╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Makoto, đây chính là Mộc Vu Nữ, Flona-oneechan. Còn những người này là nhóm Anh Hùng của Thủy Quốc, Makoto và Hoàng Tử Leonard.”
“Hân hạnh được gặp mặt, Anh Hùng-san. Tôi là Vu Nữ của Mộc Quốc, Flona.”
Lucy giới thiệu cả hai, và Mộc Vu Nữ chào mừng chúng tôi.
“Rất vui được gặp cô, tôi là Takatsuki Makoto.”
“Đã lâu rồi nhỉ, Flona-san. Là em Leonard đây.”
Hoàng Tử Leonard và tôi vội vàng hồi đáp lời chào.
“Thế nhé, Lucy. Tí nữa gặp sau.”
“Vâng, tí nữa ạ.”
Tôi cứ tưởng hai người họ sẽ chuyện trò thêm một lúc, nhưng cô ấy lại nhanh chóng rời đi.
Ể? Đã đi rồi à?
Thế chúng tôi tới đây làm gì chứ?
“Lucy.”
“Không sao đâu, Makoto. Gia đình tôi thường có truyền thống tụ họp mỗi khi có người thân trong nhà trở về, nên ta có thể nói chuyện với chị ấy sau.”
Ra là vậy.
“Dẫu thế thì tôi vẫn không thể tin là Mộc Vu Nữ hóa ra lại là chị của Lucy đó.”
Tôi thực sự bị bất ngờ.
“Đâu. Flona-oneechan là hôn thê của anh trai tôi cơ. Thành thử chị ấy sẽ là chị dâu của tôi trong tương lai. Mà, dù sao thì chị ấy cũng là người nhà Walker.”
“Quả là một dòng họ hoành tráng.”
Tôi gật gù đồng ý với lời bình của Sa-san.
Dòng họ xuất chúng của Lucy.
“Làm gì như thế đâu.”
Lucy nở ra một nụ cười gượng gạo trước khi quay lại phía cánh cửa.
“Nào, vào đi. Đây là nhà tôi và cũng chính là nhà của trưởng làng Kannan.”
◇◇
Một căn biệt thự gỗ ánh lên đầy vẻ cổ kính.
Bức tường và trần nhà hẳn là được dựng lên từ ma thụ ở Rừng Đại Ngàn, và gia công qua bằng ma pháp.
Tấm thảm dưới sàn thì chứa đầy các họa tiết phức tạp với ma tự thêu trên bề mặt.
Nằm sát tường nhà là vô số kệ gỗ cùng nhiều sách ma pháp xếp ngay ngắn bên trong.
Nó gợi lại cho tôi về thư viện ở Thủy Thần Điện.
(Đây là nhà của Lucy nhỉ…)
Tôi tiến từng bước vào căn phòng trong khi đảo mắt nhìn xung quanh.
Nằm ở sâu bên trong là một chiếc ghế bập bênh, và ngồi trên nó là một ông lão elf.
Nếp nhăn hằn sâu, cơ thể thì gầy gò, song ánh mắt của cụ lại rất sắc bén.
“…Ta đang chờ cậu đấy, Thủy Quốc Dũng Giả. Cậu là Hoàng Tử Leonard nhỉ.”
“Dạ không, hoàng tử ở bên đây ạ.”
Tôi kéo Hoàng Tử Leonard, người đang núp sau lưng mình, và đưa ra trước mặt.
Vì lý do nào đó mà cụ đã lầm tôi là Hoàng Tử Leonard.
Vẻ ngoài thể hiện rõ mồn một rằng tôi là người ngoại quốc.
““……””
Ể? Sự im lặng này là sao?
“Trời ạ, Ojii-chan…”
“U-Umu, Lucy, hãy giới thiệu đi.”
Làm thế ngay từ đầu cho dùm cái!
“Ưm, đây là Hoàng Tử Leonard của Thủy Quốc. Cô gái này là Janet-san từ Thiên Mã Hiệp Sĩ Đoàn của Thái Dương Quốc. Còn đây là người chuyển sinh và cũng là bạn thân cháu, Aya.”
Lucy giới thiệu từng người một.
Tới đó thì vẫn chưa có vấn đề gì.
Tuy là cụ đã khẽ rùng mình khi nghe tới việc Sa-san là người chuyển sinh.
“Và đây là quý tộc của Thương Nghiệp Quốc Camelot.”
“…Hân hạnh được gặp cụ.”
Cái này là nói dối trắng trợn rồi.
Cổ thực ra là Nguyệt Vu Nữ Furiae…nhưng, chẳng biết có giấu được không nữa?
“…Thật là xinh đẹp.”
Ngon lành.
Quả đúng là Furiae-san.
Ông ngoại của Lucy có vẻ đã bị cổ mê hoặc.
“Này…Ojii-chan.”
Giật bắn mình, ông của Lucy nhanh chóng quay trở lại vẻ ngoài nghiêm nghị.
Có vẻ là hơi trễ cho việc đó rồi.
“Chào mừng mọi người đã ghé qua vùng thôn làng hẻo lánh này của chúng tôi. Tôi là trưởng làng Kannan, Wolt J Walker. Coi bộ tất cả đều là bạn bè của Lucy, rất hoan nghênh mọi người.”
“Đợi đã, con vẫn chưa giới thiệu Makoto mà.”
Ừ ha.
Tôi vẫn là cái tên bị nhận lầm là Hoàng Tử Leonard.
“Fumu, chàng trai đằng kia chả có tí ma lực nào. Giờ lão phu nhìn kỹ mới thấy, làm gì có chuyện cậu ta là Anh Hùng chứ.”
Ông của Lucy bật cười thành tiếng ‘fufufu’.
(Thế mà mình lại là một Anh Hùng đó…tạm thời.)
Cơ mà ma lực thì chỉ có 4 thôi!
Lucy bắt chéo hai tay ra sau lưng một cách lúng túng trong khi ngả về phía tôi.
“Anh ấy là Anh Hùng Chứng Nhận Quốc Gia của Rozes và…cũng là người yêu của con, Takatsuki Makoto.”
“C-Cái gì cơ?!”
Tôi cứ tưởng do chân yếu nên cụ mới ngồi trên chiếc ghế bập bênh đó, nhưng cụ bỗng đứng thẳng dậy với cây gậy chống dưới đất.
“Sao ta chả nghe gì về chuyện này hết vậy!”
“Thì giờ con mới nói mà.”
“Ta không cho phép! Không phải với cái tên thế này!”
“Ý ông là gì khi nói ‘cái tên thế này’ chứ?!”
(Quả là trông giống gia đình nhà Lucy thật.)
Sự căng thẳng trong không khí tăng vụt lên như thể một ấm nước sôi.
“Ojii-chan, vậy không tốt đâu. Ông bị cao huyết áp mà, nên nếu tức giận như thế thì…”
Một nữ elf có vẻ là họ hàng của Lucy khuyên nhủ Trưởng Làng-san.
“Haa…Haa…”
Hơi thở của cụ trông rất khó nhọc.
Cụ ổn chứ?
Không biết cụ bao nhiêu tuổi rồi nữa?
“…Nhân tiện, Lucy, em mang thai chưa?”
“Gì cơ?! Làm gì có chuyện đó chứ, Onee-chan!”
““?!””
Sa-san lẫn tôi tỏ ra ngạc nhiên và quay sang nhìn nhau.
Nội dung đó mà cũng đem ra nói chuyện ngay giữa thanh thiên bạch nhật được à?!
“À thì em biết đó, ngoài việc đó ra thì chả có lý do gì để mang một người đàn ông về đây cả.”
“Em khác chứ! Em đâu có giống như mẹ với các chị!”
“Thằng khốn! Sao mày dám đụng tay lên Lucy hả!”
“Cháu đâu có.”
Tôi vội vàng lắc đầu.
Không phải chuyện bịa đâu (chắc thế).
“Ể? Hai đứa vẫn chưa làm gì hết? Cho dù là đang yêu nhau sao?”
“Nhân tiện, cháu cũng là người yêu của Takatsuki-kun.”
““?!””
Lời nói của Sa-san khiến cho cả Trưởng Làng-san và người chị của Lucy tròn xoe mắt.
“T-Tại sao lại thế này… Lucy đã trở thành thê thiếp của một Anh Hùng.”
“Thế giới bên ngoài quả là hãi hùng.”
Aa, thiệt tình. Sao rối tung hết cả lên vậy!
Bằng cách nào đó, tôi đã gỡ rối được tình hình.
◇◇
“…Một cuộc đại loạn quái vật đến từ Rừng Quỷ Quyệt nhỉ.”
Ông của Lucy - Trưởng Làng Elf tỏ vẻ mặt rắc rối.
Tôi đã nói cho cụ biết thông tin chính xác về mối quan hệ với Lucy.
Song cụ vẫn chẳng hề nhìn tôi từ lúc nãy tới giờ.
“Sẽ tốt hơn khi thương thảo chuyện này với những trưởng làng khác. Lão phu sẽ thu xếp. Lại đây nào, mọi người.”
Chúng tôi được dẫn vào sâu bên trong căn biệt thự.
Ở đó là một căn phòng rộng khoảng 16 mét vuông, và có một ma pháp trận khổng lồ vẽ trên mặt sàn.
(Nơi này dùng làm gì nhỉ?)
“Makoto, căn phòng này là…”
Thắc mắc hẳn đã hiện rõ trên mặt tôi.
Lucy bắt đầu giải thích.
Mộc Quốc Spring Log.
Đất nước này là nơi duy nhất không có Quốc Vương ở Lục Địa Phía Tây.
Một quốc gia tạo nên bởi elf và thú nhân tộc.
Tập hợp từ vài trăm ngôi làng, và không một thành phố.
Thế thì, sao nó lại có thể hoạt động như một quốc gia?
“Một hệ thống hội đồng.”
Lucy tiếp tục giải thích.
“Các đại biểu của mỗi ngôi làng sẽ quy tụ lại tại một nơi gọi là Hội Đồng Spring Log. Mọi công việc điều hành đất nước đều sẽ được quyết định tại buổi họp đó. Chủ tọa của Hội Đồng sẽ luân phiên cho từng làng mỗi bốn năm. Ojii-chan cũng đã từng được chọn rất lâu về trước.”
“Vị Pháp Sư Huyền Thoại, Johnny Walker, được đề cử làm chủ tọa đầu tiên cũng là một câu truyện rất nổi tiếng.”
Hoàng Tử Leonard thêm vào.
“Đề cử? Không phải ngài ấy là chủ tọa sáng lập luôn sao?”
“Do bản thân là một người phóng khoáng, thế nên ông cố chả bao giờ chịu ở yên một chỗ cả.”
“Thậm chí đã qua 400 cái xuân xanh, nhưng cha lão phu vẫn rất chi là sung sức với con đàn cháu đống.”
Trưởng Làng-san nói.
Vị Anh Hùng Huyền Thoại được tương truyền rằng có vô số hậu duệ.
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, thì hình chiếu của các elf và thú nhân tộc bắt đầu hiện ra từng cái một trong ma pháp trận.
(Đ-Đây là một…hệ thống họp trực tuyến à?)
Có cả đống hình chiếu nổi bồng bềnh giữa không trung.
Khoảng tầm đâu đó 20-30.
Và tôi thậm chí có thể nghe thấy âm thanh từ bọn họ.
“Một cuộc gọi từ trưởng làng Kannan nhỉ. Lạ đấy.”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Làm tôi mất thời gian vui đùa cùng con cháu nữa.”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của các cụ già là người đứng đầu của từng làng.
Đỉnh ghê!
Tôi đã đánh giá thấp dị giới rồi!
Nó y chang như truyền hình trực tuyến luôn!
“Hình như đã có sự bất thường xảy ra ở Rừng Quỷ Quyệt dạo gần đây. Một thành phố nào đấy của Thủy Quốc đã bị tấn công bởi đàn quái vật chạy loạn ngày hôm nọ. Có ai biết gì về chuyện này không?”
Ông của Lucy hỏi các trưởng làng xung quanh.
“Hmm, chả biết nữa…”
“Một cuộc chạy loạn không phải vấn đề nhỏ đâu.”
“Nó là điều bình thưởng ở Rừng Quỷ Quyệt mà.”
Thoạt đầu là những báo cáo rằng không có gì xảy ra.
“Nhắc tới mới nhớ, số lượng các vụ việc bắt gặp undead đã gia tăng một cách đáng kể.”
“Aa..đúng thật. Tôi hẳn đã nhận được báo cáo tương tự như thế.”
“Có người ở làng tôi cũng đã thấy chúng.”
(Undead…? Không phải Xà Giáo Đoàn à?)
“Lucy, undead có hay xuất hiện ở Rừng Quỷ Quyệt không?”
“Nhiều lắm. Chuyện các mạo hiểm giả chết ở Rừng Quỷ Quyệt rồi trở thành undead xảy ra như cơm bữa vậy.”
Ra là thế. Vậy thì cũng chẳng có gì lạ nhỉ.
“Rừng Quỷ Quyệt chả khác gì thánh địa của lũ undead. Nên hẳn là chúng về viếng tử địa của mình thôi.”
“Quả là thứ phiền hà mà.”
“Nếu số lượng còn gia tăng thêm, thì chúng ta sẽ phải nghĩ đến các biện pháp đối phó.”
Rừng Quỷ Quyệt là thánh địa của undead?
“Makoto-san. Ngôi mộ của Bất Tử Vương Bifrons, kẻ đã bị tiêu diệt bởi Đấng Cứu Tinh 1000 năm về trước, hiện nằm ở trong Rừng Quỷ Quyệt. Đối với lũ undead, thì đó là một khu vực trọng yếu.”
“Aa, tôi đúng là có học qua về điều này ở thủy thần điện…”
“Tại sao lại có thứ rắc rối như thế ở đó?”, Sa-san hỏi.
Ừ nhỉ. Đáng lẽ nó phải được đưa đi nơi khác hoặc bị phá hủy chứ.
“Tuy đã bị phong ấn nhưng mộ của tên Ma Vương vẫn còn phóng thích rất nhiều chướng khí mạnh mẽ. Con người bình thường không thể bén mảng tới gần được. Anh còn thiếu kiến thức lắm, Hiệp Sĩ Của Ta.”
Furiae-san chỉ dạy tôi.
Quả không hổ danh là Nguyệt Vu Nữ, cổ nắm rất rõ chuyện này.
“Nhắc mới nhớ, Mộc Dũng Giả đâu rồi nhỉ?”
“Nếu là anh ta thì đang ở bãi tập tại Rừng Đại Ngàn rồi. Ít nhiều thì cũng phải vài chục ngày nữa mới ra.”
Có vẻ như Mộc Dũng Giả đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài để chú tâm vào tập luyện.
Vậy thì sẽ rất khó để gặp anh ta.
“Xin lỗi vì gọi đường đột. Nhưng tôi muốn triệu tập tất cả đại biểu ở các làng trong vòng 7 ngày để họp bàn. Mọi người có thể liên lạc với họ được chứ? Các Anh Hùng của Thủy Quốc đã tới đây rồi, mọi người thấy đó.”
“Hiểu rồi.” “Đành vậy.” “Cơ mà nói nhanh gọn đấy nhé.” “Tôi sẽ thử gọi Mộc Dũng Giả luôn.”
Hình chiếu của các trưởng làng biến mất dần.
(Ra là vậy….bằng cách này thì Mộc Quốc đã có thể duy trì là một thể thống nhất.)
Dân chủ phết nhỉ.
Thấy bảo Mộc Quốc còn được gọi là Cư Dân của Khu Rừng, và rằng họ sinh sống hòa thuận với thiên nhiên.
Thế mà tôi cứ tưởng đời sống của họ nguyên thủy lắm.
Họ có lẽ là tiến bộ nhất trong tất cả.
(Tuy nhiên, cách thức này còn hoạt động tốt được khi chiến tranh hay không?)
Liệu một chủ tọa luân phiên mỗi 4 năm có thể trưng ra phẩm chất lãnh đạo đầy mạnh mẽ của mình?
Mà, tôi sẽ chẳng than phiền về việc của các quốc gia khác làm gì.
Chúng tôi rảo bước rời khỏi phòng.
Sau buổi họp, một yến tiệc chào mừng đã được tổ chức bởi cư dân làng Kanna.
Phần lớn bọn họ là người nhà của Lucy.
Có vô số món ăn làm từ rau rừng và hoa quả.
Ngoài ra còn có cả thịt thỏ sừng và cá sông nữa.
Hương vị tuy thanh đạm, nhưng chế biến và độ ngon thì miễn bàn.
“Hểe, em giai đây là hoàng tử sao. Dễ thương ghê~.”
“Nè nè, em có thích mấy chị lớn tuổi không?”
“Gượm đã, cô trên 60 tuổi rồi đấy.”
“Chó chê mèo lắm lông à. Đã ly dị hai lần và sau đó tái hôn mà còn nói được như vậy.”
Hoàng Tử Leonard coi bộ khá nổi tiếng với cánh chị gái elf.
Nhân tiện, nghe qua tuổi thì có thể không còn trẻ, song họ lại trông như gái đôi mươi vậy.
Ngoài ra, tất cả đều là những mỹ nhân.
Quả không hổ danh tộc elf.
“M-Makoto-san…”
Em ý nhìn qua phía này và van nài cầu cứu, song…
“Makoto, mối quan hệ giữa cậu với Lucy là như thế nào?!”
“Đây là lần thứ 10 cụ hỏi cháu rồi đấy.”
Tôi đã bị ông của Lucy bắt gặp.
“Cậu bảo rằng mình là người yêu của Lucy, song lại cũng là người yêu của Sasaki-san là sao chứ! Như vậy chẳng phải rất thiếu đứng đắn ư?!”
Nhân tiện, Sa-san đang rúc vào người trong khi yên vị trên đùi tôi.
“Hnn, tớ say quá~”, là những gì mà nhỏ bảo, song tôi lại nghe mùi điêu hớt thoang thoảng đâu đây.
“Ojii-chan! Ông làm ơn thôi đi!”
“Hỏng rồi! Lucy đang bắt đầu giống như Rosalie!”
“Con khác hoàn toàn!”
“Ừm ừm, ở tuổi Lucy thì Mẹ Rosalie-sama đã có con luôn rồi.”
“Cả Onee-chan luôn đó!”
“Chị ư?”
Lời đồn về mẹ của Lucy nhỉ.
Tôi muốn gặp bác ấy ít nhất một lần.
Tôi cũng muốn gặp mặt Mộc Vu Nữ, song Furiae-san lại đang nói chuyện với chị ấy.
Có lẽ vì cùng là Vu Nữ với nhau nên cả hai có nhiều chuyện cần bàn chăng?
Cơ mà chúng tôi đã giấu nhẹm đi chuyện Furiae-san là Vu Nữ rồi còn gì.
Chắc tôi sẽ bảo cổ thuận lại những gì biết được sau.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, và tôi, người đang phát ngán vì hàng đống câu hỏi chất vấn từ Trưởng Làng, đã đứng dậy và giả vờ đi vệ sinh.
(Câu giờ cho tôi một chút nhé.)
Tôi đánh mắt cho Lucy và Sa-san biết.
Họ có lẽ hiểu được ý mà tôi muốn truyền đạt.
Tôi bước đi lòng vòng quanh ngôi làng tối mờ.
Do không hề có đèn đường, thế nên thoạt nhìn qua sẽ tưởng là làng elf rất hiu quạnh.
Để ý kỹ, thì tôi có thể thấy được Nguyệt Quang Cỏ được trồng ở đây đó đang tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng.
Nếu sử dụng tới Ám Thị thì cũng không đến nỗi quá bất tiện.
Với tộc elf sở hữu thị lực tốt, thì họ hẳn sẽ không có vấn đề gì khi nhìn trong môi trường ít sáng thế này.
Chưa kể là ngôi làng còn có một lớp kết giới xung quanh nữa, nên rất chi là an toàn.
Cảnh tượng ngôi làng được chiếu sáng lung linh bởi Nguyệt Quang Thảo thật là đẹp đẽ.
Tôi cứ thể bình thản đi dạo xung quanh ngôi làng.
◇◇
“Ara, đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu nhỉ.”
Dưới ánh trăng mờ, một nữ nhân tộc elf bỗng bắt chuyện với tôi.
(Lại là chị gái khác của Lucy à?)
Khả năng cao là tôi không đoán sai.
Chị ấy là người trông giống Lucy nhất trong số những người mà tôi đã gặp.
Sở hữu một mái tóc vàng óng ả và đôi mắt lam sắc.
Dáng vẻ của chị ấy quý phái tới nỗi, nếu là nhân tộc, thì hẳn là mọi người đều sẽ nhầm lẫn rằng đây là một tiểu thư đài các nào đó.
Lucy hẳn là sẽ giống như thế này nếu cô ấy trưởng thành và điềm đạm hơn một chút.
Chả biết là chị ấy có tham dự bữa tiệc vừa xong không nữa?
Tôi không nhớ là đã thấy chị ấy.
“Em là Takatsuki Makoto. Lucy và em hiện đang là mạo hiểm giả và cũng cùng ở chung một tổ đội.”
“Ara! Lucy ấy à, con bé kiếm được một người đàn ông cho mình tự lúc nào thế không biết.”
Bà chị Onee-san đáp lại kèm một nụ cười tươi trên môi.
“Nè, muốn tám chuyện một chút không?”
Nói chưa dứt lời thì chị ấy đã nắm lấy tay tôi và kéo lại.
(M-Mấy người ở đây khoái mồi chài nhau quá nhỉ.)
Chân của tôi bỗng lơ lửng một cách nhẹ nhàng trong không khí.
(Phi Hành Ma Pháp?)
Một trung cấp ma pháp tương đối nổi tiếng.
Cũng không phải chuyện gì hiếm khi có người biết sử dụng phi hành ma pháp một cách vô niệm.
Chỉ là, trong tất cả những pháp sư mà tôi đã gặp, đây là lần đầu tiên mà phi hành có cảm giác tự nhiên tới thế.
Chị ấy hẳn là một pháp sư rất mạnh.
Đến khi nhận ra, thì chị ấy đã đưa tôi lên tới đỉnh cây cổ thụ khổng lồ ở trung tâm ngôi làng.
Ở đó có một cành cây dày vừa đủ chỗ cho hai người ngồi.
“Chỗ này là nơi có cảnh sắc đẹp nhất ở làng Kannan đó.”
“Quả thật vậy. Em có thể nhìn thấy hết cả Rừng Đại Ngàn từ đây.”
Một mặt trăng to bự và Rừng Đại Ngàn trải dài rộng khắp.
Những ma thụ ở Rừng Đại Ngàn tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo như thể phản ứng lại với ma lực từ mặt trăng.
Giữa tất cả, tồn tại một nơi đặc biệt tăm tối.
Đó là Rừng Quỷ Quyệt nhỉ…
“Rừng Quỷ Quyệt có gì khiến cậu bận tâm sao?”
“Ừ, em tới đây để điều tra về nó mà.”
“Hmm, cơ mà tôi khá là băn khoăn không biết cậu và Lucy đã tiến xa tới mức nào rồi.”
Câu chuyện của tôi ngay lập tức bị cắt ngang!
Một tay chị ấy nắm tay tôi, còn tay còn lại thì nghịch ngợm tóc mái của mình.
Nghe chừng là tuýp thích đụng chạm rồi.
Sa-san cũng giống như thế, song tôi thấy là bà chị này khiến nó trông tự nhiên hơn nhiều.
“À thì, em đã từng tới Laberintos và Rừng Đại Ngàn chung với Lucy.”
“Ý của tôi là “tiến triển” đó cơ.”
Bà chị Onee-san elf bật cười khúc khích với bàn tay vẫn đang nắm tay tôi.
“Cậu…tên cậu là Makoto-kun, đúng chứ? Cậu sở hữu một bầu không khí khá kì lạ đó. Cho dù là bản thân thì chả có chút ma lực nào, song tất cả mọi Tinh Linh đều hứng thú với cậu.”
“Chị có thể thấy Tinh Linh sao?”
“Tất nhiên. Thủy Tinh Linh, Phong Tinh Linh, Thổ Tinh Linh…tuy nhiên thì Hỏa Tinh Linh lại không nhiều lắm.”
Đỉnh ghê! Chị ấy thuần thục được cả 4 thuộc tính luôn kìa.
Tôi đã nói chuyện với gia đình của Lucy ít lúc trước, nhưng phần lớn bọn họ đều không thể nhìn thấy Tinh Linh.
“Thế tức là…cậu cũng có thể nhìn thấy chúng?”
Chị ấy nhanh chóng xích lại gần với không chút do dự.
Ở khoảng cách mà ngực của chị ấy đã chạm vào má tôi.
“V-Vâng… Chỉ Thủy Tinh Linh… À không, cả Hỏa Tinh Linh nữa.”
“Hểe…Cho dù là nhân tộc, nhưng cậu lại có thể gần gũi với Tinh Linh như vậy. Quả là một con người bí ẩn. Chị đây hứng thú rồi đấy.”
Nói xong, chị ấy leo lên đùi tôi ngồi.
Hẳn là chị ấy đang xài Phù Du Ma Pháp, nên tôi chẳng cảm thấy nặng tí nào.
“Ưm…chị làm gì thế?”
“Ngồi yên chút nào.”
Dứt lời, chị ấy ôm lấy đầu tôi…
Và ngay khoảnh khắc ấy, ai đó bỗng nhiên gọi tên tôi từ phía dưới cái cây.
“Makoto~! Anh đi đâu vậy?”
“Tôi có thể ngửi thấy mùi Takatsuki-kun thoang thoảng đâu đây…”
Lucy và Sa-san đang đi tìm tôi.
Sa-san có khứu giác nhạy như chó vậy.
“Xin lỗi, em phải quay về rồi…ể?”
Đến khi tôi nhận ra, thì bà chị của Lucy đã biến mất.
(Gì thế nhở…?)
Tôi bị hoang tưởng à?
Tôi trẻo xuống cái cây với cảm xúc rối bời trong đầu.
“Ở đây, Sa-san, Lucy.”
Tôi gọi với tới hai người họ.
“Takatsuki-kun! …Hửm? Cậu vừa ở với ai đó à?”
“Tôi ngửi thấy một mùi nước hoa lạ lẫm trên người Makoto.”
“Ể?”
Khuôn mặt của Lucy và Sa-san áp sát tôi.
Với ánh mắt hình viên đạn găm vào tôi.
“K-Không, tôi chỉ đang một mình ngắm trăng thôi.”
Cái cảm giác mờ mờ ảo ảo khiến tôi buột miệng bịa đại ra chuyện nào đấy.
“Xạo sự.”
“C-Công chúa?”
Ngay cả Furiae-san cũng ở đây!
“Hiệp Sĩ Của Ta đang nói dối! Tuy chỉ là linh cảm!”
Linh cảm của một Vận Mệnh Ma Pháp Sư thì rất có sức thuyết phục đó, thế nên đừng có nói ra chứ?!
Cơ mà cổ nói đúng.
Rốt cuộc thì, tôi đã kể cho họ nghe về cuộc hội thoại của mình với một nữ elf lạ mặt.
Tuy nhiên, khi cả hội trở về bữa tiệc, thì bà chị đó đã không còn ở đấy nữa.