…Trên đường đi trong Porter
Aria hiện đang rất vui trong lòng.
Cô ấy mang một can nước đến cho người lái, Clara. Clara nhìn cô ấy khi nhận lấy ly nước rồi nói.
.
“Hôm nay cô có vẻ vui nhỉ”
“À… đúng vậy”
.
Clara cảm giác được Aria đang tạo khoảng cách nhất định với bản thân. Cô ấy nghĩ rằng đó chỉ là vô thức mà làm, bởi vì cô ấy không thể tha thứ được việc Clara chấp nhận đề nghị của Ludmilla mà tham gia phe phái của cô ta.
Clara đưa can nước lên môi, ngay lập tức nhận ra đó là trà cho Monica pha. Mùi hương đó, cũng như nhiệt độ vừa đủ để uống trôi xuống và vị ngọt vừa, Monica có khả năng pha trà ở mức hoàn hảo khó tin với một cỗ máy.
Nhưng mà sự niềm nở của cô ta với bất kì ai trừ Lyle đều cực kì thiếu, nên nếu như không nói rõ mình muốn loại trà nào thì cô ta sẽ chỉ chuẩn bị loại Lyle thích nhất.
Trên đường đi không có đường đàng hoàng, Porter có thể du hành được trên bất kì địa hình nào nhờ vào những bánh xe lớn của nó. Khi thân Porter hơi lắc lư một chút, Aria nắm lấy tay cầm lan can gần đó đứng thẳng lại.
Clara đang ngồi trên một chiếc ghế Monica đặc biệt chuẩn bị, đeo một thứ cô ta gọi là ‘dây an toàn’, nên không gặp phải vấn đề gì. Chỉ cần cô ấy còn cầm trượng phép của mình trên tay là được. Nhưng một ít trà nóng hơi trào ra ngoài can nước dính môi cô ấy.
Trong lúc cô ấy đang lau miệng, Aria hỏi.
.
“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
.
Clara tiếp tục lái Porter mà đáp lại.
.
“Nếu là về chuyện phe phái của Ludmilla thì, đó là câu trả lời của tôi sau khi đã suy nghĩ kĩ càng. Cô ta cũng không quả quyết bằng mọi cách phải lôi kéo được cô mà. Với lại tôi cho rằng tốt nhất cô không nên tham gia bất kì phe phái nào cả, Aria-san. Hoặc cũng có thể tự mình lập phe phái”
“B-bỏ qua ý nghĩ đó đi!”
.
Khi nghe kêu là nên tự lập phe phái, Aria liền phản đối. Nhưng cách Clara đáp lại câu trả lời cô ấy đã đoán được trước từ Aria lại hơi kì lạ.
.
“Tại sao cô lại mỉm cười?”
“Tôi xin lỗi. Nhưng mà cô hiểu lầm một chuyện rồi, Aria-san. Chỉ cần ba người bạn thân với nhau đó đã gọi là một phe phái rồi. Và tôi hoàn toàn không tin tưởng được Novem-san. Miranda-san thì chắc chắn sẽ kéo Shannon-chan vào phe phái của mình. Còn lại chỉ có Gracia-san, Elza-san và Vera-san… ít nhiều gì thì, họ đều có một quốc gia hay tổ chức ủng hộ từ phía sau”
.
Aria có vẻ không hiểu được Clara đang muốn nói gì
.
“Đúng là Gia tộc của tôi hiện tại…”
“Tôi cũng vậy thôi. Nhưng mà dù có ra tay giúp đỡ một trong những người khác đi nữa, nếu xét tính cách và chức quyền của họ thì, lựa chọn thực sự rất giới hạn. Gracia-san và Elza-san sẽ không chịu làm việc với một người khác. Họ cũng phải suy nghĩ về quyền lợi cho quốc gia họ nữa. Miranda-san thì lại quá yếu với tư cách một người chống lưng. Có thể nói cô ấy thậm chí còn ở tình trạng gần như bị cô lập nữa. Nên tôi đã chọn Ludmilla-san”
.
Aria nhìn như thể không thể chấp nhận được chuyện đó. Clara thấy được cô ấy là một người trung thực, và cảm giác hơi ghen tị. Bởi vì hai người họ gần như là trái ngược hẳn với nhau.
.
“Có chuyện gì cô không hài lòng sao?”
“…Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ cô cần phải làm việc cho một người phụ nữ sẵn sàng chia rẽ mọi người thành phe phái như thế. Làm chuyện đó vào lúc quan trọng như thế này, tôi cảm thấy cứ không ổn sao ấy”
.
Clara đóng nắp can nước lại, hơi ngước nhìn lên.
.
“Chính là vì đây là thời điểm quan trọng nên mới phải như thế. Để chống lại Novem-san và Miranda-san, tôi nghĩ mình cần Ludmilla-san. Hơn nữa, như thế này tôi có thể ở gần mà để mắt cô ta”
“Cô, có lẽ nào…”
.
Clara hơi đẩy kính lên, để kính bắt lấy ánh sáng rồi hơi mỉm cười.
.
“Người có sức mạnh lớn nhất hiện tại, là Ludmilla-san. Không phải nói về cá nhân cô ta, mà là việc cô ta có thể ủng hộ được Lyle-san với tư cách người đứng đầu một nước. Tôi nghĩ tốt nhất nên có ai đó giám sát cô ta”
.
Aria nhìn Clara, rồi lấy tay che mặt mình lại.
.
“Cô thật là xấu xa đến bất ngờ đó”
.
Clara cười khúc khích.
.
“Ừm, tôi biết mà. Có lẽ tôi cũng chỉ làm được có thế. Nhưng… không, không có gì”
.
Những gì Clara định nói sau cùng…
(Nhưng mình không nghĩ rằng Novem-san lại chưa tính toán được hành động của Ludmilla-san. Và nhân sự như thế này… mình có cảm giác như Miranda-san đưa Shannon-chan đến là để giám sát. Nếu như nghĩ như thế thì, cuộc chiến giữa các phe phái đã bắt đầu rồi…)
-
-
-
『 Hừm, vậy ra cậu đã vượt qua được mà không để mất Aria-chan. Tốt rồi, tốt rồi. Nếu như mất cô ấy thì chắc chắn tương lai cậu sẽ chỉ là một màu đen thui~ 』
“C-cái tên này… nếu như muốn nói chuyện với tôi thì xuống khỏi lưng tôi cái!”
.
Trong viên Đá Quý. Phòng kí ức của tôi, như muốn kẹp tôi xuống hẳn, LYLE đang ngồi trên lưng tôi.
Cơ thể cậu ta chỉ là một đứa trẻ, nhưng cảm giác như tôi đang đeo một tảng đá lớn trên lưng vậy.
.
『 Ngầu quá nhỉ. Vì thấy Lyle tội nghiệp đang gặp rắc rối, nên cô ấy đã so sánh bản thân với mọi người khác, rồi thấy rằng mình không có gì cả, nên cô ấy muốn làm giảm bớt gánh nặng đi… ừm, đúng là sau khi rời khỏi dinh thự thì cô ấy là người có mối quan hệ lâu nhất với cậu chỉ sau Novem. Cô ấy đúng là rất cần thiết 』
.
Tôi dồn hết sức cố đứng dậy, nhưng LYLE chỉ nhìn tôi cố sức với một nụ cười mỉa. Rồi cậu ta tiếp tục.
.
『 Cả hai người đều cần nhau, thật đó. Chính là như vậy. Nhưng mà, sau khi quyết định một chuyện rồi mà lại không làm nó đến cùng là không được chút nào. Hôn cô ấy nhiều lần như thế, rồi khi cô ấy muốn rút đi lại không dám cản là quá tệ 』
“C-chếttiệt!”
.
Tôi bằng cách nào đó dồn sức lên tay được, hơi nhấc người lên được một chút. Chợt, LYLE hơi rung chân, thay đổi tướng rồi.
Cân bằng sức trên lưng tôi lại thay đổi, khiến tôi lần nữa té sấp xuống đất.
.
“Hự!”
『 Hắc, đã sắp về đến Bahnseim rồi mà cậu vẫn như thế có ổn không vậy? Này, cố lên đi chứ. Ở trong viên Đá Quý không rèn luyện cơ thể được. Ít ra cũng phải cố rèn Mana chứ 』
“Mana… nhớ lại thì, hồi trước cậu từng nói Mana là độc đúng không?”
.
Tôi thở đều lại, lần nữa vắt óc suy nghĩ cách đứng lên. Nếu như cậu ta nói rằng hãy làm gì đó với Mana thì, cách dễ nhất sẽ là tạo một vụ nổ gần đó, rồi dùng lực nổ thổi bay cậu ta đi.
Khi nghĩ đến đó, chợt tôi nhớ đến lời nói của cậu ta. Trước đó cậu ta đã từng một lần nói rằng Mana là độc.
.
『 Vậy ra cậu còn nhớ. Mà, hiện tại thì nó không phải độc. Nhưng mà, thực tế độc thay là thuốc đều là một thứ cả. Chỉ cần biết dùng như thế nào thì nó sẽ thành thuốc, cơ bản là thế. Dĩ nhiên, trong trường hợp này vốn nó được cho là thuốc, nên nếu như dùng sai cách thì nó đã thành độc, gây xôn xao không ít 』
.
Tôi tập trung Mana vào lòng bàn tay mình, cố gắng bắn nó xuống đất để tạo một vụ nổ rồi đứng dây. Nhưng rồi một thanh đoản kiếm cắm xuyên bàn tay tôi như muốn khóa nó xuống đất.
.
『 Ừm, sai rồi. Những trò tự hại mình là không được dùng làm biện pháp đầu tiên. Thử nghĩ lại đi 』
“T-tên nhãi khốn nạn này!”
.
Trong viên Đá Quý, tôi tiếp tục chuỗi ngày không đánh bại được bản thân lúc còn nhỏ.
-
-
-
Từ Cataffs nhập cảnh Bahnseim, chúng tôi cất Porter vào trong Box, khoác nên áo chùng trùm đầu, đi như một nhóm Thám Hiểm Giả 5 người.
Vào một thị trấn ở gần biên giới, chúng tôi thấy có không ít binh lính và lính đánh thuê đang tập trung ở đó.
Chúng tôi cơ bản là những người duy nhất biết được Cataffs sẽ không làm bất kì điều gì vì Ludmilla đã ra lệnh như thế, nên thị trấn này đang có một bầu không khí tương đối gai góc.
Shannon đang đi bên cạnh nắm chặt tà áo chùng của tôi, ngước nhìn xung quanh.
Rất nhiều Thám Hiểm Giả và lính đánh thuê có vẻ mặt đáng sợ. Thêm các binh lính nữa, nơi đây là một thị trấn cực kì đáng ngại. Shannon đang bị dọa sợ.
.
“T-tại sao cái gì cũng nhìn nguy hiểm quá vậy. Hồi ở Beim cũng có không ít người đi vòng vòng mang vũ khí, nhưng chưa bao giờ có cảm giác tệ đến mức này”
.
Lí do Shannon sợ hãi là vì nhìn đâu cũng thấy có đánh nhau. Và dù hiện tại đang giữa ngày nhưng vẫn có người uống rượu, vẫn có gái lầu xanh mời chào khách hàng, một thị trấn tương đối không thân thiện.
.
“Anh nghĩ nó thô như thế này lí do chính là vì nó ở quá gần biên giới. Và những ai ở đây đều được trải qua chiến tranh tương đối nhiều lần, nên họ thô kệch như thế là chuyện không thể tránh được”
.
Nghề này là một nghề không ai biết khi nào mình sẽ chết. Hiện tại, họ chỉ đang cố gắng sống qua mỗi ngày mà thôi. Trong lúc 5 người chúng tôi đi dọc thị trấn như thế, chợt có phản ứng từ Skill.
Một nhóm nhận thấy chúng tôi chợt biến từ màu vàng thành màu đỏ, cố gắng tiếp cận. Có lẽ từ những bàn chân họ thấy được dưới tà áo chùng họ nhận ra chúng tôi đa số là nữ giới, nên nảy ra ác ý.
Tôi nói với mọi người.
.
“Một nhóm ngay sau lưng. Tổng cộng 6 người. Đang theo đuôi chúng ta. Tôi muốn tránh rắc rối, nên nhanh chân một chút vào nhà trọ thôi”
.
Khi chúng tôi nhanh chóng rời khỏi đó, nhóm người kia cũng tăng tốc cố bắt kịp chúng tôi.
Nhờ Skill của Đệ Tứ… Up Down… tôi giảm tốc độ của họ lại, rồi biến mất vào một nhà trọ, thành công dứt bỏ 6 kẻ theo đuôi kia.
-
-
-
…Djanpear.
Đi đến quốc gia phương Nam đó, nhóm của Novem đã nhờ nhóm thương nhân làm trung gian để yêu cầu một cuộc gặp mặt với đức Vua của họ ở cung điện hoàng gia.
Có lẽ vì đây là phương Nam, nên cửa sổ của quốc gia này tương đối lớn, và cấu trúc của cung điện hoàn toàn là để dễ dàng thông gió. Rất nhiều loại thức ăn và cây cỏ họ thấy đều là những loại chưa từng thấy ở nơi khác bao giờ, khiến May nhìn giống như muốn có thể đi dạo khắp thị trấn này càng nhanh càng tốt.
Eva đã sắp xếp một cuộc gặp mặt với đồng tộc của mình ở vùng đất phương Nam này, nên nhìn cũng rất hào hứng. Lí do là, những loại nhạc cụ cô ấy chưa từng nghe bao giờ, cũng như một loại âm nhạc độc đáo mới mẻ, nên cô ấy muốn có thể nghe những câu chuyện họ kể ngay lập tức.
Ngồi trên một chiếc ghế lớn, hai bên là hai quan chức, đức Vua 【 Jules Parswall 】là một người đàn ông có mái tóc màu hồng, và làn da nâu ngăm.
Họ nghe rằng ông ta hơn 30 một chút, nhưng ông ta nhìn trẻ hơn cả thế. Những đường nét trên mặt ông ta rất săn chắc, được khắc rất sâu lên khuôn mặt đó; rất phù hợp với tin đồn rằng ông ta khi còn trẻ đã từng là một tay chơi có hạng, ông ta cũng rất ưa nhìn. Đôi mắt xanh lam của ông ta nhìn như thể đang đánh giá nhóm người Novem.
Trên tai và cánh tay ông ta đều mang không ít đồ trang sức bằng vàng, tạo cảm giác hơi giống với quốc gia Selva trước đây, nhưng lại không khoe khoang nhiều đến thế. (TN: ở đây không tả quần áo, nhưng mà nước ở phương Nam, nên tưởng tượng giống người Ấn Độ hoặc là Ba Tư là chính xác nhất)
.
“Có lẽ ta nên nói, chào mừng đến Djanpear?”
.
Jules vừa dứt lời, Novem là những người khác cũng cúi đầu xuống.
.
“Được diện kiến người là một vinh dự lớn lao của chúng tôi thưa bệ hạ. Chúng tôi đến đây với mục đích như nội dung đã trao đổi trước đó. Liệu chúng tôi hiện tại có thể nghe câu trả lời của người không?”
.
Jules đưa một tay lên che miệng lại, ngồi ngả người lên ngai vàng của mình. Ông ta hơi bắt chéo chân lại, có vẻ như đang suy ngẫm rất nhiều.
.
“Tin tức về liên minh 4 nước chỉ vừa đến đây không lâu trước đây. Hơn nữa, nếu cả quốc gia phương Bắc là Cataffs cũng hợp tác thì, các người thực sự rất có sức thuyết phục. Nhưng mà. Nếu muốn ta nói thẳng thì, các người yêu cầu một câu trả lời ngay lập tức như thế này rất là phiền muộn cho chúng ta. Rất xin lỗi, nhưng ta sẽ yêu cầu các người phải ở lại hoàng cung trong một thời gian. Ta không có ý định làm bất tiện các người. Bởi vì ta cũng không có ý định gây thù chuốc oán với cả Cataffs lẫn liên minh”
.
Jules bật cười mà nói như thế, nhưng Djanpear có một lực lượng hải quân. Nó rất mạnh mẽ, và có danh tiếng vang rất xa về việc tiêu diệt hải tặc.
Novem có thể thấy ông ta không có chủ ý rõ ràng nào như muốn làm hại họ. Họ thực sự đúng là những tồn tại rất phiền phức. Và ông ta có lẽ không muốn gây xôn xao không cần thiết.
Nhưng mà, giữa Djanpear và liên minh vẫn có một khoảng cách nhất định, cũng như với Cataffs. Dù có vấn đề nào đó thực sự xảy ra thì họ muốn xâm lược cũng không dễ dàng gì, và Jules cũng biết rõ điều đó.
.
“Vâng. Chúng tôi hiểu. Vậy thì chúng tôi sẽ làm phiền người trong một thời gian”
.
Novem nói vậy với tư cách đại diện mọi người còn lại, nên Jules cũng mỉm cười đáp.
.
“Ta sẽ cố gắng đưa ra một câu trả lời càng sớm càng tốt. Hơn nữa có nhiều vị khách xinh đẹp như thế này không có gì hạnh phúc hơn. Ta sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng vào tối nay. Nếu yêu thích thì hãy tham dự”
.
Các cô gái này mỉm cười, nhận lời mời của ông ta…
-
-
-
…Trong phòng họp của hoàng cung, những quan chức đang ngồi trên một tấm thảm lớn.
Jules thì ngồi ở vị trí hơi cao hơn mọi người còn lại, trước mặt ông ta là những văn kiện về cả liên minh lẫn Cataffs.
.
“GIờ thì, chúng ta sẽ quyết định thế nào đây, các quý ông? Một liên minh có cả những quốc gia lớn và nhỏ. Cả hai bên đều có quy mô lớn hơn so với chúng ta. Nhưng mà gây chiến với Bahnseim hiện tại cũng tương tự với đánh bạc”
.
Các quan chức lần lượt nói ý kiến của mình.
.
“Tại sao không giao họ cho Bahnseim, từ từ xây dựng mối quan hệ thân thiện?”
“Rồi khiêu khích cùng lúc nhiều quốc gia như thế sao? Bahnseim hiện tại cũng không có chút uy tín nào cả. Chúng ta nhất định không thể tin tưởng họ được!”
“Thời gian gần đây họ đúng là đặc biệt kì lạ. Tốt nhất không nên chọc vào đó. Không phải khéo léo từ chối họ là lựa chọn tốt nhất sao?”
“Theo lời họ nói thì, sau đó họ sẽ hướng vào phạm vi lãnh thổ của Bahnseim. Họ sẽ đi tìm những lãnh chúa chấp nhận làm đồng mình của mình. Không thể lịch sự tiễn họ đi sao?”
.
Nghe hết những ý kiến đó, Jules tổng hợp lại.
.
“Tổng hợp lại, giao các sứ giả ra là không thể nào. Từ chối họ một cách lịch sự rồi tiễn họ đi… đúng là đó là cách an toàn nhất. Nhưng mà chúng ta có thể bỏ qua hành vi của Bahnseim trong thời gian gần đây sao? Ta thấy họ là một hiểm họa, các ông thì sao?”
.
Các quan chức im lặng rồi bắt đầu suy ngẫm. Vì họ tiếp giáp với Bahnseim, nên có không ít tin tức từ phía đó lan truyền đến nơi đây.
Để giữ khoảng cách nhất định với nhau, họ không lơ là việc thu thập thông tin được. Bởi vì họ không chắc chắn được một cường quốc như Bahnseim lúc nào sẽ tràn vào xâm lược lãnh thổ của chính họ.
Vì lí do đó, họ nắm được thông tin rất chính xác về Celes. Và họ đều đồng tình một chuyện, Bahnseim hiện tại đang cực kì kì lạ.
Nhưng dù đồng tình với nhau đi nữa thì cách giải quyết mỗi người đưa ra lại không giống nhau. Rất nhiều người cho rằng hãy cứ tiếp tục giữ khoảng cách như trước giờ, và đa số đều biểu quyết không chủ động tự tiện chọc tay vào lửa đang cháy.
Nhưng hiện tại thì, các quốc gia khác tiếp giáp với Bahnseim cũng bắt đầu cho thấy mình có ý định hành động.
.
“Ta nghĩ rằng nó sẽ tốn nhiều thời gian hơn. Khi nguy cơ Bahnseim mỗi ngày càng lớn lên như thế, khi không còn lựa chọn nào khác cho họ nữa… ta đã nghĩ đến lúc đó các quốc gia xung quanh mới hành động. Và để chuẩn bị cho thời điểm đó, ta mới thay đổi chính sách quân sự của mình… thế nhưng có ai đó khác đã hành động trước rồi”
.
Đó là Lyle. Jules biết rằng nếu ông ta lan truyền thông tin chính xác về sự kì lạ của Bahnseim cho các quốc gia xung quanh, họ chắc chắn sẽ có phản ứng gì đó. Nên ông ta đã sớm thúc đẩy việc tăng cường sức mạnh quân sự của họ.
Thế nhưng lại có một người khác một mình khiến nhiều quốc gia khác hành động trước. Vừa hơi bất mãn vì bị vượt mặt, Jules vừa thấy hơi hứng thú.
.
“Ta đã nghĩ cuối cùng cũng đến lúc cái tên Djanpear được biết đến khắp lục địa, nhưng lại có một người đàn ông khá thú vị khác xuất hiện. Giờ thì, quý ông… chúng ta vốn đã định trở thành trung tâm của cuộc biến động này nên mới hành động, nhưng liệu chúng ta có nên bỏ qua cơ hội này không? Hãy nhìn kĩ điều đó mà bàn bạc tiếp”
.
Các quan chức khoanh tay lại, rồi một người lên tiếng đề nghị.
.
“…Hiện tại là lúc duy nhất chúng ta có thể bán được danh nghĩa bản thân với cái giá cao nhất. Sau đó có nhảy vào cũng không có ý nghĩa gì cả. Và trong tình trạng chúng ta không thể lay động được Bahnseim, nếu như các quốc gia xung quanh bị thua vì chúng ta không ra tay giúp đỡ, những gì chờ đợi chúng ta chỉ còn là sự sụp đổ”
.
Jules vừa xoa cằm vừa đáp lại ý kiến đó.
.
“Liên minh 4 nước, cùng với Cataffs ở phía Bắc đều đã đang cố hành động. Nếu những quốc gia phía Tây Bahnseim lấy Faunbeux làm trung tâm cũng hành động thì, họ sẽ có được khoảng một nửa sức mạnh của Bahnseim. Hay là chúng ta chờ đến lúc đó mới ra giá?”
.
Một người quan chức nói với giọng nghiêm trọng.
.
“Nếu như chúng ta tính toán thời điểm đó bị sai, chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Rủi ro quá cao. Dù sao đi nữa, nếu chúng ta không chiến đấu thì lựa chọn còn lại chỉ có đầu hàng. Vậy ý kiến của bệ hạ như thế nào?”
.
Jules đứng dậy, dõng dạc tuyên bố.
.
“Xin lỗi, nhưng ta không có ý định chia sẻ một người phụ nữ với bất kì tên đàn ông nào khác. Nếu như chúng ta đầu hàng, rồi ta bị Celes hớp hồn thì thà ta chết còn hơn. Nên lòng tự trọng của ta đã cắt bỏ con đường đầu hàng rồi. Tiếp đi”
.
Các quan chức thở dài, lần nữa lên tiếng.
.
“Xin hãy cho một lí do thỏa đáng hơn. Vốn dĩ, dù có đầu hàng thì khả năng chúng ta đàm phán với Bahnseim có lợi cũng quá thấp”
“Cô gái tên Celes đó có thực sự là con người không? Là con hồ ly tinh xinh đẹp trong truyện cổ tích thì đúng hơn. Hớp hồn kẻ khác, và bản chất tàn bạo đó”
“Những phe đối lập của quốc gia láng giềng bị đối xử tệ hại như thế… chỉ nghe kể lại chuyện đó cũng khiến tôi lạnh sống lưng rồi”
.
Cuối cùng, một người quan chức nói thẳng với Jules.
.
“Tôi nghĩ cơ hội cao nhất của chúng ta là chủ động ủng hộ họ. Nhưng người đại diện của bên kia… chúng ta nên gửi một người từ phía chúng ta cho tên Lyle Walt đó”
.
Jules nhìn hơi buồn bực.
.
“Những đứa con gái của ta còn quá trẻ. Đứa lớn nhất cũng chỉ mới 10 tuổi”
.
Một quan chức khác lên tiếng.
.
“Như thế là đủ rồi. Nhưng nếu cô ta không thể đẻ con được trong tương lai sắp tới cũng sẽ có phiền phức riêng. Vậy còn em gái của bệ hạ thì sao?”
.
Jules ngồi xuống, lắc đầu.
.
“Các ông nghĩ cô ta sẽ vì ta mà làm gì sao? Thậm chí chúng ta còn không phải anh em cùng mẹ, và ta là người tự tay giết anh trai ruột của cô ta để đến được địa vị hôm nay mà?”
.
Một trong những quan chức đưa tay lên xoa cằm.
.
“Tóm lại, chuyện chúng ta sẽ hợp tác đã được quyết định. Về chuyện hậu cung thì chúng ta sẽ phải suy tính lại sau. Nếu như mọi thứ đều ổn thỏa thậm chí có thể chúng ta lấy được cả vị trí vợ cả. Nhưng bệ hạ… xin người đừng động tay đến các sứ giả. Dường như họ đều là tình nhân của người đàn ông tên Lyle đó thì phải”
.
Jules hơi mỉm cười. Có lẽ người quan chức đó hơi thấy bất an, nên mặt ông ta cứng đờ lại. Thấy thế, nụ cười của Jules càng rộng hơn nữa.
.
“Tin ta đi. Đến cả ta cũng sẽ lui lại nếu người phụ nữ quá nguy hiểm. Và. Trực giác đang gào ghét cảnh cáo ta. ‘Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó’. Dám tụ tập chỉ toàn những người phụ nữ như thế quanh mình, ta bắt đầu thấy hứng thú với tên Lyle này rồi. Có lẽ nên uống với hắn một ly”
.
Nghe Jules cười lớn, các quan chức sụp vai xuống thở phào nhẹ nhõm.