【Góc nhìn của Mary】
Yaa, xin chào những độc giả thân mến.
Cơ mà đây có thể sẽ là lần cuối tôi được nói chuyện rồi.
Cũng bởi góc nhìn meta hình như đã không còn được chào đón nữa.
......Hở? Hồi trước cũng nói thế rồi á?
Ừ thì Mary-san ở chế độ nhà sáng tạo siêu cấp này là một tồn tại đáng thương chỉ có thể xuất hiện những khi thần linh có hứng thôi.
Dù sao hiện tại ta cũng đang sống trong cái suy nghĩ "Khoảnh khắc này chính là kết thúc" mà ha, đành chịu thôi chứ sao giờ?
......Nhưng trước mắt, tôi sẽ thêm vào một cái cớ để thể hiện quan điểm bản thân.
Giờ thì, vào chuyện chính thôi nhỉ.
Về lý do tại sao tôi lại xuất hiện ngay tình trạng này ấy.
Lý do đó các bạn sẽ biết ngay sau đây thôi.
Trong một câu chuyện không có những miêu tả vô ích.
Ví như miêu tả thời tiết đang dần nhiều mây sẽ khiến câu chuyện tăm tối đi.
Hay những miêu tả về đồ ngọt sẽ chỉ ra một tiến triển ngọt ngào nào đó khiến bạn chỉ muốn tiểu đường.
Mọi câu văn đều chứa đựng ý nghĩa.
Và mấy cái tình huống đột ngột là những tình tiết tuy đương nhiên nhưng đã được tính toán cả rồi.
Cả sự xuất hiện của tôi cũng vậy, tất nhiên là cũng có lý do.
「A, sao mà chậm chạp thế con maid vô dụng này. Tôi đã bảo cô phải tới ngay sau khi tôi gọi rồi, không nghe à? Cô có bằng lái xe máy để làm gì biết không? Là để tới ngay lập tức khi tôi cần đấy, thế nên chậm trễ là cấm tiệt nghe chưa」
Vừa mới xuống sân mà tôi đã phải ăn chửi từ con hồng lỗi thời tsundere.
Một ngày nào đó tôi phải cho con này khóc mới được.
Nhưng nhỡ mà bị đuổi vào lúc này, cuộc sống của tôi sẽ không được như ý.
Nên là giờ chỉ còn nước khúm núm ngoan ngoãn mà nịnh cô ta thôi.
「Xin lỗi mờ. Tự nhiên giữa đường tôi bị người ta ve vãn. Ừ thì...... do ngực tôi to ấy, đâu có như cô. Ai bảo tôi nổi quá làm chi」
「À thế sao. Tự mãn vì được làm cái đèn dụ bọ thì cô hay rồi」
「Đừng có đánh đồng ngực tôi với cái đèn dụ bọ được không?」
「Chỉ dụ được mấy thằng đực không ra gì đầu óc như bọ thì có khác gì nhau chứ―― mà giờ không phải lúc để đấu khẩu. Nào, bước ra kia đi」
「......Hể?」
Trước khi tôi kịp giao mớ đồ uống được lệnh đi mua.
Thì con hồng đã đưa cho tôi cây gậy với mũ bảo hiểm.
「Tỷ số trận đấu đang hòa nên là ra sân làm một cú home run cho tôi」
「.....Cô gọi tôi tới vì vụ này à?」
「Chứ ngoài nó ra thì còn lý do nào để gọi cô nữa」
「Nhưng làm thế, lỡ phạm luật thì sao?」
「Khỏi lo, tôi là luật」
Con hồng này nói như kiểu bản thân là thần linh ấy.
「Không sao đâu, dù gì cũng chỉ có cô bị nói thôi mà. Cô cứ việc quất một cú home run rồi về trước khi có ai kịp nói gì là được. Tôi ghét thua, nên là tôi muốn thắng」
「......Mà đã là mệnh lệnh thì đành chịu vậy」
Một hầu gái sao có thể đối đầu được với chủ nhân.
Lấy quyền lực để chèn ép cũng hay. Giờ mà tố cáo là tôi thắng chắc nên thôi, để cân nhắc sau vậy.
Có nói gì thì tôi vẫn phải làm một cú home run nhỉ.
Sau khi đứng vào gôn bên trái, mọi người nhìn tôi đầy tò mò...... nhưng bất tự nhiên là chẳng có ý kiến nào, ai nấy đều để yên cho tôi chơi.
『Guwaaragowakiingu!』
Liệu có độc giả nào hiểu cái trên không ta?
Trong khi bày tỏ niềm tiếc thương đến vị mangaka bóng chày vĩ đại, tôi thong thả đi một vòng nhìn quả bóng bay mất hút ra bên ngoài sân.
Gửi đến những ai vẫn chưa rõ Deus ex machina là gì.
Để cho ngắn gọn thì nó là đây, chính là khoảnh khắc này.
『Dù có ra sao thì thần linh vẫn sẽ giải quyết hết』
Và đó chính là sự xuất hiện của tôi, không ngờ gì nữa.
Trong tình cảnh đang hòa điểm thì bỗng nhiên một kẻ ngoài cuộc xuất hiện. Mọi người xung quanh cảm thấy có gì đó sai sai nhưng chẳng ai đủ sức mạnh để chỉ ra điều đó. Điều bất thường giờ được chấp nhận là bình thường, để rồi cục diện thay đổi như màn lật cái bàn của một ông bố khó tính thời Showa vậy.
Đó là thể hiện khái niệm bằng hành động.
Và cũng là một thủ pháp trong xây dựng câu chuyện.
Trong văn chương không phần nào là vô nghĩa.
Và mỗi nhân vật trong tác phẩm đều đóng một vai trò riêng.
......Hừm, nếu thật là thế.
Thì lại có một nghi vấn ở đây.
(Cái con hồng kia, rốt cuộc là 『gì』?)
Trong chương cuối này...... à không, vị thế của cô ta quá khác so với những nhân vật còn lại.
Không phải nữ chính, chẳng phải nữ phụ.
Và cũng chả có độ lừa đảo như tôi.
Trông vừa chính thống, vừa tà đạo, một tồn tại mơ hồ.
Thế nhưng tôi chắc rằng cả cô ta cũng có một lý do nào đó.
(Trong câu chuyện romcom của Koutarou, có khi cô ta lại đang đóng một vai trò quan trọng không chừng)
......Mình quan sát thêm tí chắc cũng không sao đâu ha.
Nhưng theo tôi thì mình nên theo dõi cho trót.
Đã cố lắm mới cùng nhau đến được đây rồi.
Dù gì thì dõi theo đến cuối vẫn là chuyện có thể mà nhỉ.
――Và, vì lẽ đó.
Trước mắt tôi sẽ giải thích vì sao một bộ romcom anti-harem lại biến thành một bộ romcom thường ngày chán ngắt đồng thời gián tiếp gợi ý về những gì sắp xảy ra sau này, rồi sau đó, vai trò của tôi sẽ kết thúc.
Mong là ở dịp kế.
Ta sẽ có thể gặp lại nhau.
「......Fugyuu!?」
Nhưng bỗng nhiên tôi vấp, trật chân rồi té một cú hoành tráng trước khi kịp đặt chân lên home base.
Chế độ nhà sáng tạo siêu cấp đã chuyển, mang tôi hạ cấp xuống làm một cô hầu tấu hài hậu đậu và vô năng mà ta thường hay thấy ngày nay.
Rồi sau đó, tôi đã được con Hồng cõng về trong khi không đến được home base với đôi chân chẳng thể di chuyển, nhưng mà đó lại là một câu chuyện khác――.
=============
Cảm ơn mọi người vì đã đọc tác phẩm!
Mong mọi người cũng hãy ghé sang ủng hộ tác phẩm mới 『Không thể phân biệt một 『cô bé』 có thân hình phát triển đầy đủ với một 『loli hợp pháp』 ~Cô gái có vẻ ngoài 10 tuổi tự xưng 16 nhưng tuổi thật lại là 18 giống tình đầu của tôi như đúc~』 của tôi nhé m(__)m
グワァラゴワガキーン! - Hiệu ứng âm thanh ảo ma mà nhân vật Masami Iwaki trong bộ manga bóng chày Dokaben phát ra khi đánh trúng bóng (home run). Tham khảo: . 頑固親父がちゃぶ台をひっくり返す - Ông bố khó tính thời Showa lật cái bàn trà. Đây là hình ảnh xuất hiện trong bộ , hàm ý miêu tả sự tức giận của một ông bố được thể hiện qua việc lật cái bàn trà. Ở đây Mary muốn ám chỉ một hành động xoay chuyển toàn bộ tình hình, lấy đó làm ví dụ cho cái Deus ex machina nói trong chap này.