Chúng tôi gặp nhau như dự định, chuẩn bị khiêu chiến Mê Cung lần đầu tiên trong một thời gian dài.
Những thành viên của chúng tôi lần này là tôi, Novem, Aria, Miranda, Clara, Poyopoyo và Porter.
Tôi để Porter ở giữa đội hình, Aria ở trước mọi người.
Sau khi đã cải tiến nhiều lần, hiện tại Porter có một mái che gắn với thân của nó bằng 4 cột trụ mỏng.
Trong Mê Cung thì thời tiết không có ý nghĩa gì.
Nhưng mà mục đích của mái che là để hành lí bên trong không bị tổn hại trong chiến đấu.
.
“Hay là mình nên làm nó thành một cái hộp hẳn luôn nhỉ?”
.
Thay vì làm nó nhẹ đi, tôi nghĩ lẽ ra mình nên làm nó rắn chắc hơn. Nghe tôi nói thế, Poyopoyo đưa tay lên cằm suy ngẫm.
.
“Ngoài việc đó ra, thay vì để một tấm Khiên ở phía trước, một cái gì đó có tính sát thương hơn… hay là gắn thêm giáo để khiến Porter thành vũ khí? Vừa tiến lên vừa tiêu diệt kẻ địch và bẫy rập!”
.
Nghe thế, tôi nhủ thầm có khi như thế không phải là ý tồi, trong giây lát, rồi tôi liền lắc đầu.
Không thể để cỗ máy mang hành lí quý giá của chúng ta cũng đóng vai trò tiến công được, phòng trường hợp nó bị phá hủy.
Clara đưa tay lên xoa trán mà nói.
.
“…Lỡ dính các Thám Hiểm Giả khác thì sao? Chắc chắn không được”
.
Nhưng mà chiếc đèn lớn gắn ở một bên Porter có vẻ là một lựa chọn tốt.
Nó giúp giảm lượng Mana Clara tiêu hao.
Bù lại cần tốn tiền mới phát sáng.
Nó soi sáng hành lang đúng nhiệm vụ, nhưng cũng có vấn đề như là việc không thể thường xuyên tắt mở đèn được.
Aria đang ở phía trước ngừng lại, ra hiệu là có kẻ địch ở ngã rẽ phía trước.
.
“Nhỏ giọng một chút đi. Tôi phải chú ý lắng nghe đây”
.
Novem đang ở một bên Porter, Miranda ở bên còn lại.
Clara đang đi ở phía trước nó.
Đằng sau thì không có ai, nhưng mà nơi đó là để núp hoặc tránh né khi cần thiết.
Nếu như thế tính ra làm nó rắn chắc hơn vẫn là tốt.
Bên trong hành lang được tạo ra bằng nhiều lớp kim loại ngổn ngang xếp chồng lên nhau, tôi cũng nghe được âm thanh bước chân rõ ràng.
Tôi đưa ra mệnh lệnh.
Nhưng lần này thì khác trước.
.
“Novem, chuẩn bị Ma Pháp đi. Sau khi bắn 1 đợt rồi thì anh và Aria sẽ kết liễu phần còn lại. Nếu chúng vượt qua được thì, Miranda bảo vệ hai người họ. Poyopoyo cảnh giác ở phía sau”
.
Với một giọng điệu không quá hài lòng với việc bị bắt một mình đứng ở sau, Poyopoyo…
.
“Mặc dù trong bóng tối tôi vẫn thấy đường rõ ràng… mặc dù tôi có thể một mình xử lí toàn bộ bọn chúng…”
.
Bắt đầu than phiền.
Tôi biết cô ta có thể làm được, nhưng mà lần khiêu chiến này là để kiểm tra chúng tôi có thể đi sâu đến mức nào với tổ đội này.
Nếu để Poyopoyo chiến đấu ở khu vực tầng 3 trở lên như thế này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa…
.
“Muốn cho cô chiến đấu tốn tiền lắm”
.
Một giọng nói từ trong viên Đá Quý xác nhận chuyện đó, là Đệ Tứ mê tiền.
.
『 Ừ, chuyện đó cực kì quan trọng. Đi khiêu chiến như thế này đã là phải tốn tiền rồi, nếu con rối tự động mà bị hư hại chút nào thì chúng ta lại bị hụt thu nhập… hà, nếu vẫn còn làm công việc mang xách hành lí như thường lệ thì đã kiếm tiền hiệu quả hơn rồi 』
.
Ông ấy đang nói về việc tôi dùng Porter để chở Thám Hiểm Giả đến mục tiêu của họ, hoặc là giúp đưa họ về trên đường lên.
Đúng là làm vậy tôi kiếm được không ít tiền.
Thám Hiểm Giả đi xuống có thể đỡ được không ít công sức.
Thám Hiểm Giả đi lên thì không cần phải xách nặng trong tình trạng kiệt sức. Tùy trường hợp mà nói, có được người chở về mặt đất họ còn mừng rỡ đến rơi nước mắt.
Cả hai trường hợp đều không quá tốn thời gian, mỗi chuyến đi về như thế tôi đôi khi còn kiếm được tổng tiền bằng một xu Vàng.
(…Nhưng mà mình cảm giác ‘thường lệ’ của Đệ Tứ có hơi sai rồi)
Ông ấy không nói sai, nhưng như thế khác hẳn với kiểu Thám Hiểm Giả tôi biết.
Ừ thì Porter kiếm ra tiền, nhưng mà đó chỉ là cách làm chứ không phải mục đích cuối cùng của tôi.
Đệ Ngũ cảnh cáo ông ấy.
.
『 …Không phải là tiền của ông đâu ông biết mà, đồ keo kiệt 』
.
Đệ Tứ vặt lại.
.
『 kiếm tiền quan trọng không phải sao!? Muốn sống thì phải kiếm tiền chứ! 』
.
Ông ấy nói không sai.
Nhưng mà nghe thế, Đệ Lục…
.
『 Đó chỉ là nếu có xài tiền mà thôi. Cứ tích lũy rồi để đó không làm gì quá vô nghĩa, không phải chết rồi cũng không mang được tiền theo sao 』
.
Dù có một kho báu lớn đi nữa thì nếu không thể sử dụng tiền một cách khéo léo thì cũng vô nghĩa.
Nếu theo nghĩa đó thì, tôi nghĩ mình muốn trở thành một người có thể sử dụng tiền khéo léo hơn.
Đệ Tứ chỉ là giỏi mang tiền về mà thôi.
Ông ấy luôn xác định chính xác mức mà các Thám Hiểm Giả chúng tôi gặp sẵn sàng trả, hơn nữa còn thỏa thuận giảm giá nữa. Giảm giá như thế thì sau nhiều lần tính ra chúng tôi lại là kiếm ra lời nhiều hơn.
Nghĩ đến đó, những con quái vật xuất hiện từ ngã rẽ.
Là Yêu Tinh Lùn có vũ khí kim loại, số lượng đúng như Aria báo trước.
Đã chuẩn bị xong, Novem…
.
“Hỏa Đạn!”
.
Bắn ra những viên cầu lửa liên tục, khiến đối phương bị choáng. Dù có dùng vũ khí chặn đòn lại chúng vẫn bị phỏng.
Aria cùng tôi bước lên trước.
Cô ấy đang mang theo một cây giáo ngắn hơn trước kia, một tay cầm khiên vừa đỡ đòn vừa đánh cho bọn chúng mất thăng bằng.
Cứ thế, cô ấy liên tục cầm giáo đâm chúng ở những vị trí không có giáp bảo vệ.
Khác hẳn với kiểu trước đây của cô ấy, chỉ toàn vung giáo theo những vòng cung rộng.
(Như thế này dễ hơn nhiều)
Không dùng chùy, mà là dùng đoản kiếm, tôi xoay nửa người né một đòn tấn công của con Yêu Tinh Lùn rồi cắt cổ nó.
Máu chảy lênh láng từ vết thương trên cổ, con Yêu Tinh Lùn ngã xuống đất gây ra âm thanh trầm đục. Con Yêu Tinh Lùn cuối cùng định bỏ chạy khỏi hai chúng tôi bị thanh đoản kiếm còn lại tôi rút ra xử lí nhanh gọn.
.
“Gặ…”
.
Gào lên một âm thanh đứt quãng, đầu con Yêu Tinh Lùn cuối cùng rơi xuống đất cùng với rất nhiều máu tươi từ cổ nó.
Xung quanh hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ.
May mắn thay chỉ có tôi và Aria là bị dính dơ.
Aria than phiền.
.
“…Này, nếu để máu chảy nhiều cỡ đó tôi bị trượt chân đó biết không”
.
Cô ấy đúng là trở nên cứng cỏi hơn rồi.
Trước một cảnh tượng như thế, cô ấy có vẻ như đã quá quen thuộc rồi nên chỉ để ý đến chuyện mình có thể bị trượt chân mà thôi… thấy cảnh cô ấy không còn chút gì giống một tiểu thư quý tộc nữa tôi có hơi buồn bã.
.
“Xin lỗi vì chuyện đó. Thật đó, ừm…”
.
Thấy vẻ mặt phức tạp của tôi, Aria có vẻ khó hiểu.
.
“Sao anh lại đi làm vẻ mặt như thế?”
.
Khi cuộc chiến kết thúc, Clara đến để lấy những gì có thể được bán đi kiếm tiền. Công cụ cần thiết để làm thế cũng được để trên Porter nên bản thân cô ấy chỉ mang có một chút trang bị trên người.
Số kim loại mới có được bị bỏ hết lên Porter.
Aria canh chừng ở phía trước, Miranda ở phía sau.
Tôi đang giúp đỡ Clara, cũng như xác nhận với Novem.
.
“Novem, em không mệt mỏi chút nào chứ?”
.
Nếu một pháp sư bị mệt mỏi cơ thể quá độ thì độ tập trung của họ cũng giảm. Trong tình trạng đó mà sử dụng Mana sẽ càng làm mệt mỏi hơn.
Khi trong tổ đội có pháp sư làm chủ công thì cần phải liên tục xác nhận tình huống của họ.
Mỗi ngày tình huống có thể sẽ thay đổi, nên theo như tôi nghe được thì một đội trưởng cần phải giao tiếp với tổ đội của mình thường xuyên.
Mặc dù tôi không nghĩ cô ấy lại sẽ mệt mỏi chỉ sau một lần tấn công như thế, cô ấy mỉm cười xác nhận.
.
“Em vẫn ổn, Lyle-sama”
“Vậy à… vậy sau khi thu nhập nguyên liệu xong chúng ta tiếp tục tiến lên”
.
Tôi ngăn Novem không để cô ấy giúp đỡ, để mình tôi và Clara hoàn thành công việc, rồi sau đó chúng tôi tiếp tục tiến lên.
Như trước đó, tôi để việc dò đường cho Aria.
(Cô ấy vẫn đang cảnh giác mà không cần được lệnh, nên mình có thể nói chuyện bình thường)
Trước đó, tôi dựa dẫm vào Skill nên có thể dễ dàng hiểu được tình huống của đồng đội mình.
Vì thế, chúng tôi thường có rất ít chuyện để nói với nhau.
(Trò chuyện… không thể cứ im lặng mãi được)
Tôi hỏi Clara.
.
“Clara, cô điều khiển Porter thấy ổn không?”
“Ừm. Miễn sau tốc độ di chuyển được giữ ở mức nhất định… nhưng mà leo cầu thang có hơi mệt mỏi. Bù lại tôi không cần phải dùng Ma Pháp giữ ánh sáng nên cũng không tiêu hao quá nhiều”
.
Có vẻ như bản thân cô ấy có hơi bất bình vì không thể tự mình điều khiển ánh sáng.
(Coi như là một thử thách cho lần cải tiến tiếp theo đi)
Ngoài ra tôi cũng lên tiếng hỏi chuyện Miranda.
.
“Cô di chuyển tốt hơn trước rồi đó, Miranda”
.
Nghe tôi nói thế, cô ấy mỉm cười trả lời.
.
“Cảm ơn. Nếu như cậu nói như thế ít mỉa mai hơn một chút thì tôi đã vui rồi”
.
Tôi cười khổ, xác nhận cô ấy vẫn ổn rồi cuối cùng kiểm tra Poyopoyo.
Vì lí do gì đó cô ta có vẻ bực bội.
Đệ Nhị lên tiếng.
.
『 Làm một con rối tự động mà cô ta phiền phức hết sức 』
.
Có lẽ cô ta đang bất bình vì không được trọng dụng.
Biểu cảm của cô ta thay đổi nhiều hơn hẳn so với người bình thường.
.
“Hà… trong lúc nghỉ ngơi tôi sẽ khiến cô làm việc, nên từ giờ đến đó cứ chịu đựng đi”
.
Vừa nói xong cô ấy lôi chảo nướng và đủ loại dụng cụ nấu ăn khác ra mà tuyên bố.
.
“Cứ để hết cho tôi. Từ nghỉ ngơi đến nấu ăn, tôi sẽ khiến mọi người được phục vụ hoàn hảo nhất!”
.
…Thực ra trong Mê Cung tôi không mong chờ điều gì quá sang trọng.
Nhưng Poyopoyo có vẻ đang quá hăng hái.
.
“Không, chúng ta không cần làm gì quá phức tạp…”
.
Sau khi nói chuyện xong, tôi tiếp tục cảnh giác xung quanh trên đường đi.
-
-
-
Chỗ chúng tôi chọn để nghỉ ngơi là một khu vực tương đối đủ rộng để nghỉ đêm.
Dọn dẹp xong quái vật, chúng tôi dỡ bớt nguyên liệu từ trên Porter xuống bắt đầu làm đồ ăn.
Hăng hái hết sức, Poyopoyo bắt đầu làm súp.
Cô ta nướng bánh mì, bỏ những thứ nhìn như thịt nguội lên nó.
So với thức ăn bình thường trong Mê Cung thì như thế này khá là cao cấp. Thường thì chỉ có súp đặc và bất kì loại bánh mì nào mang sẵn theo mà thôi. Để giảm tối thiểu đồ không cần thiết, chúng tôi không mang theo những công cụ cần để làm đồ ăn quá sang trọng được.
Nhưng mà dụng cụ làm bếp bình thường thì có thể được bỏ lên Porter, miễn sao không mang quá nhiều thì có thể ăn sang như thế này được.
Hiện tại là đến lượt Miranda canh gác.
Sau khi ăn xong, Novem và Clara đang ngủ.
Poyopoyo để sẵn phần ăn của Miranda ra một bên rồi ngồi bên cạnh nó, như muốn phục vụ nó ngay khi còn nóng.
Ngồi ăn cùng với Aria, tôi mở miệng.
.
“…Một…”
“Có chuyện gì?”
“Đi đến tận đây, cô chỉ mới mắc một lỗi duy nhất”
.
Cô ấy vội vã viện cớ.
.
“T-tôi đã nhanh chóng tập hợp lại với tổ đội ngay sau đó không phải sao! Mà khoan, anh nhớ được hả? Đúng là một người kĩ tính đến khó chịu mà”
.
Thấy cô ấy càng nói càng tức giận, tôi sửa lại.
.
“Không, ý tôi là đó là lần duy nhất cô đã mắc lỗi. Nếu như nghĩ lại chúng ta vài tháng trước thì hiện tại cách cô di chuyển đã tiến bộ hẳn rồi… Dù là lúc tiến lên cùng nhau cũng dễ chiến đấu hơn trước”
.
Nghe thế…
.
“…Ra vậy. Xin lỗi vì lúc nãy”
.
Tiếp tục ăn, Aria có vẻ vui vẻ hơn. Sau đó, chúng tôi tiếp tục nói chuyện một lúc cho đến khi tôi để Aria đi ngủ trước.
Người đã phải hoạt động căng thẳng nhất lúc di chuyển là Aria. Trong lúc nghỉ ngơi thế này, tôi định sẽ để cô ấy không cần phải gác đêm để có thể nghỉ ngơi đầy đủ cho ngày hôm sau.
Sau khi cô ấy ngủ thiếp đi, tôi lầm bầm.
.
“Thật là khác hẳn so với trước kia. Mặc dù hiện tại nhân số cao hơn có đóng góp một phần”
.
Nghe thế, Poyopoyo…
.
“Anh đang nói chuyện một mình sao? Đúng là một chủ nhân cô đơn mà. Tôi sẽ lắng nghe anh nói chuyện. Cứ việc nói hết lo lắng của mình cho tôi nghe đi. Tôi đảm bảo sẽ biến nó thành trò đùa để chọc ghẹo anh sau này”
“Nghe thế tôi không có an tâm chút nào đâu biết không?”
.
Tôi ngồi lên một trong những thùng gỗ của chúng tôi rồi bắt đầu nói chyện. Thay vì là xin lời khuyên thì giống như tôi đang xác nhận lại hơn.
Xác nhận suy nghĩ của bản thân.
.
“Lần trước chúng tôi khiêu chiến nơi này tệ đến không thể tệ hơn. Aria lúc nào cũng sắp khóc đến nơi, và rồi chúng tôi chỉ kéo chân Clara. Mặc dù để Novem tự mình quyết định vẫn tốt hơn, nhưng tôi lại cố gắng truyền lệnh chi tiết hết mức có thể… cuối cùng không đâu vào đâu cả”
.
Poyopoyo lên tiếng.
.
“Cậu đã trưởng thành hơn rồi, tên dâm gà. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho cậu thăng chức thành gà con vô dụng”
“Này, cái đó trưởng thành chỗ nào hả. Mà gà con là cái quái gì?”
.
Tôi đưa mắt nhìn ba người đang ngủ, và Miranda.
.
“Đi đến đây rồi mà vẫn… ôi chao, đúng là đàn ông mà…”
“Đừng có hiểu nhầm gì cả. Hơn nữa, tại sao cô lại đang cố cởi đồ ra vậy? Nếu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, lát nữa tôi tát cho cô tỉnh sau”
“Chậc, vậy cuối cùng vẫn chỉ là một tên dâm gà thôi à? Chỉ mới có lộ tí da ra mà đã có thái độ yếu đuối như thế… một ngày nào đó chắc chắn tôi sẽ khiến cậu bám lấy tôi không dám thả”
“Ồ, vậy là muốn bị bóp cổ chứ gì? Đi ngủ luôn đi”
.
Nghe tôi nói thế, Poyopoyo lắc hai bím tóc của mình rồi nói gì đó như là, ‘Không không, tôi muốn nghe cho hết cơ’.
…Thật sự không hiểu được. Ngoại hình cô ta cũng có thu hút ánh mắt một chút, nhưng mà bên trong thì không thể nào cứu nổi.
.
“Hôm nay khá là ổn. Mặc dù có không ít điểm rắc rối, nhưng nói chung chúng tôi vẫn rất hiệu quả. Đúng như lời Clara nói”
.
Poyopoyo có vẻ thỏa mãn với việc đó.
.
“Khi cậu đi vòng vòng cho thuê Porter, tôi cũng có quan sát các Thám Hiểm Giả khác… đúng là, hiện tại cá nhân mọi người đều di chuyển hết sức hiệu quả. Nhưng mà, tổ đội sao? Nếu xếp thành một chỉnh thể mà nói, đột nhiên cách mọi người hành động hiệu quả kém hẳn đi”
.
Bởi vì hiện tại, mọi người chỉ cần phải lo về vai trò của bản thân.
Khả năng hợp tác của một tổ đội không phải ngày một ngày hai đột nhiên xuất hiện. Có nhiều điểm khác biệt so với quyết định và hành động cá nhân.
Chúng tôi sẽ phải liên tục xem xét việc nên hợp tác như thế nào, và hành động đúng cách để có thể làm tổ đội trở nên hài hòa.
.
“Ừm. Tôi cũng nói chuyện với không ít đội trưởng, thay vì để ý đến khả năng cá nhân, đa số họ đều coi trọng những người có thể làm việc cùng nhau tốt hơn”
.
Ngồi trên Porter nói chuyện với người khác khiến mối quan hệ của tôi với các Thám Hiểm Giả Arumsaas trở nên tốt hơn hẳn.
Trên đường đi chúng tôi đều nói chuyện không ít, và có cơ hội nhìn cách các tổ đội khác hoạt động là phần thưởng kèm theo.
Tùy tổ đội thì cách họ làm việc sẽ khác nhau, nhưng đa phần cứ tổ đội nào chú trọng vào rèn luyện cơ bản thì sẽ thành công hơn.
Tôi làm việc kia là để tập cách điều khiển và ứng dụng Porter, nhưng không ngờ nhờ đó mà tôi quen được nhiều người ở Arumsaas như thế.
Đa số họ xưng tôi là 『 Lyle Gánh Nặng 』 hay gì đó, mỗi lần tôi đều nhìn họ mà cười khổ, nhưng đó cũng là một kiểu Thám Hiểm Giả tôn trọng nhau.
Thường thì, một người muốn có danh hiệu ra hồn đều phải khiến người khác hoặc là sợ hoặc là khâm phục.
Tôi còn quá trẻ, nên việc đó không có lợi lộc gì cả.
Nhưng mà danh hiệu hiện tại của tôi lại trở thành một chủ đề nói chuyện, giúp tôi có thể đưa nó vào những lúc tám nhảm. Bản thân tôi không quá giỏi giao tiếp với người khác, nhưng nhờ có 1 chủ đề để có thể bám vào nên việc đó cũng trở nên dễ dàng hơn.
(Nếu nghĩ như thế thì, cũng không quá tệ… bị gọi là một gánh nặng)
Theo như tôi nghe được, thấy tôi xung quanh lúc nào xung quanh cũng đầy những người đẹp đối xử tốt với tôi khiến các Thám Hiểm Giả nam khác cảm thấy bất mãn.
Có không ít người cho rằng lí do duy nhất chúng tôi đến được tầng 40 là nhờ những con rối của Damien.
Nhưng tôi không thể phủ nhận chuyện đó.
Trong trận chiến với Boss thì chúng tôi ra sức nhiều nhất, nhưng mà những lúc khác mà nói, những con rối của Damien đóng vai trò làm khiên đỡ đòn giúp đỡ chúng tôi không ít.
Nhìn Porter tôi...
.
“…Porter đúng là một đồng đội tốt”
.
Thì thầm như thế, Poyopoyo…
.
“Dĩ nhiên. Nó chính là kết quả của tình yêu từ tôi và cậu. Nhưng mà trong tương lai gần, tên của tôi… không phải tên tạm thời, xin hãy quyết định cho tôi một cái tên chính thức đi. Tôi thực sự không thể chịu nổi cảm giác thua thiệt Porter. Mấy cục sắt vụn sản xuất hàng loại kia đang chế giễu tôi đến tận trời xanh rồi!”
.
Nhìn cô ta tôi hơi nghiêng đầu.
.
“Bọn chúng nói nhiều thế sao? Sao không cãi lại đi? Rằng cô khác với bọn chúng, là một trình độ khác biệt hoàn toàn?”
“Bởi vậy nên lũ đàn ông để ngoại hình lừa dối bản thân là… mấy tên đó có cái miệng cực kì thối biết không. Tôi không là đối thủ của bọn chúng! Tôi, thiên thần của tên dâm gà đã bị bức đến muốn khóc đây! Xin hãy bảo vệ tôi tốt hơn đi!”
.
Tôi trả lời.
.
“Khóc quái gì chứ… không phải cô chỉ toàn than thở thôi sao?”
.
Với một vẻ mặt buồn rầu, cô ta co gối ngồi sụp xuống tại chỗ.
Khi cô ta nhỏ giọng hát một bài hát buồn, tôi giật mình vì khả năng ca hát cao cấp đó.
(Cô ta thực sự làm được rất nhiều thứ… có lí do tại sao cô ta bị ám ảnh với việc làm hầu gái đến thế không?)
Những người cổ đại kia làm Poyopoyo vì lí do gì… tôi thực sự không thể hiểu được.