Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6885

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19968

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 915

Tập 19: Đôi Cánh Trở Về Bầu Trời - Chương 6

Đang trên con đường Nhâm Sinh, Xương Hạo sải bước nhanh về phía bắc, gấp rút hướng về Đại Nội.

Sau khi trừ tà, Xương Hạo đã giăng kết giới, còn để Lục Hợp ở lại canh giữ. Thế nhưng, cứ thế này thì vẫn chưa thể yên tâm được, chi bằng nhờ một vị Thần Tướng nào đó am hiểu kết giới đến thiết lập lại sẽ tốt hơn.

“À này Tiểu Quái, ta sẽ đến chỗ phụ thân báo cáo. Ngươi giúp ta báo với ông nội một tiếng, rồi đưa Huyền Vũ hoặc Thiên Nhất đến chỗ huynh trưởng đi.”

Đồng hành cùng Xương Hạo, Tiểu Quái lập tức trợn tròn mắt.

“Ta nói, lỡ như ta không có ở đó, mà yêu quái nước lạ tấn công ngươi thì sao?”

“Chắc là... sẽ có cách thôi.”

Tuy không tự tin lắm, nhưng nếu chỉ là muốn bỏ chạy thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Nhảy vọt lên vai Xương Hạo, Tiểu Quái lấy tay ôm trán mà nói.

“Cái gì mà ‘chắc là’! Trong tình huống nguy hiểm như vậy, một mình ngươi có thể làm gì chứ?”

“Đâu phải lúc nào yêu quái cũng xuất hiện.”

Xương Hạo phản bác, chỉ thấy Tiểu Quái nhìn chằm chằm nói.

“Không chỉ Áo Nhân, mà Mạn Mạn khi đó cũng đã bỏ trốn rồi. Tình hình hiện tại chưa rõ ràng, tuyệt đối không được tách ra hành động.”

Xương Hạo cắn chặt môi. Dù muốn nói Tiểu Quái căng thẳng quá mức, nhưng đây cũng là giới hạn cảnh giác tối thiểu của nó, Xương Hạo hiểu rõ điều đó.

Nhưng giờ phút này, thời gian rất quý báu. Ngay cả bây giờ, yêu ma nước lạ cũng có thể lại xuất hiện ở phủ Thành Thân.

“Có Lục Hợp ở đó, cứ tin tưởng huynh ấy đi.”

“Ta tin chứ! Vừa tin tưởng vừa ỷ lại, nhưng mà vẫn lo lắng lắm.”

Gia đình là những người sẽ mãi ở bên ta, nhưng đôi khi ta lại dễ dàng đánh mất họ trong chớp mắt. Sự hiện hữu vốn dĩ được coi là lẽ đương nhiên, đôi khi lại không thể vĩnh viễn ở lại bên ta như một điều hiển nhiên. Có người nhà ở bên là sự may mắn kỳ diệu được vun đắp. Xương Hạo hiểu rõ điều đó.

“Tại sao yêu quái nước lạ đó lại hồi sinh? Chẳng lẽ mục tiêu của chúng là...”

Xương Hạo không nói hết câu. Và Tiểu Quái hiểu rất rõ điều cậu muốn nói là gì.

“Chỉ có hai con đó thôi sao, sẽ không có thêm đại yêu quái nào khác chứ?” Tiểu Quái không ngừng suy nghĩ trong đầu.

“Ta đang nghĩ, tại sao tối qua Chướng Tử lại đến phòng ta? Chẳng lẽ nàng thực ra muốn nói điều gì đó?”

Nghĩ kỹ lại, sáng nay nàng cũng lộ vẻ muốn nói lại thôi.

“Nhưng ta không có thời gian, đành đợi khi về rồi nghe nàng nói vậy...”

Cậu nhớ lại gương mặt khi ngủ của Chướng Tử.

Nếu số phận không thay đổi, cô thiếu nữ ấy đã đến một nơi mà cậu không thể chạm tới rồi. Thế mà giờ đây, mỗi ngày nàng vẫn ở bên cậu một cách bình dị, nói chuyện, mỉm cười với cậu.

Chỉ một tấm màn che cũng có thể ngăn cách hai người mãi mãi. Quỹ đạo của các vì sao.

Đây vốn là một ý nghĩ viển vông, một ước nguyện không thể thành hiện thực.

Xương Hạo cách lớp áo, giữ chặt túi hương vẫn luôn đeo trước ngực.

Xương Hạo còn rất nhiều lời hứa chưa thể thực hiện. Và một lời thề cũng quan trọng không kém, đã khắc sâu trong trái tim cậu.

Bảo vệ nàng, để nàng có thể mãi mãi hạnh phúc, để trái tim nàng không bị mây đen che phủ.

Chỉ cần có thể làm được điều đó, thì nàng sẽ không còn gặp những giấc mộng đáng sợ nữa, và cậu có thể bảo vệ giấc ngủ yên bình của nàng.

Tiểu Quái nhìn chăm chú vào khuôn mặt Xương Hạo, chợt vẫy vẫy đuôi, thầm thở dài trong lòng.

Tên nhóc này, tuy chậm lớn nhưng chí hướng thật lớn lao.

Hoàn toàn bảo vệ sinh mệnh, trái tim, sự tồn tại và ước mơ của cô ấy, đây không phải là điều có thể nói suông mà làm được.

Và dù có quyết tâm như vậy, muốn kiên trì thực hiện cũng sẽ gặp phải vô vàn khó khăn, hiểm trở.

“Haizz.”

Tiểu Quái gãi cổ, bất giác cười khổ.

Vậy nên nó vẫn phải ở bên cạnh để giúp đỡ cậu mới được.

Xương Hạo bước nhanh vào Đại Nội, một lần nữa kiên định quyết tâm trong lòng.

Cứ thế, đứa trẻ này vì cô thiếu nữ mà trưởng thành vùn vụt, không khỏi khiến người ta cảm thấy sao mà nhanh đến vậy.

Không thể mãi xem cậu ấy là một đứa trẻ nữa.

Phải thay đổi cách nhìn về cậu ấy thôi, Tiểu Quái bỗng cảm nhận được tâm trạng của một người làm cha, chỉ thấy Xương Hạo nghiêm túc mở lời hỏi.

“Tiểu Quái.”

“Hửm?”

“Thôi không lãng phí thời gian nữa, Tiểu Quái nhanh đi tìm ông nội đi.”

“Ngươi không nghe hiểu lời ta nói sao?”

“Nghe rồi, nhưng ta vẫn nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thu hồi lời vừa nói. Bây giờ phải để lý trí chiến thắng tình cảm, đứa trẻ này vẫn còn là một kẻ nửa vời. Quá nguy hiểm, không thể làm theo.

Yêu quái chỉ về phía bắc nhe nanh.

“Ta và ngươi bây giờ đều đến Âm Dương Liêu tìm Cát Xương! Chúng ta có nghĩa vụ phải báo cáo, đi thôi!”

Xương Hạo há hốc miệng, rũ đầu ủ rũ không nói nên lời.

Từ Tứ Điều đến Đại Nội còn khá xa. Vì phải giăng kết giới và trừ tà, Xương Hạo đã tốn khá nhiều thời gian ở phủ Thành Thân. Giờ đây mặt trời đã xế chiều.

Mùa đông đã qua được một nửa, sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ cũng giảm mạnh. Mặc dù mặc rất dày, nhưng vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương.

“Gió lạnh rồi...”

Tiểu Quái bỗng căng thẳng, toàn thân lông trắng dựng đứng ngay lập tức.

Cùng lúc đó, Xương Hạo cũng cảm thấy một luồng lạnh lẽo như có khối băng lướt qua sống lưng. Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện con đường vừa nãy còn có người qua lại giờ đã vắng bóng.

Bây giờ là lúc逢魔 (Ōmagatoki - Thời khắc ma quỷ tụ tập). Con đường vắng vẻ đôi khi sẽ giao thoa với thế giới yêu dị.

Bên má chợt có thứ gì đó lướt qua, gió xoáy một cách kỳ lạ xung quanh.

“Có gì đó, đến rồi.”

Đây là trực giác của một Âm Dương Sư.

Nhảy khỏi vai Xương Hạo, Tiểu Quái cảnh giác nhìn về phía trước. Những kiến trúc vừa nãy còn ở đó đã biến mất, không khí cũng như dương viêm* mà cuộn trào, ánh hoàng hôn bị bóp méo một cách kỳ quái.

(*陽炎 - Yōen: hiện tượng khí quyển khi ánh sáng bị khúc xạ do sự biến động của nhiệt độ, thường tạo ra ảo ảnh rung rinh, nhấp nhóa, giống như ánh nắng nóng bức trên đường nhựa.)

Xương Hạo nín thở dò xét xung quanh, chợt bên tai truyền đến một tiếng chó sủa xa xăm.

Tiếng sủa ấy như xuyên qua mặt nước mà rung động, kéo dài âm cuối rồi vang vọng bên tai.

Xương Hạo không lạ gì tiếng động này. Đó là tiếng của yêu quái nước lạ.

Gió bắt đầu xáo động bất an, mang đến một màn đêm tựa sương mù. Và ở phía bên kia, yêu quái đen kịt hiện hình.

“Mạn Mạn...”

Bỗng nhiên, Tiểu Quái quay người lại.

“Tiểu Quái?!”

Quay đầu lại, chỉ thấy phía sau đứng một con bò. Nó có bốn chiếc sừng trên đầu, thân phủ đầy lông thô cứng. Cơ thể vốn trắng tinh cũng bị màn đêm nhuộm đen kịt, chỉ có đôi mắt sáng rực phát ra ánh sáng.

“Quả nhiên là Áo Nhân...”

Tiểu Quái lầm bầm, dấu ấn trên trán nó phát ra ánh lân quang mờ nhạt.

Xương Hạo và Tiểu Quái đều không quên rằng, Mạn Mạn và Áo Nhân đều sở hữu yêu lực mạnh mẽ, chỉ cần một con thôi đã đủ khiến cậu phải tốn hết tâm trí rồi, huống hồ bây giờ cả hai lại cùng lúc xuất hiện.

“Khốn kiếp, Lục Hợp huynh ấy...”

Cậu không nói hết câu, bởi vì bây giờ có nói gì nữa cũng vô ích.

Mạn Mạn và Áo Nhân dần dần áp sát.

Toàn thân Tiểu Quái bùng lên đấu khí đỏ tươi, trong tích tắc hóa thành một bóng hình cao lớn.

Hai người lưng tựa lưng đối đầu với yêu quái, nhưng không lâu sau, cả hai lại phát hiện một luồng yêu khí khác xuất hiện ở đằng xa, họ không khỏi nín thở.

“Gì vậy...”

Hồng Liên lập tức nghẹn lời. Giọng Xương Hạo thì hơi run run.

“Yêu khí này... Cùng Kì ư...”

Mạn Mạn và Áo Nhân cười khẩy.

“Phương sĩ, bây giờ là lúc tính toán món nợ cũ này.”

“Máu thịt ngươi, tất cả sẽ được dâng cho chủ nhân của chúng ta.”

Xương Hạo chỉ cảm thấy một trận rùng mình dọc sống cổ. Nếu Cùng Kì đã hồi sinh, vậy thì mục đích của chúng đã quá rõ ràng rồi.

Cùng Kì muốn Xương Hạo và Chướng Tử.

Xương Hạo đã đánh bại Cùng Kì ở thế giới của Thủy Kính, và đó là trận chiến mà cậu đã dốc toàn lực mới có thể làm được.

Xương Hạo siết chặt nắm đấm, cúi đầu.

“Tại sao, bọn chúng lại...”

Đôi mắt Mạn Mạn lấp lánh kỳ dị.

“Muốn biết không, Phương sĩ?”

“Rất muốn biết đúng không, Phương sĩ?”

Lời thì thầm của Áo Nhân và giọng nói của Mạn Mạn hòa quyện thành một tiếng vọng kỳ lạ, như xuyên qua mặt nước, khiến người ta cảm thấy không thể xác định, khó nắm bắt.

Trong tay Hồng Liên bùng lên những ngọn lửa đỏ thẫm. Hơi nóng phả vào má, Xương Hạo hít một hơi rồi kết ấn, chăm chú nhìn Mạn Mạn.

“Càn Khôn định vị, rực rỡ huy hoàng, giải chú quả...”

“Xông lên!”

Viêm Xà theo tiếng gầm mà tấn công Áo Nhân. Yêu quái bò đen kịt khéo léo né tránh, gầm gừ lao về phía Hồng Liên.

Hồng Liên nắm chặt chiếc sừng đang đâm tới, chặn đứng đòn tấn công của nó. Mặt đất rung chuyển, Xương Hạo bất giác lảo đảo. Tận dụng khoảng trống này, Mạn Mạn vọt tới.

“Cấm!”

Bức tường linh lực chặn đứng Mạn Mạn. Đồng thời, Hồng Liên cũng nắm sừng Áo Nhân xoay một vòng, rồi quẳng mạnh nó ra.

Áo Nhân đen kịt ngã xuống đất, bụi bay mù mịt che khuất thân ảnh nó.

Con yêu quái lông đen thô cứng bất ngờ xuyên qua màn bụi, nhảy vọt ra. Nó gầm thét phát ra yêu khí cường đại, Hồng Liên bị luồng yêu khí ấy tấn công, tứ chi như bị xé toạc.

“Ư!”

Cậu bùng phát đấu khí rực lửa, đôi mắt vàng rực cháy lên ngọn lửa giận dữ, thần khí càng lúc càng mãnh liệt hóa thành ngọn lửa cuồn cuộn.

Viêm Xà đỏ thẫm trong chớp mắt hóa thành Bạch Viêm Chi Long, há to miệng lượn lờ trên không trung.

Bên tai vang lên tiếng gầm của Viêm Long. Sức mạnh do Áo Nhân phóng ra gây ra vụ nổ, trực diện đón nhận đòn tấn công của Bạch Viêm Chi Long. Xung kích mãnh liệt như bão táp dần lan tỏa.

Còn Xương Hạo thì không thể nắm bắt được động tĩnh của Mạn Mạn nhanh nhẹn, lập tức rơi vào thế yếu. Dù có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng muốn không bị thương thì rất khó. Vừa thầm nguyền rủa bộ trực y bất tiện, Xương Hạo vừa cố gắng tránh né những đòn tấn công cận chiến của Mạn Mạn.

“Phải phong tỏa hành động của nó.”

Xương Hạo kết ấn, bỗng chốc má bị áp lực gió dữ dội xé rách. Cậu dùng khóe mắt bắt lấy vệt máu đang bắn ra từ vết thương. Nếu đòn tấn công của Mạn Mạn thấp xuống một chút nữa, e rằng động mạch cổ đã bị vỡ rồi. Nghĩ đến đây, Xương Hạo không khỏi rùng mình.

Cậu cắn chặt răng.

Không thể lãng phí thời gian ở đây. Cùng Kì đã xuất hiện, và mục tiêu của Cùng Kì là Chướng Tử, người sở hữu Linh Thị lực đứng đầu đương thời. Nàng ấy đang gặp nguy hiểm, phải sớm đánh bại đám yêu quái này, và nhanh chóng đến bên Chướng Tử.

“Khốn kiếp!”

Đã quyết định bảo vệ nàng, quyết định dùng cả đời để bảo vệ nàng, để nàng được bình an hạnh phúc. Bởi vậy.

Xương Hạo vẽ ra Ngũ Mang Tinh trên không trung, lớn tiếng hô:

“Phong Cấm!”

Ngũ Mang Tinh tỏa sáng rực rỡ từ trên đầu Mạn Mạn hạ xuống, trói buộc nó lại.

“Thành công rồi! Cái gì?!”

Lời còn chưa dứt, sự trói buộc đã bị phá vỡ.

Vừa nãy Mạn Mạn gầm gừ oán hận vì không thể nhúc nhích, chính là luồng yêu khí khác đã phá hủy pháp thuật của Xương Hạo.

Đối mặt với yêu khí mới này, Xương Hạo và Hồng Liên không khỏi nín thở.

“Lần này lại là cái gì?!”

Ách*, Tuấn* hay Cử Phụ*?

(*Ngạc: Quái vật nửa người nửa chim. Tuấn: Một loài chim thần trong thần thoại Trung Quốc. Cử Phụ: Quái vật giống khỉ với cánh.)

Hình ảnh những yêu quái đã bị đánh bại lần lượt hiện lên trong tâm trí hai người— nhưng.

Trong ánh hoàng hôn, giáng xuống trước mặt Xương Hạo và Hồng Liên lại là một yêu quái hình người.

Người đàn ông mặc trường bào xứ lạ nhìn chăm chú vào họ, sau đó tao nhã cúi chào.

“Lần đầu gặp mặt, phương sĩ xứ lạ, và vị Thần Minh sa ngã.”

Giọng điệu pha lẫn sự sỉ nhục khiến Hồng Liên không khỏi nổi giận. Thế nhưng, đối diện với Hồng Liên ánh mắt như lửa đốt, người đàn ông vẫn bình thản mỉm cười.

“Thế nào, thú vị chứ? Ta nghĩ hai vị đã chơi rất vui rồi.”

Bên tai vang lên tiếng chó sủa, hòa cùng tiếng gầm của Áo Nhân, yêu lực gần như muốn đè bẹp hai người ngày càng nặng nề.

Cùng với sự xuất hiện của người đàn ông, sức mạnh của Mạn Mạn và đồng bọn cũng rõ ràng tăng lên.

“Ngươi chính là kẻ đã khiến chúng hồi sinh ư?!”

“Chính xác, nhưng đây không phải do một mình ta làm được. Mà là nhờ sức mạnh cường đại của chủ nhân ta.”

Người đàn ông nhẹ nhàng tiếp lời.

“À, quên tự giới thiệu. Ta là Mảnh Xà, đến từ lục địa xa xôi.”

Chưa đợi Mảnh Xà nói hết, Viêm Xà của Hồng Liên đã tấn công tới. Mảnh Xà né tránh, để Áo Nhân hứng chịu đòn tấn công thay mình.

Lông thô đen kịt lập tức bốc cháy. Liếc nhìn Áo Nhân đang đau đớn lăn lộn, Mảnh Xà bất lực mỉm cười:

“A, quả nhiên là hỏa diễm của Thần, thì ra là vậy, thật mãnh liệt, như thế này thì Áo Nhân sẽ bị thiêu chết mất.”

Thấy Mảnh Xà không ngừng gật đầu, Hồng Liên lại phóng Viêm Xà ra, nhưng lần này nó cũng bị hắn tránh né.

Hồng Liên chau mày, lộ rõ vẻ tức giận, bỗng nhiên cậu dời tầm mắt.

“Hồng Liên?”

Xương Hạo vừa để ý hành động của Mạn Mạn vừa hỏi. Chỉ nghe Hồng Liên nghiến răng lầm bầm.

“Khốn kiếp, bị nhốt rồi.”

Xương Hạo hiểu ra ý trong lời cậu nói, bất giác nín thở.

Không biết từ lúc nào, hai người đã bị nhốt trong dị giới. Gió đã thay đổi một cách bất thường, ngay cả đường phố cũng hoàn toàn biến đổi. Và kẻ chủ mưu, ngoài Mảnh Xà ra không thể là ai khác.

Giống như Cùng Kì, hắn cũng sở hữu sức mạnh tạo ra dị giới. Chẳng lẽ yêu lực của Mảnh Xà đã cao đến mức có thể sánh ngang với Cùng Kì sao?

“Được rồi Phương Sĩ, hãy khuất phục chúng ta đi, như vậy ngươi sẽ không còn phải chịu đau khổ nữa.”

“Câm miệng!”

Với vẻ mặt khó hiểu nhìn Hồng Liên đang gầm lên, Mảnh Xà bất lực thở dài.

“Ta có nói gì với ngươi đâu? Kẻ nào cản đường chúng ta sẽ phải nếm mùi đau khổ.”

Nụ cười trên mặt Mảnh Xà biến mất.

Còn toàn thân Hồng Liên thì bùng cháy đấu khí. Cậu nhe răng, lộ ra nụ cười thê lương.

“Nếu ngươi nghĩ mình làm được thì cứ thử đi, ta sẽ không để ngươi sỉ nhục danh hiệu Thần Tướng Đằng Xà.”

Bàn tay phải cậu giơ lên bốc cháy, ngọn lửa bùng lên dữ dội. Viêm Xà theo ý chí của Hồng Liên, vút cao lao về phía yêu quái nước lạ Mảnh Xà.

Mảnh Xà phóng ra vô số yêu khí sắc bén, yêu khí như những mảnh vụn bay qua Viêm Xà, lao thẳng về phía Hồng Liên.

Hồng Liên vừa lùi lại né tránh, Mảnh Xà liền giơ hai tay ra. Yêu lực cùng với ánh sáng lóe lên bùng nổ, bão tố yêu khí điên cuồng vô tình đánh tới Hồng Liên và Xương Hạo.

Xương Hạo vẽ Ngũ Mang Tinh và lớn tiếng hô:

“Cấm!”

Xung quanh Xương Hạo được bao bọc bởi linh khí mạnh mẽ. Bức tường mờ ảo ngăn chặn yêu khí, và Hồng Liên cũng dùng thần khí để chống lại đòn tấn công.

“——”

Mạn Mạn gầm thét lao thẳng về phía Xương Hạo. Xương Hạo giật mình hoàn hồn, nhưng bức tường đã bị Mạn Mạn phá vỡ.

“Cái gì?!”

“Xương Hạo!”

Ngọn lửa của Hồng Liên nuốt chửng Mạn Mạn, cháy bùng lên dữ dội. Mạn Mạn vừa rên rỉ vừa liếc nhìn Hồng Liên.

“Dám bị ngươi như thế...”

Không lâu sau, toàn thân Mạn Mạn sẽ bị ngọn lửa có uy lực khủng khiếp thiêu rụi.

“Đây chẳng phải là Thiên Mã sao? Từng là một tộc đã nhận được vinh dự vô thượng khi trở thành thức ăn của chủ nhân ta, ngươi là kẻ sống sót hèn mọn trong tộc đó phải không?”

“Câm miệng Mảnh Xà! Du Huy, Du Huy ở đâu!”

Người đàn ông chuyển ánh mắt từ Mảnh Xà sang Xương Hạo, gầm lên.

“Đây là của Du Huy...”

Bỗng nhiên người đàn ông hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào túi hương trong tay. Hắn cau mày, siết chặt túi hương lầm bầm.

“Không phải...”

Thấy vẻ mặt người đàn ông méo mó, Mảnh Xà chế giễu.

“Thiên Mã, nhớ ngươi tên Phiên Vũ đúng không. Em gái ngươi không ở đây, ý ta là, dù ngươi có ngu xuẩn đến mấy cũng nên hiểu rõ chứ.”

“Câm miệng!”

Đối mặt với sự chế nhạo của Mảnh Xà, Phiên Vũ gầm lên giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Toàn thân Phiên Vũ bùng phát yêu khí mạnh mẽ, yêu khí thậm chí lan tỏa đến bên cạnh Xương Hạo và Hồng Liên.

“Kẻ đó ở đâu. Yêu quái đã tấn công tộc nhân, cướp đi em gái ta, ở đâu?!”

Mảnh Xà bình tĩnh cười khẩy.

“Ngươi hỏi cũng vô ích, bởi vì ngươi sắp chết ở đây rồi.”

Áo Nhân gầm thét, Mảnh Xà tăng cường yêu khí, hóa thành những mảnh vụn lao về phía Phiên Vũ.

Xương Hạo nuốt khan, đứng ngoài quan sát tất cả, bỗng nhiên cậu cảm nhận được ngọn lửa bùng lên bên cạnh mình.

Ngọn nghiệp hỏa nóng bỏng nhảy múa.

“Đi đi!”

Hồng Liên phóng Viêm Xà tấn công Mảnh Xà, Phiên Vũ và Áo Nhân. Xương Hạo thấy vậy không khỏi la lớn.

“Hồng Liên, đợi đã!”

Dùng gió yêu khí đẩy ngọn lửa ra, Mảnh Xà hằn học giơ tay lên.

“Trước hết là Thiên Mã, hãy bắt đầu dọn dẹp ngươi trước đi.”

Những mảnh yêu khí của Mảnh Xà gào thét như bão táp, Hồng Liên kéo Xương Hạo ra phía sau lưng mình, thân mình cậu bị những mảnh yêu khí cắt ra nhiều vết thương.

“Hồng Liên!”

“Đừng ra!”

Với thân mình làm lá chắn bảo vệ Xương Hạo bé nhỏ, Hồng Liên phẩy máu tươi, triệu hồi ngọn lửa.

Trước mặt Hồng Liên và Xương Hạo, Áo Nhân đen kịt dần áp sát.

Xương Hạo nín thở, còn Hồng Liên chỉ khẽ mỉm cười, Viêm Xà đang bùng lên đột nhiên hóa thành Bạch Long Chi Viêm.

“Tỉnh táo lại đi, cháu của Tình Minh.”

“Không được nói ‘cháu’!”

Ngay lúc Xương Hạo theo phản xạ trả lời, bên tai lại vang lên tiếng vỗ cánh.

Viêm Long nóng bỏng trói buộc Áo Nhân và quấn chặt lấy nó. Áo Nhân lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết gần như có thể rung chuyển cả mặt đất.

Xương Hạo nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hồng Liên, chợt phát hiện thêm một yêu quái nữa từ trên không trung giáng xuống.

Đó là một yêu quái rất giống chó, có cánh. Kích thước tương đương một con ngựa. Trước khi hóa thành hình người, nó gần như giống hệt Phiên Vũ, chỉ có một điểm khác biệt.

Thiên Mã mới đến, toàn thân đen kịt.

Thiên Mã đen kịt trong nháy mắt đã hóa thành hình người giống hệt Phiên Vũ.

Mảnh Xà nhìn hắn, rồi không biểu cảm nói:

“A, không ngờ còn có Thiên Mã dị đoan. Lại có hai kẻ lọt lưới...”

Thiên Mã dị đoan.

Xương Hạo lộ vẻ khó hiểu.

Nhìn Thiên Mã mới xuất hiện này, Hồng Liên nheo mắt. Áo Nhân bị Bạch Viêm thiêu cháy nằm rạp trên đất không ngừng co giật.

Thấy thanh niên Thiên Mã mới xuất hiện, Phiên Vũ gằn giọng nói.

“Việt Ảnh, ngươi đã đi đâu?!”

“Xin lỗi... chỉ là cảm nhận được một luồng khí rất giống Du Huy...”

Phan Vũ khẽ nhướng mày. Cảm nhận được mùi hương tỏa ra từ tay hắn, Việt Ảnh nín thở.

"Phan Vũ, đây là..."

"...trên người đứa bé kia... nhưng đây không phải là của Du Huy."

Đôi mắt vốn sáng ngời của Việt Ảnh lập tức tối sầm lại.

"Đừng nản lòng, bạn ơi, Du Huy chắc chắn ở gần đây thôi."

Nghe lời Phan Vũ nói, Minh Xà thở dài một tiếng rồi dang tay ra.

"Là đang nói về con Thiên Mã yếu ớt đó sao? Ra vậy, các ngươi muốn cứu nó về à... Thật đáng thương."

Giọng hắn đầy vẻ châm chọc, khiến Phan Vũ và Việt Ảnh rõ ràng đã bị chọc tức.

Minh Xà tao nhã cúi chào, rồi liếc nhìn xác Ngao Nhân và Man Man đang nằm vật vã dưới đất.

"Quả nhiên, những thứ đã từng bị đánh bại thì chẳng làm nên trò trống gì, dù là Ngạc hay Tuấn. Ta đã khó khăn lắm mới cho chúng một cơ hội để gỡ gạc thể diện. Cùng Kỳ xem ra cũng chỉ là một kẻ bại trận mà thôi."

Minh Xà dừng ánh mắt trên Xương Hạo, rồi nheo mắt lại, ánh nhìn ấy giống như đã khóa chặt con mồi.

Xương Hạo chỉ cảm thấy toàn bộ lưng mình đang run lên bần bật.

"Tiểu Âm Dương Sư, sẽ có một ngày ta đến đón ngươi. Đừng quên đấy. Chủ nhân của ta đang chờ đợi ngươi."

Nói xong, gã đàn ông liền xoay người, đồng thời bùng phát yêu khí. Hắn dùng yêu khí phân tán như đạn chùm để tự vệ, khiến Thiên Mã, Xương Hạo và những người khác không thể đuổi theo kịp.

Hoàng hồn nhận ra, trời đã tối hẳn.

Xương Hạo chạy đi, nhưng chưa được vài bước, cậu dừng lại, nắm chặt nắm đấm.

"Minh Xà đi đâu rồi?"

Bên tai chợt truyền đến tiếng đập cánh.

Những con Xà Lửa của Hồng Liên truy đuổi hai Thiên Mã đã hóa thành yêu dị, nhưng Xà Lửa không thể bắt kịp chúng khi chúng bay lượn như gió trên bầu trời. Xương Hạo nhìn chúng biến mất vào ánh hoàng hôn, bực bội quay đầu nhìn Hồng Liên.

"Hồng Liên!"

"Xin lỗi, để chúng thoát rồi."

Xương Hạo lắc đầu. Đây không phải lỗi của Hồng Liên, cậu ta chỉ lo chú ý đến Minh Xà mà quên không niệm chú trói buộc Thiên Mã, là lỗi của cậu.

Kết giới do yêu dị tạo ra đã biến mất, Xương Hạo tập trung dò xét.

Yêu khí của Cùng Kỳ mà cậu cảm nhận được trước khi Man Man xuất hiện cũng đã tan biến.

"Cùng Kỳ..."

Bỗng nhiên, cuồng phong nổi lên.

"Đằng Xà!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, cả hai ngước nhìn, chỉ thấy Thần Tướng Bạch Hổ vạm vỡ đang từ từ hạ xuống.

"Bạch Hổ, có chuyện gì vậy?"

Hồng Liên hỏi, chỉ thấy Bạch Hổ đanh mặt mở lời.

"Câu đó phải là ta hỏi mới đúng. Tình Minh phát hiện ở đây có yêu khí mạnh mẽ, nên phái ta đến xem xét."

"Ông nội con..."

Xương Hạo trố mắt nhìn, Thần Tướng gật đầu mạnh một cái.

"Gần như đồng thời, Cùng Kỳ cùng các yêu dị đáng lẽ đã chết lại xuất hiện. Mười hai Thần Tướng gần như toàn bộ xuất động."

"Khoan đã, Bạch Hổ. Vậy, ngoài Cùng Kỳ ra còn có yêu dị nào khác xuất hiện ư?"

"À, Ngạc và Tuấn, những con chim yêu chết ở Quý Thuyền. Nói về chuyện đó..."

Hắn vừa nói vừa nhìn ra xa.

"May mắn là Tình Minh và Thanh Long đã ra nghênh chiến, nên mọi thứ đều bình an vô sự."

Xương Hạo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mục tiêu của Cùng Kỳ là Chương Tử, chỉ cần đánh bại Cùng Kỳ thì chẳng có gì đáng lo nữa.

"Bạch Hổ, ai đã đánh bại Cùng Kỳ?"

Bạch Hổ nghe vậy, bình thản đáp.

"Chu Tước và Tình Minh, Thiên Không cũng từ dị giới truyền đến Thần khí. Ta không có mặt ở đó, những chuyện khác ngươi phải hỏi Tình Minh."

Xương Hạo nín thở.

"Ông nội con..."

"Ra vậy."

Hồng Liên thở ra một hơi, ngay lập tức hóa thành tiểu yêu quái màu trắng, đôi mắt đỏ rực lóe lên ánh sáng đầy kích động.

"Minh Xà, cùng với Thiên Mã Phan Vũ và Việt Ảnh... Rốt cuộc chúng là ai?"

Trong khi tiểu yêu quái thì thầm, Xương Hạo ấn tay lên bộ quần áo bị rách nát của mình. Túi hương quan trọng nhất, cứ thế đã bị Phan Vũ cướp mất.

Cậu nhớ lại những cái tên mà hai Thiên Mã đã nhắc đến.

"Du Huy..."

Tiểu yêu quái nghiêng đầu chớp mắt.

Những lời của yêu dị hiện lên trong đầu cậu.

Đến từ lục địa. Kẻ sống sót. Thiên Mã. Dị đoan.

Xương Hạo nhìn lên bầu trời nơi Thiên Mã đã biến mất, bất an lầm bầm.

"Rốt cuộc chúng đến đất nước này, là vì điều gì?"