Ngày thứ hai ở biển.
Tôi mở mắt ra thức dậy trong căn phòng mình được cấp trên con thuyền lắc lư này. (TN: đội Lyle 9 người, 8 nữ chia 2 phòng, Lyle một mình 1 phòng)
Vừa vươn vai, tôi vừa nghe giọng vang lên từ hành lang.
Giọng của Eva và Clara.
.
“Tôi… sẽ không chịu nổi nếu việc này cứ tiếp tục”
“M-Muốn ói quá”
.
Tôi gãi đầu. Không quen được với việc đi biển, hai người họ từ hôm qua đến giờ bị say sóng. Khi tôi ngồi thẳng dậy, Monica lên tiếng.
.
“Chào buổi sáng, Dâm Gà”
.
Tôi hơi dụi dụi mắt, rồi nhìn cô ta. Ừ không nghi ngờ gì, cô ta đang trong phòng tôi, chuẩn bị quần áo cho tôi thay.
.
“…Tôi có khóa cửa rồi không phải sao?”
.
Nhìn cánh cửa, tôi thấy được chốt khóa trên đó đúng là vẫn đang ở vị trí khóa.
.
“Đối mặt tôi đây, Monica này, một ổ khóa trình độ như thế coi như không có cũng được. Trên con đường vĩ đại đó là chăm sóc cho con gà chết tiệt của tôi, một cái ổ khóa như thế thậm chí còn không đáng gọi là vật cản trở nữa! À, nhân tiện, tôi đã chuẩn bị khăn ướt rồi đây”
.
Nhận lấy chiếc khăn thấm đầy nước lạnh, tôi lau mặt, rồi quyết định không nghĩ quá nhiều về Monica nữa. Tôi cũng có cảm giác ổ khóa loại này cũng không quá khó để bẻ.
Nên tôi hỏi về những đồng bạn khác của mình.
.
“Nghe có vẻ như Eva và Clara đang sắp chết đến nơi, còn những người khác thì sao?”
.
Monica nhận lại chiếc khăn, lấy ra một bộ đồ chuẩn bị cho buổi sáng ra từ giữa váy và tạp dề của cô ta, ra hiệu tôi ngồi xuống ghế. Tôi ngồi, để yên cô ta bắt đầu chải tóc cho tôi.
.
“Cô Novem đĩ kia đang chăm sóc Aria và May. Vì cô bé Shannon cũng sắp biến thành bã, nên Miranda đang chăm sóc cô ta. Đêm qua khá nhiều chuyện xảy ra rồi. Nói chứ, mặt cậu cũng xanh xao không kém đâu, Dâm Gà”
.
Như thường lệ trên một chuyến đi không quen thuộc. Hơn nữa chỉ mới là ngày thứ 2, nên tôi đang bắt đầu thấy mệt mỏi. Thở dài, tôi hỏi thêm về Shannon, người có vẻ như đang tệ nhất trong mọi người.
.
“Vậy tệ nhất là Shannon. Dọn dẹp phòng cô bé hẳn là không dễ chút nào”
.
Monica chải và vuốt keo cho tóc của tôi xong, mỉm cười lấy ra một cái ly. Cô ta nói tôi đừng uống nó, mà hãy dùng thứ nước trong suốt màu xanh lá đó súc miệng. (TN: ai đoán dc nước gì ko =]] )
.
“Không hề có chuyện đó. Tôi đây, Monica: phiên bản Cài Đặt Đủ, không phải chỉ là để trưng. Việc dọn dẹp và giặt giũ cho toàn bộ phòng đều đã xong từ lâu rồi”
.
Từ trong viên Đá Quý, tôi nghe giọng Đệ Thất.
.
『 Cô rối tự động này, có khi nào thực ra cô ta hiệu suất rất cao không? Bình thường hành vi của cô ta quá không tưởng tượng được, nhưng có thể cô ta thực sự đúng là kết tinh tri thức của người cổ đại』
.
Vì hành vi bình thường của cô ta nên tôi quên mất, nhưng Monica đúng là phục vụ tôi trung thành không chút sai lầm. Và có nhiều lần nhờ sự xuất sắc của cô ta nên tôi mới được cứu.
Đệ Tứ có vẻ không quá thỏa mãn với chuyện đó.
.
『 Nhưng mà, ta tự hỏi rốt cuộc vì lí do gì mà người cổ đại lại chế tạo một con rối tự động như thế này? Ta có cảm giác như thế là phí phạm công nghệ sao sao ấy… ô, đúng rồi Lyle, con ổn không? Chúng ta vẫn chưa đi đến vùng biển dự kiến, nhưng mà con thấy có sắp xỉu không? 』
.
Lí do chúng tôi được nhận công việc bảo vệ cho Tàu Vera Trēs là vì con thuyền này sẽ đi ngang qua một vùng biển được báo cáo là có quái vật tấn công nhiều trong thời gian gần đây. Không có đường nào khác để đi ngoài nó, và đã có không ít thuyền bị đánh chìm rồi nên họ buộc phải thuê bảo vệ như thế này. (TN: nếu có ai thắc mắc tại sao đi biển mà có chuyện không né được, lí do là nhu yếu phẩm trên tàu + hao thời gian, thương nghiệp luôn chở lượng hàng tối đa có thể để đi tới giao hàng với tốc độ nhanh nhất có thể, nên nếu đi vòng thì phải tăng nhu yếu phẩm = giảm hàng chở được, thay vì mất tiền hàng thì đi thuê bảo vệ tốn ít hơn)
Dĩ nhiên theo như phản ứng của Nhà Trēs thì, họ không quá lo lắng nhờ có Nữ Thần may mắn của bọn họ, nhưng phòng trường hợp tệ nhất, nên họ mới giao nhiệm vụ này.
Tôi cảm giác có hơi nặng nề, nhưng vẫn nắm viên Đá Quý nói cho Đệ Tứ rằng tôi vẫn ổn. Khi tôi đứng dậy, Monica lấy quần áo đã chuẩn bị đưa cho tôi.
.
“Cô… thôi được rồi”
.
Khi tôi cầm lấy mặc vào, Monica làm một vẻ mặt chiến thắng.
.
“Hừm, nếu cứ đà này, cậu sẽ sớm trở thành một người vô dụng không thể sống được nếu thiếu tôi. Không sao đâu. Tôi sẽ vui lòng chăm sóc cậu đến lúc chết”
.
Những lời đó không làm tôi vui vẻ chút nào. Nhưng tôi vẫn cởi bỏ đồ, ném đồ ngủ của mình qua một bên.
-
-
-
Ở ngoài… tôi đi ra boong thuyền. Sau khi ăn nhẹ, tôi ra ngoài để hít thở một chút không khí trong lành.
Bên cạnh tôi là một Eva mặt đang tái nhợt. Cô ấy cũng đi ra định tận hưởng khí trời, nhưng mà quá yếu nhược nên tôi buộc phải đỡ cho cô ấy đứng thẳng được.
.
“Này, cô có ổn thật không vậy?”
.
Hơi thở của Eva rời rạc và nặng nề, mặt tái nhợt muốn bệnh.
.
“T-tôi vẫn ổn. Họ nói là nếu tôi cần cứ việc ói xuống biển đi”
.
Ừ không ổn chút nào cả. Nghĩ thầm như thế, tôi thở dài, rồi bước về một góc trên boong thuyền nơi chúng tôi sẽ không cản trở ai.
Nắm lấy lan can, cô ấy nhìn về phía xa xăm. Xem ra cô ấy đang thử cách chống say sóng mà các thủy thủ đã chỉ.
.
“…Lẽ ra tôi phải ở lại biệt thự”
.
Mắt cô ấy ngấn nước muốn khóc như thế, nhưng mà trước đó tôi đã đề nghị rằng cô ấy ở lại rồi. Cả cô ấy lẫn Clara đều nói rằng có hứng muốn đi thăm một vùng đất xa xôi, nên mới quả quyết đi theo.
Tôi xoa nhẹ lưng cô ấy, mệt mỏi nói.
.
“Cô ở đây rồi, nên bỏ cuộc đi. Đến ngày thứ 3 thì cô sẽ quen thôi. Nói chứ, nhìn đất liền xa xôi như thế thật cảm giác thật kì lạ”
.
Ở bên trái mạn thuyền, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy đất liền ở xa.
Eva nhìn đất liền.
.
“Tôi muốn trở về đó”
.
Rồi than thở.
Khi tôi đỡ cô ấy đứng thẳng thì nghe được một giọng gọi chúng tôi từ phía sau. Quay lại tôi thấy Vera, đang cầm chiếc dù che nắng màu đỏ của mình, hai lọn tóc của cô ấy tung bay trong cơn gió biển mặn.
.
“Nhìn các người có vẻ rã rời như thế. Đây là lần đầu đi thuyền sao?”
“Ừ, cả tôi và đồng bạn của tôi, gần như là lần đầu tiên của mọi người. Chúng tôi đa số đến từ Bahnseim, cô biết đó, nên không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc với biển”
.
Bahnseim cơ bản là không có bờ biển. Nó có nhiều hồ lớn, nhưng mà chúng rất khác với đại dương.
Tay phải cầm dù che nắng, tay trái vuốt tóc mình, Vera-san bước đến tiếp cận tôi.
.
“Tôi thì ngược lại, rất ít khi nào nhìn được cảnh nào ngoài cảnh biển. Cũng chưa từng leo núi bao giờ cả. Việc đó có vui không?”
.
Tôi cố nhớ lại mình đi leo núi, bất giác nhớ ra kí ức lúc tôi đi cắm trại với gia đình mình. Chúng tôi lúc đó có hộ vệ đi theo, đều mỉm cười thân thiện.
Phụ thân và mẫu thân tôi đều tươi cười đầy tình yêu, còn Celes thì…
Khi tôi cố nhớ lại, bất giác tôi đã lấy tay trái che mặt lúc nào không biết.
(Celes lúc đó… hở? Cô ta lúc đó làm vẻ mặt thế nào?)
Cố gắng đến mức nào tôi vẫn không nhớ ra được. Vera-san tới gần hơn.
.
“Cậu ổn không vậy? Đừng cố quá, đi nghỉ ngơi đi. Vùng biển chúng tôi thuê các người vẫn còn vài ngày mới tới, nên có thể dùng thời gian từ nay đến lúc đó để làm quen với con thuyền”
.
Tôi lắc đầu.
.
“Không, tôi vẫn ổn. Chỉ là Eva…”
.
Nhìn qua Eva, tôi thấy mặt cô ấy trắng bệt, hai má phồng lên đang lấy tay che miệng lại.
.
“EVVVVAAAAAA!!”
“K-không ổn rồi…”
.
Vera-san cười khổ, tay xoay nhẹ cây dù che nắng của mình rồi cho lời khuyên.
.
“Nếu muốn ói mà không có gì để ói ra sẽ rất đau khổ. Cố ăn một chút đi, uống nước nữa. Nhưng đừng uống bia rượu”
.
Cô ấy lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho tôi, khiến tôi hơi bỡ ngỡ. Bởi vì nó là một chiếc khăn nhìn cực kì mắc tiền.
.
“Cứ dùng đi. Lau miệng cho cô ấy. Nếu không uổng mất khuôn mặt đẹp đó lắm”
.
Trong lúc tôi đang lau miệng cho Eva, các thủy thủ bắt đầu vội vã tràn ra boong thuyền.
Người đứng canh rung chuông, gào lên với một giọng lớn để ai cũng nghe được.
.
“Có địch! Có địch tấn cônggggggggg!!”
.
Vera gấp dù lại, ném qua cho tôi.
Tay thò vào vỏ súng đeo sau lưng, cô ấy rút ra một khẩu súng màu vàng óng. Trên báng súng của nó có khảm một viên đá quý màu đen.
.
“Đó là cây dù đi nắng thích nhất của tôi, nên đừng làm mất nó, nhé?”
.
Nhìn khẩu súng vàng đó, Đệ Thất lên tiếng đầy hứng thú.
.
『 Là loại súng ổ quay! Thời của ta, loại đó nhỏ hơn, và chỉ chứa được 4 viên… Hừm, hiện tại nó có đến 6 ống! Nòng súng vẫn vẫn như mọi khi, chỉ là vuông thay vì tròn sao? Phần búa súng đã được thu nhỏ… quá tuyệt! Ta muốn một cây, Lyle! 』
.
Bản thân tôi thì không. Nhưng mà đúng là nó nhìn rất ngầu. Và khi Vera-san cầm nó như thế, tôi thấy được cảnh này rất hợp cho một bức tranh vẽ.
.
“Làm như thường lệ. Nhớ đừng bắn dính nhau! Làm hỏng thuyền thì chuẩn bị làm đồ ăn cho cá, hiểu chưa!”
.
“Đã hiểu!”
“Cứ để cho chúng tôi, tiểu thư!”
“Chúng ta sẽ biến chúng thành tổ ong!”
.
Họ đều cầm vũ khí, bước ra boong thuyền. Trên tay cầm đoản kiếm. Trong số họ còn có một số thủy thủ cầm súng nữa. Không phải súng lục cầm tay, mà là loại súng hai tay có nòng dài hơn một mét.
Đệ Ngũ lên tiếng.
.
『 Ở đầu súng đều có dao? 』
.
Đệ Tứ cũng vừa nhận ra.
.
『 Tức là nếu hết đạn có thể sử dụng chúng làm Giáo… nếu vậy thì, có lẽ súng cũng không quá tệ đi? 』
.
Đệ Thất gào lên hăng hái
.
『 Ta biết mà, đúng không!? Tôi cá là súng sẽ một ngày thay đổi thế giới! 』
.
Nhưng Đệ Tam không quá hứng thú.
.
『…Nếu dùng cái đó, cái phần lưỡi dao ngay đó mà chiến đấu. Không phải làm vậy sẽ làm méo khu vực cho đạn bay ra sao? 』
.
Đệ Thất cố bào chữa.
.
『 …Nó hơi tinh vi, nên rất có thể nó sẽ trở nên vô dụng tạm thời. Nhưng mà! Chỉ cần mang nó bảo dưỡng một chút là nó lại tốt như mới thôi! Và nó vẫn là một món vũ khí cực kì tốt để sử dụng ở tầm gần dù hết đạn không phải sao!? 』
.
Vẫn lắng nghe giọng của các tổ tiên, tôi búng tay, triệu hồi một cái rương trắng trên boong thuyền. Từ trong đó tôi lấy ra hai thanh đoản kiếm.
Vừa làm xong, tôi cũng đưa cây dù che nắng cho Ev.
.
“Nghe đâu nó rất quý giá, nên cố đừng làm dơ. Mà, nói chứ tôi nghĩ sẽ kết thúc nhanh thôi.
.
Rút đoản kiếm ra, tôi cũng giao vỏ kiếm lại cho cô ấy.
.
“Đừng lo. Nhưng mà họ nhìn có vẻ như đều biết phải làm gì. Chúng ta có cần thiết không?”
.
Tôi cũng nghĩ Eva nói không sai. Tôi sử dụng Skill của Đệ Nhị… All… để kiểm tra toàn bộ tín hiệu quái vật xung quanh. Thể hiện rõ địch ý với chúng tôi, bọn chúng nhảy lên boong thuyền.
Những con quái vật này… trước đây chúng tôi đã gặp trong Mê Cung. Là Sahugain.
Nhưng so với những con Sahuagin trước kia, màu vảy và da bọn chúng u ám hơn, và nhiều con có chằng chịt vết sẹo trên người.
Bọn chúng hành động một cách sắc bén khác hẳn với những gì tôi thấy trong Mê Cung.
Vera-san giương khẩu súng vàng của mình lên bằng một tay, bóp cò.
Khói bốc ra từ nòng súng, một trong những con Sahuagin vừa lên thuyền ngay lập tức nổ đầu chết.
Thứ máu nửa lam nửa lá dính đầy boong thuyền, cứ như một tín hiệu, bọn Sahuagin liền bắt đầu nhảy ra từ mặt nước hết con này đến con khác, tay cầm lao đánh cá.
Tôi đứng bảo vệ Eva sau lưng. Một trong số chúng lộn một vòng, tới trước mặt tôi đứng dậy thủ thế.
Nhưng rồi tôi nghe tiếng súng nổ, và con Sahuagin đã bị bắn bay.
Nhìn về phía viên đạn bay ra, tôi thấy Vera đang vô cảm chĩa nòng súng của mình.
Tinh thần của Đệ Thất càng hăng hái hơn nữa.
.
『 Cô ta còn cải tiến khẩu súng của mình thành một công cụ Ma Pháp nữa! Bọn họ đã đi xa được đến mức này rồi… hơn nữa, cỡ đạn đó mà cô ta có thể dùng một tay! 』(TN: cho những ai không biết thì, khi bắn, súng sẽ bị giật, dù là súng nhỏ nhất cũng sẽ bị giật, dùng cỡ đạn càng lớn, bắn ra càng mạnh+nhanh thì giật nó càng mạnh, nhiều khẩu súng cầm tay cỡ lớn như Dessert Eagle mà không quen, bắn 1 viên là đau buốt tay không cầm súng nổi luôn)
.
Tôi mừng là ông ấy đang tận hưởng vui vẻ, nhưng mà tôi thì chảy mồ hôi lạnh rồi.
.
“Xin đừng bắn dính chúng tôi”
.
Vera-san bắn một con Sahuagin khác đang tiếp cận cô ấy, mở ổ quay ra bắt đầu thay đạn.
Những vỏ đạn đã sử dụng rơi xuống đất, vang lên âm thanh kim loại đặc trưng. Xung quanh, các thủy thủ cũng đang chiến đấu, tôi nghe không ít tiếng súng nổ, và tiếng chửi thề.
Thay hết đạn xong, Vera-san đáp lại.
.
“Vậy thì đừng có di chuyển. Và những con tiếp theo sắp tới rồi”
.
Có vẻ như tầm cô ấy có thể cảm nhận được xa hơn so với tầng 1 All của Đệ Nhị, vì thêm nhiều Sahuagin khác cũng bắt đầu nhảy ra khỏi mặt nước nơi cô ấy nhìn.
Mặc dù boong thuyền cao như thế, sức nhảy của những con quái vật này cũng thật đáng sợ. Tôi nhủ thầm, rồi chém từ dưới lên chẻ một con Sahuagin đang lao đến chỗ tôi làm hai bằng một nhát.
Liên tục tiêu diệt hết con này đến con khác, Vera-san trầm trồ khen ngợi tôi.
.
“Đúng là cậu nổi danh không phải đùa. Nhát chém rất ngọt”
.
Vừa nói, cô ấy vừa xả đạn vào kẻ địch tiếp theo. Vẻ mặt vô tư của cô ấy trong lúc cô ấy liên tục bắn chết hết con Sahuagin này đến con khác khiến tôi hơi đổ mồ hôi lạnh.
Bộ váy của cô ấy không bị dính chút máu nào. Nhưng tôi nhìn hiện tại có cảm tưởng như nó bị nhuộm đỏ bởi máu vậy.
.
“Bọn chúng cứ tới mãi không ngừng. Đúng là nhiều thật”
.
Cô ấy bực bội mà nói, bắn ba phát liền về phía mặt nước, khiến một con Sahuagin vừa nhảy ra khỏi mặt nước té lại xuống mà chết.
Người thủy thủ trên tháp canh gào lên.
.
“Mồi lớn sắp tới! Con không đầu tới rồi!”
.
Vera vẫy tay về bên trái, lớn tiếng.
.
“Chuẩn bị pháo! Kẻ địch kì này rất chậm! Cứ từ từ nhắm cho chuẩn!”
.
Khi tôi nhìn về phía mặt nước, tôi thấy một cái gì đó nhìn giống mai rùa nổi lên. Từ đó mọc ra vài trăm cái xúc tu, đang tiếp cận con thuyền.
.
“Một con Sứa Mai Rùa sao? Tôi nghe là bọn chúng được gọi là ‘không đầu’, hay là ‘một mắt’ khá nhiều”
.
Tôi bước đến gần lan can hơn, Eva cũng đứng dậy nhìn về phía con quái vật to gần bằng con thuyền này.
.
“Nếu bị thứ như thế tấn công… Lyle, nhìn xuống kìa!”
.
Nghe thế, tôi nhìn xuống dưới thân tàu. Một nắp cửa trên đó mở ra, một họng pháo lớn bắt đầu từ đó trồi ra. Nhưng nó không phải là loại pháo mà tôi biết.
.
“Hơi dài và hẹp hơn thường lệ”
.
Tôi ném thanh đoản kiếm trên tay trái mình về phía sau, tấn công con Sahuagin đang lao đến. Nó xoay một vòng trên không rồi cắm thẳng vào đầu nó. Con quái vật từ từ ngã xuống chết.
Khi đưa ánh mắt nhìn lại về phía mặt nước, Vera-san chỉ thị.
.
“Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Sẵn sàng bất kì lúc nào!”
.
Người thủy thủ nghe được gì đó từ chỗ họng súng lòi ra khỏi thân tàu, giơ ngón cái lên thông báo với Vera-san là chuẩn bị đã xong.
Vera-san mỉm cười.
.
“Đừng cho rằng muốn phá vỡ thân tàu của chúng ta là dễ như thế… Khai hỏa!!”
.
Năm khẩu pháo lòi ra bắn cùng lúc, khiến con thuyền lắc lư dữ dội. Và Novem với Miranda lao ra từ dưới ra boong tàu.
.
“Lyle-sama!”
“Chết tiệt! Nếu như bọn họ mà không bảo chúng ta đừng ra ngoài thì đã… khoan, cái đó là gì…”
.
Novem nhìn tôi đầy lo lắng, còn Miranda thì nhìn cái mai quái vật lớn bể làm hai chìm xuống dưới biển.
Nhìn xung quanh, những con Sahuagin đã bắt đầu bỏ chạy. Cuộc chiến đã đến hồi kết.
Đạn pháo từ những khẩu pháo kia phá hủy cái mai cứng của nó, khiến con quái vật bị thương buộc phải lặn lại xuống dưới bỏ trốn. Nhìn cảnh đó, Vera-san đút súng của mình về lại vỏ.
.
“Chiến lực của chúng tôi là như thế. Sao nào? Còn nghĩ là chúng tôi cần bảo vệ nữa không?”
.
Đáp lại ánh mắt khiêu khích của cô ấy, tôi cười khổ.
.
“Cô nói có lí. Nhưng mà nếu như đã biết rằng thủy thủ đoàn mạnh mẽ như thế rồi, tôi phải tự hỏi tại sao chúng tôi lại được thuê như thế này. Xem ra họ cũng lo lắng cho cô không ít đâu”
.
Thấy rằng họ hoàn toàn không cần sức mạnh của chúng tôi, tôi cười tự giễu. Nhưng Vera-san lại vuốt tóc một cách buồn bã.
.
“…Đó chỉ là một cái cớ thôi. Ông ấy muốn cho mọi người thấy ông ấy đã làm những gì mình có thể làm. Lúc nào cũng như thế hết. Trói buộc tôi với con thuyền này. Nữ Thần may mắn là cái quái gì cơ chứ?”
.
Thấy cô ấy nhìn lên trời, tôi có cảm tưởng cô gái đó đang phải chịu đựng gì đó.
…Cùng lúc.
(H-hở…? Tại sao tầm nhìn của mình run rẩy… và cơ thể đột nhiên cảm giác nặng nề như thế…)
Tôi loạng choạng đứng không nổi, khiến Novem và Miranda vội vã chạy đến đỡ tôi.
.
“Lyle-sama!”
“Không thể tin được. Tôi không ngờ nó lại…”
.
Những thay đổi bất ngờ và rõ rệt của cơ thể bản thân khiến tôi toát ra mồ hôi lạnh khắp người.
.
“…Tại sao… lại là lúc như thế này…”
.
Từ viên Đá Quý, các tổ tiên đang…
.
『 Hừ hừm. Cuối cùng cũng tới rồi sao. Đúng là canh thời gian quá tệ hại mà 』
『 Không, tôi nghĩ ý ông là quá hoàn hảo chứ 』
『 Chúng ta vẫn còn thời gian. Ta mong là nó sẽ bình phục lại trước khi đến vùng biển kia, nhưng mà… 』
『 Mà, dù sao đi nữa… đúng như ta nghĩ, Lyle là có một không hai. Chọn ngay lúc này để mà Tăng Trưởng 』
.
Trong đầu tôi.
(Đây không phải sự thật. Không thể nào… ai đó nói với tôi rằng đây là nói dối đi!!)
Đầu óc tôi bắt đầu mơ hồ, vì cơn Tăng Trưởng tiếp theo đã sắp tới.
-------------------
TN: Tưởng là chỉ có cuối vol mới có mr.lyle hả? Quá non rồi! mr.lyle giữa vol nhé! Hãy mong chờ 2 ngày tới =]]