Shiinamachi-senpai no Anzenbi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Ep 1 part A: Cái chết và sự bất tử

Kết quả tìm kiếm của ‘Ngày an toàn’ :

- Không tìm thấy thông tin nào liên quan tới cụm từ ‘Ngày an toàn’.

- 0 kết quả tìm thấy.

- Không tìm thấy giải thích liên quan.

- Không tìm thấy kết quả tìm kiếm nào liên quan đến từ khóa.

- Đề cập về ngày an toàn.

++++++++++++++++++

Tên tôi là Sakuradamon Jiro, với chiều cao 1m78 và nặng 68kg

 Cả hai mắt đều có thị lực tốt.

Tôi đang theo học hiện tại trường cao trung Oukayama. Tôi là học sinh năm 2 lớp A, và cũng là thủ thư ở thư viện của trường. Do gia cảnh riêng nên vào tháng tư năm nay, tôi cùng em gái đã đến sống và chuyển trường tới thị trấn này.

 Cha không ở cùng chúng tôi, còn mẹ thì mất tích rồi. Nhưng, trước khi mà mất tích, bà đã để lại cho hai anh em một số tiền khá lớn, nên chúng tôi không cần phải lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc.

 Người giám hộ cho bọn tôi là ông nội. Ông đã chăm lo cho hai anh em tôi, giờ ông đang sống ở quê cùng bà.

Hôm nay là ngày tôi trở thành người lớn.

Em gái tôi trông hơi lo lắng khi thấy anh trai mình ở trong nhà tắm lâu hơn mọi khi. Nhưng sau đó tôi đã thuyết phục em ấy rằng mình làm vậy chỉ để nâng cao khả năng tập trung thôi. 

 Vào những lúc như thế này, tôi thấy mình thật may mắn khi có một người thân bao dung như vậy. Dù tôi bảo chút nữa mình sẽ ra ngoài lúc nửa đêm nhưng em ấy vẫn chỉ tin tưởng nói "Anh đi cẩn thận".

 Giờ thì….

 “Mình có nên ghé cửa hàng tiện lợi một chút không nhỉ?”

 Dù có hơi do dự nhưng tôi biết đó là điều bản thân nên làm.

Phải. Tôi nên mua thứ đó, với tư cách một quý ông..

 Mà, chẳng phải điều này sẽ làm lộ rõ dục vọng của tôi sao? Không, không. Tôi không thể nhờ một người phụ nữ chuẩn bị và mua một thứ như thế này được. Tôi chẳng biết phải xử lí trường hợp này như thế nào. Và đây cũng không phải là thứ tôi có thể nhờ em gái giúp đỡ.

 “Anh trai của em sắp có được những kinh nghiệm đầu đời đó, liệu em có thể dạy anh cách cư xử và những điều cần làm trong trường hợp này không?”

 Tôi không dám mở miệng hỏi em gái mình những câu như vậy, vì nó chẳng khác nào tôi đang ép em ấy phải tham gia vào chuyện đó. Thật không hay chút nào khi phải đi hỏi em gái những chuyện nên mang đi hỏi bạn gái. Điều đó thật tệ. Tôi không thể nào coi nhẹ tình cảm của em gái và đòi hỏi mọi thứ chỉ vì em ấy yêu quý tôi được.

 Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại những dòng suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu.

Mùa hè nóng như lửa đốt, mà điều này lại chẳng ích gì khi tôi đang cố bình tĩnh lại.

 Sao cũng được, tôi cần ghé quả một cửa hàng tiện lợi nào đó có hệ thống điều hòa chất lượng. 

Tôi quyết định sẽ đi tới một cửa hàng cách xa nhà và trường nhất có thể, nên phải tăng tốc cho kịp giờ.

 “Ồ, thật tuyệt khi được gặp cậu ở đây đó, Monjiro - kun”

Vào những lúc càng không muốn gặp người quen thì khả năng chạm mặt họ lại càng cao. Nó là quy luật tự nhiên hả? Ngay khi vừa bước vào bên trong cửa hàng , một giọng nói quen thuộc chào tôi. Tôi bất ngờ, quay lại nhìn thì thấy bạn tốt của mình, Fujisato Yuika. Ngay lập tức, bản năng liền mách bảo tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức. 

 “Ơ kìa, cậu đi đâu vậy?”

 “À…Không, chỉ là tớ thấy hơi bất ngờ khi gặp cậu chỗ này thôi, Fujisato.”

 “Bộ cái việc đụng mặt tớ nó kinh khủng tới mức cậu phải bỏ đi ngay à? Cậu không thấy mình xấu tính lắm sao?”

Fujisato nói, môi nở nụ cười tên tôi biết cô đang đùa. Cô ấy là Fujisato Yuika, giữ chức lớp trường lớp 2A. Fujisato là một cô gái tốt bụng luôn quan tâm tôi khi mới chuyển tới đây. Tôi đã được giúp đỡ rất nhiều, và tôi thật sự rất biết ơn cô ấy vì điều đó.

“Mà, có phải mọi người trong lớp đã đặt biệt danh cho tớ là ‘Monjiro’ không? Tên của tớ được đọc là ‘Jiro’, chứ không phải ‘Monjiro’ nhé.”

"Vậy sao? Cậu nói đúng rồi đấy, các bạn nữ trong lớp đều gọi cậu như thế. Tất cả chúng tớ đều thấy nó thật dễ thương!"

 “Chà, mọi người đều nghĩ đó là một cái tên hay sao….?”

 “Chắc chắn rồi! Cậu thật sự hợp với cái biệt danh Monjiro mà.”

Thật lòng, tôi không thích cái tên ‘Monjiro’ đó. Nhưng, vì mọi người đều thích nó nên đành chịu thôi.

 “Fufu… Tớ sẽ giảm giá cho cậu, nên cứ thoải mái mua bất cứ thứ gì cậu thích nhé!.”

“Cảm ơn nhé. Nhưng cậu làm thêm vào đêm hôm khuya khoắt như thế này thì có ổn không vậy?"

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm rồi. Bản thân cô ấy chỉ đang là một học sinh cao trung thôi, hơn nữa còn là một cô gái, tôi thấy làm việc vào ca khuya như thế này không tốt chút nào.

 “Cửa hàng này là của chú tớ, nên sẽ không có vấn đề gì đâu!”

 Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên môi của Fujisato, rực rỡ tới nỗi tôi có thể nghe được âm thanh 『lấp lánh ☆』vang lên.

Cô ấy tỏa ra hào quang của sự ngọt ngào và đáng yêu. Giờ có cảnh sát hay bất kì ai tới đây đi chăng nữa thì chắc họ cũng sẽ bỏ qua cho một cô nữ sinh cao trung đáng yêu như thế này. Thay vào đó, có khi họ còn nói rằng "Nhóc đó đáng ngưỡng mộ thật đấy, sẵn lòng đi giúp tại cửa hàng tiện lợi của người chú dù đang đêm hôm khuya khoắt."

“Ồ, chào mừng quý khách! xin lỗi vì đã để quý khách chờ lâu.”

 Nhìn thấy những vị khách bắt đầu xếp thành hàng, Fujisato nhanh chóng quay trở lại quầy tính tiền.

Được quan sát cô ấy từ phía sau như thể này quả là một điều tuyệt vời. Mái tóc bồng bềnh bay phất phơ và nhẹ ôm lấy gáy Fujisato.

 Phải nói thêm, lũ con trai đã tự lập ra bảng xếp hạng hoa khôi của trường, và Fujisato là người được xếp hạng cao nhất. Không nghi ngờ gì cả, Fujisato là một cô gái xinh đẹp; nhưng trên hết, cô ấy không quá nổi trội trong học tập, thể thao hay việc bếp núc. Chính vì thế nên cô ấy không mang lại cảm giác xa cách như những hoa khôi khác. So với một hoa khôi có thể làm được mọi việc tới độ hoàn hảo mà chẳng tốn một giọt mồ hôi, Fujisato được nhiều người yêu mến nhờ sự thân thiện của mình.

Giờ, nghĩ tới việc cô ấy không chỉ là một người tôi mang ơn mà còn là một người bạn, lại còn là hoa khôi nổi tiếng nhất trường nữa, nếu tôi mua thứ đó ở đây thì có khác nào tự đào hố chôn mình đâu chứ?

Ừm, với cá nhân tôi thì, việc được nhìn thấy đôi má ửng hồng của Fujisato khi nghe tôi bảo mình đến để mua “thứ đó” quả là tuyệt vời. Nhưng mà, tôi biết cái giá phải trả sẽ rất đắt, tôi sẽ bị gán cho cái mác ‘Gã biến thái Sakuradamon’ mất.

Không chỉ vậy, chắc chắn tôi cũng sẽ phải hứng chịu những ánh mắt hình viên đạn của lũ con trai.

Được rồi, hủy kế hoạch thôi, không mua ở thứ đó ở đây.

Trong cuộc sống, biết khi nào cần buông bỏ là một điều rất đáng quý. Nếu không quyết đoán trong thời hiện đại này thì sẽ không thể tồn tại được. Vì thế, tôi vội vàng vạch ra một kế hoạch khác. Tôi quyết định đổi kế hoạch và sẽ mua cho Shiinamachi - senpai một món quà lưu niệm.

Tôi băn khoăn không biết nên mua socola hay bánh ngọt. Tôi chẳng biết con gái thích ăn gì hay ưa chuộng món quà vặt nào.

 “Cậu muốn mua gì đó cho em gái sao?”

 Nghe thấy giọng nói, tôi chợt nhận ra rằng Fujisato đang đứng cạnh mình. Cô ấy ở rất gần, và lại còn cúi người về phía tôi nữa. Đôi gò má trắng nõn nà đang ở ngay trước mắt, tôi phải cố kiềm chế ham muốn được tiến tới và hôn lên chúng trong lòng mình.

 “À, ừm, đúng vậy.”

 Cố lấy lại bình tĩnh, tôi gật đầu đáp lại lắp bắp trả lời.

 “Thật ư? Cậu đã đi tới một nơi xa nhà như thế này chỉ để mua quà cho em gái sao? Monjiro dễ xấu hổ quá nhỉ?"

 Fujisato cười khúc khích, hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể cô. Tôi cảm thấy như lí trí của mình đang phai mờ đi. Không, không được, chờ đã nào, Sakaurdamon Jiro, hãy bình tĩnh nào! Sao mày có thể bị sắc đẹp của một người bạn mê hoặc và quên đi nhiệm vụ lớn lao hơn của mình được? Tôi phải lấy lại bình tĩnh và tập trung vào mục tiêu ban đầu thôi.

 “Ừm, tớ không rõ con gái thích món quà vặt nào.”

Chuyện đã tới nước này, có lẽ tôi nên xin lời khuyên từ Fujisato. Cô ấy lúc nào cũng ân cần và chu đáo, tôi biết mình có thể tin tưởng cô ấy. Và nếu tôi mua gì đó cho em gái thì chuyện này cũng chẳng bị tính là nói dối đâu nhỉ? Theo một cách nào đó, tôi chỉ đang che giấu một phần sự thật. Tôi có thể cảm thấy lương tâm mình đang bị giằng xé khi đi lợi dụng lòng tốt của Fujisato.

 “Hầu hết con gái đều thích đồ ngọt…Để tớ xem nào. Tớ có một loại pudding thượng hạng, và nó chỉ có ở cửa hàng này thôi đó, cậu thấy thế nào?”

 Ra thế…Loại bánh pudding thượng hạng này mua về làm quà cũng ổn đấy.

 “Được rồi. Thế cho tớ hai cái đi.”

 “Ok, tuyệt! Lý do tớ khuyên cậu nên mua chiếc bánh pudding này vì nó cực kì ngon luôn.”

Tôi tự hỏi liệu có phải cô ấy đã thử qua nó rồi nên mới giới thiệu cho tôi? Gác chuyện đó qua một bên, kĩ năng bán hàng của cô ấy tốt thật. Đúng như mong đợi từ Fujisato, kĩ năng bán hàng của cô ấy không phải dạng vừa. 

“Còn thứ gì cậu muốn mua nữa không?”

 “À không, tớ chỉ mua vậy thôi, cảm ơn nhé.”

 “Không có gì đâu mà.”

Tôi phải đi thôi, không thì muộn mất.

“Được rồi, cậu hãy tới quầy thu ngân đi.”

Lịch trình của tôi bị đảo lộn vì cuộc gặp gỡ vô tình này. Nhưng, chạm mặt nhau thế này cũng tuyệt đó chứ.

Nhân tiện thì, một lúc sau, tôi đã thành công mua được thứ đó ở một cửa hàng khác.

++++++++++++++++++

Điều tồi tệ luôn tới vào lúc người ta không mong muốn nhất.

Vào một buổi đêm như này, dường như ta sẽ đụng phải những người mà mình ít khi trò chuyện.

“Ồ, là anh sao, Monjiro - senpai”

Một bóng dáng quen thuộc bước ra từ trường đi về phía tôi. Người đó có dáng người thanh mảnh và đang vác theo một kiện hàng dài.

“Kuhoh?”

“Dạ, là em đây. Chào buổi tối, em không ngờ là sẽ gặp được anh vào giờ này đó, senpai.”

Hai bọn tôi đang đứng trên con dốc hướng về phía trường. Con bé hẳn là có việc gì đó nên mới đến đây vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Nói cách khác, bất cứ ai muốn vào hay rời khỏi trường đều phải đi qua con đường này.

Kuhoh là thành viên mới của hội đồng thủ thư. Ngoài ra, ẻm còn là một tân binh đầy triển vọng của câu lạc bộ Kendo. Họ đặt rất nhiều kỳ vọng vào em ấy.

Tôi bối rối không biết phải làm gì ngoài đẩy gọng kính lên khi thấy em ấy trong bộ đồng phục trường. Tên đầy đủ của nhỏ là Kuhoh Nagi. Dù dáng người nhỏ nhắn hơn cả Shiinamachi - senpai, nhưng lại rất hợp với chiều cao khiêm tốn của em ấy.

Lưng thẳng, ánh mắt sắc sảo của em ấy toát ra khí chất của một valkyrie. Không khí quanh nhỏ cũng có chút vô thường, giống như của một bậc thầy vậy, hoàn toàn không thấy lấy một “sơ hở”. Ngay cả khi chúng tôi đang nói chuyện, tôi vẫn cảm thấy nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra thì em ấy vẫn có thể ứng phó kịp.

“Có chuyện gì vậy, senpai? Sao anh cứ nhìn chằm chằm em nãy giờ vậy?”

“Anh chỉ đang tự hỏi tại sao giờ là buổi tối muộn rồi mà em vẫn tới trường thôi.”

Tôi nhìn vào điện thoại của mình, giờ là 11h30 đêm rồi. Dù lí do có là gì đi nữa thì một cô gái trẻ vẫn không nên đến trường vào lúc đêm muộn như này.

“Phải ạ. Nhưng nếu thế thì, không phải việc senpai đến trường vào giờ muộn thế này cũng khá kì lạ sao?”

Hai bọn tôi đang có cùng suy nghĩ. Chuyện sẽ cực kỳ bình thường nếu hai đứa gặp nhau vào buổi sáng hay chiều, nhưng lại gặp vào tối muộn thế này thì hẳn trong đầu cả hai đều phải tràn ngập nghi vấn rồi.

Trong trường hợp này, tôi quyết định kể em ấy nghe sự thật.

“Thực ra là, anh tới đây giờ này là vì Shiinamachi - senpai muốn gặp anh.”

“Hừm, ra vậy, thế thì hợp lí rồi.”

Em ấy nhanh chóng gật đầu tỏ ý đồng tình khiến tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi nghĩ giải thích kiểu này là đủ để làm vừa lòng em ấy rồi.

“Tiện thể, em cũng vừa mới tập xong và chuẩn bị về nhà. Vào lúc trời còn sớm em chẳng có thời gian mà tập một mình.”

Tôi có được nghe kể rằng kỹ năng Kendo của Kuhoh khá nổi trội. Nhỏ có kỹ năng vượt trội hơn cả giáo viên, cho nên thường dành nhiều thời gian giúp đỡ cho các học sinh khác. Vì thế, khi trời vẫn còn sớm thì em ấy lại không có thời gian tập tành.

“Mỗi ngày, em chỉ luyện tập sau giờ học rồi đi tắm. Mọi ngày em luôn tập xong vào lúc này. Có lẽ việc này khá là nguy hiểm nếu em không biết võ.”

Nhỏ nở một nụ cười vui vẻ trong khi tự chế giễu bản thân mình.

Tôi có thể ngửi thấy một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể của em sau khi tắm. Ôi trời, mùi hương ngọt ngào của cơ thể con gái, mà nhỏ còn là đàn em của tôi nữa. Tôi phải kiềm chế bản thân lại thôi, không thì sẽ nảy ra những suy nghĩ biến thái nếu ngửi quá lâu mất.

"Chà, anh nghĩ những tên xấu xa tầm thường đó thì sẽ không thể làm gì được khi em đang cầm một thanh kiếm gỗ đâu."

“Ôi, làm ơn đó, sẽ chẳng có kẻ nào nhắm vào một cô gái nhỏ nhắn như em cả đâu.”

“Không phải vậy đâu. Kuhoh, em là một cô gái xinh đẹp và đáng ngưỡng mộ mà.”

"Cảm ơn anh. Nghe điều ấy trực tiếp từ anh làm em cảm thấy hơi xấu hổ đó senpai. Nhưng vì nó làm em khá vui, nên em sẽ coi nó là một lời khen vậy."

Tôi bị ấn tượng trước câu trả lời rất chín chắn của nhỏ. Vóc dáng nhỏ bé đó mà nhỏ đang tỏa ra một khí chất mạnh mẽ- khí chất của một võ sư thực thụ.

"Ối, em không nên giữ senpai ở đây lâu hơn nữa, không thì em sẽ có lỗi với Shiinamachi - senpai mất. Gửi lời chào của em tới chị ấy nha."

"Được rồi. Về nhà cẩn thận nhé Kuhoh. Anh biết là thân thủ của em rất tốt nhưng đừng có mất cảnh giác nhé."

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, senpai. Điều đó làm em vui lắm.”

Kuhoh vẫy tay chào tạm biệt và từ từ bước xuống dốc.

Khi thấy em ấy sải bước đầy tự tin và vững vàng như vậy, trong lòng tôi nổi lên một chút ghen tị. Tôi ước bản thân mình có thể bắt chước được sự tự tin đó của Kuhoh dù chỉ là một chút. Tôi đã dùng hết toàn bộ dũng khí để mua thứ đang nằm trong ba lô rồi

Tôi bắt đầu di chuyển về phía tháp đồng hồ với những suy nghĩ như vậy trong đầu.

+++++++++++++++++++++++++

Như bao nơi khác, trường tôi cũng có một hệ thống báo động tiên tiến để ngăn chặn những kẻ xâm nhập trái phép vào trường ban đêm.

Nếu có kẻ nào bất cẩn mở cửa phòng hay ô cửa sổ nào đó thì phòng bảo vệ sẽ được thông báo ngay lập tức và bọn họ sẽ lao tới đây trong nháy mắt.

Tuy nhiên, hệ thống này có một lỗ hổng.

Trường tôi có một công trình hiện đại mang tên ‘Tháp thư viện đồng hồ’. Nó nằm trên một ngọn đồi nhỏ, và là một địa điểm nổi tiếng thu hút rất nhiều khách du lịch.

Nó nằm cách khá xa tòa nhà chính của trường. 

Phía sau sân trường có một khu rừng hỗn hợp và một lỗi đi dẫn tới cửa sau của Tháp Thư viện Đồng hồ. Ở đó chỉ có một hàng rào sắt nhỏ, và dù có ai leo qua thì hệ thống báo động vẫn sẽ không bị kích hoạt.

Tòa tháp này đã được xây dựng từ rất lâu về trước- thời Minh Trị, cùng thời điểm ngôi trường được xây dựng.

Để ngăn tòa tháp không bị sụp đổ, họ đã gia cố nó, nhưng hệ thống an ninh thì không được nâng cấp như phần còn lại. Lối duy nhất để lẻn vào trường vào ban đêm là cánh cửa này.

Lối vào chính của thư viện hiện đã bị đóng, và nếu tôi cố gắng mở nó ra, chuông báo động chắc chắn sẽ vang lên. 

Trái lại, hệ thống khóa của cửa sau tháp đồng hồ lại khá đơn giản. Ở bên trong có một căn phòng được hội đồng thủ thư sử dụng. Nói cách khác, trong căn phòng này chỉ toàn những cuốn sách cũ và hư hỏng, bọn trộm có đột nhập vào trong thì cũng chẳng có thứ gì đáng giá để lấy cả.

Ngoài ra, ở đây còn có một căn phòng khác được gọi là ‘Phòng quản lý tháp đồng hồ’. Shiinamachi - senpai dành phần lớn thời gian của mình ở đó.

Rất ít người của hội đồng thủ thư biết điều này. Mà, tôi cũng chẳng biết tại sao Shiinamachi - senpai lại quyết định sống trong tháp đồng hồ của một ngôi trường tầm thường như này.

Trong những dịp hiếm hoi, senpai sẽ mời mọi người ở hội đồng thủ thư tới tòa tháp và nghỉ qua đêm tại đó. Điều này dần dà trở thành một truyền thống được nhiều người biết tới.

Thực ra, tôi cũng từng làm điều này cùng với mọi người trong bộ phận thủ thư một lần rồi, nhưng cảm giác rất khó xử vì tất cả bọn họ đều là con gái. Chính vì vậy, kể từ lúc ấy, tôi không bao giờ làm vậy một lần nữa.

Tuy nhiên, tôi lại là người duy nhất tới tháp vào tối nay. 

Hơn nữa, senpai đã mời tôi vì ‘hôm nay là ngày an toàn’.

Bản thân là một nam sinh trung học bình thường và đang ở trong tuổi dậy thì, làm sao mà tôi có thể không cảm thấy phấn khích khi nghe một lời mời như vậy được?

“A-Ahem.”

Tuy nhiên, Shiinamachi - senpai lại hành xử như một cô nàng ngốc nghếch vậy.

Có thể cô ấy chỉ buột miệng thốt ra cụm ‘Ngày an toàn’ trong khi muốn nói một điều hoàn toàn khác. Nhịp tim nhanh cùng adrenaline truyền qua não, cứ như vậy thì tôi sẽ vỡ mộng mất. Tôi không nên mong chờ quá nhiều vào chuyện này.

Cho dù yêu cầu của senpai là gì đi chăng nữa, chỉ cần có khả năng thì tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nó. Tôi nhất định sẽ không để cô ấy thất vọng.

Tôi thầm hứa khi trèo qua cổng sắt và bước tới lối vào của tòa tháp.

Tôi đã đến trước cánh cửa- một cánh cửa sắt nặng trịch. Bên trái là một cái ổ khóa quá cỡ. 

Tôi lấy trong túi ra chiếc chìa khóa mà chỉ một thành viên của hội đồng thủ thư mới được giữ. Chìa khóa này chỉ có thể được trao bởi giáo viên giám sát hoặc Shiinamachi - senpai. Tôi cắm chìa khóa vào chiếc ổ, tiếng “cách” vang lên.

Âm thanh vang vọng khắp căn phòng khiến tôi cảm thấy như mình vừa giải phóng một thứ gì đó rất tuyệt vời. Lúc này, ở bên trong có một người con gái xinh đẹp đang chờ đợi nên tôi cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác.

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Tôi vừa nói vừa mở cửa tiến vào bên trong rồi đóng cửa và khóa nó lại.

Ánh sáng mờ ảo bao trùm căn phòng rộng rãi. Các dãy giá sách được kê đầy trên những bức trường. Chính giữa phòng là một cái bàn lớn, nó thường được dùng trong các cuộc họp. Giờ, quanh cái bàn đó là rất nhiều thứ như những cuốn tạp chí, tiểu thuyết và văn phòng phẩm.

Ngoài ra, ở phía bên trái và phải của chiếc bàn còn có những vật dụng khác như tủ lạnh, bếp ga và một chiếc quạt điện. Cửa sổ cũng được lắp thêm một tấm rèm che nữa.

Và ở phía sau của căn phòng này, có một mặt đồng hồ lớn cao gần bằng một người trưởng thành. Nó từng thuộc về tháp đồng hồ, nhưng vì giờ nó cũ rồi nên đã được thay thế và hiện đang được lưu giữ trong căn phòng này. Một thời gian dài trôi qua, kim đồng hồ ngừng quay và mặt đồng hồ này giờ đây trở thành vật trang trí. Mặc dù tôi không biết nó đã ngừng hoạt động từ lúc nào, nhưng tôi nghĩ việc này là chuyện tốt vì âm thanh lớn sẽ quấy rầy tới giấc ngủ của Shiinamachi - senpai mất.

Dù sao thì, đây là ‘Phòng làm việc của hội đồng thủ thư’. Chúng tôi thường tập trung ở đây để sắp xếp những cuốn sách, kiểm tra thẻ thư viện và xác định những cuốn sách quá hạn trả. Đôi lúc chúng tôi cũng tổ chức tiệc trà ngay tại đây.

Ban đầu thì căn phòng này chỉ là một nhà kho rộng. Nhưng nhờ vào sự cố gắng của những thành viên hội đồng thủ thư cũ, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ và trở thành chỗ trú ẩn của họ.

Ở phía bên kia của căn phòng, dọc theo bức tường là một cái cầu thang gỗ xoắn ốc theo hình vuông. Sau khi leo được khoảng 3 tầng thì một cánh cửa sẽ xuất hiện.

Phía sau cánh cửa đó chính là phòng của Shiinamachi - senpai.

Tôi có thể nghe thấy những âm thanh cót két nhỏ phát ra từ từng bước chân của mình. Dù nghĩ rằng các miếng gỗ sẽ không rời ra nhưng tôi vẫn chậm rãi bước lên lầu trong khi vẫn nắm chặt tay vịn. Từng bước một, chắc chắn và vững vàng.

Mỗi ngày senpai đều lên xuống những bậc thang như thế này. Rõ ràng là làm điều này một vài lần trong ngày giống như tập chân vây. Không lẽ nào, cơ thể hoàn hảo của senpai cong những nơi cần cong là nhờ vào bài tập này ư?

Tôi không thể ngừng tưởng tượng ra những điều như vậy.

Trong lúc chìm trong suy nghĩ của riêng mình, tôi không hề nhận ra bản thân đã đi qua tầng hai và sắp tới tầng ba rồi.

Tôi đã đến được‘Phòng quản lý tháp đồng hồ’. Không giống như những cửa ra vào thông thường, cánh cửa này được làm bằng gỗ và mang lại một cảm giác hoài niệm xưa cũ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Shiinamachi - senpai, em là Sakuradamon ạ. Em đến gặp chị đây.”

Tôi gõ cửa rồi đợi tiếng đáp lại của Shiinamachi - senpai. Nhân lúc đó, tôi kiểm tra thời gian.

Theo như chiếc điện thoại trên tay tôi thì, bây giờ đã là 11h55 tối. Quả là một thời điểm hoàn hảo.

Cứ như thế, tôi vẫn cứ im lặng chờ đợi câu đáp lại của Shiinamachi - senpai.

…Tuy nhiên, một khoảng thời gian dài trôi qua tôi vẫn chưa nghe được gì.

Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu senpai đã đi ngủ chưa. Nếu đúng là như vậy thì, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tôi gọi vào điện thoại của cô ấy sao?

Nhưng khoan đã, tôi không muốn làm phiền senpai khi cô ấy đang ngủ. mà, chẳng phải chính senpai là người đã gọi tôi tới đây sao?.

Tôi có nên thử gõ cửa lại một lần nữa không nhỉ?

Trong khi còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, tôi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa. Chỉ với một cái chạm nhẹ, cánh cửa gỗ trượt mở ra từ từ, không phát ra một tiếng động.

“Cửa đang mở sao?”

Đây quả thật là một cơ hội hoàn hảo để ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của senpai.

Không được. Tôi nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ đó khỏi tâm trí. 

“Senpai, Sakuradamon đây ạ. Em tới rồi đây.”

Mặc dù tôi đã lớn giọng thêm một tí, nhưng senpai vẫn không đáp lại. Tôi tự hỏi có phải cô ấy đang chìm vào trong giấc ngủ say luôn rồi không. Nếu mà đúng như vậy thì, có lẽ tôi nên về nhà.

…Bỗng nhiên…

Tôi cảm nhận được một bầu không khí nặng nề tỏa ra từ bên trong căn phòng. Bằng một cách nào đó, không hiểu sao tôi lại có linh cảm một điều xấu sắp xảy ra.

“...Cho em xin lỗi vì đã tự ý vào.”

Để có thể xua tan đi những suy nghĩ bất an ấy, tôi quyết định tiến sâu vào bên trong để xem có chuyện gì. Điều này có thể không ra dáng một quý ông cho lắm, nhưng tôi làm vậy là do sự tò mò từ sâu thẳm trái tim mình.

“Senpai?”

Tôi mở toang cánh cửa ra và nhìn vào bên trong. 

Mùi hôi từ trong căn phòng bay ra, xộc thẳng vào trong mũi làm tôi suýt bị ngạt. 

Một mùi máu tươi luồn sâu vào trong cánh mũi. Ngay sau đó, tôi bắt gặp một cảnh tượng kinh khủng- Không thể nào! Tôi không thể nào tin được những gì tôi đang nhìn thấy.

Ngay ở giữa căn phòng, Shiinamachi - senpai đang nằm trong vũng máu trên sàn nhà.

“Senpai?”

Tôi điên cuồng lao tới bên cạnh senpai. 

Chị ấy mất rất nhiều máu, một lượng máu nhỏ thậm chí đã đặc lại, in vết lên mảng sàn gỗ xung quanh cơ thể senpai. Chị ấy vẫn mặc trên người đồng phục học sinh, và nằm ở tư thế ngửa ra như thể đang ngủ vậy.

Càng muốn phủ nhận nó bao nhiêu thì tôi lại càng nhìn rõ vết thương đỏ thẫm trên ngực của senpai ấy bấy nhiêu. Tôi có thể thấy một vết đâm xuyên qua người của chị ấy. Máu đang tuôn ra từ lưng của senpai, có vẻ như chị ấy đã bị đâm xuyên qua ngực.

Không có cách nào để bất cứ ai có thể sống sót qua sau khi hứng chịu thương tích như thế này.

Hay còn nói cách khác là, senpai đã…

“......”

Tôi không tin. Tôi vẫn còn nhớ được nụ cười rạng rỡ của senpai vào sáng hôm nay. Vậy mà, bây giờ senpai đã không còn nói lên được lời nào nữa, đôi mắt của cô ấy sẽ không bao giờ được mở ra một lần nữa, và cô ấy sẽ không còn mỉm cười với tôi nữa.

Ánh trăng nhẹ nhàng rọi những tia sáng mờ nhạt xuống cơ thể của Senpai, nhưng tôi không thể chịu được sự im lặng đầy đau đớn bao trùm trong không gian.

Dù có cố gắng đến đâu đi nữa, tôi vẫn chỉ nghe được tiếng nhịp tim của chính mình. Tôi không còn nghe thấy được tiếng thở của senpai nữa. Không còn mạch đập, nhịp tim của cô ấy đã ngừng hẳn rồi.

Việc này, không thể nhìn chuyện này theo hướng nào khác nữa, chị ấy đã…

“Senpai, senpai!”

Tôi vẫn không thể tin vào điều ấy, tôi nâng cơ thể đã mềm nhũn ra của senpai lên và liên tục gọi tên chị ấy trong khi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, vô hồn đó.

“Senpai…”

Tôi hiểu rồi. Vết thương đó chắc chắn đã cướp đi sinh mạng của cô ấy ngay lập tức.

Không còn một thương tích nào khác trên cơ thể của cô ấy ngoại trừ cái vết đâm đỏ thẫm ở ngay giữa ngực. Có vẻ như chị ấy bị đâm bất ngờ, và hoàn toàn không có cơ hội để phản ứng. Tôi đoán rằng tên sát nhân không hề do dự, đâm một nhát dứt khoát vào ngực chị ấy với ý định giết người.

“Tại sao…Tại sao lại có thể như này chứ…”

Vừa lúc nãy, senpai còn nói với tôi rằng hôm nay là ‘ngày an toàn’ của chị ấy. Nhưng vấn đề bây giờ là gì? Senpai rõ ràng đã không còn…

“.....”

Senpai mà tôi hằng theo đuổi bấy lâu nay.

Ai lại có thể ngờ rằng tôi lại là người chứng kiến cái chết của senpai ngay vào lúc này chứ?

Tôi tự hỏi liệu đây ít nhất có phải là một sự cứu rỗi hay không, bởi khuôn mặt khi chết của cô ấy trông rất bình yên? Nếu đôi mắt của senpai mở to ra vì sợ hãi hay có dấu vết của nước mắt, tôi sẽ tức giận và tuyệt vọng hơn bây giờ. 

“Em xin lỗi, senpai…Giá mà em đến đây sớm hơn.”

Giá như tôi không ghé vào cửa hàng tiện lợi. Giá như tôi không trò chuyện với Kuhoh lâu hơn thì có lẽ tôi đã đến đây kịp thời. 

Nhưng-

“...Bây giờ mà hối hận thì đã muộn rồi…”

Tôi chỉnh lại chiếc kính của mình để bình tĩnh lại.

Đúng vậy, tôi không nên để senpai như này.

Cho nên…Trước hết, có lẽ tôi nên gọi cho cảnh sát?

Sau đó xe cấp cứu chắc chắn cũng sẽ tới.

Tôi hiểu rằng bây giờ đã là quá muộn để senpai được cứu, nhưng tôi hy vọng, ít nhất bản thân cũng có thể đồng hành cùng và ở bên cạnh chị trên đường tới bệnh viện.

Tôi đang nghĩ những điều như vậy thì….

*thình thịch*

Tôi nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau.

Đó là tiếng ai đó đang bước trên sàn đến đây.

Trong nháy mắt, âm thanh ấy đã tiến đến sát sau lưng của tôi. 

Tôi chuẩn bị quay lại, kiểm tra xem là ai đang ở đó-

Và, ngay khi ấy.

*Ba-dump*

Tôi có thể cảm thấy được tiếng tim đập của mình đang dần lớn hơn. 

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy một cơn đau dữ dội được truyền từ lưng đến khắp cơ thể và chạy dọc giữa ngực mình.

Nhìn xuống, tôi thấy một vết đâm mới và máu tuôn ra từ chỗ đó. 

Cách đâm giống hệt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cách mà một tên sát nhân giết ai đó bằng cách đâm thẳng vào tim từ phía sau.

Cũng đúng vào lúc này… Kẻ đó vừa đâm vào tôi từ phía sau. 

Khi tôi vừa nhận thức được đây là sự thật thì, thị giác của tôi đã trở nên mờ nhạt.

Cơn đau dữ dội mà tôi cảm thấy trước đó đang dần biến mất.

Thay vào đó, bây giờ tôi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. 

Bằng một cách nào đó, từ tất cả kiến thức của mình, tôi nhận ra cái lạnh ấy là do mất máu quá nhiều.

Tôi đoán mình rồi cũng sẽ đi sớm thôi… Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ được ở cùng với Shiinamachi - senpai, người mà tôi ngưỡng mộ bấy lâu nay. Có lẽ cách chết như này cũng không phải là một điều tồi tệ.

Với suy nghĩ đó, tôi nói ra những cuối cùng:

“Cảm ơn…vì đã giết tôi và để tôi đoàn tụ bên cạnh Shiinamachi - senpai.”

Tôi nghĩ mình thật sự đã phát điên rồi, tại sao lại đi cảm ơn kẻ đã giết mình chứ. Nhưng vào lúc này, tôi thậm chí còn không thể nở một nụ cười cay đắng lần cuối cùng được nữa, tôi cảm thấy cơ thể của mình đang mất dần sức lực và gục xuống bên trên cơ thể của Senpai.

Tôi, Sakuradamon Jiro, đi đến đoạn kết của cuộc đời mình sau 17 năm.