Giải đấu này được chia làm 3 hạng đấu. Đầu tiên là hạng 5m, tức là rồng được dùng sẽ có chiều dài thân kể cả đuôi là 3m và chiều sải dài cánh là 5m. Tiếp đến là hạng 10m, những con rông ở hạng này có tổng chiều dài thân là 6m, sải cách của chúng dài 10m. Cuối cùng là hạng 20m, tổng chiều dài thân của những con rồng này là 12 mét, chúng có một sải cách dài tới 20m.
Nếu không tính đuôi thì rồng hạng 5m sẽ có cỡ một con ngựa, hạng 10m thì nhỉnh hơn con ngựa một chút. Còn hạng 20m ……….con rồng sẽ to bằng một chiếc máy bay dân dụng hạng nhẹ. Nó lớn đến mức nếu nhìn từ xa bạn sẽ chẳng thể thấy người điều khiển.
Cho đến lúc này các trận đấu hạng 5m và 10m đều diễn ra suôn sẻ. Nhà vô địch hạng 10m
là một hiệp sĩ trên con rồng màu đồng, anh ta lúc này đang hướng về phía khán giả để đón nhận những chàng cô vũ và hoa. Trên tay trái của anh ấy có vài ba dải ruy băng, có vẻ như anh cành này không chỉ có lời thề với riêng một quý cô.
Rất nhiều hoa đã được tung ra cho con rồng màu đồng đang rời khỏi đấu trường. Một trong số chúng còn rơi đúng vào sừng vài gai của nó. Trong Lễ hội mùa Vọng, những hiệp sĩ chiến thắng được ca ngợi như một vị anh hùng, những con rồng được tô điểm bằng hoa và được mọi người yêu mến.
Những vị khách ở chỗ ngồi của chúng tôi cũng ném những vòng hoa đã chuẩn bị sẵn. Ngay lúc đó, tôi bất ngờ nhìn thấy Ann, cô bé đang ngồi đối diện với hoàng tộc Ignitia. Chúng tôi liền vẫy tay chào nhau. Chà, không biết, liệu Klaus có ổn nhỉ? Có lẽ tôi sẽ hỏi Ann sau.
Nữ hoàng Consort và hai mẹ con nhà Hafan đang trò chuyện với nhau một cách vô cùng hào hứng, lúc này đang bàn về thời trang của Ignitia và cách để bảo vệ làn da dưới anh nắng ngay gắt của phương Nam. Còn ở phía chỗ ngồi tôi thì đức vua đang giải thích đủ mọi vấn đề liên quan đến rồng, cứ như ông ấy đang được sống lại những hiệp ước tuổi thơ vậy. Nó giúp tôi biết thêm rất nhiều thứ thú vị, phải chăng đây là điểm khác biệt giữa tôi và Ann?
Tiếp theo sẽ là trận đấu của hạng 20 mét. Dù không tham gia nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất lo lắng.
Đây là trận đấu đầu tiên của hiệp sĩ đen kia, người mà rất có thể là Auguste. Đối thủ của hiệp sĩ đen kia cũng đang tiến vào đấu trường, đó là một hiệp sĩ với con rồng màu đồng.
Và khi những con rông vỗ cành thì một cơn gió khủng khiếp bùng lên. Tuy ở khá xa nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cơn gió đó. Rồng hạng 20m có thể ví như một cơn bão.
Ở hàng ghế khán giả các pháp sư và nhà giả kim đều vào chuyển tư thế sẵn sàng. Có vẻ như họ đang chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng tôi tự hỏi liệu họ có đủ để ngăn cản một con rồng cỡ 20m không.
Khi trận đấu bắt đầu, cả cha tôi và nhà vua đều cầm đũa phép lên. Nhà vua cũng đeo găng tay da của nhà giả kim giảm độ giật của đũa. Có vẻ như họ đang sử dụng đũa Raptor Sight. Đầu đũa đính một viên một viên đá mắt diều hâu, cây đũa này được làm từ một cây họ phong có tên là cây Thấu thị. Còn lõi đũa là cấu thành từ mười loại xương của chim ăn thịt.
Đây là một loại đũa tương đối rẻ, tác dụng của nó là làm tăng thị lực. Có thể nói nó là một cây đũa hoàn hảo dành cho việc theo dõi trận đấu này.
“Hmm, trên dải ruy băng xanh đó hình như có thêu thêm chỉ vàng. Dựa vào màu sắc này, vị tiểu thư của anh chàng này chắc là đến từ Aurelia nhỉ? Hmm, hiệp sĩ đen đó khá nhỏ. Đáng tiếc là chúng ta không thể nhìn thấy mặt anh ta……….thật là tò mò..…………”
“Bệ hạ, xin người đừng đoán già đoán non nữa.”
Nhà vua vừa lẩm bẩm vừa tiếp tùng vung đũa để tăng cường thị lực của bản thân để quan sát hiệp sĩ đen. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Tôi cảm thấy dải ruy băng đó càng lúc càng giống cái mà tôi đã tặng cho Auguste.
“Oh, tiểu thư Erica, nếu cháu cảm thấy không phiền. thì cháu hãy sử dụng cây đũa phép này nhé. Ta sẽ chi trả mọi chi phí của nó.”
“Bệ hạ, người đừng chiều hư con gái thần vậy…………”
“Có vấn đề gì sao? Ta đang cảm thấy rất vui khi có một cô bé thích rồng và quan tâm đến giải đấu này.”
Nói rồi nhà nua đưa cây đũa phép cho tôi với một nụ cười. Tôi nhận lấy nó với một chút cảm giác tội lỗi. Đành vậy thôi, bởi vì tôi buộc phải xác định xem hiệp sĩ kia có phải là Auguste hay không mà.
“Thưa bệ hạ, xin thứ lỗi cho cháu vì đã ngắt lời người, nhưng chưa muốn hỏi liệu cháu có thể vung cây đũa phép này hai lần không ạ?”
“Erica…………..”
“Không sao đâu, cháu có thể dùng nó bao nhiêu lần tùy thích.”
Cha, cho con xin lỗi, con phải chấp nhận lời đề nghị đó.
Sau khi đeo găng tay giả kim mà anh trai tôi đã tặng cho tôi lần trước, tôi vung Raptor Sight hai lần. Để theo dõi trận đấu bạn chỉ cần vung đua một lần, nhưng nếu vung hai lần bạn sẽ có một tầm nhìn cực kì vượt trội.
Ngay khi phép thuật có tác dụng tôi tập trung nhìn vào dải ruy băng mà Hiệp sĩ đen đang đeo ở tay trái.
(Đó là dải ruy băng của tôi……….!)
Phép tăng cao thị lực này cũng giống như chế độ thu-phóng của máy ảnh, nó giúp tôi có thể nhìn rõ dải ruy băng kia. Trên dải ruy băng đó có những họa tiết trang trí được thêu bằng chỉ vàng. Đó chắc chắn là dải ruy băng của tôi, bởi vì các họ tiết trên đó đều được thêu bằng tay nên sẽ không thể nào có một dải ruy băng khác tương tự như vậy.
Điều đó có nghĩa là Hiệp sĩ đen bí ẩn kia chính là Auguste.Tôi nên làm gì đây? Mọi diễn biến dường như đang hướng về death flag của tôi Trong tình huống này tôi đành chỉ biết cầu nguyện rằng Auguste sẽ không ngã khỏi rồng và nếu cậu ấy có ngã thật, tôi phải nghĩ nên
ăn nói thế nào để tránh xúc phạm cậu ấy.
Còi báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên.
Hai hiệp sĩ rồng cầm một ngọn giáo dài đối mặt với nhau và cúi đầu chào nhau. Trận đấu này theo thể thức một chọi một, và sẽ có 3 hiệp đấu khác nhau để phân thắng bại, đầu tiên là đấu giáo, sau đó là rìu hoặc búa, cuối cùng là đấu với kiếm.
Tất nhiên, các hiệp sĩ rồng chỉ dốc toàn lực là chưa đủ, họ cần phải giành chiến thắng theo luật. Các tấm giáp được gắn ở ba điểm: vai trái của người cưỡi, ngực trái của con rồng và phía sau bên trái của yên. Để chiến thắng họ cần phải đánh trúng một trong ba vị trí này. Nếu mà ai mà để rơi vũ khí hoặc gã khỏi rồng thì phần thắng sẽ thuộc về người kia. Người nào mà dành được hai hiệp thắng trước hoặc đánh đối thủ ngất hoàn sẽ giành chiến thắng chung cuộc.
Sau khi cúi chào, họ nắm chặt cây thương và bắt đầu lao vào nhau. Hai con rồng đen và đồng thau chúng nhảy lên khiến cho bụi tung mù mịt. Chúng đón gió bằng đôi cánh khổng lồ và vươn cao một cách mạnh mẽ.
"Có vẻ như nó đã bắt đầu rồi."
“Hou. Đây là …… …….nhìn vào chuyển động của anh ấy trên mặt đất, ta nghĩ rằng anh ấy không phải là một người bình thường. ”
"Ý ngài là sao? Thưa đức vua?"
Tôi hỏi lại nhà vua, đường như ông ấy cũng có vẻ rất muốn giải thích nó.
“À, để ta giải thích cho cháu. Rông luôn phản ánh trạng thái tinh thần của người cưỡi chúng. Đặc biệt là trong chiến đấu ”.
“Vâng.”
“Nhìn kìa, độ lung lay của cổ con rồng đen nhỏ hơn độ lung lay cổ của rồng màu đồng, phải không? Blackcurrant đó là một con rồng với tính khí điềm đạm, nhưng hiếm khi nào cô bé lại tin tưởng một người lần đầu tiên cưỡi nó như vậy ”.
"Vậy ạ………..……"
Auguste, đang được chính cha cậu ấy khen gợi. Tuy nhiên, tôi lại tự hỏi, làm sao cậu ấy có thể có một hiệp năng cưỡi rồng đáng kinh ngạc như vậy trong một khoảng thời gian ngăn cơ chứ. Không lẽ, cậu ấy đã hợp nhất với con ma thú đó?
Trong lúc tôi đang cảm thấy vô cùng lo lắng thì trận đấu cũng bước vào cao trào. Hai con rồng quấn lấy nhau, cắt mặt nhau nhiều lần trên không như một cơn lốc xoáy. Chỉ riêng việc cố bắt kịp để quan sát chúng thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy chóng mặt.
Ngay sau đó, cả hai đột ngột tách ra xa nhau.
Cả hiệp sĩ vứt thương xuống, và rút vũ khí thứ hai đang được gắn ở yên rồng ra. Đã có một miếng giáp vỡ đôi và rơi xuống tôi không biết nó là của ai nữa. Vừa rồi ai trong số họ đã thắng?
“Thưa Bệ hạ, thần không nghĩ hiệp sĩ kia là một cậu nhóc đâu, hiệp sĩ này có một hiệp năng thương cực hiệp tốt “
“Ừm, cú đâm đó được thực hiện vào lần giao nhau thứ ba của họ. đó không phải là điều mà một hiệp sĩ rồng thông thường có thể làm. Có lẽ anh ấy là một hiệp sĩ thiếu niên phiêu bạt có tiếng chăng.”
“Cũng thật là đáng khâm phục khi anh ấy có thể đánh vỡ là tấm giáp của yên rồng."
“Điều đó rất ấn tượng. Thần đã nghĩ rằng Hiệp sĩ đen đang nhắm vào tâm giáp ở ngực rồng. Nhưng thay vào đó, anh ấy quay người lại và bổ nhào vào miếng giáp sau”.
Cha tôi và Vua Ignitia đang nói rất vui về ấn tượng đầu tiên của họ.
Khi tôi nhìn vị trí yên mà được nhắc đến trong cuộc trò chuyện, tôi nhận ra rằng chiếc khiên đằng sau yên của con rồng màu đồng đã biến mất. Điều đó có nghĩa là, Auguste là người giành chiến thắng hiệp đầu tiên.
“Tiểu thư Erica, Cháu nên nghỉ ngơi một chút, hãy phóng tầm nhìn ra xa để bao quát cả sàn đấu, nếu cháu tầm nhìn của cháu quá tập thì cháu sẽ rất khó theo dõi trận đấu.”
Có vẻ như nhà vua đã đoán ra cảm giác của tôi và thì thầm vào tai tôi. Mặc dù trận đấu thứ hai sắp bắt đầu, tôi vẫn cố gắng trấn tĩnh tâm trí và trải rộng tầm nhìn của mình một chút. Chắc chắn, lần này tôi có thể dễ dàng nhìn thấy diễn biến của họ hơn so với trận đầu tiên.
Blackcurrant mà Auguste đang cưỡi, nhanh nhẹn bay qua con rồng của đối thủ bất chấp thân hình to lớn của cô bé ấy, đôi khi táo bạo như đại bàng, đôi khi duyên dáng như một con én.
Cách di chuyển đó khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Như thể Auguste đã hợp nhất vào con rồng cậu ấy đang cưỡi, anh ấy thở đồng bộ với cô rồng và nhắm vào hiệp sĩ kia. Mỗi khi chiếc chùy nặng va chạm với chiếc rìu lớn, người cưỡi con rồng màu đồng dần mất thăng bằng. Ngược lại, Auguste vẫn vững vàng trên yên như thể cậu ấy với con rồng là một.
“Bệ hạ, đó là một sự thay đổi táo bạo, quyết liệt ngay từ trận đầu tiên. Anh ấy giúp cho con rồng của mình sợ hãi, không có nhiều hiệu sĩ có thể làm vậy."
“Thưa bệ hạ, người có thể giải thích cho cháu không ạ?”
“Ừm. Đó là bởi vì trạng thái tinh thần của người cưỡi được truyền trực tiếp đến con rồng.
Không gì hào hiệp hơn việc để cho con rồng cảm thấy an toàn tuyệt đối, ngoài ra hiệp sĩ này con luôn né tránh chuẩn xác vào đúng giây cuối của còn tấn công………………..……Ôi! Nhìn kìa, tiểu thư Erica! Bây giờ anh ấy thực hiện một cú lộn nhào lộn ngược xoay vòng xung quanh đối thủ của mình! ”
Nhà vua Ignitia tiếp tục theo dõi trận chiến với một biểu cảm như một đứa trẻ. Có vẻ như ông ấy bị cuốn hút hoàn toàn bởi trận chiến của Hắc hiệp sĩ Auguste. Cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Trận chiến của cậu ấy có một vẻ đẹp khó tả. Ngay cả tôi, một người không có kiến thức gì, cũng cảm thấy rách chiến đấu của cậu ấy rất tuyệt.
Không chịu nổi đòn tấn công dữ dội, hiệp sĩ đối thủ cuối cùng cũng bỏ rìu xuống. Trận đấu đã kết thúc. Khán giả hò reo từ ca ngợi Hiệp sĩ đen kia, người mà thực chất là Auguste cải trang.
Hiệp sĩ rồng màu đồng cởi bỏ mũ giáp và giơ một tay nhận thua. Auguste thực hiện một cú bay lộn ngược và chạm vào tay hiệp sĩ đối thủ. Anh ấy suýt sượt qua hiệp sĩ kia. Hiệp sĩ rồng màu đồng, sốc hoàn toàn và ngất xỉu, còn hiệp sĩ đen vẫy, tay quay lưng lại với một nụ cười. Vua Ignitia bất ngờ đứng lên vỗ tay. Mặc dù đây mới là trận đầu tiên nhưng đã có sự phấn khích tột độ.
“Thật tuyệt vời! Hiệp sĩ áo đen đó chắc chắn sẽ được vào đội hiệp sĩ của ta! Thật đáng tiếc. Thực sự đáng tiếc …… Ta muốn cho Auguste xem trận đấu này! Nó chắc chắn sẽ rất thích hiệp sĩ này! ”
Đức vua khen hiệp sĩ đen hết lời mà không hề biết rằng đó là Auguste. Hiệp sĩ đen Auguste và rồng đen Blackcurrant dễ dàng tiếp tục giành chiến thắng các trận tiếp theo. Hơn thế nữa trận nào cậu ấy cùng giành chiến thắng hai hiệp liên tiếp. Và Auguste tiến đến trận chung kết.
Ở phía đối diện là một hiệp sĩ rồng mặc áo giáp trắng bạc, Louis Ode-Ignitia với Bạch Long Camellia. Tôi có cảm giác đấy sẽ là một cuộc đấu định mệnh.