Shinitakunai node Eiyuu-sama wo Sodateru Koto ni Shimasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 1 - Chương 18: Lạnh trọn đêm mưa, Chờ một sớm mai Phần một

Ở trung tâm tiền sảnh quá khổ của Khách sạn Martina Laffinato là một cầu thang lớn. Đủ sang trọng để được sử dụng như một phim trường, đây là một trong những điểm nổi bật nhất của khách sạn.

Tấm thảm lót màu xanh thẫm càng làm tôn thêm giá trị cho tiền sảnh và cầu thang. Sau khi leo cầu thang lên tầng 4, tầng cao nhất của khách sạn này, trước mắt tôi là hành lang dẫn đến nơi xa hoa nhất.

Chuỗi phòng chiếm hơn một nửa tầng này. 

Thậm chí bữa tối còn được bếp trưởng đích thân phục vụ trong phòng riêng.

Nhiều món ăn khác nhau trên bàn trông thật xa hoa và bắt mắt. Chắc chắn là tốn cả núi tiền. Tôi không thực sự nhớ được hương vị đồ ăn vì quá lo lắng, nhưng chúng có lẽ rất ngon.

Ghế sô pha bằng da mềm mại, dễ chịu vừa đủ để người tôi chìm vào trong.

Một cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy được quang cảnh thị trấn về đêm.

Ngoài phòng này, phòng khách, phòng ăn và nhà bếp, còn có các phòng dành riêng để đọc sách và tiệc tùng. Những bức tranh và đồ đạc trưng bày ở đây đều được đặt hàng đặc biệt từ Thủ đô hoàng gia. Chà , ít nhất đó là những gì mà bếp trưởng đã nói với bộ ngực ưỡn ra khi phục vụ chúng tôi.

Trong thâm tâm tôi thề sẽ tránh xa tất cả những món đồ nghệ thuật... Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi được điều gì sẽ xảy ra nếu lỡ tay làm vỡ một trong những thứ này, thật kinh khủng! Nghĩ về những khoản bồi thường đã khiến tôi cảm thấy nôn nao.

Và điều đáng kinh ngạc khác về chuỗi phòng này là nó có hệ thống cấp nước riêng cho phòng tắm, phòng vệ sinh và hội trường.

Ngay cả những ma cụ cũng hoạt động tốt hơn tôi mong đợi. 

Thị trấn sở hữu một hệ thống ống nước có khả năng lưu trữ và lọc nước và tự dẫn nước đến các khu vực được chỉ định. Bằng việc trả một khoản phí hàng tháng để kết nối với đường ống, bạn sẽ có quyền sử dụng nước này. Nếu không muốn tốn tiền, bạn có thể đến trung tâm phân phối nước công cộng hoặc sử dụng nước giếng.

Tuy nhiên, nếu ai đó muốn có nước dùng trong toàn bộ khu vực rộng lớn của mình, họ sẽ cần lắp một hệ thống lớn ống nước riêng biệt. Đương nhiên là nó vô cùng đắt đỏ.

Nhiều khách sạn không đủ khả năng cung cấp nước cho tất cả các phòng của họ. Tuy nhiên, Martina Laffinato chịu chi một khoản khổng lồ mỗi tháng để được sử dụng đường ống tốt nhất từ hệ thống phân phối nước của thành phố. Do đó, tất cả các cơ sở vật chất và phòng ốc ở đây đều được trang bị đầy đủ hệ thống lọc và phân phối nước đắt tiền nhất để đảm bảo việc cung cấp nước không bị gián đoạn.

Về tiện nghi, khách sạn này không khác gì với những khách sạn sang trọng trong thế giới cũ của tôi. Dù sao cũng chỉ là phỏng đoán của tôi. Tôi chưa bao giờ có dịp ở trong một khách sạn hạng sang trước đây cả.

Về cơ bản, nơi mà tôi đang nghỉ chân được dùng cho những nhân vật nổi tiếng, những người trong giới thượng lưu.

Làm sao tôi có thể bình tĩnh được đây !!

Tôi muốn về nhà sớm. Mà về luôn bây giờ được không ta?!

Quay lại với hiện thực nào .. 

Ngồi đối diện với tôi, cách một chiếc bàn thấp được điêu khắc lộng lẫy, ngồi trên ghế sopha, là Đội trưởng Serpentine và Đội phó Tetar. Họ đang nói chuyện với nhau với giọng trầm, những từ ngữ mà tôi nghe không rõ. Có lẽ là những vấn đề riêng tư.

Này, đừng có thì thì thụp thụp trước mặt người khác như thế chứ. Tôi tò mò rồi đấy.

Sau khi họ nói chuyện xong, Đội phó nhún vai thở dài. Anh ta đứng lên và đi về phía nhà bếp.

Một lát sau, anh quay lại với tách trà trên tay. 

Ra vậy.

Có lẽ đó là những gì họ đã thảo luận riêng trước đó. Đại loại như ai sẽ mang trà lên?

Còn lâu. Họ không thể tranh cãi về chỉ vì vấn đề đấy được. Loại người lớn gì mà tốn thời gian đùn đẩy nhau công việc này?

Nhưng nếu thực sự là vậy, tốt hơn nên để tôi tham gia cuộc trò chuyện đó. 

"X-xin lỗi, tôi nên là người phục vụ trà ..."

“Không, không, xin đừng lo lắng về nó. Dù gì thì cậu cũng là nhân vật chính của ngày hôm nay mà”

Đôi mắt của Đội phó khẽ nheo lại khi anh ấy mỉm cười với tôi và đặt cốc trà xuống trước mặt tôi và Đội trưởng. Anh nhanh chóng ngồi xuống cạnh người kia, bắt chéo chân một cách duyên dáng.

Tách trà bốc hơi ngào ngạt, hương hoa dễ chịu và êm đềm thấm vào các giác quan của tôi, như thể Trà Bá Tước Earl Grey. 

Không hổ danh là khách sạn hạng sang nhất thị trấn. Ngay cả lá trà của họ cũng là loại thượng hạng.

Đội trưởng quay về phía tôi, chỉ vào chiếc cốc giới thiệu loại trà cho tôi.

“Bếp trưởng đã nói đây là những lá trà tốt nhất của họ trong năm nay. Xin mời dùng thử”.

“V-vậy sao…?” 

Tôi đưa tách trà lên môi, cố gắng hết sức để kìm nén sự run rẩy.

Tôi nhấp một ngụm. Hơi bối rối.

Mùi vị hơi… lạ.

Có phải chỉ là trí tưởng tượng của tôi không? 

Nó có mùi của hoa.

Nhưng nó lại hơi quá ngọt. Như nước siro. Như thể sự ngọt ngào này để che giấu điều gì đó...

"Nó thế nào?"

“… Hương vị thật đặc biệt.” 

Tôi dùng cụm từ người ta thường sử dụng trong các chương trình nấu ăn như một cách nói uyển chuyển để chỉ những món ăn kém ngon.

Tôi tự hỏi tại sao nó lại có vị tệ như vậy. Có lẽ đó là một hương vị mà những người bình thường không thể cảm được? Vì sở thích của tôi gần giống với sở thích đại chúng nên tôi không thể hiểu được.

Nghe câu trả lời của tôi, đội trưởng lại cười.

“Tôi đã xem trận đấu của cậu Lian hôm nay. Năng lực kiếm thuật của cậu rất xuất sắc so với những học sinh khác. Nó còn có thể phát triển tốt hơn nữa nếu như tiếp tục rèn luyện ”.

“Không, tôi là…”

“Không cần phải khiêm tốn đâu. Đó là sự thật. Tôi đã hỏi các giáo viên, và có vẻ như cậu cũng luôn đứng đầu lớp đúng không? ”

Đó là bởi vì tôi đã luôn học hành chăm chỉ một cách tuyệt vọng. Đến mức phải hy sinh giấc ngủ của mình. Tôi cần phải vậy, để không thua. Để tiếp tục là đối thủ của Alfred.

Tôi cũng là sinh viên đại học rồi. Mặc dù là về mặt tinh thần thôi.

Giáo dục phổ thông ở trường trung học cũng giống như những gì tôi đã học trong kiếp trước. Điều duy nhất khác biệt là lớp học ma thuật, vì vậy ban đầu tôi có hơi bối rối. Tuy nhiên, cơ chế lại khá giống với các quy tắc lập trình, vì vậy tôi vẫn giải quyết tốt. Sau khi giải mã được ma ngôn, hiện tôi đã có thể dễ dàng thiết lập một chương trình, hay thực hiện một ma kỹ.

Dù sao thì, tôi đã cố gắng giữ vững được vị trí học sinh đứng đầu cho đến khi tốt nghiệp.

"Các đội trưởng khác cũng đã nói về cậu ... Họ không gọi cậu ra sao?"

"K-không." 

Sự sắc bén trong đôi mắt của người đội trưởng dịu đi, nụ cười của anh càng mở rộng hơn trong niềm vui.

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Tôi là người đầu tiên nói chuyện với cậu, phải không? Rất tốt. Tôi rất có hứng thú với cậu đấy. Cậu sẽ tham gia vào đội của tôi với tư cách một Hiệp Sĩ Cung Điện Hoàng Gia chứ? ”

Hiệp Sĩ…Cung Điện Hoàng Gia …”

Vì vậy, đây thực sự là một buổi tuyển mộ hả? 

Các Hiệp Sĩ Hoàng Gia bao gồm một số quân đoàn.

Đội Cận Vệ Hoàng Gia bảo vệ gia đình hoàng tộc, các Hiệp Sĩ Thủ Đô Hoàng Gia bảo vệ thủ đô hoàng gia và vùng phụ cận, và các Hiệp Sĩ Cung Điện Hoàng Gia bảo vệ lâu đài hoàng gia.

Ngoài ra còn có đội Hiệp Sĩ Biên Giới canh giữ biên giới, cùng với đội Hiệp Sĩ Phòng Vệ.

Hai quân đoàn cuối cùng ít được quan tâm nhất vì khối lượng công việc nặng nề, trong khi các Hiệp Sĩ Cung Điện Hoàng Gia được quan tâm nhất vì lý do ngược lại. 

Các Hiệp Sĩ Biên Giới Hiệp Sĩ Phòng Vệ luôn phải mạo hiểm mạng sống của mình. Nếu để lũ quỷ tấn công đất nước, cả hai quân đoàn sẽ phải chịu phạt. Nếu có chiến tranh nổ ra ở đâu đó, dư luận sẽ đổ lỗi cho họ. Ông chú với khuôn mặt đầy sẹo và người đàn ông trọc đầu đô con ngồi ở hàng ghế VIP hẳn là đội trưởng của những quân đoàn đó.

Mặt khác, công việc chính của các Hiệp Sĩ Cung Điện Hoàng Gia là an toàn nhất. Họ chỉ phải đi tuần quanh lâu đài.

Với một công việc dễ dàng như vậy, họ được trả lương tương đương với mức lương của Vệ Binh Hoàng Gia. Đó là một lý do khác tại sao công việc này lại rất hot.

“Tôi sẽ chuẩn bị một lá thư giới thiệu để cậu vào Học Viện Hiệp Sĩ Hoàng Gia. Khi cậu đã tốt nghiệp trường trung học, hãy đến thủ đô. Tôi sẽ đưa cậu vào Học viện Hiệp sĩ. Đừng lo lắng về chỗ ở. Cậu có thể sống trong nhà của tôi và học việc như một cấp dưới của tôi. Tôi sẽ tự tay dạy dỗ cậu. Việc nhảy lớp là hoàn toàn có thể trong Học viện Hiệp sĩ, và với khả năng của cậu Lian đây, tôi tin chắc cậu sẽ tốt nghiệp trong khoảng nửa năm. Sau tốt nghiệp, tôi sẽ chỉ định luôn cho cậu vào đội của tôi ... ” (T/N: Sugar Daddy hay gì :v )

Woah, thật đáng sợ. Anh ta đã chuẩn bị đến mức này rồi sao !?

Phải từ chối thôi!

“U-ừm, t-tôi thực sự biết ơn lời đề nghị của ngài, nhưng tôi không dự định trở thành một hiệp sĩ. Tôi sẽ trở về làng giúp đỡ cha và anh trai của tôi! Tôi muốn cải thiện điều kiện sống quê hương tôi! ”

Họ mở to mắt kinh ngạc.

"C-cái gì?"

“T-tại sao? Đó là Hiệp Sĩ Hoàng Gia, cậu biết chứ? Đặc biệt hơn là Hiệp Sĩ Cung Điện Hoàng Gia. quân đoàn mà người ta tranh cướp nhau để được vào ”.

“Vâng, nhưng tôi muốn ở lại làng quê của mình. Tôi muốn sử dụng khả năng của mình để phát triển nó. "

Trong khi vẫn đang ngồi trên xe ngựa, tôi đã cố gắng tìm kiếm một lý do để từ chối lời đề nghị của họ mà không quá thô lỗ.

Nhưng khoảnh khắc tôi từ chối lời đề nghị của họ, dù tôi có cố gắng tỏ ra bình tĩnh đến thế nào đi chăng nữa, người đội trưởng vẫn gầm gừ và nheo mắt, khiến chúng càng trở nên sắc hơn.

Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại khó chịu như vậy.

Có lẽ tôi đã nói điều gì không nên nói. Tôi không biết nữa.

Một làn sóng lo lắng ập vào tôi. Làm sao đây?

Nếu có Loendal ở đây, chắc chắn ông có thể nghĩ ra một lý do tốt hơn cho tôi. Thật tệ là tôi hiện không có ai để nhờ giúp đỡ cả.

“Ở lại làng? Cậu đang từ chối lời mời của tôi? ”

“T-tôi rất tiếc, nhưng tôi đã lên kế hoạch cho việc này từ khá lâu rồi. Tôi đã ra quyết định rồi, vì vậy đề nghị này ... ”

“Cậu Lian, nếu cậu ở bên tôi, cuộc sống của cậu từ nay sẽ thuận buồm xuôi gió, cậu biết không?”

Tôi nhìn lên, khuôn mặt của đội trưởng u ám hiện rõ. Rồi lo lắng lắc đầu.

“Không, tôi không mong muốn một cuộc sống dễ dàng. Tôi hài lòng với những gì mình đang có ”.

Tôi có một cuộc sống no đủ mà bao người mơ. Vậy đã là quá tốt rồi.

Tôi có Loendal và những người khác trong biệt thự. Marie và những đứa trẻ trong nhà thờ, người luôn sẵn sàng chào đón tôi. Tôi cũng có nhiều người quen và bạn bè trong làng. Họ luôn mỉm cười vời tôi.

Và cả Alfred nữa, người đã luôn ở bên tôi. (T/N: thú nhận rồi cơ đấy :v )

Nếu còn đòi hỏi hơn nữa, tôi xứng đáng bị trời phạt. 

So với thế giới cũ của tôi, nơi này như một giấc mơ.

Luôn luôn có ai đó bên cạnh tôi, quan tâm tới tôi.

Và tôi biết rằng… Mình không cô đơn.

Nghe câu trả lời của tôi, Đội trưởng cau mày và thở mạnh như thể đang cố ổn định lại mình. 

“Cậu biết đấy, tôi rất quan tâm đến cậu. Khả năng của cậu thật tuyệt vời, và trên hết, là mái tóc bạch kim tuyệt đẹp đó. Cùng với làn da trắng như tuyết đó… Có vẻ như dòng máu của gia đình Violet chảy trong huyết quản của cậu nhiều hơn dòng máu của gia đình Owen. Nếu tôi không sai, mẹ cậu là con gái của gia đình bá tước Violet. ”

"Ồ phải…"

Mẹ của Lian sinh ra ở thủ đô.

Là con gái út của gia tộc Violet, một gia tộc quý tộc nổi tiếng ở thủ đô. 

Cha của Lian đã yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông sốt sắng theo đuổi bà và không ngần ngại vung tiền ra, cuối cùng đã thành công.

“Cậu cũng có đôi mắt pha lê độc nhất vô nhị của dòng họ Violet… Đặc biệt tinh thuần. Hoàn toàn không một vẩn đục. Rất tốt, ngay cả vẻ mặt đó của cậu cũng rất giống của người đó… Nó khiến tôi chỉ muốn vấy bẩn nó. ”

Những lời cuối cùng của anh ta khiến tôi bất an.

Không, não tôi từ chối hiểu điều này. 

“Lian. Hãy trở thành cấp dưới của tôi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu. Đưa cậu đi bất cứ nơi đâu, cho cậu mọi thứ cậu muốn ”.

Người đàn ông tóc đen đứng dậy khỏi ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh tôi. 

Tôi cố gắng nhích người sang một bên, nhưng cơ thể tôi đột nhiên trở nên nặng nề và không tuân theo lệnh của tôi. Cảm giác như bị người cảm lạnh.

Hiệp sĩ với đôi mắt rủ xuống, người đã im lặng nãy giờ, đột nhiên phá lên cười. 

“Có vẻ như Đội trưởng rất thích cậu, cậu Lian. Từ lúc nhìn thấy cậu, anh ta nói rằng cậu rất giống mối tình đầu của mình, bá tước của gia đình Violet. Anh ta cứ huyên thuyên luôn mồm ... ”

"Im đi, Saular."

"Rồi, rồi. Tôi không nói nữa. Xin thứ lỗi ” Mắt Rủ nhún vai bất lực.

“Hãy đến bên tôi, Lian. Tôi sẽ chăm sóc cho em. Được chứ?"

Đội trưởng lại mỉm cười và cúi người xuống thấp hơn.

“K-không, tôi…”

Tôi cảm thấy hơi kích động.

Có lẽ vì ngay từ đầu tôi đã cực kỳ lo lắng. 

Và ngực thì đau buốt.

Người đàn ông tóc đen đặt tay lên đầu gối tôi. Mặc dù có cách một lớp vải nhưng bàn tay hơi ẩm ướt của anh ta làm tôi khó chịu.

“Em ổn chứ, Lian? Mệt lắm sao?"

“K-không…” 

Tôi áp tay vào ngực mình.

Chuyện gì vậy?

Người tôi hơi nóng. Bị sốt rồi sao?

Người hiệp sĩ tóc đen với một mùi hương ngọt ngào bệnh hoạn nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn không ngừng cười. 

“Em có chắc là mình ổn không? Chắc hẳn trận đấu hôm nay rất vất vả nhỉ. Em có muốn nghỉ ngơi một lúc không? Em có thể ở lại qua đêm và thư giãn. Em có muốn nằm xuống giường không? ”

Nghe thấy những lời đó, Mắt Rủ lắc đầu. “Thật không biết xấu hổ…”

"Đừng có quấy rầy, Saular."

"Vâng, vâng. Vậy thì tôi xin phép ra ngoài. Đội trưởng xin cứ thong thả ”. Nói xong, Mắt Rủ đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi ra cửa. Khi đi ngang qua tôi, anh ta nhìn tôi đầy thương hại, trước khi nở một nụ cười.

“Cậu cũng nên tận hưởng điều này đi. Đội trưởng đã nói rằng sẽ chăm sóc cho cậu. Một khi đã thích thứ gì đó, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Tốt nhất, hãy khóc lóc một cách dễ thương để được Đội trưởng chiều chuộng”.

Nói xong, anh ta đi mất.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên gáy tôi.

'Tận hưởng' và 'khóc lóc một cách dễ thương'? Anh ta có ý gì?

Không. Tôi biết chính xác ý của anh ta là gì.

Tôi không phải là kẻ ngốc. 

Tôi hoàn toàn hiểu tình hình hiện tại tồi tệ như thế nào. Tôi đã quá bất cẩn.

"Em có ổn không? Em đứng lên được không?"

Một nụ cười bẩn thỉu nở trên môi, hiệp sĩ tóc đen chạm vào vai tôi, dường như đang vuốt ve nó.

Một cơn rùng mình khắp cơ thể.

Tôi hất tay hắn ta ra.

"Đủ. Tôi sẽ không tới học viện hiệp sĩ, cũng không phải là cấp dưới của anh! Rất tiếc, nhưng tôi từ chối! ”

"Tại sao? Phần nào trong lời đề nghị của tôi khiến em khó chịu? Tôi đã nói rằng mình sẽ chăm sóc cho em, phải không? ”

Với nụ cười vẫn nở trên môi, hắn nắm lấy tay tôi. Đẩy tôi xuống ghế sofa. (T/N: Alfred đâu? Thiến nóóó! Dx )

Tôi không thể nhúc nhích nổi. Không một chút nào.

Không thể nào! Tôi đâu có yếu thế này!

Rồi một cảm giác hãi hùng ập đến trong bụng tôi. Trà có vị rất lạ. Và cả hai tên hiệp sĩ đều không uống một giọt nào.

Tôi không muốn tin, nhưng có lẽ đây là ...

Suy nghĩ của tôi ngày càng trở nên rối rắm khi cơn sợ hãi lan tỏa trong tôi. Bất chấp sự hoảng loạn, tôi cố gắng trừng mắt về phía người đàn ông trước mặt.

“Tôi không muốn! Tôi sẽ trở về nhà ngay bây giờ! Thả tôi ra! ”

"Vậy sao? Nhưng em sẽ sớm thích điều này thôi ”

Tôi nghẹn thở. Những gì tôi hy vọng rằng mình chỉ nghĩ quá, đã xảy ra. Điều này thật quá sức kinh tởm.

“Anh đang nói cái quái gì…?” 

“Để cho em cảm thấy thoải mái hơn tôi đã bỏ một chút thuốc vào đồ uống. Nó sẽ làm cho cơ thể em thư giãn. Nhưng đừng lo. Không có hại cho cơ thể đâu. Đến sáng tác dụng của nó sẽ hết. Saular thỉnh thoảng dùng nó lên người tình của cậu ta ”.

"Thuốc…"

“Chà… có lẽ cậu ta dùng liều hơi mạnh, nhưng không thành vấn đề.”

Chết tiệt.

Hắn ta nghiêm túc đấy à? Đây là điều tồi tệ nhất.

Vậy là trà đã bị bỏ thuốc?

Giờ nghĩ lại thì Mắt Rủ là người pha trà và mang nó đến.

Tại sao tôi còn uống nó? 

Nhưng đã quá muộn để hối hận rồi.

“Này, đừng nghĩ ngợi lung tung. Em chỉ cần ngoan ngoãn và tận hưởng thôi. Những người biết tận hưởng cuộc sống là những người chiến thắng. Đi cùng tôi, tôi sẽ cho em mọi điều em muốn. Tôi sẽ đối xử tốt với em. Thậm chí là nhường em chức Đội trưởng này. Nếu em không muốn làm việc thì cứ ở trong nhà tôi mãi mãi. Chúng ta có thể hưởng lạc cho đến cuối đời. Còn điều gì mà em không hài lòng chứ? ”

"Anh đang làm cái ..."

Đội trưởng Hiệp Sĩ Hoàng Gia kẹp chặt đùi tôi bằng chân. Hắn cũng dùng một tay để cố định cổ tay tôi lên quá đầu.

Giờ tôi không còn đường thoát ..

Một tên người lớn cặn bã. Mà còn là Hiệp Sĩ. Hắn ta khỏe và lớn hơn tôi rất nhiều. Tôi chỉ lớn hơn một đứa trẻ một chút mà thôi

Và còn bị đánh thuốc nữa.

Kể cả tôi muốn có tấn công hắn bằng ma thuật đi nữa cũng tốn quá nhiều thời gian niệm chú. Và không đời nào hắn để yên cho tôi tự do như thế. Khoảnh khắc mà tôi bắt đầu niệm, hắn chắc chắn sẽ ngăn cản lại ngay. Phép “Hủy Niệm” là kẻ thù lớn nhất của ma thuật ở thế giới này. 

Hắn luồn bàn tay còn lại vào bên dưới áo sơ mi của tôi, từ từ vuốt ve ngực tôi. Nó khiến da đầu tôi tê dại.

“Dừng lại! Bỏ ra, thằng khốn nạn biến thái !!! ”

Hiệp sĩ tóc đen tròn mắt ngạc nhiên. “Em có ý chí mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên đấy. Ồ tốt. Huấn luyện một đứa trẻ nổi loạn thành một chú mèo con ngoan ngoãn nghe cũng vui đấy ”.

Hắn ta bật ra một tiếng cười khả ố từ trong cổ họng. Và chỉ trong khoảng khắc, áo tôi bị xé toạc.

Bàn tay ẩm ướt lần mò lên cao hơn, và tôi có thể cảm thấy bụng mình đang cồn cào. Khó chịu đến cùng cực, đến mức tôi muốn nôn ói.

“D-dừng lại, khốn kiếp! Đừng chạm vào tôi! ”

“Làn da thật trắng trẻo và mịn màng. Rất kiêu hãnh, giống như người đó… Tốt, tốt lắm. Thật khó chịu khi phải tham dự giải đấu kiếm quê mùa đó, nhưng có lẽ đây là phần thưởng cho tôi. Rốt cuộc thì tôi đã gặp được em. ”

Hắn xoa lòng bàn tay đẫm mồ hôi từ cổ xuống ngực tôi, rồi vuốt ve bụng tôi. 

Thật kinh tởm.

“Nào nào, hãy thư giãn đi. Tôi sẽ làm cho em cảm thấy sung sướng sớm thôi. Hưởng thụ đi. Tôi sẽ rất, rất nhẹ nhàng… ”

Khuôn mặt tiến đến cổ họng tôi. Hắn liếm mép.

Và rồi, hắn liếm dọc theo xương đòn của tôi một cách từ từ. 

Sự chán ghét, tức giận và sợ hãi bùng lên trong dạ dày tôi. Trong một khoảnh khắc, tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

“Hãy làm một lần ở đây, rồi lên giường. Được không, Lian? ”

Hắn muốn gì ở tôi chứ?

Không, tôi hiểu mà. Tôi sắp bị cưỡng hiếp. Chết tiệt.

Chạy. Phải chạy trốn.

Nhưng bằng cách nào?

Chắc chắn phải có cách.

Như thể Nữ thần Vận May đang mỉm cười với tôi, tôi chợt lờ mờ nhớ lại. Một kỹ thuật được dạy bởi thầy dạy kiếm.

Nó là một kỹ năng tự vệ đơn mục tiêu, được sử dụng đặc biệt khi tay chân bị hạn chế. Nhưng chính xác làm thế nào để thực hiện nó, tôi không nhớ nổi.

Nhớ đi! Mình cần phải nhớ nó!

"T-tôi hiểu rồi."

Để hạ thấp cảnh giác của đối thủ dù chỉ một chút, tôi ngừng kháng cự. 

“Tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo anh. Vì thế…"

Nụ cười của hiệp sĩ tóc đen ngoác ra. "Ngoan lắm. Em nên làm điều đó ngay từ đầu. Tôi sẽ sớm làm cho em thấy sướng thôi. "

Hắn cởi quần dài tôi xuống, bàn tay to lớn của hắn đang khám phá phần trên cơ thể tôi.

Và rồi tôi đợi hắn đến gần hơn, cố nuốt xuống cơn buồn nôn và ghê tởm vào bụng. 

Lực giữ tôi nhẹ dần.

Khuôn mặt của người đàn ông đang cười đó tiến lại gần tôi.

Để hắn không biết về kế hoạch của tôi, tôi từ từ hít vào một hơi, đồng thời tích trữ sức lực vào cơ bụng.

Lúc hắn chuẩn bị hôn tôi, đầu hơi nghiêng, tôi húc đầu vào mặt hắn với tất cả sức lực mình có. 

Đúng như những gì giáo viên nghiêm khắc đó đã dạy tôi.

Một tiếng 'rắc' vang dội đến tai tôi.

Rên rỉ, hắn ta ôm mặt lùi lại.

Nắm tay giữ cổ tay của tôi lỏng ra. 

Không bỏ lỡ cơ hội này, tôi nhanh chóng rút tay mình xuống.

Thành công rồi!

Sau đó, tôi đan hai bàn tay vào nhau và thúc mạnh khuỷu tay vào hàm tên biến thái.

"Arghhh!" 

Tôi lăn từ ghế sô pha xuống sàn, xuống gầm bàn, và lăn hết đến phía bên kia.

Tôi ngay lập tức cố gắng đứng lên.

Những bài học của người thầy dạy kiếm nghiêm khắc đã hằn sâu vào não tôi cách tận dụng các chướng ngại vật khi chiến đấu. Chúng không không chỉ là chướng ngại vật, mà còn là vũ khí. Cơ hội chiến thắng của tôi đến từ đó.

Giữa chúng tôi, có một cái bàn thấp dài và nặng làm bằng đá. Hắn sẽ không thể bắt được tôi ngay lập tức, cho dù có chạy nhanh đến đâu.

Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy nhiều lắm! Những gì thầy dạy thật hữu ích!

Nhờ vậy mà tôi đã tự bảo vệ được mình. Cám ơn thầy! Sau này tôi sẽ đãi ông ấy món ăn yêu thích nhất, cá khô với khoai tây và rượu. Nhiều quà lưu niệm nữa!

Nhìn thấy gã đàn ông đứng dậy từ phía bên kia bàn, một tiếng rên rỉ thoát ra từ môi hắn, tôi phóng nhanh về phía lối ra.

Nhưng chân tôi vẫn còn yếu. Chết tiệt.

"Chờ đã, thằng ranh!"

Lời thoại vô dụng nhất trong các cuộc đuổi bắt!

Tôi nắm lấy tay nắm cửa, giật nó ra, và lao nhanh qua hành lang.

Tôi phải đấu tranh hết sức để cố gắng đứng vững. Hình ảnh xung quanh trở nên mờ ảo khi tôi lướt qua các sảnh. Xuống bốn cầu thang và qua sảnh chính của khách sạn.

Tôi rũ bỏ mọi tiếng nói và bàn tay cố gắng giúp đỡ của những nhân viên qua lại và bảo vệ khách sạn.

Và bằng cách nào đó, tôi đã xoay sở ra khỏi khách sạn.