Trong một căn phòng nhỏ trong thư viện, tôi đang vừa nhìn Clara làm việc vừa nói chuyện với cô ấy.
Lúc tôi nói mình có chuyện muốn hỏi riêng cô ấy, Clara nói rằng bản thân có việc và từ chối. Đúng là phù hợp với một người yêu sách, hôm nay cô ấy đang làm việc theo yêu cầu của thư viện.
Nói rằng tôi sẽ giúp cô ấy một tay, tôi cũng có được sự đồng ý của thư viện cùng cô ấy thực hiện nhiệm vụ.
Cô ấy đang chờ trong một căn phòng nhỏ, rồi một nhân viên mang theo vài tập sách đi vào.
.
“Clara, phiền cô nhé? Mỗi quyền một bản. Thời hạn là 1 tuần”
“Được”
.
Người nhân viên nữ trung niên hơi mập một chút đưa cho Clara 3 quyển sách, Clara nhận lấy chúng rồi về chỗ, bắt đầu dùng Skill của mình lên chúng.
.
“…Cô đang làm gì thế?”
.
Skill của cô ấy là【Reading】, không phải là một Skill quá hiếm hoi.
Tác dụng của nó là cho phép cầm một quyển sách trong tay có thể ngay lập tức biết được nội dung của nó…
Nhưng khó để nhớ lâu dài được nội dung đó, và Clara nói rằng bản thân thích đọc sách bình thường hơn.
.
“Tôi đang đọc sách để biết nội dung của nó. Giống thế này…”
.
Cô ấy lấy tay phải lật từng trang, rồi dùng Skill bên tay trái.
.
“…【Copy】”
.
Một quyển sách y chang thế xuất hiện ở đó.
Bị sốc khi nhìn cảnh đó, tôi thấy Clara tiếp tục làm vậy với những quyển còn lại. Sau khi sao chép hết 3 quyển, cô ấy dán niêm phong lên những quyển được sao chép ra.
.
“…Không phải như thế là quá tuyệt sao?”
.
Tôi khen ngợi Skill của cô ấy, cũng nghe được tiếng Đệ Tam hăng hái khen ngợi.
.
『 Cô bé này tuyệt vời thật! Cứ khiêm tốn nói là bản thân không có gì đặc biệt, nhưng coi đi kìa! 』
.
…Ít ra cô ấy cho lời khuyên tốt hơn mọi người. Tôi cũng hiểu rằng cô ấy rất phi thường.
Clara lấy 6 quyển sách mang đi, rời khỏi phòng rồi không lâu sau quay lại.
Cô ấy ngồi xuống ghế rồi lại tiếp tục đọc sách.
.
“Đó là nhiệm vụ tôi đã nhận. Chúng tôi ở đây không cho phép mượn sách, nhưng mà có bán những quyển sách sẽ biến mất sau một thời gian. À, việc sao chép như vừa rồi là có giới hạn thời gian. Hơn nữa, Skill của tôi chỉ có thể sao chép được sách. Những quyển vừa rồi tôi làm sẽ tồn tại được 1 tuần”
.
Dù có giới hạn thời gian nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng nó vẫn là một Skill tuyệt vời.
(Ra vậy, mặc dù mượn sách là bị cấm, nhưng mà như thế này sẽ có thể mượn được những quyển sách tồn tại trong thời gian ngắn… lẽ ra phải hỏi chi tiết sớm hơn)
Tôi hối hận vì mình không hỏi về hệ thống hoạt động của thư viện sớm hơn, nhưng có vẻ như mượn sách như thế sẽ tốn tiền.
Nếu tôi đằng nào cũng thường xuyên đến thư viện như hiện tại thì tôi cũng không cần phải quan tâm về phần kia làm gì.
Nhưng tôi vẫn khâm phục những gì mình vừa thấy.
.
“Tôi thấy nó vẫn khá là đáng khâm phục rồi đấy… đó là một trong những cách áp dụng Skill của cô sao?”
.
Nghe tôi hỏi, Clara gật đầu.
.
“Skill này chỉ có ảnh hưởng đến sách mà thôi. Đó là vật trung gian khiến nó có tác dụng. Mặc dù cũng có một số giới hạn nhưng tôi chưa hiểu rõ lắm”
.
Cô ấy vừa giải thích vừa đọc sách tiếp trong lúc tôi dọn dẹp căn phòng nhỏ.
.
“Có một chuyện tôi hơi tò mò không biết hỏi có không?”
.
Không rời mắt khỏi quyển sách, cô ấy trả lời.
.
“Tôi đoán được anh muốn hỏi gì. Rằng Aria và những người còn lại có thể học được kiến thứ và kĩ thuật cần thiết không? Là chuyện đó đúng không? Nói thẳng ra thì, muốn có được kĩ thuật ngang hàng với một Thám Hiểm Giả chuyên môn thì cần nhiều năm mới đủ.”
.
Không phải như thế có hơi quá lâu sao? Trong lúc đó tôi phải làm gì?
Có hàng tá thắc mắc tôi muốn hỏi.
Nhưng Clara tiếp tục.
.
“Nhưng mà, chỉ giới hạn ở thành phố Arumsaas mà nói, dù rằng họ không hoàn toàn nắm giữ được nghề nghiệp, nhưng mà vẫn sẽ có được kết quả đến mức nào đó.
“Dù không hoàn toàn nắm giữ sao?”
.
Nghe tôi hỏi, Clara giải thích đơn giản.
.
“Lí do là, những nơi mà Thám Hiểm Giả thường xuyên dùng để làm nơi đi săn, đa số thông tin đều được tiết lộ rõ ràng. Ngoài ra số lượng và loại quái vật xuất hiện ở nơi nào cũng là được xác định trước. Dù rằng có một chút khác biệt ở đây đó nhưng không phải là họ không thể thích ứng được”
.
Nghe thế, tôi nghe một giọng nói từ trong viên Đá Quý.
Là Đệ Nhị.
.
『 Ôi, con bé nói cho nó biết rồi… cô bé này không phải giỏi chăm sóc người khác quá mức sao? Nhìn ngoại hình với tính cách của nó khác hẳn với hành vi như thế này 』
.
Đệ Tứ cũng đồng tình.
.
『 Là vì để sống sót được thì việc giao tiếp là hết sức quan trọng. Càng quan trọng hơn cho một người solo với chuyên môn về Hỗ Trợ. Không nghi ngờ gì, cô bé này là loại người trở nên hăng hái quá mức nếu như liên quan đến việc mà cô bé thực sự có hứng thú 』
.
Vậy ra họ cũng đã biết hết từ trước mà vẫn giữ im lặng?
Tôi thử hỏi.
.
“Nghĩa là miễn sao vẫn còn ở Arumsaas…”
“Thì chuyên môn của họ sẽ thành hình trong khoảng 2-3 tháng. Một Thám Hiểm Giả khi đã xác định trụ sở hoạt động của bản thân để kiếm tiền thì họ thường đều sẽ thành lập một số thói quen nhất định. Lợi dụng những đặc điểm và khuôn mẫu chuyên biệt của khu vực. Mặc dù họ sẽ không thực sự biến thành một chuyên gia hoàn toàn, nhưng họ cũng sẽ cho thấy một chút kết quả”
.
Nhưng Clara cũng cảnh cáo.
Rằng đó chỉ là vừa thành hình mà thôi, không phải là chuyên gia thực sự.
Nếu họ có đủ kinh nghiệm thì Aria và mọi người sẽ trở nên tài giỏi đáng kể. Nhưng mà so với chuyên gia thực sự thì cả hiệu quả và tác dụng của họ cũng sẽ khác.
(Tức là để nhanh chóng chinh phục nó, chúng ta hiện tại phải tạm thời trở thành chuyên gia về Mê Cung Arumsaas. Nhìn kiểu của các tổ tiên, chắc là họ vốn đã biết thế từ đầu)
Nghĩ về lí do tại sao họ không nói thẳng cho tôi biết, tôi hiểu ngay lập tức.
Vì hiện tại họ không quá ủng hộ hành động của tôi.
(Cứ tưởng mình chỉ cần hỏi là được, nhưng mà… họ vẫn muốn mình phải tự suy nghĩ cho bản thân)
Hơi cảm giác xấu hổ vì dựa dẫm vào Clara quá mức, tôi cảm ơn cô ấy.
.
“Hiểu rồi. Cảm ơn, Clara. Nhờ đó mà tôi đã có thể quyết định mục tiêu của mình”
.
Nhìn cô ấy đọc sách tôi…
(Cô ấy đọc nhanh thật đấy…)
Nghĩ như thế.
.
“Tôi không phiền đâu. Tại vì, bản thân tôi cũng có hứng thú mà… với lại nữa, Lyle-san?”
“Vâng?”
“Anh có vẻ đang hối hả, nhưng nên nhớ rằng làm gì đi nữa thì việc chuẩn bị vẫn là quan trọng. Chỉ cần anh không quên chuyện đó thì khả năng thành công của anh khi làm việc gì cũng tăng lên. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi”
.
Nói xong, Clara lại với tay lấy một quyển sách mới.
-
-
-
Sau khi kéo Poyopoyo đến phòng thí nghiệm của Damien, tôi đang hỏi anh ta vài vấn đề.
.
“…Một con golem không mang hình người sao? Nếu chỉ muốn hỏi ta trực tiếp đáp án thì ừ, nó sẽ di chuyển được, nhưng sẽ điều khiển khác bình thường”
“Vậy sao”
.
Trong căn phòng rõ ràng gọn gàng hơn trước, tôi đang quan sát một thứ nhìn giống bản thảo rồi bắt đầu sau nghĩ.
Trong cũng căn phòng đó, Poyopoyo đang đối mặt bộ ba con rối tự động, ánh mắt chớp đỏ nhiều lần.
Nhìn thấy đáng sợ chết được.
.
“Mà khoan, cậu đến tận đây chỉ để hỏi chuyện đó sao? Không có gì thay đổi trong hoạt động của con rối tự động, hay là cái gì đó cậu mới nhận ra? Cơ bản mà nói chúng ta dùng chúng làm hầu gái nên báo cáo của tôi và cậu đưa ra kết quả tương đương nhau… cậu có thử đưa cô ta ra chiến đấu chưa?”
.
Người đàn ông này đang nói gì vậy.
Vừa nghĩ thế, Đệ Thất lại lên tiếng.
.
『 Lyle, nghĩ lại thì, không phải Poyopoyo đã từng nói sao? Rằng cô ta có thể hữu dụng? Có khả năng cô ta thậm chí có thể chiến đấu nữa. Nói sao thì nói, cô ta vẫn là một con rối tự động thời cổ đại 』
.
Bên trong viên Đá Quý ngoại hình của Đệ Thất là một người đàn ông quý phái hơn 30 tuổi.
Tưởng tượng cảnh ông ấy nói Poyopoyo với một khuôn mặt nghiêm túc khiến tôi thiếu điều muốn bật cười.
Cái tên đó không ngờ lại ngày càng nhiều người tự nhiên sử dụng.
.
“C-có thể làm được sao? Tôi cứ sợ làm cô ta hư hỏng gì đó”
“Sao cậu lại đang cười như thế? Mà, nói chung là ta đã từng ra lệnh cho mấy cô này thử nâng vật rất nặng mà vẫn làm được, rõ ràng những cỗ cơ thể này mạnh mẽ hơn bề ngoài. Nên ta tự hỏi không biết mạnh hơn đến mức nào…”
.
Damien nhìn những con rối tự động đang lườm nhau. Những con rối tự động nhìn thấy cử động của Damien nên lên tiếng.
.
“Số 2, chủ nhân đang gọi cô. Ngưng cuộc chiến đấu vô nghĩa đó đi”
“Đừng có lo về cục phế liệu đáng thương đó mà nghe lệnh của chủ nhân đi”
.
Nhìn hai con rối tự động nói như thế, tôi…
.
“Ể? Vừa rồi là chiến đấu?”
.
Damien trả lời.
.
“Hình như thế. Chỉ bằng việc liếc nhìn nhau những con rối này có khả năng truyền thông tin nhanh như chớp hay gì đó… ta cũng tự hỏi tại sao những người cổ đại cho cung cấp cho chúng một chức năng như thế. Cực kì khó hiểu”
.
Poyopoyo bắt đầu run rẩy một cách tức giận. Con rối tự động được gọi là Số 2 đang mỉm cười đắc thắng.
Mấy tên này ai cũng đáng sợ cả.
Mặc kệ chuyện đó, Số 2 mỉm cười nhìn Damien.
.
“Có chuyện gì sao, thưa chủ nhân?”
.
Nụ cười đó có vẻ không giá trị với người đàn ông này, vì anh ta không phản ứng chút nào.
.
“Các cô có thể chiến đấu được không? Và nếu được thì đến mức nào?”
.
Số 2 trả lời.
.
“Chiến đấu là có thể, nhưng vì chúng tôi không phải là phiên bản chuyên về chiến đấu nên có giới hạn với việc đó. Vì chưa thể rời khỏi nơi đây quá nhiều nên thông tin về những sinh vật được gọi là quái vật của chúng tôi có thiếu thốn, nhưng mà tôi đã xác nhận được rằng chỉ xử lí những con ở khu vực ngoại vi thành phố Arumsaas thì không cần vũ khí”
.
Tôi vô tình thốt lên.
.
“Ể? Đủ sức tay không tiêu diệt quái vật sao?”
.
Phản ứng với chuyện đó, Poyopoyo…
.
“Bởi vậy mới nói bọn sản xuất hàng loạt khiếm khuyết này là vô dụng. Tôi, Poyopoyo… phiên bản đặc biệt, là một tồn tại tuyệt vời có khả năng chiến đấu không gặp bất kì vấn đề gì! Nếu thực sự muốn thì bọn sản xuất hàng loạt này sẽ chỉ là sắt vụn trước khi kịp…”
“Ngừng lại. Cô không thấy tội bọn họ sao?”
.
Trong lúc tôi cản cô ta lại, Damien nói…
.
“Ta cũng hơi muốn thấy cảnh đó, nhưng mà nếu bọn họ hư hỏng mất thì dọn dẹp phòng thí nghiệm phiền phức lắm”
.
Với Damien thì có vẻ những con rối tự động này không khác đồ gia dụng là mấy. À không, không nghi ngờ gì, chúng là hầu gái.
Mặc dù nghe anh ta nói lời cay đắng như thế, những con rối tự động lại mỉm cười vui vẻ.
.
“Cứ thế này, chúng ta sẽ khiến cơ thể của chủ nhân không thể sống mà thiếu chúng ta”
“Đúng vậy, vắng mặt chúng ta sẽ khiến chủ nhân cảm giác lo lắng bồn chồn”
“Bước một đã xong rồi. Tiếp tục bước hai thôi nào”
.
Dù nghe thế nhưng Damien vẫn không để ý quá nhiều.
Poyopoyo có vẻ đang bị sốc khi nghe tôi nói những con rối tự động khác đáng thương.
.
“…Dù rằng tôi mới là cỗ máy của tên dâm gà này. Dù rằng tôi có thể phục vụ tên gà khốn khiếp chết tiệt này tốt hơn bất kì ai khác…”
.
Suy nghĩ của tôi về chuyện đó…
.
“Mấy con rối tự động đều quá đáng sợ đi”
.
Damien nhìn tôi rồi gợi ý.
.
“Lyle, hay là cậu thử mang con rối tự động đó ra ngoài rồi cho cô ta chiến đấu thử đi? Ta sẽ kèm theo một phần thưởng nếu sau khi cô ta quen thuộc rồi cậu mang cô ta xuống khiêu chiến Mê Cung nữa. Dĩ nhiên nếu có vẻ khó khăn quá mức thì chúng ta sẽ bỏ qua chuyện đó”
.
Nghe đề nghị của anh ta, tôi nhìn lại Poyopoyo.
Cô ta cũng đang nhìn lại với một ánh mắt đáng tin. Không giống như cục sắt vụn mềm yếu lúc nãy.
(Cô ta lúc nào cũng phiền quá)
.
“Ừm, tôi không ngại thử một lần”
.
Nhũng thành viên khác đều đang bận rộn, nên xác định trước là tôi sẽ phải hành động một mình trong một thời gian.
Bàn bạc với Novem một chút rồi mang Poyopoyo đi ra ngoài cũng không phải là ý tồi.
Nghe thế, Poyopoyo lên tiếng.
.
“Fufufu, cuối cùng tôi cũng có thể chăm sóc tên dâm gà này cả trên chiến trường nữa rồi. Cứ tin tưởng tôi. Dù rằng là ở ngoài trời, tôi cũng sẽ cho cậu thấy tôi dư sức chuẩn bị được những bữa ăn thịnh soạn nhất!”
.
Có vẻ cô ta đang quá hăng hái, nhưng tôi phản đối.
.
“Ể? Ở ngoài trời thì cứ ăn bánh sandwich cho dễ nuốt là được rồi”
.
Một Poyopoyo chán nản khi nghe như thế…
.
“Vậy sao… nhưng mà phiền cậu nhớ rằng tôi có đủ động lực để làm được cả chuyện đó… à, ừm, có một chuyện tôi muốn hỏi, Giáo sư Biến Thái ơi?”
.
Nghe cô ta gọi Damien như thế, mắt 3 con rối tự động kia phát sáng đỏ cùng lúc lườm cô ấy.
.
“Có chuyện gì?”
“Anh vẫn còn đang giữ số kim loại mà tên dâm gà mang về sao?”
“Đúng vậy. Làm việc với thứ đó khá là khó khăn nên ta nghĩ cũng chưa ai thử làm gì nó đâu”
.
Nghe thế, cô ta quay qua nhìn tôi.
.
“Tên khốn gà, xin cho phép tôi sử dụng số kim loại đó! Tôi sẽ sử dụng nó tốt hơn cậu có thể làm gấp chục, không, trăm lần!”
.
Mặc dù tôi đúng là hơi phân vân chưa biết dùng nó làm gì, nhưng mà nghe cô ta nói như thế vẫn bực mình hết sức.
Nhưng mà than phiền với cô ta không có nghĩa lí gì cả.
.
“Thích làm gì thì làm đi”
“Vậy thì tôi sẽ thích làm gì thì làm tốt hết mức có thể!”
.
Cứ thế, tôi chợt phát hiện một cách sử dụng Poyopoyo bất ngờ.
-
-
-
Ở ngoại vi Arumsaas, tôi đang căng mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Một Poyopoyo đang tay không đột nhiên lôi một cây búa lớn cao còn hơn bản thân cô ta từ dưới váy của mình ra bằng cách nào đó.
Bằng sức mạnh khó mà tưởng tượng được là đến từ cánh tay mảnh khảnh đó, cô ta vung cây búa đập một con quái vật.
Nó bị đánh bay đi thành một hình dạng tôi không thể dùng lời để tả, nhưng mà tôi quan tâm việc cô ta lấy cây búa đó từ đâu ra hơn…
Hơn nữa còn việc nó làm từ một thứ kim loại tôi đã từng thấy rồi.
.
“C-cô…”
“Sao nào? Bị sức mạnh của tôi làm cho bị sốc rồi sao, tên dâm gà? Cậu có thể an tâm giao tiền tuyến cho tôi. Chỉ cần làm thế, tôi có thể mỗi ngày đều ở bên cậu phục vụ đủ kiê… ôi chết, nước bọt…”
“Cô… tạo ra thứ đó bằng cách nào?”
.
Tôi nhìn cây búa đó, nhận ra rõ ràng nó làm từ cùng thứ kim loại với áo giáp của con Boss tầng 40 chúng tôi đã tiêu diệt.
Nếu lời của Damien về việc nó là một thứ nguyên liệu khó xử lí như thế, thì tôi cực kì ngạc nhiên vì cô ta tạo được vũ khí trong thời gian ngắn ngủi như thế.
.
“…Ể? Đó là chuyện làm cậu để ý sao? Không quan tâm bên dưới váy của tôi có gì? Vậy mà vẫn tự xung bản thân là đàn ông sao? Sao không bị sốc bởi sức mạnh của tôi hay là khen ngợi gì đó, làm gì cũng được. Có nhiều chuyện khác cậu có thể làm nữa mà biết không? Một cô gái đã tin tưởng hoàn toàn rằng mình sẽ được khen ngợi hết lòng phải phản ứng ra sao bây giờ?”
.
Tôi nhìn xác con quái vật bị đánh không ra hình dạng gì nữa, rồi mỉm cười nói.
.
“Rối tự động cũng biết mơ giữa ban ngày sao? Quan trọng hơn, cô nên nương tay một chút, nếu không chúng ta sẽ không thể thu thập nguyên liệu được. Suy nghĩ kĩ hơn một chút đi? Mà, đúng là việc cô sở hữu công nghệ xử lí và sử dụng được loại kim loại đó là tuyệt vời thật. Muốn biến nó thành hình dạng gì thì biến sao?”
.
Poyopoyo xác nhận với một vẻ mặt không đổi.
.
“Nếu chỉ là ở mức một bộ phận của vũ khí cơ động thì được… dữ liệu của tôi nói rằng cần nhiều phần khác nữa, nhưng mà nguyên liệu chính cơ bản thì khá tương tự”
.
Tôi đưa tay lên cằm suy nghĩ.
(Nếu vậy thì, chúng ta có thể làm được… và sức mạnh của Poyopoyo sẽ là một đóng góp rất lớn. Cứ nghĩ mình sẽ phải kiếm thêm nhân lực ở đâu đó, nhưng có vẻ như thế này sẽ giải quyết khá nhiều vấn đề)
Đúng như Clara nói, có những thứ phải do tôi tự nghĩ ra.
Để hiện thực hóa việc đó, sẽ cần sức mạnh của Poyopoyo, hay nói chính xác hơn là công nghệ của cô ta.
Tôi nắm lấy vai của cô hầu gái đang một tay cầm một cây búa đủ nặng để làm lún một lỗ nếu đặt nó trên mặt đất.
.
“Cô tuyệt lắm, Poyopoyo! Vậy ra cô không phải chỉ là một con rối tự động đáng hổ thẹn mà thôi! Tôi nghĩ tốt hơn về cô rồi đó!”
.
Đột nhiên mặt cô ta biến thành một màu đỏ nhạt, cô ta lắc đầu qua một bên, rồi nói với một giọng rì rầm…
.
“Đ-đâu phải là tôi cố gắng hết sức vì anh đâu, tên ngốc… là câu mà tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi… cuối cùng cũng đến dịp sử dụng!”
.
Đệ Tam thắc mắc.
.
『 Cô gái này đang nói cái quái gì vậy? 』
.
Đệ Lục thì…
.
『 Đừng cố nghĩ quá sâu về chuyện đó. Tôi cá đó lại là cái gì đó chúng ta không thể hiểu được thôi 』
.
Đệ Ngũ lạnh lùng.
.
『 Con rối tự động này quá không ổn rồi. Đúng như ta nghĩ, có một con thú nuôi dễ hơn lúc này sẽ làm dịu tinh thần hơn đúng không? Lyle, để cho ta tĩnh tâm được, con thử đi tìm một… 』
.
Kể từ lúc kể về con Kỳ Lân lần trước, Đệ Ngũ vẫn ở vào trạng thái hỏng mất suốt thời gian qua.
Cứ để yên sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ trở về bình thường, nên tôi quyết định không suy nghĩ về chuyện đó.
Mà, Poyopoyo hăng hái như thế này thì tốt cho tôi.
Tiếp tục khen ngợi cô ta, tôi cũng bắt đầu kế hoạch của bản thân.
.
“Tôi không hiểu lắm, nhưng mà đúng là cô thật tuyệt”
.
Poyopoyo lúc này đỏ mặt đến tận lỗ tai, và cô ta đang run rẩy.
.
“Thật là một ngày tuyệt vời khó tả mà… Tên gà vô dụng cuối cùng cũng nhận ra giá trị của mình rồi. Nhưng mà việc hắn không chịu khen ngợi chức năng hầu gái của mình thật là khó thỏa mãn được”
.
Cô ta có vẻ vui vẻ, nhưng vẫn có chỗ cô ta không hài lòng. Mang theo cô ta, tôi quyết định quay về dinh thự.
Có điều…
.
“Ừm, tôi đã muốn thu thập Ma Thạch và mấy thứ như thế trước kia về, nhưng… cái này hơi quá ác đi”
.
Một khoảng mặt đất lớn bị nhuộm đỏ bởi máu, cùng với cảnh tượng đáng sợ khó tả.
(Trong Mê Cung thì cây búa lớn đó sẽ không có tác dụng gì cả, nên cô ta sẽ phải giúp mang hành lí)
Tôi nuốt bước bọt rồi bắt đầu thu thập Ma Thạch cùng những gì còn có thể thu thập từ số xác chết bị đập thành thịt vụn này.