“Seiya đánh bại Quỷ Vương rồi!?”
Lời của Millie làm tôi thấy choáng váng.
Gượm… gượm cái đã!! Người này đang nói cái gì thế!? Nếu mà Seiya đánh bại Quỷ Vương từ một năm trước rồi thì Ixphoria đã chẳng bị phá huỷ và chúng ta cũng chẳng cần phải tới đây cứu nó làm gì!!
“Tôi cứ ngỡ Ngài Seiya có mang theo cả các vật dụng làm đồ gốm mà Cleo yêu cầu cơ.”
“Cleo? Đồ gốm, gì cơ?”
“Cleo là con của tôi với Gerstein. Chồng tôi, Gerstein, sở hữu một nhà trọ trong thị trấn này, cái lúc mà Ngài Seiya từ Tarmine tới đây nửa tháng trước thì Cleo có xin Ngài chút đất từ lục địa khác. Nếu mà pha lẫn đất của Radral với đất của lục địa này thì sẽ tạo ra được nguyên liệu gốm tuyệt hảo lắm.”
“À, ừm….”
Tôi chả hiểu Mille đang nói gì cả. Sao lại có vụ cô ấy hỏi xin Seiya vật dụng làm gốm nửa tháng trước? Seiya đã chu du cùng với mình từ lúc chúng ta tới Ixphoria rồi mà. Thật không tài nào tin vào mấy lời này được.
Không biết liệu người phụ nữ kỳ lạ này có còn minh mẫn không nữa… Vừa nghĩ tới đó thì tôi bị Seiya túm cổ kéo lại ra, cưỡng ép tôi tránh thật xa Millie.
“Hả!? Sao tự dưng ông phải làm vậy!?”
“Rista. Thử mở cổng ra xem có được không.”
“Ngay giờ á!?”
“Cứ thử luôn đi.”
Đành miễn cưỡng niệm phép và triệu hồi cổng dịch chuyển ra vậy... Ủa, mình vừa mở cổng ra mà đã thấy có một bức tường trắng bên trong là sao!
….Đây…. đây là… hiệu ứng của Tinh cầu nguyền chú!!
Seiya gật gù sau khi nhận ra được tình cảnh hiện thời.
“Được rồi. Qua việc này mà chứng minh được rằng thị trấn đã bị Tử ngục Hoàng đế thao túng rồi.”
“Thế đúng vậy thì lẽ nào… những cư dân trong thị trấn này…!”
Tôi chằm chằm nhìn Millie và những cư dân đang đi lại tự do trên phố. N… nếu đối thủ của chúng ta là Tử ngục Hoàng đế thì… nơi này ắt hẳn là… “Thị trấn của Người chết”!?
Tôi phát hoảng. Còn Seiya thì nhăn nhúm.
“Chúng ta rơi vào cạm bẫy của kẻ thù thật quá dễ dàng. Tôi đã lệnh cho thổ xà kiểm tra tình hình hiện thời ở Fulwaana rồi cơ mà chúng chẳng tìm thấy con quái vật nào cả. Bọn chúng sẽ tiếp tục giám sát tình hình để phát hiện bất cứ điều gì bất thường. Nếu có gì bất thường thì tôi sẽ được chúng báo cáo ngay lập tức.”
“M… mà, cũng chẳng trách khi chúng ta cũng chẳng đoán được thị trấn này rốt cuộc lại như vậy…!”
Seiya hối hận việc đi vào trong thị trấn Fulwaana. Trong khi đó thì John Dae với Kiriko chằm chằm nhìn khu vực xung quanh với ánh mắt đầy sự ngờ vực và bối rối.
“Tình thế khá là kỳ quặc. Thật khó tin khi lại tồn tại một thị trấn bình an thế này ở Ixphoria.”
“Tính ra thì, có rất nhiều chiến binh xương với ma ở ngoài thị trấn. Đúng là kỳ quặc khi thị trấn này lại an toàn….”
Seiya cũng lặng lẽ gật đầu.
“Khá hiển nhiên là cư dân ở thị trấn này khá kỳ lạ và đáng nghi. Vấn đề thực sự nằm ở bản chất ẩn sau sự biến tướng này. Ví dụ như “thuật chiêu hồn”; “ảo ảnh”; “quỷ biến hình”; “rối đất sét”… có quá nhiều khả năng. Chúng ta phải đập tan từng khả năng một.”
“Ông vừa bảo là ‘đập tan’ á?”
Seiya tiến về phía Millie, Vừa rảo bước, Seiya vừa lấy thứ gì đó na ná găng tay ra khỏi túi rồi đeo chúng vào. Sau đó, cậu ấy đưa tay lên cổ Millie rồi chậm rãi xuống tới khe ngực… Seiya mở bung áo cô ta ra! Ngực Millie giờ đã được phơi bày cho thế gian chiêm ngưỡng!
“Se… Seiya!?”
Có mà phát choáng trước cái pha sàm sỡ bất ngờ này thì có! Seiya lần mò toàn bộ cơ thể Millie, từ ngực, eo, tới bắp tay và bắp đùi! Khuôn mặt Millie đỏ bừng lên rồi!
“Á, Ngài Seiya!? Cái chỗ đó là…. á, aaaá!”
“Seiya!! Ông làm cái gì thế hả…”
Tiếp theo, Seiya đổ nước thánh lên khuôn mặt rám nắng của Millie!
“Hả!?”
“Dừng tay lại ngay, cái thằng dũng giả biến thái chết tiệt này!!”
La lên như một con điên, tôi lao vào giữa Seiya và Millie. Thế rồi tôi phải cúi đầu xin lỗi cô ta.
“Cô Millie, chúng tôi thực lòng xin lỗi về việc này!!”
Millie run bần bật không ngừng. Cậu ta đã sờ mò cả cơ thể cô ấy, đã thế lại còn đổ nước thánh lên mặt cô ấy nữa… Đây là pha quấy rối tình dục tồi tệ nhất rồi! Cậu ta phản ứng thái quá như thế chỉ để kiểm tra xem người này đã chết hay chưa thôi!
Ấy thế mà, trên khuôn mặt Millie lại là vẻ mãn nguyện.
“À không. Không sao đâu. Thực sự là không sao đâu… Chưa bao giờ chồng tôi làm như vậy với tôi cả…”
“Millie? Đừng… đừng bảo là cô đang thấy nứ... khoái dục đấy nhé!?”
Người phụ nữ có chồng này không hề giận. Thay vào đó cô ta còn thấy khoái dục nữa chứ.
Thế… thế này là thế qué nào chứ!! Vậy là quấy rối tình dục vẫn được chấp thuận vì Seiya là một tài tử đẹp trai à?! Nếu mà là John Dae thì mình cá rằng sẽ thành một vụ rùm beng lắm đây!!
Trong lúc tôi còn đang phàn nàn về sự hoang đường của tình cảnh hiện thời, Seiya lùi ra xa khỏi Millie rồi bắt đầu phán xét.
“Tôi cũng kiểm tra thông số trạng thái của cô ta rồi. Người phụ nữ này không phải một cái xác, quái vật hay con rối đất sét gì, mà là người trần mắt thịt.”
John Dae nheo mắt lại, chằm chằm nhìn những cư dân thị trấn.
“Những người kia trông chẳng giống xác sống hay thây mà gì. Tuy không giải thích được nhưng tôi có thể cảm nhận rằng bọn họ không hề giống tôi.”
John Dae hiểu được các dấu hiệu của xác sống. Nhắc mới nhớ, trực giác nữ thần của tôi cũng không hề đánh tiếng cảnh báo tôi về họ. Tôi không thấy chút ác khí nào toả ra từ Millie và các cư dân thị trấn cả. Trông không có cảm giác bọn họ có dã tâm ẩn giấu bên trong.
“Nếu thế thì, cái thị trấn này là… hả?”
Tôi còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy Seiya làm gì đó. Chứng kiến nó mà tôi phải kinh ngạc. Không chút ngần ngại, Seiya đâm Kiếm Chết chóc vào mu bàn tay! Thanh kiếm cắt qua da thịt, khiến máu đỏ rỉ xuống đất!
“Ô… ôn… ông làm cái gì thế!?”
“Tôi thử gây thương tích đau đớn lên cơ thể mình nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Có vẻ đây không phải là ảo ảnh đâu.”
Thế tức là cậu ấy thử tự gây đau để tỉnh dậy, phòng lỡ cậu ấy đang bị kẹt trong ảo giác do kẻ thù gây ra à!?
“Mà, cũng khó có thể tin nổi chuyện tôi bị rơi vào ảo giác mà không hề hay biết. Tuy nhiên, biết chắc thì vẫn hơn… này, Rista. Chữa thương cho tôi ngay.”
“Ừm, được rồi!!”
Dù rằng đấy là đang cẩn trọng thái quá đi chăng nữa thì cái sự tình vừa rồi cũng hoang đường ở mức phi lý luôn rồi! Cái ông này bị bại não hay gì à!
Tôi vừa bắt đầu chữa trị vết thương cho cậu ấy bằng thuật trị thương thì Seiya lẩm bẩm.
“Nói cách khác, lời giải thích hợp lý nhất hiện thời là ‘những cư dân của thị trấn này hiện vẫn còn sống tuy nhiên đang bị thao túng bởi kẻ thù thông qua thuật thôi miên.’”
Sau khi tôi khép được miệng vết thương của Seiya vào thì cậu ấy cũng đắp thảo dược trị liệu lên mu bàn tay.
“Mà, cái thị trấn này khả nghi quá. Tôi muốn ra khỏi đây thật sớm…”
“Nhưng mà dũng giả này! Nói thế thì nghĩa là chúng ta đã tìm được một ngôi làng nơi mà có những người trần mắt thịt còn sống mà đúng không?”
“Thế… thế tức là những người này sẽ gặp nguy một khi chúng ta rời đi đó!”
“Đúng vậy! Ông phải bảo vệ họ, bằng không Tử ngục Hoàng đế sẽ giết họ mất!”
Chúng tôi ai nấy đều nhìn Seiya, thế là cậu ta hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Đành vậy nhỉ. Chúng ta sẽ ở đây một thời gian để xem tình hình thế nào. Bên cạnh đó, tôi cũng không nghĩ rời khỏi đây ngay lập tức là một ý tưởng hay.”
“Hể…”
Seiya ngước nhìn bầu trời Fulwaana. Bầu trời bên trên thị trấn thật thoáng đãng, thế nhưng có những đám mây ma quái hiểm độc đang lơ lửng ở khu vực xung quanh. Mà không, tôi cảm chừng như thể thị trấn này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi các đám mây đen đang trôi dạt ngoài kia.
“Chúng ta sẽ thăm dò thị trấn này với sự thận trọng tuyệt đối. Đừng có rời xa tôi.”
Seiya bắt đầu rảo bước. Ngay khi chúng tôi định bám theo cậu ấy về phía phố xa Fulwaana thì Millie gọi ới lên.
“K… khoan đã, nhà trọ của tôi ở ngay cuối đường kia kìa. Như thường lệ, chúng tôi sẽ không thu phí Ngài đâu ạ, thế nên xin Ngài chốc nữa hãy ghé qua nếu Ngài muốn…”
__
Fulwaana là một thị trấn giữa sa mạc. Thế nên, mặt đường dưới chân chúng tôi không hề được lát gạch. Trải dọc khắp các phố xá là các túp lều lớn, đồ hàng buôn bán được trải ra dưới đất như chợ.
“Ngài Dũng giả! Chúc Ngài một ngày tốt lành!”
“Chào buổi sáng, thưa Ngài Seiya!”
“Cảm ơn Ngài vì đã thân chinh tới thăm chúng tôi từ tận Tarmine!”
Vừa bước qua những đường phố, chúng tôi vừa nhận sự đón chào từ cư dân Fulwaana. Ai ai trông đều có vẻ là biết cậu ấy. Khác hẳn với cái nhìn và cách đối xử căm phẫn tệ bạc mà Seiya nhận phải từ cư dân Ixphoria trước kia thì ở thị trấn này, Seiya lại có được sự tôn trọng và ngưỡng mộ. Phải rồi… Ai nấy ở đây đều tin rằng Seiya đã đánh bại được Quỷ Vương một năm trước…
“Ồ! Hiếm lắm mới thấy! Có cửa hàng vũ khí kìa!”
John Dae chỉ tay về một cái lều. Những thanh na ná trường kiếm được trải ra trên thảm dưới đất. Đúng như John Dae miêu tả, các cửa hiệu bán vũ khí ở Ixphoria thực sự hiếm thấy. Quỷ Vương đã chinh phạt thành công Ixphoria. Thế nên gần như chẳng bao giờ chúng tôi tìm nổi một tiệm vũ khí nào để mua vũ trang xịn xò cả.
Seiya có vẻ cũng thấy hoài nghi và chậm rãi tiến về phía cửa hàng vũ khí. Tuy nhiên, sau khi nhìn chúng một lúc thì cậu ta thầm thì như thể thấy gì đó chán ngắt vậy.
“Vũ khí yếu ớt.”
Tôi kích hoạt kĩ năng thẩm định. Quả là công lực của nó không vượt qua được Kiếm Chết chóc rồi, và dĩ nhiên, cũng vẫn không sánh nổi với Kiếm Bạch kim. Tôi được hay biết rằng độ khó của Ixphoria trước khi Quỷ Vương nhận được sự phù hộ từ ác thần chỉ được xếp vào hạng “B”. Nếu đúng thế, thì vũ khí của thế giới này cũng chẳng coi là mạnh được.
“Vốn dĩ, đây chỉ là vũ khí được bày bán bởi những người đang bị thao túng bởi quái vật thôi. Không lý nào lại mạnh được. Thú thực thì tôi còn không biết liệu mấy thanh kiếm này có thật là kiếm không nữa.”
“Hả? Nhưng mà chúng trông cũng chỉ là mấy thanh kiếm tầm thường thôi mà?”
“Tôi từng đọc một cuốn truyện tranh trước kia, về bọn chồn có khả năng hoá trang người hành khất. Ngay cả các cư dân thị trấn này không phải ảo ảnh thì những gì họ bày bán vẫn có thể là ảo ảnh. Có khả năng cao là một trong những thanh kiếm này biết đâu lại biến thành bánh bao sau khi chúng ta mua nó.”
“Ừm, cũng đúng.”
Seiya lúc nào cũng hoang tưởng và ngờ vực đủ thứ trò. Cơ mà lần này thì tôi đồng tình. Chẳng có thứ gì thực sự đáng chú ý để mua ở cái cửa hàng vũ khí này cả.
Thế nhưng, ngay khi cậu ta chuẩn bị bước ra ngoài thì cậu ta đột nhiên khựng lại như thể thấy thứ gì đó choáng ngợp lắm.
Seiya lấy bao tiền ra khỏi túi. Thế rồi, cậu ta trò chuyện với chủ tiệm người đang đội khăn đứng kia.
“Tôi muốn loại kiếm này. Số lượng là 100.”
“C… cuối cùng ông vẫn mua chúng đấy hả!? Tưởng ông vừa mới nó có thể chúng là ảo ảnh mà!?”
“Tôi nhận định rằng viễn cảnh kiếm hoá thành bánh bao cũng khá là khó xảy ra. Thế nên, tôi quyết định tạm thời cứ mua chúng đã.”
“Mà này, sao ông phải mua những 100 thanh cùng loại thế!! Tí chúng biến hết một lượt thành bánh bao thì ông định làm gì!?”
“Kể cả chúng có biến hết thành bánh bao thì vẫn có thể có tác dụng sau này.”
Chủ tiệm, người im ỉm quan sát chúng tôi nãy giờ, la lên đầy bối rối.
“Tôi có bán hay có làm bánh bao gì đâu!!”
__
… Rốt cuộc thì 100 thì nhiều quá. Thành ra, Seiya chỉ mua có 10 thanh kiếm có thể sẽ biến thành bánh bao thôi… Sau khi mua 10 thanh kiếm đó, Seiya dừng chân lại ở cửa hàng công cụ và tạp hoá. Ở đó có thảo dược trị bệnh, thảo dược trị độc, và một loại thảo dược khác hữu hiệu trước tê liệt.
“Này. Lão Chồn.”
“Ngài... Ngài kêu tôi á?”
“Đúng rồi. Mấy thứ thảo dược này là lá cây tầm thường hay sao mà chẳng thấy công hiệu gì cả?”
“Thảo dược ở đây vô cùng hữu hiệu đấy nhé!! Ngài thô lỗ vừa thôi!!”
“Hmm, đếch tin được. Cơ mà, có là “lá cây tầm thường” thì tôi cũng sẽ mua... có bao nhiêu bán hết cho tôi.”
Seiya lại bắt đầu nói mấy lời cay nghiệt rồi đấy. Cuối cùng thì cậu ta đã mua sạch sành sanh tất cả thảo dược trong tiệm đó.
“R… rốt cuộc thì ông vẫn mua hết tất thảy những gì ông kêu là vô dụng…!”
“Ừ. Tôi không muốn tí nữa lại phải hối hận, thế nên tôi cứ mua những gì mình muốn đã.”
Sau khi chúng tôi mua sắm xong xuôi thì mặt trời bắt đầu lặn. Rảo bước trên phố cùng đống hành lý lằng nhằng, rồi hiện lên trước mắt tôi một ngôi nhà to lớn phía cuối đường. Đấy là ngôi nhà lớn nhất mà tôi thấy ở thị trấn này rồi. Nó hẳn là cái nhà trọ của chồng Millie. Có một cậu nhóc, người tôi chưa thấy bao giờ, đang đứng bên cạnh ngôi nhà.
“A, Ngài Seiya!!”
Nhận thấy sự hiện diện của chúng tôi, cậu nhóc chạy ra. Vừa chạy về phía Seiya, cậu nhóc vừa làm vẻ mặt mừng rỡ.
“Ngài có đem theo nguyên liệu làm gốm không ạ?”
“Thằng quái quỷ nào đây? Chẳng có cái gì cho nhóc đâu.”
“Ơ!? Thế thì mấy thứ trong túi của Ngài không phải là nguyên liệu làm gốm sao!?”
“Cái túi này chỉ là để đựng ‘một đống lá cây’ mà thôi.”
“Ngài làm gì mà cần nhiều thế!?”
Nghe thấy tiếng ồn, Millie và một người đàn ông chạy ra từ trong căn nhà đó. Tiến tới gần Seiya, người đàn ông tầm bốn mươi tuổi cúi đầu chào. Ông ta chắc là Gerstein, chồng của Millie.
“Tôi… tôi xin lỗi, thưa Ngài Seiya! Này, Cleo, con phải hành xử phải phép chứ!”
“Ngài Seiya hình như bị mất trí nhớ rồi!”
“Ơ…!? Hả!?”
Cleo thở dài não nề. Coi bộ là Gerstein đã được nghe Millie kể về tình hình rồi. Với vẻ mặt hiền dịu, ông ta và Millie cùng giơ tay về phía nhà trọ.
“Mọi người hẵn đã mệt rồi. Mặt trời đang lặn, xin hãy vào trong. Như thường lệ, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho Ngài phòng tốt nhất.”
Gerstein toan định dẫn chúng tôi vào nhà trọ. Thế nhưng, Seiya lại lắc đầu.
“Tôi từ chối. Một người đầu óc bình thường như tôi chẳng lẽ lại chui vô cái hang cọp?”
“Hang… hang cọp!? Ngài nói gì thế…!!”
Dưới lời miêu tả của Seiya, cái nhà trọ của Gerstein đã trở thành một “hang cọp” luôn. Sau khi bỏ mặc Gerstein câm nín một chỗ, Seiya tìm tới một chỗ trống vắng đằng xa.
“Được rồi. Chúng ta sẽ trú tại chỗ này.”
Thế là, Seiya chạm tay xuống đất. Bất thình lình, trong nháy mắt mặt đất là nhô lên, tạo thành một cái hang to lớn sánh ngang với cái nhà trọ!
“Cái… cái gì th…!”
Vợ chồng nhà Gerstein phát choáng khi chứng kiến cảnh Seiya tạo thêm một vài quỷ tượng và thổ xà với thổ ma pháp. Cậu ta chỉ định cho bọn chúng gác quanh cái hang. Thế rồi, cậu ta gườm Gerstein với ánh mắt sắc bén.
“Tên ông là Gerstein đúng không? Nếu ông mà định tấn công chúng tôi nhân lúc chúng tôi ngủ thì chuẩn bị tinh thần đi. Lũ quái vật này sẽ toàn lực phản công ngay.”
“Làm… làm gì có chuyện bố tôi lại làm việc đó chứ!!”
Cleo la vào mặt Seiya. Với vẻ mặt giận dữ và buồn tủi, cậu nhóc gào lên.
“Trời ạ. Đã không có được nguyên liệu làm gốm rồi mà Ngài Seiya lại còn mất trí thế này nữa. Đời sao mà tệ thế này…”
Lần này thì tới lượt Millie quở trách Cleo.
“Cleo! Mồm miệng làm sao thế! Ngài ấy là vị anh hùng giải cứu thế giới của chúng ta đó!”
“Nhưng…. Nhưng, người này… có thật là Ngài Seiya không vậy!? Ánh mắt thật kém thân thiện, thái độ thì tệ bạc!! Hẳn là hàng giả rồi!!”
Cleo lườm Seiya với ánh mắt ngờ vực. Seiya cũng vậy, cậu lườm Cleo với sự hoài nghi. Dừn… dừng lại đi, Seiya!! Sao cậu ta lại có thể “cãi nhau” với trẻ con được chứ!?
“Người này có gì đó khác. Ngài Seiya mà tôi biết đâu hề hành xử thế này chứ…”
Cleo dán mắt vào Seiya với sắc mặt đỏ gấc đầy bức bối. Thế rồi, đột nhiên, Cleo ngoảnh mặt đi khỏi phía Seiya và chằm chằm nhìn đầu đường bên kia.
…Phía cậu nhóc Cleo đang nhìn ấy, có một chàng thanh niên đang rảo bước về phía chúng tôi vớiánh hoàng hôn sau lưng. Quan sát chàng thanh niên đó mà tim tôi rạo rực.
Chàng thanh niên không hề mặc giáp. Thay vào đó, anh ta mặc một bộ trang phục quý tộc với biểu tượng của Vương quốc Tarmine. Tuy nhiên, danh tính của chàng thanh niên trong mái tóc đen bóng bẩy này thì không thể nhầm lẫn được.
Thật… thật phi lý!! Làm sao lại có thể…!!
Cleo hò reo phấn khởi.
“Đấy!! Quả nhiên mà!! Ngài Seiya hàng thực cuối cùng cũng tới!!”
Còn một Seiya nữa đang tiến về phía chúng tôi cùng với một nụ cười thật tươi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại