Shimotsuki wa Mob ga Suki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Chính truyện - Phần Năm - If ~Nếu như Shimotsuki-san chưa từng gặp 『nhân vật nền』~ 8

――Thật yên lặng.

Khi cậu ta đến gần, Shiho lại lần nữa có suy nghĩ đó.

Lạ một nỗi là xung quanh cậu ta không có âm thanh.

Âm thanh từ bản thân cậu ta, rồi cả những âm thanh khác xung quanh, miễn là ở gần cậu thanh niên thì đều yên ắng như bị lọc đi vậy.

Đây là lần đầu tiên cô gặp một người như vậy.

Thế nên có để ý thì cũng khó mà trách.

「Đ-đúng là có vấn đề ở đâu rồi thì phải...... Hay tôi gọi xe cứu thương nhé?」

Người con trai cúi người đưa tay về phía Shiho đang ngồi dưới đất.

Hoàn toàn chẳng có ý đồ nào khác. Vì Shiho đáng yêu nên mới ra vẻ tốt bụng―― thứ 『âm thanh』 đó cô không nghe được từ cậu ta.

「......Không. Không cần phải gọi đâu」

Cô lắc đầu rồi rón rén đưa tay ra.

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của người con trai, cô xác nhận.

(Người này, khác biệt)

Mới lúc nãy khi bị cậu người mẫu nam ôm vai, cô còn kinh tởm tới mức lạnh cả người.

Nhưng khi chạm vào bàn tay của người con trai này, thay vì thấy lạnh, cô lại thấy ấm áp―― à không, cô thậm chí còn thấy 『nóng』 hơn nữa kia.

(Cậu ấy, không phải một người 『đặc biệt』)

Thường thì chỉ có loại người như nhân vật chính mới cố cứu cô.

Dù chẳng hỏi, Shiho vẫn toàn gặp phải những người đặt cô lên vị thế nữ chính rồi cưỡng ép nắm lấy tay cô.

Nhưng người con trai này lại khác.

Ở cậu ta chẳng có sự đặc biệt. Gương mặt cậu ta nhạt nhòa, không có đặc trưng nào ấn tượng và cũng chẳng phải một gương mặt có thể khiến người ta coi là đẹp trai. 

Cậu ta là một thanh niên bình thường có vóc người trung bình có thể tìm được ở bất cứ đâu.

Nhưng chính điều đó giúp cô cảm nhận được 『sự ấm áp』 từ cậu ta.

「......Sắc mặt cô, đỡ hơn trước rồi nhỉ」

Thừ người ra một chút, cô chợt nhận ra người con trai đang nhìn mặt mình.

Mê mẩn gương mặt xinh đẹp của Shiho―― điều đó đúng với ai chứ không phải cậu ta rồi. Ánh mắt của người con trai, không hề bị vẻ bề ngoài của Shiho làm cho lung lạc.

「Đột nhiên cô ngã làm tôi hết cả hồn, cơ mà...... gọi xe cấp cứu thì hơi quá nhỉ. Xin lỗi nhé, tôi cũng hay bị em gái nạt cho, chắc tại tôi hay lo thật」

Giọng nói ấy sao mà trong veo.

Không phải thứ âm thanh đen đúa nuốt chửng đối phương như của mấy kẻ tưởng mình là nhân vật chính, cậu ấy lựa lời nói với một chất giọng tinh tế tuyệt đẹp ngỡ như nhuốm những màu nhận được vậy.

「............」

Một âm thanh quá đỗi dễ chịu khiến Shiho bất giác chìm vào yên lặng.

Cô muốn nghe giọng của người con trai thêm nữa.

「Uầy. Tay bị xây xát rồi này...... Cả chỗ đùi trông cũng đau nữa. Cô lại đây chút được không?」

Trước Shiho đang đầy sơ hở, người con trai lại rất điềm nhiên.

Cậu ta không hề buông bàn tay mình đang nắm lấy dù nó có bẩn, có đầy vết thương hay đang lấm lem máu.

Nâng niu dắt bàn tay đó đi, cậu ta dẫn cô đến một góc đường.

Sau khi Shiho đã phó mặc và ngồi xuống lề đường như cục đá, người con trai lấy khăn tay và nước uống từ cặp ra, làm ẩm chiếc khăn tay bằng nước rồi đưa cho cô.

「Khăn tay chưa dùng nên vẫn còn sạch lắm. Cô lấy lau đi, cũng có khi vết thương sẽ nhiễm trùng nữa」

「......Được à? Nhưng nó sẽ bẩn đấy」

「Hửm? Tôi không phiền nếu nó bẩn đâu」

「Nhưng mà...... tôi ngại lắm. Sao có thể trả lại cái khăn bẩn được」

「Thế thì cho cô luôn đấy. Cũng chẳng phải to tát gì, cô đem về vứt cũng được」

Không phải, ý cô không phải thế. 

Shiho bồn chồn vì không thể nói lên mong muốn được trả lại sau khi giặt―― thế rồi khi nhận ra mình đang bồn chồn, cô ngây ngốc.

(Ủa? Sao mình nói chuyện bình thường được thế này?)

Cô chưa bao giờ nói chuyện tự nhiên được như này trước mặt người khác.

Chứ chưa nói đến nói chuyện tự nhiên như vậy trước một người con trai, điều mà cả đời cô chưa từng làm được.

Và trên hết, việc mang trong lòng cái thứ 『cảm xúc』 gọi là bồn chồn này...... Shiho cũng không tin bản thân lại có thể――