She Professed Herself The Pupil Of The Wiseman

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 06

CHAPTER 6:

Tầng trên cùng của tháp Triệu hồi phần lớn giống như bên tháp Ma pháp. Mira bước ra khỏi thang máy, đặt chân lên hành lang được trải thảm đỏ đến phòng riêng của cô.

Trước đây, Mira từng trang trí hành lang bằng 2 bộ giáp màu đen mang phong cách giống hệt「Dark Knight」, kẹp giữa là một cánh cửa đen to hùng vĩ dẫn đến các phòng của cô.

Cô định đưa tay đến mở cửa, nhưng chợt dừng lại đúng lúc tay cô chỉ còn cách nắm cửa chưa đến 1 inch.

“Đúng rồi, suýt thì quên.”

Cô lục túi đồ lôi tấm thẻ Chủ ra. rồi đặt chiếc thẻ lên cánh cửa và lắng nghe tiếng chốt khoá được bật ra.

Khi cô nắm lấy tay nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo truyền đến tay cô, làm cô cảm thấy hơi khó chịu. Dù căn phòng này là một nơi quen thuộc với cô, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô thực sự vào phòng.

Có một chi tiết nhỏ khiến cô phải chú ý. Không có tủ để giày. Tại sao lại như vậy? Vì khi vào nhà người khác, nhân vật đại diện chẳng cần phải tháo giày. Nhưng đây là hiện thực, đi một đôi giày đầy bùn cát vào nhà, thế là bất lịch sự. Mira nhìn xung quanh để kiếm chỗ để giày. Nhưng cuối cùng, cô lại vứt nó ở tiền sảnh. Haizz, vấn đề này cô sẽ nghĩ về sau vậy.

Cô đi chân trần vào căn phòng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này. Sàn được lót thảm da của「Grand Caecus」, chúa tể của quái thú, một chiến lợi phẩm trong những chuyến phiêu lưu của Danbulf. Cô mỉm cười khúc khích khi nhớ lại việc một thợ thủ công cầu xin Danbulf dùng tấm da quý hiếm này làm thứ gì khác giá trị hơn một tấm thảm. Nhưng cuối cùng, thợ thủ công đó vẫn chấp nhận, và hiện tại bộ lông vàng lung linh đó đang ôm lấy chân cô khi cô đi quanh phòng để thay đồ.

Những kỉ vật khác đều được treo trên tường. Nhưng Mira nhận ra rằng những thứ kia được đặt ở các vị trí khác so với hồi trước cô nhớ.

“Chắc hẳn là do Mariana rồi.”

Mà đúng hơn là nó phải vậy. Vì nơi này chỉ mỗi Danbulf và hầu cận của cô được phép vào, và khi Danbulf đã biến mất hơn 30 năm, chỉ còn duy nhất một nghi phạm.

Mariana là một người vô cùng tâm lý. Sau mỗi lần Danbulf đi phiêu lưu về, cô thường nhét bừa bãi các thứ đồ nhặt vào trong mấy tủ chứa nằm trên tầng cao nhất. Vào lần đăng nhập sau, tất cả mọi thứ đều đã sạch sẽ, ngăn nắp, và được phân loại cẩn thận. Dù cô có bày bừa đến đâu, Mariana đều sẽ sắp xếp lại ngăn nắp ngay lập tức.

Dù điều đó thật tuyệt, nhưng đôi lúc cũng khá khó chịu. Mariana thường thay đổi cách sắp xếp đồ đạc theo mỗi tháng. Và điều đó có nghĩa cô thường rất khó có thể kiếm được thứ mình mong muốn. Cách sắp xếp theo phong thủy của cô khiến Danbulf tốn rất nhiều chất xám chỉ để tìm đồ.

Nhưng dù Mariana có chu đáo và gây khó chịu đến như thế nào, Mira vẫn thấy mình thật tồi khi suốt 30 năm qua, cô hầu gái này vẫn dọn dẹp căn phòng của người chủ chẳng biết bao giờ mới về nhà. Cô phải chấn chỉnh lại cô hầu của mình.

Chắc việc đó để ngày mai vậy. Cô mệt mỏi suy nghĩ.

Đăng xuất và nghỉ ngơi trên một tấm futon không còn là một sự lựa chọn nữa rồi, nên chắc chắn cô phải ngủ tại đây. Nhưng, cô chưa bao giờ ngủ trong game cả, nên chả biết trong phòng riêng của cô có giường ngủ hay không.

Chắc chắn có một cái ở đâu đây. Cô nghĩ vậy và đi kiểm tra từng phòng một.

Đằng sau cánh cửa thứ nhất là phòng Sưu tầm Cá nhân. Rất nhiều vật phẩm quý hiếm được trưng bày tại đây.

Sau cánh cửa thứ hai là phòng Tinh luyện, không thay đổi mấy so với cô nhớ, khiến cô thấy rất nhẹ nhõm, vì nơi này chứa đầy tài liệu về các cuộc thí nghiệm khi cô còn là Danbulf.

Căn phòng tiếp theo là kho chứa đồ. Nơi chứa đầy vũ khí, áo giáp, và các mẫu vật được tinh luyện, được sắp xếp theo ý thích khó hiểu của Mariana.

Sau cánh cửa thứ tư, cô kiếm được bồn vệ sinh.

Ngay tức thì, Mira chợt nhớ ra một việc mà mình chưa làm khi đến thế giới này. Những dấu hiệu cảnh báo đã xuất hiện từ trước khi cô bước vào thành phố Silverhorn, và hiện tại cô cứng người vì cảm giác đang thôi thúc trong bụng mình. Không phải cô không biết, chỉ là cô muốn quên nó đi.

Nhưng, cô sẽ phải làm điều đó.. trong hình dạng thiếu nữ này. Một kiến thức cấm kị khi mà đã phát hiện ra thì chẳng bao giờ có thể quên được.

Nó sẽ không bao giờ biến mất. Đúng hơn, càng ngày nó càng tăng khi cô nhìn thấy được cơ sở vật chất cần thiết. Mira bước vào và đóng cửa lại. Sau đó, có tiếng nước chảy ra và một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

“Hà, Luminaria sẽ trêu mình vì điều này mất.” - một nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi Mira, khi cô nghĩ về phản ứng của cô bạn về điều này. Cô vô thức đặt tay lên bụng trước khi quay trở lại sảnh chính.

“Haiz cũng chả có gì to tát… một kiến thức xã hội tuyệt vời, dù sao trước hay sau cũng phải làm thôi” - Mira tự lẩm bẩm.

Sau khi vượt qua ranh giới cấm kị đó, cô thấy vô cùng thoải mái. Dù vẫn còn một chút ý nghĩ bẩn thỉu, nhưng cô phải làm gì đây? Dù sao đây cũng là hình mẫu con gái lí tưởng của cô, và cô cũng phải tự khen ngợi mình khi đã làm một việc vô cùng tuyệt vời.

Đang cao hứng, Mira đi đến căn phòng tiếp theo. Nơi đó là một phòng tắm. Cô liền đổ đầy bồn với nước nóng, cởi bỏ trang bị và chìm mình vào dòng nước, cốt để rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn trong suốt hành trình hôm nay.

“Sẽ mất chút thời gian để làm quen với mái tóc dài này đây.” - cô nói, cảm thấy chút buồn ngủ sau khi tắm. Mira lấy khăn lau khô mái tóc bạc lung linh của mình.

Khi cô cầm áo choàng lên, nhận ra rằng trên đó bám đầy máu, đất, và bụi bặm. Cô không phải sợ việc bị bẩn, nhưng cô đã tắm rồi, nên phải giặt sạch nó trước khi mặc vào.

Quấn khăn tắm quanh người để che đi những vị trí nhạy cảm, cô ngồi trên ghế sofa và bắt đầu lục lọi tủ đồ để xem có thứ nào phù hợp làm áo choàng. Một trong những vật phẩm đã khiến cô chú ý: 「Y trang của Thiên sứ」

Là một vật phẩm đặc biệt khi cô hoàn thành nhiệm vụ Hiền giả:「Huyền thoại về những thiên thần」. Trong khi hoàn thành nhiệm vụ đó làm tăng đáng kể những kĩ thuật Hiền giả, thì thiết kế của vật phẩm này không hợp với Danbulf, nên nó đã được để trong tủ đồ, rồi bị lãng quên.

Ngoại hình là tất cả đối với cô. Bất kể chỉ số cộng thêm như thế nào, nếu nó không phù hợp với ngoại hình uy nghiêm của Danbulf, những trang bị đó sẽ không bao giờ được mặc. Những con số chết tiệt.

Nhưng khi đó và bây giờ là khác nhau. Chiếc áo choàng khá dài và đẹp, và cũng trông khá phù hợp với cô. Mira quyết định lôi nó ra trước khi cô nhụt chí.

Nó là một chiếc váy ngủ babydoll ngoại cỡ, nhưng vô cùng phù hợp với cô. Viền áo dài đến bắp chân, và tay áo dài đến giữa cánh tay cô. Vải màu hồng nhạt, chất liệu vải khi chạm vào mềm mại vô cùng. Không chắc là nó thực sự làm bởi thiên thần hay không, nhưng đây thực sự là thiên đường. Trang bị này cũng không phù hợp với nam, nên đương nhiên Danbulf không bao giờ trang bị nó. 

“Hmm, cũng không đến nỗi tồi.”

Mira dùng cửa sổ như một tấm gương, màn đêm đang soi rọi hình phản chiếu của cô. Cô trông thật tuyệt vời khi mặc chiếc áo choàng này. Cô nở một nụ cười ngưỡng mộ và xen lẫn một chút ham muốn. Sau đó, cô tự thuyết phục bản thân cố kìm nén lại.

Tìm thấy một bộ quần áo ngủ phù hợp, cô tiếp tục công cuộc đi kiếm giường ngủ. Trong lúc đó, cô chợt mở ra một căn phòng thay đồ khác. Cô lôi một chiếc áo choàng khác, vứt nó lên ghế sô-pha. Được trang trí vô cùng đẹp và màu sắc tinh xảo, nó mang một vẻ sang trọng đặc biệt, và Danbulf hay thường dùng trong những dịp quan trọng.

Còn một vấn đề đó là giặt đồ. Cuối cùng, cô quyết định để cho Mariana lo việc đó. Mira để quần áo bừa bãi như cách Danbulf hay thường làm.

***

Mira khẽ ngáp dài khi cô ấy dựa vào cửa sổ. Cô chợt liếc mắt nhìn xuống thành phố bên dưới. Trong khi đôi mắt của cô như đang sụp xuống, cô chống tay lên hông và vươn người ra sau.

Cô kiểm tra thời gian. Hiện tại đã quá 10 giờ tối, thường những lúc này các hoạt động trong game sẽ được đẩy lên mức cao nhất. Nhưng, một quãng đường dài đi từ rừng đến đây đã khiến cô vô cùng mệt mỏi, và sự giải tỏa từ việc tắm rửa cũng không có tác dụng nhiều. Cô khẽ ngáp lần thứ hai, lấy tay dụi mắt để cố nguôi ngoai đi cơn buồn ngủ.

Theo như lời của Lythalia, ngày mai Luminaria sẽ trở về. Chắc lúc đó cô sẽ có câu trả lời thôi.

Dù sao, cô cũng chả có thể làm gì khác ngoài chờ đợi và nghỉ ngơi, nên quyết định bò lên giường đi ngủ. Việc tấm nệm vô cùng mềm mại, ga lót giường được bọc vô cùng cẩn thận của Mariana như thể nói lên sự mong mỏi của cô hầu gái chờ đợi chủ nhân về.

***

Nép mình gần trung tâm của một hồ nước lớn hình lưỡi liềm là thành phố được đặt tên là 「Hồ Lunatic」, thủ phủ của vương quốc Arkite và là nơi xây dựng Cung điện Hoàng gia.

Khi Vua Solomon kết thúc công việc trong ngày, ông ngồi lại trên chiếc ghế da có bánh lăn của mình, đẩy mình khỏi bàn làm việc đầy giấy tờ. Bánh xe của ghế kêu lục cục khi chúng đưa anh đến cửa sổ. Ngồi dưới ánh đèn được thắp sáng bởi các kỹ thuật Ethereal, Solomon chạm vào chiếc vòng bạc treo trên cánh tay trái của mình và nhìn chằm chằm vào hư không. Một cửa sổ mà chỉ anh ta có thể nhìn thấy hiện ra trước mắt, với danh sách những cái tên được hiển thị bằng chữ cái màu xám hoặc trắng.

"Danbulf!"

Solomon kiểm tra màn hình này mỗi ngày. Lần đầu tiên sau ba thập kỷ, tên của Danbulf được hiển thị bằng màu trắng.

Anh nhìn ra màn đêm, nơi bóng tối và im lặng ngự trị. Chỉ cần vượt qua những ngọn núi xa xôi, anh có thể phát hiện ra những ánh sáng mờ ảo của thành phố Silverhorn. Thành phố đó là ngôi nhà của những anh hùng quốc gia. Solomon chìm đắm trong những ký ức đẹp đẽ trong giây lát, và rồi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo anh trở lại hiện tại.

"Vào đi."

“Thưa ngài, tôi xin lỗi đã làm phiền ngài,” người đưa tin cúi đầu nói. Anh ta bước vào phòng, trên tay nắm chặt một tờ giấy. Solomon sốt ruột gật đầu, khiến anh ta tiếp tục, và người đưa tin mở tờ giấy ra trước khi đọc nội dung.

“Từ Đội trưởng Graia, Đội đầu tiên của Hội Hiệp sĩ Ma thuật. Anh ta xác nhận rằng một bầy quái vật đã xuất hiện ở gần biên giới. Với sự giúp đỡ từ một nữ nhà thám hiểm trẻ tuổi, mối đe dọa đã được giải quyết. Tuy nhiên, một sinh vật lạ đã trốn thoát, và họ hiện đang truy tìm tung tích của nó. Có một phần tái bút — nhà thám hiểm là một người triệu hồi tên là Mira. Cô ấy được mô tả là một phụ nữ trẻ đáng yêu với mái tóc dài màu bạc. "

Solomon lắng nghe chợt khẽ cau mày. Cho đến thời điểm này, trong các bầy quái vật thường chỉ xuất hiện những con quái vật trong vùng lân cận vương quốc Arkite. Chúng hẳn đều được các hiệp sĩ có nhiệm vụ đảm bảo an ninh của đất nước biết đến. Do vậy gây ra đống rắc rối này có lẽ do một sinh vật mới nào đó.

“Có lẽ chỉ là con gì đó bị cuốn vào bầy quái? Hoặc có lẽ… Hmmm. ” Với một tiếng thở dài, Solomon chìm vào im lặng. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy người đưa tin vẫn đang đứng đó với một bản báo cáo khác trên tay.

"Có cái gì khác không?"

"Vâng thưa ngài."

"Rất tốt, tiếp tục."

“Chúng tôi nhận được tin từ cô Lythalia, hầu cận của ngài Luminaria ở Silverhorn, thông qua ma thuật truyền tin. Cô ấy cũng đã gặp một cô gái tên Mira, người tự xưng là học trò của ngài Danbulf. ”

"... học trò của Danbulf?"

Solomon đưa màn hình hệ thống trở lại, nơi tên Danbulf được đánh dấu là trực tuyến. Và bây giờ một phụ nữ đã xuất hiện, tự xưng là học trò của anh ta, và một nhà thám hiểm vô danh đã hỗ trợ các hiệp sĩ tiêu diệt một đám quái vật. Cả hai người phụ nữ bí ẩn này đều có tên là Mira.

"Làm sao có thể chỉ là trùng hợp được?" Sự mệt mỏi đã che mờ đôi mắt của Solomon sau một ngày dài làm công việc giấy tờ giờ đã được thay thế bằng niềm hân hoan vui sướng.

“Gửi ai đó đến Silverhorn ngay lập tức,” anh vui vẻ ra lệnh. “Cử người đưa Mira đến đây, nhưng hãy thể hiện sự tôn trọng tối đa đến cô ấy! Ta sẽ để các ngươi lựa chọn nhân sự. ”

"Thần sẽ sắp xếp ngay, thưa ngài." Gấp bản báo cáo, người đưa tin chào trước khi rời khỏi phòng. Solomon quay lại và nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn tập trung vào tòa tháp Silverhorn.

Những ngọn núi tối đen như mực, nuốt chửng bất kỳ ánh sáng nào chạm vào chúng, trong khi hồ nước xung quanh cung điện rực sáng như thể được lấp đầy bởi ánh trăng.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

(Trans: chất vl, dùng lông vua quái thú làm thảm lót sàn :v) (edit: cho tôi thì tôi ko dám bước vào nhà luôn, nhưng do là game nên nó thích gì làm nấy, hèn gì mấy thằng quý sờ tộc nó thích tham nhũng, tiền của người khác tiêu đỡ xót hơn) (Trans: tôi cũng muốn thử cảm giác đó :D)(Edit: cắt… đi là đc) (Trans: không biết các bạn có biết không, nhưng bây giờ Mira đang thả rông. đúng vậy THẢ RÔNG đó.)(edit: có ai thấy nó giống đoạn kết Chí Phèo ko: “thị nhìn trộm bà cô, rồi nhìn nhanh xuống bụng”:], à nhân tiện thì có vẻ trans đã giác ngộ loli đạo r) (trans: giống tôi, Waifu>meta, dăm ba cái la hoàn)(Edit: mặc đại đi, win là đc, game thôi mà)