Dios gãi đầu, chỉ lên tấm bản đồ đang trải dài trên bàn và nói.
“Có hai con đường dẫn đến pháo đài Belk. Một ở hướng nam, tôi chắc chắn con đường đó hoàn toàn là một cái bẫy. Sát thủ, binh lính, trộm và cướp tập trung rất nhiều ở đó. Cái còn lại ở hướng đông, băng qua một ngon núi thuộc dãy Grauzarm. Sau khi vượt qua đồi Himmel, đối diện với một đất nước nhỏ tên Baum chính là lãnh thổ của Bá Tước Grinda.”
“Chúng ta có kỵ binh. Không thể cứ vượt qua đồi Himmel được.”
“Nhưng nếu về phía nam, chúng ta sẽ hoàn toàn bị hủy diêt. Trong trường hợp này, phải giữ lại nhiều mạng nhất có thể, không còn lựa chon nào khác ngoài vượt qua núi Himmel.”
Tris, người đang đứng cạnh Dios cũng gật đầu.
“Hãy chia thành hai nhóm. Không có cách nào để đưa toàn quân vượt đồi Himmel được. Dios, đưa 50 bộ binh đến pháo đìa Belk. Nếu gặp kẻ địch trên đường đì thì hãy bỏ lại toa xe và làm mọi cách để tìm kiếm sự giúp đở từ Bá Tước Grinda. Như vậy ổn chứ Công Chúa?”
Liz làm một biểu hiện khó chiu, nhưng sau một lúc lại gật đầu.
“Còn ông sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ vượt núi cùng người.”
“Ông đã già rồi, đừng gắng sức quá ….”
“Hmph, tôi sẽ không thua tên lính mới nào ở kia đâu.”
“Vậy sao? Gần đây tay của ông đã trở nên teo tóp hơn trước đấy.”
“Hả!? Thật ư!?”
Với câu nói đùa của Liz, căn phòng họp trở nên vui vẻ hơn một chút.
***** *****
Sau khi hưởng thụ một bữa ăn thịnh soạn, Hiro thoả mãn ngồi xuống gường.
Như Liz nói, cậu được chào đón như một vị khách.
Họ không đặt câu hỏi với cậu, nhưng trước của phòng của cậu vẫn có một người lính canh.
Mặc dù họ vẫn cảnh giác với cậu, nhưng đối với Hiro, thế giới này hoàn toàn là một thứ xa lạ.
Cậu ta không thể làm gì được. Nên những việc họ làm hoàn toàn là vô nghĩa.
Nhưng nếu cậu nói với họ điều đó, sẽ chỉ có thêm sự cảnh giác mà thôi. Nếu chỉ có vậy thì chắc vẫn sẽ ổn thôi, nhưng vẫn có khả năng cậu sẽ bị lôi vào một tình thế nguy hiểm.
Đó là lí do cậu ngoan ngoãn ngồi im và nghĩ về những điều mà cậu cần phải làm từ giờ.
Khi cậu sắp rơi vào giấc ngủ và vẫn chưa có kế hoạch nào, cánh cửa đột nhiên mở và có người bước vào.
--là Liz.
“Xin lỗi. có vài việc đã phát sinh…”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta phải chuyển đi trong đêm nay.”
“Nghĩa là sao?”
“Chúng ta phải giao nơi này cho Đệ Nhất Quân Đoàn. Vì vậy không thể ở đây nữa.”
“Chuyện đó….thật không ổn.”
Cậu sẽ phải ở ngoài một vùng đất mà mình hoàn toàn không biêt, mà còn lại là vào nửa đêm. Không còn gì đáng sợ hơn.
Mặc dù muốn suy nghĩ việc mình nên làm từ giờ, nhưng gương mặt Liz thể hiện rõ sự gấp gáp.
Có thể không còn thời gian đễ nghĩ nữa nên cậu đã quyết dinh.
“Liệu có ổn không nếu tôi đi theo?”
“Eh-?”
“Việc đó…..không được à?”
“Anh có thể đi theo…nhưng nó sẽ là một chuyến đi khó khăn. Và nếu có chuyện tệ hại nào đó xảy ra, anh có thể chết đấy.”
“Chẳng sao cả, Dù có không đi theo thì tôi vẫn phải ở ngoài vào lúc nữa đêm, kiểu nào cũng phải đối mặt với cái chết.”
“Bọn tôi sẽ không để anh đi trong khi trắng tay đâu. Dù chỉ là một ít nhưng bọn tôi có thể đưa anh tiền hay là thức ăn…”
“Tôi đang nợ cô một bữa ăn. Vẫn có khả năng tôi sẽ bỏ đi, nhưng …nếu không có đề nào với việc tôi đi cùng thì tôi sẽ theo cô.”
“Hiro, anh đúng là kỳ quặc.”
“Chắc vậy. Tôi nghe câu đó nhiều rồi.”
-----mặc dù chỉ có Fukutarou là người nói như vậy.
Sau khi ra khỏi pháo đài, chúng tôi thấy một đống lửa chiếu sáng xung quanh.
Mặt trăng ló dang từ những đám mây, chiếu sáng khắp khu vực này.
Khi ra khỏi cổng chính, tôi đi phía sau Liz còn Cerberus thì chạy lên chổ của cô.
Một lượng lớn binh lính đang đứng trước cánh cổng.
Đứng ở đầu hàng, bên cạnh Dios là một người đàn ông có vẻ khoảng 40 tuổi, cơ bắp nổi cuồn cuộn khắp cơ thể.
Người đàn ông này đưa cho Liz một con ngựa có lông màu hạt dẻ.
“Tris, cảm ơn ông vì đã làm việc vất vả.”
“Không có gì ạ.”
Liz leo lên lưng ngựa.
Ngay lúc đó, một vài tiếng hét phát lên từ phía sau.
Hiro quay lại, tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết từ lúc nào, đã có một lượng lớn binh sĩ tập trung ở đó.
“Hãy bảo trọng, Celia Estreya – sama!”
“Celia Estreya – sama, vạn tuế.”
“Đế Quốc Grantz, vạn tuế!”
“Cầu mong Tinh Linh Vương phù hộ cho ngài!”
“Cầu mong ngài được phù hộ bởi 12 Vị Thần của Grantz!”
Khi cô mỉm cười, đám đông phía sau bắt đầu dậy sóng.
Cộng thêm ánh sáng của mặt trăng, sự quyến rũ của cô đã được nâng lên mức độ không thể đo đếm, khiến cô như trở thành một nàng tiên xinh đẹp.
Như đáp trả cho vẻ đẹp ấy, đám đông ở đằng sau bắt đầu bùng cháy lần nữa.
Hiro đi theo ngay sau ngựa của Liz để tránh bị lạc đi chổ khác.
“Khi đã đi đủ xa khỏi pháo đài….bọn tôi sẽ tách ra thành hai nhóm. Hãy luôn đi theo để không bị lạc nhau.”
Liz nói từ trên ngựa.
“Ok.”
Sau khi đi khoảng hai tiếng, không thấy được pháo đài nữa.
Liz là người đầu tiên hành động.
Cô xuống ngựa, quay mặt sang Tris và hét.
“Tris! Ông tốt hơn nên dẫn đường cho họ thật tốt!”
“Công chúa mới là người mà tôi lo rằng sẽ không thể theo kịp ông già này!”
Tris vượt lên trước Liz.
“Đi nào, Hiro.”
Liz nắm lấy tay trái của Hiro, kéo cậu đi theo.
Ở phía sau, đội quân bắt đầu tách ra và tiến lên như không có gì xảy ra.
Những lo âu như ‘Mình còn phải đi bao xa ?’ hay ’cơ thể mình có tiếp tục nổi hay không?’ xuất hiện trong đầu Hiro.
Nhìn sang một bên, Cerberus vẫn đang chạy thoải mái.
---đúng như mong đợi từ một con sói….
Hiro đã đến giới hạn còn Liz thì bắt đầu bước đi.
Hiro bắt đầu thở hỗn hễn. Mặt khác, dù mồ hôi đã đầy trên trán nhưng hơi thở của Liz vẫn bình thường.
“Anh ổn chứ?”
“T-tôi ổn.”
“Anh chắc chứ? Nếu mệt quá thì chúng ta có thể nghỉ một chút…”
“Vậy là không tốt đâu, thưa công chúa. Nếu cứ giúp như vậy sẽ khiến cậu ta trở nên yếu đuối. Để trở thành một người đàn ông thì phải tự leo lên khi bị ném xuống vách đá.”
Mặc dù muốn can thiệp vào, nhưng hiện giờ cậu không thể mở miệng.
Như để trêu chọc Hiro, Cerberus chạy vòng vòng với vẻ hí hửng.
“Hiro vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nếu ông ném cậu ta xuống vách đá, cậu ấy sẽ chết.”
“Mm? Không phải cậu ta 16 tuổi rồi à? Tôi nghe nó từ Dios, mà….”
“Nhưng vẻ ngoài của cậu ấy như một đứa trẻ, đúng chứ? Chúng ta phải đối xử tử tế với cậu ta.”
“Mm? Đúng là nhìn như một đứa trẻ …nhưng 16 tuổi…. trẻ? Hmmm, tôi không chắc chắn về điều đó đâu.”
Quay đi khỏi Tris đang cười, Hiro nhìn về phía sau.
Cậu có thể thấy một lượng lớn binh sĩ đang đi theo.
Mặc dù đang mắc những bộ giáp rất nặng, nhưng hơi thở của họ vẫn bình thường và không ai bị tuột lại phía sau cả.
Kể cả một ông giá như Tris cũng chẳng đổ mồ hôi.
---ông ta chắc chắn là quái vật.
“Đã có người nào bỏ cuộc chưa?”
“Chúng ta không có kẻ yếu đuối như thế.”
“Ta hiểu rồi, vậy cũng tốt…”
“Hiện giờ mọi thứ vẫn ổn, chúng ta có thể tiền vào những dãy núi khi mặt trời mọc. Có vẻ như nó sẽ kết thúc mà chẳng có bất trắc nào.”
“Không biết bên phía Dios có ổn không?”
“Không cần phải lo đâu. Vì cậu ta rất mạnh.”
Sau khi tiến về trước được một lúc, bầu trời bắt đầu sáng lên, để hiện ra một ngọn núi to lớn ở phía trước.
Như mọi khi, tay của Hiro vẫn được Liz nắm lấy.
Có vẻ do cậu đã quen với việc đó…hoặc do cậu đã quên đi việc đó, Hiro không còn cảm thấy xấu hổ như lần đầu tiên cô nắm lấy tay cậu.
Khi họ bắt đầu tiến vào dãy núi, Liz đưa mặt lại gần Hiro.
Mặt của Hiro hóa đỏ trong khi chờ Liz nói. Chỉ có việc này là cậu vẫn chưa quen nổi.
“Khi qua khỏi dãy núi, chúng ta sẽ đến Vương Quốc Baum. Đó là một nơi bình yên và có một thị trấn tuyệt đẹp. Nhưng vì không có thời gian nên chúng ta không thể đến đó.”
Mình thực sự muốn cho anh ấy thấy nó—Liz lẩm bẩm trong thất vọng và Tris lên tiếng.
“Liệu anh trai của người đã tiếp cận Baum chưa?”
“Không phải lo về việc đó đâu…. Ta muốn nói như vậy lắm nhưng không thể biết trước mọi chuyện được. Vẫn có khả năng bọn họ đã nhìn ra được việc này.”
Tris làm một khuôn mặt khô khan trước khi mở miệng tiếp.
“Ngoài ra, chúng ta vẫn chưa gửi thông báo đến Baum. Vì vậy, để tránh những việc không cần thiết, chúng ta nên nhanh chóng vượt qua đến lãnh thổ của Bá Tước Grinda.”
“….Đúng vậy. Nhóm của chúng ta dù gì vẫn là một đội quân, sẽ nhanh chóng bị phát giác thôi.”
“Nhưng kể cả khi có gửi thông báo đến, họ cũng không thể làm gì với Đế Quốc. Mặc dù họ chắc sẽ không vừa lòng về việc đó đâu.”
“Có cảm giác như ăn hiếp kẻ yếu vậy. Chẳng thể làm gì khác ngoài việc cảm thấy tội lỗi.
“Khi đã mọi thứ đã ổn định ở lãnh thổ của Bá Tước Grinda, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chúng ta gửi một bức thư xin lỗi.”
“Vậy đi, nếu biết tình cảnh hiện tại của chúng ta, họ hẵn sẽ thông cảm.”
Hiro vừa đi trên ngọn đồi yên bình này, vừa lắng nghe hai người họ nói chuyện.
Mặc dù được bảo rằng đây sẽ là một chuyến đi khó khăn, nhưng thực tế là nơi đây lại là một nơi cực thích hợp để đi dã ngoại.
Ở hai bên đường, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa và nhiều động vật dễ thương.
“Nhìn anh có vẻ thoải mái quá nhỉ, Hiro.”
“À phải, vì được nghe rằng nó sẽ khó đi nên tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng…..nơi đây khá đẹp, và là một nơi hoàn hảo để làm một giấc.”
“Fufu, tôi đồng ý. Himmel là ngon núi dễ vượt qua nhất trong dãy Grauzarm. Nhưng kể từ lúc có nhiều quái vật sống ở đây, nó trở nên nguy hiểm đến nổi một thương nhân cũng chẳng qua nổi. Nói là vậy nhưng nơi đây vẫn khá an toàn, chắc vây.”
“Q-quái vât?”
“Phải, càng gần đỉnh núi, chúng càng dữ tợn. Hiện giờ chúng ta phải vượt qua nơi đó để xuống phía bên kia, vậy nên nó sẽ khá khó khăn, cậu biết rồi chứ?”
Đó là thứ mà tôi chỉ nghe thấy trong game, nhưng nghe cô ấy nói khiến tôi có một chút sợ hãi.
Nguyên nhân là vì nhìn cô khá nghiêm túc, và nói những lời đó với vẻ nghiêm trọng.
“Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ anh, nên anh vẫn sẽ ổn nếu cứ ở phía sau.”
“woof-!”
Cerberus sủa lên.
“Tôi cũng sẽ bảo vệ câu.” Có vẻ là điều nó muốn nói.
Bỏ một chút thời gian để nghỉ giải lao, chúng tôi lên đến đỉnh núi trong vòng 4 giờ.
Mặt trời đã hoàn toàn hiện ra và xung quanh đã trở nên sáng sủa hơn.
Lúc này, chúng tôi đã đi khá xa, nếu nhìn lên phía trên, bạn có thể thấy rõ đỉnh núi.
Nhưng sau đó – thứ đó xuất hiện.
Hai con mắt to, màu máu nhìn vào hai người như để đánh giá sức mạnh của họ.
Bên trong cái mõm bị rách toẹt là một hàng răng màu vàng, với vài cái đã bị rụng mất.
Cổ của nó dày hơn cả eo của Hiro, và khi nó vươn lên, cái bụng phình to như một quả bóng bay của nó lộ ra.
Nó là một con quái vật hình người gớm ghiếc.
“Một con ogre. Nó từng là con người, người ta nói rằng do lời nguyền của tinh linh, nó mới bị biến thành thứ có hình dạng gớm ghiếc như vậy. Sau khi bị đuổi đi khỏi vùng đất của con người, nó sống trong núi và tấn công những người đi ngang qua và ăn thịt họ.”
Liz bình tĩnh giải thích.
“Còn nữa, mặc dù khá mạnh, nhưng trì tuệ của nó khá thấp nên không khó để hạ nó.”
Khi Liz đang nói, Cerberus chạy tới.
“Guruaaaa!”
Cerberus cắm những chiếc nanh sắt nhọn của mình vào cổ của con ogre, sau đó hạ xuống đất nhẹ nhàng.
Cùng với tiếng ngồn ngoàm, đầu của con ogre rơi ra và máu bắt đầu chảy.
Tỡm lợm….Hiro đảo mắt đi chổ khác.
Tuy nhiên, trước mắt cậu là khung cảnh khiến cậu muốn che đi mắt mình.
Cảnh tường cái đầu của con ogre lăm xuống đổi.
Nhìn cậu, Liz nở một nụ cười.
“Thấy chưa.”
“….Ừ.”
“Đúng như mong đợi từ Cerberus – dono. Động tác nhanh đến mức mắt thường không nhìn thấy nổi. Thật vinh dự khi được chứng kiến cảnh tượng mãn nhãn vừa rồi.”
“Woof-!”
Được Tris khen, Cerberus quẫy đuôi để phản hồi.
“Và vẫn còn nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều.”
Nghe câu đó phát ra từ miệng của Liz, Hiro hoàn toàn không biết mình phải biểu cảm như thế nào.