Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6886

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19968

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 916

Tập 19: Đôi Cánh Trở Về Bầu Trời - Chương 11

Genbu, đang chán nản ngồi vắt vẻo trên mái nhà phủ Abe no Masachika, bỗng trợn tròn mắt.

Ngước nhìn người bạn đồng hành bên cạnh, cậu ta cất giọng cứng đờ hỏi:

“Vừa nãy... đó là Seimei sao?”

Rikugo, người cũng đang dõi mắt về phía Đông như Genbu, đáp lại hờ hững:

“Chắc là vậy rồi.”

Kế đó, trong đôi đồng tử màu nâu vàng của Rikugo, một vẻ kinh ngạc hiếm thấy chợt lóe lên.

Vì nhận lệnh phải canh giữ nơi đây, họ không thể tự ý hành động. Chắc hẳn những người bạn đồng hành cũng nhận lệnh tương tự như Rikugo và Genbu cũng đang nóng lòng không kém.

Dù giờ đây Rikugo, người sở hữu thần lực mạnh hơn mình rất nhiều, có bỏ mặc cậu để lao đến chỗ Seimei, Genbu cũng chẳng phàn nàn gì.

Dù sao thì, thần lực của cậu thuộc hàng yếu nhất trong số các bạn đồng hành. Nếu gặp lúc nguy cấp, cậu cũng không tự tin có thể độc lập chống đỡ. Dù gì đối thủ cũng là yêu thú từ dị quốc.

Hơn nữa, ngay cả Seimei cũng phải ra tay, điều đó càng cho thấy đối thủ không dễ đối phó chút nào.

Genbu nhíu chặt mày, lẩm bẩm:

“Nếu bên này mọi chuyện suôn sẻ, tôi muốn đến chỗ Seimei.”

Rikugo gật đầu.

“Ừm, tôi cũng vậy.”

Genbu nheo mắt nhìn về phía chân trời phía Đông.

“Vậy thì? Hay là chúng ta cùng kiến nghị một chút nhỉ, Rikugo?”

Taishou, đang ngồi cạnh tấm rèm trúc, bỗng ngẩng đầu. Masachika thấy vậy liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy, Taishou?”

Taishou quay đầu nhìn Masachika, gương mặt nở một nụ cười mỉm đầy vẻ bối rối. Nhìn thấy biểu cảm của anh ta, Masachika lập tức hiểu ra điều gì đó đã xảy ra.

Dù sao họ cũng là bạn đồng hành đã ở bên nhau một thời gian dài. Taishou thường ngày rất điềm tĩnh, và khuôn mặt luôn nở nụ cười. Chỉ thỉnh thoảng anh ta làm việc hơi lơ đễnh, nên thường bị Seiryuu la mắng. Masachika luôn thấy anh ta tự kiểm điểm.

Khi Masachika còn nhỏ, mỗi khi hỏi Taishou với vẻ mặt đăm chiêu đang làm gì, Taishou luôn thở dài và cười khổ mà nói rằng, anh ta đang tự kiểm điểm để sửa chữa khuyết điểm của mình, thực sự quá khó.

Nhưng, trong mắt Masachika, thực ra Seiryuu và Taishou rất hợp nhau. Dù bản thân cậu cũng không nói rõ được lý do cụ thể để chứng minh, nhưng cứ nhìn thấy họ là sẽ có cảm giác trực giác như vậy.

“Lẽ nào anh lại làm gì khiến Seiryuu giận rồi à?”

Nghe câu hỏi của Masachika, Taishou mở to mắt, cười khổ.

“Không, may mà gần đây chưa làm chuyện như thế.”

“Vậy thì tốt rồi, Seiryuu mà nổi giận thì đáng sợ lắm.”

Cũng không thể nói là đáng sợ. Tuy nhiên, đúng là rất có uy lực, giọng điệu cũng kích động, mà động tác cơ thể cũng không nhỏ.

Tình huống như thế này, thông thường không phải gọi là đáng sợ sao...

Tuy nhiên, so với Seiryuu đã ở lại nhân giới một thời gian dài, Taishou phần lớn thời gian đều ở dị giới nên ít có cơ hội gặp mặt.

“Nói đi nói lại, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Anh đến nhà chúng ta thật hiếm thấy đó.”

Nhìn Masachika đi đến ngồi xuống bên cạnh mình, Taishou nói với vẻ mặt suy tư:

“Đột nhiên muốn đến thăm tình hình của phu nhân và bọn trẻ. Nếu làm phiền đến các vị thì tôi sẽ che giấu khí tức và ẩn mình...”

Masachika lắc đầu.

“Không cần đâu, thế này là tốt rồi. Tuy nhiên, ông nội và Masahiro có tính cách dù xảy ra chuyện gì lớn đến đâu, họ cũng sẽ không nói với chúng ta để chúng ta khỏi lo lắng. Tôi nghi ngờ có phải đã xảy ra chuyện tương tự như vậy không.”

Taishou không trả lời. Anh ta giữ im lặng, vì anh ta là người không biết nói dối.

Masachika thở dài.

Mặc dù bản thân cậu cũng hiểu rõ năng lực của mình đến đâu, nhưng vào lúc này lại chỉ có thể bất lực chờ đợi, chẳng có cách nào.

“Rốt cuộc mình có thể làm gì chứ.”

Nhìn Masachika đang lầm bầm, Taishou mỉm cười nhẹ.

“Ngài Masachika, việc ngài quan tâm đến họ như vậy, đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với Seimei và Masahiro. Tấm lòng của ngài sẽ trao cho họ sức mạnh to lớn, chỉ cần ngài phát huy hết tác dụng của mình là đủ rồi.”

Seiryuu ngồi trên mái nhà khoanh tay, khuôn mặt đăm chiêu nhìn lên bầu trời. Tenkou đứng phía sau anh ta, vô cảm nhìn một lúc rồi bất lực thở dài.

Trên ngọn núi phía Đông, Goujin đang giao chiến với ai đó. Dù tin rằng cô ấy sẽ không thất bại, nhưng trong lòng Tenkou vẫn luôn sợ hãi điều bất trắc.

Cô luôn ước, giá như mình có sức mạnh lớn hơn, có thể giúp được cô ấy. Nhưng thực tế, cô lại không có sức mạnh như vậy, luôn chỉ có thể chờ đợi cô ấy trở về như thế này.

“Khốn kiếp.”

Thần khí tỏa ra từ Seiryuu, theo thời gian trôi qua, ngày càng mạnh mẽ hơn.

Tenkou nhìn anh ta nói:

“Này, Seiryuu...”

“Hả?”

Giọng điệu của Seiryuu ngắn gọn và cương nghị, Tenkou rụt rè tiếp tục nói:

“Ở đây có tôi canh giữ là được rồi, anh có muốn đi...”

Nói được nửa câu, Tenkou lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng giờ đây cô cũng không thể sửa lại được nữa.

Tenkou cúi đầu, khẽ xin lỗi:

“Xin lỗi.”

“Không cần đặc biệt xin lỗi đâu.”

Tuy nhiên, nếu chuyện này đổi lại là Taishou, Seiryuu chắc chắn sẽ không cho anh ta cơ hội để xin lỗi. Biết điều này, Tenkou càng cảm thấy có lỗi hơn.

Xung quanh chìm vào một khoảng lặng nặng nề.

Tenkou đang im lặng, bỗng cảm nhận được một luồng thần khí quen thuộc truyền đến, kinh ngạc nín thở.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía Đông, Tenkou cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Goujin... May quá.”

Tenkou đang đặt tay lên ngực, bỗng nghe Seiryuu lạnh lùng nói:

“Tenkou.”

“Dạ.”

“Tôi sẽ ở đây trông chừng, cô đi xem Seimei rốt cuộc đang làm gì.”

“Ấy... vâng.”

Bị đôi mắt xanh thẳm của Seiryuu nhìn chằm chằm, Tenkou vội vàng đứng dậy trong hoảng loạn.

Vừa tiến về phía núi Daimonji, Tenkou vừa quay đầu nhìn về hướng phủ Yoshinaka.

“Seiryuu...”

Seiryuu chắc chắn còn hơn bất cứ ai khác muốn đích thân xác nhận an toàn cho Seimei. Nhưng anh ta vẫn thông cảm cho tâm trạng của Tenkou, và nhường cơ hội này cho cô.

Do dự một chút, Tenkou lại quay ngược trở lại.

Cô phụng mệnh của Seimei phải chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn nơi đây. Mệnh lệnh này không thể vi phạm.

Trở về thì, quả nhiên vẫn phải xin lỗi, nghĩ đến đây, tâm trạng của Tenkou lại bình tĩnh lại.

Mũi chĩa của cây giáo chẻ xiên một nhát, chém Meidou làm đôi từ vai xuống.

Meidou bị chém thành hai đoạn, đổ gục xuống như một cái cúi đầu.

Phần thân trên của Meidou lăn lông lốc rơi xuống bên cạnh Akiko.

Đôi mắt vô hồn của con yêu dị đó nhìn chằm chằm Akiko.

“Cô bé... máu của cô...”

Trước mặt Meidou đang cố gắng bò lên bằng tay, Taiin đầy giận dữ chặn đường nó.

“Đừng hòng đến gần công chúa!”

Cùng với tiếng gầm gừ, cơn lốc thổi qua, đánh bay phần thân trên của Meidou.

Cơ thể Meidou phát ra tiếng kêu bi thương như ếch, rồi bất động ngã xuống đất, dần dần tan rã thành cát bụi.

Goujin vung kiếm thêm bốn nhát vào phần thân dưới vẫn còn quằn quại của Meidou, lau mồ hôi trên trán và lẩm bẩm:

“Khó giải quyết thật.”

Goujin cau mày, cuộn xoáy thần khí và phóng về phía Meidou.

Đuôi rắn biến thành tro bụi rồi tan biến trong xoáy thần khí.

Xác nhận lần này nó đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Goujin cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Công chúa, ngài không bị thương chứ?”

Nhìn Goujin quay lại hỏi mình, Akiko tái mặt gật đầu.

“Vậy thì, chúng ta về phủ trước đi ạ.”

“Chờ... chờ đã. Taiin, xin đợi một chút.”

Akiko vội vàng lắc đầu với Taiin, người đang kéo tay mình, nói.

“Masahiro... Masahiro vẫn chưa quay về. Con không thể về một mình được...”

Buông tay Taiin ra, Akiko loạng choạng đi đến nơi Masahiro vừa biến mất, quỳ xuống đó chắp tay cầu nguyện:

“Masahiro...”

Goujin và Taiin nhìn nhau. Họ hoàn toàn hiểu tâm trạng của Akiko. Nhưng nếu ở lại lâu trong ngọn núi lạnh lẽo này, sẽ gây tổn hại lớn cho cả tinh thần lẫn thể xác.

Vừa bất lực gãi đầu, Goujin lẩm bẩm một mình:

“Giá mà Rikugo ở đây thì tốt rồi, có thể mượn áo choàng của anh ấy để dùng.”

Vừa nói, Goujin vừa nhìn Taiin. Taiin bĩu môi, bất lực nói:

“Được, được rồi, tôi biết rồi.”

“Không cần cái trên người Rikugo cũng được, chỉ cần mang một cái từ phủ đến là tốt rồi.”

“Như thế thì tốt nhất.”

Nếu mà đi hỏi mượn áo choàng của Rikugo, nhất định sẽ bị anh ta tóm lại, không kể rõ ngọn ngành mọi chuyện thì anh ta sẽ không buông tha cho đâu.

Tiễn Taiin bay lên trời đi xa, Goujin đi đến bên cạnh Akiko, ôm lấy vai cô.

“Công chúa, đừng lo lắng.”

“Goujin...”

Nhìn đôi mắt Akiko đầy bất an, Goujin kiên định gật đầu.

“Đó là người kế thừa của Abe no Seimei, chắc chắn sẽ bình an trở về.”

Akiko cắn chặt môi, gật đầu.

Rốt cuộc có sao không đây?

Khí tức vốn đã biến mất đột nhiên truyền ra từ bóng tối.

Goujin và Akiko trợn tròn mắt, Masahiro đầy thương tích cùng Mokkun lấm lem tro bụi và Hanewaki đầy máu xuất hiện trước mặt họ.

Đúng lúc này, Goujin cảm nhận được một luồng linh khí khác. Thần khí ẩn dưới luồng linh khí đó dần dần biến mất.

“Seimei...”

Lời thì thầm của Goujin bị gió che lấp, không truyền đến tai Akiko.

“Masahiro!”

Xác nhận Akiko đang loạng choạng chạy đến bình an vô sự, Masahiro nhẹ nhõm mỉm cười.

“À... Akiko...”

Hanewaki, hơi thở yếu ớt, từ từ mở mắt. Dường như đang tìm kiếm Akiko, nó chầm chậm đưa mắt nhìn xung quanh.

“...”

Akiko quỳ xuống trước mặt Hanewaki, nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó. Trên vết máu Yueying đã đông cứng, máu của Hanewaki lại một lần nữa nhuộm đỏ áo Akiko.

Thiên mã từ từ nheo mắt.

“Itsuki.”

Akiko không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Giống như Yueying đã lầm cô là Itsuki, Hanewaki cũng đang tìm kiếm bóng dáng Itsuki.

“Yên tâm đi, Yueying cũng ở đây...”

“Ừm...”

Nước mắt tuôn trào làm hình ảnh Hanewaki trở nên mờ nhạt. Tại sao lại cảm thấy bi thương đến thế, ngay cả Akiko cũng không hiểu.

Bên cạnh Akiko, một thiếu nữ xinh đẹp đang dõi mắt nhìn Hanewaki.

— Anh hai.

Đôi mắt đẫm lệ, cuối cùng cũng chuyển thành nụ cười. Rồi, Yueying đứng bên cạnh cô nói:

— Về thôi, Hanewaki.

À, về thôi. Về lại cố hương thân yêu ấy, cùng nhau.

“Hanewaki...”

Lời thì thầm của Masahiro bị gió cuốn đi.

Thiên mã khép chặt mắt, toàn thân được bao phủ bởi một vầng sáng, rồi dần dần biến mất.

Mokkun lặng lẽ nhìn tất cả những gì đang diễn ra, trong đôi đồng tử màu hoàng hôn cũng thoáng hiện nét buồn. Goujin quỳ một chân bên cạnh nó, nhẹ nhàng xoa đầu trắng muốt của nó.

Mokkun ngẩng đầu nhìn Goujin với ánh mắt phản đối, nhưng Goujin biết nó không thật sự giận dữ nên không bận tâm. Mokkun chỉ có thể bất lực thở dài.

“Akiko...”

Masahiro khẽ gọi Akiko đang cúi đầu nức nở. Akiko từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt long lanh nước mắt thật đẹp. Nét mặt bi thương của Akiko đã làm Masahiro đau nhói trong lòng.

Không muốn để Akiko khóc.

Nếu có thể, cậu mong cô ấy sẽ mãi mãi sống hạnh phúc, với nụ cười luôn nở trên môi.

Kéo tay Akiko, Masahiro một lần nữa nghiêm túc nói:

“Ta, sẽ bảo vệ nàng.”

Nhìn Akiko trước mặt, Masahiro lặp lại:

“Ta sẽ bảo vệ Akiko. Luôn luôn bảo vệ.”

Không phải ai khác, ta mong người luôn gọi tên ta, chỉ có mình nàng.

Để có thể nghe được giọng nói của nàng, ta, Masahiro, sẽ luôn bảo vệ nàng.

Chỉ cần chớp mắt một chút, nước mắt đã không thể kìm nén mà tuôn rơi. Những giọt lệ như đá quý, rơi xuống đầu gối vỡ ra ánh sáng lung linh.

“Ưm... ta tin chàng.”

Akiko gật đầu, khẽ mỉm cười.

Masahiro đứng dậy, đưa tay đỡ Akiko. Từ nay về sau, cậu nhất định phải dốc hết sức mình để bảo vệ Akiko.

Mokkun và Goujin cố kìm nén biểu cảm để không bật cười khổ. Ít nhất là tạm thời, phải tôn trọng ý muốn của cậu ấy.

Dù sao thì, Masahiro bây giờ cũng không thể trụ được bao lâu, thân thể đầy vết thương khiến cậu ấy đứng vững cũng đã rất khó khăn, huống hồ còn phải dìu Akiko cũng yếu ớt không kém.

Nhìn lên bầu trời, Mokkun bỗng trợn tròn mắt nói:

“Này, Masahiro. Nhìn kìa...”

“Ấy?”

Masahiro và Akiko nhìn theo hướng Mokkun chỉ, lập tức kinh ngạc đến không nói nên lời.

Trong đêm tối đen không trăng không sao. Một vầng sáng thẳng tắp bay vút lên bầu trời kinh đô.

“Trở về rồi...”

Masahiro khẽ thì thầm.

Thiên mã trắng tinh và thiên mã đen tuyền, vừa bảo vệ một con thiên mã nhỏ nhắn ở giữa, vừa bay đi.

Masahiro siết chặt tay Akiko hơn nữa. Cảm nhận Akiko cũng siết chặt tay mình, Masahiro và Akiko nhìn nhau. Rồi, họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía Tây.

Ấm áp quá. Giờ đây, chỉ cần như thế này là đủ rồi.

Bầu trời phía Đông khẽ hửng rạng, màu trắng đục như bụng cá.

Nhưng, bầu trời phía Tây vẫn còn chìm trong bóng tối, chờ đợi bình minh.

Trong bầu trời vẫn còn u tối ấy, bóng dáng thiên mã dần dần biến mất.

Hướng về bầu trời dị quốc xa xôi kia, linh hồn của những chú thiên mã, đang bay về nơi đó...

Khi Hanewaki trở về nhà, đêm đã quá nửa, chính là lúc gió thổi mạnh nhất.

“Ta về rồi! Sao đã ngủ hết rồi vậy?”

Hanewaki vui vẻ hạ cánh, nhìn Itsuki đang nằm ngủ trên tảng đá mà thất vọng lẩm bẩm.

Yueying, cố gắng giữ giọng thật thấp để không đánh thức Itsuki, nhíu mày hỏi Hanewaki ồn ào:

“Hanewaki. Sao ngươi lại lấm lem bùn đất thế kia?”

Toàn thân Hanewaki đều dính đầy bùn.

Hanewaki nhìn mình rồi, mặt thản nhiên đáp:

“Để tìm trầm hương [Kyara] thượng hạng, ta đã lặn xuống dưới nước. Ôi chao, tuy tìm thấy rồi, nhưng cũng tốn không ít công sức đấy. Bọn thủy yêu cứ chạy đến quấy rối, chịu không nổi.”

Nghe Hanewaki nói vậy, Yueying bất lực nói về hành động ngu ngốc của nó:

“Hanewaki, dù sao thì đó cũng là thứ rất quan trọng đối với bọn thủy yêu, đi cướp đoạt là ngươi sai rồi mà.”

Khối gỗ trầm hương [Kyara] Hanewaki cầm trong tay, không chỉ to lớn mà nhìn qua đã biết là trầm hương thượng hạng.

“À, có lẽ là vậy. Nhưng bây giờ cũng không thể quản nhiều như thế được.”

Hanewaki cười sảng khoái, Yueying vội vàng xua tay với nó, rồi nhìn Itsuki đang say ngủ.

“Đã để các ngươi chờ lâu, thật xin lỗi.”

Hanewaki ngượng ngùng gãi đầu, bỗng tay nó chạm vào thứ gì đó rồi dừng lại.

Tay nó chạm vào cành hoa vừa hái trên cây cài sau tai.

Quay đầu nhìn cái cây cách đó không xa, cành cây bị bẻ gãy hoa vẫn còn lay động cô đơn.

“Ừm...”

Hanewaki ý vị thâm trường nhìn Yueying một cái, Yueying hoảng hốt nhìn xung quanh.

Vừa cảm thán Yueying quả là một đứa trẻ đơn thuần, Hanewaki nheo mắt nói:

“Này, Yueying.”

“À, à... sao vậy?”

Dù Yueying cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không thể che giấu được sự kích động trong lòng.

“Nếu là ngươi thì, rất tốt đấy.”

“Hả?”

“Giao cho ngươi, nhưng ngươi phải đảm bảo có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.”

Thấy Hanewaki chỉ tay về phía Itsuki, Yueying cuối cùng cũng hiểu Hanewaki đang nói gì. Thế là vội vàng hoảng hốt nói:

“Không, không được đâu. Chuyện này ta, ta như thế này...”

Thiên mã đen tuyền, dị loại.

Yueying cười tự giễu lắc đầu.

“Thế này là tốt rồi, ta...”

Itsuki vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Có lẽ vì cảm thấy khí tức của Yueying và Hanewaki đều ở gần, nên cô ấy rất an tâm ngủ.

“Ta không cầu mong hạnh phúc nào cao hơn hiện tại.”

Ngươi đang nói gì ngốc nghếch vậy, Hanewaki trừng mắt nhìn Yueying. Nhưng Yueying chỉ cười khổ, không nói thêm gì.

Giờ thế này là tốt rồi, bản thân mình là một dị loại, mà có các ngươi có thể bao dung mình một cách chân thành như thế là đủ rồi.

Mái tóc như pha lê đen, thật sự rất đẹp.

Chỉ là, nếu có thể, ta chỉ mong ước một điều duy nhất.

Nhìn gương mặt ngủ yên bình của Itsuki, Yueying nheo mắt.

Điều ta mong ước, chỉ có một.

Có thể luôn bảo vệ nàng, để nàng có thể hạnh phúc ngủ yên như hiện tại.

Dù thế nào đi nữa, xin hãy để ước nguyện này thành hiện thực.

Và, đêm nay. Khoảnh khắc hạnh phúc này có thể vĩnh viễn...

Trong sâu thẳm tâm hồn đã khắc ghi, chỉ có điều này.

Ước nguyện duy nhất.

※※※※

Thuở nhỏ ban sơ ấy, hơi ấm lòng bàn tay vô hình.

Khuôn mặt in sâu trong tim, trùng điệp cùng khát khao.

Lý tưởng vẽ trong tâm, và hiện thực không thể chạm.

Nhưng trong lồng ngực không bao giờ từ bỏ, vinh quang nhỏ bé ấy.

Dù đi đến đâu, vẫn tin vào ràng buộc, bước chân không ngừng nghỉ, tiến về tương lai.

Độ cao vời vợi trước mắt, một ngày nào đó sẽ chạm tới.

Bị dụ hoặc bởi ánh sáng đom đóm nở rộ trong bầu trời xám xịt.

Chỉ mùi hương trong vòng tay người, là mối ràng buộc vĩnh cửu.

Tình yêu bi ai, tiếng lòng yếu ớt.

Dự cảm vây lấy, tim đập loạn nhịp không thôi.

Tôi mong sao đêm nay, khi em chìm vào giấc ngủ an lành, sẽ mãi mãi trường tồn.

Tôi biết tình yêu đôi ta là vô vọng, nên dù thế nào, em hãy mỉm cười đi nhé.

Mơ ước chẳng thành, hoa tàn rụng rơi, chẳng có gì là vĩnh cửu bất biến.

Dẫu biết là vậy, tôi vẫn cầu nguyện, xin ban cho tôi sự vĩnh hằng.

Khát khao được gặp em.

Trong lòng ngày càng mãnh liệt. Xin đừng tan biến.

Xin em, hãy mỉm cười.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆