Shinchou Yuusha: Kono Yuusha ga Ore Tueee Kuse ni Shinchou Sugiru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 05 - Chương 03 - Thị trấn nơi Sa mạc

Sau khi đào John Dae ra khỏi lòng đất, tôi bàn luận với Đại thần Ishtar và xin được sự chấp thuận mở cổng dịch chuyển tới thẳng lục địa Aelyth, vùng đất nơi Tử ngục Hoàng đế ngự trị. Tuy nhiên, Seiya không cho phép tôi mở cổng ngay lập tức.

“Tôi chưa biết liệu Tử ngục Hoàng đế đóng đô ở đâu trên lục địa Aelyth. Cơ mà trước hết cứ tránh khu vực phía bắc ở gần lục địa Gastreid nơi lâu đài Quỷ vương toạ lạc. Đầu tiên phải kiểm tra tình trạng của khu vực phía nam đã.”

“Seiya này. Có một thị trấn tên Fulwaana ở phía nam. Ông có muốn mở cổng dịch chuyển tới thẳng đó để chúng ta thu thập thông tin luôn không?”

“Một thị trấn tại một lục địa trị vì bởi Tử ngục Hoàng đế sao? Có khả năng cao nơi đó đã ngập tràn xác sống và hồn ma rồi. Bất thình lình mở cổng dịch chuyển thẳng tới đó thì không an toàn cho lắm. Mở cổng ở vị trí cách xa 5000 mét về phía nam cho tôi.”

“Ừ…ừm. Tôi hiểu rồi.”

Seiya vẫn thận trọng như thường lệ. Cơ mà, việc này ảnh hưởng tới sự an nguy của mọi người nên tôi cũng tôn trọng quyết định của cậu ấy. Thế nên, tôi đã mở cổng dịch chuyển tới một khu vực xa khỏi thị trấn đó. Tuy nhiên, Seiya vẫn không đi qua cổng ngay lập tức mà chờ đợi. Cậu ấy lấy thứ gì đó giống một cái bình ra khỏi cặp.

“Này, dũng giả. Thứ gì thế?”

“Đây là một cái bình thuộc về Bardul, Thần Vàng.”

À. Nói tới đó mới nhớ, không phải đây chính là cái bình mà Bardul dùng để ném muối vô mặt mình khi thấy mình bị Ceremonic nguyền rủa sao…!?

Seiya lấy chút muối ra khỏi cái bình đó rồi rải xuống chân cổng dịch chuyển. Xong việc đó, cậu ấy quay sang rắc muối lên đầu tôi, rồi cả đầu John Dae và Kiriko nữa. Thấy một mưa muối ngập đầu, John Dae nhăn nhúm, còn Kiriko bối rối hỏi Seiya một câu.

“A.. anh Seiya ơi. Sao anh lại làm vậy thế?”

“Muối có khả năng xua đuổi tà ma. Nó là một biện pháp chống lại chúng nên anh dùng luôn để phòng ngừa thôi. Muối cũng có tác dụng lên sên nữa.”

Sên thì có dính dáng cái gì chứ… Cơ mà, vì tôi nghĩ cái chủ đề kỳ quặc này cũng chỉ là một trong số các câu quái đản thi thoảng cậu ấy nói, do đó tôi cũng hoàn toàn phớt lờ nó.

Seiya cuối cùng cũng tới chỗ cửa cổng dịch chuyển. Chậm rãi mở cổng ra, Seiya rồi bước qua và chúng tôi đi theo.

__

“Ui choa… cả một vùng đất toàn cát luôn…!”

Kiriko la lên ngay khi chúng tôi đặt chân tới vùng đất phía sau cánh cổng. Quả đúng như Kiriko miêu tả, xung quanh 360 độ chỉ có toàn cát là cát. Bên cạnh đó, mặt trời nóng rực cũng đang tỏa sáng rực rỡ ngay trên đầu chúng tôi. Cứ như thể chúng tôi vừa đặt chân tới giữa sa mạc vậy. John Dae nheo mắt lại rồi chằm chằm nhìn phía chân trời.

“Kia là cái thị trấn Fulwaana sao?”

Dưới cái nóng, chân trời cũng phấp phới rung động như thể ảo ảnh, nhưng tôi cũng thấy cái gì đó na ná một thị trấn ở phía John Dae nhìn về.

“Có lẽ vậy. Mà, tạm thời cứ đi về đó đã xem sao.”

“… Chờ chút. Rista.”

Seiya cản tôi lại không cho tôi đi về phía thị trấn Fulwaana. Thế rồi, cậu ấy khuỵu gối xuống rồi đặt tay lên cát nóng.

“Seiya, ông làm gì đấy hả… hể, hả!?”

Ngay vừa rồi là có một con quỷ tượng chui ra từ dưới đụn cát sao! Không chỉ một con, vẫn còn những hai, không, ba con nữa chui ra từ biển cát… Sau khi tạo ra bốn con quỷ tượng, Seiya phán.

“Chúng ta sẽ ngồi trên vai bọn quỷ tượng.”

Bàn tay to lớn của quỷ tượng nắm lấy người tôi rồi đặt tôi lên vai nó. Tương tự, cả John Dae và Kiriko cũng lần lượt bị bọn quỷ tượng ép ngồi lên vai.

“Seiya!? Sao phải vậy chứ!?”

“Đây là một khu vực sa mạc. Có thể sẽ xuất hiện lũ quái vật muốn kéo chúng ta xuống dưới cái nóng, ví dụ là kiến. Sẽ an toàn hơn nếu chúng ta ngồi lên vai của bọn quỷ tượng khổng lồ này. Bên cạnh đó…”

“Bên cạnh gì nữa?”

Khi thấy John Dae hỏi về hàm ý của mình, Seiya trông hơi có vẻ gì đó thật tự tin.

“…Không phải cũng vui sao?”

“Không… hoàn toàn không! Chẳng thấy vui cái qué gì cả…!”

John Dae nói thật chí lý!! Thế này thì có gì vui chứ!? Mình chẳng hiểu nổi đầu óc tư duy của dũng giả này hoạt động kiểu gì nữa…!!

Cơ mà, Kiriko đáp lại với giọng vô cùng phấn khởi.

“Em nghĩ thế này rất chi là vui mà!”

Thật… thật vậy sao!? Có khi nào thế này cũng giống cưỡi voi đi chơi nhỉ!?

“Được rồi. Khởi hành thôi.”

Và thế là chúng tôi,… mà không, đúng hơn là, những con quỷ tượng chở chúng tôi trên vai bắt đầu tiến bước. Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi vừa mới bước được vài bước về phía thị trấn thì các đụn cát trước mặt lấy tức bùng lên, từ đó xuất hiện một số bộ xương người!

“Cái… cái quái quỷ gì thế!?”

Một bộ xương cầm kiếm chui ra từ cát! Chỉ trong nháy mắt, phía trước bọn mình đã có những gần mười chiến binh xương rồi sao!

“Nà.. này, dũng giả! Hẳn một đội quân xương thò mặt ra kìa!! Không phải chúng ta nên đi xuống tiêu diệt chúng sao!?”

“Không cần thiết. Cứ giao lại cho bọn quỷ tượng.”

Vung kiếm lên, lũ chiến binh xương lao về phía chúng tôi với tiếng rạn nứt như thể xương vừa chạy vừa vỡ. Tuy nhiên, chúng bị thổi bay thành các mảnh vụn ngay khi nắm đấm uy lực của quỷ tượng vung vào đầu chúng.

Quả… quả đúng là những con quỷ tượng hùng mạnh được tạo ra bởi thuật thức thổ ma pháp mà Seiya tinh thông! Chúng có công lực thật kinh khủng!

Vừa cưỡi quỷ tượng, Seiya vừa bắt đầu thu nhặt các bộ xương bất động và dọn dẹp tàn dư với kĩ năng Vực thẳm bất tận. Tuy nhiên, đang thu dọn bãi chiến trường trên sa mạc thì Seiya chằm chằm nhìn một trong các bộ xương bất động. So với các bộ xương bị tàn phá khác thì cái này chỉ bị mất mỗi cái đầu mà thôi chứ phần thân còn nguyên vẹn.

“John Dae. Ông có muốn sử dụng bộ xương này làm cơ thể mới không?”

“Khỏi… khỏi nhé. Ai điên gì lại đổi từ xác sống sang bộ xương không đầu. Tôi từ chối…”

“Nhưng mùi xác chết sẽ biến mất mà?”

“Ta vừa mới nói là ta không muốn thành một “cái bộ xương của ai đó vô danh” còn gì! Thà chọn cơ thể thối rữa này còn tốt hơn!”

“Trời ạ. Kén ăn quá. Đúng là một con người ăn sang mặc đẹp.”

“Nhìn đâu mà ra ăn sang mặc đẹp thế hả!?”

John Dae không chịu trở thành một bộ xương không đồng… M… mà, hiển nhiên rồi. Thì là, nếu mà nghĩ kỹ thì việc đưa linh hồn John Dae sang một cơ thể khác cũng khá phức tạp. Cơ bản là ông ấy không thể mượn thân xác người sống được, và các lựa chọn khác cũng khá khó tìm. Không biết liệu có cách nào ngoài việc đưa linh hồn ông ấy sang cơ thể một con quái vật không nữa?

Sao thì sao, giờ chúng tôi đã dọn sạch các chiến binh xương, và lại tiếp tục đi về phía Fulwaana. Cơ mà, hành trình an bình của chúng tôi chỉ kéo dài vỏn vẹn vài khắc. Lần này thì tới lượt cái đốm lửa to lớn cấu thành từ nhiều sinh vật bí ẩn màu đỏ hiện lên! Bọn chúng không có thân xác vật chất, thế tức bọn quái vật này là…

“Seiya! Chúng là ma đó! Đông quá!”

Tôi có nhận thấy trên cái đốm lửa lớn đó có bóng dáng khuôn mặt của nhiều người. Trông như thể đầy oán hận và thống khổ. Xem ra, hận thù của người chết đã bị biến thành ma quỷ với quyền năng của Quỷ Vương.

“Ồ, vậy chúng là hồn ma hả? Giờ là lúc để thể hiện thành quả luyện tập rồi.”

Thế là, Seiya siết lấy Kiếm Chết chóc rồi kích hoạt Đoạn hồn kiếm được truyền dạy từ Nephitet. Cầm lấy thanh kiếm với lớp màng trắng bao bọc, Seiya cưỡi quỷ tượng xông pha thẳng vào đốm lửa!

“Mấy người cũng lấy mấy thanh Kiếm Chết chóc bên hông ra đi.”

“R… rõ!”

Chúng tôi tuối kiếm khỏi những cái bao mà Seiya đưa cho. Khi rút thanh kiếm ra, tôi nhận thấy lưỡi kiếm cũng có lớp màng trắng giống như kiếm của Seiya.

“Hể!? Kiếm của tôi đã có sẵn kĩ năng Đoạn hồn kiếm á!?”

“Tôi đã truyền linh lực vào các thanh kiếm đó từ lúc chúng ta ở trên thiên giới rồi. Lần này tôi sẽ để mọi người giúp tôi một tay.”

Thật khác thường, Seiya lại đi yêu cầu chúng ta hỗ trợ sao! Lúc nào mình cũng muốn giúp đỡ Seiya cơ mà, lần này là hẳn một trận chiến thế này thì tay mình sao hết run rẩy được chứ!

Mình… mình sắp phải ra đó đánh nhau rồi! Không biết liệu có làm nổi không đây… không, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ! Nữ thần phải hỗ trợ dũng giả! Mình phải cố hết sức có thể!

Tôi bắt chước cử động của John Dae và chĩa mũi kiếm lên. Thế nhưng, Seiya lại lườm chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng.

“Mấy người đi đâu đấy hả? Mau mau đưa kiếm cho bọn quỷ tượng đi.”

“Hể!! Đưa kiếm cho bọn quỷ tượng á!?”

Cả tôi với John Dae đều ngỡ ngàng. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn trao lại kiếm cho bọn quỷ tượng đúng như lệnh. Bọn quỷ tượng, nhận những thanh kiếm ẩn chứa sức mạnh tâm linh, lao vào chém các hồn ma! Chúng vung tay như thể đây là các thân cây to lớn, cắt chém một lượng lớn các đốm lửa đen! Ngay khi các hồn ma dính phải nhát chém có kĩ năng Đoạn hồn kiếm thì…

“Ồ….”

Đám mây đỏ tan biến như sương sáng sớm, cùng với đó là tiếng người ca thán thống khổ.

…Tóm lại, bọn quỷ tượng tiếp tục làm phần lớn mọi việc với Đoạn hồn kiếm, ngay cả khi đang chở chúng tôi trên lưng. Nhờ và bọn quỷ tượng, số lượng hồn ma đã suy giảm liên tục, cơ mà John Dae thì lại làm vẻ mặt bối rối.

“Cậu giao phó tất cả cho bọn quỷ tượng à… thật không hiểu nổi cậu nghĩ sao. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy “thua cuộc” khi lệ thuộc vào ngoại lực thay vì sức mạnh của chính mình…?”

“Cảm thấy thua cuộc là thế nào cơ chứ? Tôi không cần thứ xúc cảm vô dụng đó. An toàn là ưu tiên số một.”

“Mà, về khía cạnh này thì cũng đúng…”

À… Mash cũng giống vậy. Đàn ông đàn ang ai cũng chỉ muốn lao đầu vào đánh quái vật trực diện.

Tuy nhiên, tôi để ý thấy là Seiya đang cau mày nhìn về một phía nào đó.

“… Này, Kiriko. Em làm gì thế?”

Quay sang nhìn Kiriko mà tôi cũng ngỡ ngàng. Xem ra Kiriko không hề đưa lại Kiếm Chết chóc của cô bé cho quỷ tượng. Thay vì vậy thì giờ cô bé đang siết lấy thanh kiếm trong đôi bàn tay run rẩy.

“E… em… em cũng muốn tự mình đối chọi lại với các hồn ma kia!”

“Kiri!?”

Em… em không nên nói thế trước mặt Seiya chứ!! Có một lý do mà Seiya vẫn luôn vượt qua được muôn vàn chướng ngại chẳng mấy khó khăn gì!! Thế nên sẽ tốt hơn nếu chúng ta đều tuân theo chỉ dẫn nghiêm ngặt của cậu ấy…!!

Chằm chằm nhìn Kiriko, Seiya nói.

“Em muốn thử thách sức mạnh của bản thân đến vậy ư?”

“Vâng ạ! Em muốn trở nên mạnh hơn.”

Theo sau đó là một thoáng im lặng. Tôi cứ lo là Seiya sẽ vung nắm đấm đánh Kiriko, cơ mà…

“Thôi được. Nếu muốn vậy thì cứ việc thử. Tuy nhiên đừng có rời khỏi con quỷ tượng cho tới khi anh xác nhận là an toàn, hiểu chưa?”

“Vâng ạ!”

Cái… cái!? Kiriko được sự chấp thuận từ Seiya sao!? Có gì đó, có gì đó hơi lạ về Seiya, cậu ta chưa bao giờ cư xử thế này với bất cứ ai cả!!

Thật kinh ngạc, Seiya có vẻ như lại chấp nhận ý kiến của Kiriko.

“…Áp chế Linh hồn.”

Seiya sử dụng thuật huỷ diệt hữu hiệu trước hồn ma của Valkyrie. Cậu ấy trói một hồn ma lại với sợi xích phóng ra từ tay. Sau khi tóm được hồn đó ma thì Seiya nói.

“Rồi, Kiriko. Thử tấn công con ma này xem.”

“Vâng!”

Bảo vệ quá… quá mức cần thiết luôn!! M… mà, thế thì cũng ổn thôi!!

Kiriko nhảy xuống khỏi vai quỷ tượng rồi tiến về phía hồn ma đang bị xích trói buộc. Tuy nhiên, Kiriko không hề động đậy mà chỉ run rẩy khi đứng trước hồn ma.

“Sao vậy, Kiri? Em chỉ cần chém nó một nhát thôi mà.”

“Mọi ng… mọi người cũng biết đó… lỡ đâu hồn ma này cũng vốn dĩ là một ai đó thì sao…”

Cỗ máy Chết chóc thân thiện thấy đắn đo khi chuẩn bị tấn công hồn ma bị bắt giữ. Thở dài, Seiya tự tay tiêu diệt hồn ma bị trói lại bởi Áp chế Linh hồn.

“A…”

“Nếu em đã không đánh thì đáng ra từ đầu đã phải đưa kiếm cho bọn quỷ tượng rồi.”

“E… em xin lỗi ạ.”

“Kiri! Đừng ép buộc bản thân quá! Cháu chỉ cần làm quen với chiến trận thôi!”

Thấy Kiriko buồn, John Dae toan ra dỗ dành.

“Lại có thêm hồn ma tới kìa!! Còn đông hơn lúc nãy!!”

Trong giây lát mà đã có hàng tá hàng tốp hồn ma bắt đầu lao về phía chúng ta từ cả bên trái và bên phải!

Đú… đúng thực là đông quá thể!! Liệu chúng ta có sao không đây!?

Thế rồi, Seiya đưa tay lên mặt.

“Thay đổi chức nghiệp. Từ Ma pháp Chiến binh hệ Thổ sang Ma pháp Chiến binh hệ Hoả.”

Sau một thoáng, từ lòng bàn tay của Seiya phun ra những ngọn lửa rực cháy chia thành nhiều hướng và tấn công các hồn ma đang không ngần ngại lao tới! Các hồn ma chìm vào trong lửa rực đỏ…

“U-aaaaaaaa…!”

Sau lời ca thán u sầu, các hồn ma tiêu biến hoàn toàn.

“…Vậy ra là hoả ma pháp của ông vẫn có công hiệu mà!! Còn chẳng cần tới Đoạn hồn kiếm!”

“Có thể sẽ có cơ hội để sử dụng nó trong tương lai thôi. Và nếu tôi có thể đánh bại chúng mà không cần tới Đoạn hồn kiếm thì tốt chứ sao?”

“Ôn… ông nói cũng đúng, cơ mà… tôi cứ cảm thấy như thể ông vất vả tập luyện mà chưa có công dụng vậy, chí ít là bây giờ thì chưa.”

“Hồn ma thì không có hình thù vật chất, thế nên tôi cũng chẳng thể dọn dẹp chúng với Vực thẳm bất tận được. Thành ra tôi mới đi thiêu sạch.”

Mới nãy còn có một binh đoàn hồn ma ở đây. Thế nhưng, sau khi Seiya kết liễu chúng và chúng tiêu biến đi rồi, cậu ta vẫn tiếp tục phun lửa ngẫu nhiên nơi chẳng có gì ngoài cát.

“Cái thằng này đang làm quái quỷ gì thế…!”

Tôi với John Dae chằm chằm nhìn Seiya với ánh mắt khó hiểu sau khi thấy cậu ta đổ muối từ lọ muối của Bardul lên biển cát. Sau một hồi, chúng tôi cũng tiếp tục hành trình về phía thị trấn trên sa mạc.

Sau một quãng thời gian ngồi trên vai quỷ tượng thì toàn thể khung cảnh của thị trấn Fulwaana cũng lọt vào tầm mắt.

“Seiya! Chúng ta sắp tới được Fulwaana rồi!”

Đúng lúc đấy, có chuyện gì đó xảy ra giữa đường.

“Hả!?”

Đột nhiên có làn gió vù vù thổi qua. Có hạt cát lọt vào mắt tôi nên tôi lập tức phải nhắm mắt lại. Tôi cũng nghe thấy tiếng John Dae kêu lên ngay cạnh tôi, “Á!”

“Hử… hử….”

Vừa dụi mắt, tôi vừa he hé mí mắt ra.

…Cái gì…?

Đột nhiên, tôi thấy vô cùng là khó chịu. Cảm chừng như hình bóng của thị trấn Fulwaana, thứ mà tôi vẫn đang quan sát từ xa nãy giờ, vừa thay đổi một chút.

Tôi cứ ngỡ chỉ là ảo ảnh đầu óc tự nghĩ ra mà thôi. Tuy nhiên, Seiya có suy nghĩ khác và tặc lưỡi nói.

“Cẩn thận, Rista. Cái làn gió vừa rồi có cảm giác gì đó thật kỳ quặc.”

“A! Seiya, ông cũng cảm thấy thế sao?”

“Có lẽ chúng ta đã đi vào lãnh địa của Tử ngục Hoàng đế rồi. Đừng lơ là cảnh giác.”

“R… rõ!”

Cả John Dae và Kiriko đều điếng mặt. Vừa tiến về phía cổng thị trấn Fulwaana, chúng tôi vừa thấy bồn chồn.

Đứng ở cổng thị trấn có một người phụ nữ trong trang phục truyền thống, người quấn khăn trùm quanh đầu để tránh gió và cát. Khi thấy chúng tôi, cô ấy mới cởi nó ra. Đấy là một người phụ nữ xinh đẹp với da rám nắng.

Người phụ nữ làm vẻ mặt ngờ vực, có lẽ là vì chúng tôi cưỡi quỷ tượng tới đây. Thế nhưng, ngay khi cô ta nhìn thấy Seiya thì cô ta ra chào đón chúng tôi với nụ cười sáng ngời trên môi.

“Seiya thưa Ngài!!”

La toáng lên, cô ta hộc tốc chạy về phía quỷ tượng của Seiya. Seiya tuốt kiếm ra.

“Cô là ai hả? Đừng có lại gần tôi.”

“Hể! Ngài quên mất rồi sao? Tôi là Millie, vợ của Gerstein đây mà.”

“Tôi chẳng quen Millie hay Gerstein nào cả.”

“Thế là thế nào…!”

Người phụ nữ tên Millie bối rối. Lẽ nào người này quen biết Seiya một năm về trước!?

“Xin lỗi! Seiya bị mất trí nhớ!”

Thế là, khuôn mặt cô ta cũng thư thái hơn trước, cô tủm tỉm cười.

“Vậy… vậy ha. Cơ mà mới hôm nọ tôi gặp Ngài vẫn thấy Ngài bình thường lắm cơ mà…”

Hử? Mình cứ tưởng phải một năm rồi chứ, nhưng chỉ có “hôm nọ” thôi sao?

Tôi cũng thấy khó hiểu. Cơ mà John Dae và Kiriko thì đang hò reo vui mừng khi thấy các ngôi nhà lấm lem bụi bẩn sa mạc của thị trấn Fulwaana.

“Thị trấn vẫn an toàn!”

“Xem chừng Tử ngục Hoàng đế vẫn chưa đi tới chỗ này!”

Thế nhưng, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, Millie càng thêm phần lúng túng.

“Tử ngục Hoàng đế á? Thế là sao?”

“Hả!? Chẳng lẽ cô không biết gì sao!?

… Người này còn không hề biết tên của Hoàng đế ngự trị lục địa này!?

Chúng tôi cũng có phần nào khúc mắc, nhưng cô Millie chỉ nở nụ cười và đáp.

“Ngài Seiya đã đánh bại Quỷ Vương Artemaeus rồi mà, suốt một năm qua đến giờ, nơi này đã được hưởng thái bình.”

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại