Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Đệ Nhị là một người thông thái - Đồng chí

TN: Kể từ chương này trở đi, mỗi chương đầu Vol mình sẽ để một danh sách tóm tắt toàn bộ Skill đã có của Lyle và ý nghĩa của từng cái cho dễ tham khảo, vì mình sẽ để tên Skill nguyên thành tiếng anh cho dễ đọc. Sau này số skill của Lyle sẽ cực kì nhiều nên nếu không có sẽ hơi khó nhớ hết ( ngoài ra Lyle không phải người duy nhất có Skill)

Đệ Nhất: Full Over( Tất Cả Tăng Cường) -> Limit Burst( Bùng Nổ Giới Hạn)

Đệ Nhị: ?

Đệ Tam: ? 

Đệ Tứ: Speed( Tốc Độ Tăng)

Đệ Ngũ: Spec( Điều Tra Tầm Rộng)

Đệ Lục: Map( Bản Đồ Khu Vực)

Đệ Thất: ?

~~~~~~~~~~~~~~~

Một buổi sáng như thường lệ.

Sự khác biệt duy nhất là đây là lần đầu chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố để tiêu diệt quái vật kể từ lúc tôi chiến đấu với Aria đến giờ.

Tôi đã thay thế Đoản kiếm của mình rồi, người thợ rèn khi thấy tôi quyết định chọn cùng loại vũ khí này nữa thì tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

Ông ấy thậm chí còn khuyên tôi nên đi đến Centralle để mua một cây chất lượng tốt hơn, hoặc là đổi loại vũ khí khác.

Không phải là tôi ưa thích sử dụng Đoản kiếm hay gì cả, chỉ là đây là loại vũ khí tôi quen sử dụng nhất, nên chắc tôi sẽ sử dụng chúng thêm một thời gian nữa.

Chúng tôi tập trung lại với Zelphy-san và đi đến Hội, nhưng ở đó lại náo nhiệt đến bất thường.

Ở tầng hai, khu vực gần bàn tiếp tân xuất hiện thêm một tấm bảng thông báo lớn ghi dòng chữ “Nhiệm Vụ Khẩn Cấp”.

Đa số Thám Hiểm Giả vừa lên đều nhìn nó chăm chú, nhưng sau khi làm vẻ mặt cay đắng thì họ quay lại về phía những bảng thông báo bình thường để kiểm tra nhận nhiệm vụ bình thường.

“Không biết chuyện gì xảy ra vậy nhỉ”

Nghe Novem thắc mắc như thế, chúng tôi cũng quyết định xem thử nó vì tò mò.

Aria cũng có vẻ có hứng, nhưng mà mặt Zelphy-san thì không hề thư giãn chút nào.

Nhiệm vụ được ghi trên tấm bảng thông báo lớn đó là nhiệm vụ đi tìm một tổ đội chưa quay về dù đã đến thời hạn, và kiểm tra tình hình khu vực đó.

“A, nếu như không về đúng thời hạn thì sẽ có một tổ đội được cử đi tìm, nhớ rồi”

Tôi nhớ lại những gì Zelphy-san nói với tôi trước đó, và chị ấy cũng gật đầu. Nhưng nhìn những cái tên được ghi ở đó, chị ấy lại lắc đầu.

“Chỉ đúng một nửa thôi. Cái tôi nói cho cậu biết chỉ là hình thức, còn thực sự, thì việc đó là một nhiệm vụ tìm hiểu lí do tại sao tổ đội kia biến mất. Tội phạm, hay là quái vật, hay là mê cung. Có nhiều lí do khác nhau. Việc này là để chắc chắn rằng những người tiếp theo đi cùng nơi với họ không bị gặp cùng vấn đề mà chết”

Chỉ đúng một nửa.

Vì mục đích chủ yếu không phải là để giải cứu họ, mà là để điều tra lí do họ đã vượt quá thời hạn.

Nói cách khác, giải cứu hay giúp đỡ tổ đội bị mất tích chỉ là thứ yếu.

Novem đọc qua tờ thông báo nhiệm vụ, xem thử tên từng người một trong tổ đội, và rồi nhận ra điều gì đó.

“Những người này, họ thuê một Cố Vấn từ Hội sao?”

Zelphy-san im lặng gật đầu, rồi cuối cùng nói ra những lời cay đắng.

“Vì vậy nên tôi mới bảo ông ta. Rằng ông ta nên nghỉ hưu cho rồi đi… đến từng này tuổi rồi mà chết thì đâu có ý nghĩa gì chứ”

Một trong những cái tên trên tờ thông báo có một lằn đỏ gạch ngang.

Đó là dấu hiệu cho biết người được khắc tên lên thẻ Hội đã nhận thương tích dẫn đến không thể kéo dài việc sống sót được nữa.

… Nói cách khác, họ đã chết.

Có thể là vì may mắn, hoặc là vì họ được bảo vệ… năm Thám Hiểm Giả trẻ tuổi kia thì vẫn còn sống.

“N-này… sẽ có người cứu họ, đúng không?”

Aria nói như thế, rồi nhìn quanh, nhưng mặc dù không ít Thám Hiểm Giả có xem nhiệm vụ khẩn cấp, không ai có vẻ là có ý định nhận nó cả.

“…Người Thám Hiểm Giả lành nghề đã chết là một người đặc biệt mạnh mẽ ở Dalien này. Mặc dù đây là một thành phố của lính mới, nhưng mà dù xếp vào hàng ngũ Thám Hiểm Giả ở tổng bộ thì ông ta cũng không phải là yếu. Một người như thế lại đã chết rồi”

… Nói ngắn gọn, việc này sẽ rất khó.

Dalien có không ít công việc vặt để làm, nhưng mà bản thân Lãnh chúa hết sức chủ động tiêu diệt các quái vật nguy hiểm và các mê cung.

Nơi này rất tiện cho những ai vừa mới vào nghề, nhưng mà sau khi không còn là lính mới nữa thì không ít người thấy không thỏa mãn.

Nếu phải nói thì cái này kiểu như là đặc trưng của từng vùng? DĨ nhiên, cũng có người tiếp tục ở lại Dalien làm việc, nhưng đa số họ sẽ rời đi, đến một thị trấn hay thành phố nào đó thích hợp hơn.

“Không tốt chút nào. Hội mới vừa rồi đã điều rất nhiều Thám Hiểm Giả cao cấp đi mê cung vừa xuất hiện cách đây không lâu. Binh lính của Lãnh chúa cũng chưa quay về nữa”

Một mê cung vừa xuất hiện cách đây không lâu, nên Hội đã đi tập hợp nhân lực xử lí nó.

Vì thế, đa số các tổ đội chuyên chiến đấu đều đã rời khỏi thành phố.

(Nghĩ lại thì, đúng là mình có từng nghe đến việc này)

Nhớ lại các lời đồn đại tôi từng nghe trong Hội, tôi nhìn xung quanh.

Chắc là không phải ở đây không có Thám Hiểm Giả giỏi giang. Nhưng vì họ đang cố tìm người nhận nhiệm vụ theo kiểu khẩn cấp thế này nên mới không có ai chịu nhận nhiệm vụ.

“… Tôi nghe rằng nếu nhận các nhiệm vụ khẩn cấp thì Hội cũng đưa ra phần thưởng xứng đáng đúng không”

Novem có vẻ ngạc nhiên là không có Thám Hiểm Giả nào lại muốn tham gia vào.

Nghe thế Zelphy-san giải thích.

“Còn sống mới có phúc hưởng. Cũng có thể có người muốn nhận nhiệm vụ này để tăng danh tiếng của mình lên, nhưng… lần này thì rất phiền phức. Nơi họ đã đi là một nơi nguy hiểm. Nếu không cẩn thận đủ thì cả một hoặc nhiều tổ đội đều có thể bị tiêu diệt không nghi ngờ”

Dĩ nhiên không phải cả khu vực Dalien đều an toàn được.

Những khu vực không có người sống thì không có nhiều lí do cho binh lính rời đi để tiêu diệt các thành phần nguy hiểm.

Vì chúng tôi đang nhìn tờ thông báo nhiệm vụ ở gần quầy, nên Hawkins-san lên tiếng gọi chúng tôi.

“Zelphy-san, làm phiền cô một chút được không?”

“…Sếp”

Hawkins-san khi gọi Zelphy-san đến có vẻ nghiêm nghị hơn bình thường rất nhiều.

“Cô đã thấy nhiệm vụ đó chưa”

“Ừm, thấy rồi. Nhưng mà dựa vào nội dung thì tôi nghĩ nó phải được đăng lên một thời gian trước rồi mới đúng. Có chuyện gì xảy ra sao?”

Hiện tại là đã quá lâu kể từ thời điểm giới hạn trở về của họ.

Vậy mà, hôm nay lại là ngày đầu tiên thông báo nhiệm vụ khẩn cấp lại được đăng lên.

“…Đó là vì lỗi của bên chúng tôi. Hết sức xin lỗi”

“Chỉ xin lỗi không giải quyết được gì. Khá chắc chắn rằng đó không phải là lỗi của anh rồi sếp, nhưng mà chúng tôi ở đây ai cũng đang đánh cược mạng sống của mình cả. Có ai khởi hành đến chỗ nhiệm vụ chưa?”

Hiện tại Hội đã ban lệnh cấm vận không được đến khu vực nguy hiểm.

Nhưng mà vì thông tin đến trễ, nên có thể đã có Thám Hiểm Giả nào đó đi đến khu vực nguy hiểm mà không biết. (TN: phần này, ý là sau khi phát hiện nguy hiểm thì đã có lệnh cấm vận trừ những ai nhận nhiệm vụ khẩn cấp mới được cấp phép, nhưng có khi có người không biết mà lỡ đi trước rồi)

“Có lẽ lần này chúng ta gặp may mắn. Những tổ đội thường hay đến khu vực đó để đi săn đều đi đến mê cung hết rồi. Chỉ là, cũng vì lí do đó nên chúng tôi không tìm được Thám Hiểm Giả nào đồng ý nhận nhiệm vụ cả”

“Không phải nếu sếp đi là được rồi sao?”

Nghe Zelphy-san đùa như thế, Hawkins-san không nói gì.

(Cả hai người họ đều có vẻ đang hơi tức giận)

Nghe những gì họ đang nói thì có vẻ đó là một người quen.

“Ưm, Hawkins-san. Vậy lí do anh gọi Zelphy-san đến là gì ạ?”

Novem thắc mắc, và Hawkins-san quay qua xin lỗi chúng tôi.

“Là nhiệm vụ khẩn cấp của Hội. Có thể chúng tôi sẽ phải mượn tạm Zelphy-san. Trong thời gian đó, Hội sẽ đền bù khoảng phí của mọi người”

Có vẻ anh ta không coi chúng tôi như chiến lực có thể sử dụng.

(Cũng không quá kì lạ)

Nghĩ đến đó, tôi chợt nghe giọng của Đệ Nhị.

『Những gì Hội làm trong trường hợp này tùy thành phố mà khác nhau sao? Theo những gì ta nhớ thì ta có cảm tưởng họ cưỡng ép Thám Hiểm Giả đi những nhiệm vụ này mà không cho quyền lựa chọn』

Người trả lời là Đệ Lục.

『Thời thế thay đổi, nên cách làm của Hội cũng thế, nhưng… các Thám Hiểm Giả ở Dalien chất lượng đều không quá tốt, nên chuyện này cũng xảy ra khá thường xuyên』

Các tổ tiên nghe có vẻ bình tĩnh.

Đúng là cũng không có gì cần phải hốt hoảng ở đây, nhưng mà tôi có cảm giác họ phản ứng hơi quá khô khan.

Zelphy-san làm một vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng rồi chị ấy cũng gật đầu mà thở dài.

“Nếu là yêu cầu của sếp thì tôi không thể từ chối được rồi. Chỉ là tôi muốn biết Hội đang định chịu trách nhiệm lần này như thế nào”

Hawkins-san nhắm mắt lại, sau khi im lặng một lúc, anh ta mở mắt ra lại rồi trả lời.

“Ý kiến của cấp trên là… đây là do lỗi lầm của một nhân viên mà ra, nhưng họ kết luận rằng chuyện này là lỗi ai cũng có thể mắc phải. Trong trường hợp lần này, tôi khá chắc chắn rằng sẽ không có hình phạt nào được đưa ra”

“…Sếp, nếu thế thì chúng ta không ai sẽ thỏa mãn được. Tôi ghét ông ta vì cái miệng thúi đó, nhưng mà có rất nhiều Thám Hiểm Giả được ông ta cứu sống. Mặc dù tôi ghét cay ghét đắng ông ta, nhưng mà tôi cũng đã từng được ông ta giúp hai hay ba lần rồi. Anh đang kêu tôi hãy cứ thế mà chấp nhận chuyện này sao?”

Có vẻ như cuộc nói chuyện đang tiến triển theo một hướng khác.

Ba người chúng tôi đã bị bỏ ra rìa.

“Zelphy-san có vẻ sẽ tạm rời khỏi tổ đội để chấp nhận nhiệm vụ khẩn cấp này. Nếu thế, hôm nay chúng ta nên làm gì đây?”

Tôi bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch của hôm nay.

Làm việc vặt cũng được, nhưng vì chúng tôi đang có sẵn một tổ đội ba người, nên nếu được thì tôi muốn đi tiêu diệt quái vật.

Tôi muốn Phát Triển càng nhanh càng tốt, hơn nữa, nếu cứ đà này thì tôi sẽ biến thành loại chuyên môn làm lao động khổ sai mất.

(Thật chứ, dạo này họ còn cố dụ mình vào làm chính thức nữa)

Người trưởng thầu ở chỗ đó đã gợi ý tôi nghỉ làm Thám Hiểm Giả để làm việc cho ông ấy. Tôi đã phải cười trừ mà từ chối ông ấy.

Không phải là tôi ghét làm việc đó, chỉ là tiền kiếm được không đủ để nuôi sống nổi hai người nữa là, nên nó không được.

Aria nhìn Zelphy-san rồi nói.

“Tôi tự hỏi Zelphy-san có ổn không. Nói sao thì, một Thám Hiểm Giả giỏi ở Dalien này đã chết, đúng không?”

Novem cố gắng an ủi cô ấy.

“Có thể không phải là vì quái vật hay kẻ địch gì quá mạnh. Chỉ đơn thuần là tai nạn cũng không phải là không thể. Hơn nữa, tôi khá chắc chắn Zelphy-san sẽ không đi một mình”

Tổ đội biến mất có sáu người, một đã chết, năm mất tích.

Tỉ lệ đã có tai nạn xảy ra khá là cao.

Nghĩ đến đó, Đệ Nhất đột nhiên lên tiếng.

『Lyle, con cũng tham gia vào đi』

Gì chứ, sao lại đột nhiên vậy? Tôi thắc mắc, nhưng có vẻ Đệ Nhất có lí do riêng của ông ấy.

Đệ Tam cũng có cùng ý kiến đó.

『Đúng là thế này là tốt nhất. Hơn nữa, loại nhiệm vụ thế này, nếu có Lyle tham dự vào thì hiệu quả sẽ cao hơn』

Đệ Lục cũng vậy.

『Nếu dùng Skill của ta và bố già( Đệ Ngũ) thì tìm họ sẽ cực kì dễ dàng, hơn nữa con còn tránh nguy hiểm được nữa』

(À ra vậy. Nếu dùng Skill của các tổ tiên thì hiệu quả tìm kiếm sẽ cao hơn nhiều)

Đặc biệt là của Đệ Ngũ và Đệ Lục. Khi dùng chung thì tác dụng trở nên tốt đến kì diệu.

Tôi có thể lấy được bản đồ khu vực xung quanh trực tiếp vào trong đầu, nhận ra được cả kẻ thù và đồng minh… đến cả vị trí của quái vật hay bẫy tôi cũng có thể nhận ra đến một mức nào đó.

Nhưng nếu tôi nói mình muốn tham gia vào, Hawkins-san có chịu không?

Đệ Nhị cũng nghĩ vậy.

『Nếu Lyle nói nó muốn tham gia, họ có chấp nhận không?』

Đệ Ngũ…

『Cho nó tham gia vào việc này có lợi lộc gì? Họ là một nhóm người hoàn toàn không liên quan gì đến Lyle cả. Hơn nữa, nếu nó tự làm bản thân nổi bật lên thì công sức chúng ta cố gắng dìm nó xuống sẽ trở nên vô nghĩa thì sao』

Sau khi nghe ý kiến của mọi người, Đệ Nhất trả lời.

『Lợi lộc? Ta chẳng biết. Chỉ là nếu nó tiễn họ đi, rồi cô gái Thám Hiểm Giả tên Zelphy đó chết, nó chắc chắn sẽ khó mà ngủ ngon được』

Đệ Thất có vẻ bực bội.

『Không lẽ đây là lại vì cô gái Aria đó nữa sao? Tôi không nghĩ cần phải cố gắng đến mức đó. Nếu cô ta mà chết ở đây, thì đơn giản là cô ta chỉ có thế』

Đệ Tứ lên tiếng để ngừng toàn bộ các ý kiến khác nhau lại, rồi đưa ra câu hỏi cho tôi.

『Như con thấy đó, lần này ý kiến của mọi người không như nhau… Lyle, con muốn làm gì?』

Nghe ông ấy hỏi ý kiến của tôi như thế, tôi đưa tay lên nắm viên Đá Quý dạng dây chuyền trên cổ.

Đúng là không có lợi lộc gì cả, nhưng nếu Đệ Nhất đã tự mình nói lên chuyện này, chắc hẳn việc này nguy hiểm thật.

Tôi tin tưởng vào trực giác sắc bén của ông ấy.

(Vậy, mình thực sự có thể giải quyết vấn đề này sao?)

Nếu tôi dùng Skill của mình thì đúng là sẽ tăng tỉ lệ thành công lên.

Những Skill của tôi thực sự hữu ích đến mức đó.

Nhưng mà để tham gia vào, thì tôi cần phải thuyết phục được họ. Hawkins-san và Zelphy-san. Hơn nữa còn phải để Novem và Aria ở lại nữa.

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đưa ra kết luận của mình.

“Novem, phiền em có thể chờ ở Dalien với Aria được không? Anh nghĩ mình sẽ nhận nhiệm vụ khẩn cấp này cùng Zelphy-san”

-

-

-

『Này, tỉnh táo lên đi…』

『Chắc chắn không được rồi. Sau khi ra vẻ như thế, cuối cùng lại bị rơi vào tình trạng này…』

『Thậm chí con còn để Novem-chan thuyết phục họ dùm nữa… Lyle…』

『Chắc chắn phải có cách làm tốt hơn chứ. Nhìn xem, sao lại rút lui ngay lúc đó được chứ?』

『Đúng là cần phải cho con tập luyện đàm phán nhiều hơn』

『Mà, nếu tính hết mọi thứ ra thì, vậy cũng được rồi』

『Mấy người… chỉ có thể nói được vậy với cháu nội tôi thôi à!? Lyle đã cố hết sức rồi! Nó đã phản đối việc Novem tham dự vào đến cùng còn gì, hơn nữa, nó vẫn tham dự nhiệm vụ khẩn cấp rồi đó thôi không phải sao!?』

(Dừng lại đi! Làm ơn đừng bào chữa cho con thêm nữa ông nội( Đệ Thất) ơi!!)

Ngồi đằng sau cỗ xe ngựa, tôi đang dùng hai tay che mặt mình lại. Lúc này mặt tôi đã đỏ đến tận vành tai, càng nghe bên trong viên Đá Quý thì lại càng đỏ hơn, từ Đệ Nhất trở đi.

Tôi đã nhận ra điều này từ lâu rồi, nhưng dù có bịt tai lại tôi vẫn có thể nghe được giọng nói của họ hết sức rõ ràng.

Từ việc xung quanh ngoài tôi không ai khác nghe được thì tôi đã biết không phải là viên Đá Quý phát ra âm thanh rồi, nhưng… thật sự phiền quá đi.

Nghe được giọng của các tổ tiên dù có bịt tai đi nữa…

Lí do họ đang ồn ào như thế này là vì tình trạng hiện tại.

Hội cho hai xe ngựa đi, cung cấp tiền bạc cùng trang bị cần thiết. Chúng tôi được xếp vào một tổ đội tạm thời, rồi được đưa đi điều tra.

Cùng Zelphy-san là tổ đội bình thường của tôi. Bao gồm cả Novem và Aria.

Hơn nữa, ba người Rondo-san cũng có tham gia hôm nay nữa.

Hội cũng thuê một người đánh ngựa nữa.

“N-này, cậu có ổn không vậy hả, Lyle-kun?”

Rondo-san lên tiếng hỏi tôi vì lo lắng, cùng với Novem, đang ngồi bên cạnh tôi nữa.

“Lyle-sama, có khi nào là anh bị cảm không? Mới vừa nãy anh còn ổn mà”

So với tình trạng lo lắng thì Novem thì Aria cũng lo lắng nhưng theo một nghĩa khác hẳn. Cô ấy đang nắm chặt viên Ngọc trước ngực mình.

Thấy thế, Rachel-san lên tiếng hỏi chuyện trước.

“Đó là một viên Ngọc có Skill đúng không? Đúng là một món hàng hiếm thấy trong thời đại này. Trong đó chứa bao nhiêu?”

“Ư-ưm, bao gồm của tôi nữa là năm”

Nghe câu trả lời đầy căng thẳng của Aria, ánh mắt Rachel-san lấp lánh hẳn lên.

“Thật tuyệt! Công cụ Ma Pháp có chứa nhiêu đó thường là 100-200 xu Vàng lận đấy. Viên này là màu đỏ, vậy nó thuộc hệ Tiên Phong đúng không? Chúng có phù hợp không vậy?”

Việc Skil phù hợp với nhau là một yếu tố quan trọng.

Lấy những Skill tôi có để làm ví dụ, của Đệ Ngũ và Đệ Lục sử dụng chung trở nên cực kì tuyệt vời.

Nhưng mà Ngọc bình thường không phải lúc nào cũng có được những kết hợp như thế.

Những viên Ngọc được truyền tay từ đời này sang đời khác chỉ đơn giản là ghi lại Skill không phân biệt gì.

“Tôi xin lỗi. Tôi không rõ lắm…”

Nghe Aria có vẻ hối lỗi như thế, Rachel-san vội vã cố gắng an ủi cô ấy.

“Đ-đừng để tâm chuyện đó! Tôi nghe rằng những người có được Ngọc thường không chọn được Skill nào ở trong đó. Nhưng mà dù thế, có năm cái khác nhau thì chiến lực của cô không yếu chút nào”

Nghe thế, Aria gục đầu xuống càng nhiều hơn nữa.

“…Tôi chưa thể dùng chúng hết được”

Nghe thế, người thương sĩ Rahu-san thở dài.

“Để ý kĩ không khí chung quanh đi chứ, Rachel. Bỏ qua việc đó, tổ đội của cậu rõ ràng là ngược hẳn với bên chúng tôi. Những tổ đội có nhiều nam hơn phiền phức chết được. Coi tôi nè, Rondo với Rachel suốt ngày cứ tình tình tứ tứ, nên tôi cảm giác ra rìa không chịu được… Vậy hai người họ ai là bạn gái cậu hả Lyle? Nhìn thì tôi đoán chắc là Novem-chan rồi”

Chuyến đi này sẽ tốn một chút thời gian, nên Rahu-san cố gắng đổi chủ đề để chúng tôi đừng quá căng thẳng.

(T-thật may mà. Thay vì nghe mấy vị tổ tiên than phiền liên tục thì một cuộc nói chuyện thế này…)

Đang nghĩ đến đó, đột nhiên Novem trả lời.

“Không, cả hai chúng tôi đều là…”

“Novem!!”

Tôi cố gắng ấy tay bịt miệng cô ấy lại, nhưng đã không kịp. Khuôn mặt đang gục xuống của Aria đỏ rực lên.

Rachel…

“Ể? Là đùa đúng không, Aria-chan?”

Aria trả lời…

“Cậu ta đã lấy gia bảo về lại cho tôi, hơn nữa khi tôi sắp bị lưu đày đi thì, cậu ta còn ra tay giúp đỡ tôi nữa… và…”

“Nói rõ ràng lên! Cô đang khiến họ hiểu lầm đó, nên phải nói rõ ràng trong những lúc như thế này!”

Tôi vội vã quay qua sửa lời Aria, nhưng như thế lại khiến Novem có thể nói chuyện lại.

“Không có hiểu lầm gì cả. Aria-san đã được Lyle-sama cứu rỗi, và hiện tại, ba người chúng tôi đang sống trong cùng một mái nhà”

Novem vừa mỉm cười vừa nói, Rondo-san mỉm cười ngắc ngứ cố gắng xác nhận lại.

“Ể, vậy ra đây là tình trạng giống như harem không phải sao?”

Novem, lần nữa nói rõ ràng…

“Không phải là giống như, mà chính xác là một harem thực sự. Hiện tịa, chúng tôi chỉ có hai người, nhưng từ nay trở đi, tôi chắc chắn số lượng sẽ còn tăng lên rất nhiều nữa”

Thấy Novem bình tĩnh mỉm cười nói ra những lời đó, tôi chỉ có thể hết há miệng ra rồi ngậm miệng lại mà không nói được gì.

Chắc chắn không phải là cô ấy không thể hiểu được không khí hiện tại mà nói như thế, nhưng những lời cô ấy nói ra cũng cực kì nghiêm túc.

Rahu-san đặt một tay lên vai tôi.

Mặc dù miệng anh ta vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thì không có chút ý cười nào cả.

Cũng như thế, tay của Rondo-san đặt lên vai còn lại của tôi.

“Sao cậu không nói chi tiết thêm một chút đi nào, Lyle”

Rondo-san cũng vậy.

“Thật đáng ghen tị đó, Lyle-kun. Tôi muốn nghe thử chính xác cậu đã làm chuyện này như thế nào, nhưng trước khi đó, tôi nghĩ mình nên nói chuyện với cậu một chút về việc đàn ông phải trân trọng người phụ nữ mình yêu quý nhất như thế nào”

Rahu-san đồng tình.

“Đúng rồi. Tôi còn đang suy nghĩ xem phải giết thời gian thế nào trước khi đến nơi đây. Tôi chắc chắn sẽ khiến cậu nghe cho đủ, nên chuẩn bị tinh thần đi, Lyle”

Novem tiếp tục mỉm cười nói về việc mở rộng harem như thế nào, đối diện là Aria và Rachel-san đỏ mặt mà lắng nghe…

Xem ra trên xe này không có bất kì ai cứu tôi rồi.

-

-

-

…Zelphy-san, đang điều khiển xe, nghe được giọng những Thám Hiểm Giả trẻ tuổi sau lưng mình.

Mới đầu cô ấy có lên tiếng cản tổ đội của Lyle lại khi họ đột nhiên muốn tham gia nhiệm vụ khẩn cấp này, nhưng mà sau khi bị Novem thuyết phục xong, cô ấy chỉ có thể đồng ý.

Hơn nữa, vì cô ấy không thể đối xử Aria ưu tiên được, nên cô bé cũng phải đi cùng.

Nếu chỉ nói về chiến lực thì bản thân cô ấy không hề yếu.

Và lần này cũng có ba Thám Hiểm Giả lành nghề khác tham gia nữa.

Có lẽ họ sẽ không làm gì nguy hiểm dẫn đến nhiệm vụ thất bại, nhưng mà, cô ấy vẫn lo lắng.

“Thật tình, cái gì mà nghe vui vẻ quá vậy… đây đâu phải là đi picnic đâu chứ”

Nghe được giọng của những người trẻ tuổi sau lưng, cô ấy chợt nhớ đến những lời tương tự được nói với cô ấy cách đây rất lâu rồi.

Những lời của người Thám Hiểm Giả quá cố kia.

『Zelphy-chan, đây không phải là picnic, nên chúng ta bình tĩnh lại một chút đi được không nào?』

Lúc cô ấy đang căng thẳng thì ông ta đã nói như thế, chỉ một lúc sau cô ấy mới biết lúc đó ông ta đang cố làm cô bớt căng thẳng.

Ông ta là một người hoang dã, hơn nữa miệng mồm cũng rất cay, nhưng mà ông ta là một Thám Hiểm Giả rất giỏi việc chăm sóc người khác.

Mỗi khi họ gặp nhau ở Hội họ sẽ buông lời chửi bới nhau, và nhiều lần còn thi uống rượu với nhau ở quầy bar nữa.

“Nghĩ lại thì, ông ấy thua cược rồi, rõ ràng còn nợ mình một chầu rượu đây”

Zelphy nhìn lên bầu trời, thương tiếc cho người đồng nghiệp đã ra đi của mình, một người đã làm việc bên cô ấy rất nhiều năm với nghề Thám Hiểm Giả ở Dalien.

Lúc cô ấy nói rằng ông ta nên nghỉ hưu thì cô ấy hết sức nghiêm túc.

Đây là một công việc nguy hiểm. Nếu có cơ hội thì tốt nhất nên rời khỏi nghề này càng sớm càng tốt.

“Chết tiệt, chết rồi thì có ý nghĩa gì chứ. Không phải chính miệng ông nói những lời đó sao…”

Mặc dù cứ gặp nhau là họ đánh nhau như chó với mèo, nhưng Zelphy vẫn xem ông ta như một người đồng chí.

Chính là vì cô ấy công nhận ông ta, nên…

“Tôi chắc chắn sẽ giải quyết cho xong việc này”

Ánh mắt của Zelphy lóe lên một cách sắc bén.