…Phòng kí ức
Căn phòng bàn tròn màu xám đó đã biến thành một kiểu sàn đấu.
Hai thanh kiếm bạc đang bạo lực va chạm vào nhau liên tục mang hình dáng khác nhau, như để phản chiếu lại tinh thần của người sử dụng nó.
Thanh kiếm của LYLE rất gọn gàng, thực dụng. Nhưng thanh Đại kiếm của Lyle lại gai góc, như làm bằng vảy từ trên đầu của một con Rồng, có hình dáng như đang há miệng sắp nuốt chửng con mồi của mình.
LYLE giương thanh kiếm của mình lên, để hai lưỡi kiếm chém vào nhau. Cây vũ khí này của Đệ Nhất, thanh Đại kiếm bạc… thực sự đúng là một vũ khí có tính bạo lực và phá hoại cao.
Và với tiêu hao Mana của nó, nó có áp lực rất nặng nề lên người sử dụng. Lyle vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được nó.
(Vì thiếu nên mới đi tìm. Vậy ra cậu muốn có nó từ tận đáy lòng mình… bộ cậu là một con quỷ đói hay sao thế?)
LYLE cảm giác được Lyle hiện tại đang rất nguy hiểm. Khi biết được rằng bản thân là trống rỗng, và những kí ức của mình đang ở trước mặt trong hình dáng của LYLE, cậu ta đang cố tìm bất kì cách nào lấy lại chúng.
(Thế nhưng chúng ta đã là hai người khác nhau hoàn toàn rồi)
Nhưng LYLE không muốn trả kí ức lại cho Lyle. Bởi vì lấy lại những kí ức đó đồng nghĩa với việc cái ‘tôi’ của cậu ta tồn tại suốt thời gian qua cũng sẽ không tồn tại nữa.
Nếu kí ức của Lyle mà trở lại, cả hai người họ đều sẽ biến mất, sinh ra một 【 Lyle 】mới hoàn toàn. Một Lyle hoàn chỉnh mang theo kí ức của cả hai người.
(Đó có nghĩa là làm theo ý muốn của viên Đá Quý. Nhưng… chuyện đó lại không ổn chút nào. Nếu như Lyle hiện tại không còn là cậu ấy thì dù có đánh bại Celes cũng không có ý nghĩa gì cả. Lục địa sẽ chỉ đơn giản chuyển từ tay con quái vật mang tên Celes sang con quái vật tên Lyle mà thôi)
Lấy lại tất cả, đồng nghĩa với phóng thích một con quái vật mới ra ngoài.
Nên LYLE đã kết luận hết sức đơn giản.
- Biến mất mà không đưa kí ức cho Lyle –
Đó là kết quả mà LYLE muốn đạt được.
Nhìn Lyle cố gắng hết sức vung kiếm lên như thế, LYLE cũng thủ thế lại, rồi gạt nhát chém kia qua một bên. Cảm giác được đòn tấn công còn nặng nề hơn đòn trước đó, miệng cậu ta cong lên đầy vui sướng.
.
『 Sao nào? Nếu như chỉ có thế thì đừng hòng lấy được những kí ức mà cậu hằng mong ước đó! 』
“Đừng có mà coi thường tôi, đồ ngạo mạn!”
.
Đối với Lyle đã mất hết mọi thứ, chuyện cậu ta muốn lấy lại những kí ức về gia đình mình là chuyện hiển nhiên. Nhưng nếu như làm thế, cậu ta cũng sẽ nhớ lại được sự ấm áp và tốt đẹp của họ. Nếu vậy đến lúc cần giết cha mẹ cậu ta cùng với Celes… liệu Lyle có chịu nổi không?
Hai thanh kiếm của họ lần nữa va chạm nhau, tóe ra ánh lửa và ánh sáng xanh lam, thắp sáng căn phòng bàn tròn xám xịt đó.
Thông qua những Skill sử dụng, trên người họ cũng có rất nhiều sự cường hóa…
Ngay lúc này, LYLE đã kích thích toàn bộ tiềm năng của Lyle. Không, nói đúng hơn là cậu ta cưỡng ép lôi nó ra. Cậu ta đã ép Lyle lôi ra sức mạnh vượt quá giới hạn của mình, và cũng đã chuẩn bị sân khấu để cậu ta sử dụng nó.
(Đúng rồi, phải như thế này. Đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu… Lyle!)
Cả hai đáp xuống đất, giương vũ khí của mình lên. Từ những cơn chấn động và sóng xung kích, quần áo của họ đang tả tơi.
LYLE xác nhận Mana đã bắt đầu thích ứng với cơ thể của Lyle, đồng thời điều động Mana của bản thân vào trong thanh kiếm của mình.
Để kích động cậu ta…
.
『 Được rồi, nhân cơ hội này, tôi sẽ tự mình xóa bỏ cậu đi. Nếu làm được thì tôi cuối cùng sẽ thoát khỏi viên Đá Quý này. Tôi sẽ cuối cùng được ra ngoài!! 』
.
Bật cười đầy điên cuồng, cậu ta đang sử dụng phương pháp của Gia tộc Walt, chọc cho Lyle nổi giận. Đúng như LYLE dự đoán, Lyle cũng làm tương tự với thanh kiếm của mình.
Cậu ta quá thật thà rồi, LYLE nghĩ thầm.
.
『 Lại bắt chước tôi nữa à? Sao không học thêm một chút cá tính đi? 』
“Im đi!”
.
Hai thanh kiếm lần nữa thay đổi hình dạng, thanh gọn gàng của LYLE từ từ che giấu càng nhiều những lưỡi kiếm thẳng băng, thanh kiếm như đầu quái vật đáng ngại của Lyle càng giống đầu quái vật hơn. Bước tới, cả hai đều sử dụng những đòn mạnh mẽ muốn đâm xuyên người kẻ địch của mình.
Mặt đất nơi họ dẫm chân để lấy đà lún xuống, bốc lên bụi khói.
.
『 Đúng là phải như thế 』
.
LYLE nói xong, hơi nghiêng lưỡi kiếm của mình một chút về bên phải…
-
-
-
Khi hai bên va chạm, lưỡi kiếm cắm vào rất sâu.
Cánh tay trái của tôi bị chém phăng đi, còn cơ thể nhỏ bé của LYLE bị đâm xuyên hoàn toàn, khiến cậu ta phun ra máu. Thanh kiếm của cậu ta cũng biến mất, và khi cơ thể cậu ta ngã xuống, nó không có vẻ gì là đang hồi phục lại cả.
.
“Lúc cuối cùng, tại sao…”
.
Tôi cố làm thanh kiếm của mình biến mất, nhưng cậu ta đang nắm chặt lưỡi kiếm bằng cả hai tay nên tôi không rút nó ra được.
.
『…Nếu như cần có người phải biến mất thì tốt nhất đó nên là tôi đúng không? Tôi không cản Celes lại được. Tôi cũng không cứu rỗi được ba mẹ mình. Một người như thế đến lúc này mà phục sinh thì có ích gì? Người đã chịu khổ là cậu, Lyle. Cậu đã chịu đựng toàn bộ. Cậu làm tốt lắm. Lyle… cậu mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều 』
.
Khi tôi buông thanh kiếm ra, cậu ta ngã sấp xuống. Tôi đỡ cậu ta lại, nhưng thanh kiếm bạc vẫn cắm sâu vào người cậu ta không buông, giống như đang tiêu hủy cơ thể cậu ta từ phía trong vậy.
.
“Này, tôi còn có chuyện cần hỏi cậu nữa! Còn những kí ức kia thì sao?”
.
LYLE bật cười.
.
『 Cậu cần thứ như thế sao? Mà, một người sắp biến mất không thể lấy đi cái gì làm quà chia tay được sao? Tôi đằng nào cũng biến mất, hoàn toàn không còn tồn tại nữa. Cậu thì như hiện tại đã là tốt rồi 』
.
Tôi không hiểu được cậu ta đang nói gì. Tôi tiếp tục cố gắng cho thanh kiếm bạc biến mất, nhưng nó không chịu nghe theo tôi. Bị LYLE nắm chặt lại, giống như cậu ta đang muốn tự hủy diệt bản thân vậy.
.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì chứ! Chọc cho tôi giận lên như thế!”
『…Tôi nói rồi mà. Tôi muốn cậu cứu họ. Khi tôi kêu cậu hãy cứu gia đình của tôi, cậu đã hiểu tôi muốn nói gì. Nên vậy là tôi thỏa mãn rồi. Tôi không thể chấp nhận được suy nghĩ của viên Đá Quý. Nên tôi chọn con đường này. Vốn dĩ, nếu cậu lấy lại kí ức th-… Khặc! 』
.
LYLE phun ra máu. Tôi vừa định cản không để cậu ta nói chuyện nữa, nhưng cậu ta giơ tay phải lên cản tôi lại, rồi lấy ra một viên Ngọc màu lam lơ lửng trong lòng bàn tay.
.
『 Coi kìa, là viên thứ 2 của cậu 』
.
Lần trước, tôi đã lấy được một viên từ Septem-san. Và LYLE hiện tại đang đưa cho tôi viên thứ hai.
Khi tôi nhận lấy nó, lần nữa, nó bị cơ thể tôi hấp thu, rồi biến mất.
.
“Đây là?”
『 Có tổng cộng là 3 viên. Thu thập hết cả 3. Nếu làm được vậy thì Skill tầng 3 của cậu sẽ thức tỉnh. Nó rất đặc biệt và cũng rất ăn gian, nhưng cậu chắc chắn sẽ cần nó… ahaha, xem ra tôi đến đây là xong rồi 』
.
Chợt, LYLE miễn cưỡng đứng dậy, rồi đứng thẳng lên và vẫy tôi với tôi. Từ trong miệng cậu ta chảy ra máu, nhưng vẫn nở một nụ cười.
.
“Tại sao cậu…”
『 Tạm biệt, đứa em trai của tôi. Thời gian qua đã rất vui. Tôi chắc chắn nếu mình có em trai thì cũng sẽ như thế này… ừm, Celes rất đáng yêu, nhưng mà có em trai cũng thật là tốt. Và câu trả lời rất đơn giản 』
.
Tôi bị đuổi khỏi căn phòng. Cơ thể của tôi đang bị cưỡng ép ném ra khỏi đây.
.
『 Tôi là anh trai của cậu. Không cần biết cậu có chấp nhận chuyện đó hay không, tôi chỉ đơn giản là muốn khoe mẽ một chút với đứa em trai chuẩn bị phải cố gắng hết mình của tôi. Và Lyle, cậu đã… 』
.
Ngay khi cậu ta biến mất hẳn khỏi tầm mắt tôi, tôi chắc chắn mình nghe không lầm.
.
『 …Lyle, cậu đã có một gia đình rồi, không phải sao? 』
-
-
-
…Căn phòng bàn tròn màu xám.
Chợt xuất hiện trong đó là Milleia, đang cầm súng trên tay.
Nhìn LYLE đang sắp sửa biến mất hẳn, cô ấy chĩa mũi súng về phía cậu ta.
.
『… Ý chí của viên Đá Quý là để Lyle lấy lại kí ức của mình. Ngươi lại dám phản kháng lại nó… 』
.
LYLE nhìn cơ thể đang sụp đổ của mình, rồi mỉm cười.
.
『 Chỉ cần cậu ta cuối cùng thắng lợi là được. Bởi vì suy nghĩ kiểu đó nên mới thất bại mãi. Nữ Thần nên biết rút kinh nghiệm từ thất bại của mình đi chứ. Không có thứ gì gọi là hoàn hảo cả. Đúng là Lyle một mình là quá tệ. Tôi chắc chắn một mình cậu ta không đánh bại nổi Celes. Nhưng rồi đã sao? Chính vì thế nên Lyles sẽ thắng Celes. Chính vì thế nên cậu ta mới sẽ không một mình 』
.
Milleia tiếp tục chĩa mũi súng về phía cậu ta.
.
『 Lấy được sự hợp tác của người khác để chiến thắng. Đúng là, nếu như Lyle một mình đủ mạnh mẽ để đối mặt cô ta thì chuyện đó sẽ rất khó. Nhưng mà cứ cái đà này, tỉ lệ thắng của cậu ta sẽ quá… 』
.
LYLE lấy tay kéo mũi súng về trước trán mình. Như kêu rằng cô ấy hãy nhắm đàng hoàng.
.
『 Bởi vậy nên mới ổn đúng không? Cậu ta sẽ thắng với tư cách một Nhân loại. Nữ Thần rồi cả Quái Vật, mấy người cứ tía lia mãi về việc đó không thôi. Nếu không để Nhân loại thắng thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc được cả 』
.
Bàn chân cậu ta tan vỡ như thủy tinh, LYLE ngã sấp xuống, hai cánh tay cũng vỡ nát, chỉ còn lại thân người và đầu.
Thanh kiếm bạc đã biến mất, và Milleia cất đi khẩu súng của mình.
Rồi cô ấy nhẹ nhàng nâng cậu ta lên. Đến cuối cùng LYLE vẫn đang mỉm cười.
.
『 Có lời gì muốn để lại không? Cho ai cũng được 』
.
Nghe Milleia nói thế, LYLE cố há miệng ra, nhưng rồi lại lắc đầu.
.
『 Cho gia đình tôi thì giờ quá trễ rồi. Hãy nói với Lyle rằng cậu ta là đồ mít ướt phiền toái, và với các tổ tiên rằng tôi để cậu ta lại cho họ. Thế được chưa? 』
.
Milleia gật đầu. LYLE bật cười đầy hứng thú.
.
『 Với lại, về cô công chúa mà khiến Lyle đau đầu kia, tôi có một đề nghị. Cô có thể ủng hộ được không? Chắc chắn sẽ rất thú vị đó 』
.
Milleia nhìn hơi chán cậu ta, nhưng vẫn lắng nghe đề nghị.
.
『 Là chuyện gì? Với kết quả như thế nào? 』
『 Dễ lắm. Nếu như là tôi… 』
.
Khi cô ấy nghe hết lời đề nghị của LYLE, rồi mỉm cười, LYLE đã hoàn toàn vỡ tan, và biến mất…
-
-
-
Ngày hôm sau.
Tôi đã yêu cầu được sử dụng phòng tiếp kiến lần nữa.
Đức Vua và nữ hoàng nhìn phiền muộn. Các quan chức mới sáng sớm đã phải nhìn mặt tôi đang gầm gừ than phiền.
Đúng là tôi bị ghét thật.
Đức Vua miễn cưỡng lên tiếng.
.
“Ngươi có biết yêu cầu được diện kiến hai ngày liên tiếp phiền phức đến mức nào không? Chúng ta đã phải thay đổi toàn bộ lịch trình của ngày hôm nay, khiến toàn bộ người trong lâu đài hối hả chạy đi sửa chữa lại. Thật tình, đám người Gia tộc Walt các người lúc nào cũng…”
.
Chợt, Đệ Tam lên tiếng với một giọng hết sức trầm thấp.
.
『 Ngay lúc này, Lyle… sử dụng Skill của ta. Không sao cả, chỉ cần tầng 1 là đủ rồi. Xé rách miệng vết thương cũ của hắn ra, xát muối vào đó cho ta 』
.
Đệ Ngũ cũng hết sức đồng ý.
.
『 Nếu như hắn mà giỏi che xấu cảm xúc một chút hơn nữa là đã không cần phải thế này rồi. Thật hết sức đáng tiếc 』
.
Đệ Thất thì im lặng hơn so với ngày hôm qua.
.
『…Nào, hãy cho hắn nhớ lại sự đáng sợ của Gia tộc Walt 』
.
Rất nhiều quan chức ở đây đều đã từng bị bắt làm tù binh chiến tranh. Và vị Thái tử một thời này cũng đã trải qua nỗi nhục đó. Việc chúng tôi sắp làm ở đây hết sức đơn giản. Ừ, rất là đơn giản.
.
“Tôi trước tiên xin tỏ lòng cảm kích của mình vì bệ hạ đã chấp nhận thỉnh cầu của tôi”
.
Vừa mỉm cười mà nói như thế xong, tôi nhận được không ít ánh mắt bất thiện xung quanh. Nhưng Skill của tôi… 【 Mind 】 của Đệ Tam lại cho họ thấy một cảnh khác nữa.
Đứng chéo sau lưng tôi… là Đệ Thất. Người đã truy đuổi đức Vua cũng như các lãnh đạo này, họ có lẽ đang thấy người trực tiếp tạo ra sự ám ảnh của họ. Và sự ám ảnh mà Đệ Thất đã tạo ra vừa đủ để mở rộng một khoảng trống trong lòng họ để lợi dụng.
Ảo ảnh của Đệ Thất sau lưng tôi bắt đầu lên tiếng.
.
『 Ngồi trên ngai vàng đó nhìn xuống cháu trai của ta, thằng nhãi mít ướt ngày xưa có vẻ đã lớn lên nhiều rồi nhỉ. Xem ra lại cần có người phải truy đuổi khắp nơi cho hắn nhớ lại rồi 』
.
Bao gồm cả đức Vua, những quan chức bị ám ảnh đều trợn tròn mắt lên, đột nhiên giật mình run rẩy, hơi thở của họ cũng bắt đầu rời rạc.
.
“Có chuyện gì sao, thưa bệ hạ? A, đúng rồi. Tôi hôm nay dự định nói đến một chuyện mà hôm trước đó không tiện đề cập tới”
.
Đệ Thất trong lưng tôi bắt đầu lặp lại những lời mà Đệ Thất trong viên Đá Quý vừa nghĩ ra.
.
『 Ra vậy… Sao các ngươi không trả lại ân tình ta đã nhẹ tay với tiền chuộc của các ngươi như thế đi? Vậy ra lúc đó nước mắt mừng rỡ của các ngươi chỉ là để cho có thôi sao? Được lắm 』
.
Đệ Thất nói, và tôi khiến họ nghe được những lời đó. Bóng ma của Đệ Thất tiếp tục.
.
『 Các ngươi lúc đó mừng đến khóc vì được ta thả đi, nhưng xem ra những lời nói là sẽ không bao giờ quên món nợ đó chỉ là dối trá mà thôi. Vùng đất thuộc Faunbeux mà ta và cha ta đã cắt đi. Hừm, hay là ta nên để cháu trai mình cắt nốt đi phần còn lại? Cùng với đầu của các ngươi nữa, dĩ nhiên 』
.
Rướn người ra trước, đức Vua bắt đầu đổ mồ hôi hột. Ông ta đang vừa run rẩy vừa nhìn khoảng trống sau lưng tôi.
.
“Bệ hạ, có chuyện gì vậy? Người thấy không khỏe sao? Ai đó, ngừng buổi diện kiến lại…”
.
Nữ hoàng thấy lo lắng cho ông ấy, nên cố dừng buổi gặp tiếp kiến, nhưng đức Vua thì.
.
“K-khoan đỡ! Cứ tiếp tục. Nói tiếp đi!”
.
Ông ấy đang rõ ràng nhìn về phía sau lưng tôi một cách đầy sợ hãi. Tôi mỉm cười.
.
“Vậy sao. Thật là tốt quá. Đây là một chuyện rất quan trọng, nên tôi đã muốn bệ hạ nghe lời tôi nói”
.
Đệ Thất sau lưng tôi bắt đầu lườm xung quanh.
.
『 Đây là một yêu cầu của cháu trai ta. Các ngươi sẽ lắng nghe mà, đúng không? Nếu như không muốn lại bị truy đuổi khắp nơi như trước nữa, các người tốt nhất nghe cho rõ đi 』
.
Có không ít những ông già xung quanh gật đầu khi nghe thế. Những quan chức không bị ám ảnh thì lại không hiểu được chuyện gì, chỉ thấy cảnh tôi đang đứng đó.
Tôi quay qua với đức Vua.
.
“Hôm nay là một ngày đáng vui mừng vì Gia tộc Walt và Faunbeux cùng nhau bắt tay, bỏ qua và tha thứ cho những khác biệt trong quá khứ. Ngài thấy như thế nào, liệu có thể ban cho tôi một vị công chúa không?”
.
Nghe thế, những quan chức cùng với nữ hoàng không bị ám ảnh thì.
.
“Thật xấc láo! Hơn nữa, có ai từng nói sẽ tha thứ và bỏ qua sao!? Dòng máu cao quý của quý tộc Faunbeux không rẻ rúng như thế! Đặc biệt là với một tên Walt như ngươi!”
“Bệ hạ, hãy cho phép tôi chém hắn chết ngay tại chỗ!”
“Ai nói chúng ta sẽ quên đi sự thù hận của chúng ta với Gia tộc Walt chứ!?”
.
Phòng tiếp kiến liền trở nên ồn ào. Nhưng một nửa số họ thì lại giữ im lặng. Dĩ nhiên là vậy. Bởi vì Đệ Thất đang nhìn họ mà nói.
.
『 Ô, các người muốn đánh sau? Nghe thú vị đó. Để xem nào, để xem ai ở đây đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi. Và không cần phải lo lắng, cháu trai của ta mạnh hơn ta rất nhiều. Là một đấu một sao? Hay là các người muốn một cuộc chiến tranh hơn? Quyết định đi. Các người muốn nó sẽ truy đuổi các người khắp nơi bằng cách nào? 』
.
Thấy Đệ Thất nở nụ cười đầy hiếu chiến, đức Vua và những quan chức đã bắt đầu sắp khóc đến nơi.
Và rồi đức Vua lớn giọng tuyên bố, cùng với sự ủng hộ từ các quan chức bị ám ảnh.
.
“T-tuyệt vời! Một ngày để kết thúc những năm tháng tranh đấu dài dẵng của chúng ta! T-ta cũng thấy đó là một ý tưởng rất tốt. M-một đứa con gái đúng không? Chúng ta hãy ng-ngay lập tức… bàn xem ai mới là thích hợp nhất”
“Một đề nghị quá tuyệt vời”
“Thực sự là một dịp đáng ăn mừng! Đây là một ngày tuyệt vời cho Faunbeux!”
.
Ánh mắt của họ đang chạy loạn khắp nơi. Đổ mồ hôi ròng ròng, họ đang rõ ràng là bị dọa sợ. Tôi chắc chắn họ đang nhớ lại những gì ám ảnh bản thân. Ai cũng đang run rẩy mãnh liệt.
Nữ hoàng giật mình quay qua nhìn những quan chức đó.
.
“C-các người đang nói gì vậy… các người đã quên rồi sao!? Quên mất Gia tộc Walt đã khiến chúng ta phải đau khổ như thế nào sao!? Vậy mà các người vẫn còn tự xưng là quý tộc của Faunbeux!? Kẻ đó chính là một người đàn ông họ Walt!”
.
Nhưng những lời tiếp theo của tôi khiến bà ấy im lặng.
.
“Thưa bệ hạ, và thưa nữ hoàng”
“S-seo!?”
.
Ông ấy lỡ cắn lưỡi, nhưng không ai cảnh cáo ông ấy. Họ không đủ bình tĩnh để làm vậy.
.
“Tôi hết sức cảm kích vì người đã chấp nhận yêu cầu của tôi. Tiếp tục chuyện đó, tôi muốn đề nghị người đó là công chúa Lianne”
.
Nghe thế, cả căn phòng liền câm lặng.
Mọi người ở đây đều đau đầu tìm kiếm một kẻ đáng thương nào đó để đẩy cho Lianne, và có vẻ họ đã cắn câu rồi.
…Đúng thế, đây là kết cục cuối cùng mà LYLE nghĩ ra. Nhưng tính đến những gì sắp xảy ra thì… tôi rất khó nói rõ được liệu đây là biện pháp chống lại Lianne tốt hay xấu nữa.
Tôi đang rất lo lắng không biết kế hoạch của LYLE có thực sự ổn hay không.