng nhúm chàm, và cũng sẵn lòng gánh chịu đau đớn vì đứa con của mình.
Việc chứng kiến cha mẹ mình làm những công việc như vậy là quá sức đối với bọn trẻ, nhất là khi do chúng mà ra. Đối diện với sự bất lực của bản thân, chúng không thể không chìm vào cảm giác trống rỗng. Nên tôi hiểu rất rõ cảm xúc dằn vặt của Kanna.
“Nhưng đối với con cái, cha mẹ là tuyệt đối, và cha mẹ cũng xem con cái là ‘tất cả’.”
“Tất cả…?”
“Chính xác. Thậm chí nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính họ. Thế nên bậc làm cha làm mẹ mới có thể kiên trì và nỗ lực hết mình, không cần biết có khó khăn đến đâu.”
“Điều đó… nhưng em luôn lo sợ rằng Papa một ngày nào đó sẽ gục ngã… ý em là, sắc mặt của ông đang ngày càng tệ đi…”
“Đúng thật. Anh cũng nghĩ Sensei đang hơi tự ép mình một chút.”
“Đúng vậy! Nên là… không ngày nào mà em không lo lắng liệu Papa sẽ trở về bình an vô sự hay không và thật lòng thì em rất lo lắng…!”
Vậy nên cứ mỗi lần nghe thấy âm thanh xe hơi, con bé chắc chắn sẽ kiểm tra bên ngoài cửa sổ phòng xem có phải là xe của Jouichirou không và sau đó chạy ra cổng. Con bé chỉ muốn thấy Jouichirou bình an vô sự hơn bất kỳ ai.
Jouichirou là Jouichirou, nhưng con bé lại khâm phục theo cách riêng của mình. Cá chắc người tốt bụng sẽ sinh ra một đứa con tốt bụng.
“Nhưng em có thể an tâm.”
“Eh?”
“Từ nay trở về sau, em không còn phải ưu phiền về bất cứ điều gì nữa.”
“?... T-Thế nghĩa là sao?”
“Anh sẽ kể khi Fukuzawa-sensei đến đây.”
Với việc căn thời gian chuẩn xác, cánh cửa mở ra và Jouichirou cùng người vợ bước tới.
“Xin lỗi vì đã để cậu chờ. Torimoto-kun, đây là vợ tôi, Minako. Minako, đây là Torimoto Kentaro mà anh đã giải thích cho em đấy.”
Sau khi giới thiệu, vợ Jouichirou cất bước và cúi đầu một cách trang nhã. Tôi cũng cúi đầu chào lại, và chúng tôi đã giới thiệu sơ qua về nhau.
“Vậy… Torimoto-kun, tôi có thể nhờ cậu lo liệu không?”
“... Được chứ. Chúng ta sẽ làm như đã hứa lúc còn ở trong xe.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không nói với bất kỳ ai về sự việc hôm nay. Và cậu cũng thế, không bao giờ được hé răng với bất kỳ ai, nghe chưa?”
Jouichirou chắc hẳn đã tóm gọn lại cho Minako biết về những chuyện đã xảy ra trước khi về đến nhà, và bà đã ngay lập tức đồng ý. Kanna và người trông nom nhà cửa nghiêng đầu đi cùng vẻ mặt tò mò. Nhưng khi Jouichirou nhắc lại thêm lần nữa, cả hai người họ đã hứa.
Chà… bất kể họ có làm lộ mọi chuyện, thì tôi chỉ việc thay đổi khuôn mặt lần nữa là xong.
“―Vậy thì, chúng nên vào việc thôi nhỉ?”.
Tôi thò tay vào áo choàng đi mưa mà mình đang mặc và lấy ra một cái chai thủy tinh dài 20 cm. Bên trong cái chai này là thứ chất lỏng sáng lung linh đi kèm sắc màu của ánh rạng đông.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage