Shimotsuki wa Mob ga Suki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 12

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Chính truyện - Phần Ba - Chương 185 - Kurumizawa Kururi không từ bỏ

「Xin lỗi, chuyện đó tôi không làm được đâu」

Tôi nói thẳng.

『Tớ muốn được cậu yêu, dù có là thứ hai hay thứ ba cũng được』

Đương nhiên là dù có được thổ lộ như vậy thì tôi vẫn chẳng thể chấp nhận nổi. Giờ mà đồng ý là tôi sẽ trở thành nhân vật chính harem - thứ mà tôi căm ghét mất thôi.

「Xin lỗi」

Lại lần nữa, tôi nói lời xin lỗi.

Vì không thể nhìn thẳng vào mắt Kurumizawa-san được nữa nên tôi lảng mắt đi.

Dù trong lòng thấy có lỗi đi nữa, thì chỉ chuyện này là tôi thật sự chẳng thể cho phép được.

「......Vậy à」

Trái lại, Kurumizawa-san lại nhanh gọn đến kỳ lạ.

Khi cuối cùng cũng chịu nâng người lên, cô từ từ đứng dậy rồi nhìn tôi mỉm cười.

「Vậy thì đành chịu thôi nhỉ」

Một nụ cười khoan khoái―― như muốn nói lên rằng đã làm xong việc cần làm rồi.

「Cảm ơn vì đã lắng nghe những cảm xúc của tớ nhé」

「......A-à không, tôi cũng phải xin lỗi」

Dù có xin lỗi thì trong thâm tâm tôi vẫn đang thắc mắc.

Mới trước đó còn trông đau đớn đến thế, mà giờ cảm giác đó đã bay biến đâu cả rồi.

Tôi đã tưởng là sẽ bị níu lấy.

Tôi đã nghĩ là cô sẽ khóc, sẽ giận, sẽ buồn đau.

Thế nhưng, cô lại cười.

Hơn nữa, nụ cười đó không giả vờ và cũng chẳng gắng gượng.

Tựa như lúc tạch xổ số ấy...... một biểu cảm như muốn nói rằng 『Biết ngay là chẳng được mà』.

Quá là cấn đi.

Đây có phải cách để thay thế cô gái mang biểu cảm đau khổ vừa mới nãy đâu.

Nhưng giờ nghi ngờ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Ngược lại, từ bỏ như thế này thì lại tiện cho tôi hơn.

「Những gì muốn nhắn đều đã được nhắn hết rồi. Thế nên sảng khoái thật...... Thôi, chúc cậu ngủ ngon」

Cô cứ vậy rồi rời khỏi phòng tôi.

Tôi dõi theo cho đến khi bóng hình khuất dạng, nhưng những bước chân cô lại nhẹ nhàng và trông như chẳng gắng gượng chút nào.

「......Ngủ ngon」

Thì thầm xong một lời đó, tôi đổ người xuống giường.

Tại vẫn hơi ấm của Kurumizawa-san vẫn còn vương nên tôi trở người để khỏi chạm vào phần đó.

(Thế là hết rồi nhỉ......?)

Một cảm giác khó chịu mạnh mẽ dâng lên, và tôi cảm nhận được một nỗi bất an không thể diễn tả thành lời.

So với lời tỏ tình dữ dội đó thì việc từ bỏ lại đến quá nhanh, hay đúng hơn, là hiểu chuyện quá tốt.

(......Mà nghĩ bao nhiêu thì cũng vậy à)

Rốt cuộc cũng chẳng có câu trả lời nào cả.

Tự hỏi tự đáp mãi cũng chẳng có nghĩa lý gì.

(Tuy có hơi sớm, cơ mà ngủ thôi nhỉ......)

Giờ đã là 11 giờ tối.

Thường thì tôi sẽ thức thêm tí nữa, nhưng vì chẳng có gì để làm nên tôi nhanh chóng quyết định tắt đèn trong phòng đi.

Đắp mền lên người, tôi nhắm mắt lại.

Không biết có phải chăn ga gối đệm đúng thật hàng cao cấp hay không mà tôi thấy cực kỳ thoải mái, và ý thức của tôi đã ngay lập tức trở nên mờ mịt.

Chỉ chút nữa thôi.

Ngủ dậy, ăn sáng, đến trường, và làm gia sư nốt lần nữa là thời hạn trong giao kèo sẽ kết thúc.

Dù hơi lo rằng có gì đó sẽ xảy ra khi ở lại, nhưng tính ra thì cũng chẳng có vụ gì kỳ lạ xảy đến ngoài tưởng tượng của tôi.

Chắc từ giờ cũng chẳng còn biến cố nào nữa đâu.

Vậy nên, không sao đâu. Tin tưởng thế, tôi từ từ đi vào giấc ngủ――

――Nhưng Kurumizawa-san đúng là chẳng ưa gì chuyện từ bỏ.

Cô chẳng phải một người hiểu chuyện đến thế.

Một thiếu nữ bướng bỉnh như cô sẽ quyết làm bất cứ điều gì để đạt được tình yêu của mình.

Tôi đúng là một thằng ngu khi nghĩ là cô sẽ từ bỏ chỉ vì lời tỏ tình bị từ chối.

「............Nnn?」

Đó là vào lúc đang ngủ.

Chợt cảm thấy một nỗi khó chịu, tôi mở mắt ra. Mới đầu thì do tối om nên chẳng thấy gì, nhưng mắt tôi dần quen và tôi đã có thể thấy được xung quanh.

Ừ nhỉ, tôi đang ở nhà Kurumizawa-san, đang ngủ trên một cái giường mềm mại, và......!?

Tôi chợt nhận ra.

Trên giường, không chỉ có mỗi tôi.

Có ai đó, đang ở ngay bên cạnh.

「......Xin lỗi nhé, Nakayama」

Thiếu nữ đó, còn ai ngoài Kurumizawa-san nữa.

Cô nằm kề bên như đang định ngủ chung vậy.

Và khi đang nghĩ xem định làm gì tiếp, thì cô bỗng nhiên ngả người tới...... rồi cứ thế, áp môi vào má tôi.

「――」

Đó, là một cái hôn.

Tôi chết lặng trước hành động bất ngờ vừa xảy ra.

Chiếm lấy con tim tôi là một cảm giác tội lỗi.

Cảm giác đó, chứa đầy những xúc cảm áy náy đến Shiho.

Aaaa, mình bị lừa mất rồi.

Dù đã cảnh giác, nhưng tôi đã hoàn toàn rơi vào bẫy mất rồi.

Nếu đã bị thế, thì có lỡ suy nghĩ như này cũng chẳng trách được.

(Shiho...... Thứ lỗi cho tớ nhé)

Bị giam cầm trong cảm giác tội lỗi.

Vết xước để lại từ Kurumizawa-san, đã đâm sâu vào trong trái tim tôi.

Từ giờ, câu chuyện sẽ đổi chiều.

Và màn giới thiệu dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết thúc――

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại