╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
◇Góc nhìn của Christiana Makkaren◇
Phòng làm việc trong dinh thự của lãnh chúa Makkaren.
Có hai người đang ngồi đối mặt nhau ở đó, chính là tôi -Christiana, và chị gái Violet Makkaren.
“Chris, từ bỏ việc trở thành lãnh chúa đi. Chị đã nhận được sự ủng hộ của Gia Tộc Rolland ở Thái Dương Quốc rồi đó, em biết chứ?”
Violet-oneesama mỉm cười một cách tao nhã.
Tôi nghiến răng ken két.
Một trong Ngũ Đại Quý Tộc, Gia Tộc Rolland.
Vị trí của họ còn đứng trên cả hoàng tộc Rozes.
Dẫu thế, thì họ vẫn là những quý tộc ngoại lai.
Quý tộc của những đất nước khác bình thường sẽ không có nhiều ảnh hưởng đến vậy.
Song Thái Dương Quốc và Thủy Quốc vốn là hai đồng mình lâu đời của nhau, và mối quan hệ phân cấp được thể hiện rất rõ ràng.
Thậm chí cả hoàng tộc Rozes cũng không thể ngó lơ ý muốn của Gia Tộc Rolland.
“Fufu, làm gì có đứa em nào lại có thể vượt qua chị nó được chứ.”
“C-Chưa đâu, Violet-oneesama! Em sẽ không bỏ cuộc!” (Chris)
Onee-sama đã sử dụng một khoản tiền kếch xù để dành lấy sự ủng hộ của Gia Tộc Rolland.
Quái vật đang ngày một bành trướng, thế nên ta phải gia tăng quân lực và dự trữ lương thực, ấy vậy mà, chị ấy lại làm thế.
Dẫu cho là để trở thành lãnh chúa đi, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì khi tài chính của Makkaren cạn kiệt!
“Có vẻ là trận chiến đã ngã…”
Khoảnh khắc Violet-oneesama chuẩn bị tuyên bố thắng lợi thuộc về mình…
“Chris-dono, anh có chuyện cần nói với em.”
“Fujiwara-sama?” (Chris)
Chồng tôi mở tung cánh cửa và bước vào.
“Dường như Quang Dũng Giả, Sakurai-dono, đã tới Makkaren-desu zo.” (Fuji)
““Ể?””
Ngay lúc này ư?
“Quang Dũng Giả…Phó Vương kế tiếp của Highland sao?”
Violet-oneesama lẩm bẩm với bộ mặt đờ ra.
Đúng vậy, sau khi Quang Dũng Giả-sama tiêu diệt Đại Ma Vương, với tư cách là phu quân của người kế vị ngai vàng Highland - Công Chúa Noel, ngài ấy đã được chỉ định là Phó Vương tiếp theo.
“T-Tại sao một người như thế lại…?”
Sự tự tin từ lúc trước biến đâu mất tăm và chị ấy bắt đầu bực tức.
(Ngài ấy tới để gặp Anh Hùng Rozes, Makoto-sama nhỉ…? Hay là có mục tiêu khác nữa?) (Chris)
Dựa theo lời Danna-sama, thì Quang Dũng Giả-sama và Makoto-sama là bạn thân của nhau.
“Anh sẽ đi gặp Sakurai-dono rồi nhưng, còn em thì sao, Chris-dono?” (Fuji)
“E-Em sẽ đi với anh luôn! Onee-sama, mình nói chuyện sau nhé.” (Chris)
“……”
Chả hề có phản ứng gì từ Violet-oneesama.
◇Góc nhìn của Makoto◇
“Hiện thân vĩ đại của Đấng Cứu Tinh-sama đã tới Makkaren!”
““““““Cạn ly!””””””
Lối vào của Hội Mạo Hiểm Giả trở nên náo nhiệt như thể một lễ hội.
Nói cách khác, tựa như bao ngày.
“Haha…”
Sakurai-kun gượng gạo cười.
“Một đám phiền phức, đúng không, Ryosuke?”
Furiae-san với bộ cánh khá điệu đà đang ngồi kế bên cậu ấy.
Sau khi trở thành Đoàn Trưởng Thái Dương Hiệp Sĩ, Sakurai-kun có vẻ đã đi vòng quanh chào hỏi các quý tộc chủ chốt cũng như hoàng tộc của sáu nước trên đại lục.
Tuy là bình thường thì chỉ cần tới vương đô của họ là được rồi.
(Hẳn là cậu ấy tới Makkaren bởi vì lo lắng cho Furie-san.) (Makoto)
Đó là tình yêu nhỉ.
Thế nhưng, trên danh nghĩa thì vẫn là tới để chào hỏi Công Chúa Sofia ở Makkaren.
Bởi không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, nên Sakurai-kun hiện đang không mấy phấn khởi khi thấy tên mình được lặp đi lặp lại một cách oang oang.
Song cậu ấy trông khá nhẹ nhõm khi nhìn thấy Furiae-san ở cạnh.
Nhân tiện thì, các Thái Dương Hiệp Sĩ đi cùng cậu ấy coi bộ đang nghỉ chân tại một nhà trọ.
Do là đi theo Sakurai-kun một mạch tới đây, nên ai cũng đều mệt mỏi cả.
Nghe chừng hộ tống Anh Hùng cũng chả dễ dàng chút nào nhể.
“Sakurai-kun có vẻ đang rất vui nhỉ.” (Aya)
“Furi mà cũng có bộ mặt như vậy hở. Thế mà bình thường thì toàn là cau có.” (Lucy)
Sa-san và Lucy đang cố gắng không xen vào giữa cặp đôi.
Nhân tiện thì, chúng tôi đã nói cho Sakurai-kun biết tên giả của Furiae-san là Furi.
Cả bọn đang cùng ăn mình tại đây sau khi vượt qua mối hiểm họa từ quái vật.
“Makoto-senpai! Anh vất vả rồi! Để em mời anh một ly!”
Chàng trai võ sĩ của tổ đội Jean bắt chuyện với tôi.
Tuy là một lính mới, nhưng với cái cơ thể cơ bắp đó, tôi biết là cậu ta đã rất chăm chỉ tập luyện.
Tên cậu ta là Tony.
“Ah, cám ơn nhé, Tony.” (Makoto)
Rượu được đổ vào một ly bự.
…Tôi làm gì uống được hết từng ấy.
“Makoto, Tony muốn nói chuyện với cậu lắm đấy. Thế nên hãy đối xử tốt với cậu ta nhé?” (Jean)
Ồ, Jean, chưa gì trông ông đã như một mạo hiểm giả lành nghề rồi kìa.
“Makoto-san, đó quả là một ma pháp ấn tượng! Làm sao anh có thể thi triển nó thế?! Cho em xem cơ bắp anh chút được không?!” (Tony)
“Đâu, cơ bắp thì liên quan gì tới ma thuật chứ…” (Makoto)
“Ối dồi ôi, hóa ra đây là cơ bắp của một Anh Hùng. Cảm giác đã tay thật!” (Tony)
Oi! Sờ soạng cái gì thế!
Tôi bỗng dưng lạnh sống lưng và lùi lại.
“Makoto-san, muốn đi thám hiểm với em lần tới không?!” (Tony)
Cậu ta nhanh chóng sấn tới gần.
“À, ừ. Để lần sau.” (Makoto)
“Thám hiểm xong, mình tới suối nước nóng nhé! Em sẽ kì lưng cho anh!” (Tony)
“……”
Chả hiểu sao, mà mông tôi bỗng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
[Bạn có muốn đi thám hiểm(và làm những việc khác) cùng với Tony không?]
Có
Không ←
Người Chơi RPG?
Hình như có gì sai sai. Cậu ta bảo là đi suối nước nóng, chứ có phải thám hiểm đâu.
…Là nhầm thôi, đúng chứ?
“Jean-senpai, anh sẽ đi với bọn em luôn phải không?!” (Tony)
“Ừ, lần tới cả bọn sẽ cùng đi luôn.” (Jean)
Nghe chừng là trong số các đàn em của Jean, ai cũng đều hòa đồng cả.
Bởi chưa từng tham gia bất kì câu lạc bộ nào thời còn đi học, nên đây là lần đầu mà tôi có một hậu bối.
Được ngưỡng mộ coi bộ cũng không tệ cho lắm.
Tôi khẽ nhìn về phía Emily, Lucy, và Sa-san, để xem ba người họ đang uống gì.
“Lucy-oneesama! Quả Mưa Thiên Thạch của chị đỉnh thật đó!”
Nữ pháp sư trong tổ đội Jean đang bắt chuyện với Lucy.
Mái tóc sắc nâu đỏ và cặp mắt màu hạt dẻ của con bé trông khá là dễ thương.
Hình như tên con bé là Monika thì phải?
“Ưm, Monika, ở gần chị như vậy thì nóng lắm…” (Lucy)
Quả hiếm khi nào thấy Lucy bị áp đảo đến thế.
“Lucy-oneesama, chị mạnh thiệt đó! Bữa nào đi thám hiểm chung với bọn em đi?” (Monika)
“Ừ-Ừm. Đi chung với đám Monika nhỉ.” (Lucy)
Cô ấy cũng đang được mời gọi ở đằng đó luôn.
Thỉnh thoảng cả hội cùng nhau đi như vậy có lẽ cũng là ý kiến tốt.
“Haa haa…làn da của Lucy-oneesama đẹp quá, ngoài ra còn rất nóng hổi nữa. Em muốn được ôm trọn bởi vòng tay này…” (Monika)
“N-Này! Emily, không phải con bé này say rồi sao?” (Lucy)
Lucy luống cuống nhờ tới sự trợ giúp từ người bạn của mình.
“Thế à? Con bé rất là tốt tính đó. Bà dù gì cũng là một thành viên trong tổ đội Anh Hùng, thế nên hãy trân trọng những hậu bối pháp sư ngưỡng mộ mình. Nè, Aya, tôi nghe bảo rằng bà biết rất rõ Laberintos. Có thật vậy không?” (Emily)
“À thì, phần nào.” (Aya)
Emily bỏ qua Lucy và bắt đầu nói chuyện với Sa-san.
Sa-san đang đánh bài giả điên.
Làm gì có vụ ‘phần nào’, đúng chứ?
“Tổ đội của tôi đang tính tới Laberintos tiếp theo. Bà chỉ tôi một chút được chứ? Phần thưởng sẽ là món đồ ngọt bí ẩn của các cửa hàng ở Makkaren.” (Emily)
“Để đó cho tôi!” (Aya)
Có vẻ là giao kèo đã thành công.
“Lucy-oneesama, em say quá~. Chị dìu em về phòng được chứ?” (Monika)
“Bình tĩnh nào, Monika. Uống chút nước trước đi.” (Lucy)
Cố lên nhé, Lucy!
Tôi cũng được Tony mời chào một cách nồng nhiệt, nên đành phó thác cho Jean và đổi chỗ ngồi.
“Ồ, Makoto-kun. Hôm nay vất vả rồi.”
“Mary-san, chị cũng vậy. Hôm nay quả là cực nhọc mà.” (Makoto)
Tôi ngồi xuống cạnh Mary-san, người vừa hoàn thành xong công việc của hội.
“Quái vật dạo này thường hay tới thành phố lắm hả chị?” (Makoto)
“Ừ. Đây là lần thứ 3 trong tháng rồi… Cứ đà này thì kiểu gì cũng nguy to.” (Mary)
Gương mặt luôn tươi cười của Mary-san mỗi khi đánh chén nay lại khá là ảm đảm.
Tất nhiên là ai cũng phải một phen hú vía khi chuyện như thế diễn ra hôm nay thôi.
Cũng may là Sakurai-kun đã xuất hiện, nhưng có vẻ bình thường thì Lucas-san và các mạo hiểm giả lão luyện khác sẽ đứng ra xử lý.
Song mấy tay cựu binh ấy đều vắng mặt do bị gọi đi nơi khác cả rồi.
Mary-san bảo: ‘số lượng người bị thương đang ngày một gia tăng…tình hình căng quá’ và trông ủ rũ thấy rõ.
“Em có thể giúp gì được không?” (Makoto)
Khi tôi hỏi, chị ấy tỏ vẻ ngạc nhiên.
Và rồi, mỉm cười với tôi.
“Aa, Makoto-kun thiếu tin cậy ngày nào giờ đã trở nên ngầu lòi hơn rồi nhỉ. Đáng lẽ tôi nên ra tay nhanh hơn mới phải…” (Mary)
Chị ấy bỗng quàng tay qua kẹp cổ tôi.
“Ái đau.” (Makoto)
Phải rồi, đây mới đúng là Mary-san thường ngày.
“Nào, nâng ly! Ăn mừng việc Makoto-kun đã trở thành một Anh Hùng!” (Mary)
“Chúng ta đã ăn mừng chuyện đó hơn chục lần rồi đó.” (Makoto)
Mary-san đã lấy lại sắc thái rồi.
“Nhân tiện thì, đó là Quang Dũng Giả-sama à? Mối quan hệ giữa ngài ấy với tiểu thư đồn đại Furi-chan là gì thế?” (Mary)
Mary-san thầm thì với tôi một cách hứng thú.
“Người yêu chăng?” (Makoto)
“?! Ể?! Nhưng Quang Dũng Giả-sama đã có Công Chúa Highland-” (Mary)
“Aa, vừa xong là em bịa thôi. Chị quên nó đi.” (Makoto)
“Giờ thì tò mò rồi đó! Nói nhỏ tôi nghe nào!” (Mary)
Tôi nhìn qua phía Sakurai-kun và Furiae-san trong khi bờ vai bị lắc liên hồi.
“Nè, Ryosuke. Tôi mới bị một con Vua Goblin tấn công gần đây đó.” (Furiae)
“Ể?! C-Chuyện gì đã xảy ra?!” (Sakurai)
“Tôi dùng tới phép Quyến Rũ và rồi Pháp Sư-san đã hạ gục nó. Nghe chừng tôi cũng có duyên với ngón nghề mạo hiểm này phết.” (Furiae)
“…Đừng có làm mấy việc nguy hiểm như thế chứ.” (Sakurai)
Sakurai-kun bật cười.
Furiae-san hồ hởi kể cho Sakurai-kun nghe về những sự kiện diễn ra gần đây.
Sakurai-kun hòa nhã ngồi nghe một cách vui vẻ.
Cảnh tượng chàng trai đẹp mã sáng lạn Sakurai-kun và nàng tiểu thư thanh lịch tóc đen bóng mượt Furiae-san như thể được tái hiện từ trong tranh.
Các nữ mạo hiểm giả muốn bắt chuyện với Sakurai-kun và các nam mạo hiểm giả nhắm tới Furiae-san dường như chả có chút cơ hội nào để tới gần.
Thật là yên bình.
Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình với Sakurai-kun sau khi đánh bại Lục Long.
◇◇
Con Lục Long cứ thế tan biến một cách lặng thinh.
Quả không hổ danh Kỹ Năng của Đấng Cứu Tinh trong truyền thuyết, Quang Kiếm.
“Mày cứu bọn tao rồi đó, Sakurai-kun. À mà mày làm gì ở Makkaren này thế?” (Makoto)
Tôi bước lại chỗ cậu ấy trong khi nói lời cám ơn.
“Do vừa trở thành Đoàn Trưởng Của Thái Dương Hiệp Sĩ, thành thử tao phải đi chào hỏi hoàng tộc của các nước lân cận. Vả lại đã cất công tới Rozes rồi nên tao cũng thử ghé qua Makkaren luôn.” (Sakurai)
Cậu ấy vui vẻ hồi đáp.
Nghe xong, tôi nở một nụ cười toe toét.
“Tới để gặp Furiae-san chứ gì?” (Makoto)
“…À-À ừm, phần nào thôi.” (Sakurai)
Lại mồm điêu rồi, sao mà lừa tao được.
“Mà thế có sao không? Mày còn vợ con ở Thái Dương Quốc còn gì?” (Makoto)
20 hôn thê xinh đẹp thay phiên nhau mỗi ngày!
Chưa kể còn mỹ nhân Furiae-san nữa chứ?! Ghen tỵ đấy!
Tôi thử trêu cậu ấy một chút.
Song vẻ mặt của Sakurai-kun bỗng dưng tối sầm lại.
“Thật ra là…Tao còn chưa thấy được mặt con mình nữa…” (Sakurai)
“Hở?” (Makoto)
Chờ đã.
Mày chưa thấy mặt con mình ư?
Cái gì vậy trời?
Rồi thì Sakurai-kun kể tôi nghe rằng những đứa trẻ của cậu ấy đúng là máu mủ của Quang Dũng Giả, song lại KHÔNG sở hữu huyết thống hoàng tộc.
Nhưng rắc rối ở chỗ cậu ấy lại là chồng của Công Chúa Noel, và sẽ trở thành Phó Vương Highland trong tương lai.
Con của Phó Vương lại không sở hữu huyết thống hoàng tộc.
Chúng có thể sẽ trở thành ngòi nổ cho cuộc đấu đá quyền kế vị.
Bởi vì điều đó, Sakurai-kun bị ngăn cấm gặp mặt người mẹ khi đứa trẻ ở đó.
Vị vua kế tiếp sau đó của Highland bắt buộc phải là một đứa trẻ sở hữu huyết thống hoàng tộc.
Song Thái Dương Vu Nữ, Công Chúa Noel, lại chưa thể có con lúc này.
Công Chúa Noel chỉ được phép mang thai khi Đại Ma Vương bị đánh bại và hòa bình quay trở lại với thế giới.
Một Phó Vương thì không được phát sinh tình cảm với những đứa trẻ không có huyết thống hoàng tộc.
Con của Sakurai-kun chỉ đơn giản là ‘đồ phòng hờ của Quang Dũng Giả’.
Coi bộ là chúng sẽ được nuôi nấng như một binh sĩ ở một nơi mà Sakurai-kun không hề hay biết.
Đó có vẻ là luật lệ.
…Kinh khủng quá.
“N-Nhưng nếu Công Chúa Noel không thể có con…” (Makoto)
“Nếu thế, thì con của đệ nhất hoặc đệ nhị hoàng tử sẽ thừa kế ngai vàng. Khi chuyện đó diễn ra, thì hôn thê của chúng có thể sẽ là một trong những đứa con gái của tao.” (Sakurai)
Sakurai-kun bật cười một cách bất lực.
Tôi không còn tâm trạng cười đáp lại nữa.
Hoàng tộc Highland nhất quyết phải có được huyết thống của Quang Dũng Giả bằng mọi giá nhỉ.
Mặt tối của Highland thật tội lỗi…
Trong thoáng chốc, nét mặt của Sakurai-kun ánh lên sự mỏi mệt.
Tình trạng tâm lý của cậu ấy không phải có hơi nguy hiểm à…?
“Sakurai-kun, điều này nghe có vẻ tệ bạc song…” (Makoto)
‘Rời khỏi đất nước đó và đi thám hiểm với bọn tao ở Makkaren đi’, là những gì tôi muốn nói với cậu ấy.
…Nhưng tôi lại không thể.
“Chúng ta xuất hiện ở thế giới lạ lẫm này với không một nơi nương tựa, và được họ đón chào như những vị khách quý của đất nước. Không chỉ mình tao, mà cả những bạn học cùng đi với chúng ta. Thế nên tao phải làm những gì trong khả năng của mình.” (Sakurai)
Cậu ấy trở về với nét mặt tươi tắn như mọi ngày, và nói một cách chắc nịch.
“…Tao hiểu rồi.” (Makoto)
Cậu ấy vẫn chả thay đổi gì sau ngần ấy thời gian.
Vẫn quá ư là tốt bụng, hay được mọi người dựa dẫm, lúc nào cũng mang trọng trách trên người…và chả thể từ chối vai trò đó.
Cậu ấy là một phiên bản hoàn toàn trái ngược với tôi, một thằng chỉ chăm chăm chạy trốn khỏi những thứ bản thân yếu kém và cắm mặt chơi game suốt ngày.
Đó là lý do tại sao tôi không thể nào cư xử tự nhiên với Sakurai-kun trong ngần ấy thời gian qua.
Cậu ấy quá sáng chói.
“Được rồi! Đi đánh chén thôi! Tao biết một hàng xiên thịt ngon lắm!” (Makoto)
Tôi khoác vai Sakurai-kun và nói một cách phấn khởi.
“T-Takatsuki-kun? Nghe bảo rằng Sofia-sama đang ở Makkaren, thành thử tao phải ghé qua chào hỏi nữa.” (Sakurai)
“Công Chúa Sofia đã qua thành phố khác rồi. Ngài ấy kiểu gì chả quay lại, ta cứ đi gặp Furiae-san trước đã!” (Makoto)
“Ừ-Ừm…” (Sakurai)
Tôi cưỡng chế lôi theo Sakurai-kun đang loay hoay lúng túng, rồi gọi cả Sa-san, Lucy, lẫn Furiae-san.
Trước mắt thì phải bắt cái thằng bạn học quá cần mẫn này nghỉ xả hơi đã.
◇◇
Niềm vui hiện diện trên gương mặt Sakurai-kun khi trò chuyện với Furiae-san quả thực là xuất phát từ tận đáy lòng.
Vậy tốt rồi.
“Nè nè, Ryosuke, nước này uống ngon lắm. Thử tí đi.” (Furiae)
“Thế à. Aa, cũng dễ uống thật…” (Sakurai)
A, Furiae-san! Nếu người mời thứ nước đó cho Sakurai-kun thì…
“Ể-Ể? Ryosuke?” (Furiae)
Aa, cậu ấy ngủ mất tiêu rồi.
Chứng kiến Sakurai-kun gục trên mặt bàn, Furiae-san loay hoay và bối rối thấy rõ.
Bỏ mợ, quên không bảo Furiae-san rằng tửu lượng của Sakurai-kun rất yếu.
Mà, tí nữa cậu ấy cũng tỉnh thôi.
Ngủ ngon nhé, Sakurai-kun.
Đằng nào thì đêm vẫn còn dài mà.