Dinh thự của Lãnh chúa Dalien.
Đây là lần thứ hai chúng tôi đến đây, nhưng không khí lần này khác lần đầu một chút.
Lần trước tôi đang giả làm một tên ngốc, nhưng vì chúng tôi trực tiếp đi đến đây từ Hội, nên tôi đang mặc quần áo hơi thô một chút.
Lẽ ra tôi đã thay đồ, nhưng Zelphy-san hối tôi nhanh lên.
Khi đi vào trong khuôn viên dinh thự cùng chị ấy, Ventra-san đang chờ chúng tôi sẵn.
(Ra là vậy, họ muốn rút ngắn quá trình)
Có vẻ như khiến khách hàng của chị ấy phải đợi làm Zelphy-san hơi căng thẳng.
Tôi nghiêm túc chào hỏi Ventra-san đang ngồi vui vẻ uống trà chờ chúng tôi.
“Tôi hết sức biết ơn vì ngài đã chấp nhận cho buổi gặp mặt…”
“Bỏ qua những cái lễ nghi đi. Hiện tại, ta đang nói chuyện với Lyle-dono, Thám Hiểm Giả”
Có vẻ là ông ấy đã chắc chắn rằng tôi không quay lại làm người thừa kế của Nhà mình được.
(Ông ấy nghe được từ Zelphy-san sao?)
Lúc chị ấy phát hiện ra tôi đến từ Nhà Walt, Zelphy-san có lẽ đã báo cáo rồi.
(Chị ấy có lẽ là tò mò nên tìm hiểu vì thấy mình sử dụng Ma Pháp hay gì đó)
Người của lượt hôm nay, Đệ Thất đánh giá ông ta.
『Ừm. Có vẻ ông ta không như vẻ ngoài của mình thật. Đúng là tuyệt vời』
Sau khi chúng tôi ngồi xuống ghế sofa, Ventra hỏi những gì ông ấy muốn biết.
Đó là mục đích thực sự của lần gặp mặt này.
“Ta đã nghe Zelphy nói. Rằng hai người không có ý định quay lại làm quý tộc, rằng hai người thực sự chỉ muốn tiếp tục sống làm Thám Hiểm Giả. Nhưng mà lần này thì hành động của cậu lại không hề giống vậy chút nào. Nếu muốn làm rạng danh mình lên, cậu lẽ ra đã phải hành động với một nhóm tinh anh trong sự việc lần này. Cậu có biết, hiện tại cậu đang bị gọi là『Tên Nhóc Quý Tộc Ngu Ngốc』, hay không?”
Từ những gì tôi đã làm, tôi biết những người xung quanh sẽ đánh giá tôi như thế.
Để tiêu diệt một nhóm cướp, tôi đã dùng số lượng người hơn gấp mấy lần, và còn trả tiền cho việc đó nữa. Có rất, rất nhiều cách khác hiệu quả hơn làm như thế.
Thường thì, tôi sẽ bị lỗ nặng. Vừa là với tư cách Thám Hiểm Giả, vừa là với tư cách một công tử quý tộc, dù có bị gọi là ngu ngốc cũng không có gì sai.
Nhưng tôi hoàn thành được mục đích của bản thân, và hơn nữa, không bị lỗ tiền mà còn lời được 60 xu Vàng.
Nhiêu đó là đủ lời rồi.
“À, đó là vì mục đích riêng của tôi”
“Ý cậu là lần bắt cướp này cậu có lợi riêng sao?”
Nghe thế, Đệ Thất thì thầm.
『Là để đạt đủ điều kiện sử dụng Skill. Mà dù con có nói thế, ta nghĩ ông ta cũng không hiểu được đâu』
Đúng là vậy.
Tôi cũng nghĩ như Đệ Thất.
Thế rồi, đột nhiên Zelphy-san nhắc đến Lockwarde-san.
“Lẽ nào, là vì lời khẩn cầu của Tiểu thư Aria làm cậu cảm động? Hay là, còn có mục đích sâu xa nào nữa sao?”
“Ể? Không, chuyện đó thì…”
Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng Zelphy-san lườm tôi rất gắt. Có lẽ chị ấy đang kêu tôi cứ giả bộ là có đi.
Đệ Thất cũng ậm ừ đồng ý rồi khuyên tôi.
『Lyle, cứ ăn theo đi. Nếu Đệ Nhất lại la lối về Aria thì phiền lắm』
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi xác nhạn.
“Ư-ừ… thì, kiểu thế, ông biết đó…”
Sau khi trả lời mơ hồ, tôi liếc sơ qua nhìn Novem.
Cô ấy không giận dữ hay gì cả. Chỉ đơn giản là đang uống trà.
(Được rồi, Novem hiểu được chuyện gì đang xảy ra! Khoan, nghĩ lại thì, nếu có ai nhìn từ ngoài vào thì đúng là họ sẽ nghĩ mình làm chuyện này vì Lockwarde-san thật)
Nghĩ đến đó, tôi chấp nhận lời “buộc tội” của Zelphy-san, và ậm ừ xác nhận với Ventra-san.
“Ra là thế, vậy nghĩa là Lyle-dono cũng là một người đàn ông rồi. Không, nói đúng hơn là còn trẻ thật là tốt. Cứ sống thật với bản thân là tốt”
Ông ta đang cười, nhưng tôi thì không cảm giác như mình đang được khen ngợi gì.
Không thể làm gì khác, chuyện này đã được kết luận thành tôi đi bắt cướp vì tôi có cảm tình với Lockwarde-san từ cái nhìn đầu tiên.
(Nghe không thoải mái chút nào. Không biết Novem đang nghĩ gì)
Tôi lần nữa liếc nhìn Novem, nhưng cô ấy vẫn không giận dữ chút nào cả.
Tôi có hơi sợ là cô ấy đang bực bội sâu trong lòng, nhưng bên ngoài thì cô ấy không biểu hiện gì.
“Hừm. Nếu thế thì, phần thưởng lần này của cậu sẽ là Tiểu thư Aria thì thế nào?”
“…Phần thưởng sao?”
Ventra-san gật đầu.
“Lần này, nhờ Lyle-dono, nên tôi đã được lợi không ít. Nếu cậu muốn Tiểu thư Aria, vậy thì tôi sẽ để việc xử lí cô ấy lại cho cậu. Bởi vì, gia chủ hiện tại của Nhà Lockwarde bị phát hiện là có dính líu đến bọn cướp rồi”
Dựa vào những gì chúng đã làm, có vẻ Ventra-san kết luận rằng có người hợp tác với bọn cướp và điều tra về chuyện đó.
Kết quả là họ tìm được một vài mối liên hệ của băng cướp với Nhà Lockwarde.
Khi biết chuyện đó, Lockwarde-san bị sốc rất nặng.
“Một viên Ngọc có sẵn nhiều Skill trong đó thực sự không phải là một món đồ từ thời đại này. Nhưng mà, nếu đã bán nó cho một toán cướp, vậy thì họ đã biết rõ kết quả sẽ ra sao. Thêm vào đó nếu họ còn giúp đỡ bọn chúng nữa thì… ta không có lựa chọn nào ngoài cứng rắn trừng phạt”
Ông ấy có lẽ buộc phải lấy họ làm gương cho mọi người thấy chuyện gì xảy ra với những kẻ giúp đỡ kẻ thù của chính quyền.
Hơn nữa…
『B-bán, sao… Lyle! Ngay bây giờ, chạy đi đánh cho tên khốn chủ nhà Lockwarde thành đầu heo cho ta! Dám bán đi viên Ngọc của Alice-san chính là không còn tư cách làm người nữa!』
Và như mọi khi, Đệ Nhị cản Đệ Nhất lại.
『Còn ông thì không còn tư cách làm một người cha nữa rồi. Hơn nữa, ngồi yên mà nghe họ nói tiếp đi. Đây là chuyện về Tiểu thư Aria yêu quý của ông đó, không phải sao?』
『A, đúng rồi!』
Mấy vị tổ tiên im lặng, và rồi tôi nhìn Ventra-san.
“Dĩ nhiên, vì là một thành viên trong gia đình, nên Tiểu thư Aria cũng sẽ phải chịu trách nhiệm trong việc này nữa. Càng phải vậy vì gia đình đó chỉ còn mỗi hai cha con họ mà thôi. Thật tình… ép ta phải làm thế này trong khi Zelphy nói sẽ chỉ làm việc dưới trướng ta nếu ta cho phép họ sống ở đây”
“Mặc dù thế này có hơi bất lịch sự, nhưng chính xác thì Nhà Lockwarde đã làm gì?”
Nghe Novem hỏi thế, Zelphy-san đưa tay lên che mặt lại rồi giải thích. (TN: facepalm)
“Lạm dụng chức vụ bảo vệ trị an của mình, liên hệ với tội phạm và nhắm mắt lờ đi tội lỗi của chúng. Vì lí do đó, thanh danh của Nhà Lockwarde tuột dốc không phanh. Hơn nữa, gia chủ đời này tiêu tiền cực kì phung phí. Lúc cha tôi bị sa thải, chúng tôi đã phải rời khỏi thủ đô đến Dalien sống” (TN: bản tiếng anh ghi chức vụ của Lockwarde là “officer”, vừa có thể là cán bộ công chức, vừa là cảnh sát, nhưng mà viên Ngọc có nhiều hơn 1 skill, cộng thêm có hiệp sĩ làm người hầu thì mình đoán Lockwarde là một nhà chuyên về trị ăn, chiến đấu hơn là công chức)
Ventra-san tiếp lời chị ấy.
“Một hiệp sĩ bị đuổi đi thu hút rất nhiều ánh mắt khinh thường, vì thế rất khó để họ tiếp tục sống ở Centralle. Có vẻ như nhà của Zelphy-san đã gặp không ít rắc rối. Cứ nhìn mà xem, một hiệp sĩ đã phải trở thành Thám Hiểm Giả để nuôi sống gia đình mình”
Nói đến đó, Zelphy-san bắt đầu mang một vẻ mặt khó tả.
“Tiểu thư Aria đã tận mắt chứng kiến sự sụp đổ của Nhà Lockwarde. Thế rồi bây giờ, cô ấy lại còn biết đến việc họ có liên hệ với toán cướp”
“Chuyện như thế…”
Novem ngưng không nói nữa.
Cũng như một Nhà có thể được xây dựng lên chỉ bằng một đời, nó cũng có thể bị hủy hoại chỉ bằng một đời.
(Mặc dù mình có lẽ không có quyền nói thế)
Đệ Thất lên tiếng.
『Lẽ nào là vì công lao từ trước đến nay của Nhà họ nên không chỉ cả dòng họ thoát mà những người có liên quan cũng không bị xử tử không? Trong thời của ta thì nếu làm thế toàn bộ dòng họ chắc chắn sẽ bị đưa đến đài treo cổ rồi đó? Không, Nhà Lockwarde hình như là theo phe Hoàng Tộc bấy giờ thì phải? Vậy thì đó là vì sự nhân từ của nhà Vua』
Có vẻ như chuyện này không quá đơn giản.
Lúc tôi bị đuổi khỏi nhà một mình, nếu không nhờ Zell hay Novem, có lẽ tôi đã chết ở một xó xỉnh nào rồi.
Tôi không thể nhìn chuyện này như nó là vấn đề của người khác được.
Bởi vì nhờ Zell cứu tôi nên tôi mới có được viên Đá Quý.
“…Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với Nhà Lockwarde?”
Khi tôi hỏi thế, mặt Ventra-san nghiêm trọng hẳn lên.
Những rắc rối họ gây ra trước giờ được tha thứ. Nhưng họ vừa bán một viên Ngọc có chứa nhiều Skill trong đó đi với giá rẻ mạt.
Hơn nữa, lại còn giúp đỡ bọn chúng trà trộn vòa Dalien.
Chắc chắn ông ta không có ý định tha thứ cho họ.
“Vì Zelphy-san đã yêu cầu, nên ta mới cho phép họ sống ở Dalien, nhưng điều đó cũng đến giới hạn rồi. Những kẻ đã mất địa vị và chức vụ của mình, giữ chúng sống ở nơi đây đã là cực kì phiền nhiễu rồi”
Khi họ bị đuổi ra khỏi Centralle, Nhà Lockwarde đã chuyển đến Dalien sống.
Đây là một nơi dễ sống và cũng gần với thủ đô.
Nhưng mà một Nhà chuyên về trị an lại có liên hệ với tội phạm, Dalien chắc chắn cũng không muốn nhận họ vào tí nào.
Rõ ràng Zelphy-san cực kì trung thành.
“Chuyện bọn họ có liên hệ với và đã giúp đỡ bọn cướp kia đi vào Dalien là sự thật. Nếu ta mà điều tra thêm, ai mà biết sẽ còn tội lỗi gì xuất hiện nữa…”
Viên Ngọc vốn tưởng bị cướp thực ra lại là bị bán đi.
Hơn nữa còn mưu đồ đồng phạm với bọn cướp… tội của Nhà Lockwarde không hề nhẹ.
“Gia chủ sẽ bị gửi đi làm việc trong hầm mỏ. Vốn dĩ Tiểu thư Aria sẽ bị đuổi khỏi lãnh thổ này, không được giữ gì ngoài cơ thể và tuổi tác của cô ấy, có thể cô bé sẽ bị ép phải trở thành một gái gọi ở một lãnh thổ khác cũng nên”
Bị biến thành nô lệ, bắt ép làm việc trong hầm mỏ.
Hoặc là trở thành gái gọi là hai con đường đang chờ Lockwarde-san.
“Nhưng mà ta không muốn xử lí một người con gái dũng cảm bằng cách đó. Không, nếu cậu quyết định theo đuổi cô bé, Lyle-dono, ta sẽ để cô bé lại cho cậu”
Nhìn nụ cười tươi của Ventra-san, tôi hơi nghiêng đầu một chút.
“…Ể?”
Zelphy-san hào hứng vỗ vai tôi.
“Tuyệt quá đúng không Lyle! Cậu sẽ có được một người xinh đẹp như Tiểu thư Aria đó. Tuyệt vời. Ahahahahaha!”
“Ê, khoan đã… ể?”
Chị ấy mạnh bạo ngắt ngang cuộc nói chuyện như thế, và không có vẻ như những người còn lại ở đây muốn nghe tôi nói gì nữa.
Khi tôi nhìn qua Novem cầu cứu.
Cô ấy…
“Chúc mừng anh, Lyle-sama. Anh đã tiến gần thêm một bước đến nữa ước mơ của mình rồi”
“Ể? Ước mơ? Ể? Ể!? Cái gì?”
Trong lúc tôi vẫn còn đang bối rối, cuộc nói chuyện tiếp tục.
『N-nầy… chuyện gì đang xảy ra vậy?』
Đệ Nhất đang bị sốc.
Đệ Nhị cũng vậy.
『Ể? Không… không phải đây là lúc ông nên ủng hộ nó sao hả!? Này, cứ theo đà mà giúp Lyle đảm bảo cô bé Aria đó không bị biến thành gái điểm đi chứ!』
Nhưng Đệ Tam thì khác.
『Thật sao? Có vẻ mọi người ở đây đều có mục đích khác nhau…』
Đệ Tứ đang phiền muộn vì câu trả lời của Novem.
『Novem-chan, mở mắt ra đi! Cái kết này là không chấp nhận được!』
Đệ Ngũ thì đang than phiền về Ventra-san.
『Tên Lãnh chúa này, để trả thù việc Lyle lừa mình, ông ta định bắt thằng bé chịu trách nhiệm cho Aria. Chắc chắn con cáo già này đang cười thầm trong lòng khi thấy Lyle phiền muộn như thế』
Có vẻ Đệ Lục thông cảm cho Zelphy-san.
『Không ngờ cô gái Thám Hiểm Giả Zelphy đó lại cực khổ vì chủ nhân của mình nhiều như thế. Mà, phản ứng của Novem đúng là không ngờ đến』
Đệ Thất có vẻ không quá để tâm.
『Đó là vì cô bé đến từ Nhà Forxuz, nên cô bé không quá quan trọng việc Lyle có một hai người Thiếp đúng không? Mà khoan, nghĩ lại thì, không phải chúng ta nên lo về Lyle hơn sao?』
Tôi nhận ra mình không có đồng mình nào ở đây hết.
Thật không ngờ, khi tôi đưa mắt nhìn người hầu đang đứng sau lưng ngài Lãnh chúa, ông ta nở nụ cười châm chọc.
(…M-mình bị dính bẫy rồi? N-nhưng tại sao?)
Tôi thấy rõ ràng rằng nếu Zelphy-san chăm sóc cho Lockwarde-san thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà cuối cùng kết luận là tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cô ấy.
-
-
-
Sau khi quay về căn nhà thuê của chúng tôi lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đối mặt với Novem.
Bây giờ mà chuẩn bị đồ ăn thì quá phiền, nên chúng tôi đã ăn ngoài rồi.
Tôi đã tắm xong, làm vệ sinh răng miệng xong hết rồi.
(P-phải cứng rắn lên!)
Tôi hít thở thật sâu, để cố gắng nói rõ tình cảm của mình.
Đây không phải là vì các tổ tiên bảo tôi làm thế.
Đối diện với cô gái trước giờ luôn hỗ trợ tôi thế này, tôi muốn hết lòng đáp trả tình cảm của cô ấy.
Hơn nữa… tôi thích Novem.
Vì quá hồi hộp nên tôi đang chảy mồ hôi như tắm. Và lời tôi muốn nói không rời khỏi miệng tôi được.
“Novem… anh yêu em. Mặc dù anh là người vô dụng như thế này, nhưng anh vẫn muốn được lấy em làm vợ”
“Lyle-sama… em rất hạnh phúc”
Novem đang lấy cả hai tay che miệng lại. Hai má cô ấy đỏ rực, và mắt thì ngấn nước.
“Ư-ưm! Vì vậy nên… ưm… anh chỉ yêu Novem thôi, không có tình cảm gì với Lockwarde-san cả. Việc vừa rồi chỉ là để cứu giúp cô ấy mà thôi, ừ”
Tôi cảm giác như mình là một người vô dụng đang lấy cớ này nọ vì vừa mới ngoại tình xong, nhưng tôi buộc phải để Novem biết rõ tình cảm của mình trước tiên hết.
Có điều mấy vị tổ tiên ồn ào quá đi.
Nếu họ chịu khó nhìn rõ tình hình rồi im lặng thì tốt quá.
Đệ Nhất và Đệ Nhị góp ý…
『Quá phế… phải nói cho rõ ràng lên』
『Ông còn chưa nói chuyện được với tình yêu đầu đời của mình nữa, lời nói nghe không thuyết phục gì cả』
Novem, chỉ cần em ở bên anh là đủ… ý tôi muốn nói là thế.
“Nên anh thấy nếu em luôn ở bên anh thì tốt. Cùng nhau, như thế anh nghĩ chúng ta cứ thế sống với nhau thì được rồi, em biết đó…” (TN: Cái này là main nó líu lưỡi, không phải trans dịch khó hiểu)
『Hừm, lời tỏ tình của con chưa chắc chắn cho lắm. Hơn nữa, ta nghĩ nếu con tạo không khi phù hợp thì tốt hơn. Phải chọn quà tặng với địa điểm cho chính xác, không thì…』
Đệ Tam đang đánh giá tôi.
Tôi biết chuyện đó. Nhưng nếu không nói rõ chuyện này ngay lúc này, tôi có cảm giác tình hình sẽ biến xấu đi không còn thay đổi được nữa.
Lấy ngón tay gạt nước mắt của mình ra, Novem lên tiếng.
“Cảm ơn anh, Lyle-sama… nhưng mà…”
(N-nhưng? Nghĩa là mình bị từ chối rồi sao? C-cô ấy nói cô ấy hạnh phúc mà, không phải sao?)
“Những người tự xưng là đàn ông, không nên từ bỏ ước mơ của mình dễ dàng như thế. Anh muốn trở thành một Thám Hiểm Giả, sống một cuộc sống sung sướng hai bên được vô số cô gái hầu hạ… để hoàn thành được ước mơ đó, anh phải tiếp tục ngày càng nổi tiếng hơn. Để có thể hoàn thành được ước mơ của Lyle-sama, theo như em nghĩ, anh phải trở thành một Thám Hiểm Giả bậc nhất”
Nghe Novem nói thế, tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì cả.
Một Thám Hiểm Giả bậc nhất?
Tôi làm Thám Hiểm Giả chỉ để có đủ sức sinh sống thôi, chứ chưa xác định tương lai của mình xa xôi đến thế.
“…Hả?”
『Lyle! Vậy ra con có tham vọng như thế sao hả!?』
Tôi nghe được giọng giận dữ của Đệ Tứ.
Nhưng tôi không nhớ mình có nói điều đó bao giờ cả. Ngay từ đầu mà nói, tôi không hề quyết tâm phải làm Thám Hiểm Giả hay gì cả.
Novem tiếp tục.
“Em biết về Châm Ngôn của Nhà Walt. Và chắc chắn, Aria-san là một người phù hợp mọi điều kiện để làm một người phụ nữ Nhà Walt. Nên anh hãy nhanh chóng thêm cô ấy vào harem của nhanh đừng chần chừ gì cả”
Nghe Novem tuyên bố như thế Đệ Nhất bị sốc nặng.
『C-cô bé mới nói gì…』
“Ngừng lại. Novem, xin em ngừng lại đã”
(Khoan đã, tôi rõ ràng không hề muốn có harem hay…)
Vừa nghĩ đến đó, Đệ Tam lên tiếng.
『A! Lyle, con có nói thế! Nghĩ kĩ lại đi, con có từng nói điều đó!』
(Làm quái gì có! Tôi đâu có ngu đến mức đi theo đuổi một cô gái khác khi có Novem đã làm mọi thứ vì tôi ở ngay bên cạnh cơ chứ!)
“Anh chưa nói vậy bao giờ. Anh chăc chắn chưa từng nói”
“Lyle-sama?”
Khi Novem nghiêng đầu thắc mắc, Đệ Tam tiếp tục nói.
『Có, là lúc đầu tiên đó! Là lúc trước khi con biết về bọn ta, chính miệng con đã nói những lời đó với Novem lúc ngồi trên xe!』
Nghe thế, Đệ Tứ nhớ ra.
『Ra là lúc đó!』
Đệ Nhị xác nhận, trong cơn bối rối.
『N-nhưng mà, không phải lúc đó chỉ là để khiến Novem-chan về Nhà thôi sao? Gì chứ? Làm sao Novem-chan lại không nhận ra điều đó được?』
Sau khi họ nói đến đó, tôi chợt nhớ ra.
Lúc đó tôi định khiến cô ấy vỡ mộng mà quay về Nhà.
【Tôi không hề muốn chuyện đó. Tôi sẽ trở thành một Thám Hiểm Giả, sống một cuộc sống thích gì làm nấy, xung quanh là vô số phụ nữ sẵn sàng phục vụ mình. Bị gia đình đuổi đi thế này tôi lại càng thấy vui nữa là đằng khác】
“Chết tiệt, mình có nói thật!!”
Khi nhớ ra, tôi gào lên, khiến Novem đặt tay lên vai vì lo lắng cho tôi.
“Lyle-sama!? Có chuyện gì vậy, Lyle-sama!”
Đệ Nhất nói với một giọng trầm đáng sợ.
『N-ngươi… là một tên yếu đuối ẻo lả mà lại có tham vọng như thế』
Nghe thế, Đệ Nhị…
『Làm ơn để ý kĩ cuộc nói chuyện dùm cái! Cô bé đang tin vào cái lời nói dối đó của Lyle thôi!』
Đệ Tam có vẻ đang suy tư.
『Nhưng mà, tôi không nghĩ Novem-chan lại không nhận ra được chuyện đó, thật kì lạ?』
Đệ Tứ càng gắt tôi hơn nữa.
『Lyle! Con định từ nay về sau làm gì chứ hả!? Đã có Novem-chan rồi, mà con còn định chào đón cô gái Aria đó nữa sao? Chắc chắn con phải chọn một người!』
Nghe Đệ Tứ nói vậy, Đệ Nhất la lên.
『Ngươi đang nói là cô gái nhìn giống Alice-san đó không xứng đáng hay sao hả!? Tên bốn mắt chết tiệt, ra ngoài làm một trận với ta!』
Đệ Ngũ có vẻ cũng nghĩ như Đệ Tam.
Đệ Lục đánh giá Novem như thế này.
『Vậy ra Novem là như thế… loại người phụ nữ mà chỉ cần mình bước chệch đi một chút thì cô ta sẽ tạo ra một tên ăn hại hạng nhất』
Đệ Thất vẫn không quan tâm mấy.
『Lyle là người thừa kế trước kia của Nhà Bá Tước. Hơn nữa, còn là một người có dòng máu Hoàng gia trong người không phải sao? Cũng có thể đây là cách dạy dỗ của Nhà Forxuz, nói chung là đừng có nhặng xị lên chỉ vì một vài người Thiếp』
Nghe Đệ Thất nói vậy, Đệ Lục phản ứng nhẹ nhàng.
『…Con có quyền nói vậy không khi mà cả đời chỉ cưới một vợ vậy』
Đệ Thất ngay lập tức phản đòn.
『Nhìn Phụ Thân(Đệ Lục) với ông nội( Đệ Ngũ) như thế, không đời nào con lại muốn có harem được. Mà, vì đó là Novem nên cô bé chắc chắn sẽ dễ dàng quản lí những sự vụ hậu cung như thế, nên không có vấn đề gì cả』
(Quan trọng hơn chuyện đó, tại sao không ai cho ý kiến gì để giải quyết chuyện này chứ hả!?)
Để làm cô ấy ngừng hiểu lầm, tôi đứng thẳng lên, nắm hai vai cô ấy.
Tôi mặc kệ những người không đáng tin cậy kia mà quyết tâm.
“Novem!”
“V-vâng!”
Tôi chỉnh lại hơi thở của mình.
Và nhìn thẳng vào cặp mắt tím của cô ấy.
“Anh không muốn có harem. Chỉ cần có em là anh đã thấy đủ rồi!”
“Lyle-sama… em hết sức xin lỗi”
Để đảm bảo không có gì hiểu lầm, tôi nói thẳng ra như thế.
Tôi biết nếu như nói không rõ ràng thì sẽ không có kết quả gì cả.
Vậy mà…
“Ể?”
Novem đột nhiên xin lỗi, và rồi chuông cửa ở trước reo lên.
“Em đã gọi Aria-san qua rồi. Cô ấy không có nơi nào để sống nữa, và Zelphy-san đang sống cùng hôn phu của chị ấy, nên chị ấy nói không thể cho cô ấy ở cùng được”
“Vậy còn ý kiến của anh thì sao!?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến việc Zelphy-san có hôn phu, nhưng quan trọng hơn, tôi cần phải xử lí Lockwarde-san đàng hoàng.
“Vì thế, nên em hết sức xin lỗi. A, để em ra mở cửa cho cô ấy”
Thoát khỏi hai tay đang giữ vai cô ấy lại, Novem có vẻ đang mỉm cười.
Như một đứa trẻ quậy phá, một nụ cười như thế.
(C-chuyện này là sao?)
Tôi ngồi sụp hẳn xuống, đưa hai tay lên mặt.
Tôi có một cô gái đã theo tôi suốt bấy lâu nay, và rồi giờ lại mang thêm một cô gái khác về nhà nữa.
Nhìn từ bên ngoài, chắc chắn ai cũng thấy tôi là một kẻ vô dụng. Tôi không còn nói gì được nữa rồi.
“Trời ơi, tại sao tôi vô dụng quá vậy!!?”
Ngay lúc đó, lời của Đệ Tứ đâm thẳng vào tinh thần của tôi.
『Hả? Nhìn sao cũng thấy, từ đầu là con vốn vô dụng rồi』