Trans: Nekosawa
Editor: Paus
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
_____________________________________
Tiếng đập cửa thô bạo kéo Mira khỏi giấc mộng.
“Hnnnngh…”
Cô mất một lúc nhìn ngó xung quanh căn phòng sang trọng qua đôi mắt ngái ngủ mới nhớ ra mình đang ở đâu. Nhưng tiếng đập thùm thụp vào cánh cửa vẫn tiếp tục. Mira đứng dậy và đi ra mở cửa xem có chuyện gì xảy ra.
Cô đột ngột xuất hiện ở cửa, với bộ quần áo vẫn còn xộc xệch vì ngủ, khiến người cảnh vệ choáng váng, nhưng anh ta nhanh chóng đảo mắt đi và chỉnh đốn bản thân.
“Vâng, xin chào buổi sáng, tiểu thư Mira. Tôi đem theo lời mời của vua Solomon. Vua Solomon muốn cô đến gặp ngài ấy ngay lập tức. Đây là việc cấp bách.”
Người cảnh vệ thở nặng nhọc. Đằng sau anh ta, cả cái sảnh đầy những con người vội vã.
“Hmmm, vậy ta sẽ đi ngay.” - Có thể thấy rõ ràng dù là việc gì đi chăng nữa, đây hẳn là một việc cấp bách.
“Nhưng thưa tiểu thư, có lẽ cô nên đi thay quần áo trước..?”
Mira vừa định rời căn phòng nhưng bị những lời lưỡng lự của cảnh vệ khiến cô dừng bước. Dù sao cái váy ngủ của cô cũng khá mỏng.
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Phiền thật đấy.” - Mira bĩu môi. Cô đóng cửa lại và nhanh chóng sửa sang trang phục, sau đó đi đến thư phòng nơi Solomon đang đợi cô.
***
“Gửi Đội Hiệp sĩ Ma pháp số 2 và số 3 đến phía tây nam. Ở phía đông nam, chia Đội hiệp sĩ Ma pháp số 5 thành 2 sư đoàn. Ta giao việc sắp xếp đội hình cho các ngươi.”
Cả cung điện đang là một mớ hỗn loạn. Giọng của Solomon vang vọng từ trong thư phòng ra ngoài cửa, và người sĩ quan nhận lệnh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, suýt soát né được Mira. Cô nhìn anh ta chạy đến cuối hàng lang rồi mới bước vào thư phòng.
Solomon tựa người vào ghế, bộc lộ vẻ mệt mỏi.
“Chuyện gì vậy?”
“Chào buổi sáng! Chúng ta đang trong tình trạng khẩn cấp đó.”
Đầu óc của Solomon quay trở lại hoạt động, và cậu gõ tay lên bản đồ trên bàn rồi sốt ruột vẫy cô lại. Cậu ta thường không cho phép mình bị kích động, nhưng lúc này rõ ràng là đang hoảng loạn. Mira quan tâm đến bộ dạng hiếm hoi này hơn là nguyên nhân của nó.
“Thì nhìn phát là biết mà. Tình trạng khẩn cấp gì?”
“Hai giờ trước, tôi nhận báo cáo là có một đội quân quái vật số lượng lên đến 300 con xuất hiện.”
Vừa nói, tay Solomon chỉ xuống một vị trí trên bản đồ ở phía đông hồ Lunatic. Đoàn quân ấy đã tiến quá gần thủ đô… nhưng chỉ có 300 con goblin thì không đáng để náo loạn cả vương cung thế này. Mira bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Ba ngày liên tiếp thì thật kì lạ, nhưng—”
Solomon ngắt lời Mira rồi chỉ đến một vị trí khác trên bản đồ. “50 phút sau, một đội quân khác xuất hiện ở đây.”
“Cái gì…?” - Mira chưa từng gặp trường hợp 2 đoàn quân cùng xuất hiện một lúc như này bao giờ. Và có vẻ Solomon cũng vậy. Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đó.
“30 phút trước, chúng ta có thêm những báo cáo về chuyện y hệt – ở đây và đây. Đoàn quân thứ nhất có 200 cá thể, nhưng đoàn thứ 2… lên đến 800 cá thể.” Sau tiếng thở dài, cậu ta lại di chuyển ngón tay lần nữa. “Và vừa mới lúc nãy, có người báo thêm 2 đoàn nữa, mỗi đoàn 300 cá thể.”
Khi Mira lần theo đường đi của ngón tay đối phương, cô nhướng đôi mày và quan ngại những điều bất thường này có thể ám chỉ điều gì đó.
“Và không chỉ có thể thôi đâu, tất cả những báo cáo đều có điểm chung là có sinh vật lạ ở giữa đoàn quân quái vật. Theo miêu tả của họ và từ sự kiện diễn ra hôm qua, tôi đoán là chúng đều là Tiểu quỷ.”
“Hmm, vậy ý cậu là có bên thứ 3 can thiệp à?”
“Có thể.”
Solomon nhấc tay khỏi bản đồ và uể oải ngồi lại ghế của mình. “Và đều xuất hiện một cánh đồng hoa trên đường tiến quân của tất cả những đoàn quỷ. Chắc chắn những cánh đồng hoa ấy có vai trò gì đó ở đây.”
Solomon nhắm mắt lại và suy nghĩ.
“Tôi tự hỏi là đoàn quân quái vật đó có thảm sát lẫn nhau hay không.” - Mira trầm ngâm suy nghĩ.
“Có khả năng.” Ngồi dậy, Solomon chỉ vào đoàn quân ở phía nam của vương quốc. “Tôi đã cử Luminaria đi xử lý 800 con quái vật ở đây. Tôi cần cậu xử lý 200 con ở phía bắc.”
Đoàn quân quỷ mà Solomon đang nhắc tới ở ngay gần cánh đồng hoa mà Mira mới đến hôm kia.
“Có 200 thôi hả? Không thành vấn đề, nhưng cậu có chắc là không muốn tôi đi ra nơi… nguy hiểm hơn không?” Trước giọng điệu giễu cợt của Mira, Solomon nở một nụ cười táo bạo.
“Tôi nghĩ cái này thực chất là một trong những nhiệm vụ khó khăn hơn cơ.” - cậu ta tuyên bố thẳng thừng.
Mira căng mình lại và chờ đợi sự bất ngờ sắp ập đến.
“Thực ra không có nhiều quái vật lắm, nhưng nếu cánh đồng hoa thực sự nắm giữ một vai trò quan trọng, thì chắc chắn bọn chúng đang tiến đến đó. Chúng ta phải đánh nhanh, nhưng tôi cũng chẳng lo lắm. Cậu biết đấy, tôi thu xếp sẵn một chuyến đi tốc hành rồi.”
Một chuyến đi tốc hành. Mira gượng cười khi hiểu Solomon đang ám chỉ cái gì.
“Một điều nữa,” Solomon tiếp tục. “Các nhân chứng nói rằng Tiểu Quỷ trong đoàn quân quái vật mang theo một vật thể pha lê màu đen.”
“Một viên pha lê màu đen…? Cậu có nghĩ là họ đang nói đến Tinh thể Quỷ không?” Mira có linh cảm không ổn.
“Chắc thế. Đó là lý do tại sao chỉ cậu mới thích hợp làm chuyện này.”
“Hóa ra là vậy. Có vẻ không đơn giản như tôi nghĩ.” - Đang ước mình được giao nhiệm vụ tiêu diệt những đội quân lớn kia, Mira cười gượng khi nhận nhiệm vụ.
“Chúc may mắn, Cô gái Đội quân một người!” - Solomon nói với nụ cười tươi trên môi.
***
Khi lời động viên đó vẫn còn văng vẳng bên tai, Mira đi đến ga-ra, nơi công tác chuẩn bị đang được tiến hành. Đúng như cô dự đoán, chiếc FAV đã được khởi động sẵn và cho đậu ở đấy đợi cô.
Garrett ngoi đầu ra khỏi chiếc xe và hăng hái cúi chào với nụ cười trên môi. “Tiểu thư Mira! Hôm nay xin lại mạn phép làm tài xế chở cô đi.”
“Ah…ừ, ta trông cậy vào anh đó.”
“Có vẻ như chúng ta đều tập hợp hết ở đây rồi. Khởi hành thôi.” - Cửa bọc thép ở phía sau chiếc xe mở ra kêu cọt kẹt khi Garrett kéo tay cầm.
“Hmmm, vậy còn ai đi cùng hôm nay à?” - Mira leo lên ghế phía sau xe và nhìn thấy hai hành khách khác đang chờ cô.
“Vậy lá bài tẩy mà vua Solomon nói đến là tiểu thư Mira ạ? Đúng là tiểu thư giúp tôi bình tĩnh hơn rồi đó.” - Joachim nở nụ cười nồng hậu.
Trái lại, người kia vẫn giữ im lặng và cảm thấy bất bình. Tránh giao tiếp bằng mắt với Mira, Reynard không thôi nhìn chằm chằm những hạt bụi không tồn tại ở góc khoang hành khách.
Không bất ngờ lắm, nhưng sao lại là hai người họ? Mira thầm nghĩ. Cô lấy chỗ bên cạnh Joachim, lòng thầm tự hỏi lý do đằng sau của Solomon là gì.
“Được rồi, khởi hành thôi!” - Garrett rồ ga và la lên từ ghế lái. Làn sương mù buổi sáng phảng phất ở lối vào ga-ra ngay lập tức bị thổi bay khi chiếc FAV lao về phía trước.
“Anh ta cần đến trường dạy lái xe…” - Mira lẩm bẩm khi chiếc FAV phóng như bay trên con đường đá cuội.
“Tôi có nghe qua chuyến đi này sẽ khó khăn thế nào, nhưng thực sự đúng là còn hơn cả tôi nghĩ đó.” - Joachim nói lên suy nghĩ và đang cố gắng kiếm chỗ bám để không bị bật ra khỏi cái ghế.
“Urgh… đùa tôi chắc” - Quả đầu to tướng của Reynard va vào thành khoang khi bánh sau va vào lề đường khi đang rẽ gấp.
Cả ba hành khách lộn nhào cả lên và bị buộc phải bám dính lấy chiếc sofa, ai nấy đều trút ra sự bất mãn của mình.
***
Trên đường đi thảo phạt bọn quái vật, Mira và 2 người hành khách còn lại bàn nhau xem phương án nào là tối ưu để đối đầu với một đội quân quái vật.
“Tôi sẽ ở tiền tuyến. Joachim, cậu sẽ hỗ trợ tôi đằng sau như mọi khi. Và cô thì…” Reynard quay lại nhìn Mira. Anh không biết nên đặt cô gái này ở đâu trong trận chiến.
“Tiểu thư Mira à…..” Reynard mang vẻ mặt nghiêm trọng. Dù cho anh ta không ưa Mira là bao, giọng anh vẫn hướng đến một sự tôn trọng rõ ràng dành cho Mira. “Vua Solomon ra lệnh cho chúng tôi cứ để con Tiểu Quỷ cho cô. Nhưng thực sự, tôi không biết rõ sức mạnh và khả năng của cô như nào. Cô tự mình xử lý nó được không vậy?
“Tất nhiên rồi. Kể cả khi kế hoạch thất bại, thì mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi.”
“Kế hoạch thất bại á? Tại sao như vậy được…? Thôi khỏi, cô đừng để con Tiểu quỷ đấy trốn thoát là được.” - Reynard trừng mắt như mọi khi.
“Đương nhiên. Anh cũng đừng có gây ra rắc rối đấy.” - Cô khịt mũi, sau đó nhếch mép cười và nhìn thẳng vào mặt của Reynard.
“Nào nào,” - Joachim nhẹ nhàng xoa dịu hai bên, cố gắng làm cả nhóm bình tĩnh và đoàn kết với nhau. “Thực lực của tiểu thư Mira đã được chính Vua Solomon công nhận, vì vậy tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Thưa tiểu thư Mira, tôi cũng muốn cô đặt niềm tin vào chúng tôi nữa. Reynard có thể thô lỗ, nhưng anh ấy cũng rất kiên định và ngoan cường. Anh ấy sẽ làm mọi cách để bảo vệ nhà vua và đất nước của mình. Tôi thì không thể mạnh bằng các đại diện Đại hiền giả kia được, nhưng tôi tự tin vào khả năng phép thuật của mình. Tôi sẽ không làm vướng chân đâu.”
Reynard nhìn như muốn đôi co tiếp với Mira, nhưng thay vào đó, anh ta chỉ bực bội gầm gừ “Đương nhiên rồi.”, rồi quay lên nhìn tấm kính chắn gió.
Mira chẳng nghi ngờ gì sức mạnh của Reynard– không thì Solomon đã không cho anh ta làm Kỵ sĩ trưởng đội Cận vệ Hoàng gia rồi. Cô tôn trọng sự cống hiến trung thành của Reynard với người bạn thân nhất của mình.
Nhưng kể cả có nghìn năm nữa cô cũng không bao giờ nói điều này với Reynard.
“Ta không có lo lắng.” - Nói đoạn, Mira cũng nhìn lên cửa kính chắn gió. Phía trước là một cánh đồng cỏ bao la quen thuộc.
Chiếc FAV lao băng băng qua đồng cỏ, va vào tất cả những chỗ lồi lõm trên đường đi. Theo phản xạ, cô hạ thấp tư thế và rúc sâu hơn vào chiếc ghế sofa.
Cỏ xanh cao vút bao quanh chiếc xe ở mọi phía. Cô nghe thấy âm thanh xào xạc của thảm thực vật cọ vào chiếc xe. Dường như Garrett đang cố tình ủi xe qua mọi tảng đá mà anh ta có thể tìm thấy, nhưng chiếc khung được gia cố bằng phép thuật đã giữ cho chiếc xe nguyên vẹn và không bị hư hại. Buồn thay, những hành khách thì không may mắn như vậy, bởi chương trình phát triển dây an toàn của Solomon đã bị tụt hậu so với nghiên cứu vũ khí và áo giáp của cậu.
“Urgh… lại nữa,” - Reynard lẩm bẩm với khuôn mặt đau khổ.
“Cỗ xe này chạy rất nhanh, nhưng chúng ta cần phải làm gì đó để giải quyết các vấn đề an toàn,” Joachim quay lại chỗ của mình sau khi ngã khỏi ghế sofa và nói.
“Ta cũng cần thay đổi tay tài xế này nữa.” - Kinh nghiệm từ trước của Mira đã giúp cô chuẩn bị tinh thần cho những cú va chạm. Cô hướng cái lườm sắc như dao cạo về phía Garrett, một anh chàng có vẻ sống là để hưng phấn.
***
Chuyến đi chắc chắn là rất nhanh, dù không phải suôn sẻ theo bất kỳ nghĩa nào.
Khi chiếc FAV phóng băng băng đến địa điểm chỉ định, hệ thống liên lạc liên tục cập nhật những thông tin mới nhất từ vô số các tháp canh đang duy trì sự giám sát đối với đội quân quái vật. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng đang di chuyển về phía cánh đồng hoa mà Mira và Garrett đã đến ngày hôm trước.
“Hmm… vậy chúng ta không nên tiêu diệt hết bọn chúng ở trong cánh đồng hoa.” - Joachim kết luận từ lời kể của Mira về những gì diễn ra vào ngày hôm kia.
“Đúng vậy.” cô nói. “Chỉ cần đến được đó, đội quân ấy sẽ tự tàn sát lẫn nhau. Đó chắc chắn là mục đích của bọn chúng, dù đến ta cũng chẳng hiểu tại sao. Và con Tiểu quỷ hơn đã xúi giục toàn bộ sự việc đã cười khúc khích khi chết. Ta cảm thấy nó cũng muốn chết ở đó.”
“Mục tiêu của bọn chúng là chết ở cánh đồng hoa ư? Một kết thúc khá thơ mộng nhỉ. Nhưng có lẽ…” Joachim nhắm mắt lại và lẩm bẩm một mình khi suy nghĩ về những gì Mira đã nói. Được lúc, anh từ từ mở mắt và đưa ra phỏng đoán của mình. “Đó có thể là chúng đang cố gắng tạo ra một Đầm lầy Xác chết.”
“Một đầm lấy Xác chết? Thứ đó tạo ra được hả?” - Mira ngạc nhiên trước lối suy nghĩ này.
Mira biết đến sự tồn tại của chúng, mặc dù chưa bao giờ trải nghiệm trực tiếp. Đó là điểm sinh sản của quái vật xác sống và thường được tìm thấy ở những nơi gắn liền với cái chết—chiến trường, nơi hành quyết, hay nghĩa địa. Trong trò chơi, chúng từng là địa điểm phổ biến để lấy nguyên liệu cho các pháp sư theo định hướng phép thuật chiêu hồn.
“Tôi đã đọc một số cuốn sách đưa ra giả thuyết cho sự hình thành của cái đầm lầy đó, và tất cả các tiêu chí họ đưa ra đều được đáp ứng ở đây.” Mặc dù Joachim vẫn không chắc chắn, nhưng không có lời giải thích hợp lý nào khác phù hợp hơn với hoàn cảnh. Anh giải thích những gì mình có thể nhớ từ cuốn sách đó.
“Đầu tiên, bản thân vùng đất cần chứa một loại phép thuật nào đó. Tiếp theo là một lượng xác chết vô cùng lớn. Có một số lưu ý khác được đề cập trong cuốn sách, nhưng luận điểm trung tâm của họ là cái chết hàng loạt tạo điều kiện hình thành một loại sức mạnh nào đó. Ngay cả khi mục tiêu cuối cùng không phải là Đầm lầy xác sống, thì những con quỷ nhỏ hơn đang cố gắng biến đổi những cánh đồng hoa, bất kể chúng ta tự mình giết cả bầy hay con quỷ gây ra một vụ tự sát hàng loạt.” Khi nói, ánh mắt anh dán chặt vào cây cột trắng trước mắt.
“Hừm, thú vị thật,” Mira nói. “Chỉ cần có sự tham gia của một Tiểu Quỷ, thì dù ý định của nó là gì đi nữa, ta chắc chắn rằng điều đó sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả.”
Sức mạnh của cái chết. Nó khiến Mira nhớ đến những sự kiện huyền bí mà cô đã nghe kể khi còn ở thế giới của mình, về những địa điểm bị ma ám hay căn bệnh tâm linh. Và trong một thế giới mà ma quỷ và những sinh vật tưởng tượng khác là lẽ thường tình, những ý tưởng đó đáng tin đến ngạc nhiên.
Mira ngơ ngác nhìn ra cây cột trắng, tâm trí tràn ngập hình ảnh cánh đồng hoa ngạt khói từ giàn thiêu.
Hoặc có thể bọn chúng đang cố gắng thiêu rụi vương quốc bằng một trận hỏa hoạn?
Ánh mắt của Mira lướt qua một ngọn đồi nhỏ—chính là ngọn đồi mà họ đã vượt qua ngày hôm qua. Một lúc sau, chiếc FAV tăng tốc, lao thẳng tới chỗ đó. Ngay lập tức, cô biết Garrett đang nghĩ gì. Cô chuẩn bị tinh thần nép mình vào góc trên ghế sofa. Thấy thế, Joachim cũng làm như vậy. Reynard không để ý đến hai hành khách còn lại; mắt anh dán chặt vào cây cột trắng.
Đột nhiên, anh ta cảm thấy mình bị nhấc bổng lên không trung. Kính chắn gió, thứ lẽ ra phải hiển thị cây cột, giờ đây tràn ngập sắc xanh của bầu trời trong giây lát trước khi lấp đầy một biển cỏ xanh sẫm.
“Urrgh! Nữa à!" Reynard hét lên khi chiếc xe lao mạnh xuống đất.
Nó nảy lên và kêu lạch cạch, và anh ta bị văng tứ tung. Mira và Joachim quan sát bộ dạng của Reynard từ nơi họ nép vào ghế sofa và nghe thấy âm thanh rên rỉ đau đớn của hệ thống giảm xóc khi FAV hạ cánh. Vị pháp sư thở phào nhẹ nhõm vì mình vẫn còn nguyên vẹn.
Khi chiếc xe lắc lư dịu lại, Mira nhìn ra cánh đồng hoa trước mặt họ. Cánh đồng ấy đã ở đó, nhưng lũ quái vật thì vẫn chưa thấy đâu.
“Có vẻ chúng ta đã đến được trước bọn chúng rồi.” Garrett nói từ ghế lái.
“Nếu chúng đang tiến thẳng tới đây đúng như những gì được báo lại, thì đội quân quái vật sẽ xuất hiện từ những cái cây ở ngoài cùng bên phải.” Joachim đã khảo sát khu vực và so sánh vị trí hiện tại của họ với vị trí trên bản đồ, chỉ ra vị trí của đội quân.
Một giọng nói rên rỉ cay đắng như kiểu sắp chết vang khắp xe. “Hai người biết điều đó sẽ xảy ra mà tại sao… tại sao không cảnh báo tôi?”
Mira và Joachim quay lại thì thấy Reynard vắt vẻo ở phía sau ghế sofa như một mảnh quần áo bẩn.
“À, uh, xin lỗi về điều đó,” Mira nói. “Ta chỉ nhận ra điều đó ngay trước khi nó xảy ra. Ta gần như không có thời gian để chuẩn bị tinh thần.”
“Và tôi vừa nhìn thấy những gì tiểu thư Mira cố làm và nhanh chóng bảo vệ mình.”
Mặc dù những lời nói đó có vẻ hợp lý, nhưng không ai trong số họ có thể che giấu hoàn toàn nụ cười gượng gạo cũng như cảm giác hối lỗi của mình. Reynard nhăn mặt đau đớn, lông mày của anh thì nhíu lại. Sau đó, chiếc FAV rung lên khi va phải vật lạ, và cả hai pháp sư ngã nhào khỏi ghế sofa và đâm đầu xuống sàn nhà.
“Anh là đồ tệ hại, Garrett…” Mira lẩm bẩm khi cô leo trở lại ghế.
"Đúng vậy. Chúng ta không thể để yên vấn đề này." Joachim cười cay đắng.
Reynard chỉ đơn giản là cảm thấy đó là gieo gió thì gặp bão.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage