[Hah… Hah…!]
Tôi đang chiến đấu - ở giữa đám quái vật.
Máu bắn ra như mưa, đầu quái vật bay khắp nơi, thi thể của lũ quái vật không mất tứ chi thì cũng bị xẻ ra làm đôi.
Khắp nơi đều là xác chết.
Chúng trải dài trên nền đất.
Mặt đất cũng nhuốm màu máu tươi.
Chính tôi là người tạo ra cảnh tượng kinh hoàng này, trên người bị thương không ít.
Dù gì cũng phải chiến đấu với mấy trăm con quái vật, rất khó để không phải chịu thương tích nào.
[Ha 『Phong nhận』! ]
Vừa chiến đấu với chúng, tôi vừa tích lũy ma lực.
Con quái vật trúng chiêu bị tách ra làm hai, cộng thêm khoảng năm con phía sau cũng bị thôi bay.
Mặc dù nó giống với ma pháp mà tôi đã sử dụng với con Red Bear lúc 8 tuổi, nhưng kể từ lúc đó tôi đã dành thời gian luyện tập nhiều hơn gấp đôi.
Sức mạnh của ma pháp đã tăng lên rõ rệt.
Dù đã giết được nhiều quái vật đến vậy, nhưng chúng vẫn từ trong rừng vẫn tiếp tục chạy ra thêm.
Sau lưng tôi là bức tường bảo vệ quanh ngôi làng mà tôi đã chuẩn bị từ một tuần trước.
Khi đến lúc, tôi phát động ma pháp để bức tường xuất hiện từ mặt đất.
Tôi làm vậy để không một con quái vật nào có thể vào được làng.
Hơn nữa, cũng là để không một ai trong rời đi.
Nếu như họ chạy về hướng ngược lại, rừng phía đó cũng có thể có quái vật.
Vì vậy, không có gì đảm bảo là họ sẽ an toàn khi chạy trốn khỏi làng.
Và nếu có bức tường này, việc chiến đấu sẽ dễ dàng hơn khi mà chỉ cần quan tâm phía trước mặt.
Cơ mà nó cũng không phải vấn đề lớn khi mà ở kiếp trước thì tôi cũng đã từng chiến đấu trong tình trạng phải tránh những mũi tên và ma pháp từ mọi hướng.
Nhưng—Tuy rằng việc chiến đấu khá thuận lợi, nhưng một số con khá là rắc rối.
[Lại là mày!]
Tôi nhảy lên để ra đòn—và tiêu diệt ba con Night Bird ngay sau đó.
Sự rắc rối đến từ Night Bird.
Bức tường cao khoảng ba mét, nhưng nó có thể bay qua một cách dễ dàng.
Tôi không muốn để lọt một con nào vào trong, vì vậy bắt buộc tôi phải nhảy lên.
Cũng không khó để tiêu diệt chúng, nhưng vấn đề là sau đó.
Tôi không thể tự do di chuyển trên không nên rất dễ để lũ quái vật ở dưới đất tấn công khi tôi đáp xuống.
Đúng như vậy, chỉ trong chốc lát.
[—Ặc!?]
Khi tôi vừa tiếp đất, cơn đau từ cổ tay trái ập đến—.
Một con sói đang cắn vào tay trái của tôi.
Có lẽ nó nhảy đến từ điểm mù trong lúc tôi ở trên không.
Tôi đâm một nhát vào đầu con sói đang cắn vào cổ tay tôi.
Tiếp đó, tôi chém ngang thanh kiếm, cắt con sói làm đôi.
Thật là tệ, tôi bị cắn khá sâu, máu chảy ra rất nhiều từ vết cắn.
[Hah hah…!] (thở)
Vừa mới tiếp đất đã bị lâm vào tình thế khó khăn—lần đầu tiên trong cuộc chiến tôi phải dựa lưng vào bức tường.
—Tôi đang làm gì ở đây!
Tôi đã thề sẽ bảo vệ mọi thứ.
Tôi sẽ không thể bảo vệ được ai hết nếu cứ như thế này.
[—Tôi không thể thua ở đây được!]
Nghĩ như vậy, tôi chuẩn bị rời khỏi bức tường vào tiếp tục chiến đấu—thì đội nhiên.
[Ericcc! Con đang ở đâu!]
Từ phía bên kia bức tường, là từ trong làng, tôi nghe được một giọng quen thuộc—là giọng của cha.
Có lẽ ông ấy đi tìm tôi vì tôi đã biến mất.
Tuy nhiên, tôi không trả lời.
Nếu tôi trả lời bây giờ, ông ấy sẽ tìm cách qua bên này.
Cha rất mạnh nhưng tôi cũng đã trở nên mạnh hơn trong những năm qua.
Nếu ông ấy chết ở đây, lời thề của tôi sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, điều tồi tệ của kiếp trước sẽ lặp lại.
Vì vậy, tôi đã im lặng, tiếp tục chiến đấu với lũ quái vật.
[Hmm, có tiếng đánh nhau … Eric, con ở đó đúng không!]
Hơi ngạc nhiên nên tôi bị đứng lại đôi chút, một con sói khác hạ người sát mặt đất rồi lao tới.
Tôi đã kịp chém nó một nhát , con sói kêu lên hấp hối.
[Quả nhiên là con ở đó! Eric! Con có sao không!]
Tiếng rên của con sói giúp cha tôi xác nhận được thông tin.
Chết tiệt… vì bị chậm một nhịp nên tôi không thể cắt được đầu của nó, để khiến nó chết mà không kịp rên rỉ.
Cha tiếp tục đập tường và hét lớn.
[Vâng……Con ở đây.]
Tôi không còn cách nào khác mà đành phải đáp lại.
[Eric! Tại sao con lại ở bên ngoài bức tường!?]
[……Vì chính con là người tạo ra nó.]
Tôi nói với cha ở bên kia bức tường.
Tôi không muốn tiết lộ tôi là người dựng nên bức tường này, nhưng có lẽ Tina sẽ biết, nên tôi quyết định nói luôn sự thật với cha.
[Gì cơ? Con đã tạo ra bức tường này? Không phải, giờ con đang chiến đấu sao!?]
[Vâng, đúng vậy!]
Tôi trả lời trong khi tiếp tục hạ gục những con quái vật đang tấn công.
Chắc hẳn ở bên kia bức tường, cha đang lo lắng cho tôi.
[Ta cũng sẽ chiến đấu! Ta sẽ phá bức tường này, hãy chờ ta!]
[Chờ đã, cha! Nếu bức tường bị phá vỡ, những con quái vật có thể vào được làng! Nó không hay chút nào!]
Nếu bị phá vỡ, bức tường đang bảo vệ dân làng khỏi quái vật sẽ trở thành thứ ngăn cho mọi người không thể trốn thoát.
Không thể để điều này xảy ra được.
[Chà, vậy ta phải làm sao đây!?]
[Con có thể chiến đấu một mình……Cha hãy đi kiểm tra xem mẹ và mọi người có an toàn không.]
Vì mẹ tôi ở đó, nên chắc chắn dân làng có thể bình tĩnh.
Hình như cha tôi vẫn ở đó, nhưng ông ấy đang im lặng đang suy tính điều gì.
Sau đó, một con Night Bird đang cố bay qua bức tường, tôi nhảy lên để giết nó.
Nếu có thể nhảy được như tôi, cha có thể vượt quá bức tường, nhưng thân hình của ông ấy quá đồ sộ.
Ngay khi tiếp đất, tôi bị tấn công bởi một con quái vật.
Lần này là từ phía sau, lưng tôi bị cào bởi vuốt của một con kiến khổng lồ--Killer Ant.
[Hây!]
Kìm nén cơn đau, tôi đưa lưỡi kiếm về sau, cắt con kiến ra làm đôi.
Một lần nữa, tôi dựa lưng vào bức tường để điều chỉnh nhịp thở.
Ngay lúc đó, tôi nghe được tiếng bước chân ở bên kia bức tường.
Đúng rồi, cha……
Không cần phải lo cho con.
Hãy cố gắng bảo vệ mẹ và Tina.
Định thần trở lại, tôi chuẩn bị tiếp tục đánh nhau với lũ quái vật—nhưng.
Những bước chân từ đằng xa lại đang tiến lại gần.
Tiếng chân ngày càng nhanh hơn.
[Ôoooooooo!]
Tôi có thể nghe thấy tiếng của cha.
Lẽ nào—cha định phá bức tường thật!??
[Cha, dừng lại!]
Tôi hét lên nhưng ông ấy không có vẻ gì là muốn như vậy.
[—Hây, yaa!]
Tôi nghe thấy tiếng hô của cha, nhưng bức tường phía sau tôi lại không có động tĩnh gì.
Ông ấy định làm gì?
Trong khi nghĩ về nó—.
Một cái bóng đen khổng lồ xuất hiện trên mặt đất, và khi tôi nhìn lên—thứ tôi thấy là mông của ông ấy.
[Hả!? Cái gì!?]
Tôi khá bất ngờ nhưng theo phản xạ, tôi đã tránh được.
[Đau quá…… được, thành công rồi!]
Ông ấy tiếp đất bằng mông, tiếng động lớn phát ra, bụi bay mù mịt, từ trong đó, cha phủi mông, đứng dậy.
[Cha, sao cha lại ở đây!]
[Ta quyết định qua đây để giúp đỡ con!]
[Con đã nói là con có thể chiến đấu một mình! Còn kiếm của cha!?]
Thật mừng là cha có thể qua được bên này, nhưng ông ấy không mang theo vũ khí, cũng không có thanh đại kiếm như thường lệ.
[Con đã nói rằng ta không được phá vỡ bức tường, nên ta cắm nó xuống đất làm bàn đạp để nhảy qua.]
[Hả? Cha làm gì vậy…]
Cha dường như đã bỏ lại vũ khí duy nhất của mình.
Thế thì có ý nghĩa gì khi qua đây cơ chứ.
[Huh!? Cha!]
[Um?]
Một con sói tấn công cha từ phía sau trong lúc chúng tôi phân tâm khi nói chuyện.
Chết rồi, mình không kịp—!
Cha sẽ chết mất—!
[—Hừm!]
Tôi đang nghĩ như vậy, cha tôi đã quay lại phía sau, tung ra một cú đấm vào mặt con sói, đánh bay nó đi.
[……Không thể nào]
Cha khỏe đến mức tôi không tưởng tượng nổi.
[Hừ! Cơ thể này chính là vũ khí! Ta có thể chiến đấu ngay cả khi không có thanh đại kiếm của ta!]
Ông ấy tạo dáng khoe cơ bắp của mình.
……Nếu ông ấy không khoe mẽ như thế, có lẽ tôi đã tôn trọng ông ấy hơn.
[Cha, không có thời gian để nói nhảm đâu. Chúng lại đến rồi.]
[Hừ, thế này chưa đủ đâu! Muốn một đấu một với ta thì hãy mang 5 con Red Bear tới đây!]
[Đó có phải một đấu một đâu.]
Đợt tấn công tiếp theo, một số bị chém bằng kiếm của tôi, số khác bị cha tôi đấm bay đi.
Mặc dù có vài con không chết sau khi bị ông ấy đánh nhưng hầu hết chúng đều bị choáng hoặc bị chết sau đó.
Cha tôi đã chết khi chống lại đám quái vật này ở kiếp trước, cho nên tôi không nghĩ ông ấy mạnh đến thế này, nhưng…đúng là lúc đó tôi đã không nhìn được cách ông ấy chiến đấu.
[—Cha quả thật rất đáng tin cậy.]
[Hả!? Gì cơ, ta không nghe rõ!?]
[Không có gì.]
Tôi hét lên và tiếp tục vung kiếm.
Sau khi chém đôi một con quái vật, cha tôi cũng vừa hạ xong một con khác.
Hai chúng tôi áp lưng vào nhau, tôi ghì một chút lực giống như tôi dựa vào tường lúc nãy.
[Eric, sao thế!? Nếu mệt rồi thì nghỉ đi!]
[Ha,… thôi đi cha. Con vẫn đang rất bình thường.]
Không giống như bức tường, tựa vào lưng của ông ấy đem lại cho tôi cảm giác thật an toàn.
——Lần cuối cùng tôi nhìn cha ở kiếp trước là lúc ông bảo vệ chúng tôi khỏi cuộc tấn công của quái vật.
Giờ đây, tôi đang tựa vào tấm lưng to lớn ấy.
Nghĩ vậy, tôi hơi nhếch miệng cười.
[Cha—phía sau con giao lại cho cha.]
[Ồ, con trai—ta cũng để phía sau lại cho con.]
—Vâng, đương nhiên rồi.
Tôi chỉ có thể ngoái lại nhìn vào lúc đó—Con nhất định sẽ bảo vệ cha lần này.