Chúng tôi đang nghỉ ngơi ngắn để ăn trưa cùng với bổ sung nước.
Hiện tại, nếu như Monica mà ở đây thì sẽ có thể chuẩn bị những món tương đối xa xỉ như thức ăn nóng, nhưng mà không có nên chúng tôi phải tạm thời chịu đựng bánh mì khô và nước. Nghe theo lời dặn của cô hầu gái đó, chúng tôi cũng ăn một chút thịt muối sấy khô để bổ sung lượng muối trong cơ thể nữa.
Trong lúc tôi đang ngồi trên một tảng đá gần đó nghỉ ngơi thì May đang vui vẻ gặm một tảng hơi lớn thịt muối sấy khô khốc, cứng ngắc.
Mặc dù nó là một loại đồ ăn dễ bảo quản nên không quá ngon lành, nhưng May xem ra không quá để ý.
Những người chúng tôi đang hộ tống đang ngồi nghỉ dưới bóng cây. Eva và Clara đang đến lượt canh gác nên Aria cũng đang nghỉ ngơi.
Khi tôi đưa mắt nhìn cô gái ứng cử viên Thánh Nữ… Aura-san, tôi thấy được Gastone-san đang cố thuyết phục cô bé.
.
“Aura-sama, chúng ta không thể cứ tiếp tục bỏ trốn mãi được. Con cần phải được bảo vệ ở đâu đó”
.
Aura-san uống một ngụm nước.
.
“Nhưng mà chỗ ‘đâu đó’ lại phải là Lorphys sao? Vậy thì không. Con cũng biết rõ họ ghét chúng ta đến mức nào mà”
.
Thelma-san cũng có vẻ phiền muộn, nhưng bà ấy không thể cưỡng ép cô bé quá nhiều được. Bởi vì chính vì bà ấy nên cô bé mới mắc vào mớ hỗn loạn này.
(Xem ra cô ứng cử viên Thánh Nữ này cực kì không muốn hợp tác)
Nhận ra ánh mắt của tôi, Aura-san le lưỡi ra với tôi.
May cười lớn.
.
“Ahahaha, xem ra cô bé ghét ngươi lắm đó Lyle. Nhưng mà tại sao lại cần một Thánh Nữ khác làm gì? Nếu cô bé không có động lực thì cứ để cô còn lại làm tiếp thôi”
.
Ý kiến của May không sai, nhưng mà có lí do tại sao Thelma-san không được.
Trong lúc đang cố hết sức mà Thelma-san vẫn bị thua Thánh Nữ hiện tại vì không được đủ người yêu mến. Mặc dù sự chênh lệch không có bao nhiêu, nhưng việc bà ấy thua vẫn là sự thật.
Mặc dù bà ấy đã chuẩn bị một ứng cử viên để thay thế mình là Aura-san, nhưng bản thân cô bé lại quá thiếu động lực nên nhiều người mới ưa thích cô Thánh Nữ hiện tại hơn.
.
“Thelma-san thì. Đã quá lớn tuổi để làm Thánh Nữ rồi. Theo như thường lệ thì người giữ chức này chỉ có làm việc trong vòng 10 năm, nhưng mà hiện tại cô ta đã làm suốt hơn 20 năm rồi. Cô ta đã làm quá nhiều. Đã đến lúc cô ta được nghỉ ngơi”
.
Nghe thế, May nhìn Thelma-san.
.
“Theo như ta thấy thì họ không khác nhau là mấy. Cả hai đều có thể đẻ con, vậy là được rồi không phải sao? Nghĩ lại thì, tại sao ngươi lại đi quyến rũ cô ta thế?”
.
Nghe May quay lại phán như thế, tôi cắn mạnh vào mảnh thịt khô trên tay.
.
“…Tôi không có quyến rũ cô ta. Chỉ là hiểu lầm thôi”
.
Lúc đó, Đệ Ngũ lên tiếng từ trong viên Đá Quý. Mỗi khi May có mặt thì ông ấy nói khá nhiều.
.
『 Chỉ là một chút chuyện khó chịu nhỏ thôi. Chúng ta đã bắt ông ta thề không bao giờ làm vậy nữa, nên đừng lo lắng gì cả 』
.
Có lẽ đang tò mò cuộc nói chuyện của chúng tôi, Clara và những người khác từ bóng của Porter nhìn chăm chú về phía tôi. Còn Thelma-san cũng như nhận ra gì đó, đột nhiên hốt hoảng.
Cô ấy hẳn là không nghe được tôi nói gì trước đó, nhưng mà với Eva và May lỗ tai nhạy bén thì lại khác.
Eva thì hào hứng nói về việc cô ấy vui vẻ như thế nào vì có thể viết được một bài hát mới từ việc này, còn May thì than thở, nói rằng lẽ ra tôi nên quyến rũ cô ta luôn cho rồi.
.
“Nghe khổ thật nhỉ. Vậy rồi, tại sao cô bé nhỏ kia thì lại thích hợp hơn?”
.
Tôi đưa mắt nhìn Aura-san.
.
“Thánh Nữ có thể coi như là một dạng thần tượng được kính ngưỡng. Nữ Thần cuối cùng… tôn giáo của họ thờ phụng Nữ Thần thứ 7, nhưng mà một quốc gia luôn cần một người đứng ra đại diện. Nếu đã có mục đích trang trí rồi thì một cô gái vừa trẻ vừa đẹp thì tốt hơn, là những gì tôi nghe được”
.
Vai trò ban đầu của Thánh Nữ là… làm vật trang trí.
Nhưng từ lúc nào không biết, họ bắt đầu có được quyền lực, và rồi dẫn đến các quốc gia xung quanh can thiệp vào, rồi lợi dụng vị trí đó, cuối cùng biến thành Zayin như hiện tại.
Đệ Ngũ lên tiếng.
.
『 Aura là người tốt hơn để đưa lên làm đại diện. Dù là lúc đàm phán với Lorphys đi nữa, có một người đại diện mới sẽ có lợi ích hơn với người cũ. Bởi vì như thế bên kia sẽ không quá e dè. Nhưng mà với Thelma thì sẽ không như vậy được 』
.
Hiện tại ý định của chúng tôi là gia nhập phe Lorphys, lật đổ Zayin. Vì mục đích đó, chúng tôi cần một người đóng vai trò ‘người thừa kế chính đáng của Zayin’
(Sau khi trở về chúng ta lại sẽ phải thu thập thông tin nữa. Tùy tình hình mà nói, có thể không nhất thiết là phải nhờ Lorphys)
Nếu như có một phe thứ 3 thích hợp can thiệp hơn thì chúng tôi sẽ làm vậy. Nếu như không có ở đâu có vẻ ổn thì… chúng tôi sẽ phải làm cực đoan một chút.
Các tổ tiên khuyến khích không nên làm cách này, nên tôi cũng không chuẩn bị sẵn để làm vậy.
Đơn giản mà nói, chúng tôi sẽ lấy một lượng lớn những người ủng hộ Aura-san tập trung lại rồi tuyên bố tự chủ, lấy đi một phần đất đai của Zayin. Không những có thể lấy một phần sức mạnh quốc gia của họ đi, chúng tôi cũng sẽ có thể lấy nó làm điều kiện để hợp tác với Lorphys đang đối đầu với Zayin hiện tại.
Nhưng mà với mục tiêu sau cùng của tôi, việc đó không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Tôi đứng dậy, nói với May vừa mới ăn xong bữa trưa của mình.
.
“Dỡ trại đi tiếp thôi. Ngày mai chúng ta sẽ về đến Beim”
.
Tôi nói, rồi nhủ thầm.
(Sẽ phải nghĩ một cách để thuyết phục được Aura-san. Hay là mình dựa vào Đệ Tam nhỉ?)
-
-
-
…Beim.
Một tòa nhà tương đối lớn.
Trước kia nó được một thương nhân giàu có sở hữu, nhưng mà sau khi các Thám Hiểm Giả đồn với nhau rằng làm việc với ông ta quá tệ, nên càng ngày ông ta càng khó giao dịch, hay là mượn tiền được ở thành phố này.
Bên cạnh biệt thự là một nhà kho lớn, đủ để dư sức chứa Porter. Thậm chí là đủ để chứa nhiều hơn một con Porter nữa, Monica nhìn cực kì thỏa mãn.
.
“Nếu có làm ồn ở đây cũng không có vấn đề gì. Ở đây cách những khu vực sầm uất đủ xa”
.
Một biệt thự tuyệt vời, với sân trước và sân sau rộng rãi, cùng một nhà kho cỡ lớn.
Có lí do tại sao họ lại mua được một nơi tốt như thế. Lí do là vì nó cực kì bất tiện.
Nơi này cách tương đối xa trung tâm thành phố của Beim, hơn nữa còn có tin đồn rằng người thương nhân quá cố kia vẫn còn ám nơi này.
Thực tế mà nói, đúng là có thể cảm giác được nơi này có gì đó bất ổn, nên Miranda và Shannon đang đi xuống tầng hầm để xử lí nó.
Novem đã bắt đầu dọn dẹp nơi này, ngẫm một lần những nhược điểm của nó thì cô ấy cũng hiểu được làm sao Monica bọn họ có thể mua được nó giá rẻ như thế.
.
“Tháo dỡ nó hẳn thì quá uổng… ra vậy… vì có quá nhiều tai nạn xảy ra nên mới không có ai muốn mua nơi này”
.
Monica không tin tưởng vào ma quỷ hay những thứ huyền bí tương tự. Nhưng mà giờ thì lại khác.
.
“Hừm, ở một thế giới giả tưởng có Ma Pháp như thế này, ma quỷ các kiểu hoàn toàn không dọa tôi sợ nổi. Nhưng mà giải quyết hết toàn bộ những thứ kì dị trước khi tên Dâm Gà trở về chính là nhiệm vụ của tôi đây, Monica này… Chúng ta sẽ phải trừ tà cho nơi này xong sớm”
.
Monica lấy ra một số món đồ nhìn hầm hố như sẽ có tác dụng trừ ma, nhưng mà nhìn kĩ lọ nước được gọi là ‘nước thánh’ thì…
.
“Chỉ là một chút nước bẩn. Những thứ còn lại cũng chỉ là một mớ trang trí. Mua một đống đồ rẻ tiền xem thử có tác dụng hay không, nhưng xem ra toàn là rác rưởi hết rồi”
.
Nhưng vẫn giữ trên người không bỏ đi, Monica bước quanh nhà kho, xem xét thật kĩ.
.
“…Có vẻ như có đường hầm bí mật. Nhà kho này cũng có một tầng hầm, nên chắc hẳn dưới biệt thự này có gì đó được giấu đi. Tôi sẽ phải tìm được bí mật của nó”
.
Hơi lắc lắc hai đuôi tóc của bản thân, Monica có vẻ như đang vui vẻ dạo chơi trong vườn nhà mình. Sau khi tìm được lối xuống tầng dưới được giấu đi, cô ta dùng tay mạnh mẽ mở bung cửa ra rồi bước xuống.
Đi vào một căn hầm tối đen, Monica ngâm nga một giai điệu vui vẻ…
-
-
-
…Shannon đang bám chặt cứng chị gái mình, Miranda.
Cô bé đang cầm một chiếc đèn treo giơ lên cao thắp sáng xung quanh. (TN: cứ tưởng tượng nó là đèn cầm tay thắp nến, nhưng mà thay vì nến thì xài Ma Thạch để chiếu sáng)
.
“P-PHƯHAHAHAHAHAHA! Ta có thể thấy được dòng chảy Mana vô hình đó! Ta c-có thể thấy được hết những cái bẫy rập mà t-tên thương nhân già kia lắp đặt không sợ đâu đó!”
.
Miranda thấy bước đi hơi khó, cầm con dao trên tay ném về phía một bức tường trong hành lang.
Nó bay dính một cái nút kích hoạt, khiến những mũi Giáo rỉ sét bắn ra từ một bên tường. Nhưng mà tốc độ bắn lại rất chậm, thậm chí còn có một vài cây bị gãy hẳn không bay ra.
.
“Bị bỏ rơi lâu quá nên rồi nó biến thành như thế này. Giờ thì, không biết cuối đường hầm này là gì đây?”
.
Shannon đang run rẩy, nhưng vẫn cố tỏ ra dũng cảm.
.
“C-chắc chắn là kho báu của tên nhà giàu đó! Vì h-hắn giàu có nên em nghĩ chắc là không ít tiền đâu!”
.
Nghe thế, Miranda cũng chẳng hứng thú gì.
Tất cả những gì cô ấy muốn là biệt thự ở tình trạng có thể sử dụng. Dù có mong đợi gì đó kì lạ cũng không có nghĩa là chắc chắn nó sẽ thành sự thật.
(Nhà giàu mới nổi dùng nửa gia tài mua mấy thứ đồ kì lạ là chuyện như cơm bữa rồi. Nếu như phát hiện ra hắn lắp ráp đủ thứ bẫy rập này để giấu món đồ chơi kì lạ hay gì đó hẳn là buồn cười lắm)
Nghe một tiếng động vang lên từ xa, Shannon ôm càng chặt hơn.
.
“Shannon, đã khó bước đi lắm rồi đó. Em nãy giờ chẳng giúp được gì cả”
“Nhưng mà nó đáng sợ lắm chị biết không! Từ nãy giờ em cảm giác được sự tồn tại của thứ gì đó không phải Nhân Loại đi vòng vòng đó! Và chúng ta còn bị theo dõi nữa, em phải nói sao chị mới hiểu, tệ hại lắm đó! Em nói từ đầu rồi mà! Dù có rẻ cũng đừng có mua mà!”
.
Shannon nhìn như cô bé sắp khóc đến nơi, nên Miranda thở dài rồi nắm chặt tay cô bé.
Tiếp tục bước đi, cô ấy phát hiện thêm một cái bẫy nữa.
Ném một con dao để kích hoạt nó, sau khi một tiếng động ầm ĩ vang lên mà không có gì xảy ra, cô ấy xác nhận rằng nó đã bị hỏng.
.
“Để yên vài thập kỉ cái là hư hỏng hết sao, ra là vậy”
.
Cô ấy có hứng thú muốn biết những loại bẫy rập nào được xếp ở đây, nhưng sau nhiều năm như thế, cô ấy phát hiện gần như không còn cái nào hoạt động ra hồn nữa.
Không than thở gì thêm về việc Shannon bám chặt, cô ấy bước đi tiếp.
.
“Chúng ta phải xác nhận xem dưới tầng hầm có gì. Giết thời gian một chút trong lúc chờ Lyle và những người còn lại trở về không có gì xấu cả”
.
Trong lúc Miranda tiếp tục bước đi, Shannon nhìn xung quanh một cách lo lắng mà tiếp tục bám thật chặt đủ để không có chút tỉ lệ nào hai chị em họ bị tách rời nhau.
-
-
-
…Trong biệt thự.
Novem đang bận rộn dọn dẹp phòng làm việc chính.
Bởi vì nơi này rõ ràng sẽ trở thành phòng của Lyle, nên cô ấy đang dọn dẹp nó hết sức kĩ càng.
Cô ấy mở cửa sổ ra, tay cầm một cây chổi quét bụi, nhưng rồi cánh cửa đột nhiên dập đóng lại nghe tiếng ‘rầm’ mặc dù không hề có gió thổi.
Nghe tiếng động lớn vang lên sau lưng, Novem không chút ngạc nhiên gì mà quay lại mở cửa sổ ra lần nữa. Lần này, mặc dù nó không bị khóa nhưng nó lại không mở ra được.
Cứ như có gì đó đang chặn nó lại.
.
“Ta muốn trong vòng hôm nay dọn dẹp những phòng chính hoàn tất… nên phiền ngươi đi chỗ khác chơi đùa được không?”
.
Cô ấy quay lưng lại với cửa sổ, thấy được một người mập mạp da tím đang đứng giữa căn phòng.
Trên ngón tay ông ta đeo đầy nhẫn đá quý, trên cổ cũng là một vòng dây chuyền bằng vàng.
Đối mặt người chủ cũ quá cố của căn biệt thự này, Novem bỏ cây chổi quét bụi qua một bên mà chào hỏi.
.
“Rất hân hạnh được gặp mặt. Tên ta là Novem… hãy gọi ta là Novem Forxuz. Là người yêu của Lyle-sama, người đã mua lại biệt thự này… không, không đúng cho lắm. Hôn ước đã bị hủy bỏ rồi. Và chư hầu cũng không đúng cho lắm. Vậy mối quan hệ hiện tại của chúng ta gọi là gì đây? Ừm, hãy cứ xem ta như là người hầu trung thành của Lyle-sama đi” (TN: chư hầu ở đây được dùng với nghĩa một người thuộc quý tộc, nhưng mà phụ thuộc một Gia tộc quý tộc khác)
.
Đối mặt nụ cười của cô ấy, người đàn ông mặc áo choàng đen bắt đầu lơ lửng. Trên tay ông ta là một cây lưỡi hái lớn.
Thấy cảnh đó, Novem có thể nhận ra được thứ trước mặt cô ấy là gì.
Cô ấy nheo mắt lại.
.
“Ta cứ nghĩ toàn bộ Ngoại Lai đã bị tiêu diệt rồi chứ, nhưng xem ra ngươi đã thu thập hết những ghi chép ít ỏi còn lại. Bất tử bất lão cũng không phải là thứ tốt đẹp gì đâu, ngươi biết đó…”
.
Novem vung tay phải lên, nắm thanh trượng phép gia bảo của Gia tộc Forxuz trên tay.
Truy tìm sự bất tử, Ma Thạch và đủ loại nguyên liệu quái vật đã từng được thu thập. Một thời gian rất lâu trước đó, đã có không ít kẻ nghiên cứu cách kết hợp Nhân Loại và quái vật với nhau.
Tất cả việc này lẽ ra phải là bí mật. Toàn bộ ghi chép lẽ ra đã bị xóa bỏ, nhưng mà người đàn ông từng sống ở biệt thự này dường như đã nắm được manh mối nào đó, tự thí nghiệm trên cơ thể bản thân.
Người chủ nhân cũ của biệt thự, không còn mở miệng nói được gì nữa, vung lưỡi hái tấn công Novem.
Nhưng mà Novem dùng tay trái bắt lại nó. Tay cô ấy nắm chặt phần lưỡi sắc bén, dù ông ta có cố cỡ nào vẫn không thể khiến cô ấy thả ra.
.
“Một kẻ đã nhúng tay vào nghiên cứu Ngoại Lai, không thể tha thứ được. Nhưng ít ra một kết thúc không đau…”
.
Novem biến trượng phép trong tay phải của cô ấy thành một lưỡi hái bạc của riêng bản thân. Đầu lưỡi hái lóe lên một màu bạc để lại một vệt cắt duy nhất trên bụng của kẻ địch kia.
Người đàn ông da tím há hốc miệng ra, gào lên thảm thiết. Cơ thể của ông ta nhanh chóng bị một ngọn lửa xanh dương nhạt nuốt chửng, chỉ để lại một chút tro tàn trên mặt đất.
Nhìn lớp tro đó cũng từ từ tan biến vào sàn nhà, Novem thu lưỡi hái của mình lại.
.
“Vậy ra vẫn còn một chút chưa biến mất hẳn”
.
Nói xong, cô ấy thu dọn những đồ dùng dọn dẹp của mình, quyết định đi dò tìm trong biệt thự lần nữa…
-
-
-
…Ở cuối hành lang tối đen dưới hầm, Miranda nhìn thấy Monica.
.
“Cô đang làm gì ở đây?”
.
Bất ngờ thấy Monica đứng trong một căn phòng tối đen với một quyển sách trên tay, Shannon muốn gào lên cũng không thể. Cô bé chỉ há hốc mồm ra, rồi ngất xỉu.
Miranda chụp lại chiếc đèn treo trên tay cô bé, nhìn lại quanh căn phòng.
Monica đang đọc thử số sách và văn kiện được chứa ở đây.
.
“Đúng là một chủ đề nghiên cứu thú vị đây. Có vẻ như có không ít nghiên cứu đã được thực hiện rồi. Đi sâu một hơn một chút cô sẽ tìm thấy một số hầm ngục, cũng như dấu vết rằng trong đó từng có quái vật bị nhốt. Mà, nói sao thì chúng ta cũng không thể công bố việc này được, nên tốt nhất hãy tiêu hủy hết đi”
.
Nghe thế, Miranda hiểu được rằng người thương nhân chủ nhân trước kia của nơi này đã từng thực hiện một số nghiên cứu kì quái. Hơi nheo mắt lại, cô ấy giơ đèn treo lên chiếu sáng những giá sách trên tường.
Khá nhiều quyển có tên cô ấy chưa từng thấy bao giờ, cũng như không ít sách ghi bằng những loại ngôn ngữ cô ấy không đọc được. Bên cạnh đó là những quyển từ điển để hỗ trợ hiểu chúng.
Trong căn phòng này có không ít bàn, nên chắc chắn không chỉ có một người làm việc và nghiên cứu ở đây.
Đặt đèn treo lên bàn, Miranda nhìn về phía lối vào của căn phòng. Cô ấy nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía đó, nhưng cả cô ấy lẫn Monica đều không chút hoảng loạn.
Bởi vì họ biết đó là bước chân của ai.
Người đi vào phòng sau đó là Novem.
.
“Có vẻ như mọi người đã tìm được trước tôi. Xem ra người chủ cũ của nơi này có một vài sở thích riêng không đáng tuyên dương là mấy. Chúng ta sẽ phải tiêu hủy hết toàn bộ số sách và văn kiện ghi chép ở đây”
.
Giọng điệu của cô ta nghiêm khắc hơn thường lệ, và ánh mắt như thể muốn nói cô ta không chấp nhận ai từ chối khiến Miranda nhún vai rồi đi đến dìu Shannon dậy.
Monica đặt quyển sách xuống, nhìn xung quanh.
.
“Chúng ta vẫn còn có thể sử dụng căn phòng này. Có thể để việc dọn dẹp nơi này cho tôi không?”
.
Novem gật đầu.
. “Cô cứ việc làm gì tùy ý. Nhưng mà mọi thứ còn lại trong căn phòng này đều phải bị tiêu hủy hết. Bao gồm cả số đồ nội thất này”
.
Miranda mỉa mai đáp lại.
.
“Dù rằng ở đây có không ít đồ cao cấp thế sao?”
.
Không trả lời, Novem chỉ im lặng nhìn Miranda. Miranda vuốt tóc, thở dài rồi gật đầu.
.
“Ừ ừ, thôi cứ làm gì thì làm. Dù sao thì dùng đồ còn lại trong căn phòng này cũng có hơi… Hay là tổng xử lí hết đồ nội thất một lần luôn đi”
.
Novem đáp lại.
.
“Tôi nghĩ bản thân biệt thự không có vấn đề gì. Nhưng mà phiền các cô giữ kín chuyện này với Clara-san. Cô ta gắn bó với sách có hơi mạnh mẽ một chút”
.
Monica gật đầu. Miranda cũng thế.
Shannon thì… đã xỉu, nên không ai hỏi ý kiến cô bé cả… (TN: từ gốc là của Ngoại Lai là Outsider, ai có chơi Dungeon and Dragon chắc là biết, ai chưa chơi thì cứ google)