Ban đầu tôi định viết thành một chương thôi, nhưng vì nó dài quá nên tôi đã chia thành hai phần. Bởi vậy, lần này tôi sẽ đăng hai chương cùng lúc.
『Ô… Thủ lĩnh! Con đã đưa người — hiện thân của Linh Hồn Vorpal đến đây rồi desu wa!』
『Ồ, Emul, làm tốt lắm.』
Bên kia cánh cổng, không phải ngai vàng theo kiểu Tây phương… mà là một gian yết kiến mang đậm phong cách Nhật Bản, đó là nơi nó ngự trị. Một con thỏ mang dáng vẻ như thể muốn nói "đây chính là hậu cung của ta"—xung quanh nó là vô số thỏ cái đang hầu hạ—tuy không áp lực như lần chạm chán Dạ Tập Lycagon, nhưng nó vẫn tỏa ra một sức mạnh đáng nể.
Khác với những con thỏ khác, nó có kích thước tương đương với con người, nhưng đôi mắt tròn xoe cùng bộ lông trắng muốt bao phủ toàn thân lại hoàn toàn không hợp với chất giọng baritone trầm khàn. Thế nhưng, kỳ lạ thay, vết sẹo hằn sâu ở một bên mắt và bộ lông thô ráp, xù xì lại dung hòa một cách tự nhiên giữa sự uy hiếp và nét đáng yêu. Nhìn nó gặm củ cà rốt nhỏ như chiếc tẩu, tôi cảm nhận được nhiệt huyết của người đã tạo ra nhân vật này.
『Ta — Weissasche là Thủ lĩnh ở Rabbituza này.』
Trong ShanFro – một thế giới lấy bối cảnh trung cổ kết hợp fantasy – lại xuất hiện một con Thỏ Yakuza mang phong thái cực kỳ... xã hội đen. Weissasche nở nụ cười nhếch mép. Ôi trời, loài ăn cỏ mà lại có gương mặt đáng sợ hơn cả mấy loài ăn thịt kém cỏi nữa chứ.
『Ta nghe rồi, ngươi đã chiến đấu với con cún đó và bị nó đánh dấu là kẻ bại trận phải không? Linh Hồn Vorpal của mày cũng khá đấy chứ.』
“Linh Hồn Vorpal” là cái quái gì vậy, liệu tôi có nên hỏi không nhỉ?
『Ta không ưa việc bọn ngươi mạnh lên quá nhanh và đánh mất Linh Hồn Vorpal đâu, nhưng nếu có một kẻ đầy triển vọng như người, đích thân ta rèn luyện cũng là một điều thú vị đó… Vậy thì sao đây? Có muốn giao phó thời gian của mình cho bọn ta không?』
『Hừm…』
Nói tóm lại, đây có lẽ là một nhiệm vụ tu luyện chăng? Tôi thực sự rất mong chờ xem mình sẽ nhận được đặc quyền gì khi hoàn thành Kịch Bản Độc Nhất này. Tuy nhiên, hình ảnh một ông trùm Yakuza cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi, nếu đã xin được Thủ lĩnh chỉ dạy thì… đúng rồi.
『Không có lý do gì để từ chối cả, mong được Đại Ca giúp đỡ.』
Tôi đùa một chút, cúi đầu và trả lời như một người đàn em, Weissasche đánh rơi cái rụp củ cà rốt đang gặm khỏi miệng, đứng hình một lúc. Nhưng rồi, hắn bắt đầu cười phá lên, khiến lũ thỏ hầu cận cũng phải giật mình.
『Ư ha ha ha ha ha ha ha ha! Tuyệt vời! Đúng rồi, phải thế chứ! Nếu đã xin được dạy dỗ thì ta là cấp trên, còn mày là đàn em! Ư ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!』
Chỉ nhìn lời thoại thôi thì tôi có đấm cho hắn một phát cũng chẳng ai trách được, nhưng tiếng cười của Weissasche không hề mang cảm giác khinh bỉ hay chế nhạo tôi, ngược lại, tôi cảm thấy một sự kính trọng, như thể hắn đang tán thưởng một tên hề tài ba.
『Ta thích! Ta thích lắm! Mày cứ gọi bọn ta là Vash! Ta chỉ cho phép những kẻ được công nhận mới được gọi như vậy thôi.』
『Ồ, ừm… vâng ạ.』
Xem ra tôi đã trúng số độc đắc trong lựa chọn độ thiện cảm rồi, chỉ định đùa một chút thôi mà… Chắc là kinh nghiệm liên tục nịnh bợ NPC trong mấy cái game hẹn hò đã phát huy tác dụng chăng?
『Emul! Con thích thằng nhóc đó lắm phải không? Dẫn nó đi tham quan khắp nơi đi.』
『Ế! À, vâng, con sẽ cố gắng hết sức desu wa!』
Nhìn Emul nhảy tưng tưng sau khi được Weissasche—à không, Vash—giao nhiệm vụ chăm sóc tôi, tôi lại chìm vào những suy nghĩ meta một lúc. Dù không có ý định tiết lộ, nhưng nắm rõ điều kiện kích hoạt và cách tiến hành là bản chất của một game thủ.
Tạm thời, điều kiện kích hoạt có lẽ là phải chiến đấu với những đối thủ mạnh hơn mình và vượt qua một số điều kiện nhất định. Ngay tại điểm này, tôi đã cảm nhận được ác ý của nhà phát hành khi những người chơi cấp cao và những người chơi kỹ năng thấp có khả năng tìm thấy Kịch Bản Độc Nhất này rất thấp.
『Sunraku-san, Sunraku-san! Tôi sẽ dẫn ngài đi tham quan Thỏ Ngự Điện desu wa! Xin hãy đi theo tôi desu wa!』
『Hả? À, ừm, được thôi.』
『Và đây desu wa, đây là Đấu Trường Thỏ nơi chúng tôi rèn luyện sức mạnh Vorpal desu wa!』
『Uầy…』
Cảnh tượng hàng loạt con thỏ cầm đủ loại vũ khí, luyện tập chí mạng vào hình nộm quả thực khiến tôi rợn người.
Hầu hết chúng dùng dao phay hoặc đoản kiếm, nhưng cũng có một con Vorpal Bunny dùng búa tạ đánh bay đầu hình nộm như chơi Daruma Otoshi.
(Ở các khu vực xa hơn có lẽ cũng xuất hiện những con Vorpal Bunny kiểu đó…)
Không chỉ búa tạ, mà còn có cả cưa và chùy gai trông chẳng khác gì gậy bóng chày đinh… Dòng vũ khí chứa đầy sát ý, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài dễ thương, khiến tôi cảm thấy lạnh toát sống lưng.
『Thủ lĩnh của chúng tôi luôn nói rằng muốn làm gì đó để mọi người không nghĩ rằng bọn thỏ chúng tôi yếu đuối desu wa. Vì thế, chúng tôi đang cố gắng tập luyện như thế này, với mục tiêu đủ mạnh để hạ gục cả rồng desu wa!』
『Với người chơi mới thì đúng là Tử Thần rồi… Ối, cái đó là kéo sao… đáng sợ thật.』
Cái kéo khổng lồ trông như trong game kinh dị đó, rõ ràng được thiết kế để đối phó với con người… Hả, cái gì cơ, nó tách ra được sao?! Một cặp song kiếm từ cái kéo ư?! Tôi muốn có nó quá đi mất!
『Sunraku-san thật hiếu kỳ desu wa nha, cái đó mà không có kỹ năng cao thì không thể dùng được đâu desu wa.』
『Thật sao? Thế thì tôi sẽ trở thành Chiến binh Kỹ Năng!』
May mắn ư? Kệ đi, cho tôi phân bổ lại điểm kỹ năng đi mà.
Dù chưa nhận được lợi ích từ Kịch Bản Độc Nhất này, nhưng tôi tin chắc rằng nó ẩn chứa một lợi thế khổng lồ.
Độ thiện cảm của NPC là một yếu tố khá quan trọng đấy nhé. Nếu độ thiện cảm cao, bạn có thể nhận được thêm thông tin đặc biệt, hoặc thậm chí NPC sẽ tự động thu thập và cung cấp thông tin cho người chơi.
À, mà “những người cung cấp thông tin” trong game thường xuất thân từ game hẹn hò đấy.