Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Đệ Nhị là một người thông thái - Phát Triển

Như mọi khi, tôi đổ mồ hôi làm việc lao động chân tay xong, nhận được đánh giá, rồi quay về Hội.

Đánh giá cấp【B】 được ghi lại trên tờ đơn.

Có lẽ là đến giờ cao điểm trong ngày, nên khu tiếp tân ở tầng 2 cực kì đông người.

Thậm chí ở bàn tiếp tân thường ít có người của Hawkins-san cũng có một hàng người đứng xếp hàng chờ đến lượt. Nhìn kĩ lại, tôi không thấy được bà cô thường hay làm việc một cách nhanh nhẹn lúc trước nữa.

Ở bàn đó đang là một nhân viên đang hối hả làm việc như cô ấy không quen thuộc.

Tôi nhướng tai lên nghe những giọng nói xung quanh.

“Nghe chưa? Là Mê Cung thứ ba rồi”

“Nếu vậy thì không khác gì địa ngục trần gian. Binh lính của Lãnh chúa đã bị điều đến một mê cung khác rồi không phải sao?”

“Hèn gì Hội đông như thế. Dạo này có nhiều mê cung thật”

Theo như những gì tôi nghe được từ xung quanh, có vẻ như vừa xuất hiện một Mê Cung khác.

Nếu để yên không làm gì, Mê Cung sẽ ngày càng lớn lên. Chúng chính là những tổ quái vật sinh sản thêm không ngừng.

Mặc dù nếu nó chỉ tạo ra một con quái vật khó chịu duy nhất thì sẽ không có quá nhiều vấn đề, nhưng nếu để yên nó lâu quá thì mê cung sẽ tạo ra một số lượng lớn quái vật cùng lúc, rồi sụp đổ.

Cũng có không ít thị trấn tồn tại chỉ bằng việc quản lí mê cung, vì số nguyên liệu quý lấy được từ việc tiêu diệt quái vật trong đó.

Nhưng chỉ những thị trấn đó mới biết cách làm thế.

Họ hợp tác với những tổ chức lớn như Hội, và cố gắng cẩn thận hết mức có thể.

Bình thường mà nói, một Mê Cung vừa xuất hiện sẽ có bị tiêu diệt ngay lập tức.

Xử lí xong một Mê Cung thì Hội và Lãnh chúa sẽ trao những phần thưởng riêng, và đánh giá của Thám Hiểm Giả đó sẽ tăng lên.

Một Thám Hiểm Giả đã tiêu diệt được một Mê Cung chính là thần tượng của những đứa trẻ con.

“Chắc chắn ai cũng đang cố đăng kí để đi thẳng đến đó để tiêu diệt mê cung thôi”

“Tao có hơi tò mò không biết ở sâu trong cùng có kho báu kiểu gì đây”

“Tao chỉ mong nó đừng có biến thành cái kiểu giết người cướp công thôi”

Họ đang vừa cười vui vẻ vừa nói về những chuyện u ám như thế.

Nhưng mà sự thật là những việc đó không hề hiếm thấy tí nào.

Ở trong phòng cuối cùng của Mê Cung, là một “Boss” cuối bảo vệ một món châu báu. Chúng bảo vệ cho món đồ đóng vai trò lõi của cả Mê Cung.

Nó có thể là Vàng, cũng có thể là đá quý. Thậm chí còn có khi là kim loại quý nữa.

Không cần biết nó là gì, nó vẫn sẽ là một món đồ có chứa Ma Pháp do Mê Cung sinh ra. Một loại kim loại quý có chứa Ma Pháp… là một món đồ cực kì quý hiếm và đắt tiền.

Bởi vì những món như thế là nguyên liệu quý giá cần để tạo ra Công Cụ Ma Pháp.

(Bán được nó thì sẽ là đường tắt đến với sự giàu có. Dù chỉ là một Mê Cung sơ đẳng đi nữa, nếu bán được kho báu ờ tầng cuối thì sẽ kiếm đủ tiền để không làm gì ngoài ăn chơi từ 2 đến 3 năm)

Nghĩ đến đó, chợt tôi nghe giọng của Đệ Nhị từ trong viên Đá Quý.

『Trước kia, mê cung là nơi để rèn luyện bản thân để bản thân【Phát Triển】kìa. Vậy bây giờ họ lại đi dùng số lượng người lớn để tiêu diệt chúng à…』

Đệ Ngũ lên tiếng.

『Nếu một thân một mình, hoặc thậm chí là với một tổ đội thì hiệu quả quá kém. Nếu không cẩn thận thậm chí có thể bị đánh bại, bị bao vây rồi cuối cùng biến thành thức ăn cho Mê Cung. Nếu tính đến hiệu quả thì cứ dùng số lượng lớn rồi một lần tiêu diệt nó luôn là tốt nhất』

Nghe thế tôi tự hỏi không biết điều đó có đúng vậy không.

Qua các thời đại ý kiến về Mê Cung cũng thay đổi.

Theo như tôi được dạy… không, đúng hơn là theo như tôi đọc được từ một quyển sách thì các Mê Cung mặc dù cho được không ít các nguyên vật liệu quý giá, nhưng cũng là những tồn tại cực kì nguy hiểm.

Tôi chưa bao giờ nghe đến việc chúng được dùng để rèn luyện bản thân cả.

『Nếu Đệ Ngũ vẫn còn tiêu diệt quái vật, vậy có khi nào… quy trình rèn luyện tôi đã để lại vẫn còn lưu truyền sao?』

Khi Đệ Nhị hỏi thế, Đệ Ngũ xác nhận.

『Vậy đó là quy trình của Đệ Nhị lập ra sao? Ừm, đưa nhân lực đi chiến đấu với quái vật đúng là những bài tập luyện rất tốt』

Cả hai bắt đầu bàn về những khó khăn trong những trận chiến đầu tiên của họ.

Nhưng tôi có hơi tò mò về thứ họ gọi là【Phát Triển】.

『Mỗi người thì mỗi khác, nhưng mà ông biết đó, cái cảm giác lúc đó, nó… giống như là được mở mắt ra chăng? Lần đầu tiên tôi trải qua, nếu nhớ không nhầm, là lúc tôi đang chiến đấu với quái vật. Chỉ là, lúc vừa Phát Triển xong thường tôi hay cố làm những việc không khả thi và thất bại khá nhiều』

Nghe như Đệ Ngũ cũng có từng trải qua chuyện đó.

『Tôi cũng thế thôi. Mà, lúc đó Nhà chúng ta vừa mới lên Tử Tước, nên tôi thường xuyên phải chiến đấu với bọn cướp nhiều hơn là quái vật. Lúc đó tôi mới biết chiến đấu với con người cũng có thể trải qua Phát Triển được…』

Tôi có cảm giác họ đang nói về một loại phát triển khác với định nghĩa mà tôi biết.

Có cái gì khác ngoài việc cơ thể lớn lên theo thời gian hay là phát triển về mặt suy nghĩ sao?

『Dù là trễ nhất đi nữa thì khi lên tuổi dậy thì cũng phải qua một hai lần rồi. Đúng là lúc đó khác bình thường thật. Mỗi khi nhìn thấy tôi, người trong nhà ai cũng làm cái mặt ‘A, vậy là nó đang Phát Triển…’, những lúc như thế khó chịu lắm hiểu không』

Thấy giọng Đệ Nhị ngày càng nhỏ, Đệ Ngũ cười nhạt.

『Thì cũng là tùy người thôi. Nghe đây, một người sẽ trải qua chuyện đó ít nhất hai lần trong đời thì phải』

Nghe vậy, Đệ Nhị có vẻ đang bị sốc.

『Ít đến thế sao? Tôi nhớ ít nhất mình trải qua chuyện đó ít nhất 9 lần. Tôi nhớ là mình không phải ngày nào cũng chiến đấu, và lần đầu tiên Phát Triển là lúc lên 12』

『Đó là quá nhiều rồi』

Tôi vừa nghe câu chuyện của hai vị tổ tiên, vừa cảm thấy hơi bất an.

(…Ưm, sao con chưa trải qua những gì hai người đang tả dù chỉ một lần vậy…)

Nghĩ đến đó, tôi nghe giọng vui vẻ của Hawkins-san gọi tôi như mọi khi.

“Người tiếp theo. Ô, là Lyle-kun à?”

“V-vâng, phiền anh”

Chúng tôi đưa anh ta văn bản nhiệm vụ, và anh ta vui vẻ xử lí toàn bộ.

Có vẻ như được bận rộn hơn bình thường khiến anh ta thấy vui.

-

-

-

Sau khi ăn trưa ở ngoài, Novem và tôi đi mua trang bị với số tiền chúng tôi kiếm được.

Nói vậy chứ trang bị chính vẫn là của tôi, vì hai thanh Đoản kiếm của tôi đều bị hỏng lúc chiến đấu với bọn cướp rồi.

Trong cửa hàng vũ khí Zelphy-san giới thiệu cho chúng tôi, tôi hỏi xem Đoản kiếm của họ.

“Có ít hơn hẳn những món khác nhỉ”

Nghe tôi nói thế, ông chủ cửa hàng nói rằng điều đó là chuyện hiển nhiên.

Người chủ cửa hàng là một người lùn có mũi vừa to vừa đỏ, cùng với một bộ râu đúng chuẩn người lùn và một cơ thể gọn gàng, cơ bắp.

“Ở Dalien ít ai sử dụng Đoản kiếm lắm. Giới quý tộc cũng có người thích sử dụng chúng, nhưng mà ở đây người ta đi ra ngoài sử dụng vũ khí rất nhiều. Những lúc như thế thì dùng một cây kiếm nào khác rắn chắc hơn thì đỡ tốn tiền hơn. À, với lại mấy binh lính ai cũng nói rằng giáo mác, rìu chiến hay thậm chí là vũ khí để đập đều hiệu quả hơn, cậu biết đó” (TN: Vũ khí để đập- Blunt weapon, các vũ khí không có lưỡi sắc, thường lấy sức mà đập như Búa chiến của Thor)

Đúng như lời ông ấy, nhìn quanh cửa hàng một lần đúng là có nhiều những loại vũ khí đó hơn.

Đúng là, vũ khí thường dùng của mọi người sẽ khác nhau từ chỗ này sang chỗ khác.

Tôi đến là để mua một thanh Đoản kiếm, nhưng có lẽ tôi nên đổi một loại vũ khí khác thì hơn.

“Có nơi nào chuyên bán Đoản kiểm không? Không phải là ở trong thành phố cũng được”

Novem hỏi người chủ cửa hàng, ông ta đưa tay lên cằm suy tư một chút rồi nhìn lên.

“Ở thủ đô Centralle có nhiều hơn, nhưng mà… ít cửa hàng nào bán những loại vũ khí phù hợp cho chiến đấu lắm. Tôi có một người quen có cửa hàng ở đó, nhưng hắn ta thì chuyên về giáp trụ hơn”

Vì họ giỏi xử lí kim loại, nên người lùn thường hay giỏi làm những việc như rèn đúc.

Dĩ nhiên, dù không phải là người lùn cũng không có gì cản những người khác trở thành một thợ rèn giỏi.

“Tôi có thể xem xét rồi đánh dấu lại dùm, nhưng tôi nghĩ tự hai cô cậu đi tìm thì sẽ có ích hơn. Nếu định đi Centralle thì tôi viết cho cô cậu một bức thư giới thiệu cũng được”

Nghe lời khuyên của người chủ cửa hàng, tôi suy nghĩ một chút.

Những thanh Đoản kiếm trong cửa hàng này đều là những thanh vũ khí thô kệch, được sản xuất hàng loạt.

Nếu muốn chất lượng cao hơn thì kiếm ở đây sẽ không có. Nhưng vì ít ra chúng chất lượng cao hơn những thanh tôi có trước kia, nên tôi quyết định mua hai cây, một để sơ cua.

(Hầy, lỡ dùng Đoản kiếm đến hiện tại rồi, nên có cứng đầu trong việc này cũng không sao đúng không)

Món vũ khí đầu tiên tôi nhận được là một thanh Đoản kiếm.

Cả Phụ Thân và Mẫu Thân đều hết sức vui vẻ chờ đến ngày tôi cầm vũ khí lên chiến đấu như một người đàn ông Nhà Walt… đã từng có một thời như thế.

“Cậu định làm gì với những cây cũ? Đằng nào chúng cũng hỏng đến nơi rồi, nên nếu muốn thì tôi sẽ mua lại, nhưng chỉ bằng với giá nguyên liệu thôi”

Tôi để lại những thành Đoản kiếm trước kia lại cho ông người lùn, nói rằng tôi không quá quan tâm rồi nhận tiền từ ông ta.

“Đúng là, mấy thanh này sắp nát đến nơi rồi”

Nhìn những thanh Đoản kiếm tôi sử dụng, ông ta nhận xét như thế, nên tôi xin lỗi.

Bởi vì, dù đây là hàng sản xuất số lượng lớn đi nữa thì chúng vẫn là do một người nào đó tốn sức làm ra.

“Không không, tôi không nói là cậu có lỗi hay gì. Chỉ là tôi chưa gặp một kiếm sĩ sử dụng vũ khí của mình đến mức này ở khu vực này bao giờ… dù tốt xấu gì thì đây cũng là một thị trấn cho lính mới. Tôi có thể đếm được số người giỏi trên một bàn tay. Ngay khi vừa giỏi hơn một chút, ai cũng vội vã đi kiếm một nơi khác tốt hơn ngay”

Ông ta đưa tiền thối, nên tôi cầm lấy chúng.

Và quay qua hỏi Novem.

“Em có chắc em không cần đồ thay thế không, Novem?”

Nghe thế, cô ấy chỉ mỉm cười lắc đầu.

“Của em vẫn còn dùng tốt. Hơn nữa em cũng đã mua một con dao mới rồi. Dù là đồ bảo hộ thì Zelphy-san cũng nói rằng có mặc nhiều hơn hiện tại cũng không cần thiết”

“Ừm… anh hiểu rồi”

Đúng là để chiến đấu với Slime thì có mặc áo giáp kim loại cũng chẳng có lợi gì.

Khiên và giáo gỗ là quá dư để giết chúng rồi.

Cất những thanh Đoản kiếm từ cửa hàng vào, Novem và tôi rời khỏi cửa hàng.

-

-

-

Trên đường về.

Tôi gợi ý chúng tôi đi về bằng một con đường ít người qua lại hơn.

“Này… ưm… là về chuyện tiền bạc, anh không nghĩ nhiêu đây là đủ mua lại của hồi môn của em… nhưng mà, anh vẫn muốn trả lại cho em”

Hiện tôi đang có khoảng 60 xu Vàng trên người.

Đó là số tiền còn lại từ số tiền ngài Lãnh chúa đã đưa cho tôi để bắt cướp.

Dĩ nhiên, sau khi thuê người, mua thức ăn và những chi phí khác thì, đa số đã bị sử dụng rồi. Số tiền này đa phần là từ việc bán số tài sản bọn cướp tích lũy được mà có.

Nếu so với số tiền ban đầu của chúng tôi là 200 xu Vàng thì rõ ràng đây là lỗ.

Nghe tôi nói thế, Novem trước đó đang suy nghĩ sẽ nấu gì cho bữa tối nghiêm mặt lại.

Cô ấy lắc đầu, không chịu nhận số tiền đó.

“Em vui vì anh nghĩ thế, Lyle-sama. Nhưng anh sẽ cần số tiền đó cho những gì xảy ra sau này. Em không thể nhận nó được”

“Không, nhưng mà…”

“Nếu anh buộc phải làm vậy thì… dù anh trả lúc nào cũng không thành vấn đề cả, nên xin anh hãy trả tiền lại sau khi anh đã trở thành một Thám Hiểm Giả bậc nhất, Lyle-sama”

Tôi có hơi do dự không biết trả lời cô ấy ra sao.

Bởi vì, tôi không có bao nhiêu động lực để trở thành một Thám Hiểm Giả bậc nhất cả.

“Đ-được rồi… vậy thì ngày nào đó, giống như những gì em đã mua, không… anh sẽ mua cho em những thứ còn xa hoa hơn thế nữa. Anh hứa”

Nghe tôi nói thế, Novem mỉm cười nhẹ.

“Vậy em sẽ chờ anh”

Ngay lúc đó, Đệ Nhất lên tiêng.

『…Đúng là một cô gái tốt mà』

Sau đó, từ Đệ Nhị đến Đệ Thất ai cũng góp ý, nhưng tôi mặc kệ họ.

『Đúng là làm sự bất lực của Lyle nổi bật lên hẳn nhỉ』

『Khoan đã, tính ra Lyle có được Novem-chan như thế thì nó là người thắng đúng không』

『Cô bé đúng là khác những cô gái khác mà tôi biết』

『Ông( Đệ Tứ) đơn giản là nuông chiều mama nhiều quá mà thôi. Vì vậy nên tôi mới đến mức không gọi bà ấy là gì ngoài mama đây』

『Lyle, con nhớ phải giữ lời hứa của mình. Nếu con mà không giữ lời thì con mất tư cách làm người rồi』

『Nhà Forxuz lại nuôi lớn được một đứa trẻ như thế này. Vậy mà, Nhà Walt thì lại…』

Trong lúc tôi tiếp tục mặc kệ ý kiến của các vị tổ tiên thì chúng tôi đã về đến nhà.

-

-

-

Tối hôm đó.

Để hỏi về những gì tôi thắc mắc, tôi quyết định sử dụng căn phòng họp trong viên Đá Quý.

Novem và Aria đều đã ngủ rồi, tôi nằm yên trên giường, để ý thức của mình bị viên Đá Quý hút vào rồi ngất đi.

Một chiếc bàn tròn ở giữa một căn phòng hình bán nguyệt.

Ở sau mỗi chiếc ghế sang trọng là một cánh cửa dẫn đến phòng của từng vị tổ tiên.

Ở xung quanh, những viên thủy tinh như đá quý với nhiều kích cỡ khác nhau được gắn khắp nơi.

…Đó là nơi chúng tôi gọi là phòng họp.

Người quản lí cuộc họp, Đệ Tứ hỏi tôi về lí do đã tập trung mọi người lại.

『Theo như yêu cầu của con chúng ta đã mở một cuộc họp và có vẻ như con có nhiều hơn một việc muốn hỏi bọn ta. Sao nào, con muốn bắt đầu từ đâu?』

Đệ Tứ nhìn tôi, dùng một chỉnh lại gọng kính của mình và ngay lập tức đi vào vấn đề chính.

Vì thế, tôi…

“Vâng, đúng là có nhiều tiểu tiết con muốn hỏi, nhưng mà quan trọng hơn, trước hết có một chuyện con đang thắc mắc”

『Đó là?』

Khi Đệ Tứ dò hỏi, tôi nhớ lại về cuộc nói chuyện giữa Đệ Nhị và Đệ Ngũ lúc sáng.

“Vâng… đó là về『Phát Triển』, chỉ là…”

Nghe đến đó, những khuôn mặt đầy tò mò tập trung vào tôi.

Đệ Nhất ngay lập tức lên tiếng ngắt lời tôi.

『A, đúng rồi, Phát Triển! Lyle, con trải qua mấy lần rồi? Nhìn Mana với sức khỏe của con ta thấy có hơi khó hiểu đó. Những phần còn lại thì miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cơ thể của con thì… phải nói sao đây?』

Đệ Nhất lái câu hỏi qua cho Đệ Nhị đang ngồi gần đó. Đệ Nhị chắc lưỡi rồi tiếp lời.

『Những chỉ số cơ bản của con quá thấp. Theo như ta thấy từ khả năng Ma Pháp của con, cùng kiếm kĩ của con thì con là loại người dựa vào kĩ thuật là chính』

Tôi bị gọi là loại người kĩ thuật, nhưng tôi thì không nghĩ vậy.

Đệ Tam tiếp lời.

『Khi con lôi một lúc cả hai thanh Đoản kiếm ra ta có thắc mắc rồi, có khi nào Phát Triển của con tập trung vào kĩ thuật là chính không? Đừng ngại, những người mà phát triển chỉ tập trung vào một điểm duy nhất như con không phải là hiếm』

Đệ Lục cũng gật gù.

『Đúng là có. Những người như thế thường chỉ tăng sức mạnh trong đúng chuyên môn của bản thân, ai cũng đều trở nên cực kì đáng gờm, nên nếu Lyle cứ phát triển thế này thì…』

Cuộc nói chuyện bắt đầu tiến triển về hướng tôi là loại người thế nào, nên tôi lên giọng.

“Xin hãy nghe con nói trước đã! Đầu tiên, “Phát Triển” là gì? Con nghe mọi người tả nó như một cảm giác gì đó, nhưng con không hiểu lắm. Nó khác với sự phát triển cơ thể và tâm trí sao?”

Ngay lúc đó, mọi người câm lặng nhìn tôi như bị sốc.

Ông nội tôi, Đệ Thất, nắm chặt cả hai vai tôi hỏi xác nhận.

『L-lyle!』

“Vâng ạ?”

『Con năm nay 15 tuổi đúng không? Skill của con chưa hoàn toàn hiện ra, nhưng chắc chắn đã xuất hiện. Nhưng mà ta muốn xác nhận lại, trước giờ… con chưa bao giờ trải qua Phát Triển sao? Như là đột nhiên tỉnh dậy con thấy trực giác của mình nhạy bén hơn, hay là cách con di chuyển rõ ràng sắc bén hơn, hay là… cố nhớ lại xem! Cảm giác như vừa được sinh ra lần nữa, loại cảm giác kì lạ như thế!』

Bị gặng hỏi như thế, tôi cố nhớ lại, nhưng trước giờ, tôi chưa bao giờ cảm giác được trọng sinh hay gì đó.

Đệ Nhất cũng tiếp tục gặng hỏi.

『Không, kiểu như là… đang sống bình thường, đột nhiên… bùm một cái! Có loại cảm giác đó mà đúng không? Lần thứ 3 với thứ 4 ta trải qua chuyện đó ta nhớ rõ như thế』

Mọi người đều đang làm vẻ mặt như nhìn cái gì đó cực kì hiếm thấy.

Nhưng tôi chưa cảm giác như thế bao giờ cả.

“…Chưa bao giờ”

Đệ Thất há miệng ra định nói gì, nhưng lại ngậm miệng.

Đệ Ngũ hỏi một cách bình tĩnh.

『Lyle, ta nghe rằng con bị lờ đi từ lúc 10 tuổi trở đi, nhưng bị lờ đi là đến mức nào? Con có được dạy dỗ kiến thức bình thường, đúng không?』

Tôi trả lời thật lòng.

“Vâng ạ. Con đọc toàn bộ sách họ đưa cho con”

Nghe tôi trả lời như thế, mọi người ngay lập tức hốt hoảng.

『Con mới nói cái quáiiiii gì!!』

『Ể, hả? …. Lyle, như thế mà con vẫn dùng Ma Pháp được!? Làm sao mà con dùng được Ma Pháp vậy!?』

『Tôi phải nhận xét thế nào đây!?』

『K-không thể nào… dạy dỗ chỉ bằng cách cho nó mấy cuốn sách để đọc, không thể nào…』

『Chúng ta đã quá ngây thơ rồi. Mọi người ở đây đều vậy. Lyle nữa. Có vẻ như chúng ta chưa từng xme xét tình hình chính xác bao giờ』

『Đến tận sau khi Phát Triển 2 lần tôi mới dùng Ma Pháp được đến mức của Lyle』

『…Tôi muốn đá văng đứa con khốn khiếp của mình lắm rồi đó…』

Nhìn mọi người như thế, tôi đoán rằng mình đã sống một cách rất tệ.

Các vị tổ tiên ngồi lại xuống ghế, rồi yêu cầu tôi giải thích chính xác hơn trước giờ tôi đã trải qua những gì.

Đệ Tứ lần nữa chủ động lên tiếng.

『Lyle, con hãy nói rõ cho chúng ta biết… chính xác thì con sống như thế nào?』

Tôi nói lại những gì tôi có thể nhớ.

Từ lúc 10 tuổi trở đi, tôi cơ bản là sống một mình.

Đồ ăn thì được đưa đến tận phòng chứ không ăn cùng gia đình.

Tôi rất ít khi nói chuyện với ai, các giáo viên chỉ giao sách cho tôi đọc…

Khi nói đến đó, tôi đưa hai tay lên ôm đầu.

“C-cái gì? Khoan, rõ ràng chuyện đó quá kì lạ… không phải sao?”

Mọi người đều gật đầu.

『Cực kì. Nếu con sống bình thường từ trước đến lúc đó thì lẽ ra con phải nhận ra rồi chứ…』

Khi Đệ Ngũ nghĩ đến đó, Đệ Nhất lên tiếng.

『Là do con Quái Vật đó làm ra sao? Một con Quái Vật có thể thay đổi môi trường và hành vi của mọi người xung quanh là như thế này sao? Nhưng mà, chuyện Lyle chưa từng Phát Triển bao giờ nhìn sao cũng thấy kì lạ? Dù chỉ đang sống bình thường đi nữa, một hai lần cũng là bình thường…』

Một hai lần.

Có vẻ như, với tuổi hiện tại của tôi thì, nhiêu đó là mức bình thường.

Đệ Tứ thở dài.

『Lyle… ta sẽ rút lại lời mình nói về Mana ít ỏi của con. Nhưng quan trọng hơn, con còn những chuyện khác thắc mắc đúng không? Hãy giải quyết những cái đó trước đã』

Nghe Đệ Tứ nói thế, tôi quyết định, cứ nói trước đã.

“Dạ… là…”

Đệ Nhị nhìn tôi với ánh mắt e dè.

Kiểu mặt như là ‘nó định thả bom gì nữa đây?’

『R-rốt cuộc là gì đây』

Rốt cuộc…

“Rốt cuộc con nên nhắm mục tiêu đến đâu?”

Khuôn mặt của mọi người xung quanh lại càng kinh ngạc hơn nữa.