Sau khi rời khỏi Lorphys, quay về Zayin, đột nhiên có quyết định rằng sẽ có một bữa tiệc tiếp đãi chúc mừng chúng tôi chiến thắng.
Là một buổi chúc mừng chiến thắng Selva và hợp tác cùng Lorphys. Hơn nữa, còn là bữa tiệc để chúc mừng đã hoàn thành hết những mục tiêu liên quan đến địa ngục công việc bàn giấy trước đó.
Ở quảng trường trước Đền thờ, một lượng lớn người đang tận hưởng buổi tiệc kiểu buffet, âm nhạc vang lên cổ vũ bầu không khí.
Nhưng tôi thì…
.
“Ô Thánh Chiến Sĩ, thực sự cậu sẽ từ bỏ chức vị Trưởng đoàn của mình sao?”
“Trưởng đoàn mới, Noy-dono… thực sự có đáng tin cậy không?”
“Thánh Chiến Sĩ, cho tôi hỏi người nhắm đến ai? Là Aura-sama, hay là Thelma-sama? Theo như bản thân tôi thì Thelma-sama tuyệt vời hơn”
.
…đang bị dồn hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
Tôi mỉm cười trả lời một cách vô hại, và không gây hiềm khích nhất, nhìn những người xung quanh mình mà thở dài.
Nhưng vẫn ở mức tạm chịu đựng được.
Từ trong viên Đá Quý, Đệ Thất cho lời khuyên.
.
『 Lyle, đừng mất cảnh giác. Kẻ địch có thể sẽ lợi dụng lúc này để nhìn thấu tích cách thực sự của con. Mặc dù rất nhiều chỉ đang hỏi những câu hỏi vô dụng tự thỏa mãn bản thân, nhưng mà có nhiều người cũng rất láu cá 』
.
Khi quay lại, tôi thấy Miranda và Aria đang được một vài người trẻ tuổi bắt chuyện.
Có vẻ như họ là thương nhân. Ngoài ra, các hiệp sĩ cũng đang bắt chuyện với Clara, Shannon và May.
Monica thì im lặng đứng sau lưng tôi, cứ như không ai nhận thấy cô ta vậy. Nhưng mà nếu cô ta làm được thế thì tôi muốn cô ta làm vậy nhiều hơn đi.
Nhưng nhìn kĩ thì thấy, rất ít ai cố bắt chuyện Novem hay Eva.
Eva là Elf, là một Á Nhân, nên cô ấy bị phân biệt đối xử. Tôi đã phải xông lên mà nói cô ấy là đồng bạn của mình họ mới cho cô ấy vào cửa.
Nhưng Novem lại khiến tôi khó hiểu hơn.
(Mình cứ nghĩ chắc chắn sẽ có người bắt chuyện với cô ấy chứ)
Vừa nghĩ thế, tôi ngắt ngang cuộc nói chuyện của mình, rời khỏi những người xung quanh mà bước đến chỗ Novem.
Đưa ly nước trên tay chạm môi mà uống, tôi hơi giữ chất lỏng của nó trong miệng một chút để làm ẩm miệng khô khốc của bản thân. Sau khi liên tục trò chuyện như thế tôi đã cười đến mỏi miệng rồi.
.
“Novem, Eva, hai người có đang tận hưởng thời gian ở đây không?”
.
Khi tôi lên tiếng, hai người họ đang đứng ở gần cột của quảng trường nhìn về phía tôi. Họ mặc những bộ đầm tự mình chọn, khiến khí chất của bản thân khác hẳn thường lệ.
Eva giơ dĩa đồ ăn trên tay mình cho tôi thấy.
.
“Đồ ăn rất ngon, nhưng tôi không rõ lắm? Những món Monica làm thường đặc sắc hơn”
.
Đây là một bữa tiệc được vội vã tổ chức sau khi vừa chiếm lại được quốc gia. Nó có hơi thiếu chuẩn bị cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Moncia đáp lại Eva.
.
“Tôi luôn luôn dùng hết kĩ thuật nấu nướng của bản thân để khiến cơ thể của tên Dâm Gà chết tiệt thiếu tôi là không sống nổi. Nhưng nếu muốn khen ngợi thì tôi không ngại nhận lấy đâu”
.
Lấy tay phải che miệng mình lại, Monica cười lớn.
Eva thở dài, đặt dĩa của mình lại lên bàn.
.
“Cô đúng là vẫn như mọi khi. Nói chứ, tôi ngạc nhiên là có nhiều người đến như thế này đó. Trừ người trong Đền thờ ra, tôi thấy còn có hiệp sĩ, và hình như là thương nhân? Có nhiều người khác nữa”
.
Novem tay cầm một ly nước giải thích cho Eva.
.
“Họ là sứ giả từ những vùng đất khác. Cũng có viên chức của Guild nữa, những người nhìn giống như Thám Hiểm Giả đến đây với vai trò hộ vệ của họ. Họ đã ngắm anh đó, Lyle-sama, được một thời gian rồi”
.
Tôi có cảm giác được ánh mắt của họ, nên tôi cũng quyết định đi qua. Nếu như là viên chức của Guild thì tôi ít nhất nên gặp mà chào hỏi một chút.
Và có rất nhiều người đang muốn bắt chuyện với tôi ở đây.
Có tập trung nói chuyện với đồng bạn của mình cũng không có ý nghĩa gì.
Đệ Tam lên tiếng.
.
『 Ta chỉ mới trải qua những buổi tiệc dạng này có một hai lần, nên ta không rõ lắm, Lyle có được tính là tiêu điểm không? 』
.
Đệ Thất giải thích.
.
『 Ừ, nó là tiêu điểm không nghi ngờ gì. Tôi không chắc liệu Thánh Nữ đã chiếm lại được Zayin, hay là cựu Thánh Nữ hay Đại tư tế hiện tại có so sánh được với nó không nữa 』
.
Đệ Ngũ nghe có vẻ đang chán.
.
『 Nếu như chỉ nghe chiến tích của nó thôi thì đúng là nó rất xưng danh Anh Hùng. Thực tế mà nói, những tin đồn về chuyện nó dùng 100 người chiếm lại Zayin hẳn là đã bắt đầu lan truyền rồi… có không ít người sẽ tò mò không nghi ngờ 』
.
Sứ giả ngoại quốc, hiệp sĩ, Guild. Và cả thương nhân…
(Hà, tự hỏi liệu có ai chấp nhận tài trợ cho mình được không)
Tôi nghĩ rằng như thế là có đòi hỏi hơi quá, nhưng mà tôi muốn giải quyết vấn đề tiền bạc của chúng tôi càng nhanh càng tốt. Lần này tên tuổi của tôi đã được thổi lên rất cao.
Nhưng mà đồng thời, tôi cũng cạn túi tiền rồi. Tôi phải làm gì đó sớm để kiếm thêm ít tiền.
(Và từ từ tích lũy nữa có hơi… a, nghĩ lại thì, sau khi trở về chúng ta lại sẽ phải chỉ nhận nhiệm vụ điều phối trong một thời gian, nên lợi nhuận lại sẽ không có bao nhiêu nữa)
Tiền công hoàn thành.
Chúng tôi quyết định không nhận gì lần này. Bởi vì tài chính cả Zayin lẫn Lorphys đều đang rất thảm rồi.
Không, Lorphys thì chỉ là xui xẻo một chút, nhưng Zayin vừa mới trải qua tranh đấu nội bộ mãnh liệt. Ngay sau đó nó lại còn phải gửi binh đi hỗ trợ Zayin, hơn nữa còn không kiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ việc đó nữa.
Nếu như bây giờ mà đòi tiền của họ tôi có hơi lưỡng lự.
Và nếu như họ bị khủng hoảng kinh tế thì sẽ rất phiền toái.
(Mình phải làm gì sớm thôi)
Nghĩ thế, tôi bước đến mỉm cười chào những viên chức của Guild.
-
-
-
…Đến Beim, Damien đang đứng trước mặt tòa nhà ma ám trong lời đồn.
Ông ta đã phải đi tìm biệt thự mà Lyle đã mua, mang theo một nhóm người cực kì nổi bật, rồi đi đến cổng chính hiện tại.
Sau lưng ông là ba cô hầu gái có khuôn mặt và quần áo giống hệt nhau.
Còn hai hiệp sĩ thuộc hạ của Alette cảm giác như mình cực kì lạc lõng. Một nhóm người rất khó bỏ lờ đang đứng ngay trước cửa nơi đây.
Mặc dù Damien và những cô hầu gái bắt mắt, nhưng thứ càng bắt mắt hơn nữa là con Golem lớn đứng sau lưng họ.
Không, thay vì gọi là Golem, nó là một phiên bản khác của Porter thì đúng hơn.
Có thể chở được những món hàng lớn, con Porter khổng lồ lăn theo sau lưng họ. Nó thậm chí còn lớn hơn Porter hiện tại mà Lyle đã chế tạo. Nhưng phần chính làm động cơ thì lại rất nhỏ.
Cái hộp đang được kéo theo sau mới bộ phận lớn nhất của Porter này.
Trên đó gắn không ít bánh xe, và những dân cư của Beim tò mò nhìn theo, chỉ trỏ, bàn tán về nó.
.
“Ôi chao, có một tòa nhà quá hoàn hảo ở kia cho nó. Nhìn giống một nhà kho. Chúng ta lấy nó làm của riêng là quá ổn nhỉ?”
.
Damien với dáng người không quá cao lớn cầm theo một cây trượng phép kim loại lớn trên tay phải, đang dùng tay trải chỉnh mắt kính của mình lại, nhìn về phía nhà kho lớn trong sân trước rồi tuyên bố thế.
Các hầu gái.
.
“Đúng là không hổ chủ nhân của chúng ta. Một lời tuyên bố không chút cân nhắc gì đến chủ sở hữu của nó cả. Nhưng mà chính là thế mới là chủ nhân!”
“Dù sao thì, chúng ta luôn có thể đàm phán với mớ sắt vụn tự gọi bản thân là Mẫu Đặc Biệt đó, rồi lấy nó thôi. Nếu không thì, chỉ cần sử dụng phối hợp tuyệt đối mới nhất của chúng ta đánh cô ra bất tỉnh rồi cướp lấy”
“Bàn tay tôi đã run rẩy thèm khát chiến đấu!”
.
Đáp lại ba người hầu gái, Damien quay lại.
.
“Tại sao phải chiến đấu? Chúng ta chỉ cần ‘mượn’ nhà kho, nói rằng dùng nó để làm con Golem cậu ta yêu cầu thì Lyle sẽ đồng ý thôi đúng không? Đừng làm chuyện không cần thiết”
.
Ba cô hầu gái cúi đầu.
Thuộc hạ của Alette vừa định an ủi họ, nhưng…
.
“Chủ nhân đã la rầy chúng ta. Nghĩa là chúng ta không còn là những người không đáng để ý trong mắt chủ nhân nữa!”
“Chúng ta lại tiến thêm được một bước rồi!”
“Như thế, từ từ chúng ta sẽ sớm khiến cơ thể chủ nhân không thể sống được mà thiếu chúng ta”
.
Trong lúc Damien đang đứng trước cửa chờ, một nhóm hai người xuất hiện.
Họ đang mặc áo chùng che cả người, dáng của một trong hai người có thể nhìn ra được là một chiến binh. Anh ta đứng ở trước như để bảo vệ cô gái nhỏ hơn sau lưng mình, và rồi các hầu gái đứng dàn hàng trước mặt Damien.
Cởi bỏ mũ trùm ra, cô gái để lộ mái tóc xoăn dài xanh nhạt của mình, rồi gửi lời chào hỏi nhóm của Damien.
.
“Ngày tốt lành. Và xin lỗi vì bất lịch sự, nhưng tôi không nghĩ mình sai khi cho rằng đây là biệt thự của Lyle Walt đúng không?”
.
Khi đối phương nói tên Lyle, Damien ra hiệu các hầu gái lui lại.
.
“Ô, là khách của Lyle sao? Ta cũng là khách… không, bởi vì ta sắp sẽ sống ở đây, nên coi như là một người đồng bạn đi? Nói chung là kiểu như thế. Vậy hai người đến có việc gì? Nếu không gấp gáp thì, hãy tránh đường đi. Ta hiện khá là bận rộn đây”
.
Có lẽ bực bội vì thái độ của Damien, người đàn ông bên cạnh cô gái… bên cạnh Adele lên tiếng hỏi lại Damien.
.
“Ông không thấy như thế là quá bất lịch sự sao? Mặc dù không biết ông là ai, nhưng chúng tôi đến đây cũng có việc rất gấp. Nên tránh đường không dễ như thế đâu”
.
Và rồi, Damien quan sát người đàn ông… Maksim, từ đầu đến chân.
.
“Đúng là chuẩn bị khá đầy đủ nhỉ. Có khi nào cậu đến đây để kiểm tra trình độ bản thân không? Trên đường đi ta nghe đồn không ít, xem ra Lyle trở nên nổi tiếng quá rồi. Nhớ không nhầm là… là cái gì nhỉ?”
.
Damien quay lại hỏi một hầu gái của mình, vì ông ta quên mất biệt danh của Lyle. Đáp lại người quên đi bất kì cái gì mình không quan tâm, hầu gái Số 2…
.
“Là Thánh Chiến Sĩ, thưa chủ nhân”
“Ừ, rồi cái đó! Vì cậu ta được cái biệt danh đó, nên cậu đến để mượn cậu ta kiểm tra bản thân sao? Hay là vì… có liên quan đến em gái cậu ta?”
.
Damien vừa dứt lời, Maksim lột bỏ lớp vải trên cây Giáo của bản thân, đứng thủ thế. Khi vừa để lộ món vũ khí được chế tác bậc nhất của mình, Adele khiến anh ta lui lại.
Những hầu gái cũng ngay lập tức bước ra trước mặt Damien, trên tay cầm vũ khí khác nhau.
.
“Maksim, dừng lại! Người đó không có liên quan!”
“N-nhưng mà…!”
.
Cô gái bắt Maksim đang căng thẳng lui lại, rồi xin lỗi Damien.
.
“Tôi xin thật lòng xin lỗi. Để một trong… những n-người hầu của tôi làm chuyện bất lịch sự như thế”
.
Maksim nhìn không thỏa mãn, nhưng Damien nhìn Adele, đưa một tay lên cằm mà gật đầu.
.
“Ô? Cô chắc chắn ta không có liên quan gì đến cô em gái kia sao?”
“…Những người theo cô ta đều có bầu không khí rất khác. Hơn nữa không phải ông vừa cố tình kích thích chúng tôi sao?”
.
Nghe Adele như thế, Damien nhìn Maksim.
.
“Không, ta chỉ muốn thử xem các người có nhận ra chuyện đó không thôi. Nhìn căng thẳng như thế. Nhưng mà, lại là cô em gái đó… Celes, đúng không?”
.
Damien nhận thấy được sự căng thẳng của họ. Và khi ông ta nói tên của Celes, hai người họ liền cảnh giác thấy rõ.
Nên ông ta mỉm cười nhìn họ.
.
“Ôi thật là trùng hợp. Ta cũng đến đây để giải quyết vấn đề Celes của mình. Mặc dù bên ta thì, ta đến đây để chạy trốn cô ta”
.
Adele trấn an Maksim
.
“Tôi cũng nghĩ thế. Tôi chưa từng nghe bất kì ai có thể chịu đựng được đứng trước mặt cô ta mà không trở thành nô lệ của cô ta. Đa số đều trở nên như cuồng tín vậy. Hoàn toàn không thể nào có thái độ như của ông được”
.
Và ngay lúc đó, cửa biệt thự mở ra, một cô gái tóc vàng mặc đồ hầu gái bước ra.
Nhìn mặt những người tập trung ở đó, cô ta tỏ vẻ bất mãn rõ rệt.
.
“Các người cũng có gan lắm, đứng trước nhà người khác đánh nhau như thế. Bởi vậy mấy thứ đồ sản xuất hàng loạt các cô không tốt là phải”
.
Sau lưng cô ta, Lyle mặc đồ thường phục bước ra.
Thấy Damien, cậu ta có vẻ rất ngạc nhiên.
Damien giơ tay chào.
.
“Yo, Lyle. Thực ra, ta chạy trốn đến đây. Cô rối tự động đằng kia giao cho ta một yêu cầu, nên ta có thể mượn nhà kho của cậu không? Cũng không còn chỗ nào khác để sống rồi”
.
Ông ta mỉm cười nhìn Lyle.
Và Adele với Maksim nhìn thấy cậu ta lại càng căng thẳng hơn.
Mọi người đưa mắt nhìn Lyle, cậu ta đáp lại.
.
“Mới về mà chẳng yên tĩnh được phút nào hết… thôi thì, cứ vào trước đi. Tôi sẽ nghe những gì mấy người muốn nói. Khoan đã, cái thứ lớn cồng kềnh sau lưng anh là gì vậy?”
.
Khi Lyle đưa mắt nhìn sau lưng họ, Damien…
.
“Một con Porter cỡ lớn. Khá là tiện cho việc vận chuyển hàng hóa. Dĩ nhiên, tốn khá nhiều tiền để làm được, và người bình thường thì đừng hòng lái nó nổi. Giờ thì, để ta bắt đầu dỡ hàng xuống liền đi”
.
Thấy Damien lại tiếp tục thích làm gì thì làm như cũ, Lyle lên tiếng.
.
“Ừ, được thôi, nhưng mà nói chyện trước đã. Tôi sẽ cho anh mượn nhà kho, được chưa?”
.
Nói như thế…
-
-
-
Ngày thứ 2 sau khi tôi vừa quay về biệt thự.
Damien ghé qua.
Tôi hỏi về chuyện đó trong phòng khách, theo lời anh ta kể lại thì có vẻ như Celes định ghé qua Arumsaas, nên anh ta đến Beim để chạy trốn.
Rồi tôi đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh anh ta. Một người đàn ông to lớn đứng sau lưng cô gái như muốn bảo vệ cô ấy.
Monica đang đối mặt ba cô hầu gái, mắt phát ra ánh sáng đỏ rực.
(Mình có thể lờ mấy tên đó)
Nghĩ thầm, tôi bắt đầu nghe những gì cô gái tự xưng là Adele muốn nói
.
“Vậy rồi một người thuộc Gia tộc Belgi của Bahnseim muốn gì với tôi?”
.
Mới đầu khi nghe cô gái này nói chuyện, tôi đã nghĩ rằng cô ấy là thuộc hạ của Celes, nhưng xem ra tôi đoán sai.
Khi hỏi chi tiết hơn, cô ấy nhìn thẳng mắt tôi mà nói.
.
“Dalien, Arumsaas, Centralle, và Beim… tôi đã nghe rất nhiều lời đồn về cậu. Lyle Walt-dono, tôi muốn hỏi một câu hỏi duy nhất mà thôi, đối với cậu Celes Walt là gì”
.
Tôi bất giác đặt tay lên viên Đá Quý như phản xạ.
Và rồi Đệ Thất lẩm bẩm.
.
『 Hừm, một hạt giống nhỏ gieo ở Dalien sao? Nó đến tận đây để nở? 』
.
Đệ Ngũ cũng thế.
.
『 Và nó cũng nở theo chiều hướng tốt. Nhìn không giống như cô gái này đang lừa chúng ta, nhưng… 』
.
Tôi sử dụng Skill để kiểm tra, nhưng Adele và Maksim đang lấp lóe giữa màu vàng và đỏ. Nghĩa là họ đang rất lạc lõng.
Tôi nhìn thẳng lại vào mắt cô gái.
.
“Tôi coi cô ta là một kẻ địch cần phải đánh bại”
.
Ngay lúc đó, đánh dấu của Maksim và Adele cố định thành màu vàng. Skill Search của Đệ Lục vẫn tiện lợi như mọi khi.
Nhìn có vẻ thả lỏng, Adele bắt đầu nói về việc cô ấy muốn.
.
“Lyle-dono, vậy cậu có thể nhận lấy Adele Belgi này làm một trong những đồng bạn của mình không?”
.
Tôi nhìn cô ấy, rồi Maksim.
Cả hai đều gật đầu.
Maksim lên tiếng.
.
“Bảo vệ tiểu thư Adele là nghĩa vụ của tôi với tư cách một hiệp sĩ. Nếu như là vì tiểu thư thì, tôi cũng sẽ làm theo mệnh lệnh của cậu”
.
Khi tôi nhìn lại Adele thì…
.
“…Nhà của tôi, Gia tộc Belgi, sau khi gặp mặt Celes Walt đã trở nên kì lạ. Họ nhảy thẳng vào cuộc nội chiến, liên tục lặp đi lặp lại một chuỗi trận chiến vô nghĩa. Cảm giác như họ đang nằm mơ một giấc mơ dài vậy. Trước khi gặp mặt cô ta, cha mẹ tôi lẽ ra đã phải phản đối việc đó”
.
Tôi nhớ lại lời của Đệ Nhất
(Quái Vật… Celes, đúng là…)
Adele cúi đầu xuống, lắc đầu, rồi lại ngẩng đầu lên.
.
“Tôi bỏ trốn khỏi nhà mình vì tôi đánh giá rằng gặp gỡ với Celes quá nguy hiểm. Và trên đường đi, tôi đã nghe nhiều tin đồn về cậu. Về những gì cậu làm ở nhiều vùng đất khác nhau, về người đã bị đuổi khỏi Gia tộc mình”
.
Tôi chợt cảm giác ngượng ngùng.
(…Xem ra cô ấy nghe được không ít)
Và rồi, Đệ Tứ.
.
『 Lyle, con không cần phải ngượng ngùng làm gì. Lí do con làm mọi thứ như thế chính là vì mong được một cơ hội như thế này 』
.
Trong đầu tôi.
(…Dù ông có nói như thế nữa, Đệ Tứ à…)
Tôi vẫn không chấp nhận được.
Adele tiếp tục.
.
“Tiêu diệt một con Điếu Sư ở Centralle, và cậu còn chiến đấu với Celes ở đó nữa. Sau đó, đến tận đây… cậu đi đến tận Beim này. Không phải chỉ để bỏ trốn, đúng không?”
.
Thấy cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, tôi gật đầu. Cô ấy đã đi xa như thế để tìm tôi. Tôi nên đối xử với cô ấy cũng nghiêm túc.
.
“Tôi xác nhận rằng bản thân sẽ không thắng được như thế. Vì thế tôi đến đây tích lũy sức mạnh cho bản thân. Nếu như muốn hỏi xem tình hình hiện tại tốt hay xấu thì tôi sẽ chỉ có thể trả lời là xấu. Nhưng mà tôi vẫn có ý định sẽ chiến thắng”
.
Nghe thế, Adele đứng dậy, cúi đầu thật thấp.
.
“Rằng mọi thứ không phải là không có suy nghĩ. Như thế là đã đủ để tôi yên tâm rồi. Hãy sử dụng tôi, Adele Belgi, theo như cậu thấy thích hợp. Mặc dù bản thân tôi chỉ có thể làm được công việc bàn giấy”
.
Và rồi Maksim cũng quỳ xuống trước mặt tôi.
.
“Nếu như Adele-sama dưới trướng cậu, thì cậu cũng là chủ công của tôi. Mạng sống này của tôi sẽ tùy ý cậu sử dụng”
.
Từ trong viên Đá Quý, Đệ Thất thốt lên, rất lớn.
.
『 Việc bàn giấy? Việc bàn giấy!? Nội vụ… Belgi! Gia tộc Belgi đúng không!? Ta biết rồi. Gia tộc Belgi chuyên gia xử lí nội vụ! Lyle, con đang đối mặt với một trong những Lãnh Chúa nổi tiếng nhất của Bahnseim! Đó là một Gia tộc đã sinh ra không ít các tể tướng! …Mặc dù thời của ta thì họ không làm gì được quá nổi bật 』
.
Mặc dù câu cuối của ông ấy có hơi bất an, nhưng tôi vẫn quyết định chấp nhận hai người họ.
.
“Tôi đã hiểu. Vậy thì tôi hết sức vui lòng nhận lấy sự hợp tác của hai người”
.
Và rồi Damien ngẩng mặt lên khỏi tách trà của mình.
.
“…Nghe thú vị đó. Để ta tham gia luôn nào”
“Ể?”
.
Khi tôi giật mình như thế, anh ta nghiêng đầu thắc mắc.
.
“Sao ngạc nhiên thế?”
“Không, chỉ là…”
“Nếu là cậu thì, ta chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn không cách này thì cách khác, nếu không ổn thì ta cũng chỉ cần phải bỏ chạy lần nữa thôi. Hơn nữa cậu không có ý định một mình đối mặt Celes đúng không? Nghe những tin đồn kia trực giác đã nói ta biết cậu định làm gì đó rất vĩ đại rồi”
.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ nói mình không có hứng thú, nhưng xem ra anh ta đã suy nghĩ về nó rất kĩ rồi. Nhưng những lời sau đó liền khiến tôi hiểu được.
.
“Với lại nếu như cưỡi theo con ngựa thắng thì, ta có cảm giác cậu sẽ vui lòng cung cấp cho ta một phòng thí nghiệm, cùng với tiền nghiên cứu đây”
.
Tôi cười khổ.
Maksim tằng hắng một cái, rồi hỏi tôi.
.
“Vậy đi. Thế chính xác thì bây giờ chúng ta nên làm gì?”
.
Tôi hơi tránh đi ánh mắt mọi người đang tập trung ở đó.
.
“…Kiếm tiền”
.
Lẩm bẩm như thế.
Adele cười hơi cứng ngắc một chút.
.
“Đ-đúng vậy… theo lẽ thường thì, đúng là chúng ta cũng sẽ cần tiền nữa”
.
Cô ấy đỡ lời giúp tôi. Nhưng Maksim nhìn có vẻ không tin được, còn Damien thì hoàn toàn thất vọng. Xem ra anh ta thực sự định moi tiền của tôi để làm nghiên cứu.