╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
“Xin hãy giúp tôi với! Con gái tôi! Nó đã bị goblin bắt mất rồi!”
Một người đàn ông lớn tuổi chạy tới chỗ tôi với vẻ mặt tái mét.
“Ưm…bác có thể kể chi tiết sự tình cho cháu nghe được không?”
“Oo…cậu chính là anh chàng nổi tiếng chuyên diệt trừ goblin đó sao?! Con gái tôi! Con gái tôi đã…”
Ông bác vồ lấy tôi một cách hoảng loạn và bắt đầu giải thích…
- Ông bác và con gái là thương nhân ở một thị trấn lân cận.
- Tối hôm qua, một bầy goblin đã tới và bắt đi mất cô con gái.
- Tụi goblin hành động như thể có ai đó chỉ huy, thế nên hẳn là có một con đầu đàn trong bầy.
- Cô con gái sở hữu một vật phẩm ma pháp tên là Thiết Bích Kết Giới.
- Khi kết giới được kích hoạt, không con goblin nào có thể động tay lên người cô con gái.
- Lớp kết giới có thời gian tác dụng là nửa ngày.
- Trong vòng 1 tiếng nữa, kết giới sẽ biến mất. Khi chuyện đó xảy ra…
“Uuu… Nếu lớp kết giới hết tác dụng, thì con gái tôi sẽ trở thành mồi cho goblin… Aaaa!”
“Oji-san, bác tới từ thị trấn lân cận, đúng không? Thế sao bác không nhờ Hội Mạo Hiểm Giả ở thị trấn của mình?” (Mary)
Mary-san tới và trấn an ông bác trong khi hỏi rõ sự tình.
Thật may quá. Không hổ danh là nhân viên hội, đây quả là nghề tủ của chị ấy rồi.
Hoặc đúng hơn, dù hôm qua uống nhiều đến thế, ấy vậy mà chị ấy trông chả hề hấn gì.
“Chuyện đó…trời khi ấy cũng tối rồi và chẳng có mạo hiểm giả nào có thể xuất phát cả… Tôi nghe từ một nhân viên hội rằng có một người chuyên thảo phạt goblin trứ danh ở Makkaren, và sẽ an toàn hơn khi hỏi cậu ta…”
“Haah..ra vậy. Và đó là lý do bác tìm đến Makoto-kun.” (Mary)
Mary-san gật gù như thể bị thuyết phục.
“Được rồi, do Makoto-kun là một Anh Hùng, thế nên tổng cộng sẽ là 1,000,000G bao gồm cả phí đề cử…” (Mary)
““1,000,000?!””
Ông bác và tôi đồng thời thốt lên một cách sửng sốt.
“Ể…Tôi cứ tưởng cậu ta là một người nổi tiếng chuyên thảo phạt goblin, cơ mà…A-Anh Hùng-sama ư?”
“Ưm, cháu mới trở thành Anh Hùng dạo gần đây thôi…” (Makoto)
“G-Gì cơ…Tôi đã thô lỗ rồi…”
“Không không, quan trọng hơn, nếu con gái của bác bị bắt cóc, thì chúng ta cần phải nhanh chân lên.” (Makoto)
Khách hàng-san đột nhiên trở nên lịch sự hơn.
“…Không ngờ ngài lại là một Anh Hùng-sama. Số tiền đó…không đời nào tôi có thể trả nổi.”
Khách hàng-san bắt đầu mếu máo với vẻ mặt gần như muốn khóc.
Ông bác đã cất công đi từ thị trấn lân cận tới đây, ấy vậy mà lại gặp phải tình cảnh như thế này. Quả là khó có thể chấp nhận được.
“Mary-san, không thể nào bớt được à?” (Makoto)
“Hmm, khi lựa chọn một mạo hiểm giả từ Bạc Đoàn trở lên, thì sẽ phải tính thêm phí đề cử. Điều này là để cho các yêu cầu không bị tập trung quá nhiều vào các mạo hiểm giả lành nghề. Ngoài ra, nó còn giúp cho hội có thể cung cấp chỗ tá tục và trang thiết bị chất lượng cho các mạo hiểm giả cấp cao…” (Mary)
“Mary-san~.” (Makoto)
“Chị hiểu rồi, Makoto-kun. Này, khách hàng-san. Bác có thể trả góp cũng được.” (Mary)
Ểe, thế là vẫn phải trả đủ à?
Mà, đây là luật của hội rồi, thành thử chả thể phớt lờ được.
“Xin hãy cho cháu biết nơi mà con gái bác bị bắt tới.” (Makoto)
“Ừ-Ừm…nó là một hang động nằm ở hướng tây và…”
Tôi đã phần nào biết được chỗ đấy, cơ mà ông bác hẳn là đã bỏ chạy một cách hoảng loạn khỏi tụi goblin nên không nhớ rõ được khu vực đó như thế nào.
“Với cái thông tin mập mờ như thế thì…” (Mary)
Vẻ mặt của Mary-san tối sầm lại.
Hmm, nhưng tôi đã có vị trí của tất cả các hang động ở khu vực trong đầu rồi.
“Oji-san, trần của cái hang đó rất thấp phải không? Ngoài ra còn có hai cái lỗ nằm kế nhau? Hơn nữa có cả một cái cây bự chảng ở gần đó?” (Makoto)
“Nếu tôi nhớ không nhầm…thì chỉ có một lối vào, và đó là một cái hang khá nhỏ.”
“Chuẩn rồi.” (Makoto)
Chắc chắn là ở đấy.
“M-Makoto-kun, cậu có thể biết được vị trí chỉ bằng từng ấy thông tin thôi ư?” (Mary)
“Em nắm rõ hết mọi vị trí trong khu vực này mà goblin xuất hiện.” (Makoto)
Nhưng làm gì có cái tổ goblin nào ở đó vài tháng trước.
Chúng tới từ Rừng Quỷ Quyệt sao?
“Mary-san, em sẽ đi. Chị có thể báo cho Lucy và Sa-san biết vị trí được không?” (Makoto)
“Chị hiểu rồi!” (Mary)
Tôi đánh dấu nơi đó trên bản đồ và đưa nó cho Mary-san, và rồi nhanh chóng rời khỏi hội.
“Này, hiệp sĩ của ta, anh đi đâu thế?”
Ai đó bỗng lên tiếng gọi tôi ngay khi vừa bước ra khỏi hội.
“Công Chúa?” (Makoto)
Furiae-san bước tới chỗ tôi.
“Lucy và Sa-san đâu rồi?” (Makoto)
“Do uống nhiều quá nên hai người họ đang bị đau đầu.” (Furiae)
Furiae-san nghiêng đầu một cách đáng yêu trong khi trả lời.
“Haah, ra là vậy.” (Makoto)
Chuyện hẳn sẽ được giải quyết nhanh hơn nếu có họ đi cùng.
“Tối qua vui thật đấy. Đó là lần đầu tiên mà ta nói chuyện với các cô gái trạc tuổi mình về tình yêu.” (Furiae)
Furiae-san trông có vẻ phấn khởi.
“Xin lỗi, hiện giờ tôi đang vội. Người hãy ở lại hội với Mary-san hoặc chờ tôi tại nhà trọ cùng Lucy và Sa-san.” (Makoto)
Tôi nói điều này với cổ trong khi chạy, song…
“Gì chứ? Anh là Thủ Hộ Hiệp Sĩ của ta, đúng không? Ta sẽ đi cùng anh.” (Furiae)
“Ể?” (Makoto)
Cô đang nói cái quái gì thế?!
“Tôi sẽ tới hang ổ của goblin! Ngoài ra còn phải cứu một người bị bắt cóc nữa, thế nên sẽ rất nguy hiểm! Người cứ ở đây chờ tôi đi!” (Makoto)
“Thám hiểm? Là thám hiểm, đúng không?! Ta rất thích đi thám hiểm!” (Furiae)
Tại sao cổ lại hào hứng đến thế?
Aa! Vậy thì tôi sẽ cho cổ hít khói với tốc độ của mình.
“Này, hiệp sĩ của ta, anh có thể nào chạy nhanh hơn không?” (Furiae)
…Cổ vượt tôi dễ như ăn bánh.
Furiae-san mà lại chạy nhanh hơn tôi ư?!
Ừ nhỉ, ở nghĩa địa của Thái Dương Quốc thì tôi đã thua cổ rồi.
Cứ đà này, tôi có cảm giác là cổ sẽ lẽo đẽo theo mình bất cứ đâu.
“Aa! Thôi được rồi. Chúng ta sẽ đi chung.” (Makoto)
“Kyah!” (Furiae)
Tôi nắm lấy tay của Furiae-san và nhảy xuống thủy lộ.
Thủy Ma Pháp: Thủy Diện Bộ Hành đi kèm với Thủy Lưu.
“Waa, cái ma pháp này thú vị quá nhể.” (Furiae)
“Ta sẽ đi nhanh đó, nên cố gắng đừng cắn phải lưỡi.” (Makoto)
Trong chớp mắt chúng tôi đã phóng băng băng trên mặt nước.
~~~*~~~
Chúng tôi cứ thế đi dọc theo thủy lộ dẫn tới một con sông, và đặt chân tới khu vực lân cận Rừng Đại Ngàn.
Cây cối thì um tùm, và bầu không khí có phần hơi âm u.
Chúng tôi sẽ đi bộ từ đây.
“Công Chúa, người có thể sử dụng Ẩn Mật không?” (Makoto)
“Không thành vấn đề. Ta là người phụ nữ bị truy nã gắt gao nhất ở Thái Dương Quốc và đã bỏ trốn bấy lâu mà mà, anh biết đấy?” (Furiae)
Đó là một câu trả lời đáng tin cậy.
Tuy là chả giống một vu nữ chút nào.
Furiae-san và tôi lội qua khu rừng một cách chậm rãi.
Chúng tôi thì thầm nói chuyện với nhau.
{Này, kẻ địch là goblin, đúng chứ? Vậy thì làm gì cần lén lút như thế này, phải không?} (Furiae)
{Bởi tôi là người chơi hệ cẩn trọng.} (Makoto)
{Ra vậy. Nhân tiện thì, ta đã nghe được từ Pháp Sư-san và Chiến Binh-san hôm qua, nhưng…} (Furiae)
Hội chị em tụ họp hôm qua hẳn là rất vui với Furiae-san, cổ không ngừng đề cập đến chuyện đó.
Cổ chả có tí căng thẳng gì cả…
(Hai người họ bình thường thân thiết lắm, song cứ mỗi khi nhắc tới anh chàng mà họ yêu thì…) (Furiae)
Hửm?
{A, ta không nên đề cập đến chuyện đó mới phải.} (Furiae)
Tôi bất giác quay lại nhìn cổ.
Furiae chỉ lẽ lưỡi ra và ‘teehee’ lấy một cái.
Gượm đã!
Đừng có dừng lại chứ.
{Kể chi tiết cho tôi nghe nào…} (Makoto)
{Thôi nào, nhìn lại phía trước đi. Chúng ta có thể thấy được hang động rồi kìa.) (Furiae)
Cái con mắm này…
Giờ thì tôi lại thấy tò mò rồi đấy!
Tôi đẩy Minh Mẫn lên TỐI ĐA và tiến lên phía trước.
Tôi nấp ở dưới bóng cái cây ngay trước cửa hang, và quan sát.
{Có 5 con goblin đang canh chừng mặt tiền hang nhỉ.} (Makoto)
{Ta nhanh chóng đánh bại chúng luôn chứ?} (Furiae)
Nói như thể đơn giản lắm vậy.
{Một cái tổ thường rất nguy hiểm.} (Makoto)
{Thiệt à?} (Furiae)
Đó là kinh nghiệm tôi đã rút ra khi đi solo.
Trước đó tôi cứ tưởng là tiêu diệt cùng lúc tất cả goblin trong tổ thì sẽ là tối ưu nhất, song chỉ cần duy nhất một hành động bất cẩn, thì tôi có thể bị chúng ngay lập tức vây đánh.
Thậm chí còn có khả năng xuất hiện chủng goblin cao cấp hơn bên trong tổ.
Kết quả, tôi đã học được rằng trở thành một sát thủ hàng mã trong Rừng Quỷ Quyệt với sương mù dày đặc là cách chơi an toàn nhất.
{Đó là trừ khi ta sở hữu hỏa lực tầm xa mạnh của Lucy hay một sức mạnh cận chiến áp đảo như của Sa-san cơ.} (Makoto)
Và đó là hai thứ tôi hoàn toàn không có.
Tôi không còn cách nào khác ngoài tiêu diệt từng con một.
Nhưng tôi lại không hề biết lớp lá chắn của cô con gái còn hiệu lực trong bao lâu…
Nếu có thể, thì tôi không muốn tốn quá nhiều thời gian.
Hmm, sao bây giờ?
Vội vội vàng vàng tới đây theo diễn biến của sự việc là thế, song có lẽ tôi nên đi tìm Lucy và Sa-san mới phải.
Khoan đã…
{Công Chúa, chuyên môn của người là Nguyền Ma Pháp, đúng không?} (Makoto)
{Ừ, sao thế…?} (Furiae)
Tôi vừa nảy ra một ý tưởng khá hay.
~~~*~~~
“…Đây có còn là một cuộc thám hiểm không vậy?” (Furiae)
“Nó đó. Tôi sẽ không cho phép người phản đối.” (Makoto)
Hiện tại thì toàn bộ khu vực đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày.
Nguyệt Ma Pháp: Lời Nguyền Say Giấc.
“Cái ma pháp tiện lợi phết.” (Makoto)
Tôi nắm lấy tay của Furiae-san và sử dụng Đồng Bộ.
Thi triển thủy ma pháp để tạo ra sương mù, và trộn lẫn nó với nguyền ma pháp.
Nhờ tới Lời Nguyền Say Giấc, tất cả mọi goblin canh phòng đều đã chìm vào giấc ngủ.
“Đám goblin không có bất chợt tỉnh dậy đâu nhỉ?” (Makoto)
“Chúng có lẽ sẽ ngủ như chết hết cả ngày luôn.” (Furiae)
Công Chúa Furiae hồi đáp một cách dứt khoát.
…Trò này có vẻ ngon ăn đây.
“Thế thì, tôi sẽ đi tìm cô con gái bị bắt cóc ở trong hang, còn người cứ tìm chỗ nào kín đáo mà ẩn nấp.” (Makoto)
“Vậy thì chán lắm.” (Furiae)
Coi bộ Furiae-san không thích tôi chơi mánh khóe như thế này.
Tôi là một Pháp Sư Tập Sự đó, người biết chứ?
Cứ lòi đầu ra mà giáp lá cà với mấy con goblin đó thì tôi sẽ thua chổng vó đấy.
Tôi thi triển [Tác Địch] để phòng hờ khi bắt đầu tiến vào hang.
Sương mù trộn lẫn Lời Nguyền Say Giấc dường như cũng có tác dụng ở bên trong hang.
Tôi rảo bước một cách cẩn thận với Ẩn Mật nhằm không đánh thức tụi goblin.
Có cả thảy 10 con goblin đang ngái ngủ trong hang động.
(Số lượng ít hơn là mình tưởng.) (Makoto)
Và rồi…
(Ở đó.) (Makoto)
Sâu bên trong hang động, là một cái cũi với cô gái đang nằm gục xuống mặt đất ở trong.
Cô gái đang được bao boc trong một lớp lá chắn phát sáng mập mờ hình trứng.
Có vẻ chúng đã khiêng cô gái cùng lớp lá chắn tới đây.
Tôi lại gần và kiểm tra tình trạng của cô gái.
Khuôn mặt rối bời bởi nước mắt, nhưng dường như không có ngoại thương.
Tôi gõ lên lớp lá chắn.
Cô gái không hề tỉnh dậy.
(Hỏng rồi… lời nguyền của Furiae-san coi bộ cũng tác dụng lên cô ấy.) (Makoto)
Do có lớp lá chắn, nên tôi không thể tự mình vác cô gái đi được.
Tôi không hề biết phép nào để phá lá chắn cả…
Tôi thử chém lớp lá chắn bằng con dao của Nữ Thần để phòng hờ.
Lưỡi dao xuyên qua nó ngọt lịm như cắt bơ.
(Oi oi, bá quá vậy.) (Makoto)
Dao găm của Noah-sama có thể cắt qua lá chắn luôn ư?!
(Tất nhiên. Lớp lá chắn rẻ tiền như thế thì khác gì giấy vụn chứ. Con dao dù gì cũng sở hữu độ sắc của thần khí cơ mà.) (Noah)
Thất lễ rồi.
Một món vũ khí tân thủ như cheat này quả thực đáng tin cậy.
Tôi cắt đứt lớp lá chắn và khiêng cô gái ra ngoài.
Tôi tát nhẹ lên má cô gái để không tạo ra tiếng động.
“Cô ổn chứ?” (Makoto)
“…H-Hở? Mình thiếp đi và… Á, a-anh là ai?”
“Tôi là mạo hiểm giả mà cha cô đã thuê làm nhiệm vụ giải cứu.” (Makoto)
Tôi xác nhận lại tên cô gái để chắc cú rằng đó chính xác là người cần cứu.
Ngon, nhiệm vụ hoàn tất.
May là tôi đã kịp cứu cô gái khi lớp lá chắn vẫn còn tác dụng.
Sẽ là cái kết thảm nếu tụi goblin tấn công cô gái…
Song tôi như chết đứng khi nghe được thông tin tiếp theo từ cô gái.
“Ư-Ưm… tụi goblin ở đây không phải là tất cả đâu. Goblin Vua đã mang một nhóm tùy tùng của mình và thân chính ra ngoài rồi.”
Khoảnh khắc tôi nghe những lời ấy…
Âm thanh cảnh báo của [Địch Cảm Tri] vang lên.
Mức độ nguy hiểm không cao cho lắm.
Mà vấn đề nằm ở số lượng và vị trí.
Một lượng lớn goblin đang tụ tập bên ngoài hang động.
(Chết tiệt! Furiae-san vẫng đang ở ngoài.) (Makoto)
Tôi có thể nhận thấy sự hiện diện của hàng chục con quái vật!
Nguy rồi. Furiae-san chả có vũ khí nào trên người.
(Khốn kiếp!) (Makoto)
Tôi kéo tay cô gái và vội vàng chạy ra khỏi hang.
Tuy Vu Nữ sở hữu chỉ số mạnh mẽ, nhưng nếu giống như Sofia-san, thì sở trường của cổ sẽ không phải là chiến đấu.
Có khả năng là cổ sẽ bị bất ngờ khi gặp chúng nữa.
Cầu trời cho con tới kịp!
Thứ tôi nhìn thấy bên ngoài…là một đoàn quân goblin dẫn dắt bởi Goblin Vua.
…Đây là lần đầu tiên mà tôi chạm trán một Goblin Vua gần như thế này.
Nó to hơn gấp vài lần sao với một con goblin bình thường.
Không chỉ sở hữu cơ thể đồ sộ, mà trí thông minh của chúng cũng rất cao.
Như thể minh chứng cho điều đó, nó đang mặc một bộ giáp toàn thân có lẽ được trộm từ các mạo hiểm giả, với vũ khi trên cả hai tay.
Nếu số lượng trong bầy đủ lớn, thì nó thậm chí có thể đạt mức Chỉ Định Tai Ương.
Con quái vật nguy hiểm đó vây lấy Furiae-san và…
“Thứ nghiệt súc dơ bẩn. Dám động tay lên người ta.” (Furiae)
Ánh mắt của Furiae-san chuyển sang hoàng kim sắc, và tụi goblin đồng loạt khuỵu gối.
Con Goblin Vua bị Furiae-san bước lên đầu.
(Ểeee…) (Makoto)
Thường thì số lượng quái vật như thế này sẽ rất nguy hiểm nếu chiến đấu theo cách phổ thông, cơ mà...
“Ooi, Công Chúa. Chuyện gì…thế này?” (Makoto)
“Nhìn là biết còn phải hỏi?” (Furiae)
“Người đã Quyến Rũ hết bọn chúng ư?” (Makoto)
“Fufu, chính xác.” (Furiae)
Nghiêm túc à?!
Ấn tượng đấy, Nguyệt Vu Nữ.
“Thật là tuyệt vời…Công Chúa-sama.”
Cô gái bị bắt cóc sở hữu cái nhìn hình trái tim trên đôi mắt.
Cổ có thể Quyến Rũ phụ nữ lẫn quái vật mà không bị giới hạn gì luôn sao…?
“Makoto, anh ổn chứ?!”
“Takatsuki-kun, bầy goblin…ể?”
Lucy và Sa-san chạy tới chỗ chúng tôi.
Lucy sau đó xử đẹp nguyên cái tổ goblin bằng ma pháp của mình.
Còn Sa-san thì cõng cô gái về trên lưng.
Hẳn là đã bình tĩnh và cảm thấy an toàn, cô gái đã thiếp ngủ đi.
Cảm tưởng như hội chị em trong tổ đội của tôi đã làm hết tất cả vậy?
--Trên đường về của cả đội.
“Này, Công Chúa, người có thể dạy tôi Quyến Rũ Ma Pháp được không?” (Makoto)
Một tuyệt kỹ tựa như ma pháp đã thao túng tụi goblin lúc trước.
Tôi muốn thử sử dụng nó.
Sau khi trở thành Thủ Hộ Hiệp Sĩ cho Nguyệt Vu Nữ thì tôi đã nhận được một Kỹ Năng [Ban Tặng].
Song phản ứng của Furiae-san thì lại khá mập mờ.
“Hiệp sĩ của ta… anh định dùng Quyến Rũ Ma Pháp để cưa cẩm phụ nữ hả?” (Furiae)
“Làm gì có chuyện đó!” (Makoto)
Tôi phản đối, nhưng đó cũng là một trong những cách để xài ma pháp đấy.
“Makoto?” “Takatsuki-kun?”
Lucy và Sa-san đồng thời đảo mắt nhìn tôi một cách ngờ vực.
Không không, tôi không bao giờ làm chuyện đó đâu.
“Tốt nhất là nên có càng nhiêu chiêu càng tốt khi chiến đấu với quái vật, đúng chứ?” (Makoto)
“Mà, vậy cũng tốt thôi.” (Furiae)
Ngon lành cành đào. Tiện thể thì tôi cũng sẽ nhờ cổ dạy mình Nguyệt Ma Pháp.
Khi chúng tôi trở về hội, ông bác cám ơn ríu rít như thể tôi là chúa vậy.
…Mà, Furiae-san mới là người làm gần hết mọi thứ.
~~~*~~~
Sau đó, tôi đã nhờ Furiae-san dạy mình quyến rũ ma pháp.
Trước tới giờ thì tôi chỉ có mỗi thủy ma pháp, thế nên lúc này thì tôi sẽ học thêm ma pháp mới.
Vui thì có đó, cơ mà nó khá khó nhằn.
Hiệu lực coi bộ hơi yếu, và để thử xem sao, tôi đã sử dụng nó lên Sa-san lẫn Lucy, song…
“Anh vừa thi triển rồi đấy hả?” “Tớ chả cảm thấy gì cả…”
Hiệu lực bằng không.
Có vẻ sẽ mất một thời gian trước khi tôi có thể thấy thấy nó tác dụng lên con người.
(Tinh Linh-san, Tinh Linh-san.) (makoto)
Tôi thử sử dụng nó lên Thủy Tinh Linh, và chẳng có phản ứng tốt lắm.
Từ hồi ở Highland thì Undine cũng không xuất hiện thêm nữa.
Trên động vật thì dường như nó có chút hiệu lực, và những con chó với mèo xung quanh xóm thường sẽ vây lấy tôi.
Dễ thương đấy, cơ mà…thứ này có thể dùng được trong chiến đấu không?
Tôi lại vớ phải đồ bỏ đi nữa à?
Furiae-san bảo là muốn đi thám hiểm, thế nên chúng tôi đã đi săn quái vật ở khu vực lân cận cùng Lucy và Sa-san.
Quái vật đã đông lên trông thấy dạo gần đây, thành thử đây cũng là công việc của mạo hiểm giả.
Điều quan trọng nhất là Furiae-san coi bộ rất vui vẻ.
Và cứ như vậy, một vài ngày thấm thoát trôi.
Fuji-yan có vẻ đang rất bận bịu chuẩn bị cho hội nghị người thừa kế của lãnh chúa, vậy nên tôi cũng khó có thể gặp mặt cậu ấy.
(…Hôm nay có hơi ồn ào nhỉ.) (Makoto)
Khi tôi tỉnh dậy, có vô số người đang tụ tập trước lối vào Hội Mạo Hiểm Giả.
“Oi, nhìn kìa.” “Đẹp quá…” “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài ấy gần thế này…” “Băng Tượng Công Chúa.” “Ngài ấy đang làm gì ở một thị trấn vùng biên thế này?”
(Hmm, mình chẳng thể nhìn rõ với cái đám đông này được.) (Makoto)
Tôi lại gần đám đông ồn ào với bước chân loạng choạng.
“Anh Hùng-dono!”
Một giọng nói thân thuộc vang lên.
Ông chú? Không phải đó là Ông Chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ ư?
Ể? Tức là…
“Anh Hùng Makoto.”
Người đứng ở đó chính là Công Chúa Sofia với một nụ cười trên khuôn mặt.