Shinka no Mi ~Shiranai Uchi ni Kachigumi Jinsei~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1312

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 3 - Chương 34: Quyết định của cô gái [Tai Họa] và nỗi thống khổ của chàng trai [Quái Vật].

Tôi – Altria-gram, đã và đang bị rối trí.

Theo như việc đã xảy ra hôm qua —- từ lúc lời nguyền của tôi được hóa giải thì tôi chỉ toàn nghĩ ngợi về Seiichi.

Bất ngờ thay, vào sáng nay, lúc đang nhìn vào thân hình của Seiichi, không biết tại sao lồng ngực tôi… như bị thắt lại, tôi bị dày vò bởi một nỗi buồn bã khổ đau.

Thêm vào đó, mặc dù rất đau đớn nhưng mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy sung sướng.

Nhưng, nó như thể đó là một trải nghiệm mới lạ, tôi đã bị bối rối.

Điều gì đã gây ra nỗi buồn khổ này?

Vả lại, dù ngay từ đầu bọn họ đã thường xuyên làm như thế rồi, nhưng khi nhìn vào những cuộc trò chuyện giữa Seiichi và Saria, không hiểu vì lý do gì mà tôi lại… cảm thấy thấy buồn lòng, và bắt đầu trở nên khó chịu.

Và rồi sau đó tôi bắt đầu cảm thấy rất buồn bã mà không biết tại sao.

Đó là lý do mà khi nhìn thấy bóng dáng của Seiichi tôi lại chạy mất hút.

… Tôi muốn biết được cảm xúc này là gì.

Nhưng tôi lại cảm thấy rằng một khi mà mình đã tìm hiểu nó rồi thì sẽ không còn đường lui nữa.

Đó là việc có thể sẽ khiến tôi đánh mất một thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời mình. Đó là cảm xúc mà tôi đang chan chứa.

Và nó cũng… rất đáng sợ.

“Mình… chuyện gì vừa mới xảy ra với mình thế …?”

Câu nói đó không hề hướng tới một ai cả, mà là cô ấy đang tự thì thầm một mình.

“Vậy thì, cô có cần một quân sư không?”

“Eh?”

“Chào buổi sáng, Altria-chan”

Đang nói chuyện với tôi, là người đã từng thuê tôi và Seiichi làm một nhiệm vụ cùng nhau, Adrianna-san.

Tình cờ bà ấy gặp tôi trong thành phố, và cứ như thế tôi được mời tới nhà của Adrianna-san, nơi mà bà ấy sẽ cho tôi một vài lời khuyên.

“… Tôi, có gì đó lạ lắm”

“Cô nhớ tới Seiichi chứ?”

“Vâng, tất nhiên rồi”

“Việc đó… Kể từ hôm qua, cứ mỗi khi nhìn thấy cậu ấy là trái tim tôi lại đập rộn ràng… Tôi không thể tìm được một từ ngữ thích hợp để diễn tả nhưng mà nó đau lắm, tôi đã rất hạnh phúc, nó rất nồng ấm… một cảm giác kiểu như vậy.”

“Fumufumu”

Adrianna-san, vừa lắng nghe câu truyện của tôi vừa nhấp một ngụm trà.

“Và không chỉ có vậy, ừm… anh chàng Seiichi đó, tôi nghĩ cậu ta có lẽ là có gấu rồi… Cô gái đó rất dễ thương, và khi cô ấy nói cười đùa vui vẻ với cậu ta thì không hiểu vì sao mà… như tôi đã nói lúc trước đó, một cảm giác nhói đau trong tim.”

“Hiểu rồi…”

Khi Adrianna-san lắng nghe xong câu chuyện của tôi, bà ấy lại nhấp một ngụm trà.

Đúng như dự đoán, tôi hơi kỳ quặc đúng không?

Nó có phải là tác dụng phụ sau khi lời nguyền được giải trừ không?

Nói với tôi, người đang có những cảm xúc rối ren, Adrianna-san hít một hơi và chốt một câu.

“Đó là tình yêu. Chính xác thì đó là những cảm xúc buồn vui lẫn lộn của mối tình đầu đời.”

“Cái!? Ti, tình yêu!?”

Không hề nhận ra, tôi đang nói bằng một giọng méo mó.

Giải đáp điều còn làm tôi vướng bận, Adrianna-san tiếp tục.

“Đúng rồi đó. Altria-chan… cô, đã vướng vào lưới tình rồi.”

“~ ~ ~ ~ Tsu !!”

Bị nói thẳng mặt, một ngọn đuốc rực rửa như muốn bùng cháy.

Đ, đó … Tình yêu, tôi…?

“Kh-không thể nào! Tôi ấy hả!? Hoàn toàn không!”

Vì một vài nguyên do nào đó mà tôi chối bay chối biến đi.

Tuy nhiên, trước lời phủ nhận của tôi, Adrianna-san nhẹ nhàng giảng giải.

“Nếu không thì còn có thể có lời giải thích nào khác nữa đây? Hơn nữa, Altria-chan cũng là một người phụ nữ rất duyên dáng cơ mà. Không có gì kỳ lạ khi có một hay hai cuộc tình cả. Hơn nữa, nếu như tới giờ mà cô còn không biết yêu thì còn kỳ quặc hơn đó.”

“Đ, đó là—“

“Vậy thì cái nhẫn cô đang đeo trên ngón áp út của bàn tay trái kia có ý nghĩa gì?

“Tsu!”

Phản ứng lại việc bị hỏi, tôi chạm vào chiếc nhẫn trên tay trái.

Trên ngón đeo nhẫn của bàn tay trái, tôi đang đeo một chiếc nhẫn khảm ngọc tím tuyệt đẹp như đá thạch anh.

Và, việc người đàn ông trao nhẫn vào ngón áp út tay trái của người phụ nữ có nghĩa là—“

“Lời thề non hẹn bể về một tình yêu vĩnh hằng… Không phải đó là lẽ thường tình à?”

“~~~~~~~~~ Tsu!”

Như nhìn thấu tâm trí tôi, Adrianna-san đối đáp với tôi bằng những từ ngữ hết sức hợp tình hợp lý. Khuôn mặt đỏ đến không thể nào đỏ hơn, cùng với đó là sự ngượng ngùng khó tả.

Không để tâm đến biểu cảm của tôi, Adrianna-san sau đó tiếp tục nói.

“Nhờ có chiếc nhẫn mà Seiichi-san tặng cho cô, lời nguyền đã chấm dứt phải không?

“…Vâng”

“Seiichi-san, trông rất giống với người đến từ vương quốc phía đông, nên có khi phong tục tập quán của họ khác với ở đây, chiếc nhẫn có lẽ không mang ý nghĩa gì đó sâu xa đâu”

“…”

Trái tim tôi, thật kỳ lạ.

Nếu điều đó đúng, thì tốt thôi.

Seiichi đã có Saria rồi.

Nhưng mà cậu ta lại trao cho mình một chiếc nhẫn, không phải việc này là lừa dối sao!?

Đó là lý do mà tôi không nên nghĩ quá nhiều về điều này nữa.

Tình cờ thật, chiếc nhẫn hoàn vừa khít ngón áp út của tôi.

Điều đó không ổn à?

… Mặc dù vậy… Mặc dù vậy, tại sao mình lại cảm thấy buồn và cô đơn thế này?

Nếu có ý nghĩa gì đó sâu xa, hay là do lời nguyền gây ra… thì liệu có ổn không?

Trái tim của chính tôi, tôi không thể hiểu được bản thân mình nữa.

Tại sao tôi lại cảm thấy đau nhói đến tận tâm can…

Tôi không thể hiểu nổi…

Không biết tự bao giờ, hàng lệ đã thấm đẫm đôi mi.

Khi con tim tôi lặng đi trong khoảnh khắc, Adrianna-san nhẹ nhàng nói.

“Altria-chan, cô không chịu thú nhận à?”

“…”

“Cô, về Seiichi— cô yêu cậu ấy”

“—-“

Với đôi mắt ứa nước, tôi từ từ chuyển ảnh nhìn tới Adrianna-san.

Mou, Tôi không thể né tránh được thêm nữa.

… Tôi, về Seiichi… đã yêu cậu ấy mất rồi.

Thời điểm mà tôi thừa nhận điều đó, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.

Từ trước tới giờ chẳng có một chàng trai nào gần gũi với tôi như thế cả.

Những người trong Hội mạo hiểm giả, và cả ở trong thành phố… họ đều tốt với tôi, nhưng không ai dám đến gần vì cái lời nguyền của tôi. Người đầu tiên đã nghiêm túc, gần gũi tôi như vậy là Seiichi.

Khi Seiichi nói rằng tôi là người mà mọi người cần, rằng Seiichi thích tôi, tôi đã thực sự hạnh phúc.

Một cách dịu dàng, dỗ dành tôi bằng một cái ôm từ phía sau… Trái tim tôi cảm thấy thật nồng ấm.

Tôi hiểu rồi… Mình – đã bước vào khu vườn tình ái, một thế giới màu hường.

Nói tới người vừa nhận ra điều này, Adrianna-san mỉm cười dịu nhẹ và ôm lấy tôi.

“Altria-chan ngốc nghếch ơi, tôi sẽ nói cho cô một thứ, nếu cậu trai mà cô thích nói chuyện với một cô gái khác, thì sẽ chẳng có gì lạ khi con tim của cô cảm thấy đau buồn, cô biết không?”

“… Vậy, vậy hả…?”

“Đúng vậy. Đó là GATO. Ghen ghét quá mức là không tốt, nhưng nếu chỉ một chút thì ok. Có phải đây là mối tình đầu của Altria-chan không? Cảm thấy bối rối thì quá là điều bình thường luôn.”

“…Un”

“Hơn nữa, ngay cả nếu Seiichi-san đã có gấu, chẳng có vấn đề gì. Tất cả đều phụ thuộc vào tài ứng biến của người đàn ông, đa thê, có thể việc đó là lẽ thường tình ở bên ngoài đại lục. Nếu cô không thích cách đó thì, Altria-chan hãy dâng hiến lần đầu của mình cho Seiichi-san.”

“… Một thứ như thế, tôi không thể làm được. Ngay từ ban đầu… Tôi không hề dễ thương chút nào. Chủ nhân của cái giọng nói này, là một người phụ nữ hung dữ. Hiển nhiên rằng Seiichi sẽ nghĩ không tốt về tôi.”

Khi tôi nghiêm túc nói vậy, Adrianna-san nở một nụ cười gượng.

“Mou, Altria-chan hãy tự tin hơn về bản thân mình đi nào. Kế đến, tôi sẽ giới thiệu cho cô một người bạn của tôi, rất sành sỏi trong chuyện tình cảm. Nhưng trước tiên nếu mà Altria-chan không tự thú nhận tình cảm thì nó sẽ không có tác dụng đâu, Hơn nữa, về phía Seiichi-san, cô có nghĩ rằng cậu ấy có phải loại người để tâm tới những chuyện như thế này không?”

“….”

Tôi lặng lẽ lắc đầu.

Anh chàng đó không phải là cái loại mà sẽ phải bận tâm đến mấy thứ này.

Nếu không phải như vậy thì cậu ta đã chẳng giúp mình.Vào cái thời điểm khi mà tôi đã đớp phải thính, cậu ấy đã nghiêm túc thân mật với tôi.

Với cái tôi <Tai Họa>, cậu ấy đã tóm được tôi mất rồi.

“… Tôi, tự hỏi rằng liệu có ổn không nếu mình sa vào lưới tình…?”

“Có.”

“… Tôi sẽ không trở thành một mối phiến phước chứ…?”

“Không hề. Ngược lại cậu ấy sẽ rất hạnh phúc đấy.”

“… Tôi hiểu…”

Tôi cũng thế, tôi sung sướng vì mình đã biết yêu.

Mo, Tôi sẽ không bị kìm hãm bởi cái <Tai Họa> thêm nữa, tôi vui mừng vì…

— Cuối cùng, tôi cũng đã tiến được một bước đầu tiên.

Vào lúc đó, tôi bị công kích bởi một cảm xúc khác hẳn so với lúc trước.

Là nó, không giống như cảm giác mà tôi thấy hồi trước, đó là một cảm xúc rất tích cực.

“… Adrianna-san. Tôi, tôi nên làm gì để khiến Seiichi nhìn mình…?”

“Eh?”

“Mới vừa rồi thôi, đau đớn, cô đơn… mặc dù rất khó chịu, nhưng giờ thì tôi lại thấy rất hạnh phúc. Cảm xúc này, lần đầu tiên tôi có thể cảm nhận được nó.”

“…”

“Đúng như những gì tôi đã nói… Những cảm xúc đó, tôi muốn truyền tải tới Seiichi. Mặc dù là một người phụ nữ không có sức cuốn hút… nhưng tôi vẫn yêu cậu ấy, và tôi muốn cậu ấy thích tôi.”

“Altria-chan…”

“Đó là lý do, Adrianna-san à. Đó… những điều cần biết về tình yêu, bà có thể dạy cho tôi được chứ? Tôi nên làm gì đây…”

Adrianna người đã lắng nghe hết những suy nghĩ nghiêm túc của tôi, gật đầu và mỉm cười nói.

“Để việc đó cho tôi! Con đường hoàn hảo để chinh phục Seiichi-san, tôi sẽ dạy nó cho cô!”

Sau khi lời hứa được đưa ra, tôi đã được Adrianna-san chỉ bảo rất nhiều điều.

◆◇◆

“—Vậy đó là những gì đã xảy ra”

“Haaa~ làm mạo hiểm giả thật là khốn khổ khốn nạn mà”

Tôi Hiiragi Seiichi, có một cuộc trao đổi nhỏ với Noado-san trong quán cà phê “Akkoriente” mà tôi đã đặt chân vào lúc nãy.

Ngay lúc này đây, tôi kể lại câu chuyện về cái nơi mình và Altria-san đã bị dịch chuyển một cách huyền bí tới một mê cung kỳ lạ.”

“Uhn, có một điều mà tôi đang tò mò là chuyện gì đã xảy ra với cô nàng <<Tai Họa>> đó thế?”

Khi kể đến đoạn phá bỏ lời nguyền, Ranze-san đã hỏi vậy.

“Về việc đó thì… không rõ vì sao mà cô ấy đã hoàn toàn tránh mặt tôi”

“Ah? Tại sao? Đừng nói đó là cách mà cô ấy cảm ơn cậu vì đã giải trừ lời nguyền đấy chứ?”

“Thật đấy… Chà… có lẽ câu hỏi này hơi kỳ cục nhưng, nếu người đàn ông mà trao nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái của người phụ nữ… Thì điều đó có ý nghĩa gì không?”

“… Như ông đã đoán rồi đất. Cái vật phẩm hóa giải lời nguyền, tình cờ lại là một chiếc nhẫn, và không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi trao nó và ngón đeo nhẫn của bàn tay trái của cô ấy.”

“Cậu đang nói phét đấy hả!?”

Trước lời thú nhận của tôi, không chri có Ranze-san trợn tròn mắt ngạc nhiên mà ngay cả Noado-san cũng vậy.

Tôi nên làm gì đây. Tôi chỉ toàn thấy những dự cảm chẳng lành.

“Etto… Nó có tồi tệ như tôi nghĩ không?”

“vấn đề không phải là tốt hay xấu…”

Trong khi Ranze-san vẫn đang bất ngờ, Noado-san giải thích rõ ràng cho tôi.

“…Seiichi-san. Trên đại lục này, khi một người đàn ông trao nhẫn cho một người con gái, và đeo nó vào ngón áp út của bàn tay trái, nó có nghĩa là lời hẹn ước cho một tình yêu vĩnh hằng.”

“Bufoa!?”

Nằm ngoài dự đoán của tôi, mình đã làm cái điều ngu xuẩn gì thế này!

Khi tôi bất giác ho lên một tiếng, tới cái tôi đang mất kiên nhẫn, Noado-san mắt nhắm mắt mở nói.

“…Tôi nghĩ rằng việc này đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Mặc dù đã chừng này tuổi rồi nhưng tôi chưa bao giờ mắc phải cái sai lầm như vậy.”

“… Tôi cũng không thể ngờ được”

“Hơn nũa, là một lời thệ ước trọng đại như vậy? Nếu là một lời dối trá, hãy thử nói đó là một sự hiểu nhầm xem, sẽ không nghi ngờ gì rằng cậu sẽ bị cho ra bã.”

“Ugh!”

“Yêu đơn phương là một chuyện rất quan trọng đối với phụ nữ. Không biết ở đất nước của cậu thì như thế nào nhưng ở đây thì điều đó là tối quan trọng.”

“… Đúng đó. Sau khi nghe câu chuyện, Seiichi-san thực sự là có hơi… thiếu suy nghĩ nhỉ”

“Gaha!?”

Những lời nói như những con dao sắc lẻm cắm vào lồng ngực! Tôi đã bị ăn chém!

Nhưng… đó là sự thực.

Không biết cố gắng bao nhiêu, tôi cố gắng phớt lờ nó bằng cách tự đánh lừa bản thân rằng nó chưa từng xảy ra.

Không nghi ngờ gì nữa, tôi đã đùa giỡn với tình cảm trân quý của một cô gái. Nếu đây không phải là hiểu nhầm, thì đã việc đã rõ như ban ngày rồi. Tôi không muốn dối lòng nhưng sự thật là thế đó…

“Tôi nên làm gì đây…”

Tôi nghĩ sự buồn khổ của mình đã lên tới cực hạn.

Ngay từ ban đầu, trông tôi đã chẳng xứng đáng với Altria-san rồi!

Với Saria cũng vậy, tôi nghĩ rằng chúng tôi không xứng đôi!

Rồi sau đó, Ranza-san cười to nói.

“Cậu nói gì cơ, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành thân á”

“Haa!? Th,thành thân!?”

“Ah? Cậu ngạc nhiên vì cái gì thế? Một khi đã thề nguyền đính ước, dù gì thì gì cậu cũng không còn cách nào khác là rước nàng về dinh thôi.”

“Đu, đúng vậy… Nhưng tôi có…”

Đúng vậy, tôi đã có một người phụ nữ quan trọng, cô ấy là Saria… dù là một con khỉ đột.

Với câu trả lời đó, Noado-san lại gần một cách yên lặng.

“… Seiichi-san, vậy là cậu đã trao trái tinh của mình cho một người khác.”

“… À, đúng vậy.”

“Oioi, nghiêm túc đấy chứ!? Cậu, cái vẻ khả nghi đó mà cũng được gái bu à?”

“Khả nghi mà ông nói có nghĩa là…”

Đúng vậy, một tên đàn ông với che mặt, ẩn hiện dưới chiếc mũ trùm trông khá là ám muội. Dù sao thì tôi cũng đã quen với nó rồi.

“Nhưng mà… nếu cậu đã có một người phụ nữ mà mình thích rồi. Vậy thì thôi, hốt cả hai luôn là xong.”

“Aahh!? Cả hai ấy hả!?”

Trước câu chốt tàn bạo vô nhân đạo của Renze-san, tôi cất giọng một cách vô thức.

“Tôi vừa nói điều gì kỳ cục lắm à?”

“Iye, khá là kỳ cục đấy! Thông thường thì trong một cuộc hôn nhân chỉ có hai người thôi!”

Khi tôi to tiếng nói ra câu đó, Renze-san và Noado-san nghệch mặt trong thoáng chốc rôi sau đó đột nhiên tỏ thái độ như thể đã bị tôi thuyết phục rồi ấy.

“Không thể nào, quốc gia phía đông khác với ở đây hả?”

“Eh?”

“Hừm, đất nước này theo chế độ đa thê. Quái thật, tôi cứ nghĩ nó phổ biến đến mức mà không chỉ có riêng đại lục này có mà còn ở những nơi khác cũng thế chứ nhỉ…”

Ông vừa nói cái gì cơ!? Được phép cưới nhiều vợ sao!?

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cả hai người họ đều gật gà gật gù.

“Có vẻ như tôi đã nhầm rồi”

“… Hừm, mặc dù đa thê được cho phép, nhưng rất hiếm khi được tận mắt thấy, trừ khi là người của Hoàng gia hoặc quý tộc thì may ra”

“Mou, tôi hoàn toàn bị cho là người đến từ quốc gia phía đông, và ở đó thì lại không được chấp thuận việc đa thê. Tại sao vậy?”

Chà, tôi hi vọng việc đó sẽ không trở thành một vấn đề nghiêm trọng.

Quan trọng hơn, trước tiên là Altria-san. Thực sự là tôi nên làm gì đây…

Tôi khốn đốn, đau đầu suy nghĩ trong tuyệt vọng, ngay trước một cốc trà đang được đặt trước mặt.

“… Đó là tách trà được pha từ lá Artel, thứ có thể giúp thư thái đầu óc”

“Eh? Nhưng mà tôi không gọi thứ đó mà…”

“… Hãy coi đó là tôi đãi cậu đi. Tiếp đó hãy để tôi cho cậu một lời khuyên trên danh nghĩa của một người lớn tuổi.”

“?”

“… Tuyệt đối không được đưa ra một câu trả lời mập mờ. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu là cậu thì sẽ ổn thôi, vì Seiichi biết mình nên làm gì và sức nặng của tình yêu ra sao mà. Vậy nên dù chấp thuận hay từ chối, hãy chắc chắn rằng mình thật quyết đoán.”

“….”

…Đúng vậy.

Không được trả lời nhập nhằng. Quan trọng hơn là tôi sẽ không cho phép bản thân làm điều đó.

Kết quả từ ngay từ đầu cũng đã như thế rồi chẳng qua là tôi không nhận ra thôi, còn việc đưa ra một câu hỏi mập mờ là điều tồi tệ nhất.

…. Nếu mà không ý thức được chuyện này thì khi lâm vào hoàn cảnh tương tụ, tôi nghĩ rằng mình sẽ trở thành một tên tệ bạc mất.

“… Tôi hiểu, tôi sẽ sử dụng cái miệng của mình để nói ra thật chính xác những điều mà tôi muốn nói.”

“… Là vậy đấy hả”

Noado-san nghe được câu trả lời của tôi và mỉm cười thỏa mãn.

Tôi uống tách trà được phục vụ cho mình .

Không hiểu vì sao mà tôi cảm thấy sức khỏe dồi dào, sinh lực tràn đầy, đồng thời trí lực cũng minh mẫn hơn.

Một hương vị ngọt ngào dịu nhẹ đến độ hoàn mỹ.

Sau khi uống hết, tôi bắt đầu nhớ tới chuyện giờ giấc.

Nghĩ thì mới để ý, tôi đã xàm được một khoảng thời gian khá lâu rồi, có lẽ sẽ tốt hơn nếu như tôi quay trở về sớm.

Nghĩ là làm, tôi cảm ơn Noado-san và đứng dậy.

“Cảm ơn vì bữa ăn, tách trà rất ngon đấy”

“… Cảm ơn rất nhiều, Tôi mong đợi lần ghé thăm tiếp theo của cậu đấy”

“Vậy thì hãy trò chuyện tiếp vào lần sau nhé.”

Ranze-san nói vậy với tôi với một nụ cười trên mặt.

“Vâng, bằng mọi giá!”

Đó là một cửa hàng ổn đấy. Hãy trở lại vào dịp khác nào.

Với sự quyết tâm khắc sâu vào lồng ngực, tôi rời khỏi cửa hàng.

◆◇◆

“Ôi… Tuổi trẻ”

Sau khi Seiichi rời khỏi của hàng, Ranze lẩm bẩm.

Nói với Ranze, Noado nói nhỏ nhẹ.

“Ranze, có ổn không nếu như anh không về nhà?”

“Aah… Nếu tôi muốn trở lại thi sẽ có người đến đón tôi thôi”

Với câu trả lời của Ranze, Noado thở dài.

“… Vấn đề không phải là tôi đang ở đây một mình, mà là không phải nơi này đã quá thiếu phòng bị rồi sao?”

“Bình tĩnh nào. Tôi không ở đây một mình nên ổn thôi, Ruise ủng hộ tôi hết mực mà.”

“…haaa. Cứ hết lần này tới lần khác Ruise-sama theo cậu đến đây, hẳn là mệt mỏi lắm”

“Không còn cách nào khác nào, do công việc cả thôi.”

“… Nếu anh, sếp’s lớn không tới đây nữa thì tôi sẽ dễ thở hơn một chút đấy.”

“Đó là lỗi tại ông vì đồ ăn ở đây ngon quá!”

“… Thật dễ dàng để nói ra những lời ba hoa chích chòe nhỉ”

Trong khi đang thở dài hườn hượt, Noado có một tâm trạng tồi tệ.

Bạn có thể cảm thấy không khí thanh bình ở khắp mọi ngóc ngách trong cái quán Acorriente này.

◆◇◆

“Đã tối rồi cơ à…”

Sau khi rời khỏi quán cà phê Acorriente, chỉ còn trông thấy một màu đỏ cam của buổi trời chiều, tôi lẩm bẩm.

“Có vé như hôm nay mình không kịp mua ngựa mất rồi…”

Hừm, không cần phải vội, để mai tính cũng được.

“Hmmm… hướng về nhà trọ nào”

Tôi không biết khi nào thì Saria sẽ trở về nữa.

Và… cũng có vấn đề với Altria-san.

“… Thật hả, mình vô dụng quá đi mất.”

Tôi đưa ra quyết định, nhưng đến thời khắc cần phải truyền đạt suy nghĩ của mình thì tôi lại trở nên sợ sệt.

Trong thế giới này, những hành động mà tôi đã làm, có gì đó ý nghĩa hơn so với hồi còn ở trên Trái Đất.

“… Tôi đã bị ném ra tới nơi này, biết rằng mình vô dụng nhưng mà…”

Khi lẩm bẩm vậy, tôi hướng tới một địa điểm xác định.

Đó là cô nhi viện nơi mà Saria đã từng đến.

… Thật sự là lâm ly bi đát mà, tôi là tên thấp hèn nhất.

Khi bản thân cảm thấy lo âu, tự nhiên tôi đi tới chỗ của Saria.

Đây là cái tôi thấp kém và thống khổ nhất, tôi chìm sâu vào một cảm giác muốn giết người, với cái tâm trạng tăm tối đó, tôi hướng về trại trẻ mồ côi.

Không lâu sau đó, cái thánh đường, cũng là cô nhi viện đã lọt vào tầm mắt của tôi.

“… Đến nơi rồi”

Tôi cảm giác tuyệt vọng giờ còn xâm chiếm lấy tâm trí nhiều hơn trước nữa.

Với cái trạng thái đó, nó xảy ra khi tôi bước vào thánh đường.

“—Seiichi”

“!!!!”

Với tốc độ ánh sáng, tôi quay người lại.

“… Altria-san”

Cái người đang đứng ở đằng ấy, là người mà tôi phải đối mặt với sự thật… Altria-san

“…..”

“…..”

Altria-san và tôi, cả hai chúng tôi đều yên lặng nhìn nhau.

Vì ánh hoàng hôn tỏa sáng đằng sau tấm lưng của Altria-san, nên tôi không thể nhìn thấy được biểu cảm của cô ấy.

Không có ai ở quanh cả, ngoại trừ Altria-san và tôi một mình nơi đây.

Khoảng thời gian vừa qua, là phút giây của sự tĩnh lặng.

… Altria-san đang ở ngay trước mắt tôi.

Bây giờ, không phải là lúc để nói cho cô ấy rằng chuyện chiếc nhẫn chỉ là một hiểu lầm.

Tôi có lẽ sẽ không nhận được sự khoan dung, nhưng không phải là tôi nên nói một lời xin lỗi à?

Tất nhiên rồi, tôi sợ rằng mối quan hệ giữa mình và Altria-san sẽ chấm dứt.

… Thật đáng sợ. Cực kỳ đáng sợ.

Nhưng mà… cứ giữ im lặng, tiếp tục lừa dối… còn tồi tệ hơn gấp bội.

Đó là lý do mà, tôi nỏi với bản thân rằng hãy mở miệng ra đi.

Tôi sợ cái gì chứ.

Nói ra đi, nói ra đi, nói ra đi…!

“Ah… Altria-san! Cái… nhẫn—“

“—“

Cuối cùng tôi cũng triệu tập được lòng can đảm nhưng vào khoảnh khắc mà tôi tưởng rằng những câu chữ đã tuôn ra.

Tôi đã bị khóa môi bởi một thứ gì đó mềm mềm, và rồi tôi không thể nói được thêm từ nào nữa.

“Tsu!”

“…”

Áp sát mặt tôi, đó là khuôn mặt của Altria-san với đôi mắt đang nhắm nghiền.

Và, đôi môi của tôi và Altria-san đang… đè lên nhau.

Tôi… bây giờ, mình đang làm gì thế này?

Tại sao môi của chúng tôi lại đè lên nhau như thế này?

Đây là… hôn… hôn… một nụ hôn?

……..

“~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tsu!?”

Tôi người đang hiểu rõ tình huống này, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt trở nên nóng bừng.

Tôi…Tôi… và Altria-san, hôn… đã hôn nhau…!?

Sau khi phân tích xong tình hình, tôi chỉ có thể đứng yên đó với một khuôn mặt đỏ như gấc.

Còn Altria-san thì vẫn không để tâm việc gì khác ngoài việc tiếp tục, nhẹ nhàng… với một nụ hôn vụng về.

Bây giờ, tôi và Altria-san làm tư thế mặt giáp mặt.

Thêm vào đó, từ chấn động nhận được sau khi nhận được đòn tấn công bất ngờ từ Altria-san, chiếc mũ chùm che mặt của tôi tuột xuống.

Altria-san, người vừa kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng, đã cúi gầm mặt xuống.

… Cái đó, đừng nói gì cả”

“Eh?”

“… Em biết, Seiichi, không hề có thứ cảm xúc ấy, khi trao cho em chiếc nhẫn…”

Điều đó… nói cách khác, tôi không trao nó cho cô ấy vì muốn tuyên thệ một tình yêu vĩnh hằng.

“Việc đó—“

“Nhưng, nó không quan trọng”

Lời nói của tôi bị giọng nói rành mạch của Altria-san lấn át.

Sau đó, Altria-san vùi mặt của cô ấy vào ngực tôi.

“Mối quan hệ của chúng ta, tôi không…!”

“Nó không quan trọng…! Bởi vì… Em đã thích anh mất rồi”

“!”

Altria-san, hét vào ngực tôi.

“Đây là lần đầu của em, cái cảm xúc này! Em biết rằng Seiichi đã có Saria. Ngay cả khi em biết rằng cô ấy dễ thương đến nhường nào!”

“…”

“Nhưng… nhưng…em đã yêu anh! Lồng ngực em đau nhói mỗi khí nhìn thấy anh!”

“Altria-san…”

“Em… không tốt à? Em không thể ở bên Seiichi sao?

“Không phải…!”

“Không còn cách nào khác. Em vướng vào lưới tình mất rồi! Em không hề nữ tính, không hề dễ thương một chút nào, nếu không quyến rũ thì điều đó là không thể! Nhưng bất chấp hết tất cả, em, đã yêu anh, Seiichi…”

Sau khi Altria-san nói xong, cô ấy bắt đầu sụt sùi khóc trong lòng tôi.

Tôi, nên làm gì đây?

Tôi đã, có Saria mất rồi.

Được phép đa thê, nhưng tôi là một con người hiện đại đến từ Trái Đất.

Trái Đất… đặc biệt là Nhật bản, những luân thường đạo lý, thuần phong mỹ tục đang ngáng đường tôi.

Tôi thật là thảm hại.

Altria-san là một người quan trọng.

Nhưng mà tôi không biết mình nên yêu thương theo cách nào… với một người khác giới.

Khỉ thật!

Không biết rằng chỉ sô của tôi có mạnh đến đâu, giờ thì nó thật vô dụng.

Tôi phải, đưa ra một lựa chọn.

“…Tôi—“

“Anh có thể chấp nhận cô ấy được không? Seiichi”

“!?”

Một giọng nói đột ngột mà chúng nghe được đã khiến cả hai cùng ngạc nhiên.

Theo như nguồn gốc của giọng nói… thì Saria đã ở đây, đang đứng yên một chỗ.

“Sa, Saria! Đây là! Đó là…!”

“Ổn thôi, em hiểu mà”

Tôi cảm thấy mình như một ông chồng đang dính vào những mâu thuẫn gia đình vậy.

“Seiichi, về Altria-san, anh có thể chấp nhận cô ấy được không?”

“Nh, nhưng mà… còn với em thì sao? Điều đó ổn chứ?”

Dù là một cuộc nói chuyện tệ hại nhưng tôi muốn được yêu thương Altria-san, như là một người phụ nữ.

Nhưng, tôi đã có, Saria rồi.

Bởi vì Saria đang ở đây, về Altria-san, tôi không thể nhìn ra hướng đó.

Nhưng, Saria đã gật đầu, vẻ mặt hơi chút cô đơn, rồi cô ấy mỉm cười một cái.

“Un. Tất nhiên rồi, em nghĩ rằng sẽ rất buồn nếu như không giữ được Seiichi cho riêng bản thân, nhưng với sức lôi cuốn của Seiichi, em nghĩ rằng thật khó có thể giữ anh lại cho riêng mình.”

“Saria…”

“Hơn nữa là anh có biết không? Seiichi. Một con đực mạnh mẽ, tự nhiên sẽ thu hút con cái, đó là quy luật của tự nhiên”

Một, một con đực, cô ấy nói vậy à…

Với tôi, người biết rõ rằng Saria thực chất là một con khỉ đột, điều này không có gì quá kỳ lạ, nhưng đối với Altria-san không hiểu chuyện thì đang nghiêng đầu ngơ ngác.

“Đó là vì sao Seiichi à, về Altria-san ấy, hãy chấp nhận cô ấy, được chứ? Bởi vì, em cũng yêu Altria-san!”

“Saria…”

Altria-san, đang nhìn chằm chằm vào Saria với một ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Saria… có ổn không thế?”

“Un!”

Không như lúc trước, với một nụ cười tươi rói, Saria nói một cách rành mạch.

Ah, khỉ thật.

Mình ngáo ngơ quá.

Saria…

Nếu không có ai đó thúc vào lưng tôi thì có lẽ tôi sẽ không thể đưa ra nổi dù chỉ một quyết định nữa.

Bởi vì bắt đầu rơi vào trạng thái căm ghét bản thân, tôi lấp tức lắc đầu để chỉnh đốn lại suy nghĩ.

Tầm nhìn của tôi trở lại về phía Altria-san đang ở trong lòng.

Sau đó Altria-san chú ý tới ánh mắt đó và nhìn tôi.

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của cô ấy trợn tròn khi lần đầu tiên trông thấy khuôn mặt của tôi.

Hai đồng tử màu vàng sáng trong, giờ đây đã thấm đẫm nước mắt, cô ngước lên nhìn tôi đầy lo lắng.

“Altria-san”

“…Al”

“Eh?”

“Tôi ấy, gọi em là Al. Đó là biệt danh mà những người thân hay gọi em… thế nên là đừng dùng kính ngữ nữa!”

Nói một cách ngại ngùng… Altria-san cười gượng một cái.

“Hiểu rồi, Al”

“…Un”

Tỏ ra một gương mặt hạnh phúc, Al nhìn chằm chằm tôi từ dưới lên trên.

Tôi đưa bàn tay tới gò má của Al một cách tự nhiên, tôi là tôi của ngày hôm qua không thể làm được điều này.

Nhưng giờ đây, vì một lý do nào đó mà tôi không hề lo lắng, tôi cứ tự dưng làm nó thôi.

… nghĩ đi, mày có thể làm được mà.

Người quan trọng nhất là, Al

“Em nữa, Al ấy— Tôi yêu cô”

“!”

Kế đến, lần này tới lượt tôi, trao nụ hôn cho Al.

Vấn đề của lúc nãy, tôi không còn ngại ngùng gì nữa…

Nụ hôn cùng với Al, hương vị như tách trà được pha từ lá Artel của Noado-san. Một vị ngọt nhè nhẹ, một nụ hôn rất dịu dàng.

Rất chậm rãi, hai bờ môi của chúng tôi dần tách nhau ra.

“Al, mặc dù anh là một người không đáng tin cậy, vô liêm sỉ… nhưng anh sẽ nỗ lực cố gắng, để em không phải hối hận vì đã yêu anh.”

“…Un”

“Anh sẽ yêu thương em”

“…Un!”

Sau khi tuyên bố rõ ràng, tôi ôm Al.

“Với cái này, cô cũng sẽ được như tôi!”

Từ sau lưng, Saria tới và ôm lấy chúng tôi.

Nghiêm túc đấy… Tôi không thể thắng nổi Saria.

Ngay trước thánh đường dưới ánh hoàng hôn, như thể ban phước cho chúng tôi, tiếng chuông của thánh đường kêu lên, vang vọng khắp cả thành phố.