Sau khi Phát Triển xong, tôi đã để Novem và Aria… cùng với toàn bộ tổ tiên của mình thấy một mặt cực kì đáng xấu hổ của mình, và rồi bây giờ tôi đang đến phòng họp trong viên Đá Quý theo như lời hứa của tôi với Đệ Nhất.
Không như thường lệ, Đệ Nhất đang đứng trước cửa phòng mình.
Và Đệ Nhất thì đang ngồi ở bàn hợp.
“Thật hiếm thấy, Đệ Nhị”
Nghe tôi nói thế, ông ấy chỉ trả lời ngắn gọn.
『Ừ』
Đệ Nhất thì đang mỉm cười.
Tôi tự hỏi không biết hai người họ có vừa cãi nhau như thường lệ nữa không. Nên tôi hỏi xem chuyện gì vừa xảy ra.
“Hai người lại vừa cãi nhau nữa sao? Lần này là chuyện gì đây?”
Đệ Nhất lắc đầu.
『Đừng có nghĩ bọn ta lúc nào cũng cãi nhau chứ. Chỉ là nói chuyện về quá khứ một chút, nói những gì cần phải nói mà thôi. Bây giờ đi thôi, Lyle. À, đúng rồi』
Đệ Nhất mở cửa phòng mình ra, nhưng trước khi bước vào ông ấy quay lại nói với Đệ Nhị.
『Ta sẽ để phần còn lại cho con, Crassel』
Đệ Nhị chỉ đơn giản là phẩy tay đuổi ông ấy đi. Kiểu nói chuyện qua lại như thế này giữa hai người họ đúng là rất hiếm thấy.
(Thường họ chỉ toàn cãi nhau mà thôi. Đúng là hiếm thấy thật)
Nghĩ đến đó, tôi cũng bước vào phòng Đệ Nhất cùng với ông ấy, hiện ra trước mắt tôi là khung cảnh của một thị trấn cổ xưa.
Có một số nơi còn thấy được lề đường làm bằng đá đang nát vụn ra.
Thiết kế của nơi này khá là cổ, so với nó thì lãnh thổ của Nhà Walt, vùng đất Weihs phát triển hơn nhiều.
Thậm chí còn có nhiều người đang đi lại khắp nơi, bận rộn với cuộc sống của bản thân.
Nhưng…
“Con không thể chạm vào họ?”
Khi tôi vội vã cố né một người đang đi thẳng đến tôi, một bên vai bị đẩy chạm tường.
Nhưng tôi không cảm giác được gì cả.
『Đây là khung cảnh ta nhớ đến, hay nói đúng hơn là kí ức của ta. Những gì con có thể chạm vào được khá là giới hạn, và có cố nói chuyện với họ bao nhiêu cũng vô dụng. Này, đi thôi, nhanh lên』
Trong khi tôi đang quan sát khung cảnh có cảm giác thô kệch của đường chính thì Đệ Nhất đã đi trước rồi.
Chắc chắn tôi chưa thấy nơi này bao giờ, nhưng cảm giác thân thuộc lại rất rõ ràng.
(Đây là lãnh thổ trong quá khứ sao? Không, nếu đây là kí ức của Đệ Nhất thì nó có hơi sai. Mặc dù nơi này hơi thô kệch nhưng nó vẫn ở mức một thị trấn hoặc thành thị rồi)
So với lãnh thổ hiện tại, lãnh thổ của Nhà Walt trong thời Đệ Nhất lẽ ra chưa phát triển nhiều đến mức này mới đúng.
Đi theo Đệ Nhất, chúng tôi rời khỏi đường chính, đi vào một con đường khác hẹp hơn.
Trên đó, khoảng 4-5 tòa nhà xếp ngay ngắn bên cạnh nhau, như để bầu trời có vẻ hẹp hơn, và càng đi sâu thì đường càng hẹp.
Tôi không ngửi thấy được gì, nhưng con đường có vẻ khá là bẩn.
“Rốt cuộc đây là đâu?”
『Hở? Là thủ đô Hoàng Gia, Centralle. Vào khoảng chừng 200 năm trước thì phải?』
Nghe thế, tôi có hơi bị sốc.
“200 năm!”
『Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế nhóc à. Cho con biết lúc ta sinh ra thì đất nước chỉ vừa được thành lập khoảng 50 năm thôi. Hiện tại thì đã 300 năm rồi không phải sao? Chuyện này không hề đáng ngạc nhiên gì cả』
“V-vâng”
Tôi chưa thực sự đi tham quan Centralle bao giờ, nhưng càng đi tôi càng suy nghĩ không biết hiện tại khác với những gì mình thấy đến mức nào.
Và rồi khi rời khỏi đường ngõ hẹp, chúng tôi đến một khu vực dân cư, nơi nhiều căn nhà chen chúc.
“Đây là?”
『Nhà của cha mẹ ta. Vừa rồi chúng ta mới đi qua đường tắt』
Nghe thế, tôi…
(Vậy ra đây là chỗ của Nhà Walt ở Thủ đô… mà, nếu mình nghe không nhầm thì chúng ta bây giờ không còn liên quan gì với họ nữa)
Tôi nghe rằng chúng tôi đã trở thành một Nhà độc lập, cắt đứt mọi quan hệ.
Dĩ nhiên, làm Quý tộc Thủ đô thì họ cũng không thể tỏ ra quá thân thiết được với một Nhà Lãnh chúa Bá Tước là Nhà Walt được.
Nếu nhớ không nhầm thì Nhà Walt ở Thủ đô là một Nhà cấp hiệp sĩ.
Có gọi họ là quý tộc đi nữa thì họ cũng chỉ là chóp đỉnh của tảng băng trôi, thậm chí còn không có được một vị trí quản lí nữa. (TN: Phần này có hơi khó hiểu, nên mình sẽ giải thích sơ. Trong truyện, từ “quý tộc” bao gồm rất nhiều cấp bậc, và chia ra thành quý tộc ở thủ đô, và quý tộc làm lãnh chúa – từ nay sẽ gọi là Quý tộc Thủ đô và Quý tộc Lãnh chúa – quý tộc lãnh chúa đều là những người quản lí một lãnh thổ của riêng mình, đóng vai trò như vua trong lãnh thổ của mình, có quân đội riêng, có thể đặt luật lệ riêng, nhưng mà vẫn dưới quyền của hoàng gia ở thủ đô, coi như là chư hầu cũng được. Quý tộc thủ đô thì bao gồm quý tộc cao và quý tộc thấp, quý tộc cao không có lãnh thổ riêng, nhưng có tiền và quyền lực ở thủ đô là Centralle, làm các vai trò như quan chức lớn nhỏ và có huyết thống pháp sư, quý tộc thấp thì bao gồm các hiệp sĩ hay những anh hùng chiến tranh, có công lao với đất nước nên được ban danh hiệu. Danh hiệu thì được cha truyền con nối nên con của quý tộc cũng là quý tộc, nhưng mà quyền lực của đời cha thì không truyền cho đời con được, nên mấy chương trước mới có nói sơ rằng 1 đời quật khởi 1 đời sụp đổ. Quý tộc thủ đô thì theo chế độ cạnh tranh khốc liệt mới có được nhưng lại mất chức rất dễ, còn quý tộc lãnh thổ thì miễn sao không chết, không bạo loạn, quân đội bảo vệ được lãnh thổ thì vẫn còn là quý tộc. Ở trên kia nói là ở thủ đô không muốn quá thân thiện với ở lãnh thổ là vì sợ cạnh tranh, bị cô lập ở thủ đô không có đồng minh và nhiều lí do khác, sau này trong truyện sẽ có động đến)
“Vậy chúng ta ở đây làm gì? Hay là, ông có gì muốn cho xem thấy sao?”
Nghe tôi hỏi thế, Đệ Nhất gật đầu.
Và ánh mắt ông ấy nhìn thẳng về phía trước.
Ở đó, một chàng trai trẻ trên tay mang rất nhiều hành lí đứng từ xa, hai mắt nhìn theo một cô gái tóc đỏ… giống Aria.
Nhìn anh ta có lẽ chưa đến 25 tuổi.
『Đó là ta』
“K-không thể nào!”
Tôi không nghĩ mình ngạc nhiên có gì sai. Bởi vì, ông ấy lúc còn trẻ nhìn giống một chàng trai trẻ tốt bụng. Tóc được chải gọn gàng, mặt thì cạo râu sạch sẽ.
Nhìn không chút nào giống với vẻ ngoài man di thường thấy của ông.
『T-ta không nói xạo! Cứ thế, đôi khi ta sẽ nhìn thấy Alice-san đi qua. Lúc đó, ta đã tự thề rằng một ngày ta sẽ từ vị trí con trai thứ ba của một nhà hiệp sĩ, và quyết tâm sẽ một ngày đến cầu hôn cô ấy!』
Có vẻ lúc đó ông ấy trong sáng đến ngạc nhiên.
Và rồi khung cảnh thay đổi.
Lần này, Đệ Nhất lúc còn trẻ đang nhìn tờ rơi thông báo tuyển người đi khai hoang dán trên tường.
Và rồi Đệ Nhất trẻ tuổi thốt lên.
『Đây rồi! Đây là cơ hội cho mình thăng tiến, và cuối cùng sẽ có thể đến với Alice-san!』
Ông ấy hào hứng chạy đi.
『Đây là lúc đó. Ta lúc đó chạy đi mua một viên Ngọc màu lam được giảm giá. Những loại khác thì mắc tiền, nhưng loại màu lam thì ít ai muốn, nên chúng rất rẻ. Hơn nữa, thời của ta không có thứ gọi là công cụ Ma Pháp, nên nếu muốn sử dụng nhiều hơn một Skill thì không có cách nào khác ngoài việc mua một viên Ngọc. Nếu không có gì để ghi chép vào nó thì nó cũng không có ý nghĩa gì. Lúc đó ta không biết chuyện đó』
Vậy lí do viên Đá Quý được mua lúc đó là vì không ai muốn nó nên giá nó rẻ…
Như thường lệ, một lí do đậm chất Đệ Nhất.
『Thà có còn hơn không, đúng không? Ừ, nhưng mà lúc đó thực ra ta muốn một viên màu đỏ hơn』
Cầm lấy viên Ngọc lam rẻ tiền trên tay, Đệ Nhất trẻ tuổi nhìn say mê những viên màu đỏ và vàng với giá tiền nằm ngoài tầm với của mình.
Nhìn thấy bản thân lúc đó, Đệ Nhất cảm giác cay đắng.
『Có lẽ đây là sai lầm. Dĩ nhiên, ta cũng không có lựa chọn nào khác. Một Nhà hiệp sĩ thấp kém, không có được thậm chí là một chức quản lí, chúng ta không là gì ngoài một Nhà nghèo khó sống nhờ vào tiền được chu cấp. Ta ghét một Nhà như thế. Ta đã muốn một ngày được tự lập, và rồi nổi lên như cồn… ít ra, ta đã nghĩ thế.』
Khung cảnh lần nữa thay đổi, có vẻ như đã vài năm trôi qua rồi.
Trong một quầy bar ở Centralle, một Đệ Nhất trẻ tuổi, hiện tại nhìn hoang dã hơn trước kia, đang ngồi khóc vào ly rượu của mình.
“…Chuyện gì đã xảy ra?”
『… Đây là một chuyến ta quay về Centralle. Lúc này ngôi làng đã bắt đầu thành hình, nên ta nghĩ rằng mình sẽ đi cầu hôn Alice-san』
Kết quả là như tôi đã biết.
Tổ tiên của Aria là Alice-san được gả vào trong Nhà Lockwarde.
『Ta lúc đó cảm giác ghét bất kì thứ gì và mọi thứ xung quanh』
“Đúng là, nhìn ông lúc ấy có cảm giác như thế thật”
Người trẻ tuổi đang uống rượu trước mặt tôi tiếp tục khóc, và rồi ông ấy tiếp tục gọi thêm rượu, và rồi thêm nữa, và thêm nữa.
Số tiền ông ấy mang theo để cầu hôn, ông ấy đã dùng nó hết để uống rượu. Tôi nghe được những lời thì thầm đó của Đệ Nhất khi ông ấy lấy hai tay che mặt lại.
(Rõ ràng là không được rồi không phải sao? Đột nhiên đi làm chuyện như thế này. Lẽ ra ông ấy phải nói đến chuyện này trước, hoặc ít ra là giữ liên lạc… hơn nữa, lúc này khoảng cách về cấp bậc giữa hai người họ vẫn còn quá lớn, nên ông ấy chắc chắn đã bị từ chối ngay từ cửa rồi)
Tình yêu giữa hai người khác giai cấp.
Tình yêu đầu đời của Đệ Nhất đã kết thúc như thế, không được chút hỗ trợ nào từ định mệnh.
Lần này khi khung cảnh thay đổi, trước mặt tôi là một mảnh đất yên bình. Nó kéo dài xa khỏi tầm mắt, nhưng ngay trước mặt, là một trận chiến đang đến hồi gây cấn.
Một Đệ Nhất trẻ tuổi ăn mặc một cách man di đang đánh nhau với một người khác, mặc khố da giống ông ấy.
“…Đây là gì?”
『Hmm? À cái này. Lãnh thổ của những người vốn không thuộc về đế quốc và lãnh thổ của ta bị trùng nhau. Những lúc thế này, cần phải phân định rõ ràng ai mới là chủ đúng không?』
“Không, mặc dù đúng là nói chuyện bằng nắm đấm là cách tự nhiên nhất để giải quyết vấn đề này đi nữa… A, ông thắng rồi”
Đệ Nhất đã dùng chính nấm đấm của mình mà chiến thắng, sau đó ông ấy gầm lên một tiếng lớn, khiến những người man di giống ông ấy xung quanh quỳ xuống.
Bao gồm cả người ông ấy vừa đánh bại xong.
『Thật là hoài niệm. Hồi đó ta cảm giác cái gì cũng đáng ghét, nên cứ thế ta tiếp tục công việc của mình thôi』
Và rồi, thời gian lại tua tới lần nữa, khung cảnh lần này là một Đệ Nhất đã già dặn hơn đang uống rượu trong một bữa tiệc ngoài trời.
Ngay thời điểm ông ấy tuyên bố.
『Nghe đây, người mà ta lấy làm vợ sẽ phải là một người đẹp! Khỏe mạnh! Hơn nữa cái đầu cũng phải tốt, da đẹp nữa! Ta không quan tâm bất kì thứ gì khác! Đây chính là Châm Ngôn của Nhà Walt, hiểu chưa!』
Rượu vào trong máu như thế, ông ấy tuyên bố nhiều câu hết sức khó tin.
Nhìn vào bản thân như thế, Đệ Nhất thở dài.
『Lúc đó thì, con biết đó… ta không muốn tính đến mấy chuyện như là cưới hỏi hay gì nữa. Tại vì, lúc đó ta không nghĩ là có một người phụ nữ nào khác tốt hơn Alice-san được』
“Ông đúng là ác thật đó. Vì một lần này mà tất cả gia chủ đời sau ai cũng gặp đủ thứ rắc rối mới cưới được vợ đó”
『…Này, con thực sự nghĩ ta tính đến chuyện mấy câu nói nhảm lúc ta đang say sẽ bị coi là nghiêm túc à?』
Ông ấy thì nói thế, nhưng mà những người xung quanh nghe lời say xỉn của ông ấy thì lại hết sức nghiêm túc suy nghĩ về lời đó.
Này, ở đây con gái của ai phù hợp?
Ài, đứa con gái của tôi không thông minh cho lắm.
Em gái của tôi có hơi dễ bệnh.
Họ đang nghiêm túc bàn bạc.
Trong số họ, có một người đàn ông nhìn khá đoan chính. Ông ấy lớn tuổi hơn Đệ Nhất, và đang đưa tay lên trán suy nghĩ với một vẻ mặt phiền muộn.
Quần áo của ông ấy tốt hơn hẳn những người xung quanh, từ người ông ấy toát ra một vẻ đường hoàng khó đoán.
『À, đó là ông già. Ông ấy là gia chủ của một Lãnh thổ gần đây, còn dạy ta rất nhiều thứ nữa. Cuối cùng, ông ấy đã dựa vào sức ảnh hưởng của ông ấy để cưới cho ta một cô vợ Quý tộc』
『ông già』trong lời của ông ấy có lẽ là gia chủ Nhà Forxuz đời này.
Theo tôi thấy ông ấy có vẻ là một người rất đàng hoàng, nên thấy cảnh ông ấy phải cực khổ vì Đệ Nhất khiến tôi hơi có lỗi.
“Vậy là hồi ấy ông cũng có dựa dẫm vào Nhà Forxuz nữa. Con tự hỏi Nhà Walt nợ họ nhiều đến mức nào”
『Con biết đó, ông ấy đã là một người tốt』
Nghe những lời mỉa mai của tôi bị lờ đi, tôi thở dài.
Khi khung cảnh thay đổi lần nữa, một ngôi làng đang mở rộng đang cháy.
Đệ Nhất trong quá khứ đang cầm trong tay một thanh kiếm lớn đối mặt với con quái vật trước mặt mình… có làn da xám tro, hàm răng khỏe và hai chân trước dày như thân cây, là một loại Á Long.
Thanh kiếm trong tay của ông ấy, chỉ tính chiều dài đã cao hơn một người bình thường.
“Thanh kiếm đó…”
Tôi ngay lập tức nhận ra sự tương tự của nó với thanh kiếm xuất hiện khi tôi cầm lấy viên Đá Quý.
『Một con quái vật lớn đến thế này đi tới làng. Dù có gom hết lính lại cũng có vẻ không làm gì được nó. Vì thế nên ta đã đứng ra』
Cầm thanh đại kiếm đó trên tay, Đệ Nhất vừa gầm tên Skill của mình lên vừa tấn công nó.
Đối mặt với một con quái vật to gấp mấy lần bản thân, ông ấy dựa vào quán tính và sức nặng của thanh kiếm để chém giết nó.
Thực sự không khác gì một vị anh hùng.
『Full Burst… đó là át chủ bài của ta. Ta có thể dùng nó để tăng sức mạnh của bản thân lên gấp 2 đến 5 lần』
“Ể? Nhiều đến vậy? Con có cảm giác lúc con sử dụng thì không được nhiều như thế? Mà, nếu tăng cường nhiều như vậy, không lẽ không có phản phệ hay gì sao?”
『Hả? Sao ta biết được! Cứ kệ mấy cái tác dụng phụ đi. Kệ chúng!』
Nghe câu phát ngôn đậm chất Đệ Nhất như thế, tôi mỉm cười méo xệch.
『Thường ta sẽ tích Mana của mình lại, rồi sử dụng hết cùng một lúc như thế. Mức tăng cường là tùy vào mức Mana ta đã tích trữ được. Đối với ta thì khoảng 1 tháng là đủ để tăng gấp 2-3 lần rồi, nhưng với con thì có lẽ sẽ nhanh hơn』
Hai người chúng tôi, nếu so lượng Mana với nhau thì quá chênh lệch.
Từ Đệ Ngũ trở đi, mang dòng máu pháp sư trong người, chúng tôi đã trở thành Quý tộc đúng nghĩa.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Đệ Nhất cuối cùng cũng chém đứt đầu của con Á Long kia mà chiến thắng.
Và rồi một đứa trẻ duy nhất chạy đến bên ông.
…Có lẽ đó là Đệ Nhị.
『…Hình như là khoảng lúc này. “Papa thật là tuyệt vời” hay gì đó, nó thường hay nói vậy. Trước đó, ta không thể làm gì như một người cha cho nó được, vì vậy vợ của ta cũng không nhẹ nhõm được gì. Chính vì vậy nên ta muốn làm gì đó để lại cho hai người họ』
Đệ Nhị lúc còn nhỏ có vẻ là một đứa trẻ ngưỡng mộ bóng hình vĩ đại của cha mình.
Thời gian lại tua tới.
Ngôi làng đã phát triển còn hơn trước đó, nhưng trong mắt tôi thì…
“Không phải như thế là quá vô trách nhiệm sao?”
『…』
Đệ Nhất không nói gì.
Trong lúc Đệ Nhất trong kí ức đang làm việc ngoài đồng, một Đệ Nhị đã lớn đang la rầy ông ấy.
『Ngừng lại dùm tôi đi! Ông mở rộng các cánh đồng một cách vô trách nhiệm đến mức này… vì thế nên đã có nhiều người dân bắt đầu gây lộn với nhau luôn rồi! Sao ông không suy nghĩ dùm một chút đi!』 (TN: dân chúng đánh nhau vì tranh chấp đất, như lúc nãy Đệ Nhất đánh với người man di)
Từ cảnh đó, thời gian lại tua tới nữa, khung cảnh lần này là ở trong dinh thự.
Dinh thự nơi Đệ Nhất sống khiêm tốn đến tội so với Nhà Walt hiện tại.
Đệ Nhất đang chuẩn bị rời đi, trên tay cầm cuốc làm vườn, trên đường ông đi ngang qua một Đệ Nhị im lặng không nói gì.
Hai người họ không thể nhìn thẳng vào mắt nhau được.
『…Đúng là sai lầm rồi, đúng không? Ta chỉ muốn để lại cái gì đó, nhưng cuối cùng, những gì ta để lại cho thằng bé chỉ là vô số vấn đề với lãnh thổ』
Việc mở rộng cánh đồng một cách thiếu suy nghĩ của ông gây không ít vấn đề giữa người dân, nhưng Đệ Nhất dùng sức mạnh và sức hút của bản thân để khiến họ im lặng. (TN: sức hút ở đây không phải là sức quyến rũ, mà giống như khả năng thu hút người khác, giống kiểu như khiến người khác muốn đi theo mình vì công nhận là mình hơn người)
Người làm việc chăm chỉ hơn bất kì ai chính là Lãnh chúa, Đệ Nhất… Basil Walt, và không ai sẽ chống đối người anh hùng đã cứu ngôi làng hết lần này đến lần khác.
Nhưng tất cả sự bất mãn đó của họ lại chuyển hướng đến Đệ Nhị.
『Ta chỉ muốn mọi người có nhiều thức ăn hơn một chút. Ta đốn rừng, mở rộng các cánh đồng… và khi ta nhận ra thì ta không có gì ngoài hàng tá vấn đề. Không ai đi than phiền gì với ta cả. Nhưng mà những lời than phiền thì bị hướng đến thằng bé đó』
“Người sáng lập…”
『Hồi đó, đến tận lúc cuối cùng ta vấn bị nó lờ đi như thế. Khi xuất hiện ở đây, khi mà nó bắt đầu than phiền với ta như thế… thực sự ta đã rất vui. Con không biết chứ, lúc duy nhất mà ta có thể ngồi la lối như thế với nó chỉ có hồi nó còn nhỏ thôi』
Vậy là thái độ không hợp nhau bình thường của họ vẫn còn tốt hơn cách họ đối xử với nhau trước đó.
Cả hai chắc hẳn là những người hết sức kì quặc.
Khung cảnh lại quay về với cảnh Đệ Nhất chiến đấu với con Á Long, rồi ngừng ở đó.
『Thời của ta, chúng ta vẫn còn đang hồi phục từ cơn hỗn loạn, nhưng mọi thứ đã bắt đầu dư dả phần nào. Có nhiều làng mạc bị cuộc chiến tranh trước đó tiêu diệt, nên chúng ta mới phải đi khai hoang. Chiếm lại vùng đất. Nhưng mà thức ăn hết sức thiếu thốn, những vấn đề liên quan đến chết đói cũng không hiếm thấy』
Tôi có nghe về sự cực khổ của thời đại đó.
Rằng khi Nhà Walt vẫn còn đang khai hoang chiếm đất cho bản thân, thì thời đại không thương người. Lúc mà phụ thân vẫn còn tử tế với tôi, tôi có từng được kể cho nghe những chuyện như thế.
Ông ấy cũng kể về một Đệ Nhất vĩ đại thành công thành lập một ngôi làng trong thời đại như thế.
Nếu bỏ đi lí do cho nhiều hành động của ông, thì ông ấy thực sự là một người vĩ đại.
『Lyle, con có bao giờ gặp vấn đề thức ăn chưa?』
Thật lòng mà nói, chưa bao giờ.
Dù lúc tôi bị cô lập trong Nhà, tôi vẫn được cho ăn đầy đủ.
Dù sau khi bị đuổi khỏi nhà, có Zell và Novem, nên tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác chết đói.
(Chắc chắn ông ấy sẽ giận)
Nếu hỏi rằng việc đó có phải là xa xỉ hay không thì, đúng là thế thật.
Theo góc nhìn của một Đệ Nhất lúc nào cũng gặp rắc rối về thức ăn, tôi, dù đã bị đuổi ra đường vẫn chưa từng cảm thấy chết đói, chắc chắn phải rất khó nhìn.
Hơn cả thế, những phần yếu kém của tôi, việc tôi lo lắng việc không đâu, chắc chắn ông ấy giận lắm.
“…Chưa bao giờ. Con chưa bao giờ thấy đói muốn chết. Dĩ nhiên con cũng đã từng thấy đói bụng, nhưng dù những lúc như thế con vẫn tìm được bữa ăn cho mình”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần nghe Đệ Nhất chì chiết, nhưng khi ông ấy quay lại nhìn tôi, trên mặt ông là một nụ cười.
『Vậy sao. Vậy thì tốt rồi. Hậu duệ của ta không phải cực khổ vì thiếu thức ăn. Nghĩa là những gì ta làm không hoàn toàn là vô nghĩa! Đến cuối cùng ta cũng nghe được một câu đáng mừng!』
Đệ Nhất tươi cười lấy thanh đại kiếm từ đâu đó ra, rồi đưa nó cho tôi.
Là thanh kiếm bạc phát ra ánh sáng nhạt lần đó…
Thanh kiếm đã chém chết con Orc đỏ chỉ trong một nhát.
『Ta sẽ chỉ cho con biết Skill cuối cùng của ta. Lần trước con sử dụng nó vẫn còn không ổn lắm, nên ta sẽ phải dạy con đàng hoàng. Tên Skill là . Nó sẽ kích phát toàn bộ Mana bình thường con tích lũy cùng lúc, khiến khả năng bản thân bùng nổ mãnh liệt. Thử chiến đấu với cái con quái ở kia đi』
Đệ Nhất chỉ tay về phía con Á Long.
Nó không biết bay, nên nó giống một con quái vật nhìn giống loài rồng hơn, nhưng nó vẫn thuộc họ rồng.
Là một đối thủ rất đáng gờm.
“Ể? Nhưng mà con chưa tích lũy Mana gì cả”
Nghe tôi nói thế, Đệ Nhất đặt tay lên đầu tôi. Sau khi tóc tôi bị rối lên không ít, đột nhiên tôi cảm giác sức mạnh chảy vào trong người mình.
『Đến ta còn làm được. Nếu là con, thì sẽ càng làm tốt hơn nữa… thử đi!』
Nói xong, Đệ Nhất lấy tay vỗ lưng tôi.
Trong lúc tôi mất đà bước đến trước, con Á Long trong kí ức lúc trước bị đông cứng bắt đầu di chuyển lại. Từ lúc nào không biết, Đệ Nhất trong kí ức đã biến mất rồi.
“Thật tình, sao ông ấy lại toàn làm chuyện bất ngờ không vậy. Làm ơn nghĩ đến cảm xúc của người bị ném vào tình trạng thế này đi chứ!”
Chạy thẳng đến trước, tay cầm thanh kiếm, tôi vung nó lên.
Nhìn là thấy rõ ràng tôi không thể nào vung thanh kiếm này lên được, nhưng có lẽ là nhờ hiệu quả của Skill, nên tôi có thể dễ dàng vung nó được.
(Sử dụng được nó như thế này mà không có tác dụng phụ gì, đúng là ăn gian hết mức mà)
Khi con Á Long cố dùng chân giẫm lên người tôi, tôi lui về sau, rồi sử dụng Ma Pháp.
『Hỏa Đạn!』
Từ đầu ngón tay của tôi, liên tục hàng loạt những viên cầu lửa bắn ra, nhưng từng phát đều mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Khi dính người con Á Long, chúng phát nổ, khiến cơ thể to lớn đó mất thăng bằng, thậm chí còn bị đẩy lùi về.
Lấy đà đó, tôi sử dụng Ma Pháp thứ hai.
Tôi cũng muốn kiểm tra sức mạnh của mình. Vì toàn bộ chỉ số của tôi đang được Skill tăng cường, rốt cuộc nó sẽ mạnh đến mức nào…
“Sét Giật!”
Ngay lúc ánh tím từ tia chớp chạm dính người con Á Long, xung quanh bừng sáng lên ngay lập tức.
Chỉ là ánh sáng do Ma Pháp tạo ra, nhưng sức tấn công tăng cường nhiều đến thế còn làm tôi giật mình.
Nhiều hơn tôi tưởng tượng.
“Cái này… sẽ phải làm quen mới sử dụng được”
Nếu không cẩn thận, có thể đồng đội của tôi sẽ bị liên lụy. Nghĩ đến đó, tôi toát mồ hôi lạnh. Tiếp tục chạy đến trước, tôi nhảy lên.
Con Á Long bị cháy đen nhìn hết qua trái rồi lại qua phải để tìm tôi.
Nhưng lúc đó, tôi đã ở trên trời… ngay trực tiếp trên đầu nó.
Tôi vung thanh đại kiếm xuống, chém bay đầu con Á Long.
Cùng một cách Đệ Nhất đã sử dụng để xử lí nó.
Khi Skill vừa hết tác dụng, thanh kiếm ngay lập tức trở nên nặng kinh khủng, đầu đập thẳng xuống mặt đất. Tay vẫn còn nắm thanh kiếm, tôi cố nâng nó lên lại.
“Đúng là thực sự… khó quá”
Nghe tôi nói thế, Đệ Nhất bước tới trước mặt tôi. Nhìn thẳng vào tôi, ông ấy mỉm cười.
『Nếu có thể làm được nhiêu đây thì không còn vấn đề gì nữa! Đúng là không hổ danh hậu duệ của ta』
Hít thở lại bình thường, tôi nâng thanh kiếm nặng nề không cần sự giúp đỡ của skill lên vai.
Đệ Nhất đưa tay phải ra.
Nhận ra gì đó, tôi cũng đưa tay phải lên, tay trái đâm thanh kiếm lại xuống đất.
Và rồi Đệ Nhất đập tay tôi bằng hết sức mình.
Bàn tay tôi tê rần, nhưng cảm giác cũng không tệ.
『Lyle… con có quyết định mục tiêu của mình chưa?』
Bị hỏi như thế, tôi nhớ đến những cuộc nói chuyện của mình với Đệ Nhất từ trước đến giờ. Thấy tôi vẫn không thể nói được gì, Đệ Nhất mỉm cười rồi lẩm bẩm ‘thôi cũng được’.
『Con sẽ phải tự mình quyết định muốn làm gì. Con có thể rời đi, tự mình làm gì đó đi đâu đó tùy thích. Con cũng có thể thử lập một ngôi làng mới, trở thành một Lãnh chúa nếu con muốn. Sống một cuộc sống yên bình với Novem-chan nghe cũng không tệ. Mặc dù cá nhân ta thì, ta muốn con cũng chăm sóc cho Aria-chan nữa. Thậm chí… con cũng có thể thử thách thức Celes đó nếu con muốn』
Nghe tên Celes được nhắc đến, tôi cảm giác như có gì đó nắm thật chặt tim mình.
Nỗi sợ của tôi đang bị gợi dậy.
Nhưng mà nhìn tôi như thế, Đệ Nhất vẫn nói với một giọng đầy sự mong chờ.
『Nếu có ai đó cản được con bé, có lẽ đó chỉ là con. Mà thôi, con muốn làm gì thì cứ làm. Hỏi ý kiến mấy người còn lại cho những việc sau này đi』
“Ể?”
『Vai trò của ta hết rồi. Ta đã nói những gì cần phải nói rồi, để lại mọi thứ còn lại cho con chắc sẽ ổn thôi. Thay vì người như ta thì con sẽ đáng tin hơn nhiều』
Tôi không hiểu lắm ý của ông ấy.
Không, có lẽ, tôi chỉ không muốn chấp nhận điều đó. Rằng Đệ Nhất sẽ biến mất khỏi đời tôi.
Nên tôi cố gắng cản ông ấy lại.
“Xin chờ đã. Con vẫn còn cần Đệ Nhất… con vẫn cần lời khuyên của Basil Walt! Tại sao không tiếp tục giúp con bằng trực giác sắc bén của ông? Ông biết trực giác của ông sắc bén lắm không phải sao!”
Giọng của tôi run rẩy như nói không nên lời.
Nhưng bản thân tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại muốn khóc như thế này.
『Ta không có kiến thức, hay kĩ thuật gì. Hơn nữa… nói đến trực giác thì Đệ Nhị cũng không kém cỏi gì đâu. Dù sao đi nữa, đó cũng là con trai của ta mà. À, đúng rồi con cũng là hậu duệ của ta đó thôi!』
Gahahaha. Cách ông ấy cười nói lên việc ông ấy không còn gì hối hận nữa.
『Nói sao đây, chúng ta chỉ là những mảng kí ức do Skill để lại. Những người thật thì đã chết từ lâu lắm rồi. Bản thân chúng ta chỉ là những Skill được lưu lại trong viên Đá Quý này… sau khi đã truyền đạt hết kiến thức của mình, thì chúng ta cũng đã xong việc』
Sau khi truyền đạt xong, họ sẽ biến mất. Sẽ biến mất vĩnh viễn.
“Vậy là… ông đã biết?”
Giọng tôi đang run rẩy.
『Không, chỉ là cảm giác thôi. Mà… có vẻ như mấy người còn lại cũng có cảm giác mơ hồ về chuyện này, nên muốn biết chi tiết thì con hỏi họ tốt hơn』
Tôi đưa tay cố với tới ông ấy, rồi ông ấy mở miệng nói.
『Skill của ta bây giờ là của con rồi. Sử dụng nó như thế nào là tùy con Lyle… và đừng thua』
Đừng thua gì cơ?
Tôi đã muốn hỏi như thế, nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, khung cảnh trước mặt tôi lại thay đổi.
-
-
-
Trong căn phòng quen thuộc bên trong viên Đá Quý, tôi đặt tay lên chỗ trước kia là cánh cửa vào phòng của Đệ Nhất.
Đệ Nhị lên tiếng gọi tôi, hai chân đặt trên bàn.
『Đừng có khóc, nhìn xấu lắm』
“Ể?”
Nghe như thế, tôi đưa tay lên sờ mặt mình, phát hiện ra bản thân đang khóc.
『Ông ấy đã dạy con mọi thứ rồi. Nhiệm vụ của ông ấy trong việc này kết thúc rồi』
“N-nhưng mà! Đây là một viên Đá Quý không phải sao? Vậy tại sao nó lại như thế này!? Nếu chỉ là để dạy Skill, một viên Ngọc là đủ rồi không phải sao. Con không hiểu, ý nghĩa của việc mọi người xuất hiện như thế này chỉ để cuối cùng biến mất là sao chứ!”
Trả lời câu gào thét của tôi, Đệ Nhị trả lời một cách vô cảm.
『…Một viên Ngọc không thể dạy được mọi thứ. Không thể hiểu được bản chất của Skill, nó chỉ cho phép con sử dụng một phần rất nhỏ của nó. Chúng ta ở đây là để dạy con toàn bộ Skill. Đó là lí do chúng ta, và không gian này tồn tại. Con có biết không? Kí ức của chúng ta chỉ có đến thời điểm cuối cùng chúng ta chạm vào viên Ngọc. Nghĩa là chúng ta chỉ nhớ được đến thời điểm chúng ta trao nó cho đời tiếp theo』
Nghe thế, tôi hoàn toàn đơ người.
Các vị tổ tiên ở đây là để dạy cho tôi biết Skill của họ. Không, bản thân các Skill đang bắt chước hình dạng của họ.
『Việc chúng ta có thể nói chuyện với con không có vấn đề gì đã là kì lạ rồi. Những chữ và lời chúng ta sử dụng là khác nhau suốt 200 năm qua con biết đó. Con nói rằng quyển sách cổ kia khó đọc, nhưng mà hiện tại, ở đây con lại có thể nói chuyện với chúng ta không có vấn đề gì. Con nghĩ lí do là gì?』
Nghe câu hỏi của Đệ Nhị, tôi ngay lập tức nghĩ ra.
Bởi vì nếu không thì không có ý nghĩa gì cả.
Để có thể trao Skill cho tôi, lời nói của các tổ tiên phải có nghĩa với tôi. Khi thời đại trôi qua thì cách nói chuyện cũng thay đổi từng chút một theo thời gian.
Nhìn lại những quyển sách trong quá khứ là thấy được. Nhiều chữ chỉ trước kia được sử dụng nhiều… nhiều chữ ý nghĩa đã thay đổi, nhưng tôi vẫn hiểu được toàn bộ không có vấn đề gì.
Đó là bởi vì viên Đá Quý có một thông điệp nó muốn nói cho tôi biết.
… Đó là vai trò của viên Đá Quý.
『Con nhận ra rồi sao? Đúng thế. Chúng ta tồn tại không có nghĩa vụ gì khác ngoài trao cho con Skill. Chúng ta dạy con cách sử dụng chúng, và cách để sử dụng chúng hiệu quả』
Tôi chợt nhận ra thanh đại kiếm đã rời khỏi tay mình.
Nó đang lơ lửng ở vị trí trước kia Đệ Nhất ngồi.
Chiếc ghế của ông ấy đã biến mất, cùng với cánh cửa… ở một bên cạnh bàn, nơi mà tước kia ông ấy đã ngồi, nó lơ lửng ở đó như thế.
Một thanh đại kiếm màu bạc, phần cán kiếm có gắn một viên Đá Quý màu lam.
Thanh kiếm đó là bằng chứng cho việc Đệ Nhất công nhận tôi.
“Tại sao… nếu như thế, tại sao… nếu chỉ là để dạy cho con biết, tại sao không làm như thế từ đầu! Tại sao lại liên hệ với con nhiều như thế, để rồi lúc chia tay con lại phải trải qua cảm giác buồn bã như thế này chứ!?”
Mới đầu, tôi ghét ông ấy.
Ông ấy ồn ào, nhiều lúc tôi chỉ cho rằng ông ấy phiền phức.
Nhưng… ông ấy vẫn dạy cho tôi nhiều thứ.
Ông ấy công nhận tôi.
Vậy mà...
Đệ Nhị mở miệng ra, nói với tôi đang ngồi quỵ xuống tại chỗ.
『Chúng ta cũng muốn như thế. Nhưng… cùng với kí ức, cái thứ chết tiệt này còn ghi lại tinh thần của chúng ta nữa. Chúng ta không thể cứ vậy để mặc con được. Và Đệ Nhất… Basil Walt đã để con lại cho chúng ta rồi』
Không thể bỏ mặc tôi, Đệ Nhị nói thế. Tôi không biết phải nói gì nữa.
Thật là thảm hại mà.
Đến cuối cùng, tôi cũng chưa thể nói cho ông ấy biết mục đích của mình, để phải chia tay một cách thảm hại như thế.
“…Con có thể gặp lại ông ấy nữa không?”
『…Nếu có ai sở hữu viên Đá Quý sau con, thì có lẽ chuyện sẽ có thể xảy ra. Mặc dù tới lúc đó thì, con sẽ ở cùng vị trí với chúng ta. Mà, ta không nghĩ rằng chúng ta sẽ nhớ được những kí ức hiện tại với con. Có giữ chúng lại cũng không có nhiều lợi ích cho lắm. Bởi vì lí do duy nhất chúng ta tồn tại là để trao lại cho con cách sử dụng là tên của từng Skill』
Vậy là, tôi sẽ không thể gặp Đệ Nhất được nữa.
Những gì được ghi lại trong viên Đá Quý này sẽ là Skill của tôi, không phải bản thân tôi.
Đệ Nhị lên tiếng.
『Vốn dĩ, gặp mặt được như thế này đã là một điều kì diệu rồi. viên Đá Quý màu lam được truyền tay hết đời này đến đời khác, cuối cùng là rơi vào tay con. Lyle, đây không phải là lúc con nên buồn… thực ra, hãy tự hào đi. Người đó… ông già của ta đã công nhận con. Hãy ưỡn ngực ra tự hào』
Nghe thế, tôi mắt mở ra, quay về thế giới thực.
-
-
-
“Lyle-sama, anh có sao không?
“…Novem?”
Vẫn còn nằm trên giường của mình, tôi nhìn lên thấy Novem đang nhìn tôi với một vẻ mặt lo lắng.
Cô ấy lẽ ra phải đang nằm ngủ trong một phòng khác mới đúng, nhưng vì lí do nào đó, cô ấy lại đến phòng tôi.
“Vì anh giống như đang gặp ác mộng. Không, đúng hơn là… em nghe anh khóc, nên em đến đây”
Lấy tay xoa lên mặt, tôi mới biết mặt mình dính đầy nước mắt.
Tôi cố gượng nở một nụ cười với Novem.
“Anh không sao đây. Chỉ là mơ thấy một giấc mơ buồn mà thôi. Hiện tại, anh cảm giác hết sức thoải mái”
“Một giấc mơ buồn sao?”
Novem hơi nghiêng đầu, rồi đưa cho tôi một chiếc khăn ướt cô ấy đã chuẩn bị. Tôi nhận lấy nó, lau mặt rồi tự nhủ.
(Nếu cứ khóc mãi thì Đệ Nhất sẽ giận mình. Mình là một người được Basil Walt… người sáng lập của Nhà quý tộc Lãnh thổ Walt đã công nhận mà)
Nhìn lại tôi thấy được, ông ấy là một người có tính cách bạo lực và man di.
Nhưng ông ấy vẫn là một người đáng tin cậy.
Và trớ trêu thay, dù là người mới đầu ghét tôi nhất, nhưng ông ấy lại là người đầu tiên thực sự công nhận tôi.
(Mình đã được một người như thế công nhận)
“Có muốn em chuẩn bị cho anh một chút đồ uống nóng không?”
Novem có vẻ lo lắng, nên tôi gật đầu rồi không nghĩ đến chuyện đó nữa.
“Ừm. Cùng nhau làm một ít đồ uống nào”
“Vâng”
Novem rời đi định chuẩn bị thức uống, nhưng tôi gọi cô ấy lại.
“Novem… cảm ơn em”
Novem có vẻ hơi khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu với tôi.
“Hôm nay anh sao vậy, Lyle-sama?”
“Không, chỉ là anh nghĩ mình nên nói điều đó một cách rõ ràng. Không có ý nghĩa gì sâu xa hơn đâu”
Tôi bước khỏi giường, cùng cô ấy đi đến phòng bếp.