Trong lúc đó, tôi mở toang cửa sổ.
“Sol,” tôi phát ra tiếng gọi từ trong tâm trí.
Sol đang thong dong bay đến và đậu trên vai tôi.
“Cảm ơn mi vì đã trông coi nhé, Sol.”
“Vâng! Đã xác nhận không có thứ gì bất thường cả.”
“Ra vậy. Với lại ta đã căn dặn ngươi là tiếp xúc với Kanna rồi, thế con bé ra sao?”
“Cô ấy là một con người tốt bụng! Luôn quan tâm đến người cha.”
Không nghi ngờ gì, con bé đúng là một người tốt bụng.
“Buổi thương thảo sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Vâng! Tôi sẽ đợi lệnh của chủ nhân–”
“Không, mi cứ ở đây. Xem ra họ định đãi ta một bữa. Hiếm lắm mới có một bữa tiệc, nên ắt phải giới thiệu mi mới được.”
“Bữa tiệc!? Có ổn không nếu…!?”
“Được chứ. Mi đã làm việc rất cần mẫn cả ngày hôm nay nên ta sẽ thưởng cho. Với lại, từ nay trở về sau ta cũng muốn duy trì quan hệ với gia đình này. Nhớ phải đối tốt với Kanna, rõ chưa?”
“Đã rõ!”
“Ah, nhưng cũng không được nói chuyện trước mặt người khác, được chứ?”
“Đương nhiên rồi!”
Sau đó, một tiếng gõ cửa phát ra, và khi tôi vừa đáp lời. Jouichirou bước vào phòng với một cái túi xách hàng đắt tiền đang cầm trong tay.
“Cảm ơn vì cậu đã đợi… Huh? Một con cú…?”
“Ah, thứ lỗi cho tôi. Tôi thường hay để con cú này ở lại thị trấn. Nó giờ đây là bạn đồng hành của tôi.”
“...! Nhắc mới nhớ, Kanna có nói rằng đã từng thấy một con cú.”
“Tôi thường hay để nó lượn lờ đâu đó nên biết đâu đã ghé qua đây. Tên của nó là Sol. Mong hai người thân thiết.”
Sol hót, chào đón ông ta bằng một tiếng kêu ‘puuu~’.
“R-Ra thế. Lịch thiệp thật, có một con cú làm người bạn đồng hành.”
Lịch thiệp…?
“Mà, tôi mang sổ ngân hàng tới rồi đây, nhưng tôi phải làm gì với nó?”
“Có thể cho tôi vay mượn vài giây của ông chứ?”
“Tôi không phiền đâu. Cơ mà chỉ cần sổ ngân hàng thôi sao? Như tôi đã nói từ trước, các ngân hàng đều đã…”
“Không sao cả, dù gì cũng chẳng cần thiết mấy. Ông có kha khá sổ ngân hàng ở hừ…”
“Ừ, vì tôi dùng nhiều ngân hàng mà. Không phải chỉ vì cho tôi mà còn là vì tiết kiệm cho Kanna nữa.”
“Vậy xếp sổ ngân hàng dành cho Kanna qua một bên đi. Nếu được thì tôi kiểm tra luôn nhé?”
Tôi cầm sổ ngân hàng lên và nhìn vào bên trong.
….!? C-Cái gì chứ…? 70.000.000 yên…! Còn cái này thì 65.000.000 yên. Còn cái này nữa… Hử! Hơn 100.000.000 yên?!
Đây thực sự là tổng lượng tiền cho thấy sự giàu có. Con số phi lý đến nỗi ngay cả họ còn chẳng thấy thật.
Ông bác sĩ này thực sự kiếm nhiều vậy sao…?
Thử nghĩ đi nào, Jouichirou đã xuất bản hàng chục cuốn sách, và mỗi trong số chúng đều có khá nhiều bản sao lưu. Ngoài công việc chính ra, ông còn kiếm được tiền bản quyền từ chúng. Điều đó chỉ ra Thần Linh không bao giờ ban cho con người tận hai món quà thực chất chẳng qua là một lời xảo trá..
“... Tôi muốn hỏi một việc. Liệu ông sẽ chi bao nhiêu làm phần thưởng cho tôi, Fukuzawa-sensei?”
“Câu hỏi này khó đấy… thứ lỗi nhé… nhưng tôi không có cơ sở. Nếu cậu bảo rằng tôi phải trả hết những gì thuộc về mình để cứu lấy Kanna, thì tôi vẫn sẵn lòng.”
“Ra vậy…”
Nếu thế thì tôi khỏi phải chần chừ.
“Vậy… ông sẽ cho tôi hai cuốn sổ ngân hàng này chứ?”
“?... Được thôi, nhưng mà…?”
Khuôn mặt ông ta mang đâu đó sự bối rối. Chà, tôi cũng đâu dám ngờ. Thông thường bạn đâu thể nhận tiền chỉ với việc cầm một cuốn sổ ngân hàng mà còn cần mã Pin và con dấu. Vì tôi không tha thiết những thứ từ ông ta, cho nên cũng chả lạ gì khi ông cảm thấy bối rối về động thái của tôi.
“Qua đây xem này.”
Tôi vội đặt cuốn sổ ngân hàng vào trong <Box>. Đúng như dự đoán, Jouichirou ngạc nhiên trước sự biến mất đột ngột của cuốn sổ ngân hàng.
“C-cả hai biến mất rồi!? Có khi nào đây là một loại phép thuật?”
“Haha, để tôi lấy ra cho ông xem lần nữa nhá.”
Tôi lấy hai cuốn sổ ngân hàng mà mình vừa cất ra rồi đưa chúng cho Jouichirou.
“Tiến về phía trước và kiểm tra nội dung đi.”
“Eh? Ah, được thôi….. Huh? Số dư là… bằng không?!”
Tôi đã gửi số dư vào trong hai cuốn sổ ngân hàng, rồi sau đó mới đưa lại ra ngoài.
“Coi như buổi thương thảo xong xuôi rồi nhé.”
“C-Chờ chút đã nào! Cậu vừa mới thực hiện hành động gì vậy?!”
“Một trong những năng lực mà tôi sở hữu. Tôi đã chuyển số dư từ cuốn sổ ngân hàng về của mình.”
Tôi lấy sổ ngân hàng của <Box> ra và đưa cho Jouichirou xem. Đường cắt nằm trên thanh số dư — hiện ra 100.000.000 yên. Một con số vượt ngoài dự tính khiến tôi không khỏi vui sướng cực độ, nhưng đã cố giữ một bộ mặt lạnh lùng.
“... Rốt cuộc cậu…?”
“Haha, ừ thì, đó là bí mật.”
“Vậy thì chắc tôi không nên soi mói gì. À khoan, tôi hiểu ý cậu rồi. Vì cậu là cứu tinh của con gái tôi. Tôi thề sẽ không bao giờ kể cho ai nghe về chuyện này.”
“Cảm ơn ông.”
Jouichirou đã thề rằng sẽ không cố đào sâu về năng lực của tôi. Vậy nên tôi đánh giá ông là một con người đáng kính vẫn luôn tiếp tục duy trì công việc của mình. Ông có nhiều mối quan hệ, và tôi có thể tận dụng mạng lưới thông tin đó với danh tính Torimoto Kentaro.
“Được rồi. Nếu có bất kỳ cá nhân nào sống khép kín cũng tương tự với tình trạng như ông thì hãy cho tôi gặp họ. Đương nhiên, tôi sẽ thích những người giàu có và tài năng hơn.”
“Hahaha, cậu thẳng thắn thật đấy. Là bác sĩ, tôi muốn nhờ cậu phân phát Thuốc Tái Sinh miễn phí cho những người dân vô tội, nhưng…”
“Xin lỗi nhé. Một vài rủi ro thường xảy ra khi chế tạo Thuốc Tái Sinh.”
“Hmm, tôi thấy cũng khá hợp lý. Nó đáng để được gọi là thần dược được Thần Linh ban tặng. Và đó đích xác là nguyên do vì sao tôi không nên sản xuất hàng loạt. Chế tạo ra thứ thuốc như vậy, nhiều người hiển nhiên sẽ cố lôi kéo cậu về phe mình. Nhất là kẻ mạnh sẽ không từ thủ đoạn… Sau tất cả, tôi có linh cảm mọi thứ sẽ trở thành thảm kịch.”
Suy cho cùng, chừng nào còn giữ lọ [Dược Phẩm], thì không có chuyện họ có thể tử vong vì tuổi tác. Đó là thứ mà những kẻ tham lam với địa vị cao và mang trong mình quyền lực sẵn lòng tận dụng mọi thủ đoạn để độc chiếm. Bắt cóc con tin hay đe dọa bất cứ kẻ nào ngáng đường mà không gớm tay, ép buộc họ phải làm theo mệnh lệnh.
Mặc dù tôi có thể thay đổi vẻ ngoài của mình, nhưng vẫn phải vô cùng cẩn thận sau này. Nếu tôi thấy tình hình trở nên tồi tệ đi, dù chỉ đâu đó đôi chút, thì tôi sẽ phải che giấu danh tính Torimoto Kentaro một thời gian.
Nhưng cho đến khi cái tên Torimoto Kentaro được lan truyền rộng rãi, thì tôi đã dự định là sẽ kiếm sao cho thật nhiều tiền nhất có thể.
“Dù sao, nay là một dịp đáng mừng mà! Nhớ không lầm thì cậu đã nói mình đang đi chu du đúng không? Nếu muốn thì cậu có thể dừng chân tại ngôi nhà này một thời gian. Dám cá rằng Kanna sẽ rất mừng khi thấy cậu lắm đấy.”
“Ông nói thật chứ? Vậy thì chả có lý do gì để mà tôi từ chối cả.”
Nếu ông ta ngỏ tôi một bữa ăn thì buổi thương lượng tiền nong coi như đã thành công mỹ mãn rồi. Và thế là tôi đã ở lại nhà Fukuzawa được một thời gian.
—
Đang là một giờ sáng.
Tôi đang nằm lì trên chiếc giường trong phòng khách mà gia đình Fukuzawa đã soạn sẵn. Với lại, danh tính hiện tại của tôi là nguyên gốc.
Tôi là người duy nhất đang ngồi trong căn phòng này. Chắc mấy ông cũng định hỏi Sol đâu rồi chứ gì?
Rõ ràng là đang ngủ trong phòng Kanna chứ đâu nữa. Bữa tối hôm qua, Kanna hiển nhiên đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đi cùng Sol.
Khi con bé nhận ra Sol hóa ra lại là thú cưng của tôi, thì liền trở nên ham thích vì không còn phải lo về mối nguy tiềm tàng nữa. Tôi cũng đã dặn Sol là phải bầu bạn với con bé, nên chắc sẽ bận rộn với con bé một thời gian.
Cơ mà nó xem ra cũng chơi khá thân với Kanna đấy chứ. Dù sao đi nữa bữa tiệc vẫn là một sự kiện trọng đại. Hình như Kanna cũng thường xuyên giúp việc nấu nướng nên thức ăn khá công phu và vô cùng hảo vị.
Toàn bộ những người hầu và quản gia làm việc cho gia đình cũng tề tựu lại, và nó đích thị là một buổi chiều tràn đầy sức sống. Nhưng nếu phải nói thẳng ra thì người tôi thấy hứng thú nhất phải là Jouichirou.
Có lẽ những nỗ lực của ông cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng và nỗi trăn trở đã được gạt bỏ, ông ta nốc ly rượu không khác gì con cá và hiển nhiên là say khướt mướt. Mọi chuyện kết thúc theo chiều hướng khá thú vị, tôi nhìn ông ta bị những người hầu bưng đi xa khỏi tầm mắt.
“Đã lâu lắm rồi, ta mới có một đêm vui chơi thỏa thích như thế này…”
Ít ra, tôi đã có một trải nghiệm kể từ ngày cha mất.
Tôi mở <Shop> ra và kiểm tra lại vựa thu hoạch của ngày.
“Số dư còn lại đã vượt quá 160.000.000 yên rồi… Haha, mình thực sự đã giàu lên một cách đáng sợ chỉ trong một ngày.”
[Dược phẩm] toàn năng thực sự rất đắt. Giá của nó tận 100.000.000 yên.
Chà, bạn hẳn sẽ nghĩ nó khá là rẻ nếu tính đến việc có thể hồi sinh người chết theo nghĩa đen, nhưng tự đi mà nói với ông nào thiết lập giá cả của thứ này đi. Chưa kể, nếu thử nghĩ lại, thì thu nhập của một hộ gia đình bình thường rất khó để mà mua chúng.
Nhưng lần này thì tôi đã mua một [Dược Phẩm・Mini].
15.000.000 yên là cái giá không hề rẻ. Nhưng tôi khá ngạc nhiên khi nó được giảm giá tới 50%. Đó là lý do tại sao tôi lại chọn kế hoạch này ngay từ ban đầu. Tuy giá cả vẫn là 7.500.000 yên. Thật lòng mà nói, tôi đã đắn đo không biết có nên mua hay không, song đã quyết định việc đi mua, ước chừng nó ắt hẳn sẽ thu lại cho tôi lợi nhuận cao hơn.
Dùng cho Ryosuke thì phí lắm, vậy nên thay vì đưa [Dược Phẩm・Mini] thì tôi lại đưa cho thằng bé [Chiết Xuất Cây Thế Giới] là một thứ thuốc hồi phục yếu kém không được linh hoạt cho lắm. Nhưng vẫn thừa sức để chữa cho thằng bé.
Dẫu vậy [Chiết Xuất Cây Thế Giới] có giá cá cao lên tới tận 2.000.000 yên. Số dư còn lại của tôi hiện giờ đang rơi xuống mức còn 500.000 yên, nhưng tiền nong còn kha khá.
Tôi có thể mua những món hàng chất lượng mà mình đã không thể mua bởi do nó quá đắt. Đương nhiên, chúng đều là item fantasy.
“Nhưng phần lớn là nhờ may mắn cả. Mình đã tình cờ hiểu được cách để qua lại giữa hai căn nhà liền kề rồi.”
Jouichirou là mảnh ghép hoàn hảo cho kế hoạch của tôi. Nhưng vì bản tính lương thiện của mình mà tôi đã không thể thương lượng với ông.
“Không có gì đảm bảo mọi chuyện sẽ tiếp diễn như vậy cũng như không có chỗ cho sự lơ đễnh ở đây. Mình sẽ phải tự lực cánh sinh thôi.”
Tôi đảo một lượt quanh Shop và khởi tạo một danh sách gồm những thứ mình cần sau này.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage