CHAPTER 11:
Mira và Solomon đang đứng trong văn phòng của nhà vua, một căn phòng bừa bộn với góc nhìn tuyệt đẹp ra hồ Lunatic. Reynard và Joachim đứng đợi ngoài hàng lang, cách có một cánh cửa gỗ đơn giản.
Các giá sách tròng căn phòng này có đến năm tầng, chứa đầy những quyền sách viết về lịch sử, kĩ thuật, văn học từ khắp nơi trên thế giới. Solomon thả người nặng nề lên chiếc ghế bành bọc da. Cùng lúc đó, Mira dọn dẹp chút tài liệu đang được để ở trên ghế sofa rồi ngồi xuống. Cô nhìn xung quanh phòng rồi nói.
“Một căn phòng vô cùng bừa bộn nhỉ?”
“Bởi vì ta bận bù đầu mà không có thời gian chứ sao.” - khi cánh cửa vừa đóng lại, cách nói của Solomon trở lại suồng sã như bình thường. “Một cơ hội tuyệt vời để thư giãn và có thể nói chuyện với ai đó.”
“Vâng tôi hiểu.”
Một khoảng khắc lắng xuống, cả hai đều đứng dậy rồi nhìn nhau.
“Trước khi làm bất kì điều gì khác, ta muốn nói thẳng điều này, được không?” - Solomon trỏ tay thẳng vào Mira.
“Hừm, vậy nó là gì thưa ngài?” - Mira hỏi, nhưng lại đang tập trung dọn dẹp bớt đống giấy tờ để có nhiều chỗ hơn để ngồi.
“Ngươi là Danbulf, đúng không?”
Tập tài liệu trên tay Mira rơi xuống, cô ngạc nhiên quay lại nhìn Solomon. Không hề vòng vo tam quốc. Một câu hỏi thẳng thừng chặn tất cả biện hộ của Mira. Cô đang cố gắng kiếm cách nào đó để né tránh chủ đề này một cách tế nhị, cố gắng giữ chút thể diện cho chính bản thân mình. Cô không ngờ Solomon lại ném cho mình một quả bom to đùng đến vậy.
Vẻ mặt tinh quái của Solomon đã chuyển thành một nụ cười khoái trá, và đó là tất cả những gì cô cần xác nhận. Đây chính là anh bạn Solomon mà cô nhớ. Người bạn thân nhất của cô cũng như là đối thủ lớn nhất của cô, một vị vua đã đồng hành cùng cô từ rất lâu rồi.
Cô không hiểu tại sao cậu ấy có thể biết, nhưng điều này đã xua đi bầu không khí khó xử trong phòng. Cô dọn dẹp đống tài liệu rơi dưới đất, rồi ngồi xuống ghế sofa. Một tình huống phù hợp để cô có thể thẳng thừng hỏi về những chuyện đã xảy ra với thế giới này - mà không cần phải diễn kịch nữa.
“Đoán tốt đó.” - Mira nói cộc lốc.
Solomon cười khẩy.
“Hãy nhìn cậu đi! Khác một trời một vực!” - cậu ta cười lớn, cố gắng lấy tay để che miệng. Mỗi khi cậu liếc nhìn cô, cậu lại càng cười hơn nữa.
“Ừ, sự thay đổi này đã được ‘cân nhắc’ và ‘điều chỉnh’ rất kĩ.” - Mira bĩu môi và trừng mắt nhìn Solomon. Giọng cô tỏ rõ vẻ cau có.
“Ahaha, một sự thay đổi rất lớn đó. Nhưng này, ngoại hình này cũng hợp với cậu lắm đó!”
“Câm đi….”
Solomon cố kìm nén tiếng cười của mình. Cậu nhìn lướt qua ngoại hình của Mira rồi gật đầu thích thú. Cô bĩu môi rồi quay mặt đi chỗ khác. Không một ai chứng kiến cuộc trao đổi vừa rồi lại có thể nghĩ đó là cuộc gặp mặt giữa người đứng đầu và vị pháp sư vĩ đại nhất của một cường quốc.
“Thôi thì, để tôi hỏi cậu một câu, chuyện gì đang xảy ra với thế giới này vậy?” - Mira nhảy thẳng đến câu hỏi quan trọng nhất.
Solomon ngay lập tức ngừng cười và suy nghĩ trong giây lát. Sau đó, cậu đưa cho cô một câu trả lời vô cùng rõ ràng.
“Tôi không biết.”
“Cậu không biết!?” - Mira ngạc nhiên trước câu trả lời thẳng thừng này - “Cậu ở thế giới này đến 30 năm mà cũng không có bất kì thông tin nào à?”
“Không. Tất cả những gì tôi biết là thế giới này là thật. Nhưng nó ở đâu trong vũ trụ của chúng ta? Hay chúng ta đã không còn ở trong đó nữa? Có thể thế giới này là một thứ gì đó mà ta không hề biết được một chút bản chất nào. Tôi không thể trả lời những câu hỏi đó.”
“Tôi hiểu rồi. Mà chí ít ta cũng biết đây là thế giới thực, đúng không?”
“Tôi khá chắc chắn điều đó. Dù sao, không thể nào một ảo giác mà chân thực và sống động như thế này.” - Solomon nhún vai rồi nhìn lên giá sách chứa hàng đống những tài liệu ghi chép chi tiết về lịch sử mà cậu đi thu thập suốt 30 năm qua. Thu thập được nhiều thế này là một công việc vô cùng kì công, và cậu gật đầu hài lòng về nó.
“Chà, với tôi, thì chuyện này vẫn cứ như một giấc mơ vậy.” - Mira nói.
“Do cậu mới ở đây được có 2 ngày thôi. Thật tệ nhưng tất cả đều là thật.”
Hai ngày. Hôm qua và hôm nay. Nó gợi nhớ cô một câu hỏi khác.
“À đúng rồi, sao cậu lại biết tôi chính là Danbulf vậy.”
Mira đã cố gắng che giấu nhiều nhất có thể. Thẻ Chủ chỉ là một món quà, một thứ phù hợp để che giấu sự thật đằng sau bằng câu chuyện sư phụ tặng cho học trò của mình. Và nó đã lừa được cả Lythalia với Mariana. Hơn nữa, xác suất Danbulf quay trở lại sau 30 năm mất dạng là cực kì thấp. Nhưng bằng cách nào đó Solomon có thể đoán được cô là Danbulf, và bây giờ cô rất muốn biết làm sao anh bạn Solomon này có thể suy luận ra được.
“Hừm, cũng chẳng có gì nhiều. Tôi nhận được một báo cáo từ đội trưởng quân đoàn một thuộc Hiệp hội ma pháp kị sĩ là họ gặp một cô gái trẻ tên Mira, một triệu hồi sư có Dark Knight vô cùng mạnh mẽ. Sau đó là một báo cáo nói rằng có một cô gái tên là Mira tự xưng là học trò của Danbulf, xuất hiện ở tháp Ma pháp.”
“Từ những thông tin đó thôi à?”
“À không! Do tất cả những báo cáo đó đến sau khi tôi kiểm tra danh sách bạn bè vào đêm qua. Tôi đã thấy tên bạn chuyển thành chế độ trực tuyến.”
“Cái gì cơ! Danh sách bạn bè?” - cô biết danh sách bạn bè là gì, nhưng kiếm nó ở đâu?
Nếu nó có xuất hiện, cô đã kiểm tra nó từ lâu rồi. Nhưng cô không thể. Danh sách bạn bè là một phần của menu, thứ đã biến mất từ lâu. Nhưng Solomon có thể truy cập vào menu để xem được danh sách bạn bè à?
“Menu hệ thống biến mất rồi. Cậu xem danh sách bạn bè kiểu gì vậy?”
“À uh, cậu mới đến thế giới này ngày hôm qua, nên chỉ mới biết cách xem trong trò chơi mà thôi.”
Solomon đặt tay vào vòng tay rồi thực hiện liên tiếp các thao tác trên các màn hình mà chỉ cậu ta nhìn thấy. “Cậu hãy thử một lần đi.” - đoạn hướng dẫn của Solomon đã kết thúc, dù cả hai chẳng nhìn được màn hình của nhau.
“Ho ho, cái này hữu dụng đấy.” - cô thấy danh sách bạn bè, bản đồ và cầu nguyện. “Cái này mới đó.”
Cô nhấn vào bản đồ, nhưng chỉ có một màn hình đen kịt hiện ra. Mira loay hoay mãi không xử lí được, liền quay ra hỏi Solomon.
“Cái tiện ích bản đồ bị sao vậy?”
“Do nó là một tiện ích mới.” Solomon vừa nói, vừa tắt màn hình menu của chính mình. “Nếu cậu bỏ một tờ bản đồ vào trong túi đồ đặc biệt. Cậu sẽ dùng được chức năng bản đồ. Nó cũng khá là thuận tiện đó.”
“Ho ho. Thú vị đó.” - cô hiểu tiện ích này hữu dụng như nào.
Ark Earth Online chưa bao giờ có chức năng bản đồ, mặc dù có vẻ như nó phải là yếu tố cần thiết cho một trò chơi thế giới mở như vậy. Các bản đồ duy nhất tồn tại ban đầu là các bản vẽ lục địa thô được bán với giá cao cắt cổ dù những người chơi mới là những người sẽ cần chúng nhất. Khi trò chơi phát triển về sau, người chơi tìm ra cách tạo bản đồ chi tiết hơn. Ngay cả những thứ đó cũng gây khó khăn khi sử dụng vì chúng vẫn phải được lấy ra và mở ra để xem, giống như một bản đồ thời trung cổ thực sự. Họ cũng không đánh dấu vị trí hiện tại của bạn bằng con dấu.
“Yeah, nếu cậu có một bản đồ thì nên cho nó vào túi đồ đặc biệt luôn đi.” - Solomon nhắc nhở.
Cô liền lục tay vào trong túi đồ xem có bản đồ nào không, nhưng không may, chẳng có cái nào cả. “Ah đúng rồi, tôi vứt hết trên Hòn đảo nổi.”
“Cậu mắc phải sai lầm lớn rồi đó.”
Cô dùng Hòn đảo nổi như một nhà kho di động mỗi khi đi khám phá các hầm ngục. Nó là nơi hiển nhiên để chứa bản đồ, như kho để găng tay trên xe hơi vậy.
Nhưng một câu hỏi khác chợt hiện ra.
“Đúng rồi, tôi cũng không thấy Cửa hàng giao dịch đâu cả.”
Solomon mỉm cười một cách cay đắng. “À đương nhiên là nó đã biến mất rồi. Cùng với Hộp thư, Tắt nguồn và Đăng xuất.”
Cửa hàng giao dịch giúp người chơi sử dụng các tiện ích họ đã mua. Đó là cách duy nhất có thể lên được những Hòn đảo nổi của họ. Có nghĩa, Mira không có cách nào có thể lấy bản đồ và các vật phẩm cần thiết khác đang ở trên đó.
“Cái gì…..”
“Tôi hiểu mà. Tôi để hết các loại thánh kiếm trên đó…. bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cay.”
Họ lơ đãng nhìn vào hư không, tiếc nuối về những vật phẩm huyền thoại của mình. Những ngọn đèn Ethereal đổ bóng lên bức tường.
“Và vì vậy, cậu gửi một thư khẩn cấp bắt tôi đến đây?” - Mira hỏi sau khi vượt qua nỗi đau đó.
“Chuẩn rồi, và cậu trở lại một thời điểm vô cùng thích hợp. Dù ngoại hình có hơi khác chút, nhưng lỗi cũng do cậu nghịch cái Hộp trang điểm cả.”
“Biết thế tôi không dùng vật phẩm đó từ đầu…..”
“Nếu cậu thích ngoại hình lão già đó đến vậy, thì tự nhiên đổi làm gì? Cậu luôn chụp những ảnh khá ngầu và còn cả một bộ sưu tập những tư thế chụp ảnh tuyệt nhất cơ mà.”
“Chà, tôi chỉ… nó cả là một câu chuyện dài đó.”
Mira kể cho Solomon nghe câu chuyện — từ việc nhận thư thông báo rằng các khoản tín dụng trong Cửa hàng giao dịch của cô sắp hết hạn, đến cách sự tò mò đã thúc đẩy cô kiểm tra từng bộ phận có sẵn để tạo nhân vật. Cô ấy đã bỏ qua phần đây chính là hình mẫu phụ nữ lý tưởng của cô.
“Woa, khá tồi tệ đó.” - Solomon thể hiện chút thương cảm đến cô.
“Thật. Tôi còn chả nhớ đã xác nhận sự thay đổi này. Tôi bị ngất giữa chừng mà.”
“Cậu đã gặp rất nhiều khó khăn rồi.”
“Tôi cũng chẳng biết là tôi đã dành cả đêm chỉ để thiết kế cái ngoại hình này.” - Mira nhận ra sai lầm trước khi câu nói kết thúc. Cô đã làm bạn với hắn ta lâu đến nỗi có thể biết người kia nghĩ như nào. Solomon mỉm cười.
“Chà, cậu đã dành rất nhiều tâm huyết vào ngoại hình này nhỉ.”
“...Đây là tác phẩm tuyệt vời nhất của đời tôi.”
“Ha, biết ngay, đây là gu của cậu chứ gì.” - một nụ cười khoái trá của Solomon như thể cậu rất tự hào vì mình có thể biết điều đó vậy.
Hai người này đã dành hàng đêm chỉ để nói về nhân vật 2D hay thần tượng mà mình yêu thích. Cậu biết rõ sở thích của Mira, và thấy rõ sự nổi bật của cô. Và khi nhận ra mình đã bị thử bởi Solomon, cô bực bội ngồi phịch xuống ghế bành.
“Cậu có Hộp trang điểm dự trữ không?”
“Tôi có! Đây này.” - cậu ta lôi ra một hộp sơn mài màu đen kiểu Nhật Bản. Đó chính là tia hi vọng của cô. Cô thất thần nhìn chằm chằm vào nó, rồi đột nhiên lao thẳng về phía Solomon.
“Đưa đây!”
“Này!” - Solomon bị hất văng khỏi ghế vì cú nhảy của cô. Tài liệu và đồ đạc trên bàn đều rơi tung tóe hết cả. Mira đã giật được chiếc Hộp trang điểm.
“Thưa ngài, có chuyện gì vậy?!” - Reynard hét lên. Anh ta mở tung cánh cửa, rồi cứng người trước cảnh tượng trong căn phòng.
Cả hai người đang lăn lộn trên sàn, Mira ngồi trên người Solomon. Mira nắm chặt lấy tay Solomon, người cũng đang cố giật lại Hộp trang điểm. Mọi ý nghĩ cho rằng đây là một cuộc tấn công đã bị xua tan bởi việc bàn tay khác của Solomon, được đặt trên ngực phải của cô. Bằng cách nào đó, chân cậu vướng vào vạt áo choàng của cô, đẩy nó lên, để lộ nửa dưới của cô một cách quyến rũ
“Chẳng có vấn đề gì cả, Reynard.” - Solomon bình tĩnh nói, giữ vẻ mặt điềm đạm.
“HA, cuối cùng mụ phù thủy cũng lộ diện rồi!” - Reynard đi đến kết luận ngu ngốc, như thường lệ.
“Từ từ đã nào, ngài Reynard.” - Joachim nói, cố gắng kiềm đối tác mình lại.
“Bình tĩnh và đánh giá lại tình hình nha. Hãy lưu ý bàn tay ngài Solomon đang đặt ở đâu. Ngài ấy chỉ cho tiểu thư Mira….một chút mát-xa thôi.”
Reynard nhíu lại vì khó chịu. “Ugh, nó đúng là sự thật….nhưng…”
Joachim giơ tay ngăn Reynard nói, rồi tiếp tục lập luận của mình. “Tôi thấy có vẻ như họ đang ngồi trên ghế, do chuyển động quá mạnh nên mất thăng bằng và ngã nhào ra. Tôi tưởng ngài Solomon không có hứng thú với phụ nữ….nhưng có vẻ ngài ấy thích những phụ nữ phải phù hợp với ngoại hình của mình. Đây là kết luận hợp lí nhất rồi. Hãy vui đi nào Reynard! Tương lai vương quốc chúng ta đang được đảm bảo đó.”
Khi Joachim nhắc nhở Reynard, nụ cười của anh ấy cho thấy anh vô cùng thích thú với tình huống này.
“Chắc chắn có ai đó…. tốt hơn mụ phù thủy này.”
“Này, ta đang nói về học trò của ngài Danbulf đó. Có ai tốt hơn nữa à?”
“Hmmm, cũng đúng nhỉ….” - Reynard miễn cưỡng thừa nhận. Khi cả hai nhanh chóng trao đổi bằng cách của riêng họ, đã nhận ra đích xác vấn đề.
“Này, mọi chuyện không phải như vậy. Các ngươi hiểu sai nghĩa rồi!”
“Đúng vậy. Mira ngã và ta chỉ bị cuốn theo thôi. Không có sự việc sai trái nào xảy ra cả.”
Hai ông bạn già này cố gắng tách nhau ra, nhưng sự việc đã được nhìn thấy. Và cũng không có cách nào để ngăn Reynard và Joachim thấy những việc vừa xảy ra.
“Nhưng ngài nói. Nhưng thưa ngài, ngài nên hành động có trách nhiệm hơn.” - Joachim nhắc nhở một cách không cần thiết.
“Vì vương quốc…..vì dòng dõi” - Reynard lẩm bẩm hình dung về tương lai vương quốc khi đi ra khỏi phòng.
“Tôi sẽ làm rõ hiểu lầm này vào lúc sau.” - Solomon thở dài.
“Có vẻ như cậu sẽ cần giải thích nhiều lắm nhỉ.”
“Cậu cũng phải đến đó. Đừng nghĩ mình không có can dự..”
“Tất nhiên là không. Trừ khi cậu đưa tôi Hộp trang điểm đó.” - Mira chỉ vào cái hộp đó, cố gắng chấm dứt tình trạng khó khăn của mình.
“Oh, đúng rồi. Đây là vật phẩm của Cửa hàng giao dịch. Điều đó sẽ không xảy ra đâu.”
“Tất nhiên là nó sẽ hoạt động. Tôi biết đây là vật phẩm vô giá ở thời điểm hiện tại. Nhưng bù lại tôi sẽ cam kết phục vụ và trung thành với cậu nếu cậu đưa nó cho tôi. Bây giờ, đưa đây!” - Mira cố gắng vươn tay về phía Hộp trang điểm như một con mèo đang nghịch ngợm đồ chơi nó vậy.
“Không! Quy tắc đầu tiên của Cửa hàng giao dịch: Không thể đưa vật phẩm cho người chơi khác.” - Solomon đưa vật phẩm về phía Mira, cô liền chộp lấy nó, nhưng chỉ xuyên qua nó như một hình ảnh không gian ba chiều vậy.
“KHôngggggg…..!”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại