—Góc nhìn của Tina—
Tôi nhớ rằng, khi tôi còn nhỏ, lần đầu tiên tôi gặp một cậu bé.
Một ngày nọ, cha đưa tôi chơi nhà hàng xóm. Có vẻ như cha đi chào hỏi xung quanh vì mới chuyển đến. Tôi không nhớ chi tiết vì lúc đó tôi còn khá nhỏ.
Khi tôi đến trước cửa nhà bên cạnh, một người phụ nữ dịu dàng chào hỏi tôi. Sau đó, khi vào trong nhà thì xuất hiện một người đàn ông có khuôn mặt rất đáng sợ.
Tôi nhớ là tôi đã rất sợ và núp sau lưng cha.
Và khi hai người nói chuyện, thì tôi để ý thấy có một đứa bé ở trong phòng.
Sau đó thì tôi được bảo là đứa bé là một bé trai, lần đầu nhìn đứa bé tôi cứ nghĩ nó là con gái.
Một khuôn mặt hết sức dễ thương, đôi mắt híp lại nhìn về phía tôi.
Tôi đã ôm chầm lấy nó vì quá dễ thương, nhưng bây giờ nghĩ lại thì, có hơi xót khi mà tôi ôm một đứa nhỏ chặt đến như thế.
Sau khi gặp được cậu bé, hôm nào tôi cũng sang nhà cậu bé chơi.
Lúc ấy thì tôi không nhận thức được điều này, nhưng mà các hành động của cậu bé có [cái gì đó] không giống như một đứa trẻ.
Tôi chơi trong sân vườn và bị ngã, vừa xoa đầu gối vừa khóc, đứa bé là người đầu tiên xuất hiện.
Đứa bé mới chỉ có hai tuổi, nhưng nó có rửa đầu gối cho tôi bằng nước.
Lúc đó khi nhìn thấy nước chả ra từ tay cậu bé, tôi đã nín khóc và hỏi cậu bé về nó, cậu bé nói đó là ma pháp.
Ma pháp là gì?
Tại sao em lại có thể dùng nó?
Tôi hỏi cậu bé rất nhiều câu hỏi khác nhau, cậu bé đều trả lời cho tôi.
Tôi tự hỏi tại sao em ấy lại biết nhiều đến vậy, mặc dù em ấy nhỏ hơn tôi những hai tuổi.
Kể từ lúc đó, tôi lại càng chơi với em ấy nhiều hơn và biết được thêm nhiều điều.
Một hôm nọ, tôi nghe được mẹ chúng tôi nói chuyện với nhau về cái gì đó gọi là “onee-chan”, lúc đó chỉ có cha của cậu bé ở gần nên tôi đã hỏi ông……
Câu trả lời là [Trở thành một người phụ nữ đáng tin cậy]
Lúc ấy tôi đã nhận ra là tôi luôn dựa dẫm vào em ấy, nên tôi muốn em ấy cũng dựa vào tôi như một onee-chan.
Cậu bé đó rất hay chạy nên tôi thường phải chạy theo. Tôi muốn luyện kiếm cùng cậu ấy, nhưng mẹ tôi lại không cho phép.
Thay vì vậy, tôi đã học ma pháp từ cậu bé, và luyện tập cùng cậu ấy.
Lúc đầu thì tôi làm không được tốt lắm, nhưng sau một thời gian thì tôi thấy việc luyện tập ma pháp ngày càng vui hơn.
Khi mà chúng tôi tập luyện ma pháp cùng nhau, không hiểu sao mà cậu bé luôn nhìn tôi với khuôn mặt khó chịu.
Cha của cậu bé là một trong số ít những thợ săn của làng.
Tôi không biết không việc của họ như thế nào, nhưng tôi nghe nói là ông ấy đã tiêu diệt được những động vật và quái vật nguy hiểm trong rừng.
Thịt của những động vật và quái vật ông săn được đều được đem chia cho mọi nhà, nên ông được người trong làng vô cùng tin tưởng.
Từ lúc mà cậu con trai đi săn cùng ông ấy thì tôi phải chờ ở nhà.
Lên mười tuổi, tôi được phép đi theo lần đầu tiên.
Tôi rất vui khi mà được đi vào rừng cùng cậu bé ấy mà không phải hỏi ý kiến cha mẹ. Tôi đi vào rừng như là đi chơi, nhưng khi nhìn sự căng thẳng của cậu bé và chú ấy thì tôi đã đi theo một cách im lặng.
Đột nhiên hai người họ dừng lại, tôi quay sang hướng mà họ đang nhìn, có một con quái vât rất lớn ở đó.
Red Bear có vẻ là tên của nó, nó là một loài quái vật rất nguy hiểm trong khu rừng này.
Tôi đã gây ra tiếng tiếng động, nhưng rất may là không bị nó chú ý.
Sau khi bàn bạc, thì kế hoạch là chú sẽ tiêu diệt nó sau khi hai đứa chúng tôi phát động ma pháp trước.
Lần đầu tiên ra tay giết một sinh vật, tôi không biết được sẽ thành công hay không, cậu bé ấy đã nắm lấy tay và nhìn tôi.
Tôi đã nắm tay cậu ấy trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên mà cậu ấy chủ động.
Tôi rất ngạc nhiên, những lo lắng của tôi tan biến như chưa hề tồn tại, tôi không còn run sợ và tôi có thể đối mặt với con quái vật và thi triển ma pháp.
Kết quả là ma pháp của tôi cắt đôi người con gấu mẹ, và còn con gấu con bị thương bởi ma pháp của cậu bé trước khi chú tiêu diệt nó.
Sau khi nhìn thấy ma pháp của tôi thì chú có đề nghị tôi trở thành một thợ săn…… tôi từ chối vì có nghe được là cậu bé cũng không trở thành thợ săn.
Khi trở về làng, cả cha mẹ tôi đều khá giận. Họ đều lo lắng cho tôi.
Tôi đã xin lỗi vì đã vào rừng mà không nói lời nào.
Tuy nhiên, sau khi vào rừng thì lần đầu tiên tôi nhận ra là cậu con trai rất đáng tin cậy.
Cậu ấy nói chuyện và nắm tay để giảm bớt sự sợ hãi của tôi.
Một cậu bé đáng tin cậy như thế này……sau mọi chuyện thì tôi vẫn muốn làm chỗ dựa cho cậu ấy.
Đó là lý do mà tôi sẽ không từ bỏ việc trở thành một onee-chan.
—Cũng đã được nhiều năm sau lần đầu tiên vào rừng, tôi đã 18 tuổi.
Hôm nay là ngày của cậu bé ấy, cũng là em trai tôi—sinh nhật của Eric.
[Eric, xin chúc mừng!]
Đứa bé đầu tiên tôi gặp năm nay đã 16 tuổi, khuôn mặt vẫn dễ thương và có chút gì đó nam tính hơn.
Trước còn thấp hơn tôi, bây giờ đã cao hơn tôi một chút. Với chiều cao của chú như thế, tôi đoán cậu ta phải hơn thế này nữa.
[Chị Tina, cám ơn.]
Kể cả đã cao lớn hơn tôi, Eric vẫn cảm ơn tôi cùng với nụ cười giống y chang lúc nhỏ.
Nụ cười ấy khiến tôi càng hạnh phúc hơn.
Tôi mong rằng hạnh phúc này sẽ tồn tại mãi mãi……
Tôi đã nghĩ như vậy trong ngày sinh nhật của Eric.
……Tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó rung động khi mà em trai mình ngày càng ngầu hơn?
Có lẽ mình lên hỏi lại chuyện này với mẹ?