Shini Yasui Kōshaku Reijō to Nana-ri no Kikōshi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1518

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1144

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 4

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Acr.2 Erica Aurelia và Phòng chôn cất thiên thần - Chương 26: Đảo Messenger (Phần 8)

Klaus nhắm thẳng vào trung tâm của hội trường, kéo tay tôi và đi từ từ, từng bước một. Có lẽ là do cả hai chúng tôi đều là con của công tước nên tôi cảm thấy rằng chúng tôi đang được chú ý nhiều hơn. Khi tôi ý thức về việc bị chú ý, bằng cách nào đó mặt tôi trở nên cứng lại.

"Sao vậy, cậu cảm thấy lo lắng à?"

“Chà,tôi chẳng có chút có kinh nghiệm về việc này. Cậu không cảm thấy lo lắng à Klaus? Hay cậu đang xấu hổ? Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa ”.

“Hở…….. …… là do ánh đèn thôi.”

Chúng tôi thì thầm với nhau trong khi nắm tay và đối mặt đối phương. Vào lúc mà chúng tôi bắt đầu nhảy, giai điệu đột nhiên trở nên lãng mạn một cách kỳ lạ. Oops, nó là giai điệu Ignitia mà tôi không hề quen..

(Này, dàn nhạc hoàng gia! Đừng có làm khó tôi có được!)

Tôi nhảy cực kì tệ, có lẽ tôi sẽ giẫm lên chân Klaus hoạch những người khác mất. Còn Klaus thì vẫn thực hiện vai trò của người dẫn một cách hoàn hảo, thậm chí cậu ấy còn sửa cả bước nhảy cho tôi nữa.

“Này Klaus, có vẻ cậu nhảy rất giỏi nhỉ?”

“Tôi đã luyện tập rất nhiều với Ann. Này, đừng nhìn vào chân của cậu suốt vậy. Nó chẳng những giúp cậu ngoài việc sẽ khiến cậu dễ ngã hơn đấy”.

“Eh, được rồi.”

Và cứ thế Klaus trở thành người dẫn hoàn toàn. Tôi thực sự được cứu rồi. Tôi chẳng có chút kinh nghiệm gì về khiêu vũ cả, trước nay tôi toàn được anh tôi bế lên trong lúc nhảy thôi.

“Nhìn tôi này và đừng nhìn xuống dưới chân nữa."

"À, vâng, Klaus.”

“Không, đừng để mặt gần vậy. Mà thôi đừng có nhìn tôi nữa. Nhìn ra đằng sau vai tôi đi. Nếu không tôi sẽ nhảy sai nhịp mất. ”

Klaus vẫn đưa ra mấy yêu cầu khó chịu như mọi khi. Xét về mặt này thì cậu ấy chả thay đổi gì cả.

“Klaus, yêu cầu của cậu chi tiết thật đấy.”

“Cứ tin tưởng tôi đi. Tôi sẽ không để cho cậu phải xấu hổ đâu.”

Như cậu ấy nói, Klaus thực sự rất giỏi trong việc này. Tôi có thể thưởng thức âm nhạc và nhảy một bài mà không mắc lỗi nào. Như thế này thì cậu ấy sẽ có thể nhảy với bất cứ tiểu thư nào mà không gặp chút vấn đề nào.

Tôi đã tưởng rằng vai diễn của tôi sẽ kết thúc ở đây và cúi đầu rời đi, nhưng Klaus lại nắm lấy tay tôi và ngăn tôi lại.

"Hãy cùng nhảy thêm một chút nữa, có được không?"

Bài hát tiếp theo bắt đầu và tôi đang di chuyển cơ thể theo hướng dẫn của Klaus.

"Klaus, cậu không định nhảy với người khác à?"

“Tôi đã đến để gặp cậu. Tại sao tôi phải khiêu vũ với những cô gái khác chứ? ”

“Đó không phải là nhiệm vụ của một người kế nhiệm công tước sao? Cậu nên tạo lập thêm tình bạn với những người khác nữa chứ, phải không nào?”

“Con trai cả của Hafan hiện đang nghỉ ngơi.”

Klaus ghé sát tai tôi và nói với một giọng trầm.

“Tôi không thể kể nhiều, nhưng tôi đang điều tra vụ án dưới sự chỉ huy của hoàng gia. Đội trưởng của đội điều tra là một gã quá khó ưa và khắc nghiệt. Tôi để phải cố gắng thuyết phục tên vô nhân tính đó suốt mới có được khoảng thời gian quý báu này đấy.”

“Vậy là cậu có một cấp trên khó tính à? Mà cậu đang điều tra mấy vụ trộm mộ à?”

Cuộc điều tra về vụ trộm mộ lẽ ra phải được tiến hành theo sáng kiến của Công tước xứ Hafan. Tôi không nghĩ từ ' vô nhân tính' phù hợp với một quan chức Hafan.

"Không, nó không phải là mấy vụ trộm mộ."

"Vậy thì, cậu đang điều tra gì vậy?"

“Đó không phải là điều chúng ta có thể nói ở đây, ngay từ đầu tôi đã bị cấp trên của tôi đe dọa để đảm bảo rằng cậu sẽ không bao giờ đâm đầu vào nguy hiểm…………... Mà tôi quên, tên đội trưởng đó chính là anh trai của cậu.”

“Sao…….”

“............bây giờ, tôi muốn trả được bao nhiêu thì trả. Tôi chả hề muốn phải vẽ lại bản đồ của Hafan một chút nào."

Đúng là anh Eduard đã khác. Anh ấy thậm chí còn không tha thứ cho một đứa trẻ 10 tuổi……….Aah, nhưng, nó cũng là một cơ hội để có một lao động làm việc vì trả nợ.

“Với khoảng thời gian rảnh rỗi quý giá như vậy, cậu không cần bận tâm đến việc khiêu vũ với tôi đâu……...……”

“............cậu, cậu đã được thư của tôi rồi chứ?”

“Phải, tôi đã đọc nó………...nhưng bức thư đó có ý gì?”

Theo những gì tôi nghe được từ Ann, thì lá thư đó là một sự nhầm lẫn. Liệu cậu ý sẽ đính chính lại nó? Rốt cuộc bức thư ý có ý gì? Không hiểu sao trong lúc tôi đang chìm trong những suy nghĩ đó thì cậu ấy lại nói ra một điều hết sức bất thường.

“Về những gì tôi đã viết trong bức thư đó, tôi thực sự nghiêm túc."

“Hả? Cái gì, cậu đang nghiêm túc? "

"Rất nghiêm túc."

Ummmm, nó là ‘Cậu rất mạnh mẽ. Tôi sẽ trở thành một người đàn ông không hề thua kém cậu’. Cậu ấy rất nghiêm túc về điều đó…………. Đúng như dự đoán, đó có lẽ là một lá thư thách thức?

Vậy Ann, ý của em là gì? Không phải lá thư đó là một nhầm lẫn thôi sao? 

Vậy đó thực sự là lá thư thách thức từ một pháp sư thiên tài, người có thể dễ dàng hạ gục một con quái thú sao? Như thế này thì khi vào học viện thì cuộc sống của tôi sẽ trở thành hard mode mất.

Hah! Chờ chút! Có thể kiếp trước tôi có vẻ yếu đuối, nhưng kiếp này thì không. Nếu tôi khai thác tối đa sự tự tin của một nhân vật phản diện, thì cho dù chỉ là vẻ bề ngoài thôi nhưng nó cũng đủ để không ai dám coi thường tôi.

Nếu tôi thể hiện một chút can đảm và tự tin đáp trả cậu ấy, liệu tôi có thể thay đổi được điều gì đó không nhỉ? Thay vào đó, có lẽ là tôi nên để cho cậu ta hiểu rằng tôi là một đứa chả có chút tài năng gì cả. Sau một hồi lo lắng, tôi cố lựa chọn các từ cẩn thận để trả lời cậu ấy.

“Klaus, ừm, thành thật mà nói thì tôi đã khá phiền lòng về nó. ”

“Gì…..”

“Tôi không phải kiểu người như cậu, Klaus à. Nên cậu có thể vui lòng dừng cách tiếp thô bạo đó được không?"

“Uh……”

“Những gì cậu đang mong muốn là quá sức đối đối với tôi. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn mà. Rồi cậu sẽ được tìm một đối thủ xứng đáng với cậu thôi. Klaus, tôi sẽ cầu nguyện cho cậu để cậu có một cuộc gặp gỡ đẹp trong tương lai.”

“Cầu nguyện……!?”

“Klaus tôi thực sự muốn làm bạn với cậu.”

“Bạn bè……huh……uugh……”

"Ừm, cậu vẫn đang nghe chứ?"

“……”

“Klaus? Này Klaus? "

“……”

Cậu ấy không có chút phản ứng nào hết. Klaus lúc này trông cứ như người mất hồn vậy.

Với những cử động như đang mộng du, cậu ấy dường như đang nhảy múa trong trạng thái tiềm thức, quả là một trải nghiệm siêu thực ……

Theo mặt nào đó thì tôi cũng cảm thấy hơi thương cho cậu ấy, nhưng với điều này Klaus sẽ không coi tôi đối thủ hoặc đột nhiên thách đấu tôi nữa. Xin lỗi nhé, Klaus. Hãy chọn Eduard hoặc người khác để trở thanh đối thủ của cậu nhé nhé.

Có vẽ, tôi đã đánh bại cậu ấy rồi.

Tôi cúi đầu rời khỏi Klaus khi nhạc bắt đầu chuyển sang bài khác. Klaus vẫn ở trung tâm hội trường, vẫn với cái trạng thái vô hồn đó. Trong lúc tôi đang lo lắng không biết phải làm gì, thì các tiểu thư cùng tuổi bắt đầu vây quanh Klaus và tranh giành cậu ấy.

(Xin lỗi nhé Klaus, tôi không có khả năng chiến đấu với những tiểu thư khác như Ann.)

Sẽ rất nguy hiểm nếu bạn chọc tức mấy người đang ghen tuông và có ý đồ độc chiếm. Tôi đã có quá nhiều vấn đề trong truyện tình cảm ở kiếp trước rồi, vì vậy tôi không muốn có thêm nữa đâu.

Tôi đưa mắt nhìn màn đấu đá tranh giành Klaus một chút, rồi nhẹ nhàng rút lui.