Thành phố Arumsaas có quản lí một Mê Cung.
Họ quản lí để tránh việc một số lượng lớn quái vật xuất hiện cùng lúc, ngoài ra ngăn không cho các Thám Hiểm Giả xâm nhập vào Phòng Cuối. (TN: Phòng Cuối = chỗ có boss cuối của Mê Cung và Lõi Mê Cung, sau khi bị diệt thì cả mê cung trở về thành khu vực bình thường)
Một trong những đặc tính của Mê Cung đó là sự giới hạn Thám Hiểm Giả có thể đi vào trong.
Dĩ nhiên không phải ai cũng sẽ mạo hiểm mạng sống bản thân để vào Mê Cung, nhưng mà nhiều lúc không muốn cũng phải vào.
Đối với Guild ở Arumsaas trực tiếp quản lí một Mê Cung, không tính tài nguyên quái vật và Ma Thạch, chỉ những loại báu vật đôi khi nó đem lại cũng là một nguồn tiền không hề nhỏ.
Trong Mê Cung này, sẽ luôn luôn có một số lượng nhất định Thám Hiểm Giả phải đi xuống để tiêu diệt bớt quái vật trong một thời gina nhất định.
Nghĩa là…
.
“Quyền được Khiêu chiến Mê Cung sao?”
.
Chúng tôi, là Novem, Aria và tôi, đang ghé ngang Guild để xem xét những thông báo dán ở đó, trong số đó có một cái với tựa đề như vậy.
Nội dung… không, nói đúng hơn, nó là một nhiệm vụ cung cấp cho những tổ đội có ý định Khiêu chiến Mê Cung quyền lợi đó.
Là một nhiệm vụ do bản thân Guild Arumsaas đưa ra.
Aria nhìn thấy nó thì hơi thắc mắc.
.
“Cần quyền lợi đặc biệt mới được Khiêu chiến Mê Cung sao? Ở Dalien không hề có việc này nhỉ”
.
Ở Dalien cơ bản mà nói thì họ không có nhân lực hay kiến thức đủ để quản lí một Mê Cung, nên cách họ xử lí ở đó là gửi một nhóm lớn Hiệp Sĩ hoặc Thám Hiểm Giả đến để Chinh Phục nó. (TN: chinh phục và khiêu chiến mê cung khác nhau, chinh phục là đi vào đến Phòng Cuối lấy đi Lõi, coi như là diệt mê cung, khiêu chiến chỉ là đi vào mê cung nói chung)
Bản chất của Mê Cung là sẽ từ từ mọc ngày càng sâu hơn, đến một điểm giới hạn nào đó nó sẽ phun ra một lượng lớn quái vật rồi biến mất vĩnh viễn.
Nhưng nếu giới hạn thấp số lượng quái vật trong Mê Cung lại, thì Mê Cung sẽ càng ngày càng mọc sâu hơn, lớn hơn giới hạn vốn có.
Novem đang xem chi tiết của nhiệm vụ.
.
“Có vẻ như đây là cách Arumsaas quản lý nơi này. Nhiệm vụ yêu cầu là… tối thiểu 3 người Tiên Phong, 2 người Hậu Phương và 1 Hỗ Trợ. Chúng ta hoàn toàn không làm được rồi” (TN: cho những ai quên, thế giới này chia thành 3 loại Skill là Tiên Phong, Hậu Phương và Hỗ Trợ. Ở đây là vị trí trong tổ đội chứ không nhất thiết nói ai có Skill nào phải nhận vị trí như thế, nhưng thường vẫn sẽ dựa theo Skill mà phân vị trí)
.
Hiện tại tổ đội của chúng tôi chỉ có 3 người.
Việc chính chúng tôi làm là đi tiêu diệt quái vật và bán đi các bộ phận của chúng để kiếm tiền.
Ngay lúc này tôi nghe âm thanh phát ra từ viên Đá Quý.
Là Đệ Tứ.
.
『”Quyền Lợi” cũng đi kèm với “Nghĩa Vụ”. Không cần phải cố quá sức để có thể đi vào Mê Cung làm gì, nhưng mà đúng là con vẫn cần thêm nhân lực… Lyle, tạm thời hãy đặt mục tiêu là tổ đội 6 người trong thời gian ngắn nhất đi』
.
Tôi nắm lấy viên Đá Quý trả lời ông.
Ý nghĩa là “đã hiểu”. Bởi vì bình thường khi có nhiều người xung quanh tôi khó mà lên tiếng để trả lời họ được.
Mặc dù tôi nghe được âm thanh của họ, nhưng suy nghĩ của tôi thì họ không nghe được.
.
“…Chắc là sẽ phải đi tìm thêm 3 người nữa trong thời gian ngắn rồi. Dĩ nhiên, phải là những người trẻ tuổi không quá yêu quê hương mới được”
.
Tôi có cảm giác điều kiện này có hơi khắc nghiệt một chút.
Có không ít Thám Hiểm Giả thoải mái với ý nghĩ rời khỏi quê nhà mình, nhưng mà ngoài chúng tôi ra cũng có không ít người khác đi tìm những người trẻ tuổi có tài năng.
Aria nhìn tôi một chút, rồi lẩm bẩm.
.
“Nói thẳng ra là, cậu muốn đi tìm mấy cô gái dễ thương chứ gì”
.
Dạo này cô ấy thường xuyên gây sự, nên tôi trả lời luôn.
.
“Dù là Nam hay Nữ đi nữa, chỉ cần có tài là được rồi”
.
Nhưng Novem thì…
.
“Không, nếu được thì em nghĩ nên chỉ mời thành viên nữ thôi. Nếu có vấn đề gì xảy ra thì phiền phức lắm, hơn nữa em nghe rằng tổ đội có cả nam lẫn nữ rất dễ cãi vã với nhau”
.
Cô ấy nhẹ nhàng bác bỏ ý kiến của tôi như thế.
Từ đầu đến giờ, dù tôi cố gắng nói rằng mình không cần harem cỡ nào đi nữa cô ấy cũng sẽ đổi chủ đề ngay lập tức.
Tôi thực sự không hiểu cô ấy nghĩ gì trong đầu.
(Dù mình có thực sự lập harem đi nữa, Novem cũng không tức giận gì cả… như vậy càng làm mình cô đơn hơn nữa)
Nếu cô ấy quá ghen tị thì cũng sẽ có vấn đề, nhưng mà không ghen một chút nào khi chia sẻ người cô ấy yêu thích với người khác thì tạo cảm giác cực kì cô đơn khó tả.
Aria lên tiếng như chợt nhớ ra gì đó.
.
“A, tôi cũng có nghe! Những tổ đội ít đàn ông thì phụ nữ dễ cãi vã với nhau, còn ngược lại thì đám đàn ông lại đánh nhau gây sự với nhau!”
.
Thấy lời của bản thân nói chí lý, cô ấy gật gù.
Ngay lúc đó, một Thám Hiểm Giả khác nghe được lời của cô ấy cố nén cười rồi sửa lời cô ấy.
Người Thám Hiểm Giả mặc áo trùm đầu như một Pháp sư nói chi tiết hơn.
.
“Cô bé à, nói như thế là sai rồi đó”
.
Nghe giọng ông ấy tôi đoán ông ấy vào khoảng trung niên. Đối mặt với một người lớn tuổi hơn, Aria sửa cách nói chuyện của mình lại.
.
“Chú nói thế là sao ạ?”
.
Theo như ông ta nói thì…
.
“Bình thường mà nói, giữa Thám Hiểm Giả với nhau sẽ không có cái gọi là tình yêu với quan hệ thân thiết kiểu đó. Thường thấy hơn là họ sẽ cặp đôi với dân thường. Nghĩ kĩ đi, nghề này nguy hiểm cỡ nào. Về đến nhà rồi mà vẫn còn thấy mặt đồng đội vào sinh ra tử với mình sao chịu nổi. Với lại đi làm nhiệm vụ ít nhiều gì cũng có đủ loại mâu thuẫn ý kiến”
“V-vậy thật sao ạ?”
“Chứ sao. Đi làm nhiệm vụ xa có nhiều lúc ăn ở chung thời gian rất dài. Dù là nam hay nữ gì thì kiểu gì cũng thấy mấy thứ không ai muốn người khác thấy của nhau. Đàn ông mà muốn giữ vững hình tượng thục nữ trong lòng mình sẽ chọn các cô gái thường dân hoặc là gái bán hoa. Còn nữ Thám Hiểm Giả thì thay vì cái bọn không coi mình là thục nữ sẽ thích ở với đàn ông thường dân hơn. Mà, đây chỉ là chuyện thường xảy ra thôi chứ ko phải là chắc chắn sẽ như thế. Nhưng nói cho cùng thì đa số Thám Hiểm Giả đều như thế này”
.
Nghe thế, tôi chợt nhớ tới Zelphy-san.
(Nhớ kĩ lại thì, đúng là chị ấy cưới một người dân thường. Dù chị ấy có quen không ít Thám Hiểm Giả khác, nhưng xem ra đúng là chị ấy không muốn cưới một người trong nghề nhỉ?)
Còn Rondo-san thì lại đang hẹn hò cùng với Rachel-san trong tổ đội của anh ta nên đúng là không phải ai cũng thế thật.
Nhưng mà nghe ra thì hiểu được đúng là trường hợp đầu tiên thường thấy hơn.
.
“Không coi họ như phụ nữ, không phải là bất lịch sự sao…”
.
Aria cố phản đối, nhưng ông ta tiếp tục.
.
“Dù là nam hay nữ thì ai cũng phải liều mạng mà. Ở nơi như thế, liệu cô bé có muốn lúc nào cũng được bảo vệ hay là bị coi thường vì giới tính của bản thân không? Phép lịch sự căn bản nhất đó là xem mọi người đều là Thám Hiểm Giả ngang hàng nhau thôi”
.
Nghe đến đó, Aria không nói gì nữa.
Cô ấy đã từng trải qua chuyện đó rồi, nên đúng là cô ấy không thể phản bác được.
Novem nói lời cảm kích người Thám Hiểm Giả đã cho chúng tôi thông tin như thế. Aria cũng vội vã làm như thế…
.
“Xin cảm ơn vì lời giải thích của chú ạ”
“C-cảm ơn chú”
.
Tôi cũng cảm ơn ông ta, sau đó người đàn ông lấy một tờ nhiệm vụ rồi đi đến quầy tiếp tân.
Tôi cứ nghĩ đa số người dân ở đây đều không quá thân thiện, nhưng xem ra những người tốt bụng cũng không phải là không có.
.
“…Rồi thì, biết rằng việc nảy sinh tình cảm trong tổ đội là không nên, chúng ta chắc cũng nên nghiêm túc nghĩ về việc thu nhập thêm thành viên đi. Có nên làm tờ rơi treo lên không?”
.
Cách thường thấy nhất đó là ghi hết yêu cầu của chúng tôi lại, rồi đăng kí thu thập thành viên mới ở Guild.
Nhưng mà hai người họ đều phản đối.
Aria thì.
.
“Chúng ta sau cùng rồi cũng sẽ phỏng vấn họ hay gì đó đúng không? Như là đi săn chung một chuyến coi như là thành viên tạm thời chẳng hạn? Nếu vậy thà chúng ta tự đi tiếp cận người thích hợp thì hơn chứ?”
.
Novem cũng thế.
Nhưng mà ý kiến của cô ấy thì không có ích cho lắm.
.
“Ngoài ra còn có cách nhờ Guild giới thiệu thành viên cho chúng ta, nhưng cuối cùng cũng phải là một cô gái phù hợp Châm Ngôn của Gia tộc Walt nữa. Phỏng vấn thì cũng được thôi, nhưng em nghĩ em vẫn nên tự mình đánh giá họ thì tốt hơn”
.
Ừm, tôi sẽ không dùng ý kiến cô ấy để quyết định.
.
“Vậy thì chúng ta sẽ không đăng giấy lên mà đi tìm người thích hợp rồi tiếp cận họ sau( Thực tế thì chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, nên từ từ đi tìm cũng được. Thà làm chắc chắn còn hơn giục tốc bất đạt vậy)”
.
Càng ở lại Arumsaas lâu thì số lượng Thám Hiểm Giả chúng tôi quen biết sẽ càng nhiều.
Hoặc là chúng tôi có thể tự mình đi gặp người mới để hướng dẫn họ, coi như là hái sẵn quả chờ chín cũng được.
Ở Dalien chúng tôi được Zelphy-san dạy dỗ rất chi tiết rồi, nên bây giờ dạy lại cho người mới không có vấn đề gì cả.
Nếu như thế chúng tôi có thể đảm bảo kiến thức cơ bản của người mới, ngoài ra còn khiến họ nợ một ân tình nữa.
.
“Thôi hăng hái lên nào, đi kiếm tiền cho hôm nay thôi”
.
Nói xong tôi bước đến quầy tiếp tân, sau lưng nghe được Aria lẩm bẩm.
.
“Không phải Lyle mới là người ít hăng hái nhất sao…”
-
-
-
Rời khỏi thành phố, tôi đang dùng Skill của mình xác nhận vị trí của quái vật.
Skill của Đệ Ngũ và Đệ Lục thực sự quá tiện lợi.
Quái vật đang ở đâu?
Nên tiếp cận chúng ở đâu?
Sẽ phải chiến đấu với bao nhiêu con cùng lúc?
Biết được những chuyện này thì lập kế hoạch tác chiến cực kì đơn giản.
Để đến nơi bọn quái vật đang tập trung, tôi chỉ cần dùng Skill của Đệ Tứ để nhanh chóng chạy đến nơi.
Để hai người còn lại không bị lọt đằng sau, tôi dùng Skill của Đệ Nhị để tăng tốc cho họ nữa.
Trong chiến đấu, dù có bị bất lợi cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Lúc bị một bầy Yêu Tinh bao vây…
.
“Lyle-sama! Có 2 con đang chạy đến sau lưng anh!”
.
Nghe tiếng của Novem, tôi sử dụng Skill của Đệ Nhị xác nhận kẻ địch sau lưng mình.
Quay người lại, tôi dùng thanh Đoản kiếm của bản thân khóa vũ khí của chúng lại, cùng lúc dùng tay trái rút thanh kiếm còn lại của mình ra kết liễu một con.
Lấy xác con Yêu Tinh đầu tiên làm khiên, tôi khóa chặt hành động của con thứ 2 lại rồi dùng Đoản kiếm đâm xuyên đầu nó.
Cuối cùng, sử dụng Ma pháp…
.
“Sét Giật!”
.
Dòng điện đánh thẳng xuống lũ Yêu Tình xung quanh, đốt chúng cháy đen toàn bộ.
Thấy thế, Aria thét lên.
.
“Đ-đừng có làm người ta sợ như thế! Nếu định xài thì hét lên một tiếng cảnh báo chứ!”
.
Skill của tôi cho tôi vị trí chính xác của cả đồng minh lẫn kẻ địch, nhưng Aria nói rằng đột nhiên nghe âm thanh Ma pháp vang lên sau lưng vẫn đáng sợ.
(Mình nhớ mình giải thích cho cô ấy rồi mà…)
Vậy là sức phối hợp của chúng tôi trong chiến đấu còn thiếu hụt sao?
Các tổ tiên bắt đầu đánh giá cuộc chiến vừa rồi.
Đệ Nhị bình tĩnh mà nói…
.
『Trước khi chúng có thể bao vây con thì phải khóa chết chúng lại. Dù biết rằng có thể thắng đi nữa cũng đừng có đặt bản thân vào tình thế như thế nếu có thể tránh』
.
Đệ Tam sảng khoái lên tiếng
.
『Này này, như thế này coi như là rút kinh nghiệm đi. Biết được bị bao vây chiến đấu khó cỡ nào. Cái này phải để thằng bé học được trong thực chiến mới được. Mà, tôi cũng không rõ lắm mới nãy Lyle có nhận ra chuyện đó hay không thôi』
.
Đệ Tứ thì
.
『Tạm thời thì, các con nên giới hạn chỉ chiến đấu những kẻ địch đảm bảo thắng được để học cách phối hợp tốt hơn đi』
.
Đệ Ngũ cũng có cùng ý kiến
.
『Nếu Skill của Lyle, ,có thể dùng cho cả tổ đội để mọi người cùng lấy được một lượng lớn Kinh Nghiệm cùng lúc thì phối hợp của bọn nhỏ sẽ tự nhiên tốt hơn không phải sao? Nhớ không nhầm thì nó là một Skill cho phép học được rất nhiều kinh nghiệm thực tế cùng lúc chứ không phải chỉ là để Tăng Trưởng đúng không?』
.
Đệ Lục thấy những gì tôi làm là quá mạo hiểm.
.
『Đừng có coi thường dù là những kẻ địch con biết bản thân có thể chiến thắng. Nếu không một ngày con sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống bản thân đó Lyle』
.
Đệ Thất là người nói nhẹ nhàng nhất
.
『Nhưng mà với ngộ tính của Lyle thì thằng bé qua được đám này là chuyện dễ dàng mà. Mặc dù điều này khá hiển nhiên nhưng việc nó thiếu nhân lực mới là vấn đề lớn nhất』
.
Ừm.
Vì hiện tại quá thiếu nhân lực nên chúng tôi mới không thể hành động tùy thích được.
Vì không có ai bảo vệ hành lí nên sau khi thu thập một số lượng nhất định Ma Thạch và xác quái vật thì chúng tôi buộc phải trở về.
Dù việc này là để tăng kinh nghiệm chiến đấu nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ vì nó mà bỏ qua nguồn thu nhập của bản thân.
Một trong những nguyên tắc cơ bản nhất của Thám Hiểm Giả là tận lực né tránh những việc làm gây thua lỗ. Chúng tôi không phải làm Thám Hiểm Giả là để chiến đấu, mà là vì cần sống tiếp nên mới làm Thám Hiểm Giả.
(Mình vẫn muốn có thêm Kinh Nghiệm, nhưng mà nếu cứ mang hai cô gái ngoài đi chiến đấu cũng chỉ có chiến đấu thì cũng áy náy lắm)
Ngoài ra còn phải nói đến Novem và Aria.
Tôi không thể cứ chiến đấu vì bản thân được.
Đệ Nhị cuối cùng tổng kết đánh giá công việc của ngày.
.
『Nói cho cùng, với 3 người thì đây là giới hạn của các con. Nếu có thêm một Hỗ Trợ, hay thậm chí thêm một Tiên Phong hay Hậu Phương có thể chiến đấu thì sẽ khác, nhưng… ừ, đó là vấn đề hiện tại. Dù sao thì có thêm một hai người mới không có nghĩa là đột nhiên thu nhập của các con sẽ tăng vọt được』
.
(Đúng là thế)
Dù bây giờ có thêm một người mới, chúng tôi cũng không nhất thiết sẽ kiếm được nhiều tiền hơn được.
Còn huấn luyện, còn phối hợp.
Sẽ phải có thời gian tập luyện những thứ này nữa.
(Liệu có ứng cử viên sáng giá nào đó không?)
Mặc dù tôi biết mình có hơi ích kỉ khi nghĩ như thế, nhưng không ai đánh thuế ước mơ cả.
-
-
-
Sau khi về đến thành phố, chúng tôi tắm rửa gội hết máu và mồ hôi ở nhà tắm gần Guild trước khi cuối cùng về dinh thự.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đồng ý đề nghị sống ở nhà do Gia tộc Circy sở hữu ở Arumsaas, sống một cuộc sống không tốn tiền thuê nhà.
Khi về đến, Miranda-san chào mừng chúng tôi về.
.
“Mừng mọi người đã về ~ ”
.
Có người chào mừng trở về đúng là không tệ chút nào, vừa nghĩ tôi vừa bước vào, nhưng rồi…
.
“Hự!!”
“L-Lyle-sama!”
“Ahah Ahahaha!!”
.
Tôi đột nhiên vấp té đập mặt trong hành lang.
Novem chạy đến, tôi mượn tay cô ấy để đứng dậy.
Aria thì thấy cảnh tôi té liền bật cười lớn.
.
“Ấy, cậu có sao không? Ai, chuyện này…”
.
Miranda-san đi đến, lấy tay sờ mặt sàn nhà.
.
“Nghĩ lại thì đúng là lúc nãy tôi có làm rớt một trái trứng ở đây, nhưng rõ ràng tôi đã lau sạch lắm rồi mà… a, xin lỗi nha Lyle. Cậu có sao không?”
.
Nói thật thì, có hơi đau, nhưng mà nếu tôi dám trả lời như thế với một cô gái đang xin lỗi mình thì Đệ Tứ sẽ nổi giận lôi đình, nên thôi đi.
.
“Không, là do tôi không cẩn thận thôi. Không sao đâu. Mà hơn nữa, Aria! Cô có hơi quá vui vẻ không vậy hả!?”
.
Nhìn lại cô gái đang đứng sau lưng mình cười nãy giờ không ngừng, tôi thấy được cô ấy cười sắp ra nước mắt rồi.
Rồi sau đó là giọng trách móc từ trong viên Đá Quý.
Là Đệ Nhị cùng Đệ Tam.
.
『Lyle, con cần phải cẩn thận xung quanh hơn. Chắc là chúng ta phải dạy con kĩ hơn về chuyện này rồi』
『Ừ』
.
Novem cũng tỏ vẻ trách móc, nhưng mà là với Aria.
Đúng như tôi nghĩ, Novem luôn là đồng minh của tôi mà.
.
“Aria-san, cười như vậy thật là quá đáng mà?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà thật đó, cậu ta té điệu nghệ quá mà… chỉ nghĩ tới thôi là…”
.
Có vẻ như cô ấy vẫn chưa xong, đang cố hết sức nín cười.
Tôi đứng dậy rồi bước vào trong.
Novem đỡ tôi dậy, Aria chỉ đi theo sau.
Miranda-san ở lại lau sàn.
.
“Mình nhớ là mình lau rồi mà nhỉ…”
.
Có vẻ cô ấy còn hơi thắc mắc, nhưng vì chúng tôi vẫn còn mang trang bị của mình trên người nên quyết định về phòng trước cất trang bị đi đã.
Tôi về phòng mình.
Chúng tôi ở phòng riêng, nên mỗi người đều rẽ một hướng. Phòng của Novem là bên cạnh phòng tôi, còn kế bên đó nữa là phòng Aria.
Nhưng…
.
『GyaaAAh!』
.
Aria hét lớn, khiến chúng tôi ngay lập tức chạy đến phòng cô ấy.
.
“Có chuyện gì sau, Aria… phụt…!!”
.
Tôi thấy một cô gái trên đầu đội một chiếc nồi.
Tôi đã hơi lo lắng trong giây lát, nhưng vì có vẻ cô ấy vẫn khỏe mạnh nên tôi bật cười.
.
“Chuyện khó tin gì đây, Aria! Có khi nào cô vừa mở cửa phòng ra thì chiếc nồi trên kệ rơi xuống trên đầu cô hả? Nghe cứ như có điều kì diệu gì đó xảy ra ấy! Với lại cái tiếng thét không chút thục nữ vừa rồi nữa đó cô biết không”
.
Tôi đưa một tay lên trán, chỉ thẳng vào cô ấy mà cười lớn.
Aria nâng chiếc nồi qua khỏi đầu rồi lườm tôi.
.
“A-Anh…”
.
Novem kì này lại cảnh cáo tôi.
.
“Lyle-sama, em nghĩ anh cười hơi nhiều quá rồi”
“Anh biết, nhưng mà buồn cười quá không nhịn được”
“Lyle!!”
.
Cô ấy ném cái nồi về phía tôi, tôi chụp nó lại rồi rầy cô ấy, rằng như thế nguy hiểm lắm.
Miranda-san đi vào trong phòng vì nghe tiếng ồn ào, khi nhìn kệ tủ trong phòng Aria thì cô ấy cũng bắt đầu ngạc nhiên.
.
“Thật kì lạ. Chiếc nồi này nếu tôi nhớ không nhầm thì nằm ở tầng dưới mà, hay là tôi nhớ nhầm rồi?”
.
Cô ấy hỏi liệu Aria có chuyển nó đi chỗ khác không thì Aria nói không có.
(Từ khi có người sống ở đây thì đột nhiên mấy chuyện như thế này xảy ra nhiều hơn à? Nghĩ lại thì, đúng là nơi này có nhiều loại rắc rối kì lạ dạng này thật)
Từ lúc chúng tôi bắt đầu sống ở dinh thự này với Miranda-san thì những chuyện này xảy ra ngày càng nhiều hơn. Thật là khó hiểu.
Tôi cứ nghĩ là Miranda-san ác ý, nhưng mà phản ứng từ Skill của tôi với cô ấy thì vẫn là một màu xanh lam của đồng minh.
(Là cô bé mù Shannon làm? Làm sao cô bé làm được chuyện này chứ…)
Khi tôi đang bắt đầu nghiêm túc tự hỏi liệu đây có phải là do ma ám hay gì đó, thì Đệ Ngũ lên tiếng.
.
『Ai chà chà, có vẻ là cần phải trừng phạt trẻ hư một chút rồi』
.
Trẻ hư nào cơ?
(Đừng nói là mình nha?)
Tôi có dự cảm xấu nên chạm vào viên Đá Quý thử.
Nhưng không ai nói gì.
Đệ Ngũ cũng không nói gì thêm lúc đó.