Dù giờ Dậu ba khắc đã khá muộn, nhưng nội điện Kon'nairi chắc hẳn sẽ không nghỉ ngơi sớm đến vậy.
Thế nên Masahiro quyết định đợi đến giờ Hợi, muộn hơn một chút, mới khởi hành từ nhà mình.
Nói là khởi hành, chi bằng nói là trực tiếp nhờ Taiin dùng gió đưa mình đi thì đúng hơn.
Khi Masahiro nói với Taiin rằng mình muốn đến nội điện Kon'nairi xem tình hình và hy vọng cô dùng gió đưa mình đến, Taiin tỏ ra rất lưỡng lự.
Tuy nhiên, chỉ chần chừ một lát rồi cô ấy liền gật đầu đồng ý ngay.
Dù vậy, Taiin vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Mokkun, không dám lại gần.
Đối với Taiin, cô tuyệt đối không thể đứng cạnh Mokkun.
Một cảm giác căng thẳng thật kỳ lạ.
Masahiro cũng đã phải trăn trở một lúc xem nên nhờ Byakko hay Taiin làm việc này, nhưng cuối cùng vẫn chọn Taiin.
Không lâu sau khi họ xuất phát, mái nhà của nội điện Kon'nairi đã hiện ra trước mắt.
Dù đã sử dụng thuật ám thị, nhưng vì trời mưa nên vẫn không thể nhìn rõ phía trước.
Ngay cả các Thần Tướng cũng không thể nhìn rõ ràng trong màn mưa.
"Kia là nội điện Kon'nairi rồi, chúng ta nên hạ xuống chỗ nào thì tốt đây?" Nghe Taiin hỏi, Masahiro bối rối gãi đầu.
Bởi vì anh không biết tẩm cung của Công chúa Shushi ở đâu.
Thấy Masahiro cũng không có chủ ý gì, Mokkun liền đề nghị.
"Trước tiên cứ hạ xuống đã, rồi trong lúc ta và Taiin xác định vị trí, cậu cứ nấp kỹ ở đó." Dáng vẻ của Mokkun và Taiin là người thường không thể nhìn thấy.
Trừ khi họ cố tình hiện hình, hoặc đối phương có khả năng "Kiến Quỷ" cực cao.
Các Thần Tướng có thể điều chỉnh linh lực của mình tùy theo thị lực của đối phương.
Vì vậy, hiện giờ chỉ có những người có khả năng Kiến Quỷ như Masahiro, Seimei, Yoshimasa và Akiko mới nhìn thấy họ, còn những người thường khác thì tuyệt đối không thấy.
Trong Âm Dương Liêu, cũng có một số người ít nhiều sở hữu khả năng Kiến Quỷ, nên ở đó các Thần Tướng thường ẩn mình.
Tuy nhiên, giống như Mokkun, ngay cả trong gia đình Abe nơi hầu hết mọi người đều có khả năng Kiến Quỷ mạnh, vẫn có người không nhìn thấy hắn.
Bởi vì Mokkun đã hứa với Masahiro khi anh bị phong ấn khả năng Kiến Quỷ: "Dù có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ để Masahiro nhìn thấy ta." Nhưng nếu Mokkun biến về nguyên hình, dù hắn có ẩn thân thì linh lực phát ra vẫn vô cùng khổng lồ.
"Hửm? Mấy cậu xem, đó chẳng phải là Rikugō và Kazane sao?" Mokkun chớp mắt, dùng chân trước chỉ về phía trước nói, Taiin còn chưa kịp để Masahiro mở miệng đã nhanh nhảu kêu lên.
"Ôi chao, đúng thật. Vậy chắc Công chúa Shushi đang ở căn phòng phía đó." Rikugō và Kazane dường như giật mình trước những vị khách không mời mà đến.
Đương nhiên, nói là giật mình nhưng biểu cảm của Rikugō vẫn không hề thay đổi. Cái gọi là giật mình cũng chỉ là phỏng đoán của Masahiro và họ mà thôi.
"Masahiro..." Ngược lại, Masahiro có vẻ ngạc nhiên hơn, vì anh hoàn toàn không ngờ Kazane cũng sẽ xuất hiện ở đây.
Nhận thấy Masahiro đang ngạc nhiên nhìn mình, Kazane cười khổ.
"Sao, lạ lắm à?" "À... không. Không có gì..." Masahiro bối rối lấp liếm, phía sau Mokkun và Taiin thì giục giã hỏi.
"Thôi nào, chúng ta không phải đến thăm Công chúa Shushi sao?" "Nhân tiện để Kazane dẫn chúng ta vào. Được không?" Kazane ngạc nhiên nghiêng đầu.
Taiin đáp xuống bên cạnh Kazane giải thích.
"Masahiro nghe Yukishige nói, Công nương không được khỏe cho lắm. À, Yukishige là một quý tộc của gia tộc Fujiwara, chỗ dựa vững chắc của Masahiro." Chỉ giải thích như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng, thế là Masahiro đơn giản truyền đạt sự lo lắng của mình về sức khỏe của Công chúa Shushi cho Kazane.
"Công nương đang ở trong căn phòng này, nhưng người đã ngủ rồi. Vậy nên tốt nhất là đừng vào." Kazane dù đứng trước cửa, nhưng vì cô ấy đang mặc đồ thị nữ nên trông không có chút gì bất thường.
Còn Masahiro thì trong bộ dạ hành, nếu vào trong mà bị các thị nữ bắt gặp thì khó mà giải thích được.
Masahiro nhìn lướt qua Kazane và Rikugō, cả hai đều kiên định nhìn mình, nếu họ có giấu giếm điều gì chắc chắn sẽ cúi đầu tránh ánh mắt anh.
"Sao vậy?" "...Kazane, hình như, cảm giác hơi khác." Masahiro lại nói ra những lời giống hệt Công chúa Shushi, Kazane hoàn toàn không ngờ tới nên không khỏi mở to mắt. Rikugō bên cạnh liếc nhìn Masahiro, Masahiro nhíu mày nói.
"Ta, đã nói điều gì kỳ lạ sao?" Mokkun đang đứng dưới chân Masahiro ve vẩy đuôi nói.
"Vậy thì Kazane, Công nương cứ giao phó cho cô, không sao chứ?" Kazane chớp mắt. Nghe giọng điệu của Mokkun dường như vẫn còn chút không yên tâm.
Nhưng trong đôi mắt màu hoàng hôn của Mokkun lại không đọc được chút cảnh giác hay nghi ngờ nào. Hắn chỉ đơn thuần nhìn cô.
Kazane lặng lẽ gật đầu.
"Ừm... Chỉ cần có ta, Công nương sẽ không sao." Nghe Kazane trả lời, Mokkun gật đầu một cái. Rồi dùng đuôi gõ gõ vào chân Masahiro, quay người nói.
"Thôi được rồi, chúng ta về thôi, Masahiro." Masahiro không khỏi kinh ngạc nói.
"Ơ? Nhưng chúng ta mới đến mà, hơn nữa còn chưa gặp mặt Công nương..." Mokkun ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Masahiro nói.
"Ta nói này, nãy Kazane đã bảo là không sao, không có vấn đề gì rồi mà, cậu không nghe thấy à? Đừng có lo lắng thái quá nữa." Masahiro nhìn về phía Kazane. Đối phương cũng đang đứng trước cửa nhìn mình. Rồi khẽ mỉm cười gật đầu.
So với lúc chia tay ở Chigaeshi, bầu không khí xung quanh cô ấy trở nên ôn hòa hơn, không chỉ là biểu cảm hay dáng vẻ, mà còn sâu sắc hơn nhiều.
Có lẽ thật sự đã có sự thay đổi nào đó.
Masahiro lại liếc nhìn Rikugō một lần nữa. Từ nãy đến giờ anh ấy vẫn không nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng cạnh Kazane.
Người đàn ông trầm lặng này đang nghĩ gì, Masahiro hoàn toàn không thể đoán được, không chỉ ít nói, ngay cả biểu cảm cũng hầu như không thay đổi. Thế nên hoàn toàn không thể suy đoán ý nghĩ của anh ấy từ vẻ bề ngoài.
"Vậy thì, không chỉ Kazane, Rikugō cũng sẽ luôn ở đây sao?" Nghe đến đây, biểu cảm của Rikugō cuối cùng cũng hơi thay đổi một chút.
"Không... Ta sẽ về phủ Abe ngay lập tức." Ban đầu Rikugō định về báo cáo tình hình cho Seimei trước, sau đó mới đến Kon'nairi thăm Shushi.
Nhưng Kazane nói như vậy thì sẽ không kịp thời gian, thế nên Rikugō đã đi cùng Kazane đến đây trước.
Họ đã đến Kon'nairi từ sớm, nhưng các thị nữ luôn ở bên Công chúa Shushi cho đến khi cô ấy ngủ, nên họ phải đợi đến khi chỉ còn một mình Shushi mới xuất hiện.
Thực lực của Kazane tự nhiên không cần phải nghi ngờ, hoàn toàn có thể sánh ngang với các Thần Tướng.
Nếu lại có Rikugō hỗ trợ, thì có thể nói là vạn phần an toàn.
Tuy nhiên, Kazane luôn thích hành động theo cảm tính, nên rất dễ làm ra những việc liều lĩnh. Nếu không có Rikugō trông chừng thì quả thật rất đáng lo ngại.
Masahiro suy nghĩ một lát, rồi túm Mokkun đang ngồi lầm bầm dưới đất lên.
"Ta vào trong thì quả thật không tiện lắm. Hay là Mokkun ngươi vào trong xem tình hình đi." "Ta á?" Mokkun ngạc nhiên hỏi, còn Masahiro thì nghiêm nghị gật đầu.
"Nếu Mokkun ngươi đi, người khác không thấy ngươi sẽ không gây ra bất kỳ xáo trộn nào. Kazane, như vậy là được phải không?" Kazane trông có vẻ hơi do dự.
Mokkun và Masahiro nhìn nhau một cái, rồi hướng mắt vào trong phòng.
Biểu cảm của Mokkun trở nên nghiêm túc.
Công chúa Shushi mới chỉ năm tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Hơn nữa Shushi từng bị xuyên qua Lỗ Hổng Hoàng Tuyền vì pháp thuật của Kazane.
Vì vậy, cô bé có thể nhìn thấy những điều yêu quái và những thứ không thuộc về con người. Nếu cô bé thực sự có khả năng này, thì có thể rất nhạy cảm mà nhận ra khí tức của Mokkun.
Nghĩ đến điều này, Mokkun cũng không khỏi do dự.
"Không... ta thấy, ta vẫn không nên đi thì hơn..." "Ngươi nói gì vậy, không sao đâu mà. Mokkun ngươi đi thì..." Masahiro vốn nghĩ Mokkun sẽ phản bác kiểu như đừng gọi ta là Mokkun ở đây, nhưng bất ngờ là hắn chỉ im lặng không nói gì.
Lúc này, Taiin đang đứng cạnh Kazane giơ tay nói.
"Vậy để ta đi xem thử. Ta và Kazane cùng vào vậy." Nếu cứ mãi vướng mắc vấn đề này ở đây, thì sẽ mất quá nhiều thời gian. Để Akiko đang đợi Masahiro ở nhà không phải lo lắng, Taiin đã đưa ra đề nghị này.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào vị Thần Tướng bé nhỏ này, Taiin nhanh nhẹn quay người.
"Ta đi thì sẽ không sao đâu. Nếu chúng ta cứ mãi tranh cãi ai sẽ đi, bị người ngoài đi qua nhìn thấy thì rắc rối lớn." Taiin nói quả thật có lý.
"Đúng vậy, vậy thì, các ngươi đợi ở ngoài một lát nhé." Kazane và Taiin cùng bước vào trong phòng.
Chỉ còn lại ba người đàn ông ngoài cửa lặng lẽ đứng cạnh cánh cửa.
"Rikugō, đã lâu không gặp." Masahiro là người đầu tiên chào hỏi Rikugō, vị Thần Tướng ít lời chỉ gật đầu.
Thật sự đã lâu không gặp. Ngay cả trong Thủy Kính của Genbu, Rikugō cũng chưa từng xuất hiện lấy một lần, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau kể từ khi chia tay ở Chigaeshi.
"Bên Izumo thế nào rồi? Chắc ấm áp hơn bên này nhỉ." "Không... ta vẫn luôn ở trong Thánh Vực, so với đó thì Kyoto vẫn ấm áp hơn." "Vậy à... Vậy thời tiết ở Izumo ra sao?" Nghe câu hỏi của Masahiro, Rikugō dường như suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Trời quang dường như ít hơn bình thường. Nhưng cũng không nhiều mưa như bên này." Ý anh ấy là thời tiết cũng khá âm u.
Nghe Rikugō nói, Masahiro cũng không khỏi nhíu mày nhìn lên bầu trời âm u, mưa bay. Mây đen giăng kín trời, ban nãy mới chạng vạng mà trời đã tối sầm như đêm rồi.
Khi điều tra Bát Chỉ Kính (Yata no Kagami), Masahiro không khỏi liên tưởng.
Mưa dầm che khuất mặt trời, thế giới tối tăm.
Cứ như Thiên Nham Hộ (Ama-no-Iwato) đã che chắn Thiên Chiếu Đại Thần (Amaterasu Ōmikami) trong thần thoại vậy.
Tương truyền, khi đó Bát Chỉ Kính (Yata no Kagami) đã được sử dụng để kéo Thiên Chiếu Đại Thần (Amaterasu Ōmikami) ra khỏi hốc đá đó.
"Gương..." Dù không phải là thần khí trong truyền thuyết, chiếc gương có thể phản chiếu mọi vật một cách chân thực bản thân nó cũng mang linh lực.
Nó có sức mạnh phá tà.
Bát Chỉ Kính (Yata no Kagami) đã phản chiếu hình bóng của Thiên Chiếu Đại Thần (Amaterasu Ōmikami), từ đó hấp thụ thần lực.
Thần kính được thờ trong Điện Onmeiden, hẳn cũng đã hấp thụ sức mạnh của thần linh rồi.
Vậy thì— Masahiro đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ áo trắng xuất hiện trong Điện Onmeiden, biểu cảm không khỏi trở nên nghiêm trọng.
Người phụ nữ đó có phải đã vào Điện Onmeiden để cướp thần kính không? Nếu vậy, mục đích cô ta cướp gương là gì? Chẳng lẽ là để giành lấy thần lực chứa đựng trong gương sao? "...Ta cũng cầu nguyện cho trận mưa này mau chóng kết thúc đi." Masahiro khẽ tự nhủ, thở dài một hơi.
So với việc không làm gì cả, thì làm một chút những gì có thể mới khiến tâm trí yên bình hơn. Dù sao, so với người thường không có sức mạnh, Masahiro hiện giờ vẫn có thể làm được nhiều việc.
"Này, Masahiro! Nhìn kia..." Một giọng nói gấp gáp cắt ngang dòng suy nghĩ của Masahiro.
"Hả?" Masahiro theo phản xạ ngẩng đầu lên, phát hiện trên mái nhà đột nhiên xuất hiện một bóng người phụ nữ áo trắng.
Mokkun nhảy từ người Masahiro xuống, tạo tư thế tấn công.
"Kẻ nào!" Rikugō vừa bước vào trạng thái đề phòng vừa kinh ngạc hỏi.
"Không biết. Nhưng, kẻ đó đêm qua cũng xuất hiện ở Điện Onmeiden." Khí tức dị thường tỏa ra từ người phụ nữ áo trắng khác hẳn với tất cả kẻ thù mà Masahiro và họ đã từng đối mặt.
Người phụ nữ trên mái nhà liếc nhìn Masahiro, Mokkun và Rikugō từng người một. Nhìn kỹ, đôi mắt người phụ nữ đó trông hệt như mắt mèo giữa trưa, vừa nhỏ vừa dài.
Sau khi nhìn chằm chằm Masahiro một lúc, người phụ nữ đột nhiên dùng giọng điệu nghiêm nghị nói.
"—Đây là lời cảnh cáo!" "Gì cơ?" Biểu cảm của Mokkun trở nên căng thẳng hơn, nhưng người phụ nữ áo trắng vẫn không hề thay đổi sắc mặt mà tiếp tục nói.
"Đừng lại gần Công chúa đó. Chuyện này không liên quan đến các ngươi, mau rời đi!" Masahiro không chút nghĩ ngợi tiến lên phía trước hét lớn.
"Ý cô là gì?" "Ý ta là những gì ta vừa nói. Sức mạnh của gương sắp biến mất rồi." Gương? Chẳng lẽ là thần kính của Điện Onmeiden sao? Người phụ nữ nhìn chằm chằm Masahiro nói.
"Thời gian đang trôi đi từng khắc, mau rời đi." "Rốt cuộc chuyện này là sao? Cái gương của Điện Onmeiden rốt cuộc..." Nói đến giữa chừng, Masahiro đột nhiên bừng tỉnh nói.
"Chẳng lẽ, trận mưa dầm không ngớt này là do cô gây ra sao?" Người phụ nữ im lặng không trả lời.
Nhưng đối với Masahiro và họ, sự im lặng này chính là một sự ngầm thừa nhận.
Lúc này, Taiin và Kazane nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng vội vã chạy ra.
"Có chuyện gì vậy?" Hai người dừng bước sau khi phát hiện người phụ nữ áo trắng trên mái nhà, Masahiro quay đầu lại hét về phía họ.
"Bảo vệ Công nương!" Tiếp đó Masahiro lại quay sang người phụ nữ áo trắng, hai tay kết ấn.
"Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền." Masahiro hai tay kết đao ấn, tập trung linh lực vào một điểm.
"Cấp Cấp Như Luật Lệnh!" Theo tiếng gầm chân ngôn của Masahiro, một luồng khí lạnh lẽo lao về phía người phụ nữ áo trắng, nhưng người phụ nữ đó chỉ khẽ vung tay đã hóa giải đòn tấn công của Masahiro.
"Kẻ này... cũng khá lợi hại." Mokkun gầm nhẹ, toàn thân tỏa ra đấu khí.
Kazane thấy vậy liền lập tức nhìn xung quanh. Tẩm cung của Công chúa Shushi tuy có một khoảng sân rộng bao quanh, nhưng nếu gây ra xáo động quá lớn vẫn sẽ bị người khác chú ý.
"Âm này là tiếng của thần linh, hơi thở này là hơi thở của thần linh, bàn tay này là thánh thủ của thần linh!" "Kazane, cô đang làm gì vậy..." Taiin ngạc nhiên nhìn Kazane hỏi.
Tay phải của Kazane kết đao ấn giơ cao tiếp tục niệm.
"Thần phong của Cao Thiên Nguyên giáng thế, khí tức của chư thần. Hãy trở thành bức bình phong ngăn cách thế giới hiện thực và U Giới!" Ngay khi Kazane niệm xong, một tầng kết giới từ bốn phía dâng lên bao vây vài người lại.
"Đây là...?" Masahiro kinh ngạc nhìn xung quanh, lúc này tai anh đột nhiên nghe thấy giọng của Kazane.
"Kết giới. Có kết giới này, những người khác ngoài chúng ta sẽ không thể tiếp cận nơi đây." Hơn nữa, dù trong kết giới có gây ồn ào đến đâu, bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy.
"Dù có chuyện gì xảy ra, khí tức của thần linh cũng sẽ bảo vệ vùng đất này." "Đây là...?" Mokkun quay đầu lại hỏi.
"Có nghĩa là, dù chúng ta làm gì ở đây, thế giới hiện thực cũng sẽ không bị ảnh hưởng sao?" "Đúng vậy." "Thật vừa ý ta." Mokkun khẽ cười, tức thì biến về hình dạng ban đầu.
Trên bàn tay phải giơ cao của hắn đột nhiên xuất hiện vài con rắn lửa.
"Ngươi rốt cuộc là ai, mau thành thật khai ra!" Những con rắn lửa đỏ rực cuộn mình dữ dội.
Người phụ nữ áo trắng nheo mắt; cũng giống như Kurenai (Hồng Liên), cô ta giơ tay phải lên. Nước trong hồ xung quanh đều bắt đầu rung động.
"Hết cách rồi." Lời người phụ nữ vừa dứt, từ mặt nước lập tức nhảy vọt lên vài luồng sáng. Nhìn kỹ, chúng giống như những con sư tử có đôi cánh nước.
Sinh vật như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Vô số sư tử lao về phía Masahiro và Kurenai.
"Liệt Phá!" Đánh tan những con sư tử lao đến bằng pháp thuật, Masahiro nhìn xung quanh. Trong tầm mắt anh, khắp nơi đều tràn ngập những con rắn lửa đỏ rực.
Những con Tengu (Rắn bay) đang cuộn mình, nhảy múa, cắn nuốt từng con sư tử lao đến, những con sư tử cánh nước theo một tiếng rít đã biến thành hơi nước.
Rikugō vung thương bạc chém vào con sư tử đang lao tới, con sư tử bị chém đôi lập tức hóa thành bọt nước bắn tung tóe trên mặt đất.
Lợi dụng khoảnh khắc này, người phụ nữ nhanh chóng vượt qua hàng rào lao ra ngoài.
"Ngươi rốt cuộc là ai!" Nhìn Kazane đang chắn trước mặt mình, người phụ nữ vô cảm nói.
"Trước khi hỏi tên người khác nên xưng tên mình trước." Đôi mắt Kazane lạnh lùng mỉm cười.
"Đối với loại vô danh tiểu tốt như ngươi, không cần phải báo tên làm gì." Người phụ nữ cũng khẽ cười.
"Thật trùng hợp, ta cũng nghĩ vậy." Người phụ nữ hai tay tập trung nước mưa lại, đan xen thành một tấm lưới bằng nước.
"Ngươi định làm gì Công nương?" Bộ đồ thị nữ mà Kazane đang mặc hẳn rất nặng nề.
Nhưng linh lực tỏa ra từ người cô ấy vẫn khiến quần áo không ngừng bay phấp phới. Đứng cạnh cô ấy, Taiin cũng hai tay tập hợp một trận xoáy khí.
"Không cần trả lời ngươi!" Vút một tiếng, mái tóc đen của Kazane bay lên dữ dội.
"—Bách Quỷ Phá Nhận!" Linh lực mà Kazane phóng ra hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén.
Người phụ nữ giang rộng hai tay, dựng lên tấm lưới nước chắn trước mặt, rồi tấm lưới hóa thành một tấm khiên tựa gương nước.
Mặc dù phong nhận của Phong Âm đã chém lên tấm khiên nước, nhưng không một lưỡi dao nào có thể xuyên qua làm bị thương người phụ nữ phía sau.
Người phụ nữ áo trắng mỉm cười điềm nhiên.
"Ta không có ý định giao đấu với các ngươi, mau tránh ra!" Thái Âm đứng cạnh Phong Âm khó chịu bĩu môi, nhảy phắt lên quát lớn.
"Xem chiêu này—!"
Một trận lốc xoáy khổng lồ ập tới tấn công người phụ nữ.
Trận lốc xoáy không ngừng gầm thét cuốn lấy cơ thể người phụ nữ thổi bổng lên không trung.
"Tiêu đời rồi!" Thái Âm reo lên vui sướng.
Lúc này, Phong Âm bên cạnh nhắc nhở.
"Chưa xong đâu, cẩn thận!" Người phụ nữ lộn một vòng trên không, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Rồi ngẩng đầu nhìn Thái Âm và Phong Âm, khẽ nói.
"Hai ngươi— không phải loài người." Phong Âm kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, còn Thái Âm đứng bên cạnh thì nhảy dựng lên tức giận kêu.
"Ngươi chẳng phải cũng vậy sao? Còn nói ai!" Phong mâu Thái Âm tung ra với toàn bộ sức lực bị cột nước cạnh người phụ nữ chặn lại.
Những hạt nước bắn ra từ cột nước tản mát khắp nơi, che khuất bóng dáng người phụ nữ bên trong.
Ngay khoảnh khắc bóng dáng người phụ nữ hoàn toàn ẩn sau làn nước.
Hơi thở của cô ta cũng lặng lẽ biến mất cùng lúc đó.
"Biến mất rồi..." Bốn phía nhìn quanh, không thấy bóng dáng người phụ nữ lúc nãy đâu cả.
"—Vạn Ma, Hàng Phục!" Theo tiếng gầm giận dữ của Xương Hạo, tất cả sư tử nước xung quanh đều hóa thành bọt nước rồi biến mất.
Đấu khí của Hồng Liên bùng nổ, nuốt chửng toàn bộ sư tử còn sót lại.
Hơi nước bốc lên sau đó khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.
Bốn bề một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Cơn mưa vẫn không ngừng rơi, dần dần cuốn trôi đi chút hơi thở bất an còn sót lại trong không khí.
Xương Hạo, Hồng Liên và Lục Hợp đứng giữa trời mưa ngày một nặng hạt, căng thẳng dõi theo mọi động tĩnh xung quanh.
"...Người phụ nữ đó, rốt cuộc là ai vậy..." Ba người hỏi Thái Âm và Phong Âm, những người vừa giao đấu với cô ta.
Phong Âm im lặng lắc đầu.
Sự xuất hiện và biến mất của người phụ nữ đó đều diễn ra khi Xương Hạo cùng những người khác hoàn toàn không hay biết.
"Là yêu quái sao? Nhưng lại khác hoàn toàn với những gì chúng ta từng thấy." Xương Hạo nắm chặt tay, cắn môi bực bội.
Lần thứ hai để cô ta trốn thoát rồi.
Cột nước người phụ nữ phóng ra làm ướt cả trong nhà.
"Á à, cái này không lau khô không được rồi!" Thái Âm vừa kêu vừa cố gắng dùng tay quạt gió. Thấy dáng vẻ của Thái Âm, Phong Âm cười khổ.
"Không sao đâu. Chỉ cần giải kết giới là mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi." Nói rồi, Phong Âm hai tay một lần nữa kết thành ấn kiếm, nhắm mắt lại.
"Màn chắn ánh sáng. Trả lại tất cả về hơi thở của thần linh..." Một luồng thần khí thanh tịnh thổi qua.
Dù Xương Hạo và những người khác vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng luồng gió này thổi qua lại có cảm giác như họ đã đến một nơi khác vậy.
Phép thuật của Phong Âm tuy có phần tương tự với Xương Hạo, nhưng lại có cảm giác như một kỹ thuật hoàn toàn khác biệt.
Hồng Liên đã biến về hình dạng tiểu quái, không nhảy lên vai Xương Hạo. Có lẽ là sợ bùn đất làm bẩn quần áo của Xương Hạo.
"Này, Lục Hợp." Lục Hợp không nói gì quay đầu nhìn tiểu quái. Tiểu quái với vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Người phụ nữ kia rất có thể sẽ xuất hiện lần nữa. Ngươi cứ ở lại đây đi. Ta sẽ nói với Tình Minh bên đó." "À, ta cũng đang định vậy." Lục Hợp, người ít lời, liếc nhìn Phong Âm đang đứng trong nhà rồi gật đầu.
Phong Âm đối mắt với Lục Hợp một cái, sau đó bóng dáng Lục Hợp biến mất trong màn đêm.
"Xương Hạo, chúng ta về thôi." Tiểu quái thúc giục, rồi quay đầu nhìn Thái Âm một cái.
Thái Âm không khỏi lùi lại một bước. Tiểu quái nhận thấy điều đó, không nói thêm gì chỉ gật đầu.
"Mau lên nào, về trễ Tình Minh mà biết lại không tránh khỏi vài lời cằn nhằn..." Để tránh bị mưa làm ướt quần áo, Phong Âm vẫn đứng dưới mái hiên, đột nhiên ánh mắt nàng quay sang một bên.
"Có người đến rồi, mau trốn đi." Xương Hạo nghe vậy, lập tức hoảng hốt trốn xuống dưới bệ thấp trong nhà, tiểu quái cũng chạy theo vào.
Tuy nhiên, tiểu quái nhanh chóng nhận ra mình thực ra không cần phải trốn cùng, liền bất đắc dĩ gãi gãi tai.
Còn Thái Âm, vốn dĩ cũng không cần trốn tránh như tiểu quái, cũng theo phản xạ mà trốn sau cánh cửa đang mở.
Phong Âm giả vờ như vừa từ trong nhà bước ra đang định đóng cửa, thì phát hiện hai người thị nữ đi từ góc cua tới.
"Hình như nghe thấy tiếng động gì đó..." Hai người thị nữ thấy Phong Âm thì không khỏi kinh ngạc.
"Ối, cô..." Hình như vừa nhìn thấy Phong Âm đã nghĩ ra điều gì đó.
Thị nữ không khỏi chớp mắt liên hồi, Phong Âm rất lịch sự đáp.
"Vì đã không có mặt ở đây, thật lòng xin lỗi." "Đâu có đâu có..." Cuối cùng họ cũng nhớ ra đây là cô gái rất được công chúa Tu Tử yêu thích, người đã vào cung vào mùa xuân.
Các thị nữ cười nói.
"Điện hạ cũng rất vui mừng. Thế nào rồi, giờ người có khỏe không?" "Ừm, vẫn còn hơi yếu. Nhưng hiện giờ người đã ngủ rồi, chắc là tỉnh dậy sẽ ổn thôi." Vừa mỉm cười vừa trò chuyện với các thị nữ, Phong Âm chợt nhận thấy có một thị nữ cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Cảm nhận được luồng khí lạnh trong ánh mắt đó, nụ cười của Phong Âm không khỏi thoáng chút ngạc nhiên.
Người thị nữ lớn tuổi hơn trong hai người quay đầu nói.
"Đây là thị nữ mới vào cung khi cô không có ở đây. Giờ rất được Điện hạ yêu mến." Thị nữ đứng phía sau gật đầu với Phong Âm.
Phong Âm cũng chào lại rồi khẽ hỏi.
"Vậy sao... Từ nay mong được giúp đỡ nhiều hơn." "Khách sáo rồi... Xin hỏi, phải gọi cô là gì ạ?" Trong cung, mọi người không dùng tên thật mà dùng biệt danh để xưng hô.
"À, vị này là... Ối, tên gì nhỉ, xin lỗi ta sao lại quên mất." Người thị nữ tiền bối đang định giới thiệu, đột nhiên không nhớ ra tên của Phong Âm nên bối rối.
Điều này cũng dễ hiểu, khi Phong Âm rời đi đã thi triển phép thuật lên họ, khiến họ quên hết mọi ký ức về nàng.
Phong Âm suy nghĩ một lát rồi nói.
"Tôi tên là Vân Cư. Vì tôi đến từ Izumo." "À, phải... Vân Cư. Còn vị này là..." Thị nữ đứng phía sau liếc nhìn Phong Âm rồi mỉm cười.
"Tôi tên A Vân." Một hồi chuông cảnh báo chợt vang lên trong đầu Phong Âm.
Người phụ nữ này, hơi lạ.
"Chắc cô biết nhiều chuyện về Điện hạ nhỉ. Tôi mới vào cung không lâu, nên nhiều việc còn phải nhờ cô chỉ giáo." Phong Âm bình thản nói với A Vân đang làm ra vẻ lấy lòng.
"Khách sáo rồi. Về tình hình gần đây của Điện hạ, tôi cũng phải hỏi cô đây." —Thái Âm trốn sau cánh cửa nghe rõ mồn một tất cả.
"Phong Âm, làm tốt lắm..." Đột nhiên, Thái Âm nhận thấy màn trướng che rèm giường hình như khẽ động.
Quay đầu lại, Thái Âm vừa hay đối mắt với Tu Tử, người đang thò đầu ra qua màn trướng.
"Á..." Đôi mắt Tu Tử bất động nhìn chằm chằm vào Thái Âm.
Nói cách khác, cô bé có thể nhìn thấy Thái Âm.
Mặc dù Thái Âm hiện giờ không ẩn thân, nhưng cũng không phải là trạng thái người thường có thể nhìn thấy.
Không hổ danh là công chúa kế thừa dòng máu của Nữ thần Amaterasu. Có khả năng nhìn thấy thần tướng, điều này đòi hỏi khả năng "kiến quỷ" rất mạnh.
Vậy bây giờ phải làm sao đây? Thái Âm không dám hé răng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Công chúa Tu Tử thì chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Thái Âm.
※※※※※
Sáng hôm sau, Tình Minh lại được Thiên Hoàng triệu kiến vào triều.
"Hôm qua đi rồi hôm nay còn đi nữa? Có chuyện gì thế nhỉ?" Tuy thấy hơi khó tin nhưng vẫn phải chuẩn bị vào cung.
Cũng như hôm qua, Fujiwara no Yukinari (Phúc Nguyên Hành Thành) lại đến làm sứ giả triệu kiến.
"Hai ngày liên tiếp được triệu kiến vào triều, quả thật rất hiếm thấy." Nghe Tình Minh than thở, Hành Thành cũng bất đắc dĩ cười khổ.
"Đúng vậy. Sáng nay lên triều, Thiên Hoàng thậm chí còn chưa xem tấu chương của người khác đã sai ta đến mời ngài, ta lúc đó cũng rất ngạc nhiên." Về đê sông Kamo, việc cải tạo nội điện cùng các báo cáo chính trị.
Đang lúc Hành Thành theo lệ thường chuẩn bị lần lượt báo cáo, Thiên Hoàng lại ngăn ông lại.
"Xin lỗi, ta còn có việc muốn nhờ Tình Minh giúp đỡ. Hành Thành, khanh có thể thay ta đến nhà Abe mời Tình Minh được không?" Giọng Thiên Hoàng phía sau rèm ngự nghe có vẻ yếu ớt, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Mặc dù Thiên Hoàng dùng giọng hỏi, nhưng lời của Thiên Hoàng chính là mệnh lệnh.
Vì vậy, bản thân ông dù thế nào cũng không thể từ chối. Các đại thần khác bên cạnh cũng không đưa ra ý kiến phản đối lời của Thiên Hoàng.
Thế là Hành Thành đành hỏa tốc chạy đến phủ Tình Minh.
"Giọng Chủ Thượng nghe rất lạ, không còn sự uy nghiêm thường ngày... Nghe có vẻ rất yếu ớt." Nói đến đây, Hành Thành thở dài.
Tất cả những điều đó đều được Tình Minh nhìn rõ.
"Có chuyện gì sao? Hành Thành điện hạ?" "Không có gì..." Hành Thành lắc đầu cười khổ một cái.
Trước mặt vị lão nhân này, không có bất cứ điều gì có thể giấu được ông. Dù bản thân ông không nói gì, ông cũng sẽ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ đây chính là lý do ông được gọi là đại Âm Dương Sư tuyệt thế.
"Thực ra, hôm qua ta đã gặp Công chúa Tu Tử." Sắc mặt Công chúa vô cùng tái nhợt, không chút sinh khí.
Hành Thành trước đây từng gặp Công chúa Tu Tử vài lần, tuy Công chúa còn nhỏ, nhưng sắc mặt luôn hồng hào, đôi mắt cũng rất có thần thái.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cô bé lại rất thương nhớ mẫu hậu Trinh Tử của mình, dáng vẻ kiên cường ấy trông vô cùng đáng thương.
"Tiểu Công chúa không có mẫu hậu vỗ về thật đáng thương. Nếu Công chúa Tu Tử cứ mãi không có tinh thần, thì tâm trạng Chủ Thượng chắc cũng sẽ không tốt đâu..." Hoàng hậu Trinh Tử mà Thiên Hoàng sủng ái nhất sức khỏe luôn không tốt, nếu lúc này Công chúa Tu Tử lại có chuyện gì nữa, thì chắc chắn đó là đòn kép giáng xuống Chủ Thượng.
"Tình Minh điện hạ, nếu có thể, xin ngài hãy đến xem Công chúa Tu Tử một chuyến được không?" Trước lời thỉnh cầu của Hành Thành, Tình Minh sảng khoái gật đầu.
"Nếu là việc Tình Minh ta có thể làm được, thì nghĩa bất dung từ." Hành Thành nghe Tình Minh chấp thuận, sắc mặt cuối cùng cũng yên tâm hơn đôi chút.
Lúc này, tùy tùng đến báo đã đến giờ xuất phát.
Trời vẫn đang mưa. Chương Tử nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài một tiếng.
Xương Hạo hôm nay đi rất sớm. Có lẽ là vì tối qua về sớm hơn bình thường, được nghỉ ngơi đầy đủ.
Cuộc đối thoại của hai người trước khi anh ra khỏi nhà vẫn như mọi khi, không hề thay đổi.
Kể từ khi Chương Tử chuyển đến phủ Abe, việc tiễn Xương Hạo ra cửa không biết từ khi nào đã trở thành công việc của cô.
Không cần ai nói, tự nhiên nó trở thành một thói quen.
Việc dọn dẹp và nấu ăn cũng đã hoàn thành. Tình Minh được Thiên Hoàng triệu kiến vào cung.
Lộ Thụ đi chợ mua đồ ăn, tuy Chương Tử cũng nói muốn đi, nhưng bị Lộ Thụ từ chối với lý do sợ cô bị gió thổi cảm lạnh.
"Tôi không sao đâu, trái lại Lộ Thụ mà cảm lạnh thì gay go..." Có lẽ vì bản thân cô luôn yếu ớt nằm liệt giường, nên Lộ Thụ mới lo lắng cho cô như vậy.
Nhưng thực ra sức khỏe của Chương Tử rất tốt, dù có ra ngoài vào ngày mưa cũng chẳng có chuyện gì.
Trong phủ Abe, có Xương Hạo, Tình Minh và Cát Xương cùng nhiều vị âm dương sư khác.
Chỉ cần có những âm dương sư này bên cạnh, Chương Tử sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền trong cơ thể.
Mặc dù không thể loại bỏ hoàn toàn lời nguyền, nhưng có thể hoàn toàn trấn áp nó.
Muốn sống cuộc sống bình thường hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trong đầu Chương Tử chợt hiện lên hình ảnh khuôn mặt nghiêng của Xương Hạo.
Gần đây không hiểu sao, cô chỉ có thể nghĩ đến khuôn mặt nghiêng của Xương Hạo.
Không phải đối mặt trực diện với mình, mà là vẻ mặt nghiêng như có điều gì không nói ra được, chịu đựng gánh nặng trầm kha.
Rốt cuộc khi nào Xương Hạo mới có thể đối diện với mình, mỉm cười với mình đây? Gần đây vẻ mặt của Xương Hạo luôn rất nghiêm trọng.
Sau khi trút bầu tâm sự bấy lâu kìm nén trong lòng với Câu Trận cuối cùng đã trở về, tâm trạng cô ít nhiều cũng trở nên thanh thản hơn.
Nhưng Chương Tử tự mình cũng hiểu rõ rằng điều này hoàn toàn không thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Ngay khi Chương Tử lại thở dài một hơi, bên tai chợt vang lên những tiếng gọi lanh lảnh.
"CÔNG~~~~~CHÚA~~~~~!" "CÔNG~~~~~CHÚA~~~~~!" "CÔNG~~~~~CHÚA~~~~~!" Trước mắt Chương Tử chợt bừng sáng.
"Ối!" Mấy con tiểu quỷ lâu ngày không gặp đang nhảy tưng tưng trên bức tường đối diện sân viện gọi cô.
"Công chúa!" "Giúp bọn tôi một chút được không..." Khỉ Quỷ vẫy tay lạch bạch nói, Chương Tử nghiêng đầu hỏi.
"Ê?" Giúp đỡ? Giúp việc gì đây? Chương Tử khoác áo mưa, bước ra khỏi nhà đi về phía lũ tiểu quỷ ngoài cửa.
Câu Trận ẩn mình phía sau lẳng lặng dõi theo Chương Tử, lướt qua cô. Vì Câu Trận không ngăn cản nên chắc là không sao.
Với lại có Câu Trận ở đây, chắc cũng không có nguy hiểm gì.
Đi đến bên ba con tiểu quỷ, Chương Tử thấy vật đen sì ở giữa chúng, không khỏi kinh ngạc mở to mắt.
"À..." Độc Giác Quỷ lo lắng hỏi.
"Thằng này rốt cuộc là cái gì vậy?" "Lăn lông lốc bay đến, rồi rớt xuống vũng nước là bất động luôn." "À, nhưng nếu cô lấy tay chọc nó thì nó vẫn động. Có phải là vật sống không?" Khỉ Quỷ nhẹ nhàng dùng tay chọc chọc, sinh vật đen đó khẽ động cánh, phát ra tiếng rên rỉ khẽ khàng.
"Này, Công chúa. Trông tội nghiệp lắm, giúp bọn tôi nghĩ cách đi." Nghe lời thỉnh cầu của Độc Giác Quỷ, Chương Tử với vẻ mặt bối rối nhìn quanh.
"Cái này, phải làm sao đây..." Có nên mang thứ này vào phủ Abe không.
Vừa hay lúc này trong phủ Abe ngoài Chương Tử ra không còn ai khác.
Đúng lúc đó, Câu Trận vẫn ẩn mình một bên hiện hình ra nói.
"Đem vào không sao đâu." Chương Tử ngẩng đầu nhìn Câu Trận.
"Thật sao?" "Ừ." Câu Trận gật đầu, rồi ngồi xổm xuống vươn tay ra.
"Thà vào trong phủ còn an toàn hơn là đứng đây. Bằng không, lát nữa lại gây ra náo loạn." "Ê...?" Chương Tử không hiểu ý Câu Trận, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Câu Trận thì bế con quạ ướt sũng nằm trên đất lên.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Câu Trận, con quạ mở mắt ra nhận ra đó là Câu Trận.
"...Ồ ồ... Thập Nhị... Thần Tướng..." Con quạ cất tiếng người, khiến Chương Tử và lũ tiểu quỷ càng thêm kinh ngạc.
"Nói chuyện được kìa!?" "Con quạ nói chuyện được kìa!?" "Chẳng lẽ, nó là đồng loại của chúng ta sao?" Lũ tiểu quỷ nhìn con quạ trong tay Câu Trận nhao nhao kêu. Câu Trận bất đắc dĩ nhìn chúng cười khổ.
"Đừng nói nó là đồng loại của các ngươi nhé, tên này tự ái cao lắm đấy." Câu Trận quay đầu lại nói với Chương Tử đã đứng dậy.
"Tóm lại, cứ về phủ trước đã." "Cái đó, Câu Trận, con quạ này rốt cuộc là..." "Cái này sao?" Câu Trận liếc nhìn con quạ trong tay, đáp ngắn gọn.
"Nói đơn giản, đây là thiên địch của Lục Hợp." Vẻ mặt Chương Tử càng lúc càng mơ hồ, đành bất đắc dĩ quay đầu nói với lũ tiểu quỷ.
"Các ngươi cũng mau về đi. Còn lâu mới tối mà." Lũ tiểu quỷ lập tức chu môi làu bàu.
"Gì mà gì chứ, định đuổi bọn tôi đi à?" "Bọn tôi không sao đâu. Thằng này chẳng phải là do bọn tôi mang đến sao?" "Lâu rồi mới gặp Công chúa. Khó lắm mới đến được đây chơi với bọn tôi một lát đi." Lũ tiểu quỷ nhảy tưng tưng dưới chân Chương Tử mà ca thán. Câu Trận bất đắc dĩ thở dài.
Chương Tử thấy vậy bất đắc dĩ cười khổ gật đầu.
"...Thật bó tay với các ngươi, vào trong đi." Câu Trận đã quay người bước vào trong phủ, nghe tiếng hoan hô của lũ tiểu quỷ phía sau, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trong tẩm cung nội điện hôm nay, thành viên cơ bản cũng giống như hôm qua.
Tình Minh đoan trang ngồi giữa mọi người. Chẳng bao lâu, một thị nữ dẫn một người đến ngồi cạnh Tình Minh.
Một gương mặt rất lạ lẫm, hẳn là lần đầu tiên gặp.
Tình Minh chưa từng gặp người này bao giờ, tuổi tác xấp xỉ với cháu trai Xương Hạo của ông.
Ngay cả Tình Minh cũng không thể biết hết tất cả các quý tộc đang làm việc trong Đại Nội.
Vì vậy, vị này có lẽ là con của một quý tộc nào đó.
Dù vậy, không khí trong điện vẫn vô cùng nặng nề.
Ngay cả Hành Thành, người dẫn Tình Minh đến đây, dường như cũng không biết lý do hôm nay Thiên Hoàng triệu kiến Tình Minh.
Đại Trung thần Harukiyo cũng như Hành Thành, vẻ mặt ai nấy đều thảng thốt.
Biểu cảm của Đạo Trường lại càng nghiêm trọng hơn.
Từ nãy đến giờ, ông vẫn im lặng không hét lên một lời.
Lúc này, chếtều khiến mọi người bận tdâm nhất chính là thiếu niên đang ngồi đối diện với bức rèm ngự.
"——Mọi người, đã tề tựu đông đủ." Tả Đại thần Đạo Trường mở lời.
Tất cả những người có mặt đều giật mình trong lòng.
"Vị này chính là quan viên nhậm chức tại Ise Sai Cung Liêu, Kibe Morinao." Morinao quỳ lạy xuống đất.
Thiên hoàng ngồi sau rèm ngự lên tiếng.
"Morinao.
Chuyện khanh hét lên với trẫm hôm qua, hãy chú lại y nguyên cho tất cả những người đang có mặt ở đây." Morinao ngẩng đầu lên, nhìn quanh.
"...Kể từ khi Harukiyo chếtện hạ rời Ise không lâu, tình trạng của Sai Cung bắt đầu chuyển biến xấu." "Cái gì!?" Harukiyo mặt mày trắng bệch, ngả người về phía trước.
Sai Cung liên tục sốt cao không dứt, các thầy thuốc đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thấy dấu hiệu phục hồi.
Thế là các chú sĩ bói toán cầu xin chỉ dẫn từ thiên thần.
Sai Cung, một chức vụ quan trọng phụ trách thần sự của Thần Cung, vậy bệnh tình của Sai Cung rốt cuộc có ẩn chứa thiên khải gì? "Thế nhưng bất kể chú sĩ bói toán thế nào cũng không thể cho ra một kết quả rõ ràng.
Chỉ đành trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng ngày. Hoàn toàn bó tay..."
Trời liên tục mưa dâm u, đúng lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thất thanh của một nữ quan.
Sau đó là một trận cuồng phong tựa bão táp thổi qua.
Tẩm cung của Sai Cung cấm nam giới ra vào. Vì vậy, các quan viên này không ai có thể vào trong tìm hiểu ngọn ngành.
"Sau này chúng thần mới biết được chuyện gì đã xảy ra. Thì ra khi nữ quan đó vào tẩm cung, phát hiện Sai Cung dường như bị thứ gì đó nhập." Mọi người đều không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Đại Trung thần Harukiyo cất tiếng hỏi.
"Chuyện này là thật ư!?" "Chẳng lẽ thần có lý do gì để lừa gạt ngài sao?" Nghe lời Morinao hét lên, vai Harukiyo liền xụ xuống vô lực.
"Sai Cung, sao lại xảy ra chuyện như vậy được..." Khi Harukiyo đến Ise, mặc dù Sai Cung Kyo-ko quả thật có nằm bệnh trên giường.
Nhưng ông không tài nào ngờ được sự việc lại diễn biến đến mức này.
"Harukiyo chếtện hạ, xin hãy bình tĩnh một chút." Mặc dù Hành Thành cũng sắc mặt tái mét, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Harukiyo.
Harukiyo nhận ra sự thất thố của mình vừa rồi, liền trấn tĩnh lại đôi chút.
Morinao bình thản tiếp tục hét lên.
"Theo lời nữ quan đó, lúc đó Thiên Chiếu Đại Ngự Thần đã nhập vào người Sai Cung và hiển quỷ thần uy." Người đó hét lên: "Cơn mưa này thật sự không thuận theo ý ta. Đây là nước mưa nghịch ý trời. Để ánh dương một lần nữa chiếu sáng mảnh đất này, ta muốn các ngươi mang ‘vật dựa’ đến cho ta." Nói xong những lời này, Sai Cung Kyo-ko liền đổ gục xuống, bất tỉnh nhân sự.
"Để biết rõ hơn ý nghĩa của thiên khải này, các chú sĩ bói toán đã tiến hành quy bốc. Kết quả cho thấy, cái gọi là ‘vật dựa’ cần phải là một đứa trẻ nhỏ, để làm vật chứa giúp thần uy của Thiên Chiếu Tọa Hoàng Đại Ngự Thần giáng thế." Thiên hoàng sau rèm ngự bất lực thở dài.
Seimei dường như đã phát hiện ra chếtều gì đó, lẽ nào... Morinao cúi đầu, hét lên ra câu trả lời đúng như Seimei dự đoán.
"Nhất định phải đưa Cơ Cung chếtện hạ đến Thần Cung." Bầu không sát khí chìm vào một khoảng lặng đau đớn.
Thiên Chiếu Đại Ngự Thần, đang triệu gọi Công chúa Shuushi.
Để ngăn chặn trận mưa lớn này, cần một đứa trẻ có thể làm vật dựa.
Một cô bé mới năm tuổi.
Không ai mở lời, Morinao vẫn lặng lẽ hét lên.
"Thế nhưng khi nào mới có thể trở về... thậm chí còn liệu có thể trở về hay không, chúng thần cũng không thể dự đoán.
Nhưng, để ngăn trận mưa lớn này, ngoài việc tuân theo thần ý của Thiên Chiếu Đại Ngự Thần ra thì không còn cách nào khác." Seimei nhìn về phía sau rèm ngự.
Thiên hoàng vô cùng sủng ái Công chúa Shuushi.
Gần như coi như châu báu trong lòng bàn tay.
Khi Atsuyasu ra đời, Thiên hoàng vô cùng vui mừng khôn xiết.
Shuushi bé bỏng tưởng rằng mình từ đó sẽ thất sủng, nên mới bị tông chủ của Chifu lợi dụng.
Nhưng bất kể đối với Thiên hoàng hay Hoàng hậu Teishi, Shuushi đều là không thể thay thế.
Cho nên, khi nghĩ đến tdâm trạng của Thiên hoàng, trong lòng Seimei cũng không khỏi có chút không đành lòng.
Hành Thành cũng vậy.
Bản xác chết ông cũng có một đứa con còn thơ bé.
Vừa nghĩ đến việc có thể mất chết một đứa trẻ đáng yêu như vậy, trong lòng liền cảm thấy đau đớn như bị xé nát.
"Thiên khải của Sai Cung, ngay cả trong Liêu cũng không có nhiều người biết.
Chúng thần đã cố gắng hết sức để không cho tin tức này lan truyền.
Nhưng lại không biết rốt cuộc còn có thể giấu được bao lâu. Dù sao thì, ý trời không thể trái..."
Nữ quan tận mắt chứng kiến Sai Cung bị thiên thần nhập cũng đã được lệnh giữ bí mật.
Cuối cùng, kết quả thương nghị với tộc trưởng là để Morinao lên kinh báo cáo chuyện này với Thiên hoàng.
Thiên hoàng là người cai trị tối cao của đất nước này, đứng trên tất cả mọi người trong quốc gia này.
Thế nhưng, dù vậy, vẫn có tồn tại quyền lực cao hơn Thiên hoàng.
Đó chính là thần quỷ đã tạo ra quốc gia này.
Trong nước Nhật Bản có tám triệu thần quỷ.
Và những vị thần quỷ này có thể không chịu sự cai trị của Thiên hoàng.
Đạo Trường nặng nề thở dài mở lời.
"...Seimei, hãy chọn một ngày tốt lành thích hợp để xuất phát. Sau đó tấu lên Thiên hoàng." "Dạ..." Thiên hoàng sau rèm ngự thở dài với vẻ mặt có chút cô đơn.
"...Phải rồi..." Mặc dù giọng Thiên hoàng rất nhỏ, nhưng trong tẩm cung tĩnh lặng này lại vang vọng như một ddâm rất lớn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía sau rèm ngự, vị thanh niên ngồi sau rèm ngự đứng dậy hét lên.
"Seimei, mọi chuyện là như vậy, hãy chuẩn bị lên đường chết Ise một chuyến chết." Seimei chớp chớp mắt.
"Chuyện này... rốt cuộc là có chết hay không vẫn chưa quyết định mà..." Họ quả thật đã nhờ mình trừ tà cho bệnh âm dương sư của Đại Trung thần Nagayori, người đang cai quản Thần Cung.
Nhưng pháp chú đẩy lùi bệnh tà chỉ cần thi triển ở kinh đô là được, không cần thiết phải đường xa chạy tới.
Seimei vẫn rất rõ quãng đường từ đây đến Ise.
Nếu là lúc còn trẻ thì không sao, nhưng ở tuổi này mà chết một đoạn đường xa như vậy thì thực sự rất vất vả.
Mặc dù có thể dùng phong của thần tướng để chết lại nhanh chóng, nhưng e rằng sẽ không được phép làm như vậy.
Dù sao thì đối phương cũng là những thần quan khá cứng nhắc.
"Không, xin ngài dù thế nào cũng phải chết một chuyến.
Ta cũng mong ngài có thể tận mắt chết thăm dò tình trạng của đại nhân Nagayori." Harukiyo cũng hét lên thêm vào, Seimei không khỏi trầm ngdâm khẽ khàng.
Mặc dù mình cũng hiểu tdâm trạng của đối phương, nhưng ít nhất cũng nên xem xét tuổi tác của mình chứ.
Mình quả thật vẫn còn khỏe mạnh, xác chết thể trần truồng rắn rỏi, tuổi thọ và thiên mệnh cũng còn đủ dài, nhưng dù vậy cũng không thể tùy tiện ra lệnh mình chết một nơi xa xôi như thế.
Thấy Seimei vẻ mặt nghiêm nghị, Hành Thành không đành lòng bèn ra mặt giảng hòa.
"Thượng chủ, Seimei chếtện hạ giờ đã cao tuổi, đường đến Ise xa xôi, hành trình gian nan, xin ngài hãy cân nhắc lại." "Vậy ta sẽ sai người khiêng kiệu đưa ông ấy chết. Seimei có thể ngồi kiệu. Để Seimei và Cơ Cung ngồi cùng một cỗ kiệu, dù là hành trình dài cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi đâu nhỉ." "Vâng, vâng..." Thiên hoàng thương con gái không chịu nhường nửa bước.
"Làm ơn, Seimei.
Hãy đến Ise, đến Thần Cung đó... Làm ơn!" "…………" Yêu cầu của Thiên hoàng là một mệnh lệnh tuyệt đối không thể từ chối.
Không thể hét lên ra bất cứ lý do phản bác nào, Seimei quỳ lạy.
"Thần, tuân chỉ..." Thiên hoàng sau rèm ngự nghe thấy câu này, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi dùng quạt nhẹ nhàng gõ gõ.
"Nói vậy thì, Seimei..." "Dạ..." Nhìn ông lão ngẩng đầu lên, Thiên hoàng hơi tra tấn rồi hét lên.
"Mùa đông năm ngoái, nghe hét lên có một cô con gái của họ hàng xa nhà ngươi đang tá túc ở nhà... khoảng bao nhiêu tuổi rồi?" Đạo Trường và Seimei nghe vậy không khỏi giật mình.
Ông lão bề ngoài làm ra vẻ bình tĩnh đáp.
"Là con gái của họ hàng xa của vợ thần đã khuất, năm nay mười ba tuổi rồi." Đạo Trường tái mặt mở lời.
"Thượng chủ, chẳng lẽ ngài muốn đón cô bé đó vào cung ư?" Hành Thành không khỏi nghĩ, cô bé này tuổi tác tương đồng với Trung Cung, nên cũng có thể được đón vào cung.
Nhưng Tả Đại thần hẳn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Thiên hoàng nhắm mắt đặt quạt xuống bên tay.
"Làm sao có thể. Chuyện đó ta hoàn toàn không nghĩ đến." Mấy người không đoán được ý Thiên hoàng, đều mang ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía sau rèm ngự.
Vị thanh niên cầm hai tay chiếc quạt lên, rồi đứng dậy hét lên.
"Ta không có ý đó... Ta đang nghĩ, tìm một cô bé tuổi tác tương đồng với Shuushi." Mặc dù trong nội cung có nhiều thị nữ, nhưng lại không có cô bé nào có thể làm bạn với Shuushi.
Shuushi cũng luôn lớn lên bên cạnh người lớn.
"Lần này để con bé rời khỏi kinh đô, nơi chưa từng rời chết, để đến Ise Thần Cung xa xôi, đối với một đứa trẻ như vậy thật đáng thương.
Vậy nên, ít nhất ta cũng muốn tìm cho con bé một người bạn đồng trang lứa để bầu bạn." Nghe lời Thiên hoàng, lòng Seimei và Đạo Trường không khỏi thắt lại.
Lẽ nào.
Nhìn Đạo Trường sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Seimei cẩn thận hỏi.
"Thượng chủ... xin thứ lỗi cho thần hét lên thẳng, ý ngài là đứa trẻ đang tá túc ở nhà thần ư?" Thiên hoàng gật đầu đáp gọn.
"Nếu được, ta hy vọng con bé có thể cùng Shuushi chết Ise." Hơn nữa, dù sao thì cũng là đứa trẻ tá túc ở nhà Pháp sư Abe Seimei, nếu thật sự có chuyện bất trắc xảy ra, ít nhất cũng nên kiên cường hơn những đứa trẻ khác.
"Vì đã có thần dụ giáng thế, nên có xảy ra thêm chếtều gì quái lạ cũng không có gì là lạ.
Nhưng chỉ cần có Seimei ở đó, đứa trẻ đó cũng sẽ yên tdâm hơn. Đối với ta cũng vậy, nếu có Seimei và đứa trẻ đó chết cùng, ta có thể yên tdâm đưa Shuushi chết rồi." Tim Seimei đột nhiên cảm thấy như có một bàn tay lạnh buốt nắm chặt.
※※※※※
Nhìn ra biển cả mờ ảo trong mưa, thiếu nữ khẽ hét lên.
"Bắt đầu rồi..." Masura ngồi cạnh cô, ngẩng đầu lên.
Chàng trai lặng lẽ nhìn bóng lưng của Sai đang quan sát sóng biển.
"...Masura, ngươi muốn hét lên gì?" Chàng trai cau mày.
"…………" "Không sao, hét lên chết." Dưới sự thúc giục của thiếu nữ, Masura vừa tra tấn lời lẽ vừa mở lời.
"...Sai đại nhân không cần nhúng tay vào chuyện này, cho nên..." Thiếu nữ không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không sao đâu." "Nhưng mà." Sai lần này quay đầu lại.
Lặng lẽ nhìn chàng trai.
"Masura. Ngươi cũng nên biết. Việc ta sống đã là một tội lỗi rồi." Trong đôi mắt sắc lạnh của thiếu nữ chỉ thoáng qua một tia dị thường, nhưng rồi biến mất ngay lập tức.
"Cho nên, giờ có thêm một hai chuyện nữa cũng chẳng đáng bận tdâm..."
※※※※※
Mưa lớn vẫn không ngừng trút xuống. Tiếng mưa không ngừng gõ vào tai Seimei.
Đối diện với ông lão gần như đã cứng đờ, Thiên hoàng tiếp tục hét lên.
"Hãy để đứa trẻ đang tá túc ở nhà ngươi, cùng với Shuushi..." Seimei liếc nhìn Đạo Trường bên cạnh, sắc mặt ông ta đầy vẻ kinh ngạc.
Không còn cách nào. Lúc này, hoàn toàn không còn cách nào để từ chối.
"Làm ơn, đây là yêu cầu của ta. Seimei." Yêu cầu của Thiên hoàng, là thánh chỉ tuyệt đối không thể từ chối.